Mục lục
Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp (3S) dị bản
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 622:



Nếu là lúc trước, cô tuyệt đối sẽ không tin Mạc tiên sinh của cô sẽ đến kiểu tiệc rượu tư nhân này, nhưng Mạc Tuân bây giờ khiến cô nghi hoặc, anh lại chơi bao nuôi rồi lại đến tìm vui, vậy mà dính vào mấy thói hư tật xấu, phóng đãng hư vậy, cô sắp không nhận ra anh nữa rồi.



Hiện tại bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt Mạc Tuân thâm thúy dán vào trên người cô, mang theo vài phần lạnh lùng mỉa mai nhìn cô, dùng tư thế cao ngạo nhìn xuống, cứ như ang đang nhìn cô chê cười.



Gương mặt tươi cười của Lê Hương lúc này có chút, cô nhớ tới bản thân đang bắt chuyện với tên giám đốc kia, vừa rồi anh ở trong xe nhát định đều thấy hết rồi!



Loại chuyện này là lần đầu tiên cô làm, vậy mà lần đầu tiên đã bị anh nắm thóp, trong lòng Lê Hương đang có hàng vạn ^ m „” À ^ cậu “cmn” chạy râm rập.



*Tiểu mỹ nhân, em nhìn gì đấy?” Ánh mắt Lê Hương dán chặt lên Mạc Tuân trên, tên giám đốc kia cũng nghỉ ngờ.



Lê Hương nhanh chóng thu mắt, trong lòng cô có hơi xấu hỗ và giận dữ, chính anh tới nơi này tìm thú vui, dựa vào cái gì còn nhìn cô như vậy?



Quên đi, cô và anh đã không có quan hệ, hiện tại cùng lắm bọn họ chỉ là người dưng, cô bây giờ không cần phải để anh ảnh hưởng đến chính mình.



Cứu Diệp Linh, đây mới là chuyện trọng yếu nhất.



Lê Hương nhìn tên giám đốc kia, mềm mại nói: “Tôi không nhìn gì cả, giờ chân tôi đau quá, anh có thể mang tôi vào nghỉ ngơi một chút không?”



Lão giám đốc kia đã bị Lê Hương làm mê muội: “Đương nhiên là có thể, anh mang em vào ngay đây!”



Lê Hương hai mắt sáng ngời, thành công rồi!



Cô thu lại dáng vẻ nịnh hót, xoay người, để lại bóng lưng thẳng tưng lại mềm mại cho Mạc Tuân, nhìn rất giống một chú gà trống nhỏ.



Lúc này đột nhiên có người phụ nữ diêm dúa lòe loẹt đi tới: *“Daddy, em vừa đi một chút, anh lại bị ai câu mắt thế hả?”



Lê Hương sửng sốt, người phụ nữ này là ai?



622-1-sung-nhanh-con-kip.jpg




Mạc Tuân còn ở đó, đay chả phải là dịp để anh cười nhạo cô sao?



Lê Hương chưa từng xấu hỗ như thế, cô hận không thể tìm một cái lỗ chui xuống.



Phụt…



Lê Hương nghe được có người đang cười cô, cô nhanh chóng xoay người, là Sùng Văn sau lưng Mạc Tuân che miệng cười.



Đôi mắt đen láy của Lê Hương trừng mắt nhìn sang, bộ dáng vừa cáu kỉnh vừa đáng yêu: “Anh cười cái gì?”



Sùng Văn: “Xin lỗi, nhịn không được, ha ha…”
Chương 623:



Lê Hương: “…”



Lúc này Mạc Tuân nhấc chân dài lên đi qua, anh trầm thấp mở miệng: “Lại tìm một người khác à?”



Cái gì?



Lê Hương hiểu ý anh, ngón tay hơi túm góc áo mình, cô trả lời một câu: “Liên quan gì tới anh?”



Thấy cô mạnh miệng, Mạc Tuân mím môi lại trắng bệch: “Cô bản đến thế sao?”



Cô bản đến thế sao?



Những lời này khiến đầu Lê Hương ong lên, trước đây anh chưa bao giờ nỡ nói nặng với cô cô như vậy, lời vừa rồi như con dao cắm vào tim cô, hung hăng xoáy sâu vào, cô thấy rất đau rất đau.



Lê Hương xoay người rời đi.



Mạc Tuân hối hận, lúc lời ra khỏi miệng anh liền hối hận, chỉ là vừa mới thấy dáng vẻ cô mềm yếu đi quyến rũ người khác, còn dùng cái giọng rên rĩ kia của phái nữ, anh đã thấy tức giận.



Trong lồng ngực tỏa ra tầng lệ khí, lúc cô quyến rũ anh, cũng chưa từng làm nũng như thế.



So với trước đây, anh cảm thấy cô rất tệ, lúc câu dẫn anh cũng không làm hết khả năng, quá qua loa lấy lệ với anh.



Cô lại bướng bỉnh cứng đầu chống đối anh, cho nên anh mới nói lời khó nghe như thề.



Hiện tại thấy cô xoay người rời đi, Mạc Tuân vươn bàn tay to kéo cổ tay trắng mảnh khảnh của cô lại: “Cô có ý gì, nói cô vài câu đã không vui, ngươi bây giờ là trưng cái vẻ mặt ấy cho tôi xem?”



Lê Hương bị ép dừng bước, cô ngoái đầu lại nhìn anh, khuôn mặt tuấn tú kia của người đàn ông âm trầm, cô nỗ lực rút cổ tay trắng noãn của mình về: “Mạc tổng, anh mau buông ra! Đỡ phải làm bản tay anh!”



Mạc Tuân bị cô phản kích lại, ngón tay thon dài đột nhiên dùng sức, trực tiếp lôi cơ thể nhỏ xinh của cô vào ngực mình: “Tôi mang cô vào.”



Hàng mi cánh bướm của Lê Hương khẽ run lên, anh nói cái gì, anh muốn dẫn cô vào?



Nhưng một giây trước anh vẫn còn đang sỉ nhục cô.



Lê Hương phát hiện tính tình anh sáng nắng chiều mưa, ai nói phụ nữ lật mặt nhanh như lật sách chứ, cô muốn giới thiệu Mạc Tuân cho người đó ngay và luôn.



“Anh tốt bụng vậy sao?” Lê Hương nghỉ ngờ nhìn anh.



Mạc Tuân buông lỏng ra tay mình: “Tôi có thể mang cô vào hay không thì nhìn bản lĩnh của cô, lúc nãy không phải cô diễn rất được sao?”



Có ý gì, anh muốn cô lấy lòng anh? Giống như lúc nãy cô nịnh hót lão giám đốc kia ư?



Lê Hương có chút nghỉ ngờ có phải bị dở hơi không, nhưng nếu anh đã đưa ra cành ô-liu, vậy cô sẽ nắm chặt, không thể chậm trễ nữa, cô phải đi vào tìm Linh Linh!



Lê Hương vươn cánh tay nhỏ bé, chủ động khoác lên cánh tay tráng kiện của anh, cô ngẹo cái đầu nhỏ, áp sát gương mặt nhỏ xinh đến gần mặt anh: “Mạc tổng, trước đây đều là lỗi của tôi, anh đại nhân không chấp kẻ tiểu nhân, tha thứ cho tôi nhé.”



Mạc Tuân nhìn cô, đôi mắt trong veo cô như hồ nước mùa xuân, còn chớp chớp, dáng vẻ tuyệt đối khác xa với bộ dáng lạnh lùng khi nãy, hiện tại cô đối với anh mặt cong mày cười, ngoan ngoãn mềm mại lấy lòng anh.
Chương 624:

Mạc Tuân biết rõ đây hết thảy đều là giả, cô muốn cầu cạnh anh, mới lấy lòng anh như vậy, nhưng tim anh vẫn mềm nhũn.

“Mạc tổng, sao anh không lên tiếng thế, Mạc tổng, anh mang em vào đi mà, Mạc tổng…”

Cô không ngừng gọi anh, từng tiếng Mạc tổng, giọng nói tinh tế trong veo, lộ ra vài phần hờn dỗi, Mạc Tuân chỉ cảm thấy thắt eo mình tê rần, cô gọi đến hồn phách anh cũng bay theo Ài rÖi.

“Ngoại trừ gọi Mạc tổng, cô không biết gọi cách khác à?”

Gọi cách khác?

Lê Hương suy nghĩ một chút, nhón chân lên tiến đến bên tai của anh, nhỏ giọng kêu lên: “Mạc tiên sinh…”

Mạc tiên sinh…

Tim Mạc Tuân bị ba chữ này mạnh mẽ siết chặt lại, tia lửa nỗ đùng đoàng trong óc, dường rất nhiều hình ảnh lướt qua trong não anh.

Thế nhưng, những hình ảnh kia lướt qua quá nhanh, thoáng đã biến mắt, khiến anh không kịp bắt lại.

“Mạc tiên sinh…” Lê Hương lại kêu một câu.

Mạc Tuân mắp máy môi mỏng, yết hầu nhô ra khẽ động, rõ ràng là anh cho cô cơ hội, để cô hiện tại quyến rũ anh, nhưng người đầu hàng đầu tiên lại là anh, cô còn tiếp tục gọi như vậy, anh chắc chắn không khống chế được mình, nếu như ngay cả thỏa thuận cô cũng không muốn ký, anh đương nhiên có biện pháp giam giữ cô lại, kim ốc tàng kiều.

624-1-sung-nhanh-con-kip.jpg


Linh Linh có trên lầu không nhỉ?

Lê Hương chuẩn bị lên lầu, thế nhưng lúc này có người gọi cô lại: “Mỹ nhân mang mặt nạ mèo nhỏ kia, mời đứng lại.”

Lê Hương dừng bước, là đàn ông gọi cô, trên mặt người kia cũng mang một mặt nạ chú mèo nhỏ.

Chủ nhân của cô tới rồi.

“Tôi bây giờ là chủ nhân của cô, cô là người hầu của tôi, tôi muốn cô làm một chuyện, đó chính là… Cô ở đây chỗ này chọn người hôn nồng nhiệt, nếu không, để những người ở hiện trường này hôn cô, ha ha ha.”

Động tĩnh của nơi này nhanh chóng hấp dẫn chú ý rất nhiều người, Từ Thiếu Nam đeo mặt nạ hồ ly lười biếng tựa vào góc phòng, khi ánh mắt anh ta rơi vào trên người Lê Hương, anh ta nhanh chóng nhận ra cô, con nhỏ xấu xí?

Từ Thiếu Nam không nghĩ tới con nhỏ xấu xí vậy mà không chết, còn lặng yên không tiếng động đi tới Đề Đô.

Mạc Tuân cũng đeo lên mặt nạ, thấy được Lê Hương bị đám phú nhị đại quấn lấy, anh tuấn mi tâm trực tiếp trầm xuống, lạnh lẽo.

“Thiếu chủ, có cần giúp một tay không ạ?” Sùng Văn hỏi.
Chương 625:



Mạc Tuân nhìn thân ảnh nhỏ nhắn của Lê Hương: “Trước cứ đứng xem đã.”



Lê Hương bị quần chúng ăn dưa bao vây, mọi người nhịn không được thúc giục, “Tiểu mỹ nhân, anh ta chính là chủ nhân của cô, cô phải nghe lời chủ nhân.”



“Phàm là vào tiệc rượu này rồi, cái gì cũng có thể, tiểu mỹ nhân, cô sẽ không không chơi nỗi đấy chứ?”



Lê Hương cười nhạt: “Được, tôi chọn.”



“Vậy cô chọn ai đây?” Tất cả mọi người rất chờ mong.



Lê Hương quét mắt qua trên mặt từng người, sau đó rơi vào trên người Mạc Tuân phía trước.



“Tôi chọn…” Lê Hương đi tới hướng Mạc Tuân.



Mạc Tuân nhìn cô xuyên qua đoàn người, từng bước một đến gần anh, cô không hề hoảng loạn chút nào, dáng người yêu điệu nhỏ nhắn đi tới, mang theo khí thế nhàn nhạt, giống như là một cái nữ vương đang lật thẻ, đang chọn người đêm TP Ê DI liên nay cô muôn sủng hạnh.



Mạc Tuân không nhúc nhích, chỉ là hai tròng mắt đen trầm nhìn cô chằm chằm.



Sùng Văn “khụ” một tiếng, anh ta nhìn thấy gì vậy này, có thể để cho nhà mình thiếu chủ đứng tại chỗ chờ đấy bị sủng hạnh, xưa nay chưa từng thấy.



Lê Hương đi từ từ qua đây, lúc sắp đến gần Mạc Tuân cô đột nhiên dừng bước, động tác rất nhanh như tia chớp hôn lên mặt một cô bé.



Cô bé kia lại càng hỏang sợ, thét lên tránh ra.



Lê Hương quay đầu nhìn về phía công tử mang mặt nạ con mèo nhỏ kia, thanh lệ cười nói: “Yêu cầu của anh tôi đã làm được, có thể đi được chưa?”



Tên công tử kia trợn tròn mắt, cái… cái gì, nụ hôn nóng bỏng đâu?



“Đây không tính, cô căn bản cũng không làm được…”



Lê Hương trực tiếp cắt đứt lời anh ta: “Lúc nãy khi anh yêu cầu tôi đâu có bảo phải chọn đàn ông?”



“Không có… Không có…”



“Vậy tôi chọn một cô gái không thành vấn đề chứ? Vừa rồi tôi hôn rồi, dựa theo yêu cầu của anh, hôn rất nồng nhiệt.”



“Nhưng… nhưng mà cô ta tránh ra mà…”



“Cô ấy né tránh, đâu liên quan tới tôi, tôi chỉ là làm chuyện tôi phải làm.”



Tên công tử kia tức giận run rầy chỉ tay, ai nấy đều thấy được Lê Hương lách luật: “Không được, tôi muốn đổi yêu cầu.”



Ánh mắt Lê Hương lạnh lùng liếc tên kia: “Có thể, để lần „ sau.



Nói xong Lê Hương cũng không quay đầu lại, đi thẳng lên lầu.



“Cô… cô cô…” Tên công tử kia tức đến mức nói không nên lời Người bên cạnh nhanh chóng vỗ vỗ bả vai công tử: “Tiểu mỹ nhân người ta nói không sai a, mọi người đều vui chơi, mà đã chơi thì phải chịu.”



“Vừa rồi tiểu mỹ nhân thật đúng là thần kì, rất biết chơi.”



Mạc Tuân nhìn bóng người nhỏ nhắn của Lê Hương dần biến mắt trong mắt mình, vừa rồi cô đùa anh, cô căn bản là không có dự định chọn anh.



Nhưng, những tên đàn ông này cô cũng không muốn chọn, không có hứng thú.
Chương 626:



Cô thật đúng là giảo hoạt như chú hồ ly nhỏ, Mạc Tuân nhếch môi mỏng thành đường cung nhàn nhạt.



Từ Thiếu Nam đứng bên cũng nhìn thấy màn này, thú vị đấy, con nhỏ xấu xí này chưa từng khiến anh ta thất vọng, anh ta có cảm giác, con nhỏ xấu này tới, toàn bộ Đề Đô đều sắp náo nhiệt lên rồi.



Lê Hương lên lầu, chợt thấy được hai người hầu gái từ trong phòng đi ra: “Mỹ nhân này thật sự xinh đẹp quá, tôi từ trước tới nay chưa từng gặp qua cô gái nào xinh đẹp như vậy.”



“Nhanh đi, đừng tám nữa, sắp đến lúc đấu giá rồi, mỹ nhân kia phải bị bắt đi đấu giá, chúng ta lẹ tay lẹ chân một chút, tránh cho bị mắng đấy.”



Hai người hầu gái vừa nói chuyện vừa rời đi.



Lê Hương nhanh chóng đẩy cửa phòng ra, cô tìm được Diệp Linh rồi.



Diệp Linh đang nằm trên giường, vẫn còn đang hôn mê, ban nãy người hầu gái đã thay cho cô chiếc váy lụa mỏng tanh, mái tóc tựa rong biển xõa tán loạn, Diệp Linh môi hồng răng trắng, sáng đẹp đến động lòng người y hệt như mỹ nhân đang say ngủ.



Lê Hương nhanh chóng lấy ra châm bạc, đâm Diệp Linh một cái.



Hàng mi tựa lông vũ của Diệp Linh khẽ run lên, cô đã tỉnh.



“Lê Hương, sao cậu lại ở đây? Chúng ta bây giờ đang ở đâu?” Diệp Linh cảm thấy đau đầu, toàn thân mềm nhữn vô lực.



Lê Hương đưa tay đỡ Diệp Linh lên: “Linh Linh, chúng ta bây giờ đang ở trong tiệc rượu tư nhân, có người bắt cậu qua đây, chuẩn bị bán đấu giá.”



“Cái gì?” Diệp Linh đầu óc mơ hồ: “Ai làm, mục đích là gì?”



“Linh Linh, chuyện này nói rất dài dòng, sau này rồi bàn, cậu mau chóng chạy đi.” Lê Hương đầy Diệp Linh ra ngoài.



Diệp Linh kéo tay nhỏ bé của cô: “Lê Hương, cậu không đi theo tớ hả?”



“Trước tiên tớ không đi, thay cậu bán đấu giá.”



“Không được!” Diệp Linh lúc này từ chối: “Tớ ở lại với cậu!”



“Linh Linh, chuyện này là nhắm về tớ, hiểu ý tớ không, cậu chạy trước ra ngoài, mấy buổi này đấu giá hội một khi đã bắt đầu, ánh mắt mọi người liền bị hấp dẫn, đây là thời cơ tốt nhất để cậu chạy ra ngoài, trước khi tới tớ đã thông báo bố Hạ và mẹ Lam rồi, bọn họ đang ở bên ngoài tiệc rượu đón cậu. Linh Linh, tớ tự có tính toán, cậu đừng ở lại vướng chân tớ, mau đi nhanh đi!”



Lê Hương đã thông báo cho Lê Bang và Lam Yên, nhưng cô cũng không kể hết từ đầu đến đuôi mọi chuyện cho bọn họ biết, Lê gia là người trong giang hò, tính tình vô cùng táo bạo, một khi nói cho bọn họ biết, bọn họ sẽ mang theo dao xông vào Mạc gia vào tiệc rượu tư nhân này mát.



Giới quyền quý Đề Đô tập hợp, dù cho là Mạc gia hay là người có tiền tụ tập ở tiệc rượu này, đều là rút dây động rừng, Lê Hương cũng không muốn để Lê gia liên luy, bọn họ không có nghĩa vụ vì cô mà bán mạng, đây là quy tắc làm người của cô.



Cô hiện tại chỉ cần đồng đội nghe lời!



Diệp Linh đã quen Lê Hương nhiều năm như vậy, đương nhiên là người hiểu cô nhất, cô nhanh chóng quyết định gật đầu: “Được, Lê Hương, tớ đi, cậu phải cẩn thận đấy!”



Diệp Linh thay bộ váy lụa mỏng trên người thành trang phục hầu gái, đeo mũ lên, sau đó nhanh chóng rời khỏi căn phòng này.



Diệp Linh biết hiện tại điều nhất bản thân phải làm chính là bảo đảm an toàn của chính mình.



Diệp Linh vừa đi, thần kinh đang căng thẳng của Lê Hương hoàn toàn buông thỏng, cô đưa tay cởi bỏ quần áo trên người, mặc chiếc váy lụa mỏng dài lên, tháo buộc tóc xuống, mái tóc đen thanh thuần xõa tung.



Cô bắt đầu quan sát căn phòng này, sau đó kéo ra ngăn kéo.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK