Mục lục
Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp (3S) dị bản
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 525:



Tôn Tiến đặt tay bên môi làm dấu im lặng, mọi người hết sức phối hợp yên lặng lại, hiện trường một chút thanh âm cũng không có.



Tôn Tiến nhấn vào số điện thoại mới lấy được, còn mở loa ngoài, đoạn nhạc chờ điện thoại du dương nhanh chóng quanh quần toàn bộ đại sảnh.



Tất cả mọi người đều nín thở chờ.



Sau đoạn nhạc chờ kia, quả nhiên điện thoại không nhanh không chậm tiếp thông, một giọng nói dịu dàng êm tai truyền tới: “Alo, ai vậy?”



Mọi người ngừng thở nhanh chóng trố mắt. Ơ, giọng nói của con nhỏ xấu xi Lê gia này sao lại dễ nghe như vậy?



Mạc Tuân mang theo Tiểu Viên Viên đã đi đến cạnh cửa, sắp sửa đi ra, nhưng nghe thấy tiếng “alo”



kia, bước chân của anh đột nhiên dừng lại.



Mạc Tuân xoay người, đôi mắt thâm thúy quét qua tên Tôn Tiến đang bày trò kia, nhìn trong tay điện thoại trong tay anh ta.



525-1-sung-nhanh-con-kip.jpg




Tất cả mọi người chờ cô gái Lê gia bên kia nổi giận, người Lê gia đều tính nóng, bọn họ đều đang đợi xem kịch vui.



Nhưng chờ mãi, người kia lại thủy chung không hé răng.



Không khí quá quái dị, người kia không tiếp chiêu, Tôn Tiến và San San ở đây cứ kêu rên, sau cùng hai người họ đều rên đến hơi khát nước.



Tôn Tiến ngậm miệng, không kêu nữa, lúc này giọng nói trong vắt mềm mại chậm rãi truyền tới, không chút giận dữ, chỉ khẽ bật ra tiếng cười nhàn nhạt: “Kêu đủ rồi?”



Kêu đủ rồi?



Ba chữ đơn giản này khiếnTôn Tiến cứng đờ, tức giận chất vấn: “Con nhỏ xấu kia, cô có ý gì?”



“Có ý gì à, tôi có thể có ý gì, các người đã tận lực biểu diễn như thé, tôi đây liền an tĩnh làm người nghe thôi mà, anh tức giận sao, uầy, lẽ nào tôi đã quên nói với các người một câu, các người cực khổ rồi?”



Mẹ kiếp!



Tôn Tiến muốn văng tục, con nhỏ Lê gia này vậy mà khác xa với tưởng tượng của anh ta.



“Còn nữa Tôn thiếu, vừa rồi tôi nghe được giọng anh như hữu tâm vô lực vậy, như không đủ hơi ấy, có phải anh hàng đêm phóng túng, nên thận… có chút hư rồi?”



Phụt.



Thận hư…



Mọi người vây xem nhịn không được, nhao nhao che miệng cười trộm thành tiếng.
Chương 526:



Sắc mặt Tôn Tiến tím lại: “Con nhỏ xấu xí kia, con mẹ nó cô nói ai thận hư, tôi vẫn khỏe, là người đàn ông có sức đấy!”



“Chẳng lẽ là tôi nghe sai rồi, gần đây anh có đau hông, tay chân lạnh, đi tiểu liên tục không?”



Tôn Tiến nghe lời này, thẳng hông, toàn thân run lên, cuối cùng hai chân kẹp một cái, thành một con tôm vặn vẹo buồn cười.



Một giây kế tiếp anh ta liền ý thức được không thích hợp, anh ta lại bị một con nhỏ xấu nắm mũi dắt đi, anh ta giận điên, giọng nói mềm nhẹ kia lại truyền tới: “Mơ ước trở thành người đàn ông sinh lý khỏe mạnh của anh là rất tốt, làm người ai cũng có ước mơ mà, lỡ gì thành hiện thực được thì sao, tôi cũng bị lòng thành tâm của anh làm cảm động, như vậy đi, tôi biết một bác sĩ Trung y, chuyên trị thận hư, có muốn tôi giới thiệu cho anh không?”



Tôn Tiến giận tới mức sắp tắc thở: “Không cần! Tôi…”



“Không cần à, vậy tôi cúp.” Sau đó cô trực tiếp ngắt máy.



Tiếng “tít tít” vang vọng khắp đại sảnh, mấy giây sau, mọi người cười òa lên, “Ha ha ha, Tôn thiếu… Ha ha haI”



“Tôi sắp cười chết rồi, nước mắt cũng chảy luôn này, Tôn thiếu, vị hôn thê này của anh thật sự rất thú vị đấy, cô ấy làm sao có thể đáng yêu như vậy chứ?”



“Tôn thiếu, anh đây mà gọi là chọc vị hôn thê hả, còn bị vị hôn thê trêu lại một trận, anh sẽ không thực sự…



thận hư đấy chứ?”



Tôn Tiến bị mọi người vây quanh cười nhạo, ngay cả San San bên người cũng mang vẻ mặt khác thường nhìn anh ta, đại khái cô ta muốn xem kỹ có phải anh ta có bị thận hư không.



Tôn Tiến mắt hết mặt mũi, suốt cuộc gọi này anh ta bị con nhỏ Lê gia đó nắm mũi dắt đi, không còn chút sức đánh trả, anh ta bị chọc giận điên rồi!



Con nhỏ xấu kia, chúng ta chưa xong đâu!



Mạc Tuân không đi, thực ra chính anh cũng kinh ngạc bản thân lại nán lại xem trò vui, anh không phải là người thích tham gia náo nhiệt, nhưng giọng nói thanh trong mềm nhẹ kia mang theo một loại ma lực, khiến anh không kháng cự được, chẳng cách nào nhấc chân rời đi.



Hiện tại xem ra, người đầu điện thoại kia rất thú vị.



Mạc Tuân như có như không cong đôi môi mỏng, sau đó mang theo Tiểu Viên Viên xoay người rời đi.



Trên hành lang, Sùng Văn và Thượng Võ một mực chờ thiếu gia nhà mình Mạc Tuân, thấy Mạc Tuân đi ra, hai người nhanh chóng cung kính đi theo.



Sùng Văn đẩy Thượng Võ mặt liệt một cái: “Hình như tôi thấy thiếu gia cười.”



Thượng Võ không có biểu tình: “Ờ.”



Sùng Văn kích động nói: “Thiểu gia cười đấy, từ khi về Đề Đô, tôi chưa từng thấy thiếu gia cười!”



Thượng Võ vẫn không có biểu tình: “Ờ.”



Sùng Văn: “…” Không có cách nào nói chuyện, cũng không có ai tám với anh ta.



Sùng Văn suy nghĩ một chút, thiếu gia cười là do cô gái mới tìm về được của Lê gia kia sao?



“Thiếu gia, hai nhà Tôn Hạ có hôn ước, Lê gia trước đây có một cô con gái bị lạc mất từ bé, mới vừa tìm về được, cô gái này chính là vị hôn thê của Tôn Tiến.”



Sùng Văn thấp giọng báo cáo.
Chương 527:



Khuôn mặt tuần tú Mạc Tuân không gợn sóng, anh nhàn nhạt liếc Sùng Văn: “Tôi có hỏi anh những thứ này?”



“Không có…” Sùng Văn lắc đầu: “Nhưng nếu như thiếu gia thích, tôi sẽ bảo Thượng Võ đêm nay thăm dò Lê gia , bắt cô gái Lê gia kia, tắm rửa sạch sẽ rồi đặt lên giường thiếu gia, để cô ta đêm nay hầu hạ cậu.



Lê gia ai nấy đều võ công phi phàm, ngay cả một người hầu cũng biết võ, nhưng những thứ này không làm khó được Thượng Võ, tuy Thượng Võ là tên mặt than, nhưng thân thủ anh ta rất xuất thần.



Sùng Văn liếc Thượng Võ, Thượng Võ gật đầu, tích chữ như vàng nói: “Có thể.”



Đôi mắt hẹp sâu như chim ưng của Mạc Tuân như quét tới, từ trong môi mỏng phun ra một chữ: “Cút!”



Thân ảnh Thượng Võ lập tức biến mắt.



Sùng Văn cứng đờ tại chỗ, bắt nạt người ta quá đó, anh ta không biết võ, làm sao mà cút(*) được chứ?



(*) Cút còn có nghĩa là lăn, lộn.



Biệt thự Mạc gia.



Mạc Tuân trở lại Mạc gia, anh thân cao chân dài đứng lặng trong phòng khách, ngón tay mảnh khảnh cởi mở cúc áo tây trang đen, đưa tây trang cho hầu nữ: “Lão phu nhân đâu?”



“Hồi thiếu gia, lão phu nhân ở trong phòng trên lầu.”



Hầu nữ cung kính nói.



527-1-sung-nhanh-con-kip.jpg




mấy người nhất định phải đuổi cùng giết tận như vậy ư, mấy người cứ tàn nhẫn máu lạnh đến thế sao?”



“Đủ rồi!” Là giọng Liễu Chiêu Đễ: “Tử Tiễn, con có phải điên rồi không, con sao có thể nói vậy với bố con, con nhỏ kia có gì tốt, không phải nó cho ngươi ăn thuốc lú rồi chứ, làm con mê muội đều váng cả đầu óc rồi!



Cửa thư phòng rất nhanh bị đầy ra, Mạc Tử Tiễn đi ra.



Mạc Tử Tiễn thấy được Mạc Tuân ngoài cửa, ánh mắt hai người cứ như vậy chạm nhau.







Mạc Tuân nhìn Mạc Tử Tiễn, đôi mắt thâm thúy hơi chân động, anh rất hiểu người em trai này, là viện sĩ trẻ tuổi nhất hiện nay, Mạc Tử Tiễn cậy tài khinh người, thanh lạnh lại cao ngạo, ánh mắt vô cùng cao, không có gì có thể ảnh hưởng anh, anh chưa từng bị thất thô.



Nhưng bây giờ viền mắt thanh lạnh của Mạc Tử Tiễn đỏ bừng, nhuộm đầy tơ máu, hai tay anh xuôi bên người siết chặt thành quyền, giống như sư tử nổi giận, đã sắp đến ranh giới bùng nổ.
Chương 528:

Mạc Tuân trước giờ chưa từng thấy qua một Mạc Tử Tiễn như vậy.

Bốn mắt nhìn nhau, Mạc Tuân nhàn nhạt mở miệng nói: “Em làm sao vậy?”

Nói rồi anh nhìn thoáng qua thư phòng: “Em là vì một… cô gái cùng bố cãi nhau à, em có cô gái mình yêu rồi?”

Mạc Tử Tiễn lạnh lùng nhìn Mạc Tuân: “Anh bây giờ hạnh phúc không?”

Mạc Tuân mím môi mỏng, không nói chuyện.

Hai người đàn ông anh tuần như nhau, họ đều là thiên chỉ kiêu tử, hiện tại trong ánh mắt đôi bên lại có tia lửa u ám giao nhau, rất nhanh Mạc Tử Tiễn cong môi: “Mạc Tuân, anh nhất định rất hạnh phúc rồi! Kế thừa tập đoàn thương giới, lại có Yên Nhiên đệ nhất mỹ nhân Đề Đô như vậy hầu bên cạnh, tốt lắm, anh nhất định phải hung hăng hạnh phúc!”

Nói xong, Mạc Tử Tiễn trực tiếp xoay người đi xuống lầu.

Mạc Tử Tiễn không thể nhìn Mạc Tuân thêm khắc nào, vì mạng sống hiện tại của Mạc Tuân là Lê Hương dùng mạng mình đổi lấy, cô ấy yêu anh còn hơn cả sinh mệnh mình.

Anh sẽ không đem nói cái tên Lê Hương này cho Mạc Tuân biết, mãi mãi sẽ không, anh sẽ không

để cho Mạc Tuân biết anh đến tột cùng đã mắt đi thứ gì, đây là sự trừng phạt với anhl Liễu Chiêu Đễ nổi giận đuổi theo: “Tử Tiễn! Tử Tiễn, con đứng lại đó cho mẹt”

Nhìn đôi mẹ con một trước một sau biến mất trước mắt, Mạc Tuân di mắt, lúc này cửa thư phòng mở ra, Mạc Tư Tước đi ra.

Mạc Tuân nhìn Mạc Tư Tước: “Mọi người cãi nhau VÌ con sao?”

Mạc Tư Tước lắc đầu: “Không phải, không liên quan gì tới con, hôm nay là sinh nhật Yên Nhiên, con ở cạnh Yên Nhiên thấy thế nào?”

“Cũng được.” Mạc Tuân cũng không định nhiều lời, anh nói thẳng: “Con nhìn bà nội đã.”

Trong phòng ngủ, Mạc lão phu nhân ngồi trên ghế mây, trong ngực bà ôm Tiểu Viên Viên, ba tháng này

Mạc lão phu nhân gây đi thật nhiều, mái đầu bạc trắng.

Mạc lão phu nhân gần như là một đêm bạc đầu.

Tiểu Viên Viên ngoan ngoãn vùi trong lòng lão phu nhân, kêu vài tiếng meo meo.

“Bà nội.” Mạc Tuân ngồi xổm xuống bên ghế mây Mạc lão phu nhân đang ngồi, nắm bàn tay già nua của bà.

Mạc lão phu nhân ngắng đầu nhìn về phía Mạc Tuân: “Ra là Hàn Đình về đấy à.”

“Bà nội, nghe nói gần đây bà chỉ ăn nửa chén cháo nhỏ, rốt cuộc bà làm sao vậy, nếu như bà có tâm sự gì có thể nói cho cháu biết mà.”

Mạc lão phu nhân nhẹ nhàng lắc đầu: “Bà nội không có việc gì, không cần lo lắng, bà nội chỉ là… nhớ một người, rất nhớ rất nhớ.”

Meo…

Meo meo…

Tiểu Viên Viên cũng kêu lên hai tiếng.

Mạc Tuân biết bà nội không muốn nói: “Bà nội, hai ngày nữa cháu đưa bà ra ngoài, ở chung với cháu, bây giờ khẩu vị cháu không tốt, cháu tìm được một người biết làm thức ăn ngon, có thể chuốc bà ăn ngon.”

Thăm bà nội xong, Mạc Tuân rời khỏi biệt thự Mạc gia, anh và Mạc Tử Tiễn ở bên ngoài đều có rất nhiều bất động sản, đều có biệt thự của mình.
Chương 529:



Trên chiếc Rolls-Royce sang trọng, Mạc Tuân dựa lưng vào ghế ngồi, gio tay lên xoa xoa ấn đường mệt mỏi, lúc này Sùng Văn ngồi chỗ tài xế mở miệng nói: “Thiếu gia, vừa rồi thư ký Nghiêm gọi đến, nhắc cậu chuyên gia tâm lý thứ 21 đã đến, Dr. Xuyên này rất giỏi về chuyện chăn gói, nhất định có thể chữa được bệnh… lãnh cảm của thiếu gia.”



Nghe được hai chữ cuối cùng này, Mạc Tuân để tay xuống, anh nhẹ nhàng nâng mắt, liếc Sùng Văn.



Sùng Văn thấy cần cổ rét lạnh, nhưng anh ta dày mặt cười nịnh: “Thiếu gia, lời này không phải là tôi nói, là…



là thư ký Nghiêm nói!”



Nghiêm Kiên ở xa bỗng hắt xì, lại là kẻ nào chụp nồi lên đầu anh ta?



Nhưng Sùng Văn cũng không nói bậy, từ khi Mạc Tuân về Đế Đô, bên người không có người phụ nữ nào, anh rất bài xích phụ nữ đến gần tiếp cận, Lệ Yên Nhiên là ngoại lệ.



Mạc Tuân lãnh đạm thu mắt: “Lái xe.”



“Vâng, thiếu gia.”



Tây Uyễn.



Mạc Tuân về tới biệt thự Tây Uyễn, bây giờ anh ở đây một mình, anh chuyên gia tâm lý thứ 21 của anh, Dr. Xuyên đợi đã lâu.



Dr. Xuyên là một người đàn ông trẻ tuổi trắng trẻo, anh ta mặc áo blouse trắng, ôn hòa lễ phép nhìn Mạc Tuân: “Mạc tổng, chào anh, mời ngồi.”



529-1-sung-nhanh-con-kip.jpg




Mạc Tuân lắc đầu: “Tôi cũng không biết, nhớ không nổi vì sao bị thương, nói chung bây giờ tôi không hề có hứng thú với phụ nữ, cũng không thích phụ nữ tới gần, gần đây bên cạnh tôi có một cô gái, thanh thuần linh động, chắc là tôi thích kiểu đó, nhưng tôi không có bát kỳ dục vọng gì với cô ấy.”



Sau khi Mạc Tuân về Đế Đô mới phát hiện phía dưới mình có một vết sẹo, nhưng dù cho anh cố nhớ thế nào, cũng không nhớ ra là vì sao bị thương.



Bị thương ở chỗ đó là rất trí mạng, anh không nhớ nỗi lý do, chuyện này có chút không bình thường.



Hơn nữa anh năm nay 28 tuổi, mặc dù không quá ham muốn, nhưng rốt cuộc cũng là sức trẻ bừng bừng, nhưng anh không hề có chút hứng thú với chuyện tình dục, cơ thể cũng không có chút phản ứng nào.



Anh biết mình cơ thể xuất hiện khuyết điểm, không phải lãnh cảm thì cũng là bắt lực.



Đối với Lệ Yên Nhiên, anh chắc là thích cô ta, Lệ Yên Nhiên tóc dài đen nhánh, mặt mày trong lơ đãng lộ ra vẻ linh động xinh đẹp, thỉnh thoảng sẽ làm tâm anh động.



Dr. Xuyên gật đầu, bày tỏ ý hiểu: “Mạc tổng, bên người anh đã có cô gái xuất hiện, vậy tiện thể chung đụng với cô ấy thử, giống như bạn trai bạn gái ở chung như vậy,em thử theo tình cảm anh đối với cô ấy càng sâu thì có thể sinh ra ham muốn với cô ấy không, ôm ấp thân mật giữa tình nhân đều sẽ kích thích lên ham muốn, anh mở lòng thử đi, để cô ấy vào.”



Phải vậy sao?
Chương 530:

Mạc Tuân đại khái biết hôn ước của hai nhà Mạc – Lệ, Mạc Tư Tước đã xem Lệ Yên Nhiên là con dâu tương lai của mình, kỳ thực anh không có vấn đề gì, có cưới ai cũng đều là sống qua trọn đời, kết hôn xong anh sẽ tương kính như tân với vợ anh, cho cô danh phận, tài phú, quyền thế, cả đứa trẻ nữa, hơn nữa có thể bảo đảm trung thành, huống chi Lệ Yên Nhiên đến tận giờ là cô gái duy nhất có thể đến bên anh, lấy cô ta về nhà cũng chưa hẳn không thẻ.

Nhưng bây giờ anh đối với Lệ Yên Nhiên cũng không có ham muốn muốn thân thiết ôm áp, hôm nay dù tất cả mọi người ồn ào bảo anh hôn cô ta một cái, anh cũng không hề muốn.

Mạc Tuân nhìn Dr. Xuyên, giọng trầm thấp lộ ra vài phần bí bách, còn có mờ mịt: “Không biết vì sao, tôi thấy lòng mình trống rỗng, sống không tốt cũng không xấu, không nổi được hứng thú với cái gì, mở mắt ra thức dậy, trời lặn lại nhắm mắt. Cuộc sống mỗi ngày khô khan cứng nhắc như cái máy, hôm nay Mạc Tử Tiễn hỏi tôi, hạnh phúc không, tôi không hạnh phúc chút nào, thậm chí ngay cả hạnh phúc là tư vị gì cũng không biết, tôi không biết mình muốn chút gì, chung quy lại là cảm giác… bản thân đã mất đi thứ quan trọng nhất trong sinh mệnh mình.”

Dr. Xuyên nhìn khuôn mặt tuấn tú của người đàn ông dưới ánh sáng mờ tối, anh ta trực giác người đàn ông này đã trải qua vét thương tâm lý rất lớn, nhưng anh hiện tại lại sống rất yên ổn.

“Mạc tổng, lần trị liệu tiếp theo chúng ta thử thôi miên một chút, tôi đi vào thế giới của anh xem thử, có thể nhìn thay anh tìm được đáp án không, đến tột cùng anh đã mắt đi cái gì.”

530-1-sung-nhanh-con-kip.jpg


Chữ “được” này cũng đủ để cho Yên Nhiên vui vẻ rồi: “Anh Hàn Đình, cảm ơn anh nha, em vui quá, ngủ sớm chút đây, mai không gặp không về ạ.”

Mạc Tuân đặt điện thoại trên tủ giường, sau đó bình tĩnh hai mắt nhắm nghiền.

Lúc này, ở Lê gia Đề Đô.

Người cầm đầu Lê gia – Lê Bang đẩy cửa phòng ra, ông đùng đùng lửa giận, dồn khí đan điền mở miệng mắng: “Lê Hương, vừa rồi cái thằng cháu rùa(*) Tôn Tiến kia có phải gọi điện thoại cho con không, có muốn bố kêu người trùm bao bố bắt nó tới, đánh cho con một trận hả giận!”

€) thằng cháu rùa là một câu chửi, nặng hơn Vương bát — rùa rụt cổ, vì vương bát là chỉ con rùa, cháu con rùa — địa vị còn thấp hơn.

Lê Hương đứng trên ban công được chạm trổ hoa văn, trên người là chiếc váy suông trắng, váy trắng càng tôn lên vẻ lả lướt uyễn chuyển của cô, mái tóc đen thanh thuần xõa xuống bờ vai, cô lộ ra nửa bên mặt tuyệt sắc.

Ba tháng không gặp, cả người cô như là thoát thai hoán cốt, chỉ đứng nơi đó cũng hệt như minh châu toả ra vẻ đẹp sáng chói, khí chất không nhiễm bụi trần, câu hồn đoạt phách.

Lê Bang vừa sảng giọng hô, Lê Hương nhanh chóng đặt ngón tay trắng noãn bên môi “suyt” một cái: “Bố Hạ à, bố nói nhỏ chút, bố dọa con chim của con rồi.”

Lê Hương đang đút chim ăn, bên tay cô có một lồng chim, bên trong có ba chú chim nhỏ ú nu đầy lông.

“Lê Hương, giờ đã lúc nào rồi, sao con còn nuôi chim, con chim này con đã nuôi ba tháng, chưa từng rời khỏi nửa bước, đây không phải là loại chim vươn tay một cái là bắt được một lũ trên trời sao, nếu con thích bố sẽ bắt cho con một con chim rừng cho con chơi đã luôn!”

Dáng người Lê Bang vô cùng cường tráng, mắt to mày rậm chính là một người đàn ông mạnh mẽ, tính cách thẳng thắn lại hào sảng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK