Nàng mở mắt ra, phát hiện mình bị quần áo của Vân Khởi bao lại, trong lòng ngực còn ôm một khối quần áo, chỉ có thể là do mình đã ôm lâu rồi, tin tức tố của Vân Khởi đã bị mùi hương tin tức tố của nàng bao trùm, đây cũng là nguyên nhân nàng tỉnh lại.
Trên người vẫn là còn có chút không thoải mái, động động bên hông một chút liền cảm thấy đau nhức không thể chịu đựng được, cánh tay cũng là nhức mỏi, nâng lên cũng không nổi. Nhưng mà đây cũng không phải vấn đề chính yếu, vấn đề chính yếu là tin tức tố mùi tình nhân thảo trong không khí bị loãng rồi, đây mới là vấn đề để cho Lâm Thần đau đầu.
Rốt cuộc người kia có biết hay không, trong thời kỳ đặc biệt của Omega, nhu cầu được bạn đời trấn an bằng tin tức tố quan trọng biết bao nhiêu!!!
Một người trước giờ vẫn luôn điềm tĩnh, ổn trọng như Lâm Thần mà bây giờ, lần đầu tiên lại có một khao khát dục vọng nhiều đến vậy.
Vì cảm thấy thân thể không khoẻ, Lâm Thần vẫn nằm trên giường y như cũ, không nhúc nhích, cũng không lập tức bước xuống giường.
Nằm một mình trong căn phòng tối đen như mực, Lâm Thần chỉ có thể nghe thấy hơi thở của chính mình. Vốn dĩ Lâm Thần không muốn nghĩ thêm cái gì nữa, nhưng những dấu vết hôm qua lưu lại cùng cảm giác đau ê ẩm toàn thân không lúc nào không nhắc Lâm Thần nhớ lại chuyện tối qua. Cái người làm người khác phiền lòng kia cũng như gió bay mất.
Niềm an ủi duy nhất chính là tối hôm qua Vân Khởi phủ nhận cô thích Lâm Dao Dao, Lâm Thần vẫn rất tin tưởng loại lời nói được nói ra ở lúc làm chuyện "đó".
Từ bên ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân rất nhỏ, Lâm Thần tưởng Vân Khởi đã quay trở lại, nhưng sự thật phải làm nàng thất vọng rồi.
Tiếng bước chân dừng lại trước cửa, thay vào đó là tiếng của người quản gia.
"Phu nhân, trước khi ra ngoài công tước đại nhân đã dặn đầu bếp chuẩn bị một số đồ bổ cho bà. Bà có muốn xem thử không?" Mặc dù chuyện này không phải của đại công dặn, nhưng quản gia vẫn muốn giúp đại công vớt vát lại một ít hình tượng.
"Đi ra ngoài trước?" Lâm Thần cảm thấy giận nhưng cũng buồn cười, nàng nghĩ đến đà điểu kia chỉ biết chạy, nhưng nàng cho rằng cùng lắm là chạy đến thư phòng trốn, không nghĩ tới cô lại trực tiếp rời đại công phủ.
Khác với những người hầu khác trong nhà, người quản gia đã chứng kiến mối quan hệ thân thiết giữa lão phu nhân và mẹ của Lâm Thần. Vị phu nhân kia lớn lên thập phần dịu dàng, mỗi lần đến đều sẽ đưa Lâm Thần theo, sau đó quản gia sẽ chuẩn bị những món ăn vặt mà Omega thích cho nàng.
Trong lòng quản gia, Lâm Thần vĩnh viễn là nữ chủ nhân của đại công phủ, mặc kệ sau này có bao nhiêu Omega khác được đưa về, mặc kệ thái độ của đại công đối với Lâm Thần ra sao, Lâm Thần vẫn là người chính thức, được lão phu nhân cùng lão gia chấp nhận làm con dâu.
"Hiện tại không cần, để đó cho ta, lát nữa ta sẽ xem." Lâm Thần nói một cách uể oải, không còn mong chờ người kia nữa.
Tiếng bước chân dần xa, phòng ngủ khôi phục yên lặng như cũ.
Nằm một lúc, cơn đau nhức trên người cũng giảm bớt so với lúc mới tỉnh. Mùi Alpha còn sót lại trong phòng cũng dần dần hòa lẫn với mùi tin tức tố hỗn tạp của Lâm Thần, làm cho nàng cảm nhận được chúng ngày càng ít đi.
Cuối cùng, khi gần như không còn nghe thấy gì nữa, Lâm Thần mặc quần áo và rời khỏi phòng.
- --
"Mẹ ơi, mẹ có sao không?" Lâm Hề ở trong phòng ngủ đợi Lâm Thần.
"Hề Nhi, sao con lại hỏi như vậy?" Lâm Thần xoa xoa đầu bảo bối của mình, vì lý do sức khỏe, nàng hiện tại không thể ôm Lâm Hề.
"Dì quản gia nói mẹ không khỏe, bảo con đến bầu bạn với mẹ." Lâm Hề lo lắng nhìn nhìn mẹ mình, hôm nay động tác của mẹ có chút chập chạm, "Có phải... có phải mẫu thân lại đánh mẹ không?"
Tiếng nói của Lâm Hề trở nên nho nhỏ, có chút thất vọng. Cô bé còn tưởng rằng mẫu thân đã thay đổi, nhưng chỉ sau vài ngày, lại bắt đầu bắt nạt mẹ.
"Như thế nào lại vậy?" Lâm Thần cười nhu hoà, xoa đầu Lâm Hề, "Đây là điều mà mỗi Omega đều phải trải qua. Khi Hề Nhi lớn lên, con sẽ hiểu."
Lâm Thần không giữ Lâm Hề lại ngủ như mọi khi, trên người nàng vẫn còn những dấu vết đêm qua chưa biến mất, để con mình nhìn thấy liền không tốt.
Sau khi dỗ Lâm Hề ngủ trong phòng, Lâm Thần trở về phòng mình, ăn xong đồ bổ mà quản gia đã chuẩn bị, tắm rửa sạch sẽ rồi chuẩn bị đi ngủ.
Nhưng nàng cũng không thể ngủ được. Trong phòng không có hơi thở nàng không muốn xa rời, bởi vì Vân Khởi chưa từng vào đây, nơi này một chút ít mùi hương tình nhân thảo cũng không có.
Quay qua quay lại trên giường vài lần, Lâm Thần vẫn phải ngồi dậy.
"Bản năng đáng chết!!" Nàng mặc áo ngủ, đi vào phòng của Vân Khởi. Dù hương vị ở đây không nồng đậm, nhưng vẫn dễ chịu hơn phòng của nàng.
Nàng mở tủ quần áo của Vân Khởi, dựa vào trí nhớ tìm vài bộ đồ cô thường xuyên mặc, mặc một cái lên người mình, lúc này mới cảm thấy thoải mái hơn. Còn những món khác bị nàng đặt xung quanh giường, sau đó đắp chăn rồi đi ngủ.
Ngủ được một chút, nàng lại tỉnh giấc một lần, sau đó lại thất vọng khi phát hiện Vân Khởi vẫn chưa trở về.
Mỗi lần tỉnh, sắc mặt của Lâm Thần lại tối đi một chút. Đến khi ánh mặt trời chiếu vào phòng, sắc mặt nàng đã đen thùi lùi.
Vân Khởi quả nhiên là cả đêm không về! Dù trước đây chuyện này vẫn thường xảy ra, nhưng hiện tại lại phá lệ làm nàng không thể chịu đựng được. Khi Vân Khởi trở về, nếu làm nàng ngửi thấy mùi gì không nên ngửi, nàng......
Bên kia---
Vân Khởi cũng không ngủ ngon. Nàng theo bản năng cắn cắn đồ vật, sau đó cắn vào chính hàm răng của mình.
Lúc vừa mới xuyên tới thế giới này, biết được lúc Alpha cũng Omega kết hợp, ai cũng muốn cắn vào tuyến thể của đối phương. Lúc đó Vân Khởi còn cảm thấy hành vi này vô cùng dã man. Tuyến thể là bộ phận yếu ớt nhất của Omega, sao có thể có người trầm mê dùng hàm răng đâm thủng nơi này??
Bây giờ cô một lần lại một lần mơ thấy chính mình dùng răng nanh đâm vào tuyến thể Lâm Thần, làm cho Omega ở dưới thân mình không ngừng rung rẩy, nhìn giống như muốn chạy trốn. Hình ảnh này làm cho cô không thể không gắt gao ôm lấy con mồi, sau đó lại đem tin tức tố từ từ rót vào tuyến thể. Để cho trên dưới toàn thân con mồi đều mang hơi thở của mình mới chịu thu hồi răng nanh. Ngược lại tiếp tục dùng răng bình thường của mình tinh tế cọ xát trong miệng tuyến thể.
Bàn tay của Vân Khởi cũng là trạng thái có hình nửa vòng cung, theo bản năng làm tay cô muốn được cái gì đó ôm lấy, hay nói cách khác là giam giữ một thứ gì đó. Cảm giác vắng vẻ, trống vắng làm Vân Khởi không ngủ được.
Cuối cùng cô phiền muộn mà đem gối đầu nhét vào trong lòng ngực, chuẩn bị tiếp tục ngủ. Nhưng không có hương hoa bách hợp ở bên cạch an ủi, không có hơi thở của người sống, ôm một vật vô tri vô giác vào lòng cũng vô tác dụng.
Một lần lại một lần tỉnh lại, làm cho sự kiên nhẫn ít ỏi của Vân Khởi càng ngày càng tiêu hao. Vân Khởi ngồi dậy đi ra ngoài, bên ngoài vẫn là cảnh tượng ngợp trong vàng son, những hơi thở dơ bẩn cùng mê mụi của mọi người làm Vân Khởi có chút chán ghét. Cô tạm biệt bạn bè của nguyên chủ, tránh thoát ý định muốn đi theo mình của Cẩn Mạt, bắt đầu hành tẩu trên chuyến đi không bờ bến.
*ngợp trong vàng son: 纸醉金迷: mô tả một môi trường xa hoa, lộng lẫy đến mức khiến người ta mê muội, đắm chìm.
Thủ đô của đế quốc quả nhiên là nơi phồn hoa nhất, ngay cả vào giờ này, trên đường vẫn có không ít người qua lại.Vân Khởi nhìn thấy trên ghế dài có một đôi tình nhân. Alpha có vẻ say, nửa nằm gối đầu lên đùi Omega. Omega một tay vuốt ve người yêu, tay kia bị Alpha nắm lấy, khi thì mười ngón đan xen, khi thì giống như đứa trẻ nắm chặt ngón áp út của Omega không buông......
Lần nữa nắm lấy ngón áp út của Omega, Alpha vừa mới còn say khướt đã nhanh chóng đeo nhẫn vào, cười nói rằng đeo nhẫn xong thì coi như đã thuộc về nàng. Omega có vẻ rất ngạc nhiên, cười mắng Alpha thật giảo hoạt, giả vờ say để lừa nàng, nhưng cũng không tháo nhẫn ra.
Alpha mặc kệ Omega giận dỗi, xoa nắn mặt mình, xin khoan dung và nói rằng điều này không phải chứng minh rằng ngay cả khi say, nàng vẫn luôn muốn cưới Omega sao.
Ngón tay trắng nõn của Lâm Thần bất chợt xuất hiện trong đầu Vân Khởi. Nàng chưa từng thấy nhẫn trên tay Lâm Thần. Trong ký ức của nguyên chủ, mối quan hệ với Lâm Thần không nhiều lắm, cô cũng không biết khi kết hôn có mua nhẫn hay không.
Bóng đêm đến hỗ trợ che giấu, trên đường những đôi tình nhân như vậy có thể dễ dàng bắt gặp, xuân ý tràn ngập khắp nơi.
Lắc lắc đầu, Vân Khởi cố gắng xua đuổi hình ảnh một người khác ra khỏi đầu. Cô đến đây để làm nhiệm vụ, không phải để trải nghiệm cuộc sống. Chỉ một thời gian nữa, Mục Mộ sẽ xuất hiện. Theo diễn biến của thế giới, Lâm Thần sẽ gặp nàng, tiếp xúc với những quan điểm mới, hiểu được Alpha tôn trọng Omega là như thế nào, sau đó yêu nàng, cùng nhau lật đổ thế giới vặn vẹo này.
Còn cô, Vân Khởi, người dẫn đầu của chế độ cũ, đại công tước của quốc gia, sẽ chết dưới tay Lâm Thần, đánh dấu giai đoạn đầu của cuộc đấu tranh giữa Mục Mộ và đế quốc.
Sau đó, nàng sẽ trở lại thế giới ban đầu của mình. Khoảng thời gian này sẽ trở thành một giấc mơ kỳ lạ, dần phai nhạt theo thời gian. Nàng sẽ quên Lâm Thần, quên Lâm Hề, quên cả Bạch Danh Xu......
Quan trọng nhất là, Vân Khởi không tin rằng mình sẽ yêu một người khác trong khoảng thời gian ngắn như vậy. Ở kiếp trước, nàng đã sống hơn hai mươi năm mà chưa từng có một mối tình nào. Đến nơi này, làm sao nàng có thể dễ dàng thích một người khác được?Về quan điểm Alpha và Omega, Vân Khởi rất đồng tình với cái nhìn của vị vương tử kia. Vì độ phù hợp của tin tức tố mà không thể kiểm soát được việc nhớ nhung một người khác, điều này có gì khác với cầm thú đâu?
Tình nhân thảo và hoa bách hợp, cô đã tra cứu, là những loại tin tức tố hiếm hoi có độ phù hợp 100%. Chắc có lẽ vì lý do này nên cô mới có nhiều ảo giác kỳ lạ như vậy. Khi trở lại thế giới ban đầu, nơi không có tin tức tố, có lẽ cô sẽ trở lại bình thường...