Trong phòng chỉ có hai người bọn họ, lần này là do Lâm Thần cố tình hẹn riêng Mục Mộ ra.
Ngay lần đầu gặp mặt Mục Mộ đã trao đổi liên lạc với nàng và Nam Nguyệt, lần này cuối cùng đã có dịp dùng đến.
Vài ngày trước Alpha đã lỡ nói ra cái tên Mục Mộ này, chuyện đó ít nhiều cũng làm cho nàng cảm thấy có chút bận tâm.
Ngay từ đầu hình như Alpha đã có chút dè chừng với Mục Mộ...
"Không quen." Nghe câu hỏi của Lâm Thần, trong mắt Mục Mộ thoáng hiện lên một tia thất vọng, nhưng sau đó vẫn nhanh chóng trả lời câu hỏi của Lâm Thần.
Lần trước ở quân đội là lần đầu cô gặp Vân Khởi. Lúc đó cô chỉ nghĩ đối phương chỉ là một tiểu thư được chiều chuộng quá mức, cũng không tệ như lời bạn bè hay nói.
Sau đó cô biết được tin Lâm Thần đã kết hôn, và người bạn đời của nàng lại chính là Vân Khởi. Chuyện này làm cho cô bắt đầu chủ động tìm hiểu về Vân Khởi.
Càng tìm hiểu, sự phẫn nộ cùng đau lòng trong cô càng lớn.
"Vậy chị có biết em không?" Lâm Thần im lặng một lúc, rồi tiếp tục hỏi.
Sau những giấc mơ kỳ lạ kia, nàng muốn biết lý do thật sự đằng sau.
Lâm Thần thấy sau khi mình hỏi xong, đôi mắt Mục Mộ bỗng sáng lên, như thể đối phương đã chờ đợi câu hỏi này từ lâu. Cảm giác này làm cho nàng có chút không thoải mái, bất quá nàng cũng không biểu lộ ra ngoài.
"Em nhớ ra rồi sao?" Mục Mộ không trực tiếp trả lời câu hỏi, mà là dùng ánh mắt tràn đầy hy vọng chờ mong nhìn nàng.
Cảm giác không thoải mái này bởi vì vậy mà càng lớn hơn. Nàng ghét bị những Alpha (ngoài người ở nhà đang ngủ kia) nhìn với ánh mắt nồng nhiệt như thế, hành động này giống như mối quan hệ giữa hai người thân thiết lắm vậy.
"Trước đây mình đã gặp nhau à?" Phản ứng của Mục Mộ cũng gián tiếp xác nhận rằng họ đã từng gặp nhau rồi, nhưng Lâm Thần thực sự không thể nhớ ra.
Ánh mắt của Mục Mộ lộ rõ vẻ u ám.
Mất đi ánh nhìn nồng nàn sền sệt kia, Lâm Thần cảm thấy thoải mái hơn nhiều.
"Trước đây mình đã gặp nhau sao?" Lâm Thần hỏi lại lần nữa, trong lòng đã có chút không kiên nhẫn. Sau khi ánh mắt của Mục Mộ tối lại, cô ta liền rơi vào im lặng, nhưng Lâm Thần lại không có hứng thú im lặng cùng cô ta.
Có lẽ liên quan đến những giấc mơ đó, cho nên ban đầu nàng cảm thấy quen thuộc và tin tưởng Mục Mộ, coi cô ấy là đồng đội đáng tin cậy. Nhưng sự xuất hiện của giấc mơ đã làm cho nàng bắt đầu chú ý đến thân phận Alpha của Mục Mộ. Nàng không thể tưởng tượng được cảnh mình kết hôn với người khác, do đó, cảm giác quen thuộc dần dần chuyển thành cảm giác muốn từ chối. Nàng không thích Mục Mộ đến quá gần mình, không thích Mục Mộ tỏ ra quá quen thuộc với mình, không thích ánh mắt nóng bỏng sến rện của Mục Mộ nhìn mình, giống như thể mình sẽ đáp lại cô ta bằng một hành động gì đó tương tự như vậy.
Rõ ràng hai người chỉ vừa mới quen biết nhau gần đây! Nếu bỏ qua cảm giác quen thuộc ban đầu, mối quan hệ hiện tại của họ cũng chỉ là đồng sự mà thôi.
"Em.... em đã đọc cuốn sách chị gửi lần trước chưa?" Mục Mộ từ từ hỏi, trong giọng nói có chút lo lắng khó nhận ra.
"Sách?"
"Cuốn Walden."
"Đọc rồi, làm sao vậy?" Nghe tên cuốn sách, trong lòng Lâm Thần liền xuất hiện chút gợn sóng. Nàng cho rằng nơi đó là khu vườn bí mật chỉ thuộc về mình và Vân Khởi, nhưng bây giờ Mục Mộ cũng nhắc đến nơi đó, còn có cuốn sách nữa. Lần trước lúc nàng đi xem, cũng không thấy cuốn sách nào, bất quá mấy chuyện này đều là râu ria, không quan trọng. Cuốn sách này nàng đã đọc đi đọc lại vô số lần rồi, cũng không cần Mục Mộ phải đưa thêm lần nào nữa.
Trong ánh mắt Mục Mộ, Omega với vẻ mặt bình thản nói rằng nàng đã đọc, không giống như đang giả vờ, hình như nàng thật sự không nhớ gì cả.
Thật sự không nhớ. Mục Mộ cảm thấy trái tim mình đau nhói. Dù đã đoán trước được, nhưng đến khi thật sự đối diện thực tế, cô vẫn không khỏi cảm thấy đau lòng.
"Sao vậy?" Lâm Thần phát hiện ra bây giờ nàng thực sự rất ghét kiểu người này, nói chuyện nửa chừng rồi im lặng.
"Hồi nhỏ, chúng ta đã gặp nhau ở hồ Walden." Giọng nói của Mục Mộ đầy chua chát, câu nói này giống như một sự liều lĩnh, vẫn còn mang theo chút hy vọng.
Có lẽ Lâm Thần chỉ là chưa nhớ ra ký ức đó, nhưng vẫn còn giữ lại chút cảm xúc?
Bằng không, tại sao Lâm Thần lại muốn đến hồ Walden? Tại sao nàng lại thích nơi đó?
"???"
"Hồi đó em khóc, còn chị là cái người Alpha đứng ở bên cạnh..." Mục Mộ nói, ngữ điệu dần dần trở nên dịu dàng, giống như đang chìm đắm vào ký ức xưa.
Bất quá đoạn ký ức đó cũng không phải là một kỷ niệm đẹp đối với Lâm Thần.
Ngày hôm đó là ngày mẹ nàng qua đời, ngày hôm đó nàng đi tìm Vân Khởi nhưng lại bị chặn trước cửa. Một ngày này, nàng chỉ còn biết một mình đi đến nơi mà nàng cùng người kia từng hẹn ước.
Lâm Thần nhớ lại, ngày hôm đó mình khóc, đúng là có một Alpha đột nhiên xông ra bên cạnh, nhưng vì đêm tối cho nên nàng cũng không nhìn rõ mặt Alpha.
Nàng không thích khóc trước mặt người khác, nàng ghét thể hiện sự yếu đuối của mình trước họ, nên nàng đã tỏ rõ sự tức giận cùng khó chịu vô cùng đối với Alpha lúc Alpha đó đến gần. Nhưng cái người Alpha lạ mặt đó, dường như không hiểu tiếng người, cứ không ngừng tiến lại gần, cuối cùng còn đưa cho nàng một con côn trùng. Trời ơi, nàng ghét nhất chính là côn trùng.
Nàng chỉ thích những con đom đóm phát sáng từ xa, chứ không phải những con bị giữ trong tay với hình dạng khủng bố.
Vì muốn tránh đi Alpha đó, nàng đã lập tức chạy về nhà, trở về ngôi nhà mà nàng ghét nhất, một ngôi nhà không còn mẹ.
"Em không nhớ." Lâm Thần liền ngắt lời ký ức của Mục Mộ. Đó không phải là một ký ức đẹp, mà là ngày đen tối nhất của cuộc đời nàng, nàng không muốn nghe thêm lần nào nữa.
"Có lẽ chị nhận nhầm người rồi." Nhìn thấy Mục Mộ có vẻ còn muốn nói gì đó, Lâm Thần bổ sung: "Xin lỗi, em phải bắt đầu công việc, deadline sắp đến rồi."
Nhìn vẻ lạnh lùng của Lâm Thần, Mục Mộ cũng không tiếp tục làm phiền.
Sau khi nghe được tiếng đóng cửa, Omega ngã người xuống ghế, hốc mắt dần dần trở nên đỏ hoe.
Ngày mẹ nàng qua đời đã qua từ lâu lắm rồi, nàng tưởng rằng nỗi đau trong lòng mình cũng đã vơi bớt đi nhiều. Nhưng thời gian đây, khi nàng thấy những vật dụng mà mẹ từng sử dụng ở trong nhà, nỗi buồn trong lòng nàng cũng không nhiều, chủ yếu chỉ là những ký ức đẹp đẽ về quá khứ cùng sự tiếc nuối vì mẹ đã không còn.
Nếu mẹ có thể nhìn thấy cuộc sống hiện tại của nàng, thấy Hề Nhi, thấy em bé, chắc hẳn mẹ sẽ rất an lòng.
Còn có cuốn truyện tranh nàng đặt ở đầu giường, trong đó mẹ đã vẽ và viết những lời chúc phúc tốt đẹp nhất dành cho nàng.
Nàng cho rằng trong lòng mình chỉ còn lại sự tiếc nuối và một ít nỗi buồn, nhưng bây giờ nàng nhận ra mình đã sai rồi. Khi nhớ lại ngày đó, nàng vẫn không thể ngăn được cảm giác muốn khóc, một nỗi tuyệt vọng bất lực theo thói quen.
Sau khi Mục Mộ rời đi, nỗi đau cùng sự tủi thân bị bản thân kìm nén bấy lâu nay của nàng bắt đầu bùng phát.
Omega cuộn tròn người lại, giống như lúc còn nhỏ, trốn vào một góc.
Xung quanh im ắng, nàng như đang trở về hồ Walden đen kịt ấy, một mình ngồi dưới gốc cây, một mình liếm láp vết thương.
Hiện tại mọi thứ dường như không có gì thay đổi, nàng vẫn là Lâm Thần yếu đuối và bất lực ngày nào.
......
"Sao vậy?" Vân Khởi ngạc nhiên khi thấy Omega vừa ra ngoài một lát đã quay trở lại.
Lần này đúng là bé thỏ thật rồi, hốc mắt đỏ hoe như thỏ con, rõ ràng là vừa khóc xong.
Omega vừa về đến nhà đã cúi đầu kéo kéo cô, Vân Khởi cảm nhận được cảm xúc bất thường của Omega cho nên cũng không chống cự, để nàng kéo vào phòng ngủ.
Vừa bước vào phòng ngủ, Lâm Thần liền lao vào vòng tay của Vân Khởi, lực mạnh đến nỗi làm cho cả hai ngã xuống giường.
"Em nhớ mẹ." Giọng nói của Omega khàn khàn, mang theo một cảm giác vỡ vụn cùng cô đơn, làm cho tim Vân Khởi giống như bị thắt lại.
Cô không hiểu vì sao buổi sáng Lâm Thần còn vui vẻ ra ngoài, như thế nào vừa mới rời đi một lát lại trở về với bộ dạng này.
"Mẹ nhất định đang ở một nơi mà chúng ta không thể thấy dõi theo chúng ta." Vân Khởi nằm trên giường, vòng tay ôm chặt bé thỏ nhỏ đang đau buồn của mình.
Từ sau khi hệ thống phát điên lần đó, giống như đang áy náy mà không xuất hiện nữa. Đôi khi Vân Khởi cố tình làm những chuyện không hợp với tính cách nguyên ngủ, nhưng hệ thống cũng không có hiện ra. Chuyện này làm cho cô dần trở nên táo bạo hơn.
"...Hôm đó... tối lắm... lạnh lắm..." Bé thỏ nhỏ trong vòng tay bĩu môi lẩm bẩm, Vân Khởi chỉ nghe được vài từ trong đó.
Tối? Lạnh?
Vân Khởi nhìn ra ngoài cửa sổ, nhớ lại những lần tiếp xúc trước đây với Omega. Cô nhớ rõ Omega không sợ bóng tối, cũng không sợ ma quỷ nha, còn lạnh thì thời tiết hiện tại cũng không phải là quá lạnh.
Thực ra, người sợ ma vẫn luôn là cô.
Dù nghĩ vậy nhưng Vân Khởi vẫn tiếp tục ôm chặt Lâm Thần, nhẹ nhàng vỗ về lưng nàng.
"Chị sẽ ôm chặt bé thỏ nhà chúng ta, không để bé thỏ phải lạnh, cũng sẽ để bé thỏ phải chìm trong bóng tối."
"Đồ lừa đảo." Ngày hôm đó Lâm Thần đã tìm đến cô, nhưng lại bị chặn ngoài cửa.
Sau đó người quản gia cho phép nàng đi vào nhà, nhưng lúc "Vân Khởi" nhìn thấy, nàng lại bị đuổi Thần ra ngoài, còn mắng nhiếc cười nhạo nàng.
Trước ngày hôm đó nàng cũng đã thử đến đây nhiều lần nhưng đều bị từ chối. Nhưng lúc đó là mẹ nàng qua đời, phản ứng đầu tiên của nàng là chỉ muốn tìm sự an ủi từ Alpha, kết quả lại nhận thêm một vết thương khác.
Tiếng vỗ về dịu dàng bên tai tiếp tục vang lên, làm cho nỗi uất ức cùng đau khổ trong lòng Lâm Thần dần dâng trào, sắp bộc phát ra tới.
Omega cắn vào cổ Vân Khởi như con thú nhỏ bị thương, trút hết nỗi sợ hãi cùng khó chịu.
Lần này là chân chân chính chính cắn thật. Vân Khởi có thể cảm nhận được đau nhói từ cổ truyền đến, nhưng lúc nhìn thấy Lâm Thần với vẻ ủy khuất và tuyệt vọng như vậy, cô cũng không nỡ đẩy ra.
Dù sao cơ thể cô cũng khỏe, những vết thương nhỏ thế này chỉ cần vài ngày là lành.
Nhưng so với nỗi đau thể xác này, tim cô còn đau hơn. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà làm cho Omega trở nên thiếu an toàn đến thế này?
"Ngoan, ngoan bé thỏ của chúng vậy như lại kiều quý lắm, để bảo vệ bé thỏ, chị phải ôm em mỗi ngày, phòng ngừa không để cho ai khác cướp mất bé thỏ của chị..." Vân Khởi không ngừng dịu dàng dỗ dành bé thỏ nhỏ trong lòng, tay cô vẫn nhẹ nhàng thong thả vỗ về lưng nàng, cũng không vì cổ mình đang đau nhói mà dừng lại.
Phương pháp này cũng thật hiệu quả, làm cho Omega trong lòng dần dần bình tĩnh lại. Từ lời nói và hành động của Vân Khởi, Lâm Thần có thể cảm nhận được Vân Khởi là thật sự trân trọng cùng cưng chiều mình.
Lâm Thần buông hàm răng ra, nhìn thấy trên làn da trắng mịn của Vân Khởi bây giờ đã bị in hai vết cắn sâu, thậm chí còn rỉ ra vài tơ máu, đó là do nàng cắn.
"Có đau không?" Lâm Thần có chút áy náy hỏi, nàng cũng không hiểu sao mình lại hành động như vậy.
"Không đau, chỉ cần bé thỏ nhỏ vui là được rồi." Vân Khởi nhẹ nhàng đáp, đối với cô, việc Lâm Thần có thể hồi phục từ trạng thái ban nãy đã đủ bù đắp mọi vết thương.