Mục lục
Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp (3S) dị bản
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 627:



Rất nhanh, cô tìm được một bức tranh trong ngăn kéo.



Đây là tranh gì?



Lê Hương chậm rãi mở tranh ra, một tiên nữ tuyệt sắc trong trẻo nhưng lạnh lùng đột nhiên xông vào tầm mắt của cô.



Trên tranh là một vị tuyệt đại mỹ nhân!



Chuyện này cũng không kỳ lạ, tửu trang tư nhân vốn cũng không phải là nơi đứng đắn gì, chủ nhân nơi này còn có đam mê bắt cóc mỹ nhân, nhưng điều Lê Hương khiếp sợ là, tuyệt đại mỹ nhân này cô có quen biết, là Liễu Chiêu Đệ.



Không phải, chắc là đệ nhất mỹ nhân chân chính của Đề Đô hơn 20 năm trước, là mẹ ruột của Mạc Tuân, Liễu Anh Lạc!



Đây là Lê Hương lần đầu tiên thấy được bức họa về Liễu Anh Lạc, cô gần như giây đầu tiên đã nhận ra đây là Liễu Anh Lạc, trong bức họa chính là giai đoạn cảnh xuân tươi đẹp thiếu nữ của Liễu Anh Lạc, bà mặc chiếc váy trắng, trong lòng ôm hai quyển sách, gió thổi qua, bà khẽ ngắng đầu nhìn bầu trời, bức tranh kia phỏng theo ngũ quan tuyệt sắc mà vẽ lên, khí chất càng thêm trong trẻo lạnh lùng xuất trần, còn lộ ra vẻ tài khí thi thư(*).



() Ý chỉ vẻ thông minh, thi thư là kinh thi và thư kinh.



Đây chính là Liễu Anh Lạc năm đó quan nắp mãn kinh hoa, cũng là người sáng lập trang sức Fly, một đời truyền kỳ Liễu Anh Lạc.



Lê Hương bị rung động sâu sắc, cô vươn tay, ngón tay trắng xinh của cô nhẹ nhàng xoa lên gương mặt Liễu Anh Lạc, thì ra bà là một cô gái tuyệt sắc trong trẻo lạnh lùng như thé.



Có lẽ, đây cũng là điểm khác biệt lớn nhất giữa Liễu Anh Lạc và Liễu Chiêu Đệ! Cả đời nàyLiễu Chiêu Đệ cũng không thể trở thành Liễu Anh Lạc.



Lúc này bên ngoài truyền đến tiếng bước chân: “Mau mau lên, nhanh chóng đặt người vào quan tài thủy tinh, buổi đấu giá bắt đầu rồi!”



Lê Hương nhanh chóng cất bức tranh vào, sau đó nằm xuống trên giường, hai mắt nhắm nghiền.



Trong đại sảnh tiệc rượu.



Chủ nhân tửu trang tư nhân này đứng lên trên, hướng về phía microphone nói: “Các vị quý khách, hoan nghênh các vị tối nay tới tham gia tiệc rượu này, kế tiếp đã đến thời khắc kích động nhất, tôi đã nhặt được một mỹ nhân tuyệt sắc, hiện tại đem ra bán đấu giá, vẫn là quy tắc cũ, người trả giá cao sẽ có được.”



Phía dưới nhanh chóng có người hô, “Mỹ nhân tuyệt sắc? Tôi hôm nay lại muốn xem thử có bao nhiêu tuyệt sắc!”



“Sẽ không gạt người chứ, hiện tại đệ nhất mỹ nhân Đề Đô là thiên kim Lệ gia Lệ Yên Nhiên, thực ra tôi thấy cũng có chừng đói”



“Muốn nói mỹ nhân tuyệt sắc, phải nói đến con gái Liễu gia hơn hai mươi năm trước oanh động Đế Đô, đó mới tuyệt sắc khuynh quốc!”



“Nhắc đến con gái Liễu gia, tôi đã từng gặp qua, cô ấy thật như tiên nữ từ trời cao giáng xuống, trong trẻo nhưng lạnh lùng, khiến người ta cảm thấy nhìn nhiều một chút đều là khinh nhòn.”



“Chỉ tiếc, vị này đệ nhất mỹ Đế Đô này từ rất sớm đã bị đế vương Mạc gia Mạc Tư Tước cất mất, Mạc Tư Tước xây phòng A Kiều(*), kim ốc tàng kiều luôn rồi, thực sự như giết bọn tôi luôn rồi.”



(*) phòng cất giấu mỹ nhân.



Nơi đây vốn chính là nơi đàn ông tìm thú vui, ai nấy đều trải qua phong hoa tuyết nguyệt, nhan sắc như Lệ Yên Nhiên trong mắt bọn họ không tính là kinh diễm gì.



Bọn họ đa số đều đều trải qua phồn hoa Đế Đô hai mươi năm trước, gặp được đệ nhất mỹ nhân Đề Đô năm đó là Liễu Anh Lạc, không phải, bọn họ gọi là Liễu Chiêu Đệ.

Chương 628:

Trên đời này đã không còn con người mang tên Liễu Anh Lạc nữa.

Chủ nhân tửu trang tư nhân này tuy là mỗi lần đều nhặt được một chút mỹ nữ cao cấp, thế nhưng bọn họ thực sự không hài lòng lắm, tuy là giải thèm còn được, nhưng mỹ nhân tuyệt sắc chân chính trong lòng bọn họ phải là cỡ như Liễu Anh Lạc năm đó.

Chỉ tiếc, mỹ nhân như vậy trăm năm chắc chỉ có một vị.

Sùng Văn thấy đám đàn ông này đều đang nghị luận mẹ ruột thiếu chủ nhà mình, anh ta thấp giọng: “Thiếu chủ, anh có muốn tôi khiến đám người này câm miệng không?”

Khuôn mặt tuấn tú Mạc Tuân ẩn sau lớp mặt nạ kia cũng không có biểu cảm gì, nhưng cả người tỏa ra sương lạnh, anh cũng không thích người khác bàn tán về mẹ anh, một lúc sau, anh đạm mạc nói: “Cứ đứng xem.”

628-1-sung-nhanh-con-kip.jpg


Lê Hương an tĩnh nằm trên đó, mái tóc đen thanh thuần xõa tung, hàng chân mày lá liễu cong cong, hàng mi dài như lông vũ, cánh mũi thanh tú như thanh ngọc, miệng nhỏ đỏ bừng, ngũ quan xinh đẹp kia gom góp trên huôn mặt nhỏ lớn chừng bàn tay kia, tựa quỷ phủ thiên công, khiến người ta kinh tâm động phách.

Trên người cô mặc chiếc váy lụa mỏng manh, bắp thịt trắng như bò sữa, cơ thể mềm mại như không xương, khí chất càng như viên minh châu, tản ra ánh sáng rực rỡ, cô vừa lên vũ đài, vạn vật thế gian đều như ảm đạm phai mờ.

Tất cả mọi người nhìn đến ngây người, nhìn đến ngây dại, đẹp quá.

Cặp mắt thâm thúy Mạc Tuân rơi vào trên người Lê Hương, đáy mắt cũng lóe lên tia kinh diễm nhàn nhạt, anh đột nhiên hiểu vì sao đã biết mình sao lại trở nên khác thường, lại bị cô quyến rũ, anh chính là một người trần mắt tục, thích con gái xinh đẹp, hơn nữa còn là càng xinh đẹp càng tốt.

Từ Thiếu Nam lội qua đoàn người đi lên trước, anh ta khiếp sợ nhìn Lê Hương lúc này, mẹ nó, đây là con nhỏ xấu kia hả?

Lúc ở Hải Thành, Lê Hương mang mạng che mặt, hiện tại cô tháo mạng che mặt xuống lộ ra ngũ quan, khí chất cả người ở sau khi sống lại càng thêm tiên khí động người, Từ Thiếu Nam trong chốc lát cũng không dám nhận cô.

Chủ nhân tửu trang thấy được Lê Hương liền giật mình, không đúng, đây không phải là mỹ nhân trước kia!

Mỹ nhân trước kia minh diễm động nhân, như một đóa hồng đỏ kiều diễm ướt át, mời người đến hái, mà mỹ nhân lúc này lại tiên khí tỏa sáng, giống như một tiểu tiên nữ, làm người ta thất hồn phách lạc.

Hai vẻ đẹp khác nhau, đều đẹp đến mức tận cùng.

Chủ nhân tửu trang không hiểu chuyện gì xảy ra, bất quá nhìn vẻ mặt sợ ngây người của mọi người ông ta hết sức thoả mãn, lầm thì cho lầm luôn: “Các vị khách quý, mỹ nhân này các vị cũng được chiêm ngưỡng rồi đấy, đến cùng có đúng là tuyệt sắc không?”

Mọi người chậm rãi hoàn hồn, bọn họ đều máu nào sục sôi, “Có, mỹ nhân này có thể xứng với hai chữ tuyệt sắc!”

Chúc cả nhà đọc truyện vui vẻ nhé! Ai đang fo chóng khỏi bệnh nhé!
Chương 629:

“Mỹ nhân này mới đúng là mỹ nhân tuyệt sắc chứ, là tuyệt sắc như con gái Liễu gia hai mươi năm trước.”

“Đã như vậy, vậy mọi người bắt đầu ra giá đi! Mang một mỹ nhân tuyệt sắc như vậy về kim ốc tàng kiều, cũng noi theo cuộc đời của đế vương thương giới Mạc gia Mạc Tư Tước năm đó, vậy cuộc đời này cũng không uỗng nữa.”

Chủ nhân tửu trang vừa nói như vậy, tất cả mọi người trở nên kích động hưng phấn, bọn họ hận không thể hiện tại đã mang Lê Hương về cất giữ.

“Tôi ra hai chục triệu!”

“40 triệu!”

“80 triệu!”

629-1-sung-nhanh-con-kip.jpg


Tất cả mọi người đều nhát trí, để Lê Hương tỉnh lại trước, chủ nhân tửu trang gật đầu đồng ý, lấy một bình thuốc nhỏ ra, đặt dưới mũi Lê Hương.

Lê Hương cũng không hôn mê, khi cô ngửi được thuốc đông y gay mũi bên trong bình thuốc nhỏ, cô liền thuận thế mở mắt ra.

Lê Hương chậm rãi đứng lên, đôi mắt đen láy mang theo vài phần nhập nhèm mờ mịt nhìn thoáng qua, khi thấy nhiều người đàn ông nhìn chằm chằm như vậy, cô lại càng hỏang sợ, hàng mi nhỏ dài bất an rung động, như chú nai kinh sợ yếu đuối chạy loạn.

“Các anh… các anh là ai, đây là đâu?” Giọng nói cô yêu kiều mềm mại, vô cùng sợ sệt.

Một màn này lại làm đám đàn ông phía dưới hứng khởi, lòng chinh phục nhất trong xương tủy bọn họ đều bị kích phát ra, không ngờ một mỹ nhân tuyệt sắc như vậy là một tiểu bạch thỏ đơn thuần yếu đuối, đưa cô về dạy dỗ cẩn thận, nhất định rất tình thú.

“Các ông đừng hô giá, tôi phải hô, tôi nói với các ông này, tiểu mỹ nhân này chính là một vưu vật, xem tư thái cô ấy, mềm mại như không xương ấy, rất thích hợp để vuốt ve.”

“Nào chỉ có chừng đó, nhìn dáng vẻ cái gì cũng không hiểu của cô ấy, bắt nạt ra sao cũng được hết đấy ha ha ha.”

Mạc Tuân nghe đám đàn ông bên người bàn tán, anh đột nhiên nheo lại cặp mắt hẹp kia, anh không biết Lê Hương đang chơi trò gì, cô cũng không phải là tiểu bạch thỏ đơn thuần yếu đuối gì, cô sẽ cắn người.

Hiện tại ngón tay anh còn lưu lại dấu răng nho nhỏ, là do cô cắn.

Từ Thiếu Nam cũng hiểu được thú vị, vừa rồi con nhỏ xấu này đeo mặt nạ mèo nhỏ, dễ dàng vượt mặt tên công tử kia, đùa bốn người ta, bây giờ cô lại trưng ra dáng vẻ bạch liên hoa không biết hại người?

Từ Thiếu Nam tìm một vị trí ngồi xuống, nhàn nhã uống trà xem cuộc vui.

“Tôi ra 100 triệu!”

“300 triệu!”

“B00 triệu!”
Chương 630:



Lê Hương nhìn đám đàn ông phía dưới đỏ mặt tranh nhau đấu giá, ai ai đều muốn mua cô về, không nghĩ tới giá cô lại chẳng thấp.



Cô hờ hững cong môi đỏ mọng, lúc này đột nhiên thấy được Mạc Tuân phía dưới, chạm phải đôi mắt sắc bén như chim ưng kia.



Hiện tại anh đang nhìn chằm chằm cô, thờ ơ, mang theo vài phần nghiền ngẫm quan sát, hệt như tia X quang vậy, xem thấu trò vặt trong nội tâm cô.



Lê Hương khóe miệng giật một cái, nhanh chóng dời đi ánh mắt, không nhìn anh.



Một giây kế tiếp, bên tai liền vang lên giọng nói trầm thấp từ tính của Mạc Tuân: “Tôi ra một tỷ hai!”



Mạc Tuân hô giá, trực tiếp hô một tỷ hai.



Hàng mi dài của Lê Hương run lên, dán mắt lên người anh, anh làm cái gì thế, anh hô giá gì hả, sao anh lại chặn ngang chân cô?



Lúc này lại vang lên một giọng nói: “Tôi ra một tỷ ba!”



Ánh mắt Lê Hương theo giọng nói nhìn sang, lập tức liền thấy… Từ Thiếu Nam.



Từ Thiếu Nam tuy là trên mặt mang mặt nạ, nhưng Lê Hương vẫn liếc mắt đã nhận ra anh, vị thái tử gia làm trời ở Đế Đô đây mà.



Anh ta cũng tới đây?



Lê Hương hoàn toàn không ngờ rằng cô lại ở chỗ này chạm mặt Từ Thiếu Nam, hơn nữa anh ta cũng hô giá, cùng Mạc Tuân công khai cạnh tranh!



Khóe mắt hẹp dài Mạc Tuân liếc đến Từ Thiếu Nam, Sùng Văn thấp giọng báo cáo: “Thiếu chủ, đó là thiếu chủ Từ gia, Từ Thiếu Nam.”



Từ Thiếu Nam?



Ánh mắt Mạc Tuân trầm xuống, bên trong rét lạnh như vực sâu vạn trượng, Từ Thiếu Nam vậy mà hô giá mua Lê Hương, thằng nhóc đó có quan hệ gì với Lê Hương?



Mạc Tuân nhếch môi, trong lồng ngực nhanh chóng dâng lên cơn tức giận, anh thật sự không biết cô quen bao nhiêu thằng, còn phải cho anh bao nhiêu bắt ngờ.



Từ Mạc Tử Tiễn đến Từ Thiếu Nam, đàn ông phủ phục dưới TC NA DA váy cô nhiêu vô số kê.



Nghĩ đến cuộc gọi Cố Dạ Cần gọi cho anh, nói cô tới tiệc rượu hoang dâm này, anh liền bon bon chạy tới, Mạc Tuân cảm thấy mình là đúng là thằng ngu.



Chủ nhân tửu trang cầm lên búa nhỏ: “Một tỷ ba có ai trả giá không, một tỷ ba lần một, một tỷ ba lần hai, một tỷ ba thỏa thuận!”



Chủ nhân tửu trang giải quyết dứt khoát, Lê Hương với cái giá cao ngất ngưỡng một tỷ ba bán cho Từ Thiếu Nam!



Lê Hương rất không hài lòng kết quả này, cô cũng không muốn bán cho Từ Thiếu Nam!



Lê Hương nhìn về phía Mạc Tuân, anh chỉ hô xong một tỷ hai liền ngưng, rất không hợp tác phong phách lối kia của anh, anh phải là kiểu nào, tới đây đấu, chứ không phải là loại tiếc tiền, anh không thiếu tiền.



Thế nhưng Lê Hương chỉ thấy được bóng lưng anh tuấn mà mỏng lạnh của Mạc Tuân, bởi vì anh không có hứng thú chút nào với chuyện tiếp theo, nên đã đứng dậy rời đi.



Lê Hương bị đưa đến trong phòng sang trọng của tửu trang, cô chờ một hồi, cửa phòng bị đẩy ra, Từ Thiếu Nam đi đến.



Từ Thiếu Nam nheo lại cặp mắt đào hoa kia quan sát trên dưới cô một phen, khóe môi cong lên tà mị lười biếng: “Nhỏ xấu, thì ra cô thê này à.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK