Diệp Linh không không nhúc nhích, lúc này nhiệt độ cơ thể trên người anh, nhịp tim mạnh mẽ của anh, mùi hương nam tính kia, đã làm cho cô an lòng và mê luyến.
Ngủ ở trong ngực anh, cô sẽ không thấy ác mộng nữa.
“Tỉnh rồi?” Lúc này tiếng nói người đàn ông vang lên, nhuộm vẻ nhập nhèm mới tỉnh, phá lệ từ tính êm tai.
Diệp Linh nhìn anh: “Cố tổng, anh nên dậy sớm đi, mặt trời đã chiếu đến mông rồi đó.”
Cố Dạ Cần mở mắt ra, anh nhìn khuôn mặt nhỏ trong lòng, tóc đen quấn quanh giữa chân mày mêm mị của cô, xinh đẹp làm anh không dời mắt nổi: “Anh đã sớm dậy rồi, lúc đầu anh định rời giường, nhưng anh khẽ động, em liền quấn lên, không cho anh đi.”
Cái gì?
Cô không tin đâu.
“Cố tổng, em thấy là do tối qua anh quá mệt nhọc, hôm nay mới không dậy nồi!”
Diệp Linh có chút cười nhạo anh, dù sao tối qua tay cô cũng sắp phế đi rồi.
Cố Dạ Cần nhướng mày kiếm anh khi, thấp giọng văng tục: “Mẹ nó! Tối qua làm máy lần cũng không đủ đỡ thèm!”
*…” Diệp Linh thấy ánh mắt anh có chút nóng bỏng, đã có ý tứ kia, cô không dám chọc anh nữa, nên nhanh chóng tránh ánh mắt của anh.
Cố Dạ Cần dùng sức hôn một cái trên cái trán xinh đẹp của cô, sau đó đứng dậy.
Diệp Linh ôm chăn: “Anh dậy à?”
“Không thì sao? Anh không dậy thì sao kiếm tiền nuôi em?”
“.,.” Tự cô cũng có tay có chân, tại sao phải cần anh nuôi?
Cố Dạ Cần vào phòng tắm rửa mặt, lúc đi ra đã thay áo sơ mi trắng quần tây đen, là combo kinh điển của nam thần, anh là trời sinh là móc treo quần áo, vai rộng eo hẹp chân dài, khí chất trong trẻo nhưng lạnh lùng lại cắm dục, là kiêu có thê câu tim phụ nữ.
Trước khi đi anh lại tới trước giường: “Anh ra ngoài, bên ngoài có một tá chuyện lớn, chắc phải rất muộn mới về, tự mình ăn ngủ, không có lệnh của anh, đừng chạy ra ngoài, biết không?”
Diệp Linh biết anh phải xử lý rất nhiều chuyện, chuyện Sử tổng còn có chuyện công ty cũng chờ anh đi, cô ngoan ngoãn gật đầu: “Biết ạ.”
“Hôn anh một cái.” Anh đột nhiên nói.
Diệp Linh bò dậy, hai tay nhỏ bé ôm cổ anh, hôn một cái lên đôi môi mỏng của anh.
Cố Dạ Cần vẫn không đi.
Diệp Linh biêt mình không làm anh thoả mãn, nên cô vươn lưỡi, liếm liếm khóe môi tối qua bị cắn rách của anh.
Cố Dạ Cẩn hưởng thụ cô chủ động, bản thân không có bắt kỳ động tác nào, anh phải nhịn, bằng không sẽ không dứt được, phụ nữ buổi tối trở về có thể lại hưởng thụ.
“Anh đi nhé.” Anh dùng bàn tay to xoa xoa đỉnh đầu của cô, sau đó rời đi.
Cố Dạ Cẩn đi, Diệp Linh lập tức rời giường, nơi này là biệt thự tư nhân của anh, phong cách trước sau như một khiêm tốn mà xa hoa, trong biệt thự chỉ có một người làm nữ lớn tuổi, trầm ổn nâu nướng giỏi.
Diệp Linh cảm thấy mắt cá chân đã không đau nữa, tối hôm qua Cố Dạ Cần đã thoa thuốc cho cô, anh còn thoa thuốc lên người cô, trước đó anh thô bạo làm cô bị thương nhẹ.
Chương 2020:
Buổi trưa, điện thoại Diệp Linh vang lên, điện thoại tới, là Cố lão gia tử gọi.
Diệp Linh ấn phím nhận, giọng điệu Cố lão gia tử âm trầm nhanh chóng truyền tới: “Tối hôm qua A Cần đã mang cô tới chỗ của nó đúng không, hai người đã bắt đầu ở chung rồi?”
Ở chung…
Về chuyện này Diệp Linh còn chưa nghĩ đến: “Cố lão gia tử, ông gọi điện thoại cho tôi chỉ muôn hỏi cái này?”
Cố lão gia tử hừ lạnh một tiếng: “A Cần đã đi bệnh viện tìm Sử tổng rồi, chuyện Sử tổng sớm muộn gì phải giải quyết, Diệp Linh, Sử tổng đã nói, hắn có thể không truy cứu chuyện A Cần phế hắn, song, phải đưa cô cho hắn.”
Sử tổng không tha thứ, vài ngày trước Cố lão gia tử đi đàm phán, Sử tổng nói luôn, lão không truy cứu cũng được, nhưng phải đưa Diệp Linh cho lão.
Diệp Linh chậm rãi nhếch môi: “Cố lão gia tử, ông đã đồng ý rồi?”
“Đương nhiên là đồng ý rồi, Diệp Linh, chuyện này bởi vì cô mà ra, cũng phải tự cô đi giải quyết.”
Diệp Linh đều nở nụ cười, Sử tổng quả thật bần thỉu, lão đã không được, không phải đàn ông nữ, thế nhưng còn muốn cô, đợi sau khi cô đến, Sử tổng không biết sẽ lấy thủ đoạn gì tới dằn vặt đối phó cô, đó chính là liệt ngục, Cố lão gia tử lom lom cũng đồng ý, chuyện trao đôi này này lão còn làm như chuyện đương nhiên.
Diệp Linh nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ: “Cố lão gia tử, ông đừng nghĩ tôi tôn xưng ông một tiếng ông, ông liền thật sự xem mình là ông nội tôi, ông bảo tôi đi là tôi phải đi à, đây chẳng phải rất mắt mặt sao?”
“Diệp Linh, cô không muốn đi?”
“Tôi đương nhiên sẽ không đi, Sử tổng và ông, một kẻ cuồng dại, một kẻ vọng tưởng, trò chơi này, tôi sẽ không chơi cùng các ông, không có chuyện thì tôi cúp điện thoại.” Diệp Linh làm bộ sẽ cúp điện thoại.
“Diệp Linh, cô thực sự không tính giúp A Cần sao?” Cố lão gia tử đột nhiên nói một câu.
Tay Diệp Linh khẽ khựng, sau đó thờ ơ bật cười: “Cố Dạ Cần là cháu ông, đối phó một kẻ như Sử tổng, ông ngay cả chút tự tin với cháu mình cũng không có? Nếu như ông còn có thể gặp Sử tổng, nhờ ông chuyển lời tôi cho lão ta, Cố Dạ Cẩn ra tù rồi, bảo lão tự cầu phúc đi.”
“Tút tút’ hai tiếng, Diệp Linh trực tiếp cúp điện thoại.
Trong bệnh viện.
Sử tổng còn nằm trong phòng bệnh VIP, một người đàn ông bị phế, đây chính là cực đại nhục nhã, nếu như Cố gia không cho lão một công đạo, lão là sẽ không yên.
Lúc này cửa phòng bệnh bị đầy ra, thủ hạ vội vã chạy vào: “Ông… Ông chủ…”
“Hoảng cái gì, có chuyện từ từ nói!” Sử tổng bất mãn khiển trách.
“Ông chủ, cố… Cố tổng tới!”
Cái gì?
Sử tổng lập tức từ trên giường ngồi phắt dậy, miệng lão tuy cứng, nhưng nghĩ đến ngày đó dáng vẻ ma vương của Cố Dạ Cần một cước đạp lão, trong lòng lão liền có chút kinh sợ: “Mau… Mau ngăn nó, tao không muốn gặp nói”
Lúc này ngoài cửa truyên đên một tiêng nói thấp thuần từ tính, mang theo vài phần ý cười: “Sử tổng, tôi đã tới, sao ông lại đóng cửa tìm không gặp vậy chứ?”
Cố Dạ Cản!
Sử tổng còn chưa kịp phản ứng, một giây kế tiếp cửa phòng bệnh đã bị đẩy ra, lãnh khí thanh bần bên ngoài trong nháy mắt tập kích đến.
Chương 2021:
Cố Dạ Cần tới, ngày hôm nay vẫn toàn thân áo đen như cũ, cao to tuấn ngọc, anh đứng ở cửa, cặp con ngươi đen sâu thẳm kia nhàn nhạt rơi trên người Sử tổng, sau đó nhắc đôi chân dài đi vào, bước đi trầm ổn ưu nhã như là vua bách thú bước chậm trong rừng rậm.
Ở bên cửa phòng Sử tông có hộ vệ của mình, mấy tên hộ vệ kia muốn ngăn cản Cố Dạ Cẩn, thế nhưng nhanh chóng bị thủ hạ áo đen của Cố Dạ Cần đẩy sang một bên, Cố Dạ Cẩn cứ như vậy không coi ai ra gì, nghênh ngang đi đến.
Sử tổng tức đến run rẫy cả người, hộ vệ lão dùng tiền thuê tới nhất định chính là phế vật, phế vật!
Bọn họ ở trước thủ hạ Cố Dạ Cần như là gà con mặc người chém giết.
Lúc này Cố Dạ Cần đi tới bên giường bệnh, anh tháo bao tay ra, lấy bao tay vỗ vỗ mặt của Sử tổng: “Sử tổng, nghe nói ông vẫn đang nằm viện, nên tôi mang theo một ít thuốc bổ tới thăm ông.”
Lực tay Cố Dạ Cần rất lớn, mặt của Sử tổng đã bị bao tay da đen vỗ “đùng đùng” rung động, như thể Cố Dạ Cần đang vả lão mấy bạt tai, Sử tổng nổi điên rồi. Lưu manh! Sao lão lại thấy Cố Dạ Cần lưu manh như thế!
“Cố Dạ Cần, mày ra ngoài, tao không muốn gặp mày!” Sử tổng hạ lệnh đuổi khách.
“Sử tổng, còn giận à, đừng giận, nhìn tôi mang thuốc bổ gì cho ông này?”
Thư ký riêng đưa vài hộp quà tinh xảo tới, Cố Dạ Cẩn ném từng hộp quà vào trong lòng Sử tổng : “Ông xem, cái này là lộc nhung, cái này là hà thủ ô… đều là thuốc quý, trị được bệnh… liệt dương của ông đấy, ah, đúng rồi, tôi còn mua chút thuốc tây bồi bổ, nói không chừng uống hết đống thuốc này, ông sẽ khỏe đây.
Sử tổng bị nhét đầy hộp quà, một hộp cũng không ôm, còn rớt xuống.
Mặt Sử tổng trướng hồng, lão đã cảm thấy trần trụi sỉ nhục, Cố Dạ Cần thật sự là quá kiêu ngạo ngang ngược, lão mới là người bị hại đây!
Lúc này thư ký riêng đưa đến một cái cái ghế, Cố Dạ Cần ngồi xuống, anh ném bao tay cho thư ký riêng, ngả ngớn khẽ nhếch môi mỏng: “Sử tổng, ngàn vạn lần đừng khách khí, đống thuốc bổ này ông nhận đi, dù sao thì cũng là tôi phế ông đi, yên tâm, tôi nhất định trị cho ông, lát nữa báo tiền chữa bệnh của ông cho thư ký riêng của tôi, tôi trả cho ông.”
Cố Dạ Cần đã vung tiền thì sẽ rất rộng rãi.
Sử tổng đã tức giận đến sắp hộc máu, lão nhìn Cố Dạ Cần, Cố Dạ Cẩn cắt đầu định càng tôn lên ngũ quan tuấn.
mỹ ấy thêm tinh xảo, cùng như một yêu nghiệt, hiện tại trên mặt anh không có chút hồ thẹn nào, ngược lại còn mang theo vài phần nghiền ngẫm và trào phúng nhìn lão, dáng vẻ ấy điên cuồng vừa tà vừa dã, quả là thứ đã có từ trong xương.
Sử tổng luôn cảm giác mình thực sự là người bị hại thảm nhất trong lịch sử, lão vứt hết đống thuốc bổ xuống mặt đất: “Cố Dạ Cần, mày đừng có giỏ cái vẻ ấy với tao, chỉ cần ta một ngày không nhả ra, chuyện này sẽ không xong đâu! Nếu như mày thức thời, hiện tại nên nói xin lỗi tao, cầu xin tao giơ cao đánh khẽ thả mày!”
Đôi chân dài của Cố Dạ Cần lười biếng duỗi vê phía trước, sau đó vắt chéo lại nơi mắt cá, anh híp con ngươi đen nhìn ánh nắng phía ngoài: “Sử tổng, bây giờ là ban ngày hay ban đêm?”
Đây là câu hỏi vớ vân gì?
“Đương nhiên là ban ngày!” Sử tổng đáp một câu.
“Ah,” Cố Dạ Cần gật đầu: “Ông cũng biết là ban ngày, vậy còn ngủ mơ à?
Nói loạn cái gì đấy, tỉnh lại đi! Đừng nằm mơ giữa ban ngày chứ.”
bì tớ SP tổng hít một hơi lạnh, lão lúc này mới phản ứng kịp Cố Dạ Cần đang châm chọc lão, trời ạ, thằng này quá là… coi trời bằng vungl Sử tổng luôn cảm giác mình sắp tức đến tắt thở.
Lúc này Cố Dạ Cần nhàn nhạt thu hồi ánh mặt, anh nâng mí mất tuân mỹ liêc Sử tổng: “Trở lại chuyện chính, nói đi Sử tổng, đêm hôm đó Diệp Linh vì sao đi tìm ông?”
Chương 2022:
Sử tổng cứng đờ, lão ngạc nhiên nhìn Cố Dạ Cần: “Mày tìm đến tao chính là…vì chuyện của Diệp Linh?”
“Không thì?” Lúc này Cố Dạ Cần thật sự nở nụ cười, anh từ trong cổ họng bật ra tiếng cười trêu ngươi: “Lẽ nào, tôi tới thăm ông?”
“Sử tổng,” Cố Dạ Cần liếc mắt Sử tổng trên dưới: “Ông nhớ thương tôi như thế, chẳng lẽ… đã yêu tôi rồi!? Ngàn vạn lần đừng yêu tôi, tôi chỉ thích phụ nữ.”
*…” Trước khi Cố Dạ Cần tới, Sử tổng luôn cảm thây bị phê là chuyện vô cùng nhục nhã, sau khi Cố Dạ Cẩn đến, Sử tổng đã cảm thấy hiện tại mới là thời khắc nhục không chỗ chui, Cố Dạ Cần hế lão, còn muốn day mặt gã qua lại ưới đất.
Thằng ác quỷ này!
Về chuyện trước đây của hai nhà Diệp Có, Sử tổng chắc chắn sẽ không nói.
“Cố Dạ Cần, vậy e là mày phải đi một chuyến vô ích rồi, bởi vì tao sẽ không nói cho mày biết!” Sử tổng nói.
Trên ngũ quan tuần mỹ của Cố Dạ Cần không có tâm tình gì lớn, anh nhướng mày kiếm anh khí, “Ah, ra vậy à, ông hiện tại đã không muốn nói, vậy tôi đi trước.”
Cố Dạ Cần đứng dậy đi liền.
Sử tổng nghỉ ngờ lại bất an nhìn Cố Dạ Cần, anh tới nơi này thật chỉ là để hỏi chuyện của Diệp Linh? Vậy chuyện anh phế lão tính thế nào?
Cô Dạ Cân đi tới bên cửa, bông bước chân của anh dừng lại: “Sử tổng, lúc nào ông muốn nói, gọi điện thoại cho ` tôi.
Có Dạ Cẩn câu môi mỉm cười, sau đó mang thủ hạ nghênh ngang rời đi.
Anh đi rồi.
Sử tổng sờ sờ trán của mình, trên trán lão đã có một lớp mò hôi lạnh, phòng bệnh VIP còn một mảnh hỗn độn, trên mặt đất đều là thuốc bổ.
Sử tổng luôn có dự cảm không lành, lão luôn cảm thấy Cố Dạ Cần sắp ra tay rồi.
Lúc xế chiều, dự cảm không lành này liền được nghiệm chứng, thủ hạ vội vã chạy vào: “Ông chủ, không xong, đã xảy ra chuyện!”
Tập đoàn Có thị buổi chiều chính thức mở buổi họp báo với ký giả, chủ tịch Cố thị Cố Dạ Cần sau trận phong ba đã xuất hiện, anh mặc tây trang màu đen ngồi ở chủ vị toàn trường, đối diện ống kính, sắc mặt anh ngưng trọng nghiêm túc hướng về phía màn ảnh nói: “Tôi quả thật đã đánh người, tôi đánh Sử tổng, chuyện đánh người này là tôi không đúng, tôi xin lỗi.”
Sử tổng ngồi ở trên giường bệnh nhìn Cố Dạ Cần trên màn ảnh, lão tức đến hận không thê đập bê màn ảnh, buôi sáng cái thằng tới chỗ lão kiêu ngạo càn rỡ đến thế vậy mà giờ trong màn ảnh lại trưng ra cái dáng hối lỗi, diễn cũng thật hay!
Sử tổng biết Cố Dạ Cẩn không phải một người tốt, có thể trong vòng mấy năm đưa Cố thị thành thủ phủ, Cố Dạ Cần chẳng những có buôn bán thiên phú, trong xương anh còn có tính gian xảo dối trá đặc biệt của thương nhân.
“Ông chủ, Có… Cố tổng ở buổi họp báo đã nói một câu nói như vậy, nhưng những lời này của anh ta cũng không phải là nói đùa, anh ta trực tiếp đẩy ngài tới nơi đầu sóng ngọn gió.”
“Bởi vì Cố tổng cũng không nói lý do đánh người, nên mọi người càng hiếu kỳ hơn, cư dân mạng múa phím, ô ập đi stalk* ngài, stalk đến nỗi đến quần lóc của ngàicũng lôi ra được.”
*Stalk là từ tiếng Anh, danh từ có nghĩa là thân cây, cuống hoa, những vật trang trí hình thân cây, động từ có nghĩa là lén theo dõi, theo đuổi, rình rập, đuổi theo một ai đó.
“Chuyện mấy năm nay ngài đã làm toàn bộ bùng nổ, mấy chuyện như ngài ngoại tình, làm lớn cái bụng của nữ thư ký còn hại chết chồng người ta, chơi quy tắc ngầm với nữ minh tinh đều bị moi ra. Ngay mới vừa rồi, một người mẫu trẻ của triển lãm ô tô đã rơi nước mắt đứng lên tố cáo ngài đã cưỡng hiếp cô ấy cách đây 5 năm. Bây giờ ngài đã lọt vào top hot search trên Weibo, và tất cả mọi người đều tràn ngập phân nộ @ các phương tiện truyền thông chính thức vào cuộc để điều tra ngài, quả cầu tuyết dư luận lập tức biến to, sắp đập chết ngài rồi.”
Chương 2023:
Sử tổng nhanh chóng mở Weibo ra, lão là nhà phê bình điện ảnh trứ danh, danh tiếng vốn rất lớn, hiện tại xong rồi, Cố Dạ Cần trực tiếp tiễn lão ngồi hỏa tiễn xuất đạo, đạt tới đỉnh phong lưu lượng.
Sử tổng đọc bình luận, lão hiện tại chính là chuột chạy qua đường, người người kêu đánh.
Tay chân Sử tổng lạnh lẽo, lão biết trận bão táp dư luận này nhất định đã có người thao túng, bàn tay to sau lưng này chính là Cố Dạ Cần.
Thê nhưng lão hêt đường chôi cãi, bởi vì.. những thứ này đều là sự thật, người mẫu trẻ khóc lóc tố cáo kia lão đã không nhớ rõ, phụ nữ lão ngủ qua thực sự quá nhiều, cho dù người mẫu trẻ là diễn viên Cố Dạ Cần tìm đến lão cũng không còn cách nào.
“Ông chủ, công ty gọi điện thoại tới rồi.”
Thủ hạ đưa điện thoại cho Sử tổng.
Sử tổng thầm nghĩ “toi rồi”, lão nhanh chóng nhận điện thoại: “Alo.”
“Ông chủ, không xong, công ty đã xảy ra chuyện!”
“Tai tiếng của tôi đã nổ ra, đối với công ty nhất định là có ảnh hưởng, đừng hốt hoảng, tôi…”
“Ong chủ, không phải chuyện này, là người bên trên đến, muốn kiểm tra đối chiếu sự thật tất cả các khoản mục của chúng ta, nghe nói có người gửi thư nặc danh, nói chúng ta làm giả sổ sách, trốn thuế, vừa rồi tổng giám đốc tài chính đã bị mang đi.”
Cái gì?
Tải app truyệnhola đọc tiếp nhé cả nhà!
Sử tổng không hít thở được nữa, lão cảm giác mình bị người đẩy vào rồi trong vực sâu, mấy năm nay các khoản mục lão làm rất cẩn thận, không thể bị Đây chính là phạm pháp, phải ngồi tùI Có Dạ Cần…
Hiện tại Sử tổng đầy đầu đều là cái tên “Cố Dạ Cẩn” đó, là anh, nhất định là anh, anh thật là một con ác quỷ!
Sử tổng hối hận, lão không nên chọc tới tên ác quỷ này!
Tập đoàn Cố thị.
Trong phòng làm việc Chủ tịch, Cố Dạ Cần ngồi ở trên ghế làm việc, cầm trong tay một cây bút máy ở trên văn kiện “xoát xoát” ký xuống tên của mình.
Mây ngày nay anh không ở đây, có một đống văn kiện chờ xử lý.
Lúc này “cốc cốc” tiếng gõ cửa vang lên, thư ký riêng đi đến, thấp giọng báo cáo: “Chủ tịch, tất cả đều dựa theo chỉ thị của ngài tiến hành thuận lợi.”
Cố Dạ Cần không ngắng đầu, kỳ thực vốn anh không tính chơi với Sử tổng, dù sao, không phải là người nào cũng đáng giá anh tốn thời gian để chơi một hồi, thế nhưng, Sử tổng này đã thành công gợi lên sự chú ý của anh, vậy anh chỉ đành chơi với lão ta một chút, cho đến khi… chơi chết lão mà thôi.
Cố Dạ Cần nhìn thời gian một chút: “Đã biết, hiện tại đã khuya lắm rồi, tôi tan làm.”
Cố Dạ Cần ném văn kiện cho thư ký riêng, sau đó đứng dậy cầm áo khoác ngoài và chìa khóa xe đi ra cửa.
Thư ký riêng cũng nhìn thời gian một chút, chỉ hơn sáu giờ…
Hơn sáu giờ đã khuya lắm rồi sao?
Chủ tịch, ngài có phải đã quên trước đây ngài là kẻ cuồng công việc, thức đêm chạy deadline không?
Chương 2024:
Trong biệt thự.
Cố Dạ Cẩn chỉ không cho phép Diệp Linh đi ra ngoài, cũng không có chặt đứt Diệp Linh liên hệ với thê giới bên ngoài, cho nên Hoa tỷ gọi điện tới, Diệp Linh đã biết chuyện của Sử tổng rồi.
Hoa tỷ ở đầu điện thoại bên kia liền thao thao bất tuyệt biểu đạt sự ngưỡng mộ của mình với Cố Dạ Cẩn: “Linh Linh, Cố tổng thực sự quá ngầu quá uy vũ đó, lập tức đã giải quyết xong lão sắc quỷ Sử tổng kia, tối hôm nay em có nên thưởng Cố tổng thật tốt một chút không?”
Diệp Linh nháy mắt: “Hoa tỷ, chị đang nói cái gì thế, em nghe không hiểu.”
“Linh Linh em cứ giả vờ đi, ở trước mặt chị còn giả vờ được, chứ ở chỗ Cố tổng thì đừng có mơ…”
Lúc này dưới lầu truyền đến giọng của người làm nữ: “Tiên sinh, cậu đã trở về?”
Có Dạ Cần đã trở về.
“Hoa tỷ, em không tám với chị nữa, cúp đây.” Diệp Linh nhanh chóng cúp điện thoại, sau đó mở cửa phòng chạy xuống lầu.
Dưới lầu, người làm nữ mở cổng biệt thự ra, Cố Dạ Cần đi đến, người làm nữ ngồi xổm người xuống đổi giày cho anh, anh nhấc đôi chân dài đi vào phòng khách, giơ lên ngón tay rõ ràng khớp xương cởi áo khoác ngoài ra đưa cho người làm nữ, sau đó mở miệng hỏi: “Diệp tiểu thư đâu?”
Người làm nữ vẫn không nói gì, trên thang liền truyền đến tiếng nói mềm mị: “Cô Dạ Cân.”
Cố Dạ Cẩn ngước mắt, Diệp Linh yêu kiều đứng ở trên cầu thang nhìn anh.
“Qua đây.” Cố Dạ Cần nói hai chữ.
“Dạ.” Diệp Linh chạy vội xuống, một đầu nhào vào trong ngực anh.
Lúc cô nhào tới, Cố Dạ Cần liền giang hai cánh tay có lực, một tay đỡ lấy cô ôm vào trong lòng.
Hôm nay Diệp Linh mặc một chiếc áo len cổ lọ, màu đỏ đan xen với màu xanh lá, là kiểu áo dạ, mái tóc dài cuộn sóng cuốn được kẹp thật cao, vài lọn tóc rơi vào bên tai, khuôn mặt nhỏ phá lệ mềm mại đáng yêu.
Cố Dạ Cẩn ôm cô, môi mỏng rơi trên khuôn mặt cô cà cà, da thịt cô thơm mềm như ngọc làm anh phá lệ tham mộ”: “Chạy vội như vậy không sợ ngã à?”
*tham lam và yêu thích Diệp Linh trê đôi môi đỏ mọng: “Em sợ anh nôn thôi.”
Cố Dạ Cần đã cảm thấy cái miệng nhỏ của cô thực sự rất ngọt, chỉ cần cô Lê mình mềm giọng với anh vài câu, anh sẽ bị dụ như mở cờ trong bụng.
Cố Dạ Cẩn buông lỏng cô ra: “Tặng quà cho em, nhìn thử bên trong là cái 0Ì Diệp Linh lúc này mới nhìn thấy trong tay anh có một hộp quà tinh xảo, đây là quà anh tặng cho cô.
Diệp Linh mở hộp ra, đông, đông, đông, từng viên dạ minh châu lớn rớt ra, rơi loảng xoảng trên thảm trải sàn.
Trời ạ.
Diệp Linh chấn động, những viên dạ minh châu trên thảm đều lớn như trứng ngỗng, trong suốt như pha lê, đã chiếu sáng toàn bộ phòng khách, sáng rực rỡ.
Một viên dạ minh châu đã có trị giá hàng chục triệu, vậy mà ở đây có rất nhiều.
Mấy năm nay Diệp Linh đều được nuông chiều, ra vào vòng giải trí cũng đều là xa xỉ phẩm, đã thấy qua một viên dạ minh châu, thế nhưng nhiều dạ minh châu như vậy, thật đúng là lần đầu tiên thấy.
Thế giới của người có tiền thực sự làm người ta nhìn mà cảm thán.
Diệp Linh vươn tay nhỏ bé nhặt hai viên dạ minh châu ôm vào trong ngực, nháy mắt nhìn người đàn ông: “Cố tổng, những thứ này đều là tặng cho em?”