“Xoẹt” một cái, ánh mắt mọi người đều rơi trên người ông.
Tất cả mọi người không rõ sao ông đột nhiên được Mạc tổng chú ý đến.
Thầy Ngô cũng ngây người, nhưng ông nhanh chóng phản ứng tiến lên, đi tới cạnh Mạc Tuân: “Mạc tổng, chào anh, hiệu trưởng Đại học A ở đây, chính là tôi, tôi họ Ngô.”
Phó giáo sư Chu vội nói: “Mạc tổng, sao anh đột nhiên tìm thầy Ngô thế, Đại học A này học tập không ra gì, hoạt động giải trì cũng muôn đời xếp hai, lẽ nào lần này Đại học A đã gây họa gì ư?”
Tất cả mọi người cũng đoán như thế, kỳ thực thầy Ngô mình cũng hơi chột dạ, chẳng lẽ là thằng mắt dạy nào dưới trướng ông gây ra đại họa gì rồi, nên giò vị Mạc tổng này muốn tìm ông tính sổ?
Ánh mắt thâm thúy Mạc Tuân rơi trên mặt thầy Ngô, cất giọng trầm thấp từ tính: “Thầy Ngô không cần khẩn trương, không có chuyện gì đâu, tôi gọi ông qua đây để chụp hình.”
Mạc Tuân chỉ chỉ vị trí bên cạnh mình.
Trời ạ.
Lúc đầu thầy Ngô chỉ đứng ở ngoài rìa, đó cũng là vị trí dành riêng cho ông, nhưng bây giờ Mạc Tuân điểm danh muốn ông đứng cạnh anh!
Chuyện gì thế này?
Mọi người hít một hơi lạnh, sắc mặt phó giáo sư Chu cũng đại biến, không thể tin được, cha thầy Ngô có tài đức gì, vậy mà chiếm được ưu ái của tổng giám đốc Mạc thị Mạc Tuân, ông ta ăn gì mà hên dữ vậy?
Thầy Ngô cũng cứng đờ, mắt hồi lâu mới rõ Mạc Tuân căn bản không phải là tìm ông gây sự, mà là nâng đỡ ông, không được, cả người ông muốn bay lên trời luôn rồi này.
“Thầy Ngô, mời, chúng ta bắt đầu chụp hình thôi.” Ban tổ chức vẻ mặt ôn hòa nhìn thầy Ngô, còn làm dấu tay xin mời.
Mọi người nhao nhao dịch sang bên cạnh chuyển, nhường ra vị trí, thầy Ngô liền ưỡn hông, ông hắng giọng, nghênh ngang đứng bên người Mạc Tuân.
Mạc Tuân bên trái là phó giáo sư Chu buồn bực, bên phải là thầy Ngô vui vẻ, “tách” một tiếng, chụp xong ảnh chung rồi, tấm ảnh được treo trong tủ kính kỷ niệm.
Thầy Ngô rất vui, đường làm quan rộng của ông rộng mở rồi, ông nhìn thoáng qua phó giáo sư Chu.
Phó giáo sư Chu tức đến ngực đau, ông ta thực sự không biết tên thầy Ngô này giỏ thủ đoạn gì sau lưng, có thể khiến Mạc Tuân coi trọng liếc mắt đến ông, nhưng ông ta tự mình có sức: “Mạc tổng, chờ lát nữa đội cổ động của các trường ra sân nhảy, Đại học T chúng tôi bốc thăm được ra sân khấu đầu tiên, mời Mạc tổng lưu lại xem.”
Trên gương mặt tinh xảo của Mạc Tuân cũng không có biểu cảm gì lớn, anh nhàn nhạt đáp lại một chữ: “Được.”
Phó giáo sư Chu lại liếc thầy Ngô: “Lão Ngô, nghe nói Đại học A của ông có cô hoa khôi Lê Hương, hôm nay cũng dẫn đầu đội cổ động viên nhảy đúng không. Cô Lê Hương này từng muốn vào Đại học T chúng tôi, nhưng tôi từ chối rồi, sao ông lại nhận cô ta chứ?”
Cả người Thầy Ngô thần thông khí sảng, dựa vào vị Phật lớn Mạc Tuân này, ông cảm giác sức chiến đấu của mình tăng lên gấp bội: “Lão Chu, chẳng phải có câu “có mắt không tròng”
đấy thôi, tôi nhận Lê Hương chính là để cho ông ném thử tư vị hối hận như thế nào.”
“Hừ!” Phó giáo sư Chu khinh thường hừ lạnh một tiếng, con nhỏ Lê Hương có gì tốt, ông ta sao có thể hối hận: “Bao năm qua đội cổ động Đại học T chúng tôi đều là đẹp mắt nhát, cũng là đội mọi người mong đợi nhát, lão Ngô, ông đừng có to miệng, tránh cho đến lúc đó bị vả mặt, đau lắm đấy.”
Thầy Ngô: “Lão Chu, ông cũng biết đó là bao năm qua, đó là quá khứ rồi, chẳng phải sao? Đừng lấy quá khứ huy hoàng ra khoe khoang, làm người phải nhìn về phía trước.”
“Ông!” Phó giáo sư Chu tức chết.
Chương 582:
Lúc này người bên cạnh đã không nhìn nỗi, rồi rít phê bình thầy Ngô.
“Lão Ngô, hôm nay ông làm sao vậy, mạnh miệng thế?”
“Ông sao dám khiêu khích Đại học T, vẫn nên khiêm tốn một chút đi! Chúng tôi đều đứng về phía Đại học T.”
Thầy Ngô thầm mắng một tiếng, đám người này đúng là không có mắt, nước đổ đầu vịt, thầy Ngô cười híp mắt nhìn về phía Mạc Tuân bên cạnh: “Mạc tổng, anh đứng về phía nào, đứng về Đại học A chúng tôi đi! Hôm nay Đại học A chúng tôi nhất chắc chắn sẽ khiến anh ngạc nhiên!”
Mạc Tuân hơi nhướng mày kiếm anh khí, chậm rãi nói: “Tôi có lòng tin với thầy Ngô.”
Thầy Ngô hai mắt sáng ngời, tri âm! Anh hiểu ông!
Mọi người: “…”
Đám người phó giáo sư Chu thực sự không hiểu nổi Mạc Tuân đến tột cùng suy nghĩ cái gì, anh đây là… đứng về phía Đại học A2 Vì sao?
Vì sao hôm nay thầy Ngô độc chiếm yêu thích của anh đến vậy?
Lúc này bên tay chọt vang lên tiếng reo hò, dưới tuyên bố của MC, trận đấu bóng rổ chính thức bắt đầu, Lệ Yên Nhiên mang theo đội cổ động của Đại học T vào sân.
Bọn họ vừa vào sân, toàn trường liền sôi trào, đồng phục đội cổ động của Đại học T lần này là đồ cổ vũ bóng rổ, áo thun màu đỏ rộng tôn lên dáng người vô cùng nóng bỏng của thiếu nữ, các cô mỗi người cầm trong tay một quả bóng rỗ.
Lệ Yên Nhiên đứng ngay trung tâm, hình tượng của cô ta vẫn là thanh thuần động lòng người, lần này lớn mật đột phá chính mình, làm ra dáng vẻ nóng bỏng, thu được tiếng hét chói tai toàn trường.
“A a a, Lệ Yên Nhiên, nữ thần của tôi!”
Lệ Yên Nhiên nhìn tiếng kêu gào toàn trường nhanh chóng cong môi, sau đó cô ta đưa mắt về phía trước, thân ảnh anh tuấn kiêu căng kia của Mạc Tuân xông vào trong tầm mắt cô ta.
Bảy ngày nay cô ta khắc khổ luyện múa, chỉ chờ giờ khắc này, chờ trước mặt Mạc Tuân bày ra kỹ thuật nhảy xuất sắc của mình.
Hiện tại cô ta chờ được rồi, cô ta hít sâu một hơi, bình phục nhịp tim chính mình.
Cô ta nhất định phải xuất ra trạng thái tốt nhất, khiến Mạc Tuân thích.
Chợt phát ra bài “Baby” nóng bỏng, Lệ Yên Nhiên mang theo toàn bộ đội cỗ động viên bắt đầu nhảy.
Bài “Baby” này nhảy rất khó, là Lệ Yên Nhiên và Đường Lệ bàn bạc thêm vào các động tác đánh bóng rổ, các cô mỗi người đều tập luyện được rất vắt vã, hiện tại cũng lấy ra trạng thái tốt nhất, hát tóc, chống hông, vặn eo… Những thứ động tác cực hạn này quả thực thiêu bạo toàn trường.
A…
Tiếng reo hò ngày càng cao hon.
Mắy phút sau, bài “Baby” dần biến mắt, buổi nhảy kết thúc.
Lệ Yên Nhiên nhảy đến cả người đổ mồ hôi như suối, cô ta dẫn đội cỗ động dùng tư thế hoàn mỹ nhất khom người chào khán giả.
Toàn trường đều hô hào vang dội, “Lệ Yên Nhiên! Lệ Yên Nhiên!”
“Đại học T! Đại học TI”
Trên khán đài phó giáo sư Chu giũ hết muộn phiền, ông ta biết Đại học T chắc chắn sẽ thắng, không có ai có thể nhảy xuất sắc như Lệ Yên Nhiên cả.
Chương 583:
“Lão Ngô, ông thấy chưa, nếu như ông bây giờ chịu thua còn kịp đấy.” Phó giáo sư Chu nói.
Thầy Ngô cũng bị hỏa lực cỗ vũ của Đại học T này dọa sợ, nhưng ông vẫn tin tưởng Đại học A của mình: “Lão Chu, chúng tôi cứ đợi đi.”
Phó giáo sư Chu hừ một tiếng, chưa thấy quan tài chưa đỗ lệ!
Kế tiếp các đội cỗ động của những trường khác lục tục ra sân, nhưng trước có Đại học T nóng bỏng mở màn, những đội cổ động phía sau liền có vẻ bình thường không có gì lạ, hoàn toàn không thể so với Đại học T.
Đội ra sân cuối cùng là Đại học A, Đại học A bốc thăm cuối cùng, hiện tại A đại xuất trận!
Lệ Yên Nhiên được rất nhiều người vây quanh.
“Yên Nhiên, mau nhìn kìa, Đại học A ra sân kìal”
“Bài “Baby” này của chúng ta đã đốt cháy toàn trường, không ai có thể xuất sắc hơn chúng ta, chúng ta chờ xem kịch vui của Đại học A thôi.”
“Đội cổ động viên Đại học A chắc chắn là đội nhảy kém nhất.”
“Đại học A cực kỳ có nhân khí, hiện tại tất cả mọi người đang chờ Đại học A đại ra sân, đương nhiên nguyên nhân chính là…
chê cười các cô.”
Lệ Yên Nhiên cũng không ngoại lệ, cô ta mong đợi nhất chính là Lê Hương của Đại học A ra sân, Lê Hương lên sân khấu nhất định sẽ mắt mặt, càng thêm làm nỗi bật cô ta, lần này cô ta muốn cho Mạc Tuân nhìn thật kỹ đến tột cùng ai mới là nữ hoàng của các loài hoa.
“Yên Nhiên, dùng khăn mặt lau mồ hôi này.”
“Yên Nhiên, uống miếng nước đi.”
Lệ Yên Nhiên vui vẻ nói cảm ơn mọi người, cô ta nhìn về hướng Mạc Tuân trên khán đài, cô ta không cách nào dời mắt khỏi anh.
“Mau nhìn, Đại học A ra sân rồi kìa!”
Lệ Yên Nhiên nhanh chóng ngước mắt, Lê Hương dẫn theo đội cổ động Đại học A chính thức ra sân.
Lần này đồng phục của đội cỗ động Đại học A là áo thun trắng, phía dưới là váy xếp ly đen ngắn, thiết kế rất đơn giản, nhưng kiểu dáng đơn giản này lại tôn lên vẻ trẻ trung, các cô gái đặc biệt thanh thuần động lòng người, các cô thắt tóc đuôi ngựa thật cao. Áo thun trắng, váy ngắn đen, vòng eo thon chạm vào liền chảy nước kia như ẩn như hiện, trong thanh thuần lộ ra vẻ quyến rũ cám dỗ.
Con ngươi Lệ Yên Nhiên co rút mạnh, lần này nữ sinh các trường tranh nhau đọ sắc, ai cũng không muốn đội mình lạc hậu, nên đồng phục của đội cổ động viên luôn chọn màu sắc tươi sáng rực rỡ, nhưng chỉ mỗi mình Đại học A lại lựa chọn nhất màu đen trắng đơn giản, vừa vào sân giống như là làn gió mát thổi qua, rửa mắt tất cả mọi người.
Lúc này bên tai Lệ Yên Nhiên vang lên tiếng nghị luận của mọi người, “Wow, lần này sao Đại học A xinh thế nhỉ?”
“Các cậu mau nhìn Lê Hương ở trung tâm kìa, Lê Hương kia chính là hoa khôi Đại học A đó, nghe nói chỉ một đêm cô ấy đã vượt lên top 2 bảng hoa khôi.”
“Hạ hoa khôi kia đẹp thật đó, khí chất như tiên vậy, như một tiểu tiên nữ ấy.”
“Đâu chỉ là giống chứ, tớ thấy cô ấy chính là tiểu tiên nữ.”
Lệ Yên Nhiên nhìn Lê Hương ở trung tâm, đây là lần đầu tiên cô công khai tháo mạng che mặt xuống duối mắt công chúng, cô buộc tóc đuôi ngựa thật cao, khuôn mặt tuyệt sắc lớn chừng bàn tay đều lộ ra, dáng người thiếu nữ phát dục rất tốt, đường cong lả lướt, điều đặc biệt nhát trên người cô vẫn là khí chất xuất trần tựa tiên nhân kia.
Chương 584:
Lê Hương vừa ra sân, trong nháy mắt đã trở thành tiêu điểm chú ý toàn trường.
Lệ Yên Nhiên tức giận bắm ngón tay vào lòng bàn tay, lúc này đội viên Khương Hân nhỏ giọng nói: “Yên Nhiên, lần này Đại học A bị gì thế, sau lưng các cô ta có phải có cao nhân nào chỉ điểm không nhỉ?”
“Đừng nóng vội, xem thử bọn họ nhảy có ra cái trò gì không đã.” Lệ Yên Nhiên cười lạnh một tiếng, tuy lần này nhan sắc Đại học A lên hương, nhưng nhảy không đẹp, thì vẫn thua họ thôi.
“Đúng vậy, mọi người đều biết bọn họ chẳng biết nhảy nhót gì, tớ cũng không tin bọn họ nhảy múa còn có thể vượt qua chúng ta!” Khương Hân tràn đây tự tin nói.
Lúc này tiếng nhạc vang lên, là một bài hát rất trong veo “Honey”.
Trên sân đám Phạm Điềm đã căng thẳng đến mồ hôi chảy đầy tay, các cô hít sâu một hơi, nhanh chóng điều chỉnh tốt chính mình.
Lê Hương tự nhiên thoải mái đứng ở chính giữa, không có chút nào khẩn trương luống cuống, đôi mắt trong vắt đen láy ấy của cô óng ánh sóng nước, lúc tiếng nhạc vang lên, cô dẫn mọi người bắt đầu chuyển động tay chân.
Diệp Linh biên đạo bài “Honey” này rất đơn giản, tay trái để lên ngực, tay phải vẽ từng vòng… Động tác chính đại khái là như vậy, độ khó so với vũ đạo nóng bỏng kia của Lệ Yên Nhiên hệt như một trên trời, một dưới đất.
Nhưng những động tác được các cô gái mặc áo thun trắng váy đen nhảy, cảm giác vừa trẻ trung vừa đáng yêu còn có chút quyến rũ, quả thực đâm thẳng vào tim những thiếu niên kia.
“Bóp” một tiếng, bình nước trong tay đội trưởng Đại học T rót xuống, xem đến ngây dại.
Lê Hương có gốc vũ đạo, bài “Honey” này cô có khống chế rất tốt, nhảy đến phân nửa, các cô xoay người, Lê Hương ngước mắt, dáng người cao lớn anh tuấn trên khán đài kia trong nháy mắt xông vào mắt cô.
Cô thình lình thấy được Mạc Tuân.
Hiện tại Mạc Tuân đang nhìn cô, không biết có phải là do thị lực cô quá tốt, hay là ánh mắt anh quá tùy ý thẳng thừng, cô thấy rõ ràng đôi mắt thâm thúy kia dán trên người cô, không kiêng dè quan sát từ trên xuống dưới.
Đó là ánh mắt người đàn ông nhìn phụ nữ.
Khuôn mặt đang tươi cười của Lê Hương thoáng hiện lên vệt đỏ đáng ngờ, trước mặt người đàn ông mình thích nhảy vũ đạo quyến rũ như vậy, trong lòng ai cũng sẽ sinh ra vài phần ngượng ngùng.
Nhưng nghĩ đến hành vi tồi tệ của anh, còn một mực chắc chắn cô đang câu dẫn anh, cô còn sợ gì chứ?
Lê Hương theo điệu âm bắt chéo cánh tay mảnh khảnh của mình đặt trên vòng eo nhỏ nhắn, ngay trước mặt anh lắc mông mình.
Trên khán đài ánh mắt Mạc Tuân đột nhiên tối sầm lại, hầu kết nhô ra chậm rãi trượt lên xuống, cô còn dám cãi không có câu dẫn anh, bây giờ cô lại dám ở trước mặt mọi người lắc mông với anh, không phải câu dẫn thì là gì, còn càng lúc càng lớn mật.
Mạc Tuân không biết cô vì câu dẫn mình mà tốn bao nhiêu công sức, anh cảm nhận được tất cả thuộc về cô, khuôn mặt nhỏ tuyệt sắc lớn chừng bàn tay ấy, đôi mắt đen láy long lanh sóng nước, dáng người thiếu nữ uyễn chuyển mềm mại, đều là kiểu anh thích.
Anh chú ý tới phong cách mặc quần áo của cô, cô thích mặc kiểu thanh lịch trong sáng hoặc mặc màu sắc nhã nhặn, còn có bài “Honey” này của cô, cũng làm anh không dời mắt nỗi.
Anh cho tới giờ vẫn không dám mơ, trên đời này lại đột nhiên xuất hiện một cô gái, dường như vì anh mà định chế, thỏa mãn tất cả ảo tưởng cùng yêu thích của anh với một cô gái.
Mạc Tuân cũng hiểu được chính mình gần đây rất khác thường, liền lấy hôm nay làm ví dụ, anh có ý định nâng đỡ thầy Ngô Đại học A, anh còn bằng lòng nán lại xem những đội cỗ động này nhảy.
Trước đây anh chưa bao giờ làm những thứ này.
Dường như vô thức anh đã bị cô ảnh hưởng.
Chương 585:
Lúc này bài “Honey” đã đến đoạn cuối, Lê Hương cùng đội cỗ động Đại học A khom người cúi chào toàn trường.
A…
Toàn trường bạo phát thét chói tai, thậm chí còn có người lấy kèn hiệu ở đâu ra thôi, việc này khiến bầu không khí đã vượt qua điệu nhảy mở màn của Lệ Yên Nhiên.
Lê Hương lấy bài “Honey” áp đảo, trở thành vương giả của đội cỗ động trận bóng đợt này.
Khương Hân tức giận giậm chân tại chỗ: “Yên Nhiên, năm nay Đại học A quá hèn hạ, bọn nó chắc là đoán được vũ đạo của chúng ta, cho nên mới làm ngược lại, bọn nó vừa nhảy bài “Honey” liền biến bài “Baby” của bọn mình lại hơn sexy quá, không giống nữ sinh nhảy, bây giờ nam sinh đều chết mê vẻ mềm yếu ngây thơ của “Honey”, lại có độ trò chuyện(*), các cô bắt chuẩn tâm tư của đám đàn ông rồi, dễ dàng đạp chúng ta lên vị.”
Chuyên trang dành cho fan truyện ngôn tình ngontinh.vn
() Là được bàn tán, bình luận nhiều.
Lệ Yên Nhiên đương nhiên cũng biết những thứ này, hiện tại bài “Baby” của họ ngược lại thành làm nền, lần này Đại học A chơi trò tâm lý quá hoàn mỹ.
Sao Đại học A thay đổi lợi hại như vậy chứ?
Lệ Yên Nhiên ngắng đầu, đột nhiên trong đám người thấy được một thân ảnh lười biếng mềm mại, là… Diệp Linh!
Ra là Diệp Linh!
Lúc Lệ Yên Nhiên nhìn lại, Diệp Linh đã không thấy đâu.
Lệ Yên Nhiên dám chắc bản thân không bị hoa mắt, Diệp Linh đóa hồng đỏ độc nhất vô nhị, không ai có thể bắt chước dáng vẻ của cô ấy.
Diệp Linh sao lại ở đây?
Lệ Yên Nhiên dường như đột nhiên hiểu, quân sư đứng sau Đại học A lần này chính là… Diệp Linh!
Thảo nào lần này Đại học A lại khác biệt như vậy, thì ra Diệp Linh từ chối hợp tác với cô ta, quay đầu hợp tác với Lê Hương?
Diệp Linh vậy mà lại chọn Đại học A2 Diệp Linh là hoa hồng đỏ trong giới giải trí, hiểu rất rõ đàn ông, trên phố đều đồn, chỉ cần Diệp Linh nguyện ý, sẽ không có gã đàn ông nào cô ấy không tóm được, chỉ với bài “Honey” kia đã thong thả chiếm được yêu thích đám nam sinh này.
Lệ Yên Nhiên cảm giác Diệp Linh hung hăng tát cô ta một bạt tai, cô ta chắc chắc rồi Lê Hương không tìm được đến cô, cô cũng sẽ coi thường Lê Hương, vậy mà hai người kia lại hợp tá!
NgonTinh.vn - Đọc truyện online, đọc truyện hay

c Lệ Yên Nhiên lại có chút oán giận Đường Lệ, Đường Lệ thực sự không thể so với Diệp Linh, chị ta hại cô ta lần này không thể giữ vững vị trí của mình, cuối cùng thất bại thảm hại.
Lệ Yên Nhiên nhìn về phía Lê Hương, Lê Hương đã đến lối ra, nam sinh các trường khác chen chúc đi tới, vây quanh cô: “Hạ hoa khôi, chúng ta add Wechat kết bạn đi!”
Bảo vệ nhanh chóng chạy tới giữ trật tự: “Các em sinh viên, mong các em lập tức tản ra, để tránh xảy ra chuyện người dẫm người.”
Lệ Yên Nhiên biết, Lê Hương đây là một trận thành danh!
Tất cả mọi người đều vây quanh cô, mà cô ta lại bị quên lãng!
Lệ Yên Nhiên quay đầu nhìn Triệu Vĩ phía sau lưng, chỉ thấy ánh mắt Triệu Vĩ cũng si ngốc dán vào hướng của Lê Hương, Lệ Yên Nhiên không tức mà cười: “Đội trưởng Triệu.”
Triệu Vĩ nhanh chóng hoàn hồn: “Yên Nhiên, cậu gọi tớ à?”
“Đúng vậy đội trưởng Triệu, cậu cũng tháy đáy, lần này Đại học A xuất hết chiêu rồi, đợi lát nữa trong trận trên sân thi đấu cậu cũng không thể thủ hạ lưu tình, nếu không… Đại học T chúng ta sẽ thất bại làm trò cười cho người đấy.”
Chương 586:
Triệu Vĩ rất có tự tin, mấy năm nay anh ta đã quen với vị trí quán quân, thực lực Đại học A anh ta rất rõ, có cố mấy cũng bại dưới tay bọn họ thôi.
“Yên Nhiên cậu yên tâm, đợi lát nữa trên sân đấu tớ nhất định sẽ toàn lực ứng phó đánh bại Đại học A, quán quân vĩnh viễn thuộc về Đại học T chúng ta.”
“Vậy là tốt rồi, đội trưởng Triệu cố lên nhé.”
Cuộc đấu bóng rỗ chính thức bắt đầu, Đại học T và Đại học A một đường giết sạch đối thủ, y như mấy năm trước, hỏa lực rất mạnh.
Trên khán đài, sắc mặt phó giáo sư Chu rất xấu, tuy nói đấu bóng rổ quan trọng nhất là trận bóng rổ, đội cỗ động cũng không có giải gì, thế nhưng Đại học A áp đảo, vượt mặt màn nhảy mở đầu của Đại học T, quả thực làm cho mặt ông ta đen như đít nồi, càng không thể nghênh ngang đối diện với tên thầy Ngô kia.
Thầy Ngô là người vui vẻ nhất, ông ưỡn thẳng ngực: “Ôi chao lão Chu, năm nay thực sự là tạ ơn trời! Ông đừng xụ mặt thế, sinh viên Đại học A chúng tôi nào biết nhảy nhót gì đâu, đâu như vũ đạo của Đại học T các ông, cong eo hất mông, ở hộp đêm tôi từng thấy rồi, sinh viên trường ông đúng là còn nhảy đẹp hơn cả vũ nữ trong hộp đêm ấy!”
Miệng thầy Ngô rất độc, mặt phó giáo sư Chu càng thêm đen, thực ra bài “Honey” ngây thơ trẻ trung mà đội Lê Hương nhảy kia không chỉ là kiểu nam sinh thích, mà giáo viên các trường càng thích hơn, vì điệu nhảy đó vừa ngoan lại vừa năng động.
Khi Đại học A chưa ra sân, ai nấy đều cảm tháy bài “Baby” của Đại học T kinh thiên động địa, không cảm thấy có gì không đúng, nhưng khi Đại học A đại xuất trận, tất cả mọi người cảm thấy vũ đạo của Đại học T quá mức đẹp đẻ nóng bỏng, quả thực rất giống với vũ đạo trong hộp đêm.
Phó giáo sư Chu biết mình thua một ván, ông ta thật sự bất ngờ, không ngờ đến Lê Hương mà ông chặn ngoài cửa vậy mà có thể đánh bại hoa khôi Lệ Yên Nhiên Đại học T bọn họ.
Phó giáo sư Chu hừ một tiếng: “Lão Ngô, chúng ta vẫn nên so thắng thua ở trận đấu thì hơn.”
Đây là lần đầu tiên thầy Ngô chứng kiến phó giáo sư Chu vênh váo ăn quả đắng, trong lòng ông hả hê vui sướng, ông nhìn về phía Mạc Tuân bên cạnh, thầy Ngô thực sự xem Mạc Tuân thành tri kỷ của mình: “Lão Chu, ánh mắt của ông hơi kém đấy, nếu không sao ông lăn lộn nhiều năm như vậy vẫn chỉ là phó giáo sư ấy nhỉ, bàn về ánh mắt, vẫn là ánh mắt Mạc tổng độc đáo, tin tưởng Đại học A chúng tôi sẽ thắng, không giống những người khác chỉ thích nịnh nọt.”
Đám hiệu trưởng “nịnh nọt” các trường khác đột nhiên bị thầy Ngô điểm tên, bọn họ tức đến run người, không phải chỉ là một đội cổ động một trận thành danh thôi sao, thực sự là tiểu nhân đắc chí liền ngông cuồng!
Đôi mắt sâu hẹp của Mạc Tuân rơi vào trên người Lê Hương đang đứng ở lối ra, bên người cô có rất nhiều nam sinh vây quanh, đa số đều là xin phương thức liên lạc của cô.
Cô một mục từ chối, từ chối một lớp lại một lớp người, cứ như vậy mãi không dút.
Cô và mấy sinh viên Đại học A đứng chung một chỗ, đều hô hào cổ vũ cho đội bóng rổ Đại học A, lúc nghỉ ngơi, đội viên xuống sân, Lê Hương cầm chai nước khoáng đưa cho một nam sinh cao lớn đẹp trai.
Cậu trai kia chính là đội trưởng đội bóng rỗ Vương Thông, Vương Thông mở nắp bình uống nửa chai nước, cười xán lạn với Lê Hương, lộ ra hàm răng trắng như tỏa nắng.
Lê Hương đứng ở cạnh anh ta, thì thầm gì đó, tuần nam mỹ nữ nhìn vô cùng đẹp đôi.
Án đường anh tuần của Mạc Tuân nhanh chóng nhíu một cái, môi mỏng đều mím thành đường thẳng lạnh lùng.
“Anh Hàn Đình.” Lúc này Lệ Yên Nhiên đi tới.
Mạc Tuân không nhìn Lệ Yên Nhiên, ánh mắt anh vẫn là nhìn chằm chằm chỗ Lê Hương.
Lệ Yên Nhiên cảm giác mình bị ăn quả bơ ở khắp nơi, cô ta ra sức nhảy để lấy lòng Mạc Tuân, lại bị Lê Hương đoạt danh tiếng, hiện tại anh cũng chưa từng liếc mắt đến cô ta, chỉ đăm đăm nhìn Lê Hương, bình giám trong lòng cô ta đã bật nắp đỗ xòa.
Nhưng Lệ Yên Nhiên đã nhạy cảm đã nhận ra Mạc Tuân không vui, cô ngước mắt liền thấy Vương Thông đứng chung một chỗ với Lê Hương.