Mục lục
Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp (3S) dị bản
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 608:



Lê Hương cầm tờ thỏa thuận, ngước mắt nhìn anh, dí dỏm nháy mắt: “Trên này sao lại không có kỳ hạn, anh muốn bao nuôi tôi bao lâu, ba tháng, ba năm?”



Mạc Tuân cảm thấy cô bây giờ vô cùng quyến rũ, bàn tay to đặt trên vòng eo nhỏ mềm mại của cô nhẹ nhàng bóp, để cô dạng chân ngồi trên hông mình: “Cái kỳ hạn này… Xem tình huống.”



“Xem tình huống gì?” Lê Hương vươn hai tay nhỏ bé ôm cổ của anh: “Xem tình huống trên giường? Dù sao chúng ta còn chưa thực sự lăn giường, Mạc tổng là một thương nhân, không có khả năng mua bán lỗ vốn, nếu như tôi có thể hầu hạ anh tốt, hầu hạ anh thoải mái, bao nuôi tôi ba năm Mạc tổng chắc cũng cảm thấy không tận hứng, nếu như tôi phục vụ không tốt, chắc bao tôi ba ngày Mạc tổng đã cảm thấy nhiều nhỉ?”



Mạc Tuân là người đàn ông trưởng thành bình thường, hiện tại hai người đã đâm thủng tờ giấy kia rồi, có một số việc không cần phải giả vờ nữa, bàn tay to bóp thắt lưng mềm mại của cô, anh thâm thúy lại thẳng thừng nhìn cô: “Ừ, thì thế nào?



Cho dù bao nuôi cô ba ngày, cũng sẽ không bạc đãi cô.”



Anh luôn hào phóng với phụ nữ, chỉ tiền rất rộng rãi, điểm này Lê Hương thật ra tin tưởng.



Lê Hương cong đôi môi củ ấu đỏ thắm: “Nhưng…”



“Nhưng mà cái gì?” Dưới mắt Mạc Tuân, cô đã bằng lòng kiểu quan hệ này.



Lê Hương nghiêng cái đầu nhỏ: “Nhưng đôi khi chương trình học trên trường sẽ rất trễ, tôi không thể cam đoan chính mình mỗi ngày đều về nhà trước tám giờ.”



Hai người gần như thế, Mạc Tuân ngửi thấy mùi hương thiếu nữ trong veo trên người cô, mùi thơm này anh từng ngửi qua trên người cô, mỗi lần ngửi là một lần mê muội.



Mạc Tuân sắn đến gần cô, dán khuôn mặt tuấn tú vào mái tóc dài của cô, anh khép mắt, trong đầu còn hiện khung cảnh Mạc Tử Tiễn ôm cô bên ngoài quán bar, anh biết rõ cô không phải một cô gái tốt, nhưng anh vẫn muốn cô, thậm chí còn lấy một phần thỏa thuận để trói buộc cô.



Chỉ cần cô chặt đứt đám người Mạc Tử Tiễn kia, anh có thể không truy cứu, vờ rằng không thấy gì cả.



Nhưng, sao anh lại đem bản thân sống thành như vậy?



Sống hèn mọn như thế, anh muốn dạng đàn bà gì mà lại không có được chứ?



Mạc Tuân dùng sức hôn lên mái tóc dài tản ra mùi hương kia, hầu kết nhô ra khẽ cuộn, một khắc như thế anh tuân theo dục vọng nguyên thủy nhất trong lòng, e rằng đến khi anh thật sự ngủ với cô, ngủ được vài lần sẽ chán ngán, đều nói phụ nữ cũng chỉ có một giai đoạn tươi ngon, anh cùng lắm chỉ muốn nếm thử hương vị khác lạ mà thôi.



“Tình huống đặc biệt cô có thể báo trước với tôi.” Anh khàn khàn nói.



“Nhưng…” Lê Hương dừng một chút: “Tôi còn có một vấn đề, tôi dị ứng với thuốc ngừa thai, tôi không thể uống thuốc ngừa thai.”



Nhắc tới cái này, khóe mắt hẹp dài Mạc Tuân đột nhiên đỏ lên: “Con khẳng định không thể có, tôi không muốn có con, cũng tuyệt đối không thích con nít, nếu như cô dị ứng với thuốc, tôi sẽ mời người điều chỉnh cơ thể cho cô.”



Mạc Tuân có một tuổi thơ rất không vui, anh không thích có con, cả đời cũng không muốn có con, gia đình kiểu DINKs(*) vô cùng tốt.



*DINKs hay còn có cách gọi khác là DINKY “double income, no kids yet”, là thuật ngữ chỉ cặp vợ chồng cả hai đi làm có 2 nguồn thu nhập và không sinh con. DINKs phải là những cặp vợ chồng có quan điểm sống không cần sinh con và thực tế không sinh con chung.



“Nhưng…” Lê Hương lại muốn mở miệng.



Mạc Tuân đẩy cô ra một chút, mở đôi mắt màu máu đầy tình dục lạnh lùng nhìn chòng chọc cô: “Đủ chưa, cô nói đủ nhiều rồi đấy, đừng nên khiêu chiến giới hạn của tôi, được voi đòi tiên, h”m?”



Ý cười trong đôi mắt sáng kia của Lê Hương tắt lịm, ánh mắt lạnh lùng, cô nhìn anh: “Điều cuối cùng, nhưng… nhưng là… tôi đã đồng ý anh đâu?”



Cái gì?
Chương 609:



Cơ thể anh tuấn của Mạc Tuân trực tiếp cứng đờ, cô đang nói cái gì?



Thái độ của cô ban nãy ám muội ngả ngớn như vậy, giờ cô lại nói với anh, cô đã đồng ý đâu?



“Anh muốn bao nuôi tôi, cũng phải nhìn xem tôi có cho anh cơ hội, nếu là một mối giao dịch, anh nguyện ý mua, nhưng tôi không muốn bán.”



“Lê Hương, cô chơi tôi?” Khuôn mặt Mạc Tuân sa sầm, từ trong cổ họng gẳn ra từng chữ.



Lê Hương vươn tay, trực tiếp ném tờ giấy thỏa thuận kia vào trong thùng rác, cô chống tay lên lồng ngực rắn chắc của người đàn ông, dùng lực đẩy anh lui về phía sau, sau đó cô áp lên: “Mạc tổng chắc là chưa đi hỏi thăm giá tôi trên thị trường nhỉ, nếu như tôi muốn bán, muốn được bao nuôi, đàn ông chịu nuôi tôi nhiều lắm, dựa vào đâu tôi lại chọn anh?”



Mạc Tuân tựa lưng vào ghé làm việc, Lê Hương dạng chân ngồi trên người anh, thân thể mềm mại ngược lại vây khốn anh, cảnh này nếu để người khác thấy được, nhất định sẽ khiếp sợ không thôi, cô gái Lê Hương này thật to gan!



Bây giờ Lê Hương lá gan quả thật rất lớn, cô khiêu khích nhìn anh, cho dù đối mặt vị hậu duệ quý tộc thương giới Đề Đô này, khí thế cô cũng không chút thua kém nào.



Mạc Tuân nghiền hàm, trong tròng mắt đỏ thắm của anh như ẳn chứa mưa rền gió gào: “Lê Hương, tôi khuyên cô nên dùng não rồi hãng nói, chọc giận tôi, cô chưa chắc có thể gánh được hậu quả?”



Cô chính là không dùng não, bằng không cô làm sao dám nói ra lời nói ban nãy kia?



Hiện tại bên tai Mạc Tuân còn quanh quần câu “đàn ông muốn bao nuôi tôi rất nhiều, lại dựa vào cái gì phải chọn anh” trơ tráo không biết ngượng kia của cô.



Lê Hương nhướng chân mày lá liễu, trong tròng mắt hiện ra ánh sáng sắc lạnh: “Làm sao, Mạc tổng muốn động thủ với tôi, buộc tôi khuất phục? Tôi thật không ngờ Mạc tổng thiếu đàn bà như thế đấy, hay là nói… Mạc tổng đối với tôi tình cảm thắm thiết, dù sao vừa rồi tôi dò xét mấy yêu cầu của thỏa thuận, anh cứ lui rồi lại lui.”



Khuôn mặt tuấn tú Mạc Tuân âm u như sắp đổ giông, anh thực sự là lần nữa trải nghiệm được miệng lưỡi sắc bén của cô, môi mỏng mím thành đường cung đáng sợ, anh âm trầm hung ác nhìn cô: “Tôi hỏi lại cô một câu, tờ thỏa thuận này cô có ký muốn hay không?”



“Cho dù Mạc tổng hỏi tôi một ngàn lần một vạn lần, đáp án của tôi cũng chỉ có một, tôi sẽ không ký, với điều kiện của Mạc tổng, có vô vàn cô tình nhân đứng đợi, nhưng tuyệt đối không có tôi, tôi, tiền không thiếu, đàn ông cũng không thiếu, nếu như Mạc tổng muốn cùng tôi chơi trò bao nuôi, vậy tôi cảm thấy chơi trò cô tình nhân Mạc tổng không có được càng thêm kích thích đấy.”



Đây chính là câu trả lời của cô, cô không muốn, cô từ chối!



Cô không muốn trở thành người phụ nữ của anhl Trong lòng Mạc Tuân lập tức dâng lên cơn sóng thần, nếu cô không muốn cùng anh ở cùng, vậy cô trêu chọc anh làm gì?



Trêu được anh rồi, cô liền phủi mông đi, thật đúng là một người phụ nữ xấu xal Anh lại bị một người phụ nữ đùa bốn!



Mạc Tuân hung hăng nhìn chằm chằm cô, một giây như thế hận không thể vươn tay bóp cổ của cô, xả đi nỗi phẫn nộ trong lòng.



Nhưng anh cố nén cũng không làm gì, chỉ là âm u phun ra một chữ : “Cút!”



Cút ra khỏi tầm mắt của anh, bằng không anh có N cách để cô hối hận!



Lê Hương cũng không do dự, động tác lanh lẹ từ bò xuống trên người anh, nhanh chóng rời khỏi thư phòng.



Lê Hương về tới trong phòng mình, đóng cửa phòng, cơ thể nhỏ nhắn của cô từ từ theo ván cửa trượt xuống.



Cô ngồi xỗm trên tắm thảm mềm mại, dùng hai cánh tay ôm lấy đầu gối của mình, sau đó chôn khuôn mặt nhỏ nhắn vào.
Chương 610:



Cô lần đầu tiên nhận thức được sâu sắc, người đàn ông lúc này đứng trước mặt cô chỉ là Mạc Tuân, đã không phải là Mạc tiên sinh của cô nữa rồi.



Thì ra, trở thành người bị mắc kẹt lại giữa ký ức xưa, cảm giác thực sự rất khó chịu.



Anh đã đi rồi, chỉ có cô mang theo đoạn hồi ức ấm áp mà lưu luyến nơi Hải Thành kia, đứng sững ở đó, trên lưng cô trĩu nặng hai phần ký ức, không nguyện ý đi, cũng không cách nào vứt bỏ.



Thế nhưng ngày hôm nay, anh phá vỡ hết thảy ảo tưởng và hy vọng xa vời của cô.



Lê Hương nhắm mắt lại, trong mắt có thứ gì nóng cháy lăn xuống, cô ôm thật chặt chính mình, Mạc tiên sinh, em thật sự rất nhớ anh.



Mạc Tuân tối qua một đêm không ngủ, đến rạng sáng mới ngủ được, nên sáng hôm sau dậy trễ, đến khi anh xuống lầu, lão phu nhân đã ngồi trong phòng ăn ăn sáng.



“A Đình, dậy rồi à? Bà phát hiện gần đây cháu bắt đầu dậy muộn rồi đấy.” Lão phu nhân vui vẻ cười nói.



Mạc Tuân ngồi trên ghế ăn, không nhìn bà nội cười cọt, anh quay đầu nhìn về phía phòng bếp, rất nhanh đã ở trong phòng bếp thấy được dáng người nhỏ xinh kia.



Hôm nay Lê Hương mặc áo len màu đỏ, phía dưới mang quần legging đen, Mạc Tuân lần đầu tiên thấy cô mặc màu đỏ, màu đỏ thẫm sắn càng thêm tôn nước da trắng ngần của cô, ngay cả ngũ quan tuyệt lệ cũng càng thêm yêu kiều, như đóa tường vi bung nở đón gió, khiến anh không dời mắt nỗi.



Lão phu nhân thấy Mạc Tuân nhìn chằm chằm Lê Hương, lòng bà tỏ như gương sáng, ho khan một tiếng: “Lê Hương, bữa sáng xong chưa, bà đói bụng rồi.”



*Tới đây ạ!” Lê Hương từ trong phòng bếp đi ra, đưa một tô mì đến trước mặt lão phu nhân: “Bà nội, hôm nay ăn mì ạ.”



Cơ thể lão phu nhân bây giờ chỉ có thể ăn chay, nhưng Lê Hương làm thêm súp gà rất ngon, còn có vài lát rau, lão phu nhân dùng đũa trộn mì, mì sợi kia tỏa hương thơm ngát.



Mạc Tuân ngồi đối diện, đương nhiên ngửi được hương mì, anh đang yên lặng đợi chờ tô của mình.



Thế nhưng mẹ Ngô đi tới, đưa sữa trứng và bánh ngọt tỉnh xảo đến: “Thiếu gia, đây là bữa sáng của cậu ạ.”



Mạc Tuân đang đợi mì: “…



“Thiếu gia, sao vậy, là bữa sáng hôm nay không hợp khẩu vị cậu sao?” Lúc này mẹ Ngô quan tâm hỏi.



Mạc Tuân nhìn tô mì trên tay lão phu nhân, lại nhìn bữa sáng của mình, anh chau lại mày kiếm anh khí, trầm giọng nói: “Không có việc gì, ổn.”



Lão phu nhân ăn một miếng mì, lớn giọng khen tay nghề của Lê Hương: “Đúng rồi Lê Hương, sao sáng nay cháu lại nấu mì cho bà vậy?”



Lê Hương cởi rồi tạp dề trên người xuống, cô nhìn lão phu nhân, mặt mày vui vẻ cười nói: “Bà nội, ăn mì ăn mì đi, cháu hy vọng bà có thể sống lâu trăm tuổi đó.”



“Lê Hương, cái miệng nhỏ này của cháu thực sự là càng ngày càng ngọt.”



Mạc Tuân nhìn Lê Hương đối diện, tối qua hai người trong thư phòng tan rã không vui, hiện tại cô còn không thèm liếc anh một cái.



Anh mím môi mỏng, đường nét góc cạnh trên khuôn mặt tuấn tú có vẻ vô cùng cứng rắn, những lời này bà nội nói đúng đấy, cái miệng nhỏ nhắn của cô rất ngọt, anh từng hôn qua rồi…



“Bà nội, có một việc cháu muốn nói với bà, cháu đã cho châm kim cho bà ba ngày rồi, sau này không cần phải châm cứu nữa, chỉ cần điều trị thân thể, cháu sẽ lưu thực đơn lại cho mẹ Ngô, từ hôm nay trở đi cháu sẽ không đến đây nữa, bà nội bà phải bảo trọng đấy.” Lê Hương nói.



Lời vừa dứt, Mạc Tuân trực tiếp cứng đờ.



Cô nói cái gì?
Chương 611:

Cô nói, cô sẽ không tới đây nữa.

Lão phu nhân khẽ ngưng đọng, nhanh chóng liếc mắt Mạc Tuân ở đối diện, sau đó bà kéo bàn tay nhỏ bé của Lê Hương, thở dài một tiếng gật đầu: “Được, Lê Hương, không cần lo lắng cho bà nội, bà nội không muốn trở thành gánh nặng của cháu, bà nội nhất định sẽ ngoan ngoãn ăn ngủ, cháu ởi đi, sau này cháu đừng vì bắt cứ ai mà sống, làm việc mình muốn làm, vui vẻ là được.”

“Dạ!” Lê Hương dùng sức gật đầu: “Bà nội, cháu về nhà, nếu như bà nhớ cháu, có thể gọi điện cho cháu, hoặc là đến Lê gia làm khách, bố mẹ của cháu rất nhiệt tình.”

“Được!” Lão phu nhân đồng ý.

Lê Hương đứng lên, cô vẫy vẫy tay về phía lão phu nhân cùng mẹ Ngô: “Bà nội, mẹ Ngô, cháu đi đây, tạm biệt ạ.”

Lê Hương rời khỏi Tây Uyển.

Cô đi rồi.

Mẹ Ngô đứng tại chỗ đưa mắt nhìn thân ảnh nhỏ nhắn của Lê Hương, đáy mắt tràn đầy luyến tiếc: “Lê Hương đi nhanh như vậy, tôi còn tưởng rằng con bé sẽ ở thêm mấy ngày nữa, con bé đột nhiên đi như thế, tôi cảm thấy trong lòng vắng vẻ quá.

Mẹ Ngô nói xong mắt đã đỏ bừng.

Lão phu nhân là người luyến tiếc Lê Hương rời đi nhất, nhưng bà không giữ cô lại, bà biết chỉ cần mình níu cô lại, Lê Hương nhất định sẽ ở lại đây.

Nhưng là, bà đã không còn mặt mũi nào mở miệng yêu cầu cô nưa.

Lê Hương đã từng vì Mạc Tuân mà chết một lần, bây giờ sao có thể để cho người Mạc gia trở thành gánh nặng của cô?

Cô đã không phải là Mạc phu nhân, Mạc gia không cho cô che chở và vinh quang ngang hàng, lại dựa vào cái gì để cô cứ mãi ở đây trả giá?

Không ai có thể ngăn cản bước chân của cô gái này, cô nên đi tới chỗ xa hơn, trở thành chính mình tốt hơn.

Lão phu nhân nhìn về phía Mạc Tuân đối diện: “A Đình, cháu tiễn Lê Hương đi! Bây giờ bà khỏe lại rồi, cháu còn không chưa kết toán lương cho Lê Hương đúng không? Lê Hương cũng không phải người nhà chúng ta, con bé không có nghĩa vụ lao động không công cho chúng ta.”

Mạc Tuân im lặng vài giây, sau đó đứng dậy ởi ra ngoài.

Lê Hương đi trên sân cỏ, lúc này phía sau truyền đến tiếng bước chân trầm ổn, một bàn tay to vươn tới, kéo lại cổ tay trắng mảnh khảnh của cô.

Lê Hương dừng bước lại, xoay người sang chỗ khác, khuôn mặt tuấn tú của Mạc Tuân phóng đại vô hạn trong tầm mắt cô, anh đang nhìn cô chằm chằm, ánh mắt âm trầm không vui.

“Có lời gì cứ nói, buông tôi ra!” Lê Hương dùng sức rút cổ tay trắng mình về.

Thế nhưng không thành công, bởi vì Mạc Tuân thật siết cô rất chặt: “Cô thật sự phải đi?”

“Bà nội đã khỏe hơn rồi, tôi cũng không cần ở lại nữa.”

Mạc Tuân nhìn khuôn mặt nhỏ tuyệt sắc của cô, ngoại trừ bà nội thì không còn thứ gì khác nữa ư, sẽ không có ai khiến cô lưu luyến ư?

Mạc Tuân lấy ra thẻ đen, đặt trong lòng bàn tay trắng nõn của cô: “Đây là thù lao cho cô, cô nên có, cầm đi đi.”

Lê Hương hạ mắt nhìn chiếc thẻ đen này, trước đây Mạc tiên sinh của cô cũng từng đưa cô tắm thẻ đen: “Tấm thẻ này tôi không cần, cầm thẻ lấy tiền cũng không thuận tiện, tôi ở đây chỉ vài ngày, anh cứ trả tôi một ngàn tệ đi! Chờ anh có tiền mặt, đưa tiền mặt cho tôi là được.”
Chương 612:



Lê Hương trả lại thẻ đen cho anh, xoay người rời khỏi nơi này.



Mạc Tuân cứng đờ tại chỗ, nhìn bóng người nhỏ nhắn kia dần biến mắt nơi đáy mắt mình, cô sớm muộn gì cũng phải đi, vì cô cũng không phải là gì của anh, cô cũng không nguyện ý ở cùng anh, nhưng anh không ngờ đến cô lại đi nhanh như vậy, làm cho anh bắt ngờ không kịp trở tay.



Là một thế hệ đứng đầu thương giới, từng trải qua bao sóng gió trên đời, đối với Mạc Tuân mà nói, anh chắc là muốn chơi đùa với cô, cùng lắm chỉ là một cuộc vui đùa thoáng qua, hai người không chưa đạt được thỏa thuận, cô đi cũng là nhạn bay không dấu, anh hẳn là nên tiếp tục qua cuộc sống của anh, nhưng là…



Nhưng là vì sao tim của anh đột nhiên trống rỗng, vừa đau vừa khó chịu như thế?



Mạc Tuân nhấc chân, một cước đạp vào thùng rác, thùng rác phát tiếng “lộc cộc” rất lớn.



Anh hạ mí mắt, thở dốc từng ngụm từng ngụm, chỉ có như vậy anh mới phát giác được mình có thể hít thở.



Lê Hương trực tiếp đi học, đến cổng chính Đại học A, cô nhìn thấy rất nhiều bạn học tụ lại ở đó, dường như đang chờ người nào.



“Lê Hương, cậu tới rồi, chúng tớ đợi cậu mãi!” Phạm Điềm phát hiện Lê Hương đầu tiên, cô ấy nhanh chóng dẫn theo mọi người chạy tới.



Lê Hương nhìn Phạm Điềm: “Điềm Điềm, đã xảy ra chuyện gì, các cậu đều đang đợi tớ à?”



“Đúng vậy Lê Hương, nói cho cậu biết một tin xấu, hôm nay viện khoa học đã trao quyền cho cấp dưới thông báo, nói cuộc thi liên hợp năm nay các trường không vào được Top 5 trường đại học sẽ bị hủy bỏ tư cách được viện khoa học tuyển chọn!”



Cái gì?



Đôi mắt sáng trong của Lê Hương hơi co lại, bao năm qua viện khoa học cũng sẽ tiến hành phỏng vấn khảo hạch ở các trường đại học Y ở Đế Đô, cô muốn vào viện khoa học, nên mới tới Đại học A.



Vậy mà thật không ngờ năm nay viện khoa học đột nhiên cải biến quy tắc khi xưa, đây là khiến cô không kịp trở tay.



“Điềm Điềm, trường chúng ta năm ngoái ở cuộc thi liên hợp đứng hạng thứ máy?” Lê Hương hỏi.



Phạm Điềm ngượng ngùng thè lưỡi: “Trường ta toàn đứng chót à, chắc là thứ mười đó…”



“Năm ngoái rất ít người Đại học A chúng ta trúng tuyển vào viện khoa học, nhưng dầu gì cũng là có cơ hội, hiện tại năm nay viện khoa học làm như vậy, cảm giác như trực tiếp loại bỏ Đại học A chúng ta luôn rồi.”



“Thông báo này sao thình lình như vậy, chúng ta hôm qua mới vừa giành giải quán quân trận bóng rổ xong, tớ nghỉ là có người cố ý chơi chúng tal”



Lê Hương nhíu hàng mày thanh tú, suy đoán này vô cùng hợp lý, nhưng là có thể động tay chân với viện khoa học, vậy đối phương khẳng định không phải người bình thường.



Lê Hương đột nhiên nghĩ đến một người, Lệ Yên Nhiên!



Lúc này phía trước một nhóm người đi tới, là sinh viên Đại học T, trong đó được vây ở phía trước chính là Lệ Yên Nhiên, Lệ Yên Nhiên dẫn theo người của Đại học T chạm mặt Lê Hương.



Lệ Yên Nhiên nhìn Lê Hương, trên khuôn mặt xinh đẹp của cô ta treo ý cười ngọt ngào: “Lê Hương, Đại học A các cô tụm lại ở đây làm cái gì, có chuyện gì xảy ra hả?”



Đám sinh viên Đại học T nhanh chóng phụ họa, “Aizz Yên Nhiên, cậu chưa biết à, sáng sớm hôm nay viện khoa học phát thông báo, nói trường đại học nào không vào được Top 5 trường cao đẳng sẽ bị xoá tên khỏi danh sách tuyển chọn đó.”



“Đại học A còn chưa đến hạng 10 nữa, nói cách khác bọn họ bị pass rồi.”



“Đêm qua có đám người cầm giải quán quân ở trận bóng, vui vẻ lắm cơ, sao hôm nay đã bị đánh về nguyên hình thế này, có bản lĩnh lần này vọt vào Top 5 kì thi liên hợp đi.”
Chương 613:



“Các cậu đề cao Đại học A quá đấy, bọn họ có thể đi vào Top 5 thì tên tớ viết ngược lại!”



Ngày hôm qua Đại học T ở trên sân thi đấu thất lợi, lại còn thêm tai tiếng do Triệu Vĩ đánh người, gần như lập tức khiến danh dự Đại học T từ thiên đàng ngả xuống, nhưng thông báo hôm nay của viện khoa học vừa ra, lại thêm kì thi liên hợp sắp tới, người Đại học T nhanh chóng tìm về quyền làm chủ của mình và tự tin, bây giờ hung hăng khinh bỉ Đại học A.



Đám người Đại học A mặt đỏ tới mang tai, cùng nhau tức giận: “Chúng mày đang khia ai đấy, có tin tao đánh mày không?”



Hai phe giằng co, mùi thuốc súng tràn ngập, cuộc diện sắp sửa mắt khống ché.



Lê Hương nhanh chóng đứng ra, đôi mắt trong vắt của cô quét lên người Lệ Yên Nhiên: “Lệ Yên Nhiên, nghe nói cô chẳng những là hoa khôi Đại học T, mà còn là càng là học bá(*) của Đại học T, năm ngoái giành giải Nhất trong cuộc thi liên khảo.”



(2) Học bá: Học sinh chăm chỉ, thành tích học tập tốt.



Lệ Yên Nhiên lộ ra vẻ đắc ý: “Đúng vậy, xem ra cô rất quan tâm tôi nha, là con gái nên đọc thêm nhiều sách, chứ đừng nên cả ngày trang điểm lộng lẫy, tâm tư lại không đứng đắn, hiện tại sắp thi liên hợp, có vài cái đuôi sẽ lộ ra ngoài, nếu như là kẻ ngu, đến lúc đó sẽ mất mặt lắm đấy.”



Lê Hương cũng cười, cả ngày trang điểm lộng lẫy, tâm tư lại không đứng đắn không biết là ai ấy nhi!



“Lệ Yên Nhiên, lần thi liên hợp này, tôi chính thức khiêu chiến cô, cô có dám nhận lời khiêu chiến của tôi không?”



Lê Hương vừa dứt lời, mọi người hít một hơi lạnh, cái gì, cô lại công khai khiêu chiến học bá aka hoa khôi Đại học T Lệ Yên Nhiên ư?



Lệ Yên Nhiên chẳng những nhân khí cao, danh tiếng tốt, cô ta cũng rất âm thầm nỗ lực, mỗi một lần cô ta đưa ra đáp án đều rất đẹp mắt, cô ta là cục cưng của phó giáo sư Chu, được đặt kỳ vọng rất cao, vẫn chưa có ai dám khiêu chiến cô ta.



Hiện tại Lê Hương mới đến, là “hàng” bị Đại học T trả lại không nói, còn vào Đại học A xếp dưới đáy, thế mà cô lại công khai khiêu chiến Lệ Yên Nhiên.



Một màn này thực sự khiến người ta mở rộng tầm mắt, mọi người nhao nhao khiếp sợ nhìn cô, cô lấy đâu ra tự tin?



Lệ Yên Nhiên bật cười: “Lê Hương, cô nói thật à, cô thật sự muốn khiêu chiến tôi? Không bằng cô về nghĩ kỹ thêm một chút đi! Tôi cảm giác tôi thi với cô, thật sự như bắt nạt cô vậy.”



Lệ Yên Nhiên tràn đầy tự tin, ở kì thi liên hợp cô ta thực sự xem thường Lê Hương, đây cũng không phải là so với khuôn mặt so với nhan sắc, mà là so với kiến thức tích lũy so với trí tuệ.



Ánh ban mai từng lớp từng lớp phủ lên ánh vàng óng đẹp đến lạ thường, Lê Hương tắm trong ánh mặt trời, đồng tử trong vắt ung dung nhìn Lệ Yên Nhiên: “Lệ Yên Nhiên, nếu như cô không nghe rõ, vậy tôi lập lại lần nữa, tôi muốn ở kì thi liên hợp sắp tới khiêu chiến cô, cô dám ứng chiến không?”



Lệ Yên Nhiên bị khí phách bây giờ của Lê Hương làm kinh hãi, cô ta hừ một tiếng: “Được, Lê Hương, tôi ứng chiến, chúng tôi ở kì thi liên hợp so tài!”



“Được!” Lê Hương gật đầu.



Phạm Điềm được Lê Hương cỗ vũ, cô ấy tháy đến Lê Hương cũng dám khiêu chiến Lệ Yên Nhiên rồi, vậy cô ấy có gì không dám nữa, cô ấy nhanh chóng đứng dậy: “Lê Hương, tớ sao có thể để cậu một mình chiến đấu được, hôm qua chúng ta đã nói, vinh nhục cùng hưởng, tớ mặc dù không thể khiêu chiến Lệ Yên Nhiên, thế nhưng lần thi liên hợp này, tớ muốn dốc hết toàn lực để Đại học A chúng ta lọt vào Top 5!”



Rất nhanh những người khác liền đứng dậy, nam sinh và nữ sinh, bọn họ người này nối tiếp người kia đứng cạnh Lê Hương: “Tớ cũng gia nhập, nhớ năm đó tớ cũng là đạt thành tích đứng thứ mười hai toàn tỉnh vào Đại học A, hai năm qua tớ ném hết sách vở đi rồi, không biết bây giờ đọc sách có thấy lạ không nữa?”
Chương 614:



“Tớ cũng gia nhập, thành tích tớ cũng không tốt, miễn cưỡng vào được Đại học A, trước đây tớ không nỗ lực học tập, không biết khi nghiêm túc học hành thì tớ đây có thể khiến chính mình giật mình không nữa!”



“Tớ cũng gia nhập, vì vinh dự Đại học A mà nỗ lực, góp được một điểm vào kì thi thì cũng là đã có góp sức!”



Mọi người nhao nhao đứng ra, tiếng nói vang dội mạnh mẽ, bọn họ muốn cùng Lê Hương cùng nhau phấn đấu, không biết sau này khi bọn họ biết được Lê Hương chính là thiên tài 15 tuổi đã có song bằng tiến sĩ, viết lại lịch sử toàn bộ y giới, bọn họ có thể tự chê cười bản thân mình quá ngây thơ hay không, dám cùng Đại học T liều mạng.



Đám người Đại học T đứng đối diện sắc mặt biến rồi lại biến, một màn như thế khiến bọn họ nhớ lại sự đoàn kết trên sân bóng rõ của Đại học A hôm qua, bọn họ lúc đó bạo phát ra tiềm lực kinh người, bọn họ bây giờ rốt cuộc lại xuất chiêu này ra rồi.



Đại học T đột nhiên hơi sợ, bọn họ sợ lịch sử sẽ tái diễn.



Lệ Yên Nhiên siết chặt quyền, cô ta không thẻ không thừa nhận Lê Hương rất dễ dàng cảm hoá người khác, cô vào Đại học A, cũng không bị Đại học A thay đổi, mà là thay đổi toàn bộ Đại học A.



Đám sinh viên bên người cô kia, trước đây đều lăn lộn cuộc sống, đần độn ngu dốt, nhưng bây giờ đứng cạnh cô lại tỏa ra thần thái sáng láng, trên mặt đều là vẻ sáng rực.



Lệ Yên Nhiên ánh mắt lạnh đi: “Được lắm, chúng ta gặp nhau ở kì thi liên hợp!”



Lệ Yên Nhiên mang theo người Đại học T rời đi.



Ngô rất sớm đã tới, ông đứng một bên nên dĩ nhiên xem hết được cảnh vừa rồi, bây giờ thấy đám sinh viên bên cạnh Lê Hương kia, tươi cười rạng rỡ, tràn đầy ý chí chiến đấu, ai nấy đều sôi nỗi, thầy Ngô hài lòng hừ hừ, thế mới đúng chứ, đây mới là thanh xuân .



Đây là ngày thoải mái nhất của thầy Ngô từ trước tới nay, ông chắp hai tay đứng phía sau đám sinh viên Đại học A lớn thị sát một vòng, trước đây có gọi thế nào thì đám sinh viên kia cũng không tỉnh dậy lại đang ngồi ngay ngắn, bắt đầu nghe thầy giáo giảng bài rồi, mặc dù có rất nhiều em nghe không hiểu, âm thầm chửi thề, nhưng ngay sau đó liền cầm bút lên, mượn vở bạn ngồi cùng bàn điên cuồng học bù.



Muốn nhảy lên trời là không có khả năng, thế nhưng chính bọn nó nói, nhiều thêm một điểm chính là được thêm một điểm, mấy bạn học trước kia sách vở trắng hoắc cũng phải ra sức hơn nhiều.



Thầy Ngô dạo hết một vòng rồi về tới phòng làm việc của mình, ông soi gương một chút, liền ngạc nhiên phát hiện trên cái đầu hói kia của mình vậy mà mọc ra một sợi tóc.



Trời ạ.



Tóc ông mọc rồi!



Chớp mắt đã đến xế chiều, đã tới giờ tan học, nhưng lớp Trung y 2 không nhúc nhích.



“Lê Hương, cho tớ mượn vở cậu về nha? Tớ bảo người hầu trong nhà cùng nhau thay tớ chép mấy phần, mai phát cho mấy bạn khác học.”



“Mẹ nó, cậu đây là muốn mang theo người hầu nhà cậu cùng nhau học à.”



“Bố mẹ tớ đã sớm vứt tớ luôn rồi, đêm nay tớ mang một phần bài thi về nhà, tớ đoán bố mẹ tớ nhất định sẽ sờ đầu của tớ quan tâm hỏi, con trai à, con không sao chứ ha ha ha.”



Lớp học tràn đầy tiếng cười nói, Lê Hương cũng cong lên môi đỏ mọng, cô cầm bút, đang ở chép thêm một phần bài cặn kẽ dễ hiểu hơn, việc này đối với một thiên tài học bà mà nói là vô cùng đơn giản.



Đề thi liên hợp mấy năm qua đều nằm trong đầu cô, cô đại khái đoán được ma trận của đề rồi, cô chuẩn bị làm bài thi mẫu cho mọi người làm thử.



Lúc này di động của cô vang lên, điện thoại tới, là Mạc Tử Tiễn gọi.



Lê Hương ấn phím nhận: “Alo, Mạc Tử Tiễn.”



“Lê Hương, bây giờ tôi đang ở cổng trường em, em ra ngoài một chút nhé.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK