Có lẽ là vì sợ đánh thức em bé cho nên Omega dựa vào rất gần.
"Làm sao?" Vân Khởi có chút không quen lắc lắc đầu, để lỗ tai thoát khỏi sự đụng chạm của đoá hoa bách hợp bên cạnh.
Đại học Mery có đãi ngộ rất tốt cho nhân viên. Vân Khởi đã lên mạng tìm hiểu thông tin về ngôi trường này trước khi Lâm Thần đến, đối với thái độ của trường cũng cảm thấy thực hài lòng.
Cô biết trường có khả năng sẽ cấp cho Omega một căn biệt thự nhỏ, nhưng cô cũng chưa bao giờ để tâm đến chuyện này. Bởi Vân Khởi chưa từng nghĩ Omega sẽ vì vậy mà dọn ra ngoài, chuyện này đối với cô là hoàn toàn không thể xảy ra. Nhưng mà bây giờ...
"Em muốn chuyển đến đại học Mery hả?" Nghĩ lại, ban ngày hình như Lâm Thần vẫn luôn nhớ về quãng thời gian còn học đại học. Có phải nàng ấy muốn dọn đến đại học Mery để trải nghiệm lại không khí thời sinh viên?
"Vậy còn con thì sao?" Vân Khởi ngay sau đó nhanh chóng bổ sung, ngăn không cho Lâm Thần nói ra câu trả lời mà cô không muốn nghe.
"Cũng mang con theo chứ sao." Omega trả lời ngay mà không cần suy nghĩ. "Hồi sáng Tả giáo sư dẫn em đi dạo quanh khu biệt thự. Em thấy trong đó cũng có nhiều gia đình sống chung với nhau."
"Chúng ta cũng chưa từng có trải nghiệm sống chung ở một trường đại học. Đến lúc đó mình có thể thử xem. Nghe nói trong đại học Mery nhà ăn Nam Hoa là nhà ăn ngon nhất trong tất cả các nhà ăn ở trường. Chúng ta có thể thử. Bọn họ cũng đã cho em quyền truy cập diễn đàn trường. Em thấy sinh viên thường bàn tán nhiều về món ngô chiên tổ ong...." Lâm Thần chia sẻ những phát hiện mới của mình cho Vân Khởi.
Khi ngồi một mình trên ghế, Lâm Thần cảm giác có chút buồn chán cho nên đã vào diễn đàn ẩn danh của đại học Mery chơi.
Các bài viết chủ yếu là thảo luận về nơi nào có đồ ăn ngon nhất hoặc là nơi nào thú vị nhất trong trường. Trong số các món ăn, món được bình chọn cao nhất là các món ở "phố dầu cống" (*) ngoài cổng phía Tây của trường. Lâm Thần tưởng tượng cảnh Vân Khởi phải nhăn mặt khi ăn thức ăn dầu mỡ ở đây, cho nên quyết định không làm khó Vân Khởi nữa, vẫn là nên tập trung vào nhà ăn Nam Hoa, bên trong bán thức ăn có vị thiên về ngọt một ít, cũng hợp với khẩu vị của nàng.
*Phố dầu cống: không biết mọi người hay kêu nó bằng tiếng Việt là cái gì nữa. Nhưng mà nó là một khu vực nổi tiếng với các quầy hàng bán đồ ăn vặt, mà có tiếng xấu vì sử dụng dầu ăn tái chế cho nên còn gọi là “dầu cống”.
Lên gg search thử cái chữ 地溝油一條街 đi mọi người. Kinh vl
Còn về địa điểm vui chơi, nơi được các sinh viên bình chọn cao nhất chính là khu biệt thự chỗ các giáo sư sinh sống. Lý do sao? Theo Lâm Thần cái lý do này cũng rất thú vị, bởi có một sinh viên lúc đi ngang qua đã bất ngờ phát hiện giáo sư vốn luôn điềm tĩnh của mình đang nhảy điệu múa quảng trường(*). Ngay lập tức, cậu ta đã đăng sự việc này lên diễn đàn của trường. Sau đó một khoảng thời gian, liền có rất nhiều sinh viên “tình cờ” đi ngang qua đây. Người đến ngày càng nhiều, những người thấy các giáo sư khác nhau nhảy điệu quảng trường cũng ngày càng đông, dần dần làm cho nơi này trở thành địa điểm check-in "phong thủy bảo địa" được yêu thích của các sinh viên.
*Điệu múa quảng trường: là nhảy tập thể dục giống như mấy cô mấy dì hay nhảy ngoài công viên đó.
Về sau vài giáo viên thích tham gia diễn đàn biết được chuyện, liền đem sự việc kể lại cho các giáo sư tham gia nhảy múa. Các giáo sư cũng không hề tức giận, chỉ khi bài luận của sinh viên không đạt yêu cầu, họ sẽ kéo sinh viên đến đây rồi cùng nhảy điệu múa quảng trường, để được các sinh viên “đi ngang qua” khác chiêm ngưỡng.
Lâm Thần đã xem qua các video về những buổi nhảy quảng trường đó, nàng cảm thấy cũng thực thú vị, còn thầm nghĩ chờ đến khi nàng và Vân Khởi già đi, hai người cũng có thể thử một chút.
Nghe những lời nói phía sau của Lâm Thần, Vân Khởi cảm thấy vừa rồi mình cũng đã suy nghĩ quá nhiều. Lâm Thần chỉ muốn cả gia đình sống một thời gian ở đại học Mery, chứ không phải nàng ấy muốn một mình đưa em bé đi.
Sau khi cảm thấy yên tâm, Vân Khởi mới nhận ra cơ thể mình đã căng thẳng lúc nào không hay. Cô lặng lẽ nhìn thoáng qua Lâm Thần đang say sưa tưởng tượng về tương lai, nhận ra Omega hình như cũng không chú ý đến sự thay đổi của mình, vẫn còn đang cao hứng kể về những phát hiện của mình. Vân Khởi dần thả lỏng cơ thể, đồng thời tiếp tục quan sát phản ứng của Omega.
Alpha thầm cảm thấy may mắn vì bạn đời không phát hiện ra điểm bất thường của mình. Đồng thời bản thân cũng không phát hiện ra giọng nói của Lâm Thần so với lúc đầu còn muốn vui vẻ hơn một chút.
Vân Khởi đối với cuộc sống đại học mà Lâm Thần mô tả cũng thực thích. Cuộc sống đại học trong thế giới cũ của cô toàn là nhàm chán cùng căng thẳng. Ngay từ năm nhất ông nội đã định sẵn ra các chỉ tiêu cho cô, cho nên trong suốt khoảng thời gian này cô vẫn luôn bận rộn. Đến nỗi bạn cùng phòng bàn tán chuyện của các bạn học khác trong lớp, cô cũng không có hứng thú tham gia.
Nếu phải chọn từ để miêu tả cuộc sống đại học của mình, thì chắc chắn đó chính là ‘bận rộn’
Có lẽ trong thế giới này cô có thể cùng người mình yêu trải nghiệm tình yêu tươi đẹp thời sinh viên trong khuôn viên đại học.
"......Còn có," Lâm Thần dừng lại một lúc, nhích vào cạnh bên người Vân Khởi, tiếp tục trêu đùa tai bạn đời, "Lần trước có nói qua, đồng phục play!"
Cơ thể Vân Khởi vừa mới được thả lỏng lại phải căng cứng một lần nữa. Đoá hoa bách hợp này của cô, thật sự, mỗi lần đều có thể nói ra những chuyện làm người khác bất ngờ.
"Chị nghĩ ra tên cho con chưa?" Lâm Thần tự nhiên chuyển sang chủ đề khác, giống như vừa rồi chỉ là một câu nói bình thường, tùy tiện nhắc đến.
"Ta đã tra từ điển." Vân Khởi quay đầu lại, một lần nữa giải cứu vành tai ướt át tươi đẹp của mình khỏi sự đùa nghịch của Lâm Thần. Nếu Lâm Thần không chuyển sang chủ đề khác thì cô cũng sẽ diễn như mình không nghe thấy. "Vân Lâm Thư."
"Lâm là chữ Lâm trong "cam lâm", mang ý nghĩa con là món quà mà ông trời ban cho ta, không liên quan gì đến họ của em." Alpha có tật giật mình giải thích một câu, cố gắng tách biệt chữ "Lâm" này với họ của Omega.
"Thư? Con chúng ta sau này khẳng định sẽ là một mỹ nhân." Omega hình như đang chú ý đến chữ thứ ba trong cái tên này, nàng cũng thích chữ "Thư" này.
Em bé giờ đã gần 10 tháng tuổi, mái tóc mềm mại bắt đầu mọc ra. Lâm Thần đã để ý màu mắt của em bé, màu mắt này thiên về màu mắt của Vân Khởi hơn.
Vân Khởi có đôi mắt đen giống như nàng, nhưng màu mắt có phần ngả sang nâu. Lúc nhìn chằm chằm một lúc lâu sẽ nhìn thấy phần mắt dường như có màu nâu rõ rệt.
Còn về tính cách của em bé, bởi vì bây giờ con còn nhỏ, vẫn là thích ngủ nhiều hơn cho nên vẫn chưa rõ sẽ giống Vân Khởi hơn hay là giống nàng hơn.
Nàng vậy nhưng không ủng hộ câu nói trước đó của Vân Khởi: "Con khóc nhè là do học từ em", mẹ nàng luôn nói nàng từ nhỏ đã là một đứa trẻ thực làm người khác bớt lo.
Nhìn thấy Lâm Thần không bận tâm về chữ "Lâm" trong tên của con, hoặc căn bản là không thèm để ý chuyện này, Alpha ngoài cảm giác nhẹ nhõm còn có chút thất vọng.
"Alpha nhà chúng ta đương nhiên sẽ là người đẹp nhất." Vân Khởi nói câu này cũng không trái lương tâm, từ những bức ảnh trong gia phả mà nói, gia tộc cô chưa từng có ai có bộ dạng quá khó coi.
Đoá hoa bách hợp nằm bên cạnh nghe thấy câu nói tự luyến của bạn đời, không kìm được mà bật cười, sau đó nghe tiếng động từ cái giường nhỏ của con, nàng lè lưỡi với bạn đời rồi bắt đầu an tĩnh.
......
Sáng hôm sau lúc Vân Khởi tỉnh dậy, bạn đời nằm bên cạnh đã biến mất, thay vào đó là đứa bé đang say ngủ, trên áo của con còn dán một tờ ghi chú:
"Dạo này chị không có việc gì thì ở nhà chăm con nhiều hơn nhé, công ty bên kia bắt đầu thúc giục em rồi, hôm nay em đi làm trước, yêu chị." Cuối dòng còn vẽ một khuôn mặt lè lưỡi.
Nét chữ ghi trên tờ giấy cũng thực thanh tú, cũng rất vui vẻ, Vân Khởi có thể tưởng tượng được vẻ mặt trộm cười của Lâm Thần lúc rời đi.
"Alô?" Lúc này điện thoại của Vân Khởi đột nhiên reo lên, mặc dù cô bắt máy rất nhanh nhưng con vẫn bị tiếng chuông đánh thức.
Mở mắt ra đầu tiên không thấy mẹ, em bé theo thói quen bặm môi, cũng may còn chưa có khóc ra.
"Vòng cổ." Đầu dây bên kia là giọng của một cô gái trẻ, âm thanh xa lạ có chút khàn khàn.
"Cô là ai?"
"Có đôi lúc cô ấy sẽ không thích nhìn thấy ngươi vui vẻ, hối hận cùng ghen tị đang gặm nhấm tâm hồn cô ấy, có lẽ vòng cổ sẽ giúp cô ấy kiềm chế phần nào." Không đợi Vân Khởi hỏi thêm, bên kia liền cúp máy.
Chờ đến khi cô gọi lại, đầu dây bên kia đã là số không tồn tại.
"Vòng cổ?" Vân Khởi lẩm bẩm, cái vòng cổ duy nhất có ý nghĩa với cô có lẽ là cái mà Hề Nhi nhận được, nhắc tới cái vòng cổ này, cô đột nhiên nghĩ đến giọng nói trong điện thoại cũng không hề xa lạ, đó không phải chính là vị bói toán sư mà cô cực khổ tìm kiếm bao lâu nay sao?
Ít nhất theo những lần tiếp xúc với vị bói toán sư này, đối phương hình như không có ác ý với cô, thậm chí còn giúp cô một chuyện lớn, là một đại ân nhân của cô.
Theo ý vị bói toán sư có nghĩa là có ai đó đang muốn hãm hại cô sao?
“Có đôi lúc cô ấy sẽ không thích nhìn thấy ngươi vui vẻ” nghĩa là người có ác ý với cô, nhưng không phải lúc nào cũng có ác ý với cô? Còn có "hối hận" cùng "ghen tị", hai từ này liên quan đến chuyện gì?
Vân Khởi không có ý định lấy lại chiếc vòng cổ từ chỗ Hề Nhi, một phần là vì Hề Nhi dường như rất thích chiếc vòng cổ đó, ngay cả khi ngủ cũng không muốn tháo ra. Cô từng vài lần nhìn thấy những vết hằn đỏ trên mặt Hề Nhi do dây chuyền để lại, sau đó còn giả vờ nói "vì người bên ngoài nghĩ con là con của ta, cho nên con phải chú ý hình tượng của mình", dù cho có mượn lý do để nói qua vài lân nhưng những vết hằn đó vẫn còn, cô cũng chỉ có thể sai quản gia chuẩn bị thêm thuốc mỡ; còn một phần khác chính là bói toán sư nói chiếc vòng cổ có tác dụng kiềm chế người đó. Cô thì không sợ người không biết tên đó, nhưng Hề Nhi còn nhỏ, nếu bị kẻ đó tiếp cận sẽ rất nguy hiểm, để vòng cổ ở bên cạnh con cũng có thể phòng thân.
Về cuộc gọi từ vị bói toán sư này, cô cũng không nhờ Từ Kế Lâm điều tra nguồn gốc cuộc gọi, vì cô biết nếu đối phương đã chấp nhận gọi đến thì chắc chắn cô cũng sẽ không thể tìm ra.
Vân Khởi đang trầm tư thì bị đứa bé bên cạnh làm gián đoạn, cô liếc mắt nhìn thấy con đang dần bò ra mép giường, giống như muốn xuống giường chơi.
Cô vươn tay bế con lên ngay, những đứa trẻ Alpha trong thế giới này hình như chắc nịch hơn những đứa trẻ ở thế giới cũ nhiều, Vân Khởi nhìn vào cái mông tròn lẳn của con.
"Wa--" Đứa bé hét lên một tiếng cao vút khi bị đánh vào mông, nhưng tiếng khóc dai dẳng đó cũng không đánh thức được tình mẫu tử trong lòng Vân Khởi.
Cô phát hiện ra em bé chỉ đang gào khan, cũng không có một giọt nước mắt nào rơi xuống.
"Gù gù gù!" Không lâu sau, từ bên ngoài vang lên tiếng con cú tuyết nhỏ kêu.
Con cú quen thuộc vỗ cánh phành phạch bay lên, dùng móng vuốt mở cửa, sau đó bay đến bên em bé, dùng đôi cánh lớn che chắn cho em.
"Gù gù gù." Chờ đến khi em bé ngừng khóc, con cú tuyết nhỏ bắt đầu phát ra những tiếng kêu trách móc Vân Khởi.
Dưới ánh mắt giận dữ của con cú tuyết, Vân Khởi bế em bé xuống dưới nhà ăn sáng.
......
"Gù gù gù, gù gù gù." Chờ đến buổi tối lúc Lâm Thần trở về nhà, con cú tuyết nhỏ lập tức tố cáo với nàng.
Em bé đã bị Vân Khởi mua chuộc bằng đồ ăn vặt trong nguyên ngày cho nên đang yên lặng nằm trong lòng mẹ, không có hưởng ứng với con cú tuyết nhỏ. Lâm Thần cũng chỉ nghĩ rằng Vân Khởi ở nhà lại chọc ghẹo Tiểu Tuyết. Nhìn thấy con cú tuyết nhảy nhót linh hoạt cho nên nàng cũng không để tâm lắm.
Kêu nửa ngày mà Lâm Thần cũng không hiểu ý, con cú tuyết nhỏ cuối cùng cũng chỉ có thể bỏ cuộc, chỉ là trong bữa ăn, nó thỉnh thoảng sẽ "không cẩn thận" làm thức ăn dính vào người Vân Khởi.
Omega thoạt nhìn có vẻ tâm trạng không được tốt, im lặng hơn thường lệ.
Trước đây lúc con cú tuyết nhỏ tố cáo, Lâm Thần đều sẽ đóng kịch cùng nó, chọc cho nó vui vẻ.
"A, a." Sau khi trở về phòng ngủ, đứa bé bắt đầu dùng đôi tay ngắn ngủn kéo kéo mặt mẹ, tạo ra nhiều hình dạng khác nhau trên mặt Lâm Thần.
Omega cười cười, ôm con đi vòng quanh trong phòng ngủ, sau khi dỗ cho con vui vẻ xong thì con cho Vân Khởi rồi đi tắm.
Cho đến lúc đi ngủ, Lâm Thần vẫn chưa nói với Vân Khởi lời nào.
Trên giường--
Vân Khởi duỗi tay ôm lấy Lâm Thần đang quay lưng về phía mình. Omega không xoay người nhưng lại hướng về phía Vân Khởi mà dán dán, toàn thân áp chặt vào vòng tay Vân Khởi, tay cũng từ từ phủ lên mu bàn tay cô.
Thời tiết lúc này thực ra đã ấm hơn, lúc ban đầu thì không cảm thấy gì, nhưng ôm lâu, Vân Khởi cảm thấy Lâm Thần dường như đang nóng lên, lòng bàn tay nắm lấy tay cô cũng bắt đầu ra chút mồ hôi, cho nên cô mới nhích ra một chút, Omega cũng theo đó mà nhích lại một chút, hai người lại trở về trạng thái ôm chặt.
Nếu là Lâm Thần thích, vậy thì không nóng nữa, Vân Khởi cũng không di chuyển.