Bây giờ Mạc Tuân đang ở trong bệnh viện, bởi vì Mạc lão phu nhân đột nhiên bát tỉnh, phải khẩn cấp đưa đến bệnh viện.
Mạc Tuân thân cao chân dài đứng lặng trong hành lang, khuôn mặt tinh xảo tuấn tú phủ đầy hơi sương lạnh ngắt, anh liếc Liễu Chiêu Đệ: “Bà nội sao lại bất tỉnh?”
Mấy năm nay Liễu Chiêu Đệ được chăm sóc khá tốt, thoáng nhìn trông như thiếu phụ chỉ hơn ba mươi tuổi, trên người bà mơ hồ có thể thấy được vẻ đẹp kinh người lúc còn trẻ.
Bà nhìn vẻ mặt Mạc Tuân nói: “Hàn Đình, chuyện này con cũng không nên trách dì, khẩu vị của bà con cũng biết, cái gì cũng không nuốt trôi, dì đã mỗi ngày tận tâm hết lòng chăm sóc bà nội, nhưng… tuổi tác bà con dù sao cũng lớn rồi, con cũng phải chuẩn bị tâm lý đi, nếu bà nội qua đời…”
Mạc Tuân kéo tay Liễu Liễu Chiêu Đệ, giọng rét lạnh âm u gẳn từng chữ: “Tốt nhát bà ăn nói cẩn thận cho tôi!”
Nói xong anh đầy Liễu Chiêu Đệ ra.
Liễu Chiêu Đệ không đứng vững, chật vật lảo đảo hai bước về sau, súyt nữa té ngã, nhưng lúc này vươn tới cánh tay rắn chắc, giữ vững eo bà, giúp bà đứng thẳng.
Liễu Chiêu Đệ ngắng đầu, trong hai mắt nhanh chóng lộ ra sâu đậm ái mộ cùng vui mừng: “Tư Tước, anh về rồi?
Đã nhiều năm, Mạc Tử Tiễn cũng đã lớn như vậy, nhưng tình yêu cuồng nhiệt của Liễu Chiêu Đệ với Mạc Tư Tước không phai đi nửa phần, vẫn sâu đậm như thuở thiếu thời xưa cũ kia.
Mạc Tư Tước mới từ nước ngoài trở về, trên người mang chiếc áo khoác dài mỏng màu đen, quản gia tư nhân Tống Minh của ông đứng phía sau, trong tay cung kính mang theo chiếc túi xách màu đen.
Mạc Tư Tước trên người nhuộm vẻ gió bụi mệt mỏi, nhưng đây đối với người đàn ông năm mươi tuổi luôn đứng trên đỉnh cao, chỉ là càng bình thiêm vài phần thâm trầm cùng uy nghi, ông ổn định Liễu Liễu Chiêu Đệ xong liền buông tay ra, ánh mắt nhìn sang Mạc Tuân: “A Đình, bà ấy dù sao cũng là dì ruột của con.”
Mạc Tuân nhìn về phía Mạc Tư Tước, khóe môi cong lên vòng cung chọc: “Bố không thấy chị em chung chồng buồn nôn, nhưng con lại bị người dì ruột này làm buồn nôn.”
Nhắc tới đề tài này, Liễu Chiêu Đệ liền cứng đờ.
Mạc Tư Tước lại nhàn nhạt, trong mắt không có bắt kỳ sóng lớn, ông liếc mắt Liễu Chiêu Đệ: “Em trở về trước đi.”
Đến Xem Liễu Chiêu Đệ rất không cam lòng, bà mát thời gian dài như vậy biến anh thành bệnh nhân tâm thần, nhưng bây giờ anh đã khỏi rồi, hơn nữa, anh còn thừa kế tập đoàn Mạc thị.
Liễu Chiêu Đệ si mê lại nhìn Mạc Tư Tước, ông đi Hải Thành một chuyền, Mạc Tuân lại khỏe lên, trong lòng ông vẫn thích nhất đứa con trai mà Liễu Anh Lạc để lại cho ông này!
Lúc này chỉ còn lại hai người đàn ông đứng trong phòng bệnh, bầu không khí giữa hai bố con vô cùng căng thẳng, Mạc Tuân âm trầm nói: “Con sẽ đưa bà nội vê Tây Uyễển của con, quản tốt vợ của bố đi, đừng để bà ta chạy loạn, nếu không… con sẽ không để bụng giúp bố dạy dỗ bà ta nên làm người thế nào đâu.
Chương 554:
Mạc Tư Tước nhìn lão phu nhân vẫn còn đang hôn mê trên giường bệnh, ông lãnh đạm mở miệng: “Con nghi ngờ cái gì, con nghỉ Liễu Chiêu Đệ động tay chân với bà nội con à, vậy con đã đánh giá cao Liễu Chiêu Đệ rồi, bà ấy không có lá gan này, cũng đánh giá thấp bà nội con, bà nội con cả đời cũng chưa từng đặt Liễu Chiêu Đệ vào mắt.”
Mạc Tuân cầm bàn tay nhăn nheo lạnh ngắt của bà nội: “Bố và bà nội có phải có chuyện gì gạt con không?”
“Tại sao lại hỏi như vậy?”
“Trực giác.”
“Bà nội con bây giờ khẩu vị rất tệ, có điều trị thế nào đều không hữu dụng, tâm nguyện lớn nhất của bà nội chính là con có thể cưới vợ sinh con, nếu như con muốn bà nội khỏe lại, vậy hãy chung sống hòa hợp với Lệ Yên Nhiên, sớm cho bà nội con ãm đứa chắt trai, đây mới là chuyện con nên bận tâm.” Mạc Tư Tước nói.
Mạc Tuân không nói gì thêm, anh chỉ an tĩnh canh giữ bên giường bà nội.
Mạc Tư Tước nhìn một hồi, sau đó xoay người rời đi.
Đại học A.
Đã đến giờ tan trường, Lê Hương đang cất sách vở, bỗng có người hấp tấp chạy vào: “Lê Hương, đám người Tôn Tiến kia đã tới rồi, đang ngăn ở cổng trường đó, la hét bảo cậu ra ngoài.”
Lê Hương bỏ sách vở đang ôm trong ngực vào cặp: “Chậc chậc, đám người này thật đúng là nôn nóng, biết rồi, tớ ra ngay đây.”
Rất nhiều người vây quanh…
“Lê Hương, cậu thực sự không phải muốn tránh hả?”
“Cổng trường bày bố ghê lắm đó, những người đó lái xe thể thao tới đây, chiếm hết cả đường, bọn họ đều đang đợi cậu.”
Lê Hương mỉm cười: “Vậy náo nhiệt thật, tớ càng phải mau chân đi xem một chút.”
Cổng Đại học A mở ra trận ùn tắc giao thông lớn nhất trong lịch sử, Tôn Tiến mang theo nửa vòng công tử tới: “Con nhỏ Lê gia xấu xí kia đâu, tại sao cô ta vẫn chưa ra, chẳng lẽ cô ta biết chúng ta muốn tới chặn đường, kéo xuống mạng che mặt trên mặt cô ta nên bị dọa chạy rồi, trốn chui trốn nhủi như rùa đen rụt đầu đấy hả?”
Đại học A cũng là nơi tập hợp phú nhị đại, hiện tại tất cả mọi người canh giữ ở cửa, chặn đám người Tôn Tiến kia lại, hai phe người đối đầu nhau.
Đứng đầu là chủ tịch hội sinh viên, đội trưởng đội bóng rổ Vương Thông, Vương Thông cao lớn đẹp trai, không thua khí thế chút nào nhìn đám người Tôn Tiến: “Tôn thiếu, chúng ta vẫn là nước giếng không phạm nước sông, Lê Hương là tân hoa khôi Đại học A chúng tôi, hôm nay nếu như anh muốn tại Đại học A chúng tôi tìm cô ấy gây sự, cũng phải hỏi chúng tôi một chút có đồng ý hay không.”
Lệ Yên Nhiên xem náo nhiệt có chút bất ngờ, Vương Thông này còn có những thứ nam sinh trước đây đều là đám người theo đuổi cô ta, mỗi ngày đều biết canh cổng trường Đại học T đợi cô ta tan học, nhưng Lê Hương mới đến chỉ một ngày ngắn ngủi, bọn họ đã ủng hộ Lê Hương rồi.
Tôn Tiến đương nhiên cũng rất kinh ngạc, nhưng anh ta thấy Đại học A những người này hoàn toàn là bị tiên khí xinh đẹp kia của Lê Hương lừa gạt rồi, hôm qua anh ta cũng bị lừa gạt y vậy.
“Vương Thông, xem ra hôm nay các anh quyết tâm phải che chở con nhỏ Lê Hương kia, đối địch với chúng tôi, tôi nhưng tốt bụng nhắc nhở anh một tiếng, Lê Hương chính là con nhỏ xấu xí, các anh cứ cứng đầu như thế, đọt lát tôi xé rách mặt nạ cô ta thì các anh liền bị vả mặt ngay thôi.” Tôn Tiến phách lối nói.
Bọn người Vương Thông một bước cũng không nhường: “Tôn Tiến, Lê Hương chính là tiểu tiên nữ Đại học A chúng tôi, tôi thấy anh cảm thấy nhục do bị từ hôn nên mới tìm đến gây chuyện!”
Câu này liền dẫm vào đuôi của Tôn Tiến: “AnhI”
Hai phe lan tỏa khói thuốc súng đậm đặc, dường như một giây kế tiếp liền xông lên đánh nhau.
Lúc này vang lên giọng nói thanh lệ: “Tôn Tiến, chúng ta không phải đã từ hôn rồi ư, sao anh lại tới tìm tôi?”
Chương 555:
Bọn Vương Thông nhanh chóng nhường ra một con đường, bóng người nhỏ xinh của Lê Hương xuất hiện trước mắt mọi người.
Lê Hương tới!
Hôm qua Tôn Tiến đã gặp qua Lê Hương, nhưng lúc gặp lại cô, anh ta vẫn bị cô hấp dẫn như cũ, nhất là bây giờ cô hệt như đóa sen sinh động đứng trước mặt anh ta, không có bất kỳ né tránh bất an, đôi mắt sáng rực nhìn anh ta, vừa rồi cái tên “Tôn Tiến” của anh ta phát ra từ trong miệng cô kia êm ái vô cùng, Tôn Tiến liền thất thần.
Nhưng Tôn Tiến nhanh chóng hoàn hồn, anh ta nhìn Lê Hương: “Con nhỏ Lê gia xấu xí, không sai, chính là anh Tôn đây tới tìm cô!”
“Anh tìm tôi làm gì thế?” Lê Hương cong môi đỏ mọng: “Không phải tôi đã nói về sau anh đừng tới tìm tôi nữa sao, anh cứ dây dưa không ngớt như vậy chẳng lẽ là… thích tôi rồi?”
Phụt…
Đám Vương Thông đứng bên người Lê Hương nhịn không được bật cười.
Mặt Tôn Tiến giận đến đỏ bừng, nồi điên nói: “Ai thích cô chứ, con nhỏ xấu xí nhà cô đừng tự mình đa tình, hôm nay tôi tới tìm cô chính là muốn vạch mạng che mặt của cô xuống, đám người này đều bị bề ngoài cô mê hoặc, tôi muốn để cho bọn họ nhìn mặt của cô đến cùng có bao nhiêu xấu xí!”
Vương Thông nhanh chóng nói: “Lê Hương, em không phải sợ, không ai có thể ép buộc em làm chuyện không thích, chúng ta đều sẽ bảo vệ em.”
“Đúng vậy Lê Hương, chúng tớ cũng đứng về phía cậu!”
Trong lòng Lê Hương ấm áp, giọng cô trong veo cất tiếng: “Cảm ơn mọi người, lòng tốt của mọi người tớ đều hiểu, nhưng Tôn thiếu mang theo nhiều người đến như vậy, tớ cũng không thẻ để bọn họ tốn công vô ích, mạng che trên mặt tớ có thể tháo xuống được mà.”
Bọn Tôn Tiến không ngờ tới Lê Hương sảng khoái đồng ý như thế, không phải cô có gương mặt xấu đến xúc phạm người nhìn sao, không phải cô nên che đi kín mít nó mới đúng sao?
“Con nhỏ xấu kia, có phải cô định giở trò gì hay không?” Tôn Tiến nghi ngờ nói.
Đôi mắt trong vắt của Lê Hương ánh lên ý cười: “Tôn thiếu, con người anh kỳ thật ấy, anh muốn tháo mạng che mặt, tôi đáp ứng rồi, hiện tại anh lại hoài nghỉ tôi bày trò, bằng không anh trở về ngẫm lại cho kỹ, nghĩ thông rồi tới tìm tôi lần nữa?”
Tôn Tiến bị cô nói đến á khẩu không trả lời được, con nhỏ này thật sự là miệng lưỡi sắc bén quá, anh ta căn bản nói không lại cô.
Nhưng trong lòng anh ta luôn có dự cảm không lành, cảm giác mình thất bại rất thảm, con nhỏ xấu này chẳng lẽ… chẳng lẽ là mỹ nữ thật đấy chứ?
Tôn Tiến ở trong lòng nhanh chóng phủ nhận ý nghĩ này, làm sao có thể, sao cô có thể là mỹ nữ, sao anh ta có thể có loại ý nghĩ này, chẳng lẽ là bị cô làm cho khuất phục rồi ư?
“Con nhỏ Lê gia xấu xí kia, cô đã gấp gáp muốn chết như vậy, tôi đây không thể làm gì khác hơn là thành toàn cô, tôi liền tới tháo mạng che mặt cô ngay đây!”
Tôn Tiến xắn tay áo định tiến lên.
“Chờ một chút!” Lê Hương đột nhiên hô ngừng.
Lần này đám bạn thân công tử kia của Tôn Tiến nhao nhao chê cười nói.
“Lê Hương, cuối cùng cô cũng sợ rồi à?”
“Hóa ra lúc nãy đều là giả bộ, cô diễn y như thật ấy nhỉ?”
“Nếu không cô nhận lỗi với Tôn thiếu đi, xem cậu ấy có thể cho cô chút mặt mũi không?”
Chương 556:
Đôi đồng tử sáng trong của Lê Hương nhìn thoáng qua những người đó, sau đó rơi vào trên mặt Tôn Tiến: “Ý của tôi là, anh bảo tôi tháo mạng che mặt, tôi liền tôi tháo mạng che mặt, như vậy chẳng phải là rất không thú vị sao, như vậy đi, chúng ta cược đi, nếu như tôi tháo mạng che mặt xuống, tôi không phải là cô gái xấu xí, vậy các anh… phải đãi tất cả sinh viên Đại học A chúng tôi bữa sáng, bữa sáng một năm của chúng tôi các anh phải chỉ hầu bao!”
Đề nghị này nhanh chóng chiếm được phụ họa mạnh mẽ của đám sinh viên Đại học A.
“Được đấy, Tôn Tiến, anh dám cược không?”
“Bao chúng tôi bữa sáng một năm, còn phải là đồ cao cấp! Các anh có dám hay không?”
Tôn Tiến cùng đám công tử kia liếc mắt nhau, cũng bị thái độ phách lối này của Lê Hương làm tức giận, một ả xấu xí cũng dám cược với bọn họ, thực sự là muốn chết sớm!
Tôn Tiến gật đầu: “Được, chúng tôi đáp ứng mấy người! Lê Hương, cô đừng có tỏ cái vẻ huyền bí ấy nữa, chơi trò tâm lý với chúng tôi, giò tôi tháo mạng che mặt cô xuống ngay đây, nhìn xem cô tàn đời thế nào!”
Tôn Tiến đi tới trước mặt Lê Hương, giơ tay định tháo mạng che trên mặt cô.
Lê Hương không hề động, nhưng cô mở miệng: “Chờ một chút.”
“Thế nào? Hiện tại rốt cuộc cũng biết sợ?”
Lê Hương mỉm cười: “Anh nhớ kỹ cá cược của chúng ta là được, cái mạng này tự tôi tháo, anh thu tay lại đi.”
Tôn Tiến: “…”
Lê Hương giơ bàn tay nhỏ bé lên, chậm rãi tháo mạng che của mình.
Tất cả mọi người đều nín thở đợi giờ khắc này, vô số con mắt đồng loạt rơi trên đôi tay nhỏ bé của cô, muốn thấy rõ dung nhan cô.
Lệ Yên Nhiên vẫn rất bình tĩnh đứng ở trong đám người, cô ta không định tham gia, chỉ muốn làm người vây xem, hiện tại tim cô ta đập cũng đột nhiên đập mạnh, chăm chú nhìn Lê Hương.
Lê Hương nhẹ nhàng tháo xuống mạng che mặt, lộ ra khuôn mặt tuyệt sắc chỉ to chừng bàn tay.
Hít.
Toàn bộ người ở cổng trường đều hít vào, mọi người khiếp sợ nhìn gương mặt nhỏ của Lê Hương, trong chốc lát đều quên hô háp.
Nên miêu tả vẻ đẹp ấy sao đây nhỉ, đôi chân mày lá liễu tinh xảo, phía dưới nạm đôi đồng tử trong vắt sáng rực, cánh mũi nhỏ thanh tú tựa ngọc, đôi môi củ ấu đỏ bừng, ngũ quan vô cùng tinh xảo, mỗi một bộ phận đều như nét bút người họa sỉ tỉ mỉ vẽ lên, gom góp trên trên khuôn mặt nhỏ chừng bàn tay, tạo nên vẻ tuyệt lệ không gì sánh bằng.
Da thịt trắng tựa tuyết, lại mềm mịn như da em bé, bởi vì quá mức xinh đẹp lại sinh ra một loại cảm giác cấm ky, khiến người ta cảm tháy liếc nhìn cô nhiều một chút đã là mạo phạm, khinh nhờn.
Lê Hương vốn mang một thân tiên khí, hiện tại cộng thêm gương mặt tuyệt sắc này, đã kích thích đồng tử những người này chợt co rút.
“Quá đẹp!”
“Chính xác là tiểu tiên nữ mài!”
Vương Thông nhìn đến ngây người, anh ta là người phản ứng đầu tiên.
“Lê Hương, thật là cậu sao, trước giờ tớ chưa từng gặp qua cô gái xinh đẹp như cậu!”
“Trời ạ, Đại học A chúng ta có phải đổi vận rồi không, đây chính là hoa khôi tiểu tiên nữ của Đại học A chúng ta đót”
Chương 557:
Đại học A bên này đều vui đến phát điên, bọn công tử Tôn Tiến bên kia lại khiếp sợ chưa hoàn hồn, trong mắt của bọn họ lóe lên vẻ kinh ngạc nồng nặc, gần như bị vẻ đẹp của Lê Hương hớp mắt hồn.
Đám công tử ca này không bao giờ thiếu bạn gái, thế nhưng bọn họ từ trước tới nay chưa từng gặp qua cô gái xinh đẹp như Lê Hương, ngay cả hoa khôi Đại học T Lệ Yên Nhiên cũng không sánh bằng cô.
Trong chớp mắt Lệ Yên Nhiên chứng kiến dung mạo cỉa Lê Hương đó, cả trái tim “ầm” một tiếng sau đó lập tức đau quặn bụng dưới, cô ta rơi xuống Vực sâu, cô ta không thể tin nhìn khuôn mặt tuyệt lệ kia của Lê Hương, thì ra cô dùng mạng che không phải che xấu, mà là che đi thịnh thế mỹ nhan(*)I (*) Vẻ đẹp khiến thế gian điên đảo Đôi mắt trong vắt của Lê Hương rơi xuống mặt Tôn Tiến: “Tôn thiếu, anh thua cược rồi, nên bắt đầu từ ngày mai liền phiền các anh chuẩn bị bữa sáng cho sinh viên Đại học A chúng tôi, tôi còn có việc, đi trước.”
Lê Hương nhắc chân rời đi, bóng người đầy tiên khí cũng từ từ biến mắt.
Tôn Tiến còn nhìn chằm chằm hướng Lê Hương khuất xa, bây giờ trong trí óc anh ta là khuôn mặt nghiêng nước nghiêng thành kia của Lê Hương, thì ra cô thật sự là một tiểu tiên nữ, anh ta thua.
Nhưng, sao cô có thể đẹp đến vậy chứ?
Bên người nhóm công tử huých anh ta một cái.
“Trời mẹ Tôn thiếu, đó là Lê Hương sao, con mẹ nó cô ấy cũng đẹp quá rồi đó!!”
“Tôn thiếu, đây chính là vị hôn thê của anh, không đúng, cô ấy đã không phải là vị hôn thê của anh nữa rồi!”
Vương Thông nhìn Tôn Tiến nói: “Tôn Tiến, bây giờ anh cùng Lê Hương không có bắt kỳ quan hệ gì, Lê Hương là hoa khôi Đại học A chúng tôi, các anh tốt nhất không nên có ý xấu gì với cô ấy, hoa khôi Đại học A, chúng tôi sẽ bảo vệ đến cùng.”
“Tôn thiếu, hay là anh đưa điểm tâm cho chúng tôi trước thời hạn đi.”
Vương Thông mang theo một đám người nghênh ngang rời đi, lúc sắp đi còn hưng phần nói: “Các cậu có chụp hình Lê Hương hay không, quăng ảnh Lê Hương lên trên diễn đàn của Đại học A, phải tẩy sạch cái miệng dơ bẩn của đám anh hùng bàn phím kia!”
“Tớ cảm thấy như nằm mơ ấy, hoa khôi Đại học A chúng ta hóa ra lại xinh đẹp như vậy, mấy hoa khôi khác của cụm Đại học y khoa đều phải bị Lê Hương cho ra chuồng gà ngồi rồi!”
“Không ngờ thành tích chúng ta không được gì, nhưng lại có đệ nhất hoa khôi.”
Mọi người nở mày nở mặt dương dương tự đắc sung sướng rời đi, chỉ để lại bóng lưng “có mơ cũng chẳng có được” cho bọn Tôn Tiến!
Tôn Tiến từ từ hoàn hồn, trong lòng anh ta như là có từng đợt sóng đánh thẳng tới, kinh diễm, rung động, hồi hận… ngũ vị tạp trần.
Anh ta làm sao biết được Lê Hương lại có dung nhan khuynh quốc khuynh thành đến vậy?
Song, đã muộn rồi, không còn cách nào vãn hồi được nữa.
Anh ta đến tột cùng đã mát đi cái gì?
Tôn Tiến không nói một lời lên xe, cũng không phản ứng những người này, trực tiếp phóng xe thể thao đi, thất hồn lạc phách đi vào quán bar uống rượu.
Lệ Yên Nhiên cứng đờ tại chỗ, khuôn mặt xinh đẹp của cô ta rất khó coi, cô ta chẳng những là hoa khôi của Đại học T, mà còn là NO.1 hoa khôi trên bảng Đế Đô, được cưng nựng là đệ nhất mỹ nhân Đế Đô, nhưng bây giờ vị trí của cô ta đã bị Lê Hương đánh bại, ở mức báo động rồi.
Ban nãy đám sinh viên Đại học A này rõ ràng đều là một đám học dốt, cô ta vốn không đặt vào mát, vậy mà chúng nó trước khi đi cũng không liếc cô ta một cái.
Quá ghê tởml!
Lệ Yên Nhiên về tới Lệ gia, vào phòng của mình, cô ta lấy di động ra vào diễn đàn Đại học A, quả nhiên đã đăng ảnh của Lê Hương lên rồi.
Mọi người rối rít bình luận.
Chương 558:
“Trời ạ, Đại học A vậy mà có được hoa khôi tựa tiên thế này à?”
“Nghe nói hôm nay Tôn Tiến dẫn theo nửa vòng người đi tháo mạng che mặt của tiên nữ này, nhưng bị vả cho lệch mặt rồi, bây giờ Tôn Tiến đang trong quán bar uống rượu đó, theo người chứng kiến nói, Tôn Tiến đã say mèm rồi, trong miệng còn đang gọi tên Hạ hoa khôi đấy.”
“Hạ hoa khôi vốn là vị hôn thê của Tôn thiếu, nhưng Tôn thiếu gấp gáp đòi từ hôn… Ờm… chúng tôi thông cảm sâu sắc nỗi thốn này.”
“Hạ hoa khôi đột nhiên xuất hiện, cái bảng hoa khôi Đề Đô này cũng chắc cũng phải tắm máu lần nữa luôn ấy nhĩ?”
“Nhan sắc này của Hạ hoa khôi, mấy hoa khôi trường cao đẳng không hề có sức cạnh tranh đâu, còn dư lại chỉ có hoa khôi top 1 Đại học T Lệ Yên Nhiên thôi, các cậu đoán Hạ hoa khôi có thể hay không gây lực áp lên đệ nhất mỹ nhân Đề Đô chúng ta không?”
Lệ Yên Nhiên nhanh chóng mở ra bảng hoa khôi, bảng hoa khôi đã được thay đổi, Lê Hương, hoa khôi của Đại học A đã trực tiếp nhảy đến thứ hai trong danh sách bảng.
“Có đôi khi chỉ cần có một gương mặt xinh đẹp thì dù cho người ta có cố gắng thế nào cũng không với tới nổi!”
“Nhưng mà này, Lệ Yên Nhiên vẫn còn ở vị trí top 1 kìa, áp đảo Lê Hương.”
Nhưng phía dưới bình luận đó đã gây nên một cuộc tranh cãi kịch liệt.
“Hai người kia bàn về dung nhan và khí chất, tớ bỏ phiếu Lê Hương, không sao chứ?”
“Bảng hoa khôi phải khảo sát thực lực tổng hợp, Lê Hương bị chặn ngoài cổng Đại học T nên vào Đại học A, hoa khôi Đại học A đè bẹp các hoa khôi trường cao đẳng khác, cái này chẳng lẽ không phải là chuyện cười lớn nhất năm nay sao?”
“Bàn về nhan sắc, tớ về phe cục cưng Yên Nhiên.”
Hiện tại trên internet đa só vẫn nghiêng về Lệ Yên Nhiên, Lệ Yên Nhiên xuất thân cao quý, gia thé tốt, lại tích lũy mạng giao thiệp nhiều năm, mà Lê Hương vừa tới Đề Đô, cô vẫn chưa thể đánh bại vị trí Lệ Yên Nhiên trong lòng mọi người, nên cô ta ổn định ở vị trí top 1.
Lệ Yên Nhiên tắt di động, cô ta vẫn không đặt Lê Hương vào mắt, một con nhỏ quê mùa không biết từ nơi hẻo lánh nhô ra chưa xứng trở thành đối thủ của cô ta.
Sáng sớm hôm sau.
Lê Hương đến Đại học A, vào lớp Trung y 2, Phạm Điềm nhanh chóng đưa một chai sữa bò tươi tới: “Lê Hương, sáng sớm hôm nay đã có người tới đưa bữa sáng, đây đều là nhờ phúc của cậu, chúng tớ đều phải cảm ơn cậu, Đại học A chúng ta tới giờ không chưa từng được đãi ngộ như thế đâu, hiện tại chúng ta nỗi tiếng rồi đó.”
Lê Hương nhận lấy sữa bò tươi, cắm ống hút vào uống một ngụm, cô mỉm cười: “Điềm Điềm, chúng ta đều là sinh viên Đại học A, vinh nhục cùng hưởng nha.
Hôm nay Lê Hương không đeo mạng che mặt, cô phô ra mặt mũi thật sự để gặp người, Phạm Điềm nhìn khuôn mặt nhỏ tuyệt lệ của cô đến hơi si ngốc, Hạ hoa khôi thật sự rất đẹp đó.
“Lê Hương, cậu bây giờ đã là hoa khôi top 2 của bảng rồi, nhưng vẫn chưa đánh bại được top 1 hoa khôi của Đại học T Lệ Yên Nhiên đâu, kỳ thực bàn về nhan sắc cậu nhất định là nghiền ép cô ta, nhưng vì chúng ta là sinh viên Đại học A, nên mọi người đều phân biệt đối xử chúng ta.” Phạm Điềm căm giận bất bình nói.
Lê Hương không thấy hứng thú với mấy cái này, cô kéo lại tay Phạm Điềm: “Điềm Điềm, chúng ta vào lớp thôi!”
CÚP Hai người đang định vào phòng học, lúc này trước mặt đột nhiên có người đi tới, là Tôn Tiến.
Tôn Tiến còn mặc quần áo hôm qua, uống trong quán bar cả đêm nên trên người anh ta dính mùi rượu, cả người nhìn vừa chán chường vừa phiền muộn.
Hiện tại anh ta nhìn chằm chằm Lê Hương xem, ánh mắt nảy sinh ý ác độc.
Chương 559:
Phạm Điềm nhanh chóng chắn trước mặt Lê Hương: “Tôn… Tôn thiếu, anh làm cái gì, anh tốt nhất đừng làm bậy, nếu không tôi gọi người đấy.”
“Điềm Điềm, không sao đâu, thả lỏng đi.” Lê Hương ngược lại kéo đem Phạm Điềm đến phía sau mình, đôi mắt trong vắt của cô nhìn Tôn Tiến: “Tôn thiếu, anh còn muốn làm gì nữa?”
Tôn Tiến đi nhanh tới, anh ta móc một vật từ trong ngực ra đưa cho Lê Hương: “Đây là bánh bao tôi mua cho cô, suốt đường tôi vẫn luôn ủ nó trong ngực, vẫn còn nóng, cô mau ăn đi.”
Phạm Điềm lập tức há to miệng, cô ấy khiếp sợ nhìn vị hoa hoa công tử Tôn Tiến này, lẽ nào đầu anh ta bị úng nước hả…
Anh ta vậy mà mua bánh bao cho Lê Hương, còn nhét vào trong ngực suốt đường, đây không phải là tác phong làm việc của anh ta.
Hàng mi dài của Lê Hương khẽ động, mắt đen láy nhìn Tôn Tiến: “Tôn thiếu, cám ơn bánh bao của anh, lòng tốt của anh tôi nhận, nhưng bánh bao tôi không thể nhận.”
Tôn Tiến giao du qua rất nhiều bạn gái, thế nhưng tới bây giờ chưa từng lấy lòng cô nào cả, vậy mà giờ anh ta còn bị từ chối.
“Lê Hương, vì sao cô không nhận bánh bao của tôi, chuyện trước kia là tôi không đúng, từ giờ trở đi tôi muốn chính thức theo đuổi cô!” Tôn Tiến tỏ tình.
Lê Hương: “…”
Lúc này vang lên tiếng ho khan, là thầy Ngô tới, thầy Ngô nhìn Tôn Tiến: “Tôn thiếu, sắp tới giờ học của chúng tôi rồi, có lời gì tan học xong cậu đi tìm bạn học Hạ nói nhé.”
Tôn Tiến kiên định nhìn Lê Hương: “Lê Hương, tôi không nói đùa, cô nhớ kỹ lời tôi, tôi nhất định sẽ cưa đỗ cô!”
Nói xong Tôn Tiến rời đi.
Ra khỏi cổng Đại học A, đám công tử nhà giàu vây quanh Tôn Tiến, “Mẹ nó Tôn thiếu, cậu đây là thế nào, sao sáng sớm đã tới tìm Hạ hoa khôi rồi?”
“Tôn thiếu, bánh bao trong tay cậu là muốn đưa cho ai vậy, đệch mẹ, cậu sẽ không… Tự mình đưa bữa sáng cho Hạ hoa khôi đấy chứ!?”
Tôn Tiến cầm bánh bao nhét cho một tên công tử, đêm qua anh ta ở quán bar dốc rượu một đêm, đầy đầu vẫn không vẫy ra được khuôn mặt nhỏ xinh kia của Lê Hương, anh ta xác định bản thân đã bị cô mê hoặc.
Thực ra khi cô chưa tháo xuống mạng che mặt, anh ta đã động tâm rồi, chỉ là ngại sĩ diện, không muốn thừa nhận, nên mới gây sự với cô.
Tôn Tiến bây giờ là xác định được lòng mình rồi, anh ta muốn theo đuổi Lê Hương, biến cô gái tựa tiên nữ kia làm vợ mình.
Cô vốn chính là vị hôn thê của anh ta, nghĩ đến mối hôn sự bị chính mình làm mắt, anh ta muốn hộc máu.
“Các cậu đoán không sai, tôi chính là đưa bữa sáng cho Lê Hương đấy, từ giờ trở đi tôi tuyên bó, tôi muốn theo đuổi Lê Hương, Lê Hương là người tôi coi trọng, các cậu tốt nhất đừng bắt nạt cô ấy, hay là theo đuồi cô ấy!” Tôn Tiến tuyên thệ chủ quyền nói.
Đám công tử nhà giàu sôi trào…
“Tôn thiếu, anh đùa thật đấy hả?”
“Tôi thấy vị Hạ hoa khôi này rất khó theo đuôi đáy, lúc trước các anh gây chuyện như vậy, cô ấy chắc chắn sẽ không bằng lòng anh đâu.”
Tôn Tiến lên xe thể thao của mình, vô cùng tự tin bỏ lại một câu nói: “Cứ chờ xemll”