Mục lục
Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp (3S) dị bản
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 567:



Mạc lão phu nhân nhìn Lệ Yên Nhiên: “Hóa ra là bé Yên Nhiên à, cháu nhọc tâm rồi.”



“Bà nội Mạc, bà đừng khách sáo với cháu, nào, để cháu đút bà uống chút canh.” Lệ Yên Nhiên ngồi bên giường, cầm thìa múc một hớp nhỏ canh thổi thổi, sau đó đưa đến bên miệng Mạc lão phu nhân.



Mạc lão phu nhân mở miệng, phối hợp uống canh.



Lệ Yên Nhiên mới vừa hài lòng, đang chuẩn bị đút muỗng thứ hai thì lão phu nhân khẽ cong thắt lưng, trực tiếp phun ra ngụm canh kia.



567-1-sung-nhanh-con-kip.jpg




Mạc Tuân mím môi mỏng, thần sắc anh rất lạnh nhạt mở miệng nói: “Không phải lỗi của em, mấy ngày nay đầu bếp nữ tới làm bữa ăn dinh dưỡng, bà nội đều là ăn một miếng sau đó ói ra, tôi đưa em về nhà trước.”



Trong phòng, mẹ Ngô lau tay cho lão phu nhân: “Lão phu nhân, bà nhát định phải khỏe lại, bà xem thiếu gia mỗi ngày hầu hạ trước giường, vô cùng lo lắng thân thể bà, không ngừng nghĩ cách muốn để bà ăn cơm, bà làm sao cam lòng phụ lòng thiếu gia chứ?”



Lão phu nhân thở dài một cái: “Mẹ Ngô, mấy tối nay tôi cuối cùng cũng nằm mơ, tôi mơ thấy… Lê Hương rồi…”



Mẹ Ngô cứng đờ.



“Tôi sống hơn nửa đời người rồi, chưa từng làm qua cái chuyện hồi hận gì, nhưng bây giờ tôi hối hận, từng ngày trôi qua lại thêm hối hận, tôi chớ nên để Lê Hương gả cho A Đình… nếu như không phải là vì cứu A Đình, Lê Hương hiện tại vẫn sống tốt trước mặt tôi… Là tôi quá ích kỷ…”



Mẹ Ngô cũng biết lão phu nhân là tâm bệnh, viền mắt mẹ Ngô cũng biến đỏ, bà chỉ có thể nắm chặt tay lão phu nhân: “Lão phu nhân, trên đời này không có néu như, nếu như Thiếu phu nhân còn sống, con bé nhìn thấy bà như vậy, con bé là người đầu tiên đau lòng… Thiếu phu nhân là một đứa trẻ ngoan, con bé thực sự rất tốt, rất tốt…”



Lê Hương thực sự xem lão phu nhân thành bà nội của mình, chứ không phải như Lệ Yên Nhiên, vì Mạc Tuân mới đối tốt với lão phu nhân.



Lệ Yên Nhiên thấy lão phu nhân không có cách nào ăn uống, ho khan nôn mửa, chỉ có thất vọng, nhưng không có đau lòng.



Mẹ Ngô biết nếu như Thiếu phu nhân vẫn còn sống, Thiếu phu nhân thấy lão phu nhân như vậy, nhất định sẽ rất đau lòng.



Thiếu phu nhân đã đi ba tháng rồi, thế nhưng cô vẫn sống trong tim tất cả mọi người.



Trong đôi mắt già nua của Mạc lão phu nhân chảy ra hàng lệ: “Việc này quá không công bằng với Lê Hương, con bé còn nhỏ như vậy, cuộc đời của nó vừa mới bắt đầu… Quan trọng nhất là, nó vì cứu A Đình mà chết, nhưng, A Đình đã hoàn toàn quên đi nó, bên người A Đình có Lệ Yên Nhiên, về sau e rằng còn sẽ có những cô gái khác…”



Mạc lão phu nhân khóc, siết quả đắm nện vào lòng mình: “Dù như vậy, tôi lại không thể ở trước mặt A Đình nhắc tới Lê Hương… Mẹ Ngô, bà có biết trong lòng tôi có bao nhiêu đau khổ… Tôi thực sự quá đau lòng…”



Mẹ Ngô đưa tay ôm lấy lão phu nhân gầy gò ốm yếu: “Tôi biết, tôi đều biết, lão phu nhân, bà đừng nên kích động, thân thể của bà đã không chịu nổi những thứ này…”
Chương 568:



Tràn đầy trên những nếp nhăn trên khuôn mặt già nua của Mạc lão phu nhân là nước mắt uốn lượn, bà cảm thấy là bà hại chết Lê Hương, mỗi lần nghĩ đến Lê Hương, bà cảm thấy không cách nào hít thở được.



Viền mắt mẹ Ngô hồng hồng ôm Mạc lão phu nhân thật chặt, trong cả căn phòng tràn đầy bi thương khó có thể dùng lời diễn tả được.



Lúc này bên tai đột nhiên truyền đến một giọng nói thanh lệ mềm mại: “Có ai không ạ?”



Mạc lão phu nhân vẫn còn ở nức nở, nghe thấy giọng nói kia liền cứng đờ.



Mẹ Ngô cũng cứng người, âm thanh này đối với các bà mà nói đều quá quen thuộc, là… là ảo thính sao?



Lúc này bên ngoài truyền đến tiếng bước chân nhẹ nhàng, giọng nói thanh lệ mềm mại kia từ xa đến gần, càng ngày càng thêm rõ ràng: “Xin hỏi, có ai không ạ?”



Bàn tay nhỏ nhắn mềm mại tay dò xét qua đây, nhẹ nhàng đẩy ra cánh cửa vốn không đóng.



Có người đi đến.



Mạc lão phu nhân cùng mẹ Ngô đồng thời ngắng đầu nhìn lại hướng cạnh cửa, dáng người nhỏ nhắn kia của Lê Hương hung hăng xông vào trong tầm mắt của các bà.



Lê Hương tới!



Phía dưới cửa biệt thự không có khóa, cô liền tự đi vào, nghe được trên lầu có tiếng khóc, cô lại tìm tới.



Mẹ Ngô lập tức từ bên giường đứng bắn lên, mẹ ấy khiếp sợ không gì sánh nổi nhìn cô gái cạnh cửa: “Thiếu… Thiếu phu nhân!”



Con mắt ướt đẫm của Mạc lão phu nhân đột nhiên co rút: “Quán… Lê Hương, thật là… cháu sao?”



Lê Hương thấy được lão phu nhân và mẹ Ngô trong nháy mắt viền mắt liền đỏ, cô đi nhanh tới, đến cạnh người lão phu nhân, nhìn lão phu nhân tinh thần uẻ oải, dáng vẻ gầy thành da bọc xương, đôi mắt sáng đẹp của cô ngươi nhanh chóng dâng lên tầng hơi nước trong suốt: “Bà nội, sao bà… lại gầy đến vậy?”



Lê Hương cầm hai tay của lão phu nhân, nắm thật chặt: “Bà nội, bà rất không ngoan đó nha, trong quãng thời gian này nhất định bà không ăn ngon miệng, cũng không ngủ ngon chứ gì.”



Lão phu nhân nhanh chóng cầm ngược bàn tay nhỏ bé của Lê Hương, tay của cô không lạnh lẽo, ngược lại mềm mại ấm áp: “Quán… Lê Hương, bà không phải đang nằm mơ đấy chứ, cháu thực sự… đã trở về?”



“Không phải nằm mơ, cháu không phải ma, cháu là người sống sờ sờ.” Lê Hương đưa tay lão phu nhân kéo đến khuôn mặt nhỏ của chính mình: “Bà xem này, mẹ Ngô mẹ xem này, cơ thể cháu rất ấm áp, cháu đã trở về!”



Trời ạt Mẹ Ngô hô một tiếng, nhanh chóng nhào qua ôm lấy Lê Hương, nước mắt mẹ Ngô rơi xuống: “Thiếu phu nhân, thật sự là con, để cho mẹ Ngô xem kỹ một chút, chao ôi, Thiếu phu nhân nhà ta thực sự càng ngày càng đẹp, vừa rồi con đứng ở đó, mẹ không dám nhận đấy.”



“Mẹ Ngô, miệng của mẹ vẫn ngọt như xưa.” Lê Hương giúp mẹ Ngô lau nước mắt, sau đó nhìn về phía lão phu nhân, cô cong môi đỏ mọng, chất giọng mềm mại mang theo nghẹn ngào run rẫy: “Bà nội, thật sự là cháu mà.”



Mạc lão phu nhân tâm tình kích động vỗ vỗ bắp đùi mình, bà vẫn không dám tin, một bà lão vừa khóc vừa cười, giống như đứa trẻ ngây ngô: “Lê Hương, hóa ra thật sự là Lê Hương nhà ta, mau nói cho bà nội, làm sao cháu sống được, để sống được nhất định vô cùng khó khăn phải không cháu. Bây giờ cháu có khỏe không, trên người có bị thương gì không?”



Mạc lão phu nhân lôi Lê Hương lại tỉ mỉ nhìn một lần.



“Bà nội…” Lê Hương vươn tay nhỏ bé, nhẹ nhàng ôm lấy lão phu nhân, cô dùng tay vỗ vỗ lưng lão phu nhân, dịu dàng trấn an nói: “Bà nội, bà đừng áy náy, cũng đừng tự trách, hết thảy đều là lựa chọn của chính cháu, cháu yêu Mạc tiên sinh, cháu nguyện ý vì yêu mà chết, vì yêu mà sống.”



“Quan trọng là… bây giờ cháu trở về rồi, tu dưỡng suốt ba tháng, độc trên người cháu cũng hết rồi, bà xem này, bây giờ cháu còn khỏe mạnh hơn trước đây nữa, như là trải qua một hồi tai nạn, tắm lửa tái sinh.”
Chương 569:



“Bà nội, cháu hy vọng một mình cháu có thể sống yên ổn, Mạc tiên sinh có thể sống yên lành, bà cũng có thể sống khỏe mạnh, mọi người chúng ta ai cũng sống tốt.”



Mạc lão phu nhân khóc đến hai mắt nhòe đi, bà đưa tay ôm lấy Lê Hương, dùng sức gật đầu: “Ù Lê Hương, mỗi người chúng ta đều phải sống thật tót.”



Mẹ Ngô vui mừng lau nước mắt, bà ấy cũng biết chỉ cần Thiếu phu nhân trở lại, lão phu nhân sẽ khỏe lên, Thiếu phu nhân vẫn luôn có rất nhiều cách, chỉ có Thiếu phu nhân mới có thể cứu được lão phu nhân.



Ba người đều chỉnh đốn lại tâm tình bi thương, Lê Hương chẩn mạch cho lão phu nhân, quả nhiên lão phu nhân là tâm bệnh, ưu tư thành bệnh: “Bà nội, tối nay cháu châm trước cho bà một châm, ngừng truyền dịch dinh dưỡng lại nha bà, ngày mai cháu làm bữa ăn bồi bỏ lại cho bà, để bà ăn thử trước một chút cơm, bệnh này không có vấn đề gì, nhưng cần phải chậm rãi điều trị, trong khoảng thời gian này cháu sẽ ở lại đây chăm sóc bà.”



Mẹ Ngô rất vui vẻ, bà mừng rỡ như điên đi theo phía sau Lê Hương, không chắc chắn hỏi: “Thiếu phu nhân, lão phu nhân thực sự khỏe lên được sao?”



“Dạ, chưa tới nửa tháng, con sẽ trả lại cho mẹ lão phu nhân đi như bay luôn!” Lê Hương cong môi cười nói.



Thật tốt quát Mẹ Ngô vui đến điên rồi, rốt cục cũng tản ra mây đen thấy trăng sáng…



“Lê Hương, cháu qua đây, bà hỏi cháu chút, bây giờ cháu cùng A Đình… cháu nghĩ như thế nào?” Lão phu nhân kéo tay Lê Hương.



Lê Hương suy nghĩ một chút: “Bà nội, hiện tại Mạc tiên sinh ⁄ ï sông ra sao ạ?



Lão phu nhân gật đầu: “Nó sống tốt lắm, không hề mắt khống chế nữa, cũng không hề mắt ngủ nữa, khỏe mạnh giống như người bình thường.”



Trong tròng mắt sáng đẹp của Lê Hương tràn ra tia sáng mềm mại: “Vậy cũng tốt rồi, cháu đã ly hôn với Mạc tiên sinh, anh ấy cũng quên cháu rồi, chuyện về sau cháu hy vọng thuận theo tự nhiên, hiện tại việc cháu muốn làm nhất là tìm lại cái bảo rương thứ hai mẹ cháu để lại ạ.”



“Bà nội, cháu và Mạc tiên sinh cũng chẳng khác nhau mấy đâu ạ, ngay lúc anh ấy trở nên tốt hơn, cháu cũng muốn đề cho bản thân nỗ lực trở nên ưu tú, chúng cháu rồi sẽ rất tốt thôi.”



Mạc lão phu nhân gật đầu: “Được, Lê Hương, bà tôn trọng cháu, hiện tại thời gian không còn sớm, đêm nay cháu đừng về, để mẹ Ngô đưa cháu tới phòng dành cho khách nghỉ ngoi.”



Nói xong Mạc lão phu nhân nhìn về phía mẹ Ngô: “Mẹ Ngô, đưa Lê Hương tới gian phòng cách vách.”



Gian phòng cách vách?



Mẹ Ngô khóe mặt giật một cái, đây chính là… phòng của thiếu gia mà!



Mẹ Ngô nhìn về phía lão phu nhân vừa nãy mới nghiêm túc nói muốn tôn trọng Thiêu phu nhân, quay đầu đã lừa phu nhân đến trong phòng thiếu gia… Lão phu nhân của trước kia quả nhiên đã trở về!



Lê Hương và mẹ Ngô đến phòng ngủ cách vách, phòng ngủ này thật sự rất lớn, giống như phòng ngủ vậy, trong khiêm tốn lộ ra vẻ xa hoa.



Hơn nữa bày trí của phòng ngủ này đều mang mùi vị lành lạnh, màu đen xám xânh chiếm đa số, phong cách trầm ổn nội liễm này vừa nhìn rất giống với gu của Mạc Tuân.



“Mẹ Ngô, không phải chúng ta đi nhầm phòng đấy chứ, con thấy phòng này thật giống phòng của Mạc tiên sinh.” Lê Hương nghỉ ngờ nói.



Mẹ Ngô sửng sốt, nhanh chóng cười lên ha hả: “Thiếu phu nhân, chúng ta không nhầm đâu, đây chính là phòng dành cho khách, Tây Uyễển này là bất động sản riêng của thiếu gia, nên mỗi gian phòng thiết kế đều không khác nhau máy, là gu thiếu gia thích thôi.”



“À.” Lê Hương bỏ đi nghi ngờ, hiểu gật đầu.



Mẹ Ngô âm thầm thở dài một hơi, bà cảm giác sau khi mình đi theo lão phu nhân, nói dối cũng lưu loát hơn rất nhiều.

Chương 570:

“Được rồi mẹ Ngô, sau này mẹ đừng gọi con là Thiếu phu nhân nữa, tránh bị lộ, mẹ cứ gọi tên con, gọi Lê Hương đi ạ!”

“Được, Lê Hương, vậy con nghỉ ngơi sớm một chút, có việc cứ gọi cho mẹ.”

“Được rồi mẹ Ngô, mẹ cũng nghỉ ngơi đi.”

Mẹ Ngô đi, Lê Hương vào phòng tắm, tắm nước nóng, cô phải ngủ sớm dậy sớm, sáng mai phải chuẩn bị bữa ăn dinh dưỡng cho bà nội nữa.

Tắm xong, Lê Hương phát hiện một vấn đề, đó chính là cô không có quần áo ngủ.

Xấu hỗ quá đi.

Lê Hương định cầm một khăn tắm bọc mình lại, nhưng lúc TU TM KTS VỆ .. : Cà .

03 này cô thây trên áo sơ mi trắng của nam treo trên kệ áo.

Xem size áo, chắc là của Mạc Tuân.

Anh là nam chủ nhân nơi này, mấy thứ này đương nhiên là của anh.

Cô mượn mặc một đêm, anh sẽ không biết đâu nhỉ?

Chắc chắn sẽ không biết đâu, đây là phòng của cô, đợi sáng sớm ngày mai cô thay ra, sau đó len lén nói cho mẹ Ngô giúp xử lý một chút là được.

Lê Hương vươn bàn tay nhỏ xinh cầm áo sơ mi trắng của anh, sau đó mặc trên người mình, thổi khô tóc ướt, cô vén chăn leo lên giường.

Chẳng biết tại sao, cô cảm thấy tắm chăn cô đắp trên người này đều là hơi thở của anh, hơi thở người đàn ông sạch sẽ mát lạnh, cực kỳ dễ ngửi.

Ở trong quán bar, cô còn va vào trong ngực anh.

Lê Hương chôn khuôn mặt nhỏ vào trong chăn, để hơi thở anh bao vây chính mình, chỉ lộ ra bên ngoài đôi mắt đen láy ươn ướt nước, sau đó cô nhắm mắt lại ngủ.

Rất nhanh, cô liền tiền vào mộng đẹp.

Mạc Tuân đưa Lệ Yên Nhiên về, trên sân cỏ biệt thự Lệ gia, Lệ Yên Nhiên tháo dây an toàn trên người ra, cô ta nhìn người đàn ông bên cạnh: “Anh Hàn Đình, anh có muốn vào nhà chút không? Bố em vẫn còn ở nước ngoài chưa về, bà nội lên chùa trên núi bái Phật rồi, trong nhà em không có ai cả.”

Ngũ quan anh tuấn Mạc Tuân lộ ra dưới ánh đèn đường, toát lên vẻ thanh quý mê người, anh quay đầu, thâm thúy liếc Lệ Yên Nhiên.

Trái tim Lệ Yên Nhiên nhảy loạn, trong ánh mắt thành thục của anh, khuôn mặt xinh đẹp của cô ta đỏ bừng, ấp úng nói: “Em…

em không phải ý đó…”

Trong nhà không có ai, cô ta mời anh vào ngồi một chút, dễ dàng gợi lên suy nghĩ kỳ quái.

“Tôi không vào, em vào nhà đi.” Lúc này Mạc Tuân trầm thấp mở miệng nói.

Khuôn mặt đỏ hồng của Lệ Yên Nhiên cứng lại, anh từ chối không chút do dự, anh từ chối tất cả có khả năng tiến triển ám muội với cô ta.

Lệ Yên Nhiên nhìn anh, anh đã hạ mí mắt anh tuấn xuống, lấy ra một điều thuốc từ trong bao thuốc, ngậm ở môi mỏng, cổ tay phải mang chiếc đồng hồ sang trọng đặt trên vô lăng, tay trái anh dùng bật lửa đốt thuốc, ngọn lửa đỏ rực nhảy nhót, anh nhướng mày kiếm hút một hơi thuốc.

Anh lúc này có chút âm trầm buông thả, thái độ thờ ơ, loại tư thái lạnh lùng của đại lão thương giới được anh phác họa rất tỉnh tế.
Chương 571:



Lệ Yên Nhiên không còn cách nào từ chối người đàn ông như vậy, nhất là bây giờ Mạc Tuân càng làm tâm cô ta rung động.



Song, rất hiển nhiên sức chú ý của anh điểm không dừng trên người cô ta, mà là quan tâm đến thân thể lão phu nhân.



Tình cảm giữa anh và lão phu nhân còn sâu đậm hơn tình bà cháu thông thường, lúc đầu cô ta cũng muốn lấy lòng lão phu nhân chiếm được yêu thích của anh.



Chỉ tiếc, cô ta đã thất bại.



“Anh Hàn Đình, anh đừng lo lắng cho bà nội Mạc, em sẽ nghĩ cách khác, nhất định sẽ dốc hết sức chữa khỏe cho bà nội Mạc.” Lệ Yên Nhiên bảo đảm nói.



Mạc Tuân phả ra làn khói, anh nhàn nhạt đáp: 1Ù Sau đó lặng thỉnh.



Lệ Yên Nhiên hơi xấu hồ, cô ta chỉ đành nói: “Anh Hàn Đình, em về trước nha, bye bye.”



Lệ Yên Nhiên xuống xe, rời đi.



Mạc Tuân không lập tức đi, mà yên tỉnh phả ra khói thuốc, hút xong một điều thuốc, tâm tình của anh lại rất tệ, sức khỏe bà nội hệt như một tảng đá lớn đè anh thở không nỗi.



Anh sợ, anh rất sợ, anh sợ bà nội đã bồi bạn với anh bao năm ròng lại bỏ anh rời đi.



Nhưng, anh cái gì cũng làm không được.



Bác sĩ nói đây là tâm bệnh, anh suy nghĩ rất nhiều cách, bà nội vẫn là không cách nào ăn uống, anh không dám cho bà nội nhiều áp lực, chỉ đành tự giải sầu đêm khuya.



Một điều thuốc cháy hết, Mạc Tuân đạp chân ga phóng đi.



Mạc Tuân về tới Tây Uyễn, anh đi thăm bà nội trước, bà nội đã ngủ rồi rồi.



Giấc ngủ bà nội rất nông, Mạc Tuân không dám quấy nhiễu bà, đắp kín mền cho bà nội xong anh liền đóng cửa phòng, về phòng ngủ của mình.



Đi vào phòng tắm xối nước lạnh xong, anh lên giường ngủ.



Nhưng lúc này tay anh đột nhiên ở dưới mềm chạm đến cơ thể mềm mại, là mềm mại đến thế nào ư? Da thịt ấy trơn trợn tựa như tơ lụa.



Con ngươi Mạc Tuân co rụt lại, anh nhanh chóng ngồi dậy, vén chăn lên.



Anh thấy được Lê Hương.



Vậy mà là cô!



Mạc Tuân nhìn cô gái đột nhiên xuất hiện trên giường mình, cô đã ngủ rồi, cuộn tròn cơ thể nhỏ xinh ngủ rất say sưa, trên người cô mặc áo sơ mi trắng của anh, áo sơ mi rộng thùng thình theo đường cong uyễển chuyển của cô mà chập chùng, nhất là phần lõm xuống nơi thắt lưng, hệt như thắt eo của bình hoa sứ, khiến người ta không nhịn được muốn xoa bóp.



Vạt áo sơ mi lúc đầu vốn có thể che đến đầu gói của cô, nhưng bây giờ đã cuộn lên, rơi vào giữa hai đùi cô, đôi chân thẳng dài trắng xinh phía dưới khép lại, tư thế ngủ vô cùng ngoan.



Cổ họng Mạc Tuân khô khốc, như có than lửa lăn qua, da thịt toàn thân cô gái trắng mịn như sữa bò, dưới tay còn có xúc cảm trơn nhẫn lúc nãy, chừng đó cũng khiến anh khóe mắt đỏ bừng.



Gần đây tâm trạng anh bởi vì sức khỏe bà nội vẫn luôn áp lực khó chịu, là một người đàn ông trưởng thành, thật ra anh cũng có rất nhiều phương thức giải tỏa.



Đàn bà, chính là một trong những phương thức ấy.



Ở trước cửa Lệ gia, Lệ Yên Nhiên mời anh vào, nhưng anh không hề có hứng thú, mà lúc này nhìn cô gái đột nhiên xuất hiện trên giường anh, trong khóe mắt đỏ thắm của anh nhanh chóng tràn ra tình dục.
Chương 572:



Mạc Tuân đưa mắt rơi vào trên khuôn mặt nhỏ xinh của cô, cô đã tháo xuống mạng che mặt, khuôn mặt tuyệt lệ lớn chừng bàn tay toàn bộ rơi vào đáy mắt anh.



Mạc Tuân đã gặp qua rất nhiều mỹ nhân, nhưng lúc này anh khẽ chấn động, cô không đẹp, mà là đẹp đến quá đáng, bởi vì đang ngủ, hàng mi nhỏ dài tựa như lông vũ khép lại, che lại đôi mắt trong vắt tựa sao sáng kia.



Chiếc mũi nhỏ xinh như thanh ngọc, phía dưới đôi môi củ ấu đỏ bừng…



Vành môi củ ấu của Lê Hương rất đẹp, màu sắc lại là kiểu đỏ bừng của thiếu nữ, trời sinh là màu sắc chết người của cánh đàn ông.



Hơn nữa miệng của cô còn rất nhỏ, miệng anh đào nho nhỏ, làm cho Mạc Tuân nhớ tới không biết là ai đã nói với anh, kiểu miệng anh đào nhỏ là kiểu đàn ông muốn hôn nhất.



Thì ra cô tháo xuống mạng che mặt là khuôn mặt thanh lệ tuyệt sắc như thế.



Mạc Tuân nhớ lại mộng xuân kia của mình, trong mơ anh đẩy cô để vào vách tường trong góc phòng, tùy ý hôn…



Cô sao lại ở trên giường anh?



Tới câu dẫn anh ư?



Yết hầu Mạc Tuân trượt lên trượt xuống, cho tới nay phụ nữ muốn bò lên lên giường anh rất nhiều, nhưng anh chưa gặp qua cô gái nào to gan như vậy.



Mạc Tuân đưa tay, lòng bàn to vuốt ve khuôn mặt trắng nõn của cô.



Trên mặt cô không chút phấn son, thanh khiết trắng mịn, trên người cũng là mùi thơm cơ thể tự nhiên của thiếu nữ, còn quanh quần hương sữa tắm anh thường dùng, trên người cô tất cả, dường như đều là loại anh thích.



Ngón tay Mạc Tuân dùng sức, chỉ thấy khối thịt bị ấn vào trên khuôn mặt nhỏ cô bị nhanh chóng mắt đi màu đỏ thắm, trở nên tái nhợt.



Anh cứ xoa bóp mãi, trong lòng đột nhiên sinh ra ý muốn chà đạp, phá hủy cô.



Môi mỏng cong lên vòng cung ám muội, Mạc Tuân cúi đầu, trực tiếp hôn lên môi cô.



Lúc đầu Lê Hương ngủ rất ngon giấc, nhưng đột nhiên cô mơ thấy ác mộng, dường như có một tảng đá lớn đặt trên ngực của cô, cướp đoạt hô hấp của cô, khiến cô không sao hít thở được.



Khó chịu quá đi mắt.



Hàng mi cánh bướm khẽ run, Lê Hương nhanh chóng mở mắt ra, một giây kế tiếp gương mặt tinh xảo anh tuấn kia của Mạc Tuân phóng đại trong con ngươi đang co rút của cô.



Hiện tại anh đang đè trên người cô, dùng sức hôn cô.



Đầu nhỏ Lê Hương “ầm” một tiếng nỗ tung, cô căn bản không còn kịp suy nghĩ nữa, anh sao lại ở trong phòng cô, anh đang làm gì thế này?



Hai tay nhỏ bé chống đỡ lên lồng ngực tráng kiện của anh, Lê Hương dùng sức đầy anh ra: “Buông tôi ra, anh làm gì vậy?”



“Tỉnh?” Mạc Tuân không nhúc nhích, bàn tay to chống ở bên người của cô, từ cao nhìn xuống cô, vây cơ thể nhỏ mềm của cô trong ngực mình: “Tôi còn tưởng cô sẽ tiếp tục giả bộ ngủ đấy.”



“Giả bộ ngủ?” Lê Hương đờ người.



Giọng Mạc Tuân trầm thấp khàn khàn, đặc biệt từ tính êm tai: “Nếu không thì? Cô vào phòng tôi, mặc áo của tôi, nằm trên giường tôi, lẽ nào chỉ là ngủ ở đây thôi?”



Đợi… Đợi đã.



Đây là phòng anh?

Chương 573:

Lê Hương nhanh chóng hiểu ra, nhất định là bà nội, lần này… còn có cả mẹ Ngô!

Các bà lừa cô vào đây.

“Lục… Mạc tổng, tôi cảm thấy giữa chúng ta có hiểu lầm gì rồi, “Ò…” Mạc Tuân nhìn một chút cánh môi sưng đỏ của cô: “Cô nói đi, tôi nghe.”

“Hôm nay tôi… tôi là tới nhận phỏng vấn, không phải anh đang tuyển đầu bếp nữ dinh dưỡng chuyên nghiệp sao, là tôi nè, tôi tới chăm sóc cho lão phu nhân.”

Mạc Tuân mặc trên người đồ ngủ bằng lụa màu xanh đen, hiện tại đai lưng lỏng lẽo treo trên vòng hông hẹp của anh, lại càng tôn thêm hương vị đàn ông quyến rũ của anh: “Tôi đúng là đã đánh giá thấp cô rồi, lần đầu tiên cô đứng ở cổng Đại học T, cố ý nhìn chằm chằm tôi trên xe, thu hút chú ý của tôi, lần thứ hai ở trong quán rượu cô đánh chủ ý lên con mèo kia của tôi, cố ý ôm nó, va vào trong ngực tôi, lần này cô lại dám đánh chủ ý lên bà nội tôi, ngụy trang nhận phỏng vấn đầu bếp nữ, trực tiếp leo lên giường tôi.”

573-1-sung-nhanh-con-kip.jpg


Trong lòng Lê Hương nhói đau, hệt như bị kim đâm: “Tôi không có, đây là lần cuối cùng tôi giải thích, mặc kệ anh tin hay không tin, anh bây giờ buông tôi ra, tôi lập tức rời khỏi phòng anh.”

Lê Hương muốn đứng dậy.

Nhưng Mạc Tuân dùng mấy cây ngón tay thon dài giữ lại cỗ tay trắng mảnh khảnh của cô, dễ dàng khống chế cô lại: “Hiện tại lại muốn giở trò gì, cô trăm phương ngàn kế câu dẫn tôi, hiện tại lên giường tôi rồi lại muốn bỏ đi, chẳng lẽ lại muốn chơi lạt mềm buộc chặt?”

Đôi mắt đen láy của Lê Hương tức giận nhìn anh chằm chằm, vài lọn tóc quấn quanh trên cần cổ trắng như tuyết, lại đặc biệt mang vẻ hoạt sắc sinh hương: “Anh nói tôi muốn câu dẫn anh vậy thì cho là thế đi, nhưng bây giờ tôi không muốn câu dẫn anh, được chưa?”

Mạc Tuân nhanh chóng chau hàng mày kiếm anh khí: “Cô nói cái gì, chơi tôi, hả?”

“Câu dẫn hay không phải câu dẫn anh, đó là chuyện của tôi, phải xem tâm trạng tôi, hiện tại tôi không muốn câu dẫn anh, anh tức giận như vậy làm cái gì?”

Nói xong Lê Hương cũng cảm giác được thân thể của anh biến hóa, cách chất vải mỏng như thế, nhiệt độ cơ thể anh như lửa đốt, bắp thịt từng khối căng cứng, giống như đá vậy.

Cô đã không phải là thiếu nữ, hai người ở nông thôn đã cùng nhau triền miền sớm tối, Lê Hương đương nhiên biết bây giờ anh muốn làm gì.

“Mạc tổng, xem ra anh rất thích phụ nữ chủ động bò lên trên giường mình, anh đối với từng người phụ nữ bò lên giường mình đều nhiệt tình như vậy sao? Vậy anh mau thả tôi ra, làm sao tôi biết anh có sạch hay không?”

Hai người xa nhau ba tháng, đối với anh mà nói, cô chỉ là ả đàn bà leo lên giường mình, vậy mà cơ thể anh lại phản ứng lớn như vậy, cô có lý do hợp lý để nghi ngờ ba tháng này anh có làm chuyện bậy bạ hay không.

Ánh mắt Mạc Tuân trầm xuống, môi mỏng trực tiếp mím thành đường thẳng không vui, cô vậy mà nghi ngờ anh không không sạch sẽ, mắng ngược lại anh bản.

Cô nói cái rắm gì thế, ba tháng này anh phải đi chữa bệnh sinh lý đấy, trước khi gặp được cô, anh chính là tên bắt lực.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK