Vân Khởi cảm thấy có chút nghi hoặc, đây là lần đầu tiên Từ Kế Lâm cúp máy cô, hơn nữa chuyện này cũng không giống với tác phong làm việc của Từ Kế Lâm.
Lúc cô chuẩn bị gọi lại lần nữa, Từ Kế Lâm bên kia đã gọi trước. Lúc vừa nhấc máy, giọng nói nôn nóng xin lỗi của cô ấy đã vang lên, nhưng thanh âm lại có chút khàn khàn.
"Có chuyện gì vậy?" Vân Khởi hỏi, dường như cô còn nghe thấy tiếng của những người khác.
"Không có gì, ngài gọi em có việc gì không?" Giọng của Từ Kế Lâm nhanh chóng trở lại bình thường như mọi khi.
Vân Khởi cũng không tiếp tục hỏi thêm. Nếu Kế Lâm đã nói không có gì tức là cô ấy không muốn cô biết. Cô cũng không phải người thích tò mò về chuyện riêng của người khác.
Cô nhờ Từ Kế Lâm thu thập một số scandal của Cẩn Mạt, cũng như một vài tin tức giải trí gần đây liên quan đến cô ta.
Những chuyện xảy ra lúc Cẩn Mạt mới ra mắt, nguyên chủ cũng đã từng nghe qua một ít.
Lúc Vân Khởi xuyên không đến, cô đã tiếp nhận ký ức của nguyên chủ. Sau khi Cẩn Mạt được đưa đến bữa tiệc của bọn họ, đợi đến khi nguyên chủ tỏ ra có hứng thú với Omega này, liền có người đến nói cho nguyên chủ về những chuyện Cẩn Mạt đã làm. Nhưng nguyên chủ cũng không bận tâm, đây cũng là lý do mà Vân Khởi cho là nguyên chủ không thích Cẩn Mạt.
Nguyên chủ chỉ thích vẻ bề ngoài mà Cẩn Mạt giả vờ tạo ra, còn nội tâm ra sao thì cô ấy không quan tâm, miễn là nó không biểu hiện trước mặt cô. Vì vậy dù biết Cẩn Mạt lợi dụng danh tiếng của cô để ức hiếp người khác, cô cũng không làm gì, giả vờ như không biết gì cả.
Tình yêu thì phải có tính sở hữu chứ không phải như nguyên chủ, biết rồi mà lòng vẫn không một gợn sóng.
Sau khi Vân Khởi cúp máy liền nghe thấy tiếng gõ cửa bên ngoài. Lúc mở cửa ra thì thấy Tiểu Tuyết, còn có Omega đang ôm một con thỏ tai cụp.
Cô không hiểu Lâm Thần làm cách nào để Tiểu Tuyết nhìn thấy Kem mà còn có thể yên lặng như vậy.
"Em có thể vào không ạ?" Omega nhẹ nhàng dựa vào cửa mà hỏi, còn Tiểu Tuyết thì trực tiếp chạy thẳng vào trong.
Lâm Thần thoạt nhìn còn mềm mại hơn thường ngày nhiều, trong mắt dường như lấp lánh xuân thủy, có lẽ là có liên quan đến chuyện xảy ra tối hôm qua.
Nghĩ đến sự chuyện hoang đường đêm qua, tay của Vân Khởi bất giác siết lại.
Cô cho phép Lâm Thần vào bởi vì thoạt nhìn eo của Omega có chút không thoải mái, đứng thì dựa vào cửa, tay kia còn thỉnh thoảng lại xoa xoa ở hông. Hơn nữa cô cũng không có gì phải giấu Omega, lần này cô đang đọc sách kiến thức liên quan đến tin tức tố.
Trong gia tộc của nguyên chủ có một nhà nghiên cứu rất tài năng, đã từ bỏ sản nghiệp gia đình để tập trung nghiên cứu. Cả đời bà không kết hôn, đến lúc sắp qua đời đã đưa một số bản thảo thí nghiệm của mình cho em gái, sau đó con của em gái đã biên tập chúng thành sách rồi giữ làm tàng thư của gia tộc, không công bố ra ngoài.
Mặc dù Vân Khởi đã đọc rất lâu nhưng cô cũng không hiểu nhiều, trên đó có ghi những ký hiệu hoặc là những chữ viết kỳ lạ, làm cho cô cảm thấy đau óc có chút choáng váng.
"Em đói rồi." Lâm Thần thay đổi vị trí, tới gần Vân Khởi ngồi, còn con cú tuyết nhỏ bên cạnh thì lại đang chải lông cho Kem.
Đói bụng là chuyện bình thường, Lâm Thần ngủ đến tận chiều mới dậy, bữa sáng và bữa trưa đều bỏ qua.
"Đi tìm quản gia hoặc tùy tiện chọn một người hầu nào đó, nói với họ là được." Alpha tiếp tục đọc sách, cũng không phản ứng nhiều với lời nói của bạn đời, có lẽ còn hơi thắc mắc, tại sao Omega lại phải đến nói với cô chuyện này.
"Nhưng mà em muốn ăn một chút đồ cay hoặc một chút đồ ngọt, quản gia không cho em ăn mấy thứ này đâu." Omega nũng nịu, không biết có phải do chuyện tối qua hay không, sau khi thức dậy nàng cảm thấy khẩu vị của mình rất tốt, rất muốn ăn một số món mà trước khi mang thai nàng từng thích.
Cùng với khẩu vị tốt hơn là tâm trạng cũng tốt hơn. Những ngày trước nàng chỉ muốn quanh quẩn trong nhà, hoạt động duy nhất là đi dạo trong vườn đại công phủ, mà đó cũng không phải do nàng muốn, chỉ là bác sĩ nói đi bộ hàng ngày tốt cho em bé, vậy nên nàng mới chịu khó vận động vài bước.
Hôm nay không biết tại sao nàng đặc biệt muốn cùng Vân Khởi ra ngoài đi dạo, muốn ngắm cảnh bên ngoài.
Khu vườn nhỏ trong phủ mình rất đẹp, hồ nhân tạo cũng rất thú vị, nhưng chính là nhìn lâu rồi cũng chán, hơn nữa nàng cũng không thích ngắm một mình.
Nàng muốn cùng Vân Khởi đến những nơi đông người, giống như bao cặp đôi bình thường khác, chụp ảnh, đi dạo, ôm nhau...
"Đi nói với quản gia, bà ấy sẽ chuẩn bị cho ngươi." Alpha vẫn như cũ không lay chuyển, nhưng lúc bạn đời tiến lại gần thì cũng không rút tay ra.
"Nhưng em muốn ăn rất nhiều, rất nhiều, rất nhiều, rất nhiều, rất rất nhiều." Thấy bạn đời không đẩy mình ra, nàng từ từ men theo cánh tay, chen vào lòng Alpha, ôm chặt lấy Alpha.
Lúc Lâm Thần nói chuyện, hơi thở ấm áp của nàng phả vào cổ Vân Khởi, làm cho làn da cô nhiễm một tầng ửng đỏ.
Cho dù chuyện thân mật hơn cũng đã làm tối hôm qua rồi, vậy mà bây giờ Vân Khởi vì những cử chỉ nhỏ của Lâm Thần mà vẫn có thể cảm thấy tim đập không ngừng, cũng sẽ bởi vì da thịt tiếp xúc với hơi thở của Lâm Thần mà bị rối loạn.
"Đó là em bé muốn ăn, vài ngày trước rõ ràng em cũng không có thèm ăn như vậy, nhưng hôm nay sau khi rời giường, cảm giác được em bé bắt đầu cử động thì bây giờ em chỉ nghĩ đến đồ ăn thôi." Omega tiếp tục biện minh, không phải là nàng tham ăn, là em bé tham ăn cho nên mới quậy nàng đi tìm đồ ăn, giống như đang sợ mình sẽ trở thành người tham ăn trong mắt bạn đời cho nên mới vội vàng đổ lỗi cho em bé.
"Quản gia giống như trưởng bối của ta vậy, ta không muốn làm cho bà ấy thất vọng." Lâm Thần vừa nghe vừa dụi dụi vào ngực Alpha, thấy Alpha vẫn như cũ không có phản ứng gì, liền to gan lớn mật kéo cánh tay đang cầm sách của Alpha, đặt lên eo mình rồi nắm lấy tay Alpha nhẹ nhàng xoa bóp một chút, sau đó cũng không động đậy nữa.
"Eo em đau quá, chị giúp xoa xoa giúp emmm."
Tay của Omega rời đi, nhưng tay của Vân Khởi dường như đã có quán tính, vẫn nhẹ nhàng xoa bóp eo Omega như vừa nãy.
Cảm giác thoải mái từ eo truyền đến làm cho Lâm Thần phát ra tiếng kêu thỏa mãn giống như mèo con.
Buổi sáng sau khi thức dậy, eo của nàng liền đau nhức đau nhức, tự xoa bóp cũng không có tác dụng gì nhiều. Còn lúc Vân Khởi xoa bóp, lực tác dụng tốt hơn một chút, làm dịu đi cảm giác đau nhức của cơ bắp.
Vân Khởi trong lúc nhất thời cũng không biết nói gì cho đúng, hoặc có lẽ toàn bộ suy nghĩ của cô đã bị vợ iu mềm mại trong lòng chiếm hết.
Từ lúc Lâm Thần rúc vào lòng cô, suy nghĩ của cô đã bị đặt ở chế độ trống rỗng. Hiện tại trên người Lâm Thần vẫn còn mang theo nồng đậm mùi hương hoa bách hợp, hòa quyện với tin tức tố hương tình nhân thảo.
Đây là hương vị mà cô đã để tối qua, là sự đánh dấu của cô dành cho người mình yêu.
Hình như nhớ ra chuyện gì, Vân Khởi thầm gọi trong đầu.
‘Tiểu Tra? Tiểu Tra?’ Gọi vài lần nhưng cũng không có phản hồi, có lẽ hệ thống lại đi ra ngoài rồi.
‘Ta đây là vì con của mình, là đứa con Alpha, bây giờ nàng ấy muốn ăn gì thì cứ để nàng ấy ăn, dù hiện tại nàng cũng chưa sinh con ra, nhưng cũng không đến lượt ai khác quản lý nàng.’ Vân Khởi giải thích tượng trưng vài câu, sợ Tiểu Tra thật ra vẫn ở đó nhưng chỉ là đang lười biếng không muốn trả lời cô.
“Vậy thì sao?” Alpha cất giọng, giống như không hiểu lời của bạn đời.
Nhưng có vẻ như tâm trạng của Alpha lúc này thực tốt, khóe mắt đều lộ ra ý cười.
Lâm Thần liền biết dù Vân Khởi trông có vẻ nghiêm túc, cũng sẽ đỏ mặt khi bị mình chạm vào, nhưng thực chất chị ấy lại thích bộ dáng mình nũng nịu nhất, thích giọng nói mềm mại của mình, thích bị mình cọ cọ, quấn lấy chị ấy, thích cảm nhận hô hấp của mình.
Lâm Thần kéo tay Vân Khởi đang xoa eo mình sang một vị trí khác rồi tiếp tục nằm gọn trong vòng tay cô.
"Cũng lâu rồi chúng ta chưa có ra ngoài." Omega ánh mắt lấp lánh nhìn bạn đời, điên cuồng ám chỉ, "Nghe nói gần đây có một nhà hàng mới mở, đồ ngọt ở đó đều rất ngon, trên mạng cũng được đánh giá rất cao."
"Em đã xem hết mấy cái video review rồi, ai cũng nói không đi là phí lắm, họ còn chấm điểm cửa hàng đó rất cao." Nàng tiếp tục điên cuồng ám chỉ.
"Có thể kêu người hầu mua về cho ngươi, tránh mặt quản gia là được." Alpha từ chối tiếp thu ám chỉ của bạn đời, dùng cánh tay còn lại nhàn nhã lật sách.
Trong lúc vô tình Lâm Thần cũng nhìn thấy vài dòng trên sách, có chút quen thuộc?
Bất quá hôm nay nàng không muốn bận tâm đến những chuyện đó, hoặc có thể nói, trong suốt thời gian mang thai nàng chỉ muốn bận tâm vợ iu của mình.
"Nhưng đồ ăn ở đó chỉ ngon nhất lúc vừa làm xong thôi, thời gian mang nó về đây sẽ ảnh hưởng đến hương vị." Nàng dùng tay che cuốn sách lại, không cho Vân Khởi tiếp tục đọc.
Hôm nay Alpha dường như không còn cứng miệng như trước nữa, Lâm Thần nhầm tưởng chuyện đó có liên quan đến việc diễn ra đêm qua.
"Ta chỉ là đưa con gái Alpha của mình đi ăn thôi." Vân Khởi lại giải thích một lần nữa, cô cảm thấy có lẽ Tiểu Tra hẳn là không còn ở đây nữa.
"Muốn ra ngoài mà ngươi còn không chịu dậy?" Alpha lạnh lùng nói, nhưng tay vẫn tiếp tục không nhanh không chậm xoa eo cho Omega.
Cảm giác được xoa eo thật thoải mái, mà dù sao Vân Khởi cũng đã đồng ý rồi, vậy nên nàng cũng không cần vội nữa, tiếp tục làm nũng trong lòng Vân Khởi, tận hưởng vợ iu xoa eo phục vụ.
"Được rồi, chúng ta đi thôi." Sau một lúc làm nũng, Lâm Thần rời khỏi vòng tay Vân Khởi.
Chợt cách xa làm cho Vân Khởi có chút không quen, cảm thấy trống trải, buồn bã mất mát.
Sau khi mang thai Lâm Thần bị ảnh hưởng bởi em bé, còn Vân Khởi cũng bị ảnh hưởng bởi tin tức tố hương bách hợp mà Lâm Thần tỏa ra.
Con cú tuyết nhỏ không còn chải lông cho Kem nữa, tung ta tung tăng chạy theo sau hai người họ.
"Con ở nhà cho ta." Đầu cũng không quay lại, Vân Khởi nói một câu.
"Gù gù?" Tiểu Tuyết ngừng lại hành động lắc lư vui sướng của mình.
"Tiếp tục đi chải lông cho bạn con đi."
"Gù gù!" Đó là em út của nó! Lâm Thần đã nói lý do đặt tên cho thỏ con là "Kem" là vì nó là em út của Tiểu Tuyết, chữ "Tuyết" ở đầu tên ngụ ý đến nó, và thường thì tên của em út sẽ mang họ của đại ca.
*tên của con thỏ là Tuyết Cao, nghĩa là Kem.
Tiểu Tuyết bị lý do này thuyết phục cho nên mỗi khi thấy Kem nó liền chạy lại chải lông cho em. Bởi vì kẻ có địa vị cao sẽ chải lông cho kẻ có địa vị thấp hơn, nó muốn củng cố vị trí anh cả của mình.
Con thỏ cũng coi như là ngoan ngoãn, lúc bị chải lông nó vẫn ngoan ngoãn chấp nhận.
Không nghe, không nghe, Vân Khởi niệm chú. Con cú tuyết nhỏ giả vờ như không nghe thấy gì, vẫn tung ta tung tăng chạy theo sau họ, nhưng lần này nó đổi người, chạy theo sau Lâm Thần.
Lâm Thần gọi người chuẩn bị hai cái bắt chước khí, Vân Khởi nhìn nhìn con cú nhỏ, sau đó đuổi người vừa được Lâm Thần gọi đến đi ra ngoài.
Ban đầu cô nghĩ nếu dùng ngụy trang, liền sẽ khó mang Tiểu Tuyết đi ra ngoài, hơn nữa chỉ có hai người là cô và Lâm Thần đang mang thai ra ngoài chơi, cô cũng sợ không thể chăm sóc tốt cho Tiểu Tuyết. Nhưng có một ý tưởng mới chợt lóe lên, tại sao mỗi lần đi chơi với Lâm Thần, cô lại phải thay đổi ngoại hình? Không thể dùng ngoại hình thật của mình sao?
Chính vì mỗi lần đi ra ngoài với Lâm Thần đều ngụy trang nên mọi người ngoài kia mới luôn coi thường Lâm Thần, đó cũng là lý do vì sao Cẩn Mạt mới dám kiêu ngạo như vậy.
Sau khi cô đến đây, tâm trí cùng thân thể đều bị chiếm trọn bởi duy nhất một Omega tên là Lâm Thần, vì vậy cô cũng không giống như nguyên chủ, sẽ đi tìm những người phụ nữ khác. Nhưng người bên ngoài vẫn luôn đồn là là cô thích Cẩn Mạt, còn nói cô luôn chờ đợi đối phương, hoặc là bị Cẩn Mạt từ chối. Phát hiện ra Cẩn Mạt thà để cho một gã đàn ông già mập ôm còn hơn chấp nhận cô, từ đó cô buồn bực thất bại, ý chí bị tiêu diệt?
Lúc Vân Khởi nhìn thấy những tin tức giải trí này, cô cảm thấy chỉ số thông minh của mình giống như bị đè xuống đất vũ nhục, nhưng điều kỳ lạ là có rất nhiều bình luận bên dưới tin vào tin rác đó, còn có nhiều cô gái trẻ thậm chí còn xem Cẩn Mạt như thần tượng của họ.
Họ thích xem những cốt truyện giống như trong tiểu thuyết này.
Omega nhìn Alpha với ánh mắt nghi ngờ, Alpha tỏ vẻ không cần mang theo bắt chước khí, hôm nay hai người sẽ cùng nhau ra ngoài bằng ngoại hình thật.
Lâm Thần không có ý kiến gì, ra ngoài với ngoại hình thật cũng không có gì là không tốt.
"Gù gù." Con cú tuyết nhỏ bay lên đậu vào lòng Lâm Thần, nhưng lại bị Vân Khởi nhấc lên rồi đặt xuống đất.
Chẳng lẽ con không biết mình đã nặng bao nhiêu rồi sao? Đã lâu như vậy rồi, con cú tuyết nhỏ cũng đã lớn thêm một chút, cộng với việc nó thích ăn vặt, toàn bộ cả người nó đều là tròn trịa, hơn nữa còn là tròn đặc ruột.
"Gù gù!" Cảm giác bị Vân Khởi nhấc lên rất không thoải mái, hơn nữa nó muốn nằm trong lòng Lâm Thần, con cú tuyết nhỏ đứng dưới đất tức giận than phiền.
"Để em ôm đi, Tiểu Tuyết không có nặng lắm đâu." Khi con cú tuyết nhỏ bay lên lần thứ hai, Lâm Thần đón lấy nó.
Thấy dáng vẻ của Lâm Thần hình như không phải là giả, Vân Khởi cũng để mặc cho con cú tròn trịa đó nằm trong lòng Omega.
"Đường đường là một đại công, lại không thể ra ngoài với ngoại hình thật của mình sao? Hơn nữa, ta đi ra ngoài với Lâm Thần chỉ để thể hiện sự quan tâm của ta đối với đứa con gái Alpha sắp chào đời mà thôi." Mặc dù Tiểu Tra không còn ở đó nhưng Vân Khởi vẫn theo thói quen giải thích một câu.
Phải thừa nhận rằng khi Tiểu Tra không còn trên người Vân Khởi cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều, mặc dù đấu khẩu với Tiểu Tra rất vui nhưng khi nó ở đó, luôn có cảm giác bị ràng buộc.
......
Khi ra ngoài thư giãn Vân Khởi không muốn ở giữa kẹt một người lạ, hơn nữa Lâm Thần đang mang thai, cho nên Vân Khởi liền ngồi vào ghế lái, để Lâm Thần ngồi ở ghế sau, con cú tuyết nhỏ cũng chạy đến ngồi ở ghế sau.
"Nếu Hề Nhi biết mẫu thân mình cùng mẹ mình đi chơi mà không dẫn theo con bé, nhất định sẽ buồn lắm." Lâm Thần cười tủm tỉm nói, nghĩ đến phản ứng của con gái lúc về nhà, nàng liền cảm thấy rất đáng yêu.
Alpha ngồi ở ghế trước cũng không trả lời.
Vân Khởi cũng nghĩ đến biểu cảm uất ức của Hề Nhi, cũng cảm thấy rất đáng yêu, cô đang nghĩ xem khi về có nên mang theo vài món tráng miệng, Hề Nhi cũng giống mẹ, cả hai đều rất thích đồ ngọt.
Nhưng mà phải dùng lý do gì đây? Hy vọng Tiểu Tra quay lại muộn một chút.
"Chúng ta có thể mang về cho Hề Nhi một ít đồ ngon, vài bức ảnh đẹp, hoặc là món quà lưu niệm gì đó." Lâm Thần tiếp tục nói.
Trong chuyện an ủi con gái hai vị phụ huynh đều có suy nghĩ giống nhau.