Gương mặt anh tuấn của Mạc Tư Tước cũng dần lạnh xuống, bị bà khóc sốt ruột, cũng có chút tâm phiền ý loạn, ông dứt người dậy.
Vào phòng tắm xối nước lạnh.
Rất nhanh ông liền đi ra, trên người mặc đồ ngủ lụa màu đen, đai lưng buông thỏng, lộ ra vài phần thành thục gợi cảm.
Liễu Anh Lạc ngủ trên giường, ông lật cả người bà lại, để bà ghé vào lồng ngực tráng kiện của ông.
Bàn tay chế trụ ót bà, ấn môi bà hướng lên mặt mình: “Hôn anh, nha?”
Liễu Anh Lạc không chịu.
“Anh định bỏ qua cho em, nhưng nếu em không nghe lời nữa, cũng đừng trách anh đúng không khách khí, anh đã nhịn quá lâu rồi, đêm nay không để anh thoải mái, chuyện này anh nhớ kỹ trong lòng đấy!”
Liễu Anh Lạc nâng hàng mi dài ẩm ướt khẽ run lên, bị ông uy hiếp, uất ức hôn lên môi ông.
Mạc Tư Tước ôm bà, được bà hôn mà vui vẻ, ông cong môi, lại dỗ ngon dỗ ngọt, dỗ bà: “Được rồi đừng khóc, muốn cái gì thì cứ nói, cái gì anh cũng cho em được, dù là cả biển trời sao, anh cũng nghĩ cách hái xuống cho em.”
Liễu Anh Lạc tựa lên ngực ông, hai mắt đẫm lệ mông lung nhìn ông, nghẹn ngào: “Anh có thể thả tôi ra không, tôi không thích anh, không muốn ở cùng anh ở đây… sớm muộn cũng có một ngày tôi sẽ chạy trốn ra ngoài, để anh không tìm được tôi.”
Yết hầu Mạc Tư Tước chuyển động, hai mắt nhắm nghiền: “Em không thích anh không sao cả, anh thích em, em phải chịu, đừng luôn nghĩ cách chạy thoát, em chạy thoát, anh sẽ đưa con của em cho chị Liễu Chiêu Đệ của em nuôi nắng, để con trai em gọi cô ta là mẹ, em cũng luyến tiếc đứa con trai trong bụng chứ, đúng không?”
Hai mắt đẫm lệ của Liễu Anh Lạc đột nhiên co rụt lại, tay nhỏ bé đặt trên bụng đang nhô ra thật cao của mình, quyến luyến không thôi: “Mạc Tư Tước, không cho phép anh đụng đến con trai tôi.”
“Vậy em cũng đừng chọc tức anh, địa vị con trai em hoàn toàn quyết định bởi thái độ của em với anh!”
Liễu Chiêu Đệ nhắm hai mắt, thoát mình khỏi hồi ức xa xôi kia, bà ta đỗ mồ hôi lạnh cả người.
Ở trong ấn tượng của bà ta, trong ấn tượng của tất cả mọi người, vị đế vương Mạc gia Mạc Tư Tước này từ nhỏ đã là thiên chỉ kiêu tử, ông nhận được giáo dục chính thống nhát, trong cốt nhục chảy xuôi khí tức quý tộc, đã trải qua bao lắng đọng năm tháng, nêng càng toát lên vẻ cao thâm mà thâm trầm, trên người ông, hoàn toàn không thấy lửa khói gì, càng nói gì đến…
ham muốn.
Ông rất lạnh nhạt với bà ta, chưa từng nói câu yêu thương nào.
Thế nhưng chỉ có Liễu Chiêu Đệ biết đây hết thảy đều là biểu hiện giả dối, Mạc Tư Tước cũng thích phụ nữ.
Ánh mắt ông nhìn Liễu Anh Lạc rất trần trụi, những năm kia tối nào ông cũng ngủ lại phòng A Kiều, mặc kệ Liễu Anh Lạc mang thai bị bệnh hay đến chu kì hành kinh, một người đàn ông tràn đầy ham muốn kia sẽ đòi hỏi Liễu Anh Lạc như người thường.
Liễu Anh Lạc vẫn luôn mắng ông là cầm thú.
Nếu như không phải tận mắt chứng kiến, e rằng bà ta cũng sẽ bị thân phận quý tộc ưu nhã không ai bì nổi của người đàn ông này lừa gạt, nhưng ông triệt để lột ra lớp mặt nạ bên ngoài, không khác gì đám đàn ông kia, ông ở trên giường cũng hung hãn ác liệt.
Mạc Tư Tước chỉ có duy nhất một người phụ nữ là Liễu Anh Lạc, ngủ cực kỳ lâu, cũng không chán, hoa xinh cỏ lạ bên ngoài nhiều như vậy ông chưa bao giờ liếc đến, ông không thể rời bỏ cái phòng A Kiều kìa, cuộc sống của ông mấy năm đó là con đường chỉ có hai điểm đến, là ở công ty và trong phòng A Kiều, còn có một chút công tác cần thiết phải đi.
Tất cả thứ này cũng làm cho Liễu Chiêu Đệ sâu đậm đồ kị, đó kị đến phát cuồng, mấy năm nay bà ta tuy là đương gia chủ mẫu cao quý của Mạc gia, bên ngoài người người ước ao được tốt số như bà ta, cho là bà ta đã có hết tất thảy những mơ mộng của đám phụ nữ, nhưng có ai hằng đêm bà ta đơn chiếc trong chính căn phòng ngủ vợ chồng, ròng rã hai mươi năm như thế.
Chương 637:
“Tư Tước, em biết em nói như vậy anh sẽ không vui, nhưng Anh Lạc thực sự không thích anh, đêm tân hôn của hai người năm đó, người để em động phòng với anh chính là cô ta, người muốn chạy trốn cũng là cô ta, để em thay thế trở thành Mạc phu nhân cũng chính là cô ta!”
Mạc Tư Tước vẫn không có biểu tình gì, ông đã đến độ ngũ tuần rồi, tâm tình đã sớm không bộc lộ ra ngoài, nhưng nhắc tới đêm tân hôn năm đó, ông hạ mắt.
Ông biết Liễu Anh Lạc không thích ông.
Là ông bức hôn bà.
Năm đó Liễu gia và tập đoàn Mạc thị có mối làm ăn qua lại, chuyện làm ăn này xảy ra vấn đề, Liễu gia cần phải bồi thường mắy tỷ mỹ kim cho tập đoàn Mạc thị.
Ngày kia trời đổ tuyết lớn, chỉ có cô gái 19 tuổi mặc chiếc váy ngắn màu trắng, quỳ gối trước cửa Mạc gia, bà quỳ thật lâu, hai tay nhỏ bé cóng đến đỏ bừng, đã đông cứng, nhưng bà vẫn quỳ, bờ lưng nhỏ nhắn vẫn thủy chung thẳng tắp.
Lúc đó ông đứng nơi lan can khắc hoa từ lầu hai nhìn xuống, nhìn cô gái đang quỳ gối trong tuyết.
Bà không biết ông.
Nhưng ông rất sớm đã biết bà.
Tất cả ký ức đều quay về rất nhiều năm trước, khi đó Mạc Tư Tước hai mươi tuổi, Liễu Anh Lạc mười hai tuổi.
Lần đầu tiên ông thấy bà, là ở trong bệnh viện.
Bà nhất định không biết, bà lúc mười hai tuổi, ông đã từng gặp bà.
Ngày đó mẹ của bà ở trong bệnh viện, cần phải mổ, cần có một khoản tiền rất lớn.
Mẹ Liễu Chiêu Đệ tới, dùng sức ném một xấp tiền vào cơ thể yếu ớt ấy, mắng bà là tiểu tiện nhân do tiện nhân sinh ra.
Đống tiền giấy kia tán lạc đầy đất, bà cúi thấp lưng nhặt lại.
Trong hành lang rất nhiều người vây xem, chỉ trỏ về phía bà, bà lại mặt không chút thay đổi, trong trẻo nhưng lạnh lùng nhặt từng tờ tiền trên đất lên.
Trong đám người, bà rất đặc biệt.
Ông chăm chú nhìn nhiều hơn, ngày đó bà mặc một chiếc váy trắng, lúc cúi người nhặt tiền, mái tóc đen bà xõa xuống, ông thấy được bà lộ ra nửa sườn mặt, còn non nớt nhưng đã mang vẻ tuyệt sắc.
Khi đó Mạc Tư Tước đã 20 tuổi, chàng trai 20 tuổi đã trưởng thành, bạn bè ông cũng bắt đầu hẹn hò, còn lén lén lút lút đưa phim cắm cho ông xem, nhưng, ông không hề có hứng thú.
Mãi đến khi gặp phải bà, là khuê nữ Liễu Anh Lạc này.
Ánh mắt ông lưu luyến nơi sườn mặt bà, bà còn rất nhỏ, nhưng ngũ quan non nớt đã thanh lệ tuyệt sắc, mặc dù ông thường thấy mỹ nhân, trong hai tròng mắt cũng hiện lên ý kinh diễm.
Lúc đó có một tờ tiền rơi bên chân ông, bị ông dẫm lên, bà đi qua, tư thế nửa ngồi nhặt tiền lên, bà nâng gương mặt nho nhỏ lên, đôi mắt trong trẻo ấy tựa như hồ nước tiết thu sang: “Anh gì ơi, anh đạp lên tiền tôi rồi.”
Đây là câu nói đầu tiên bà nói với ông.
Ông dời chân đi, bà lượm tiền, sau đó liền đi, lúc đó bà lướt qua ông giữa đám đông, thế nhưng ánh mắt của bà không hề dừng lại thêm một giây trên người ông.
Đề vương Mạc gia Mạc Tư Tước, đứng ở đâu cũng đều là tiêu điểm được chú ý nhất của đám phụ nữ, con gái nhìn ông hai mắt liền đỏ hồng, nhưng bà nắm chặt tiền trong tay, không ngắng đầu liền bỏ đi.
Chương 638:
Lần đầu tiên gặp mặt, bà cũng chẳng buồn liếc mắt đến ông quá nhiều, trong mắt bà đều là xấp tiền giấy ít đến đáng thương kia.
Thế nhưng, bà phảng phát đã gieo một hạt giống trong lòng ông, lúc ông trở về đã bảo quản gia đi hỏi thăm, quản gia nói bà tên là Liễu Anh Lạc.
Liễu Anh Lạc.
Chứ không phải là Liễu Chiêu Đệ.
Mạc Tư Tước khi đó cũng biết Liễu gia có hai cô con gái, bọn họ đã thay thế cuộc đời nhau.
Mẹ đẻ Liễu Anh Lạc là một ca sĩ nữ bán nghệ không bán thân, bị bố Liễu sau khi say rượu cưỡng hiếp, lúc đó đã hoài thai, sinh ra Liễu Anh Lạc.
Mẹ đẻ Liễu Anh Lạc bị bệnh tim, quanh năm nằm viện, vì mẹ, bà vào Liễu gia, trở thành cái bóng và bình máu di động cho Liễu Chiêu Đệ, Liễu gia cho bà tiền, chữa bệnh cho mẹ bà.
Liễu Anh Lạc.
Tên thật đẹp.
Tên như người.
Sau đó, khi ông 26 tuổi, đã một tay sáng lập lên tập đoàn Mạc thị thần thoại, quanh năm ở Los Angeles, có một ngày, người anh em kia chia sẻ bộ phim cắm năm nào kia tìm ông đi chơi, hai người ở trong bao sang trọng của quán bar.
“Tư Tước, anh đã mấy năm chưa về nước rồi, tôi kể anh cái này nhé, mấy năm nay Đế Đô rất náo nhiệt, Đế Đô xuất hiện một vị đệ nhất mỹ nhân tuyệt sắc, vị đệ nhất mỹ nhân này còn là một thiếu nữ thiên tài, mới vừa sáng lập ra hãng trang sức Fly đây.
“Tên của vị thiếu nữ thiên tài này chính là con gái Liễu gia…
Liễu Chiêu Đệ.”
Liễu Chiêu Đệ?
Đã sáu năm trôi qua, ông lần thứ hai nghe được tên của bà.
Ông biết Liễu Chiêu Đệ chính là Liễu Anh Lạc.
So với bất luận kẻ nào, ông đã sớm biết được sự tồn tại của bà.
“Cho anh xem một chút ảnh chụp con gái Liễu gia này, cô ấy hiện tại quan nắp mãn kinh hoa, đã trở thành người tình trong mộng của tất cả cánh mày râu đấy.”
Người bạn thân kia đưa ảnh chụp cho ông xem, ông nhìn thoáng qua, cô gái trong hình trong lòng ôm một quyền sách, váy trắng dài, dung nhan khuynh thành tuyệt sắc.
“Tư Tước, hiện tại Liễu Chiêu Đệ nồi lắm đấy, rất nhiều cô gái phẫu thuật thẳm mỹ để thành dáng vẻ của cô ấy, trở thành mục tiêu săn đuổi bao nuôi của đám phú nhị đại, tôi có một tắm ảnh, cũng là dựa theo dáng vẻ của Liễu Chiêu Đệ mà chỉnh mặt đấy, cho cậu xem này.”
Người bạn thân kia mở tắm ảnh ra, ông nhàn nhạt nhìn lướt qua, sau đó vươn bàn tay sạch sẻ trắng nõn, ném vào trong ly nước.
Sau đó ba ngày, tất cả viện phẫu thuật thầm mỹ hạ giá tất cả mô hình làm phỏng theo nhan sắc của bà, tắm ảnh này cũng bị phong sát không thấy tăm hơi.
Sau lại ông nhận được một chiếc điện thoại, lão phu nhân yêu cầu ông về nước.
Ngày đó ông đang ở phòng tổng thống xa hoa nhất ở Anh Quốc, dáng người lười biếng dựa vào cửa sổ sát đất thượng nhìn trời xanh mây trắng bên ngoài trên độ cao mấy ngàn thước Anh, choáng đầu trong tâm trí ông đều là dung nhan thanh lệ tuyệt sắc kia.
Ông cảm giác mình phát điên rồi.
Chương 639:
Muốn gặp bà.
Ý niệm này một khi đã sản sinh, liền ở trong lòng ông điên cuồng nảy nở, ông muốn nhìn dáng dấp khi bà lớn lên. Vì vậy, ông trở về Đề Đô.
Có đôi khi duyên phận luôn là không hẹn mà gặp, ngày đó trong màn mưa như trút nước, khi chiếc xe ông lướt qua, ông xuyên qua cửa số xe liếc mắt thấy được Liễu Anh Lạc mười tám tuổi đang ở trạm xe buýt ven đường.
Bà đứng ở nơi đó, đang sốt ruột đón xe.
Sáu năm chảy trôi, gương mặt thanh lệ tuyệt sắc ấy lần thứ hai xông vào tầm mắt của ông, bà đã trưởng thành, nảy nở rồi, rất đẹp, thật sự rất đẹp.
Ông quỷ thần xui khiến bảo tài xế lái xe đi qua, tiễn bà một đoạn đường.
Lúc đó ông ngồi phía sau, bà ngồi ở ghế cạnh tài xế, bà không nhìn ông, nhưng ông có thể ở phía sau ngắm nhìn bà, bà không ngừng nói cảm ơn tài xế, rằng bà phải đi bệnh viện, trời lại đỗ mưa, đồng phục học sinh của bà bị nước mưa xối ướt, đồng phục ướt sũng dán lên dáng người nhỏ xinh của bà, đôi chân đặt phía dưới, vừa trắng vừa dài, ông nhìn rất lâu, sau đó lại nghĩ đến… để đôi chân ấy quần trên thắt lưng mình.
Ông bị chính ý niệm trong đầu dọa sợ, nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên ông có dục vọng.
Đàn ông nên có dục vọng.
Đến trường học, bà đi xuống, tài xế đột nhiên nói: “Thiếu gia, VN DANH 1 Ử 15 Ä đc (T1 .
CIÊP vừa rôi cô gái làm bân ghê ngôi rôi.
Ông kéo tắm ngăn cách lên nhìn, nơi ghế ngồi thấm đỏ một mảng.
Bà tới chu kỳ rồi.
Trở lại Mạc gia, ông liền vào phòng tắm tắm gội, đó là lần đầu tiên ông lấy tay giải quyết ham muốn của mình, đầy đầu ông là vệt máu bà để lại trên ghế, còn có đôi chân trắng dài kia.
Ông không biết mình trúng phải tà ma gì, bà như khối nam châm mạnh mẽ hấp dẫn ông.
Bà rất thông tuệ, không phụ cái danh tài nữ, đám đàn ông tụ tập chủ đề bàn luận luôn là con gái, trở về Đế Đô, ông nghe được bên chủ đề trọng điểm của đám đàn ông kia đều vây quanh bà, đều nói sinh con trai không tốt bằng sinh con gái, Liễu gia nhờ cô con gái Liễu Chiêu Đệ này, mà danh tiếng vang vọng khắp Đề Đô.
Mỗi người đều sẽ động tâm với cô gái xinh đẹp cùng tài ba như vậy.
Cho nên khi nhìn bà quỳ gối trước cửa Mạc gia, không biết qua bao lâu, ông giẫm đôi bốt đen vừa dày vừa nặng đi xuống, từng vết chân đều ở trong tuyết phát ra tiếng “lập bập”, ông từng bước một đi tới trước mặt bà, trên cao nhìn xuống bà, nói cho bà biết: “Tôi có thể cho Liễu gia một con đường sống, nhưng, em phải gả cho tôi, làm Mạc gia Thiếu phu nhân.”
Ông nghĩ đây là thời cơ rất tốt, cưới bà, bà đã 18 tuổi, đã trưởng thành, nhiều năm như vậy, ông như không đợi, nhưng một mực lại chờ đợi bà lớn lên.
Đóa hoa này nếu như ông không hái, sớm muộn cũng sẽ bị người khác ngắt.
Mạc Tư Tước ông không cần môn đăng hộ đối gì, ông cần chính là cô gái mình thích, nắm tay nhau đến trọn đời, từ từ già đi bên nhau.
Ông cùng bà kết hôn một năm kia, ông 27 tuổi, bà 19 tuổi, đều là độ tuổi đẹp nhất trong cuộc đời, ông vì bà xây phòng A Kiều, mang bà kim ốc tàng kiều, đã một thời thành giai thoại của Đế Đô.
Thế nhưng ông biết, bà không muốn gả cho ông.
Một đêm tân hôn kia, ông bây giờ vẫn còn nhớ kỹ, nhớ rõ ràng, đêm kia đã xảy ra chuyện gì, hết thảy đều như mới xảy ra ngày hôm qua.
CHương 640:
Bà bị đưa vào phòng tân hôn, ông ở bên ngoài xã giao với khách, trong phòng ông đột nhiên xuất hiện một cô gái, là cô gái làm cho ông động tâm, trở thành vợ ông, ở trong tân phòng chờ ông, ông xã giao với khách cũng không yên lòng.
Lệ Quân Mặc chê cười ông một câu: “Tư Tước, có phải cậu nhớ nàng dâu nhỏ của anh rồi không, đêm nay sắp khai bao rồi, rất kích động chứ gì?”
Ông liếc Lệ Quân Mặc: “Nơi đây giao cho cậu, tôi đi.”
Trong tiếng chê cười của Lệ Quân Mặc, ông trực tiếp trở về tân phòng.
Đẩy cửa phòng ra, đi vào, ông liền thấy Liễu Chiêu Đệ đã bị đánh tráo.
Liễu Chiêu Đệ xuất hiện trong tân phòng ông.
Hai chị em Liễu Anh Lạc và Liễu Chiêu Đệ là song sinh, khuôn mặt giống nhau như đúc, nhưng ông liếc mắt liền nhận ra, đây không phải là Liễu Anh Lạ!
c Dưới cơn thịnh nộ, Liễu Chiêu Đệ khóc sướt mướt nói cho ông biết, Liễu Anh Lạc không muốn gả cho ông, bởi vì Liễu Anh Lạc đã có người trong lòng, bà đã cùng mình mối tình đầu của mình bỏ đi.
Lúc này ông mang theo tâm phúc của mình, khẩn cấp chạy tới bến tàu, ông ở bến tàu bắt được Liễu Anh Lạc, lúc đó bà ở trong ngực một tên đàn ông khác, hai người đang ôm ấp ở cùng nhau.
Đồng tử ông trong nháy mắt đỏ bừng, một tay đánh tên đàn ông kia, ông cưỡng chế mang bà về.
Đêm hôm đó, bà không chịu, ông trói chặt bà lại, trực tiếp đòi hỏi bà.
Sau đó ông cắt đi đôi cánh bà, giam giữ bà trong phòng A Kiều.
Những năm kia, bà không nghe lời, ông luôn luôn có biện pháp khiến bà nghe lời, dần dần bà cũng sợ thủ đoạn của ông.
Nhưng bà ở trên giường của ông luôn khóc mãi, gương mặt thanh lệ thắm đẫm nước mắt, chọc giận ông, khiến ông không Vui.
Mạc Tư Tước nhắm mắt, thu lại tất cả hồi ức, lúc này tiếng đập cửa đột nhiên vang lên, cửa thư phòng bị đẩy ra mạnh mẽ: “Tiên sinh, phu nhân…”
Người hầu nữ đứng cạnh cửa cứng đờ, không nghĩ tới sẽ thấy một màn này, người đàn ông hơn năm mươi tuổi mặc áo sơ mi đen đứng lặng bên cửa sổ sát đất, anh tuấn tôn quý, mà Liễu Chiêu Đệ được bảo dưỡng rất tốt hệt như rắn nước từ phía sau ôm lấy ông rất chặt, giữa ánh hoàng hôn tràn đầy vẻ mập mờ, nhất là người đàn ông đã từng tuổi này, lại đặc biệt khiến người ta mặt đỏ tới mang tai.
Người hầu nữ nhanh chóng cúi đầu thấp xuống, không dám nhìn nữa.
Có người quấy rối, Liễu Chiêu Đệ bát đắc dĩ buông lỏng Mạc Tư Tước ra, bà không vui trừng mắt về phía người hầu nữ kia: “Có chuyện gì mà hốt hoảng như vậy, một chút quy củ cũng không hiểu sao?”
Lúc này ngoài cửa truyền đến giọng nói trong veo mềm mại: “Mạc phu nhân, là tôi, đừng làm khó các cô ấy, là tôi kiên quyết xông vào!”
Cửa thư phòng bị triệt để đẩy ra, dáng người nhỏ xinh của Lê Hương lọt vào mắt.
Lê Hương tới!
Con nhỏ kia sao lại tới chứ?
Mắt Liễu Chiêu Đệ chợt lóe.
Máy cô hầu nữ ngăn Lê Hương lại: “Tiên sinh, phu nhân, xin lỗi, chúng tôi đã ngăn cản, nhưng ngăn không được…”
Mạc Tư Tước nhìn Lê Hương, trong con ngươi u trầm cũng không có sóng lớn, ông nhấp môi mỏng: “Không có việc gì, đi xuống đi.”
“Vâng, tiên sinh.”
Chương 641:
Nhóm hầu gái lui xuống hết.
Liễu Chiêu Đệ lạnh lùng nhìn Lê Hương cạnh cửa: “Lê tiểu thư, cô thực sự rất to gan, cô lại dám giữa đêm hôm xông vào Mạc gia?”
Lá gan Lê Hương thực sự rất lớn, từ khi ra khỏi tiệc rượu tư nhân , một người một ngựa trực tiếp giết đến Mạc gia, toàn bộ Đề Đô cũng không có ai dám làm như vậy.
Lê Hương chớp chớp đôi mắt trong vắt, bên trong đều là sao sáng, thông tuệ thong dong, cô nhấc chân đi vào, nhàn nhạt liếc mắt với Liễu Chiêu Đệ, sau đó ánh mắt rơi vào trên người Mạc Tư Tước: “Đã trễ thế này tôi mạo muội tới quấy rày, không phải tìm bà, mà là tìm Bác Mạc.”
Liễu Chiêu Đệ khẽ ngưng đọng, nhìn về phía Mạc Tư Tước: “Tư Tước, anh quen với Lê Hương này?”
Mạc Tư Tước không trả lời, vẻ mặt ông nhàn nhạt, trông trầm ổn uy nghi, chỉ tay đến sô pha, ông mở miệng nói: “Lê tiểu thư, mời ngồi.”
“Không cần, hôm nay tôi tới tìm Bác Mạc, là bởi vì tôi đến một tửu trang tư nhân, thấy được một bức tranh được cất kỹ, nên cố ý đưa cho Bác Mạc nhìn thử.”
Liễu Chiêu Đệ khẽ giật thon thót, vì Lê Hương không lạnh không nhạt nhắc tới bốn chữ “tửu trang tư nhân” này.
Quả nhiên, đuôi lông mày anh khí Mạc Tư Tước khẽ nhướng, bắt được trọng điểm: “Lê tiểu thư sao lại đến tửu trang tư nhân?”
“Tôi cũng không biết, vấn đề này Bác Mạc có thể hỏi Mạc phu nhân của bác một chút!” Lê Hương thản nhiên cười nói, thế nhưng trong nét mặt ánh lên tia sáng sắc lạnh.
Liễu Chiêu Đệ triệt để cứng đờ, bà ta tuyệt đối không ngờ rằng Lê Hương lại phản kích nhanh như vậy, sự phản kích của cô nhanh chuẩn ngoan, dĩ nhiên hướng về phía Mạc Tư Tước đã tới rồi!
Lúc này Liễu Chiêu Đệ đã cảm thấy một ánh mắt dán lên mặt bà ta, bà ta ngắng đầu, đụng phải cặp mắt hẹp dài sâu như hố băng kia của Mạc Tư Tước.
Mạc Tư Tước chậm rãi híp mắt, một ánh mắt thờ ơ, khiến Liễu Chiêu Đệ tê cả da đầu.
Liễu Chiêu Đệ sắc mặt trắng nhọt, tay chân đều lạnh.
“Bác Mạc, trước đây chúng ta hợp tác rất vui vẻ, tôi vẫn luôn tuân thủ lời hứa, chẳng bao giờ vượt qua ranh giới, tôi hy vọng bác cũng thế, quản tốt vợ của mình, đừng để bà ta chọc tới tôi, bằng không… Bác Mạc hẳn rất rõ ràng con người tôi, nếu có người can đảm dám ra tay với bạn bè người thân tôi, vậy tôi sẽ liều mạng với kẻ đó!” Giọng Lê Hương oanh oanh có lực nói.
Liễu Chiêu Đệ trợn tròn mắt, bà ta hoàn toàn không biết Lê Hương đang nói cái gì, mà cô chỉ là một cô gái 20 tuổi, đã dám nói chuyện cùng Mạc Tư Tước như vậy.
Phản ứng Mạc Tư Tước cũng rất vi diệu, ông tuyệt không tức giận, chỉ nhàn nhạt hạ mắt: “Lê tiểu thư, sẽ không có lần sau.”
“Vậy thì tốt, được rồi, bức họa này vẫn nên Bác Mạc xem thử.”
Lê Hương giao bức tranh cuộn tròn cầm trong tay cho Mạc Tư Tước.
Mạc Tư Tước mở ra, ngón tay hơi khựng lại.
Liễu Chiêu Đệ dĩ nhiên cũng nhìn thấy, bà ta kinh hãi trợn to hai mắt, khiếp sợ nhìn Lê Hương, ban đêm xông vào Mạc gia còn chưa đủ, còn đưa bức hoạ cuộn tròn của Liễu Anh Lạc tới, cô gái này, thực sự là to gan lớn mật!
“Năm đó Bác Mạc xây cao phòng A Kiều, kim ốc tàng kiều mỹ nhân, không ngờ lần này tôi lại có diễm hạnh ngắm được dung nhan vị đệ nhất mỹ nhân tuyệt sắc phong hoa Đề Đô hơn hai mươi năm trước này, bức tranh này vẫn bị chủ nhân tửu trang kia cất kỹ, nói vậy chắc vị kia cũng là fan cuồng của đệ nhất mỹ nhân nhỉ?”