Anh cũng không biết não mình bị úng hay gì, biết rõ động cơ cô bất lương muốn câu dẫn anh, anh vẫn ngoan ngoãn mắc câu.
“Hay là nói, đàn bà muốn leo lên giường anh dù rất nhiều, nhưng anh… lại chỉ có cảm giác với tôi?” Đôi mắt Lê Hương lóe sáng nhìn anh.
Mạc Tuân đột nhiên thả cổ tay mảnh khảnh của cô ra: “Đừng tự mình đa tình, trong chăn có người phụ nữ thơm tho, gã đàn ông nào lại không có phản ứng, mau leo xuống giường tôi, sau đó cút ra ngoài!”
Hy vọng nơi đáy mắt Lê Hương lập tức bị dập tắt, lúc ở Hải Thành, lần đầu tiên họ gặp nhau anh liền thích cô, nhưng bây giờ anh đối với cô chỉ là tràn đầy chán ghét.
“Tôi sẽ không cút(”)! Tôi đi ngay giờ đây!”
(*) Cút còn nghĩa khác là lăn.
Lê Hương dùng cả tay chân leo xuống giường, mở cửa phòng chạy ra ngoài.
Cô đi rồi.
Mạc Tuân nằm xuống, ép buộc chính mình ngủ, thế nhưng trên gối, trên chăn, tất cả đều là mùi thơm cơ thể trong veo của thiếu nữ trên người cô.
Mạc Tuân giơ tay lên, che khóe mắt đỏ thắm của mình, sau đó anh đứng dậy, xối nước lạnh dập lửa.
Bây giờ lão phu nhân đang ở phòng bếp, vì bệnh lâu nên bà ngồi xe lăn, trên đùi đắp một chiếc chăn mềm mại, ánh nắng rực rỡ ấm áp bên ngoài xuyên thấu qua cửa sổ phòng bếp hắt vào, lão phu nhân đang ở đó thích ý phơi nắng.
Tảng đá lớn đè nặng trong lòng Mạc Tuân trong nháy mắt buông xuống, lúc nãy anh còn tưởng bà nội xảy ra chuyện gì.
Anh lại cảm thấy vô cùng kinh ngạc, sao bà nội lại nguyện ý ra ngoài phơi nắng rồi, đây chính là lần đầu tiên bà nội ra khỏi cửa phòng.
Lúc này chợt nghe bên trong lão phu nhân cười híp mắt nói: “Lê Hương, có phải cháu còn đang giận bà hay không?”
Rất nhanh bên tai truyền đến giọng nói thanh lệ mềm mại: “Hứ bà nội, cháu không để ý tới bà nữa!”
Cổ họng Mạc Tuân lăn một vòng, anh đã hiểu, đây là giọng của… Lê Hương.
Tối qua cô bò lên giường anh, quấy nhiễu làm anh mộng xuân cả đêm, anh còn tưởng rằng cô đi rồi, không ngờ cô vẫn ở đây.
Mạc Tuân đi tới, rất nhanh thấy được bóng người nhỏ xinh kia, hôm nay cô gái mang chiếc áo lông màu xanh lá cổ bèo, rất rộng, vạt áo rơi trên đầu gối cô, phía dưới mang quần legging, lộ ra mắt cá chân tinh xảo mảnh khảnh, lộ ra vẻ thiếu nữ tràn ngập hơi thở trẻ trung năng động.
Chương 575:
Hiện tại trên người cô đeo chiếc tạp dề, đang đứng ở bệ bếp chuẩn bị bữa sáng, bàn tay trắng noãn nhỏ xinh cầm cái muôi, khuấy trong nồi đã nấu nồi cháo rất đặc.
Mái tóc đen thanh thuần xõa xuống đầu vai, một bên tóc vén sau dái tai trắng như tuyết, từ góc độ của Mạc Tuân có thể thấy được nửa sườn mặt của cô, cô nhíu hàng mày thanh tú, hai mẹ mũm mĩm đều tức giận phồng lên, bộ dáng vừa cáu kinh vừa đáng yêu: “Còn nữa mẹ Ngô, lần này bà nội lừa con còn kéo theo mẹ Ngô cùng nhau lừa conl”
Mẹ Ngô đứng một bên rửa trái cây, nghe vậy bà nhanh chóng cười lấy lòng nói: “Lê Hương, tối qua mẹ… mẹ là hoa mắt, dẫn con đi nhầm phòng, lão phu nhân thật sự không xúi mẹ.”
Những lời này là sự thực, lão phu nhân thật sự không giật dây “ngoài sáng”, chỉ là âm thầm giật dây “trong tối” tí thôi, dù sao cũng là chủ tớ máy chục năm rồi, mẹ Ngô đương nhiên là nháy mắt hiểu ý bà.
Meo…
Meo meo…
Bên tai truyền đến tiếng mèo kêu, Mạc Tuân thấy Tiểu Viên Viên chạy đến, Tiểu Viên Viên đang vùi bên chân Lê Hương, hướng về phía lão phu nhân và mẹ Ngô kêu vài tiếng, ý là các bà bắt nạt nữ chủ nhân của con, con cũng tức giận đấy nhé.
Toàn bộ phòng bếp vui vẻ hòa thuận, trên mặt tất cả mọi người đều treo ý cười, mùi hương bên trong nồi cháo lan tỏa, khắp phòng sực mũi mùi gạo.
Dáng người cao lớn của Mạc Tuân cứng ở tại chỗ, anh không ngờ chính mình sẽ thấy một màn này, ba tháng qua bà nội ngã bệnh, tất cả mọi người rất kiềm nén, căn nhà lạnh ngắt, tuy là có đầu bếp tuyển đến, nhưng không hề có chút lửa ấm.
Kỳ thực anh đã quen, cuộc sống của anh vẫn luôn như vậy.
Nhưng bây giờ, cuộc sống của anh xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất, anh chưa từng tưởng tượng dường như chỉ mới một đêm bà nội lại khỏe hơn, bà đang tắm ánh mặt trời ở phòng bếp, anh nghe được đều tiếng nói cười vui vẻ, còn có…
tiếng hừ giận dữ tựa như làm nũng của cô gái.
Tim Mạc Tuân từ từ nhũn ra, mềm mại đến không không tưởng tượng nổi, anh dán mắt tập trung lên bóng người nhỏ xinh của Lê Hương, những chuyện này đều là vì cô đến sao?
Vì sao người bên cạnh anh đều thích cô như thế?
Bà nội, Tiểu Viên Viên, thậm chí là mẹ Ngô, bọn họ đều không lạnh không nóng với Lệ Yên Nhiên, nhưng các bà lại rất thích cô.
Lúc này lão phu nhân vừa nghiêng đầu liền thấy Mạc Tuân đứng ngoài cửa, bà nhanh chóng vẫy tay: “A Đình, cháu dậy rồi hả, hôm nay sao dậy trễ vậy, tối qua ngủ muộn lắm hả?”
Mạc Tuân trầm xuống.
Lê Hương nghiêng đầu, đôi mắt trong vắt nhìn sang anh.
Mạc Tuân cũng đang nhìn cô.
Bốn mắt nhìn nhau, cả hai đều nhớ tới chuyện xảy ra đêm qua, Lê Hương dời mắt đi trước, không nhìn anh nữa.
Mạc Tuân cũng thu mắt, anh đi tới cạnh lão phu nhân, nửa ngồi trên đất: “Bà nội, hôm nay sao bà lại xuống đây phơi nắng rồi, bình thường có mời bà xuống bà cũng không chịu.”
Lão phu nhân võ vỗ bàn tay to của Mạc Tuân: “Là do Lê Hương nói phơi nắng nhiều tốt cho cơ thể bà đó, bà liền xuống thôi. A, đúng rồi, bà còn chưa giới thiệu cho cháu, vị này chính là đầu bếp nữ xinh đẹp bà mời về Lê Hương, cháu gọi con bé là Lê Hương được rồi.”
Lão phu nhân nghiêm túc giới thiệu.
Chương 576:
Mẹ Ngô nhanh chóng cười nói: “Tôi thấy Lê Hương càng giống đầu bếp nhỏ, à không, đầu bếp nữ xinh đẹp thì đúng hơn nhỉ, có nhà nào có đầu bếp nữ xinh đẹp như nhà ta đâu, thiếu gia, cậu nói xem có đúng không?”
Nghe hai người chủ tớ ở chỗ này kẻ xướng người hoạ, ánh mắt thâm thúy của Mạc Tuân lại rơi trên người Lê Hương, anh biết cô là tới để bò lên giường anh, nhưng không ngờ đến cô thực sự biết nấu ăn.
Giống như Lệ Yên Nhiên mười ngón tay không dính nước, tối qua cô ta bưng món mẹ Ngô chuẩn bị ra để lấy lòng anh, anh cũng không vạch trần cô ta.
Lê Hương nhìn chỉ khoảng độ 20 tuổi, bây giờ mấy cô gái nhỏ như cô rất ít người biết nấu ăn.
Còn về phần có đẹp hay không…
Cô đúng là rất đẹp.
Gương mặt nhỏ nhắn lại tuyệt lệ khiến khiến tim anh rất rung động.
Cô không phải ỷ vào bản thân xinh đẹp, vô cùng có tư sắc, mới muốn lấy nó quyến rũ anh đấy chứ?
Mạc Tuân mắp môi: “Nếu bà nội thích, vậy cô ở lại đi.”
Lão phu nhân rất vui vẻ: “A Đình, vậy cháu đừng quên trả tiền lương cho Lê Hương, Lê Hương còn biết y thuật, tối qua có châm huyệt cho bà, sáng nay bà liền cảm thấy thần thanh khí sảng, công việc của bác sĩ và đầu bếp nữ việc cứ đưa chp Lê Hương làm, cháu phải dựa theo tiền lương đắt nhất trên thế giới trả cho Lê Hương đấy.”
Mạc Tuân gật đầu: “Cháu biết rồi ạ.”
“Mẹ Ngô, bà đầy tôi ra ngoài hít thở không khí đi, hôm nay khí trời rất tốt.” Lão phu nhân hợp thời gọi mẹ Ngô lại, hai người lui ra ngoài, nhường không gian lại cho hai người.
Thấy bà nội và mẹ Ngô đã đi, Mạc Tuân một tay đút trong túi quần đi tới phía sau Lê Hương, anh trầm thấp lên tiếng: “Mặc dù tôi không biết cô dùng biện pháp gì chiếm được yêu thích của bà nội tôi và mẹ Ngô, nhưng cô tốt nhất đừng ở dưới mí mắt tôi làm gì mờ ám, nếu để tôi phát hiện được cô lợi dụng bọn họ, tôi sẽ lập tức để cô biến mắt, hiểu chưa?”
“Làm cái gì mờ ám?” Lê Hương nâng đôi mắt sáng lên nhìn anh: “Đêm qua tôi đã nói tôi không muốn câu dẫn anh, cho nên, anh cũng không cần lo sợ không đâu, đừng tự mình đa tình „ nữa.
Lúc đầu Mạc Tuân muốn uy hiếp cảnh cáo nho nhỏ cô một chút, để cô ở đây an phận hơn đôi chút, anh nào biết rằng cô vậy mà phản bác lại lời anh.
Cái miệng nhỏ này của cô thật đúng là… mồm mép tép nhảy.
Ánh mắt Mạc Tuân nhanh chóng nhìn lướt qua trên môi củ ấu đỏ bừng của cô, sau đó chau mày kiếm anh khí, trầm giọng nói: “Có phải cô muốn chết hay không?”
“Người khác sợ anh, chứ tôi không sợ đâu!” Lê Hương nhướng hàng mày lá liễu khiêu khích trừng mắt anh một cái: “Anh còn dám bắt nạt tôi, tôi sẽ mách bà nội, để bà nội anh dạy dỗ anh lại!”
“GôP “Cô cái gì mà cô, anh dám bắt nạt tôi sao, anh tới đi.” Dáng người nhỏ nhắn của Lê Hương trực tiếp lấn đến gần anh, nhón chân lên áp gương mặt môi đỏ răng trắng tiến đến trước mặt anh, thực sự là dáng vẻ ăn gan hùm.
Cơ thể cao ngất của Mạc Tuân trực tiếp cứng đờ, hai người gần như thế, cô gần như phả ra làn khí lên người anh, trong đầu anh bỗng hiện lên hình ảnh đêm qua anh đã hôn cô khi cô ngủ.
Cổ họng Mạc Tuân bỗng chuyển động, giọng đã khàn khàn: “Cô cánh tôi xa một chút!”
Nói xong anh xoay người rời đỉ.
Lê Hương nhìn bóng lưng anh tuần của anh, thật sự giống như anh muốn cách xa cô một chút, càng xa càng tốt, cô chính là nước lũ và mãnh thú, thì ra anh thực sự ghét cô như vậy.
Lão phu nhân đã bắt đầu ăn uống lại, buổi sáng bà ăn nửa chén cháo nhỏ, Lê Hương cũng không để bà ăn nhiều, vẫn chậm rãi tăng dần lượng ăn, như vậy có thể “làm ít công to”
chữa khỏe cho lão phu nhân.
Chương 577:
Thu xếp ổn thỏa cho lão phu nhân, Lê Hương cầm lấy túi của mình: “Bà nội, mẹ Ngô, cháu đi trước nha, tối cháu sẽ về „ sớm.
“Ừ ừ được rồi, A Đình, không phải cháu cũng định đến công ty sao, cháu tiện đường đưa Lê Hương đoạn đường nhé!?” Lão phu nhân mở miệng nói.
Bà nội ăn cơm rồi, hết thảy đều trở nên tốt hơn, mây đen trong lòng Mạc Tuân cũng tản ra, tâm trạng không tệ, anh có thể tiễn cô đoạn đường…
Nhưng Lê Hương từ chối: ‘Không cần đâu bà nội, Mạc tổng đưa cháu đến trường quá huênh hoang rồi, đến lúc đó truyền ra tin đồn gì cháu có mọc trăm cái miệng đều cũng không thanh minh được, tự cháu đi được rồi, bye bye.”
Lê Hương ra khỏi biệt thự.
Khuôn mặt tuần tú Mạc Tuân trầm xuống, anh là muốn cho cô an phận một chút, không muốn cô quyến rũ mình, nhưng nhìn cô từ chối anh đưa cô đến trường, còn sợ truyền ra tin đồn gì, bộ dáng kiệt lực nới rộng khoảng cách giữa hai người, anh vẫn cảm thấy rất khó chịu, ngực rầu rĩ.
“Bà nội, cháu cũng đi đây.” Mạc Tuân cầm chìa khóa xe ra khỏi môn.
Chiếc Rolls-Royce Phantom phóng ra, chạy đến đường cái tấp nập, Mạc Tuân ngồi ở ghế lái xuyên qua cửa số xe nhìn, trong vô thức tìm kiếm dáng người nhỏ nhắn kia.
Rất nhanh anh liền tìm được, Lê Hương ở ngay phía trước.
Nhưng, cô không ở một mình, bên người cô đậu một chiếc xe thể thao màu đỏ, Tôn Tiến cầm bó hoa hồng to đưa cho cô.
Mạc Tuân đột nhiên nheo lại đôi mắt hẹp, anh đạp chân ga, chiếc Rolls-Royce Phantom vụt qua bên người hai người họ.
Lúc đầu Lê Hương muốn đến trường, cô cũng không biết tên Tôn Tiến từ đâu chui ra, đang không hiểu gì thì bị anh ta nhét bó hoa hồng đỏ to đùng cho cô.
“Tôn thiếu, tôi đã nói rất rõ rồi, chúng ta đã giải trừ hôn ước, tôi cũng không thích anh, hy vọng anh đừng phí thời gian lên người tôi.” Lê Hương từ chối nói.
Tôn Tiến si mê nhìn khuôn mặt nhỏ xinh lớn chừng bàn tay của Lê Hương, giọng điệu kiên quyết: “Lê Hương, tôi cũng đã nói, từ giờ trở đi tôi muốn theo đuổi em, tôi tin tưởng sớm muộn gì cũng có một ngày em sẽ thấy tôi thật lòng, em sẽ…”
Tôn Tiến còn chưa nói hết, chiếc Rolls-Royce Phantom kia của Mạc Tuân kia đột nhiên lao đến, thổi một đám bụi lên mặt anh ta.
Khu.
Khu khụ.
Tôn Tiến bị sặc, anh ta cong người, ho dữ dội, trông vô cùng chật vật: “Ai đấy, rốt cuộc là thằng nào lái xe phách lối như thế, tao… khụ khụ.”
Lê Hương nhìn chiếc Rolls-Royce Phantom, cô liếc mắt liền nhận ra, đó là xe Mạc Tuân.
Anh phóng xe nhanh như vậy làm gì, hiện tại chỉ chừa cho cô cái đuôi xe phách lối ngạo nghễ.
Nhưng nhìn dáng vẻ của Tôn Tiến, Lê Hương vẫn cảm thấy rất buồn cười.
Ngày mai là đến trận đấu rồi, hôm nay Lê Hương cùng đám Phạm Điềm tập múa ngày cuối cùng, Diệp Linh thả các cô về sớm một chút để nghỉ ngơi, dưỡng tốt tinh thần ngày mai xuất chiến.
Lê Hương về tới Tây Uyễn rất sớm, buổi tối cũng nhanh chóng đến, Mạc Tuân vẫn chưa về.
Khi màn đêm khuya phủ xuống, phía ngoài sân cỏ hắt ánh đèn pha sáng rực của xe, cửa lái mở ra, Mạc Tuân đã trở về.
Mẹ Ngô nhanh chóng mở cổng chính biệt thự: “Thiếu gia, cậu về rồi?”
Chương 578:
Mạc Tuân giơ tay lên cởi bỏ áo đen khoác phía ngoài đưa cho mẹ Ngô, thấp giọng hỏi: “Bà nội đâu ạ?”
“Lão phu nhân đã ngủ rồi.”
Mạc Tuân lên lầu, đẩy cửa phòng ra, trong phòng chỉ bật một ngọn đèn ngủ, lão phu nhân đã say giấc rồi, bên giường còn có thân ảnh mềm mại nằm cạnh, là Lê Hương.
Mạc Tuân không ngờ cô cũng ở đây, cô gái đang nằm ngủ, gần đây luyện múa quá mệt mỏi, cô ngủ rất ngon lành, hai cánh tay giao nhau, cái đầu nhỏ gối lên trên, tư thế ngủ vừa ngoan vừa mềm, khuôn mặt nhỏ trắng noãn, vài lọn tóc xõa lên mặt và cổ cô, khiến người ta nhìn mà lòng mềm nhữn.
“Thiếu gia, buồi tối Lê Hương đã châm cho lão phu nhân hai lần, bởi vì lo lắng, nên con bé ở đây trông chừng, chắc là đang coi thì ngủ mắt rồi, cậu đừng gọi Lê Hương dậy, tôi thấy Lê Hương gần đây rất mệt mỏi. Thiếu gia cậu giúp tôi một chuyện nhé, cậu ôm Lê Hương vào phòng nha!” Mẹ Ngô nhỏ giọng nói.
Mạc Tuân nhìn vẻ ngọt ngào của cô bé khi say giấc, sau đó cong lưng, vươn hai cánh tay tráng kiện ôm ngang cô lên.
Cô rất nhẹ, ở trong khuỷu tay anh không hề có chút sức nặng nào.
Trên người mềm nhữn, không cảm giác xương cốt tồn tại, Mạc Tuân nhớ đến câu chữ “mềm mại không xương”.
Đẩy ra cửa phòng phòng dành cho khách, Mạc Tuân nhẹ nhàng đặt cô gái trong trên chiếc giường lớn mềm mại.
Cô gái chạm đến giường, nhanh chóng chôn mặt nhỏ vào gồi, giống như một chú mèo con tìm được tư thế ngủ dễ chịu liền ngủ tiếp.
Mạc Tuân cảm thấy cô thực sự rất giống chú mèo nhỏ Tiểu Viên Viên nhà mình.
Cũng không biết lúc đó vì sao anh lại mua Tiểu Viên Viên?
Chọt, bên tay vang lên chất giọng mềm mại nhỏ nhẹ của cô gái: “Mạc tiên sinh…”
Cô ở trong mơ gọi anh.
Ngón tay Mạc Tuân cứng đờ, nhanh chóng thu về, anh đưa tay đút vào trong túi quần, sắc mặt như thường nói: “Ăn ở công ty rồi.”
“Hôm nay Lê Hương và lão phu nhân bọc chút bánh sủi cảo, thiếu gia, tôi luộc chút bánh sủi cảo cho cậu nếm thử nhé, ăn thử có ngon hay không.”
Mạc Tuân quay đầu nhìn về phía mẹ Ngô: “Bọn họ bọc bánh sủi cảo?”
“Đúng vậy thiếu gia, tôi sẽ luộc nóng cho cậu ngay đây.” Mẹ Ngô thấy Mạc Tuân hứng thú, nhanh chóng lanh lẹ đi xuống lầu luộc bánh.
Trong phòng ăn, mẹ Ngô bưng bánh sủi cảo đã luộc xong đến trước mặt Mạc Tuân: “Thiếu gia, bánh sủi cảo luộc xong rồi này.”
Mạc Tuân nhìn một chút, mày kiếm anh khí nhanh chóng nhíu lại, thím Ngô luộc sáu cái bánh, ba cái oai oai xiên xẹo, xấu như sâu lông, còn ba lại được gói rất đẹp, nhưng lại gói thành… hình con heo nhỏ, còn dán trên bánh hai vành tai to và mũi heo trông rất sống động, tay nghề khéo léo đến mức cứ như cái bánh đang mắng anh là con heo nhỏ.
Chương 579:
Mẹ Ngô che miệng cười nói: “Thiếu gia, lão phu nhân sống hơn nửa đời người rồi, tôi ở cùng lão phu nhân từ lúc bà còn là thiên kim đại tiểu thư biến thành đương gia chủ mẫu của Mạc gia, cùng trải qua máy chục năm trời, cho tới nay lão phu nhân chưa từng gói sủi cảo đâu, hôm nay lúc Lê Hương kéo lão phu nhân gói bánh sủi cảo lão phu nhân còn rất vui vẻ đó.
Đương nhiên, mấy cái bánh xấu xí như sâu lông này là do lão phu nhân gói đấy.”
“Còn ba cái đẹp này là Lê Hương làm, Lê Hương khéo tay, gói bánh sủi cảo rất đẹp.”
Mạc Tuân cong môi: “Cô ấy gói đẹp thế sao lại gói tặng tôi con heo vậy?”
“Lê Hương nói… nói thiếu gia dễ thương như con heo nhỏ!”
*…” Cô là đang mắng anh chứ gì?
Mạc Tuân dùng đũa gắp bánh sủi cảo hình con heo nhỏ đặt ở trong miệng, vị anh ăn là vị tôm, mùi vị thơm ngon lan trong cổ họng.
“Thiếu gia, ăn ngon chứ!?” Mẹ Ngô cười hỏi.
Mạc Tuân ăn một cái, sau đó gật đầu: SUP”
Ăn rất ngon.
Đây là bánh sủi cảo ngon nhất mà anh từng ăn.
Trận bóng rổ chính thức mở màn vào hôm nay, sinh viên tứ phương từ các trường đại học Đế Đô từ sáng sớm đã đến quảng trường, các tuyển thủ chơi bóng đã thay xong đồng phục của đội, tất cả mọi người phất cờ hò reo cho trường, bầu không khí vô cùng náo nhiệt, tràn đầy hơi thở thanh xuân.
Thầy Ngô lại gặp bạn học cũ của mình, cũng chính là phó giáo sư Chu Đại học T, phó giáo sư Chu nói: “Chao ôi lão Ngô, nhiều ngày không gặp, tóc của ông sao lại mỏng hơn thế này, chẳng lẽ do dạo gần đây áp lực quá?”
Các hiệu trưởng trường khác thân thiết với phó giáo sư Chu, mọi người rồi rít nói.
“Lão Ngô, ông vạn lần đừng áp lực, nghĩ thoáng một chút, dù sao đều là hạng Nhì vạn năm, lần này cũng không ngoại lệ.”
“Lão Ngô, ông vẫn nên lo lắng cuộc thi liên hợp sắp tới đi!
Không đúng, cái đó thì ông càng không cần phải lo lắng chứ, dù sao cũng đứng nhất mà, đứng nhất đếm ngược ấy, vị trí này là của nhà ông rồi, ai cũng đoạt không được ha ha ha.”
Thầy Ngô đã quen, lần nào đám hiệu trưởng bám đuôi phó giáo sư Chu cũng tới cười nhạo ông, ông lạnh lùng phát tay áo, ưỡn ngực hùng hồn nói: “Các ông cứ chờ đấy mà xem, lần này chúng tôi chắc chắn sẽ giành giải Nhất!”
“Lão Ngô, mau tỉnh lại đi! Đây là ban ngày, đừng có nằm mộng!” Không ai tin ông, lại chê cười ông một phen.
Thầy Ngô cáu đến sắp bùng nổ.
Lúc này tất cả đấu thủ đã vào sân, bên tai bạo phát từng đợt thét chói tai.
Thầy Ngô rất nhanh đã chứng kiến cầu thủ Đại học A của mình dưới sự hướng dẫn của đội trưởng Vương Thông vào sân, rất nhiều người đang võ tay thét chói tai “Đại học AI Đại học AI”
Thầy Ngô cảm thấy trên mặt có vẻ vang, thẳng lưng, cười híp mắt.
Thế nhưng một giây kế tiếp tiếng hô chói tai của Đại học A đã bị tiếng thét của Đại học T đè ép lại, chỉ thấy cầu thủ Đại học T vào sân, là đại học bậc nhất Đề Đô, các cầu thủ của Đại học T hưởng được tiếng hô gào cao to nhất, mọi người thậm chí còn đứng lên, hô vang “Đại học TI Đại học TI”
CHương 580:
Mà Đại học A đã bị bỏ quên ở sau.
Phó giáo sư Chu hài lòng nhìn thầy Ngô, ý kia là muốn thắng tôi à, kiếp sau đi!
Thầy Ngô tức đến méo miệng, cứ đợi xem!
Lúc này trong tiếng hò reo đột nhiên bạo phát tiếng thét hưng phần: “Nhìn kìa, tổng giám đốc Mạc thị – Mạc Tuân tới rồi!
Mạc Tuân tới, tiếng huyên náo ở hiện trường ban nãy thoáng cái yên tĩnh lại, mọi người nhao nhao ngắng đầu, ánh mắt đều đảo qua.
Chỉ thấy một đám người mặc âu phục đi đến, trên cổ họ đeo thẻ xanh, biểu thị rõ là người của Mạc thị, luồng khí tràng tinh anh kia khiến người ta phải nhượng bộ lui binh.
Dáng người cao lớn được vây quanh ở phía trước kia, là tổng giám đốc Mạc thị, Mạc Tuân.
Ngày hôm nay Mạc Tuân mặc một thân tây trang màu đen được may thủ công, chất vải đắt đỏ được là thẳng đến không chút nếp gắp, anh lững thững bước trên thảm đỏ, mỗi một bước đều vững vàng, nếp gấp quần tây sắt như dao tạo ra từng đường cung khiến người lóa mắt.
Toàn bộ Đế Đô không ai không biết Mạc gia, đàn ông Mạc gia đều là kỳ tài thương giới, từ một tay nắm giữ tập đoàn Mạc thị thần thoại Mạc Tư Tước đến thiên tài mười mấy tuổi đã dạo chơi thương giới Mạc Tuân, trên người bọn họ đều chảy xuôi dòng máu thiên phú, Mạc Tuân bảy năm trước rời Đề Đô, bây giờ là lần đầu tiên công khai trước mắt mọi người.
Đám sinh viên ngước nhìn khuôn mặt kia tựa như “quỷ điêu thiên khắc(*)”, quả thực hoàn mỹ 365 độ không một góc chết, cặp mắt thâm thúy nhàn nhạt quét quanh toàn trường, trong tròng mắt dửng dưng lộ ra vẻ thành thục trầm ổn của người đàn ông ở độ tuổi này, còn có vẻ lạnh lùng sát phạt của người đứng đầu thương giới.
() Qủy và trời đều đẽo gọt, điêu khắc nên nhan sắc, là vẻ đẹp vừa ma mị lại vừa thuần khiết.
Anh vừa ra sân, như đế vương nghênh giá.
Đám nữ sinh hai mắt đều bốc lửa, các cô quả thực không còn cách nào chống đỡ khí chất mê người kia của Mạc Tuân.
Nguy rồi, động tâm rồi.
Mạc Tuân tới, phó giáo sư Chu còn có các hiệu trưởng khác nhao nhao tiến lên: “Mạc tổng, ngưỡng mộ đại danh đã lâu, tôi là phó giáo sư Chu Đại học T.”
Mạc Tuân dừng bước lại, nhàn nhạt lướt mắt sang nhìn hướng phó giáo sư Chu, sau đó chất giọng tựa như rượu ủ bật ra khỏi đôi môi mỏng: “Phó giáo sư Chu, chào ông.”
Tất cả mọi người đang tự giới thiệu nhau, thầy Ngô bị đẩy ra sau cùng, ông cố chen lên trước, nhưng tất cả mọi người xoắn xít vác mặt đến diện kiến Mạc Tuân, không còn chút khe hở để ông chen lên.
Thầy Ngô mệt thở hồng hộc, bọn họ ép người quá đáng!
Lúc này ban tổ chức đi tới: “Mạc tổng, chúng ta tới chụp ảnh chung ạ.”
Mọi người nhanh chóng đứng cạnh Mạc Tuân, vị trí bên người Mạc Tuân đương nhiên là phó giáo sư Chu của Đại học T.
Thầy Ngô biết mình không có cơ hội tiến lên trước, ông cúi đầu yên lặng đứng ở chỗ ngoài rìa.
Lúc này bên tai đột nhiên vang lên chất giọng trầm thấp từ tính của Mạc Tuân: “Hiệu trưởng của tất cả các trường đều ở đây rồi sao?”
Ban tổ chức cung kính gật đầu: “Đúng vậy Mạc tổng, đều tới hết Ay rÖi.
“Vậy sao không thấy hiểu trưởng Đại học A?” Mạc Tuân hỏi.
Hiệu trưởng Đại học A2 Thầy Ngô lúc đầu đứng ở ngoài rìa, không hề có cảm giác tồn tại, nhưng đột nhiên ông được Mạc Tuân gọi tên.