Chuyện này không bình thường.
Trận pháp này chỉ có một cách có thể phá, đó chính là máu Xích Tử.
Trên người hắn ta không có máu Xích Tử, vậy người vào trong trận tất nhiên có một người trên người chảy xuôi máu Xích Tử, người đó là huyết mạch hoàng gia Hoa Tây Châu, là đế vương chân chính.
Đây chính là máu Xích Tử.
“Lê Hương, đây là máu của ai?” Tô Hi hỏi.
Đây là… máu của Mạc Tuân?
Lê Hương lần đầu tiên vào cấm địa, liền phát hiện Nhiếp Tâm thuật không hề có tác dụng với Mạc Tuân, lúc đó cô liền hoài nghỉ.
Lần này cô đến Hoa Tây Châu một mục đích khác chính là, lấy một giọt máu của Mạc Tuân, cô muốn kiểm chứng thử suy nghĩ trong lòng.
Lúc đó ở trong phòng, Mạc Tuân rất tức giận, một quyền đập vào trên vách tường, anh chảy rất nhiều máu, cô nhân cơ hội lấy một giọt.
Hiện tại cô nắm giọt máu này đi lại tự nhiên trong trận, xem ra máu của Mạc Tuân chính là… máu Xích Tủ?
“Lê Hương, em không muốn nói ra tên của người này, là bởi vì muốn bảo vệ anh ta, đúng không? Được, anh có thể không hỏi, nhưng máu Xích Tử tái hiện, Hoa Tây Châu sắp phải nghênh đón một trận gió tanh mưa máu, Lan Lâu Cổ Quốc của chúng ta và Hoa Tây Châu có mồi ràng buộc sâu xa, tất nhiên cũng sẽ bị cuốn vào trong đó.”
“Lan Lâu Cổ Quốc?”
Con ngươi Lê Hương đột nhiên co rụt lại, không khỏi lặp lại tên này.
Lê Hương từng thấy qua cái tên “Lan Lâu Cổ Quốc” trong một quyền cổ thư, đây là một quốc gia rất thần bí, sau đó bởi vì một nguyên nhân mà hoàn toàn biến mắt.
Trong cổ thư cũng không có viết rõ nguyên nhân này là cái gì, cho nên Lê Hương cũng không biết, cô tuyệt đối không ngờ rằng bản thân đến từ Lan Lâu Cổ Quốc.
“Lê Hương, không sai, nhà của em chính là Lan Lâu Cổ Quốc, Lan Lâu Cổ Quốc chúng ta sở hữu y thuật trung y cao thâm nhất huyền ảo nhất trên đời này, nhất là thiện châm, nơi đó là tiên cảnh nhân gian chân chính, mẹ em Lâm Thủy Dao là nữ vương đại nhân đang đảm nhiệm Lan Lâu Cổ Quốc.” Tô Hi nói.
“Cái gì?” Mắt Lê Hương khẽ giật: “Mẹ em là nữ vương đại nhân, vậy chẳng lẽ em là… là công chúa?”
Tô Hi cong đôi môi mỏng: “Không phải, Lê Hương, từ khoảnh khắc em đặt chân về nhà kia trở đi, em chính là tân nữ vương đại nhân rồi.”
*” Lê Hương không hề có chút tâm lý chuẩn bị, cho nên không khỏi hít vào một ngụm khí lạnh, nhưng rất nhanh cô đã khôi phục trấn định: “Anh Tô Hi, chúng ta vẫn nên đi tìm bảo rương thứ hai mẹ lưu lại thôi!”
*U? Lê Hương đi tới dưới cây đại thụ lần đầu tiên cô tiến nhập cấm địa, lúc đó cô ở trong Nhiếp Tâm thuật trong thấy được bảo rương của mẹ ở đây.
Hiện tại, bảo rương thứ hai lặng lặng nằm ở nơi đó.
Lần này không phải ảo ảnh, mà là thực sự.
Lê Hương nhanh chóng chạy lên trước, cầm bảo rương thứ hai lên, thật tốt quá, cô rốt cuộc tìm được rồi?
Bảo rương thứ hai cũng không có khóa, Lê Hương trực tiếp mở ra, đôi mắt sáng trong lóe ra ý cười toái sáng: “Anh Tô Hi, anh nói xem bảo rương thứ hai của mẹ sẽ để lại cái gì cho em, còn có thể là y điển không ạ?”
Tô Hi cũng không trả lời, Lê Hương mở bảo rương ra, trong rương cũng không có y điển, mà là một ống sáo màu xanh M
Chương 1031:
Mẹ lại để lại cho cô một cây sáo? Lúc Lê Hương còn đang nghỉ ngờ liền thấy phía dưới cây sáo còn đè một phong thư, trên phong thư viết “gửi đến Lê Hương thân yêu”.
Nhìn dòng chữ nhỏ quen thuộc, nét chữ rồng bay phượng múa này, Lê Hương nhanh chóng gợi lên môi đỏ mọng, viền mắt trắng nõn của cô đỏ lên.
Bởi vì cô nhận ra, đây là chữ của mẹ, đây là thư mẹ để lại cho cô.
Chỉ chóp mắt mà đã 11 năm rôi, mười một năm gian mẹ chưa từng bên cạnh cô, hiện tại trong trí óc của cô vẫn còn rõ ràng hồi ức hạnh phúc của cô và mẹ, cô thật sự rất nhớ rất nhớ mẹ.
Lê Hương nhanh chóng mở phong thư này ra, Lâm Thủy Dao viết trong thư, “Keng keng keng keng keng, đầu tiên chúc mừng Lê Hương của mẹ, mẹ đứng từ nơi tứ hải bát hoang đầu tiên gửi đến con lời chúc mừng, Lê Hương, rốt cuộc con đã tìm được đường về nhà.”
“Lê Hương có phải cho rằng trong cái hòm báu này sẽ là quyển y điển thứ hai không? Mẹ để cho con đoán trúng lúc bắt đầu, sao lại còn để con đoán được kết cục chứ. Trở lại Lan Lâu Cổ Quốc con sẽ biết, y điển không phải tính theo cuốn, mà là tính theo lầu các, chờ con về nhà, y điển một quyền rồi đến N quyền, tùy con chọn duyệt.”
“Lê Hương, ống sáo này lưu cho con, phía dưới có khúc phổ, không đúng, phải nói là… bí thuật thượng cổ huấn sói.”
“Cuối cùng Lê Hương, mẹ ở Bỉ Ngạn chờ con, lúc trăng tròn, rẽ nước mà đến, mau quay về vòng tay mẹ nào bé con!”
Lê Hương đọc đi đọc lại phong thư này, một chữ cũng không nở chảy trôi, trong tròng mắt trong vắt dâng lên ánh nước, cô thận trọng gấp phong thư này lại, sau đó mở ra bí thuật thượng cổ huấn sói kia.
“Lê Hương, mẹ em cũng biết huấn sói, nhưng mà rất đáng tiếc, mẹ em đến tận bây giờ chỉ thuần phục được hai con sói, còn phải xem em có thể giáo huấn bao nhiêu, thì nhìn thiên phú của em thôi.” Tô Hi nói.
Lê Hương nhìn về phía trước, phía trước đen đặc một mảnh, ở trong đó dường như ẩn chứa một sức mạnh vô cùng vô tận, khiến người ta không dám đặt chân.
Cô nhẹ giọng nói: “Lan Lâu Cổ Quốc rất sớm đã biến mắt trên thế giới này, sau đó lại trải qua đại dương đổi dời, vỏ trái đất vận động, em cảm thấy được Lan Lâu Cổ Quốc đang ở ngay…
giữa vùng biên giới của cắm địa này và Hoa Tây Châu trong.”
Mi tâm tuấn mỹ của Tô Hi khẽ động, anh nhìn về phía phía sau: “Lê Hương, bọn họ đuổi tới rồi.”
Lê Hương xoay người, chỉ thấy phía trước tới rất nhiều người, trước hết đập vào mi mắt chính là một dáng người đồ sộ, là Mạc Tuân.
Mạc Tuân mang theo Thượng Quan Đẳng, còn có Lệ Quân Mặc và Mạc Từ Tước cùng đi tới.
“Lê Hương, Thất công tử, không ngờ chứ gì? Chúng tôi có thể tìm được các người!” Thượng Quan Đằng cười ha ha, có thể đi ra trong trận này nằm trong dự liệu của hắn, chuyện Mạc Tuân đợi lúc trở về hắn sẽ từ từ điều tra, hiện tại quan trọng trước mắt hơn chính là Lê Hương.
Chương 1032:
Lê Hương nhướng đôi chân mày lá liễu tinh xảo, Mạc Tuân chính là máu Xích Tử, cho nên bọn họ có thể tìm đến đã ở trong dự liệu của cô.
“Lê Hương, trong tay cô câm cái gì đó?” Lúc này Thượng Quan Đằng chú ý tới bảo rương trong tay Lê Hương, hai mắt hắn ta nhanh chóng lộ ra tia tham lam.
Bảo rương trong tay Lê Hương lộ diện một cái, không khí của hiện trường trong nháy mắt trở nên khẩn trương lên, giương cung bạt kiếm, cô biết rất nhiều người đều muốn bảo rương trong tay cô.
Thượng Quan Đằng muốn, Lệ Quân Mặc và Mạc Từ Tước cũng muốn, ánh mắt trong vắt của Lê Hương rơi trên khuôn mặt anh tuấn của Mạc Tuân, Mạc Tuân không nhìn bảo rương trong tay cô, rõ ràng cho thấy anh không có hứng thú, đôi mắt đen kia nhìn cô chăm chú, thứ anh muốn cũng chỉ có côi Lê Hương mỉm cười: “Xem ra hôm nay tôi và anh Tô Hi không ra ngoài được rồi.”
Lúc này Mạc Từ Tước tiến lên một bước: “Lê Hương, giao bảo rương trong tay cô cho chúng tôi.”
Thượng Quan Đằng nhanh chóng nói: “Không được, bảo rương này là của tôi!”
Tất cả mọi người đang áp sát.
Tô Hi định di chuyển, nhưng Lê Hương nhanh chóng vươn tay ngăn Tô Hi, trong đôi mắt sáng lưu chuyển sóng nước như trút xuống: “Các người đều muốn vật mẹ tôi lưu lại, được thôi, các người có bản lĩnh thì lấy đi!”
, Lê Hương chậm rãi lấy ra cây sáo ngọc, bắt đầu thôi.
Tiếng sáo du dương chậm rãi vang vọng toàn bộ rừng rậm, tựa như là giai điệu động nhân nhất giữa lúc đêm khuya, dây dưa kéo dài.
Cô đột nhiên thổi sáo.
“Lê Hương, cô đang giở trò gì đấy?” Trong lòng Thượng Quan Đẳng đột nhiên có một loại dự cảm rất xấu.
Mạc Từ Tước muốn di chuyển, nhưng Lệ Quân Mặc ngăn ông lại: “Nghe kìa, có tiếng gì!”
À hú…
À hú…
Hú hú hú…
Nơi đây lúc đầu lặng yên không tiếng động, hiện tại có thình lình vang lên tiếng tru, khiến người ta tê cả da đầu.
“Cái này… là tiếng gì?” Thượng Quan Đằng khiếp sợ lại khủng hoảng.
Ánh mắt Mạc Tuân thủy chung rơi trên gương mặt nhỏ tuyệt sắc kia của Lê Hương, anh nhàn nhạt mấp máy đôi môi mỏng: “Đó là tiếng sói.”
Cái gì? Sói? Lần kia Mạc Tuân theo Lê Hương cùng tiến nhập cắm địa, đã từng gặp được hai con sói, hiện tại chính là tiếng tru c ủa sói, nhưng không phải hai con, mà là… rất rất nhiều con?
“Sói! Các người mau nhìn, thật sự là sói!” Lúc này có người hét lớn.
Mạc Tuân ngẳng đầu, chỉ thấy trong đêm tối phía trước đột nhiên có một đôi mắt đỏ sậm mắt, sau đó là hai đôi, ba đôi, bốn đôi…
Đó là mắt sói, là đôi mắt đỏ sậm đặc biệt thuộc về chúa sơn lâm khiến người nhìn rét run.
Rất nhanh, một con sói đi ra, hai con, rồi ba con… hơn mấy trăm ngàn con chó sói từ trong bóng tối đi ra, chúng nó vẫy đuôi, hàm răng sắc bén tản ra ánh sáng sắc lạnh.
Chúng nó đứng phía sau Lê Hương, vây cô lại, thể như đang bảo vệ cô.
Tất cả mọi người đang hít một ngụm khí lạnh, cái này… cái này… một màn này quả thật không thể tưởng tượng nổi, quá chắn động.