Chương 1009:
Lúc Tô Hi đi tới cạnh cửa chuẩn bị đi vào liền nghe được tiếng nôn mửa bên trong, bước chân anh khựng lại, không đi vào nữa.
Anh biết cô bây giờ rất tệ, tất cả cứng cỏi cùng dũng cảm của cô khi nhìn đến mình mái đầu bạc trắng của mình đã nháy mắt sụp đỗ rồi.
Cô bây giờ lộ ra mềm mại cùng yếu đuối sâu thẫm nhất của mình, nhưng, anh không an ủi được cô.
Cô cũng không cần anh an ủi.
Bởi vì, anh không phải là người mà cô mong muốn.
Anh cũng vĩnh viễn không còn cách nào thay thế được người kia trong lòng cô.
Lê Hương ói xong rồi, lúc đi ra đã là một tiếng sau, sắc mặt cô tái nhợt giống như một trang giấy, không còn chút huyết sắc nào.
Cô đi tới trong phòng bắt đầu lục tung, tìm thứ gì đó.
“Lê Hương, em tìm cái gì đó?” Tô Hi nhẹ giọng hỏi.
Lê Hương không ngắng đầu, cô tìm rất chuyên chú: “Em tìm di động, từ khi đến đây em chưa đụng vào di động, em nhớ em đặt nó ở đây, nhưng không thấy đâu cả.”
“Là cái này sao?”
Lê Hương ngắng đầu, trong tay Tô Hi có một chiếc di động, là di động của cô.
“Cảm ơn, em muốn gọi điện thoại.” Lê Hương nhận điện thoại, ngồi trên thảm lông dê ở mép giường, cô bám một dãy SỐ.
Tô Hi không đi qua, mà là lằng lặng nhìn cô cuộn mình, một tay ôm đầu gối của mình, cô cúi đầu, tựa cằm trên đầu gối, tay kia nắm điện thoại dán bên tai.
Anh nghe được âm thanh của cô, đang nói chuyện với đầu dây bên kia, giọng nói rất dịu dàng, “Alo, Mạc Tuân, là em.”
“Mạc Tuân, em muốn nói cho anh biết một tin tốt, hôm nay em đi siêu âm, bác sĩ nói em mang song thai, có phải rất kinh hỉ hay không? Chúng ta lập tức có đến hai cục cưng, Mạc Tuân, anh làm bồ rồi.”
“Mạc Tuân, gần đây anh có khỏe không? Em… khỏe, em đều có ngoan ngoãn ăn, ngoan ngoãn ngủ, hôm nay em còn ăn một chén cơm húp một chén canh nữa cơ đây, ăn đến bụng no căng tròn vo luôn này.”
“Mạc Tuân, anh không cần lo lắng em, em là thần y, chất độc này nhất định sẽ không làm khó được em, em và các con ở đây hết thảy đều tốt, chỉ là Mạc Tuân… em cảm thấy… hình như em rất nhớ anh.”
Tô Hi nhìn Lê Hương, cô ngồi ở trên thảm cạnh giường, lúc này cả thế giới ồn ào náo động cũng không liên quan gì với cô, thứ cô quan tâm chỉ có chiếc điện thoại kia.
Cô chôn cái đầu nhỏ, giống như một chú mèo hoang bị vứt bỏ, vô cùng đáng thương.
Tô Hi nâng mắt, anh biết chiếc điện thoại trong tay cô kia đã sớm hết pin, bây giờ đang ở trạng thái tắt nguồn, căn bản không gọi được.
Cô chỉ là ngây ngốc cầm điện thoại, ngây ngốc tự lẫm bẩm với một chiếc điện thoại đã tắt nguồn.
Cô đang nói chuyện với Mạc Tuân.
Cô nói với Mạc Tuân cô mang song thai, cô nói với Mạc Tuân anh làm bố rồi, cô nói với Mạc Tuân hết thảy cô rất khỏe, cô còn nói với Mạc Tuân nói, cô nhớ anh rồi.
Đêm nay vắng vẻ không chút âm thanh, bi thương trong tim Lê Hương lại cuồn cuồn dâng trào từng đợt sóng lớn.
Lê Hương nôn nghén càng ngày càng nghiêm trọng, bởi vì mang song thai và trong người có độc, cô gầy đi cấp tốc.
Chương 1010:
Có đôi khi cô đứng ở phía trước cửa sổ, một trận gió phất động, cũng có thể phất ngã cô.
Hôm nay Lê Hương xuống lầu, chuẩn bị ăn, lúc này Tivi LCD phòng khách đang mở, bên trong đang đưa tin sốt dẻo.
MC vô cùng hưng phần nói: “Mọi người đều biết, Lệ Yên Nhiên là thiên kim đại tiểu thư của Lệ gia Đề Đô, thế nhưng trước đó không lâu Lệ Yên Nhiên lộ ra thân thế thật, cô ấy lại con gái ruột của Quận vương Thượng Quan Đằng Hoa Tây Châu, đây cũng chính là nói, Lệ Yên Nhiên nhanh chóng trở thành trưởng công chúa điện hạ tôn quý nhất của Hoa Tây Châu?
“Mấy tháng trước có đám cưới của hai nhà Mạc Lệ ở Đề Đô, Mạc Tuân đệ nhất thương giới hậu duệ quý tộc ở Đề Đô tổ chức cuộc hôn lễ thịnh thế cưới Lệ Yên Nhiên, hiện tại Lệ Yên Nhiên trở thành trưởng công chúa điện hạ, vậy Mạc Tuân dĩ nhiên chính là phò mã của Hoa Tây Châu.”
“Thượng Quan quân chủ cực kỳ yêu chiều Lệ Yên Nhiên, hôm qua ngài ấy đã chiêu cáo thiên hạ, muốn bổ sung một hồi hôn lễ cho Mạc Tuân và Lệ Yên Nhiên ở Hoa Tây Châu, đến lúc đó mười dặm thảm đỏ, xe hoa dạo phó, cả thế gian đều chú ý.”
“Theo thông tin nhận được, cuộc sống sau khi kết hôn của Mạc Tuân và Lệ Yên Nhiên vô cùng ngọt ngào, trong mật thêm dầu, lần đại hôn này ở Hoa Tây Châu, mọi ánh mắt lần nữa tập trung ở trên đôi vợ chồng son.”
Lê Hương nhìn tin tức này, sắc mặt đại biến, cái gì, Mạc Tuân chưa chặt đứt quan hệ với Lệ Yên Nhiên sao? Chẳng những không đoạn tuyệt quan hệ, anh và Lệ Yên Nhiên còn muốn bổ sung một hồi đại hôn ở Hoa Tây Châu? Anh đang nghĩ cái gì? Cô trăm phương ngàn kế rời khỏi anh, chính là không muốn liên lụy anh, không muốn anh lại bị khống chế bởi Lệ Yên Nhiên, hiện tại hay lắm, anh còn cùng Lệ Yên Nhiên vướng víu không rõ? Lúc Lê Hương rời khỏi anh đã từng nghĩ, sau này anh sẽ gặp được một cô gái tốt hơn cô, nhưng cô gái này tuyệt đối không thể là Lệ Yên Nhiên.
Chẳng lẽ anh điên rồi? Lê Hương về tới phòng mình, ngay cả cơm tối cũng không ăn.
Lúc này vang lên tiếng đập cửa, Tô Hi đầy cửa vào, tự tay đưa phần cơm thơn ngon tiến đến: “Lê Hương, ăn cơm tối.”
Lê Hương ngồi ở trên giường, không ngước mắt: “Em không muốn ăn.”
Tô Hi đi tới bên cạnh cô: “Muốn ăn cái này không?”
Trong tay Tô Hi có một viên ô mai.
Hàng mi nhỏ dài của Lê Hương run lên, chậm rãi vươn tay nhận lấy viên ô mai kia, đặt ở trong miệng mình.
Mùi vị chua chua ngọt ngọt nhanh chóng lan trên đầu lưỡi, mùi vị này cô không xa lạ, trước đây Mạc Tuân cũng cho cô ăn, hương vị giống nhau như đúc.
Khi đó cô cảm thấy rất ăn ngon, nhưng bây giờ, cô không hề thấy ngon nữa.
Viền mắt trắng nõn của Lê Hương từ từ biến đỏ, thực ra thì ngày đó cô ở trong điện thoại nói dối, cô không khỏe, cô không khỏe chút nào.
Cô rất muốn rất muốn nghe giọng nói của anh, dù chỉ một chút.
Nghe một chút là tốt rồi.
Lê Hương ngước mắt nhìn Tô Hi: “Tô Hi, em muốn đến Hoa Tây Châu.”
Tô Hi nhanh chóng chau mày kiếm, trực tiếp từ chối: “Không được, Thượng Quan Đằng căn bản cũng không yêu đứa con gái Lệ Yên Nhiên này, cuộc hôn lễ này chính là diễn cho em xem, Thượng Quan Đằng muốn ở Hoa Tây Châu chờ em tự chui đầu vào lưới, Mạc Tuân vì sao đồng ý trận đại hôn này, cũng là đang chờ em, tất cả mọi người đều ở nơi đó chờ em, chuyến đi này rất nguy hiểm.”
“Tô Hi, em thừa nhận em đến Hoa Tây Châu là muốn tìm Mạc Tuân, em muốn biết anh ấy đến tột cùng muốn làm cái gì, thế nhưng, trong lòng em còn có một bí ẩn, bí ẳn này liên quan đến Mạc Tuân, càng liên quan đến cắm địa kia.”
Tô Hi nhìn cô: “Lê Hương, ý của em là?”
Lê Hương khẽ gật đầu: “Tô Hi, em dường như… tìm được đường về nhà rồi, chúng ta có thể… về nhà.”
Chương 1011:
Tô Hi im lặng vài giây: “Tình trạng của em bây giờ, đi gặp Mạc Tuân thế nào được?”
“Quyển y điển thứ nhất của mẹ có một châm pháp hồi xuân, ghim châm này xong sẽ nhanh chóng khôi phục dung nhan thiếu nữ, nhưng chỉ có thể duy trì tám giờ, hết tám giờ, em sẽ khôi phục cái dáng vẻ già yếu này, cho nên Tô Hi, đây là tám giờ đồng hồ sau cùng của em, em muốn vĩnh biệt Mạc Tuân, vĩnh biệt tất cả quá khứ, sau đó, chúng ta về nhà.”
“Được, chúng ta ngày mai khởi hành, vừa vặn có thể đuổi kịp đám cưới.”
Hoa Tây Châu.
Hôm nay là đại hôn bỗ sung của Mạc Tuân Hòa Lệ Yên Nhiên, toàn bộ Hoa Tây Châu giăng đèn kết hoa, mười dặm thảm đỏ, hai bên đường đi đều là hoa tươi cùng lụa mỏng lãng mạn, tất cả dân chúng đều chen chúc ở hai bên, chờ xe hoa đi ngang qua, thưởng thức phong thái của trưởng công chúa điện hạ và phò mã.
Lê Hương chạy tới, cô dùng châm hồi xuân, cả người đã khôi phục dung nhan tuyệt lệ tràn đầy tiên khí của thiếu nữ, suối tóc đen dài lay động, xác suất người ta quay đầu nhìn cô là 100%.
Hiện tại cô chen chúc trong đám đông như nêm, chò xe hoa đi qua.
Lúc này bên tai rối loạn tưng bừng, có người hưng phần thét to: “Các người mau nhìn, trưởng công chúa điện hạ và phò mã tới Và rôi kìal”
Lê Hương ngắng đầu nhìn lên, chỉ thấy một chiếc xe hoa chất đầy hoa tươi chậm rãi lái tới, trên xe có hai thân ảnh quen thuộc, là Mạc Tuân và Lệ Yên Nhiên.
Lê Hương đã rất lâu rồi chưa thấy Mạc Tuân, hiện tại đong đầy trong đáy mắt là gương mặt anh tuấn ấy, khó lòng nào dời đi.
Hôm nay Mạc Tuân mặc tây trang màu đen được may thủ công, anh tuấn tự phụ, nhiều ngày không thấy, anh càng thêm trầm mặc, hiện tại anh mím môi môi mỏng, trong tư thái cao cao tại thượng lộ ra vẻ lạnh lùng và xa cách.
Ngày hôm nay Lệ Yên Nhiên có thể nói đường làm quan rộng mở, nghênh đón thời khắc cao quang nhất trong cuộc đời, cô ta mặc chiếc váy công chúa, đầu đội vương miện, đang ngồi cạnh Mạc Tuân, không ngừng vẫy tay, dường như muốn đi thông báo với toàn thế giới khoảnh khắc hạnh phúc nhất của mình.
Xe hoa đi tới rồi lại đi xa.
Lê Hương nhanh chóng chen lên trước, nhưng rất nhanh đã bị hộ vệ ba tầng trong ngoài chắn lại: “Cô là ai, mau lui về phía sau, đây là đường cảnh giới rồi.”
*Tôi muốn tìm trưởng công chúa điện hạ và phò mã của các anh, tôi là bạn của bọn họ.” Lê Hương nói.
“Ha ha ha ha, cô là bạn bè của bọn họ, vậy tôi là anh em của bọn họ đấy. Được rồi, đừng khoác lác nữa, trưởng công chúa điện hạ và phò mã là người mà loại phàm phu tục tử như cô muốn là gặp được sao?”
Cảnh vệ áo đen vô tình cười nhạo Lê Hương, còn vươn tay đầy Lê Hương một cái.
Lê Hương lui về phía sau một bước, lúc này trên bờ hông mềm mại của cô vươn đến một cánh tay tráng kiện…
Tô Hi vững vàng bảo vệ cô trong lòng.
Tô Hi ngẳng đầu, đôi con ngươi đen lãnh đạm rơi trên mặt hộ vệ áo đen kia. Đây là rất nhẹ liếc mắt, thế nhưng cảnh vệ áo đen kia tự dưng rùng mình một cái, ánh mắt cũng bắt đầu né tránh, không dám đối diện với Tô Hi.
Tô Hi nhàn nhạt thu mắt, anh nhìn Lê Hương trong ngực: “Lê Hương, chúng ta rời khỏi đây, anh dẫn em vào vương cung gặp Mạc Tuân và Lệ Yên Nhiên.”
Vương cung.
Lê Hương cũng không biết Tô Hi dùng cách gì dẫn cô vào được trong vương cung mà thủ vệ canh giữ nghiêm ngặt như vậy. Mấy năm nay Tô Hi ẩn nắp ở đây, thế lực của anh trải rộng mỗi một góc, là thứ mà cô không cách nào tưởng tượng được.
Chương 1012:
“Lê Hương, đi vào thay đồng phục người làm nữ, sau đó lên lầu với người làm nữ, Mạc Tuân và Lệ Yên Nhiên đang ở trên lầu, cách tiệc đại hôn còn nửa tiếng nữa.” Tô Hi đưa đồng phục người làm nữ cho Lê Hương.
“Được.” Lê Hương nhận đồng phục người làm nữ, vào phòng thay đồ.
Trong phòng thay đồ có vài người làm nữ, này người làm nữ ở nhỏ giọng bát quái, “Các cô có thấy được phò mã không? Tôi nhìn thoáng qua từ đằng xa, phò mã thật sự quá đẹp trai, tôi còn chưa từng gặp qua người đàn ông anh tuần như thế!”
“Nghe nói thứ đáng nhìn nhất của phò mã không phải là khuôn mặt tuần tú kia, mà là ví tiền của anh ấy, anh siêu có tiền.”
Lê Hương xưa nay cũng biết Mạc Tuân có mị lực, là boss lớn của Tá La môn, anh nắm giữ mạch máu kinh tế toàn cầu, thân phận phi phàm, phụ nữ đều không cách nào cự tuyệt người đàn ông như vậy.
Xem ra anh vào Hoa Tây Châu rất được yêu thích, hoa đào thi nhau bung nở, cuộc sống anh gần đây nhát định như cá gặp nước nhỉ?
Nghĩ tới những thứ này, đôi mắt sáng của Lê Hương lóe lên tia ảm đạm.
Lúc này có người kêu lên: “Tất cả mọi người ra đi, đại hôn sắp bắt đầu, trước đưa đồ ăn lên lầu, đưa vào phòng trưởng công chúa điện hạ.”
Lê Hương đi ra ngoài, có người đem một chén canh thuốc kín đáo đưa cho cô: “Chén thuốc giữ thai cô đưa đi! Nhất định phải để trưởng công chúa điện hạ uống lúc còn nóng đấy.”
Cái gì? Thuốc, giữ, thai?
Ba chữ này nỗ tung trong óc Lê Hương, Lệ Yên Nhiên tại sao muốn uống thuốc giữ thai? Lê Hương cúi đầu ngửi chén thuốc, trong này đều là thảo dược thuốc Đông Y vô cùng đắt giá, đích thật là dùng để giữ thai.
Lễ nào? Lê Hương trong lòng đã có một dự đoán to gan, thế nhưng cô nhanh chóng phủ nhận, không phải, sẽ không.
Mạc Tuân tuy từng ngủ với Lệ Yên Nhiên nhưng anh cũng sẽ không để Lệ Yên Nhiên mang thai con của anh.
Nhưng, chén thuốc giữ thai này lại là cái gì thế này? Lê Hương bưng chén thuốc lên lầu, sau đó đẩy cửa phòng Lệ Yên Nhiên.
Mới vừa đi vào, Lê Hương liền nghe được tiếng nôn mửa vọng lại từ trong phòng rửa tay.
“Trưởng công chúa điện hạ, giai đoạn trước mang thai hoặc nhiều hoặc ít đều sẽ có hiện tượng nôn nghén, người tạm thời nhịn một chút, phòng bếp đã đổi cách chuẩn bị một chút thức ăn ngon, đợi lát nữa người ăn một chút, hiện tại thân thể của người quý giá vô cùng, không thể lơ là.” Người làm nữ nói.
Lê Hương đi tới, cô nhìn thấy bên trong phòng tắm quả thật là Lệ Yên Nhiên, hiện tại Lệ Yên Nhiên ôm bồn cầu nôn.
Lê Hương cũng đang mang thai, đã từng trải nôn nghén, nên cô liếc mắt một cái liền nhìn ra, Lệ Yên Nhiên thật sự mang thai?
Lệ Yên Nhiên mang thai?
Chương 1013:
Lúc này Lệ Yên Nhiên miễn cưỡng dừng nôn, cô ta súc miệng sau đó mở cửa, bước chân cô ta nhanh chóng khựng lại, bởi vì Lệ Yên Nhiên lập tức thấy được Lê Hương.
Hiện tại cho dù Lê Hương hóa thành tro, phỏng chừng Lệ Yên Nhiên cũng có thể nhận ra.
“Cô đặt thuốc giữ thai ở đó rồi ra ngoài đi.” Lúc này người làm nữ bên người Lệ Yên Nhiên chỉ huy Lê Hương.
Lệ Yên Nhiên nhanh chóng nhếch đôi môi đỏ mọng, lộ ra nụ cười đắc ý, cô ta liếc người làm nữ bên cạnh: “Cô lui ra trước đi.”
Người làm nữ kia sửng sốt, bất quá nhanh chóng lui ra ngoài.
Hiện tại trong phòng chỉ còn lại Lê Hương và Lệ Yên Nhiên.
Lệ Yên Nhiên cười nói: “Lê Hương, mày cuối cùng cũng đã đến, tao biết mày nhất định sẽ tới được.”
Nói Lệ Yên Nhiên đặt tay trên vùng bụng còn bằng phẳng, khiêu khích nói: “Lê Hương, đúng lúc có một tin tức tốt muốn chia sẻ với mày, tao mang thai rồi, tao mang thai con của anh Tuân rồi!”
Lệ Yên Nhiên thực sự mang thai.
Đứa con này là của Mạc Tuân.
Cho nên Lệ Yên Nhiên đang đợi cô, đợi huênh hoang rêu rao với CÔ.
Đối mặt với khiêu khích của Lệ Yên Nhiên, khuôn mặt nhỏ tuyệt lệ của Lê Hương lạnh xuống, rất nhanh, cô cười nhạt: “Cho nên?”
Cho nên? Biểu tình đắc ý của Lệ Yên Nhiên cứng đò, cô ta khiếp sợ nhìn Lê Hương, cô ta có từng tưởng tượng qua bao phản ứng của Lê Hương sau khi biết cô mang thai, tức giận, khổ sở, bi thương, ghen tị… Nhưng cô ta chẳng thể ngờ chính là một câu “cho nên” nhẹ nhàng bâng quơ của Lê Hương.
“Lê Hương, mày có phải nghe không hiểu không? Tao nói tao mang thai!”
“Mày mang thai là chuyện của mày, liên quan gì tới tao?”
*… Tao mang thai con của Mạc Tuân đấy!”
“Đó là chuyện của mày và Mạc Tuân chuyện, chắc liên quan đến tao?”
*“..” Lệ Yên Nhiên cảm giác mình đang đắm lên lớp vải bông, Lê Hương này thực sự mềm không được cứng không xong.
“Lê Hương, tao biết trước đó không lâu mày cũng mang thai con của anh Tuân, nhưng mày để sảy thai con anh ấy rồi. Chúng ta đều biết, anh Tuân đặc biệt coi trọng huyết mạch của mình, hiện tại anh Tuân đã thấy rõ bộ mặt thật của mày, anh ấy sẽ xem hai mẹ con bọn tao như trân bảo, cục cưng của tao lại là đứa con đầu lòng của anh Tuân, cháu trưởng đích tôn của Mạc gia , tao thật sự phải cảm ơn con mày đã nhường ngôi đấy!”
Nói rồi Lệ Yên Nhiên lấy ra phiếu siêu âm của bệnh viện, đưa cho Lê Hương: “Lê Hương, mày banh mắt ra mà nhìn đi, con của tao rất khỏe mạnh, rất nhanh nó sẽ đến với thế giới này, nó sẽ có bố mẹ yêu thương, một nhà ba người bọn tao sẽ sống vô cùng hạnh phúc, mà mày, đã định trước là một quá khức, đã định trước sẽ bị lãng quên!”
Lê Hương thừa nhận lần này Lệ Yên Nhiên thành công đâm trúng chỗ đau trong lòng cô, quãng thời gian này cô một mình chịu đựng tất cả, mỗi một lần đi siêu âm, cô đều luôn cô đơn, sáng sớm mở mắt ra cô luôn theo thói quen nhìn về phía bên cạnh, cô hy vọng xa vời có một ngày lúc cô mở mắt ra có thể thấy được Mạc Tuân ở bên cạnh cô.
Nhưng, khi đó Mạc Tuân đang ở cạnh Lệ Yên Nhiên, anh chẳng những lên giường với Lệ Yên Nhiên, còn để Lệ Yên Nhiên mang thai con anh.
Cô biết anh rất coi trọng cốt nhục mình, vậy anh có phải cũng rất thích đứa bé trong bụng Lệ Yên Nhiên? Đều nói mẹ quý nhờ con, bởi vì Lệ Yên Nhiên mang thai con của anh, nên anh quyết định về sau ở cạnh Lệ Yên Nhiên, cho nên mới có trận đại hôn này? Trong lòng Lê Hương sóng cuộn gió gầm, đầu óc lập tức rối loạn.
Chương 1014:
Lúc này cửa phòng bị đẩy ra, có người tới.
Lệ Yên Nhiên kinh ngạc vui mừng nhanh chóng thốt lên: “Anh Tuân, anh đã đến rồi?”
Lê Hương nhanh chóng ngắng đầu, đôi mắt sáng ấy của cô rất nhanh đã chạm phải thân thể đồ sộ đứng nghiêm cạnh cửa, Mạc Tuân tới thật?
Mạc Tuân một thân tây trang hợp thể màu đen hoàn hảo đứng lặng ở cạnh cửa, đôi mắt thâm thúy kia từ trên mặt Lệ Yên Nhiên nhàn nhạt xẹt qua, rất nhanh thì rơi trên gương mặt nhỏ nhắn tuyệt sắc kia của Lê Hương.
Lúc này Lê Hương mặc đồng phục người làm nữ, duyên dáng yêu kiều lại thanh thuần xinh đẹp, lại có một phong thái rất khác.
Mạc Tuân nhìn Lê Hương, Lê Hương cũng đang nhìn anh, bốn mắt nhìn nhau, như thể có thiên ngôn vạn ngữ.
“Anh Tuân…” Lúc này Lệ Yên Nhiên nhanh chóng tiến lên, cố ý chặn Lê Hương, còn níu ống tay áo Mạc Tuân làm nũng: “Anh Tuân, bây giờ phản ứng nôn nghén của em nghiêm trọng quá à, ăn cái gì cũng không có khẩu vị, em thật lo lắng cho cục cưng, cục cưng sẽ không có nhỉ anh?”
Lệ Yên Nhiên kéo tay Mạc Tuân đặt trên vùng bụng bằng phẳng của chính mình.
Mạc Tuân thu mắt, anh không từ chối động tác này của Lệ Yên Nhiên: “Con không sao, đừng nghĩ nhiều quá.”
“Vậy thì tốt quá, anh Tuân, thuốc giữ thai này đắng quá à, anh có thể đút em uống được không, nếu anh đút em thì có đắng đến đau cũng hóa ngọt.”
Thuốc giữ thai vẫn còn trên tay Lê Hương, Lệ Yên Nhiên đang cố ý.
Mạc Tuân ngẳng đầu, lần nữa nhìn về phía Lê Hương, anh mấp máy đôi môi mỏng, trong giọng nói trầm thấp từ tính lộ ra thờ ơ xa cách: “Đưa thuốc tới đây.”
Trái tim Lê Hương mạnh mẽ co rút, lại đau đớn vô cùng, tuy đây là kết quả cô muốn, thế nhưng…
Phụ nữ chính là mâu thuẫn như vậy đấy.
Lê Hương đi lên trước, mỗi một bước đều rất máy móc, đi tới trước mặt Mạc Tuân, cô đưa thuốc giữ thai tới.
Mạc Tuân nhìn cô một cái, sau đó vươn tay nhận lấy thuốc giữ thai.
Anh cầm muỗng nhỏ, bắt đầu đút thuốc Lệ Yên Nhiên: “Mau uống đi! Tiệc sắp bắt đầu rồi, tất cả mọi người đang chờ mình.”
Lệ Yên Nhiên thật vui vẻ, cười giống như một đóa hoa, có thể ở trước mặt Lê Hương được Mạc Tuân mớm thuốc như vậy, các khách quý còn đang chờ cô dâu mới được vạn chúng chúc mục là cô ta, cô ta cảm giác mình muốn bay luôn rồi.
Lệ Yên Nhiên uống hết thuốc giữ thai, sau đó cô ta điềm nhiên hỏi: “Anh Tuân, chúng ta đi xuống đi, đừng để các khách quý đợi lâu.”
Lệ Yên Nhiên thân mật khoác tay Mạc Tuân, đi xuống lầu dưới.
Lê Hương bưng một cái chén trống rỗng đứng tại chỗ, cô nhìn Mạc Tuân mang theo Lệ Yên Nhiên xuống lầu, lúc đầu cô có rất nhiều lời muốn nói với Mạc Tuân, cô muốn ngăn cản đám cưới này, nhưng bây giờ tình thế phát triển ngoài dự liệu của cô…
Vừa rồi anh đích thân đút Lệ Yên Nhiên uống thuốc, đủ để nhìn ra được anh thương yêu con mình như thế nào.
Lê Hương như nghẹn ở cổ họng, không thốt nên lời, cô nhẹ nhàng đặt tay lên bụng mình, mẹ xin lỗi, cục cưng…
Lê Hương chuẩn bị xoay người rời đi.
Chương 1015:
Vừa lúc đó, phía trước Mạc Tuân đột nhiên dừng bước, anh quay đầu, ánh mắt rơi trên người Lê Hương, gọi cô lại: “GD”
Bước chân của Lê Hương bị khựng lại, đôi mắt sáng trong nhìn sang anh.
Trong lòng Lệ Yên Nhiên vang lên tiếng chuông lớn, cô ta sợ nhất là Mạc Tuân và Lê Hương tình cũ cháy lại: “Anh Tuân, cô ta chỉ là một con hầu, gọi làm cái gì, chúng ta nhanh một chút đi anh!”
Mạc Tuân nhìn Lê Hương, lãnh đạm mấp máy đôi môi mỏng: “Cô, đến đại sảnh dưới lầu hỗ trợ đi, hôm nay có rất nhiều khách quý, không đủ nhân viên.”
Ánh sáng trong tròng mắt Lê Hương nhanh chóng tắt đi, cô còn tưởng rằng Mạc Tuân là có gì muốn nói với cô, thế nhưng anh chỉ là bảo cô đi xuống lầu hỗ trợ.
Lệ Yên Nhiên cười như hoa: “Đúng vậy, cô mau đi xuống lầu hồ trợ đi! Vân là anh Tuân suy tính chu đáo.”
Mạc Tuân thu mắt, nói với Lệ Yên Nhiên nói: “Chúng ta xuống lầu thôi!”
“Dạ.” Lệ Yên Nhiên giống như một con chim vàng anh kiêu ngạo nhảy nhót theo Mạc Tuân xuống lầu.
Dưới lầu, khách quý đã đông đủ.
Mạc Tuân và Lệ Yên Nhiên vừa ra sân liền hấp dẫn ánh mắt mọi người, ai nấy nhao nhao ngợi ca, “Trưởng công chúa điện hạ đẹp quá đi mắt, quả nhiên là ưu nhã lại đẹp đế cao quý, đứng cùng phò mã quả là một đôi bích nhân trời đất tác thành.”
“Chúc trưởng công chúa điện hạ và phò mã tân hôn hạnh phúc, sớm sinh quý tử.”
Vẻ mặt Mạc Tuân nhàn nhạt, anh đã sớm quen được cung phụng, cũng không nói lời nào.
Lệ Yên Nhiên lấy ra tư thế ưu mỹ nhất nói “cảm ơn”, cô ta biết bản thân cuối cùng cũng leo đến đỉnh vinh quang của loài người.
Lúc này MC nói: “Các vị khách quý, hoan nghênh mọi người đã đến, hiện tại tôi tuyên bó cuộc hôn lễ này chính thức bắt đầu.”
Hiện trường vang lên khúc hòa âm hôn lễ du dương, Lệ Yên ị Nhiên đi lên thảm đỏ, khoác lên cánh tay Thượng Quan Đăng.
Cô ta muốn cùng bố mình – Thượng Quan Đằng đi tới bên kia thảm đỏ, sau đó từ tay Thượng Quan Đằng giao tay mình cho Mạc Tuân.
Đây là lễ nghỉ tối cao.
Lệ Yên Nhiên nhìn Mạc Tuân đứng ở thảm đỏ bên kia, cô ta biết đám công chúa điện hạ cùng cha khác mẹ hai mắt cũng sáng lên như dã thú nhìn chằm chằm Mạc Tuân, thế nhưng biết sao giò ta, đây là người đàn ông của cô ta, ai cũng đoạt không được.
“Yên Nhiên, hôm nay con vui chứ!?” Thượng Quan Đằng cười hỏi.
“Vui ạ, bố, việc này cũng phải cám ơn bó.” Lệ Yên Nhiên tựa đầu lên vai Thượng Quan Đẳng làm nũng.
Lê Hương ở phía dưới nhìn một màn này, cô thật không ngờ bản thân hôm nay qua đây lại tận mắt nhìn Mạc Tuân cùng Lệ Yên Nhiên đi lên thảm đỏ.
“Được rồi, chúng ta nhìn chút thời khắc ngọt ngào của trưởng công chúa điện hạ và phò mã.” MC mở màn hình lớn của hiện trường ra.
Mọi người thoắt cái nhìn sang, trong ánh nhìn mang theo hâm mộ với cặp tiên đồng ngọc nữ.
Lệ Yên Nhiên đứng vững rồi cũng ngước mắt nhìn về phía màn hình lớn.
Bên trong màn hình lớn là một căn phòng, một người vóc dáng cao to giống như Mạc Tuân đi vào trong phòng tắm.