Lê Bang tiến lên hai bước, cách một cánh cửa, giọng hết sức thoải mái: “Phó giáo sư Chu, tôi là tới xin lỗi ông, lần trước một quyền kia tôi vô ý thôi, ngày khác tôi mời ông đi ăn, bây giờ ông mau mở cửa ra đi, con gái lạc mất từ nhỏ của tôi giờ tìm được về rồi, nó muốn tới học ở Đại học T các ông.”
Hiện tại toàn bộ Đế Đô còn có ai không biết Lê Bang tìm được cô con gái, cô con gái này còn bị vị hôn phụ của mình – Tôn Tiến ghét bỏ, thậm chí náo loạn muốn từ hôn, tất cả mọi người đều đang chờ xem kịch vui, không ngờ tới Lê Bang hôm nay lại đưa con gái đến cửa Đại học T.
Phó giáo sư Chu lập tức ưỡn eo đứng thẳng, ông ta nhìn về phía cô gái bên cạnh Lam Yên, Lê Hương.
Lê Hương hôm nay đeo mạng che mặt, thấy không rõ dung mạo, nhưng đôi mắt trong vắt lộ bên ngoài kia chập chờn sóng nước rực rỡ.
Phó giáo sư Chu chạm phải đôi mắt Lê Hương, trong mắt ông ta nhanh chóng lộ ra ý kinh diễm, một đôi mắt quá đẹp, dường như ông ta đã gặp qua đôi mắt này ở đâu.
Nói, Lê Bang liền dùng sức lắc cổng chính vài cái, trời sinh ông lực mạnh, cổng sắt bị ông lay động vang lên tiếng ken két, chuông báo động cũng vang lên theo.
Phó giáo sư Chu sợ lui về phía sau mấy bước, núp phía sau bảo vệ: “Hạ… Lê Bang, ông làm cái gì đó, ông đừng có mà làm bậy!”
Lúc này Lam Yên tiến lên, bà nhướng mày liếc phó giáo sư Chu: “Chồng à, lảm nhảm với lão ta làm gì, cái cổng sắt này không ngăn nồi chúng ta, giờ chúng ta xông vào đuổi lão ra luôn!”
Phó giáo sư Chu mặt cắt không còn giọt máu, ngón tay ông ta run rấy chỉ chỉ Lê Bang, rồi chỉ chỉ Lam Yên, cuối cùng nhìn về phía những bảo vệ kia: “Nhanh bảo vệ tôi, bảo vệ tôi!”
Lê Hương không ngờ được mình vừa ra ngoài lại được xem kịch vui thế này, giọng nói thanh lệ của cô nhanh chóng cất lên: “Bố Hạ, mẹ Lam, bỏ đi ạ, con thấy phó giáo sư Chu quyết tâm không muốn để con nhập học, chúng ta đi về trước đi.”
Lê Bang quay đầu: “Lê Hương, chúng ta muốn vào đại học T thì không kẻ nào ngăn được, bố mang con vào, con muốn vào nghành gì hay muốn vào ban nào, chúng ta trực tiếp mang ghế vào, muốn ngồi ở đâu liền ngồi ở đó, kẻ nào dám hó hé, bó liền tống cổ nó ra khỏi đại học TI”
Bên trong phó giáo sư Chu toàn thân run rầy, ông ta làm giáo sư nhiều năm như vậy, lần đầu tiên gặp phải loại người như Lê Bang, ông ta lại đem theo ghé nhà mình nhét vào phòng học.
Phó giáo sư Chu cũng càng không thích Lê Hương, có người bồ thế này, cô con gái chắc chắn cũng có cái nết y như đúc.
Lê Hương sắp bật cười, cô cũng bị logic của Lê Bang đánh bại, cô tiến lên khoác lên cánh tay Lam Yên, làm nũng nói: “Mẹ Lam, chúng ta đừng ồn ào nữa, dưa xanh hái không ngọt(*), còn cách khác mà ạ.
(*) Ý chỉ việc càng gượng ép sẽ không được thuận lợi.
Lam Yên lúc này mới lui một bước: “Chồng à, nghe Lê Hương đi.”
Lê Bang trừng mắt phó giáo sư Chu, ánh mắt kia đại ý là ông nhất định sẽ hối hận, ông quay về bên cạnh Lê Hương: “Lê Hương, chúng ta đổi đại học y khác đi! Đến Đại học A, bố có giao tình với thầy Ngô đại học A.”
Lam Yên nhanh chóng bác bỏ: “Không được, trong mấy đại học y ở Đề Đô thì Đại học T tốt nhất rồi, Đại học A thì nằm áp chót đấy, trong đó toàn mấy đứa con nhà giàu ăn chơi không à, môi trường không tốt, danh tiếng lại kém, Lê Hương nếu như vào Đại học A kia, có cái nết y như đúc.
Chương 537:
Lê Hương sắp bật cười, cô cũng bị logic của Lê Bang đánh bại, cô tiến lên khoác lên cánh tay Lam Yên, làm nũng nói: “Mẹ Lam, chúng ta đừng ồn ào nữa, dưa xanh hái không ngọt(*), còn cách khác mà ạ.
là) Ý chỉ việc càng gượng ép sẽ không được thuận lợi.
Lam Yên lúc này mới lui một bước: “Chồng à, nghe Lê Hương đi.”
Lê Bang trừng mắt phó giáo sư Chu, ánh mắt kia đại ý là ông nhất định sẽ hối hận, ông quay về bên cạnh Lê Hương: “Lê Hương, chúng ta đổi đại học y khác đi! Đến Đại học A, bố có giao tình với thầy Ngô đại học A.”
Lam Yên nhanh chóng bác bỏ: “Không được, trong mấy đại học y ở Đề Đô thì Đại học T tốt nhất rồi, Đại học A thì nằm áp chót đấy, trong đó toàn mấy đứa con nhà giàu ăn chơi không à, môi trường không tốt, danh tiếng lại kém, Lê Hương nếu như vào Đại học A kia, sẽ bị người khác cười nhạo đó.”
Lê Hương lại mỉm cười: “Được ạ, con vào học Đại học A.”
Lê Bang Lam Yên mang theo Lê Hương đến Đại học A, thầy Ngô Đại học A nhiệt tình tiếp đãi bọn họ: “Ông chủ Lê gia à, Đại học A chúng tôi vô cùng nhiệt liệt hoan nghênh lệnh thiên kim qua đây, mấy năm này hiệu trưởng Đại học T kia không ở đó, tên phó giáo sư Chu kia càng ngày càng phách lối kiêu căng, tôi thấy thiên kim chính là cực kỳ thông minh, tài khí bức người.”
Thầy Ngô Đại học A là một người rất có tính cách, là số ít trong phần tử trí thức thích cách làm của Lê Bang trong vụ án gian lận đánh thuốc mê lần trước.
Phó giáo sư Chu kia bận tâm đến danh dự trường học, xử lý rất không kịp thời, Lê Bang dẫn người đại náo Đại học T, lòng thầy Ngô vô cùng hả hê.
Chỉ là máy năm nay thầy Ngô có hơi buồn bực, bầu không khí học tập của Đại học A càng ngày càng kém, đã trở thành Đại học tệ nhất trong số các đại học y khoa ở Đề Đô, ông ta và phó giáo sư Chu năm đó là bạn cùng trường, hiện tại mỗi một lần họp, phó giáo sư Chu gặo ông ta đều như con gà trống đắc ý, hùng dũng dương dương tự đắc, ép ông ta lép vế, nên thầy Ngô mới chỉ có hơn 40 tuổi mà tóc trên đỉnh đầu tóc đã chẳng còn nhiều nhặn gì.
Lê Bang vui vẻ cười to: “Thầy Ngô, coi như ông rất tinh mắt, ông nhận Lê Hương nhà tôi, tôi cam đoan về sau ông sẽ rất vui mừng.”
“Ông Hạ, tôi rất tôn kính ông, tự nhiên cũng rất thích lệnh thiên kim, nhưng trường học có nội quy trường học, lệnh thiên kim vào Đại học A, tôi phải hiểu một chút thành tích bằng cấp của lệnh thiên kim.”
Ba tháng trước Mạc Tư Tước mang theo Mạc Tuân rời đi, xóa đi tất cả ký ức về Lê Hương ở Hải Thành, lực lượng của ông ta quá mạnh mẽ.
Mà năm đó, khi 13 tuổi Lê Hương đã được cử đi học Đại học bậc nhất y khoa cũng chính là Đại học T, cũng chính là Đại học lúc nãy vừa rồi đã chặn ba người họ ở ngoài, cô đã đổi mới toàn bộ lịch sử của Đại học T, viết nên chương mới cho ngành y.
Chỉ là, sau khi Lê Hương năm 15 tuổi nhận được hai bằng tiến sĩ, tham dự một cuộc nghiên cứu bí mật bậc nhát, nên tất cả bằng cấp của cô đều bị Đại học T niêm phong cắt vào kho thành hồ sơ bí mật, không thể để lộ ra ngoài.
Năm đó Lê Hương ở Đại học T, vị phó hiệu trưởng Chu kia vẫn chưa được đề bạt, ông ta vẫn chỉ là giáo viên chủ nhiệm, ấn tượng với cô không quá sâu.
Ở Đại học T, lớp thiếu niên thiên tài và lớp bình thường vẫn có vách tường ngăn lại, lại qua 5 năm, phó giáo sư Chu có thể có ấn tượng với cô, nhưng ông ta không nhớ ra.
Viện khoa học hàng năm cũng sẽ chiêu sinh trong các đại học y khoa khác, cô không muốn người Lê gia vì cô mà bị Đại học T khinh bỉ làm khó dễ, nếu không đi được Đại học T, thì sang Đại học A cũng là lựa chọn tốt.
Lê Hương lúc này đây tới Đề Đô chỉ hy vọng mình có thể thuận lợi lấy được bảo rương thứ hai mẹ lưu lại.
“Thầy Ngô, bằng cấp thành tích quá khứ của tôi bởi vì có chút nguyên nhân không thể nói cho thầy biết được, nhưng tôi có thư giới thiệu của viện trưởng Lý Văn Thanh ở viện nghiên cứu Xu Mật Hải Thành.” Lê Hương đem thư giới thiệu ra.
Thầy Ngô viện trưởng Lý Văn Thanh đều ở trong giới y, tự nhiên cũng quen nhau, ông ta mở ra thư giới thiệu nhìn thoáng qua, ngạc nhiên nói: “Viện trưởng Lý tôi rất quen thuộc, ánh mát ông ấy rất cao, vậy mà vì cô tự tay viết thư giới thiệu.”
Chương 538:
Đôi mắt sáng của Lê Hương nhìn Thầy Ngô: “Thầy Ngô, trước tiên thầy cứ nhận tôi đi, gần đây không phải sắp có cuộc thi liên hợp sao, ông có thể nhìn thử thành tích cuộc thi rồi quyết định có muốn nhận tôi chính thức hay không. Nói chung tôi có lòng tin, thầy Ngô nếu như nguyện ý nhận tôi, tuyệt đối sẽ không chịu thua thiệt.”
Thầy Ngô nhìn trong con ngươi kia của cô gái lóe ra ánh sáng, rực rỡ loá mắt, vẻ thong dong thản nhiên làm cho lòng người an yên cùng tín phục, Tâm trạng sầu não của thầy Ngô chợt sôi ùng ục, ông ta có dự cảm, cô gái này sẽ sửa lại lịch sử đứng tụt xuống đáy của Đại học AI Ông ta nhặt được bảo vật rồi!
“Được, tôi nhận côi”
Lê Hương chọn chuyên ngành Trung y chuông vào học đã reo, lớp Trung y 2 là giờ của thầy Ngô, nhưng các bạn học vẫn vui cười đùa giỡn trong lớp, không hề có không khí nghiêm túc học tập.
Lúc này thầy Ngô đi vào, vỗ bàn một cái: “Các em, yên lặng một chút.”
Dù sao cũng là hiệu trưởng, những bạn học này cũng nễ mặt ông, đều yên tĩnh lại, nhưng bọn họ mỗi một người đều gục xuống bàn, đi ngủ.
“ >Sm: Thầy Ngô cảm giác mình sớm muộn gì tóc mình cũng rụng đến trọc… Lũ ranh con này cũng không nghe lời, áp lực tâm lýcủa ông cũng quá lớn: “Các em, hôm nay lớp Trung y 2 ta đón một bạn học mới, bạn ấy tên là Lê Hương, mọi người hoan nghênh bạn học mới đến nào.”
Lời vừa dứt, Lê Hương từ ngoài cửa đi vào.
Cũng không biết là ai hô lên: “Mẹ nó.”
“Đừng ngủ nữa, mau dậy, bạn học mới… Đẹp quá trời!”
“Đừng có phiền tớ, bạn học xinh đẹp nhất ở Đại học T ấy, là hoa khôi Đại học T – Lệ Yên Nhiên, cô ta còn có thể xinh đẹp qua Lệ Yên Nhiên sao? Thế đó, tớ ngủ trước đây, đợi lát nữa chạy tới Đại học T ngắm Lệ Yên Nhiên, hôm nay người vây quanh ngắm Lệ Yên Nhiên còn đông như kiến ấy.”
“Đừng nói nữa, mau nhìn bạn học mới, cô ấy thực sự so với Lệ Yên Nhiên… Xinh đẹp hơn mài”
Wow.
Lớp Trung y 2 đều hít một hơi vào, ánh mắt của mọi người như nam châm dính chặt vào trên người Lê Hương, cô là… tiểu tiên nữ sao?
Mang mạng che mặt lại không ảnh hưởng đến vẻ đẹp của cô chút nào, ngược lại càng tăng thêm thần bí, khiến người ta hận không thể tháo mạng che mặt của cô xuống.
Lê Hương ngoan ngoãn đứng thẳng, giọng nói thanh lệ mềm mại cất lên: “Chào mọi người, tớ là bạn học mới tới Lê Hương, hy vọng về sau mọi người có thể giúp đỡ nhiều hơn.”
“Wow, giọng tiểu tiên nữ đều nghe hay như thế sao?”
Có mấy bạn học sắp chảy nước miếng.
Bình thường lớp Trung y 2 ồn ào như cái chợ, hiện tại lại im lặng không tiếng động, thầy Ngô cảm thấy kỳ lạ, xem ra mỹ nhân quả nhiên dễ có tác dụng cao.
Kỳ thực Thầy Ngô cũng kỳ quái, gia tộc như Lê gia vậy mà có thể sinh ra cô con gái xinh đẹp tiên khí như vậy. Bàn về nhan sắc, vị hoa khôi Lệ Yên Nhiên kia của Đại học T chắc sẽ chào thua cô luôn nhỉ?