Cố Dạ Cẩn đứng trên ban công, giữa ngón tay thon dài mang theo một điếu thuốc.
Kỳ thực anh đã hút tận mấy điều, trong gạt tàn thuốc đã rơi đầy mẩu thuốc lá, chậm rãi nhỗ khói thuốc ra, anh còn có thể nghe được tiếng nôn mửa bên trong phòng tắm.
Diệp Linh ở bên trong nôn đã lâu, nôn có chút nghiêm trọng, nôn hết cả gan mật ra.
Cố Dạ Cẩn dí nửa đoạn thuốc lá vào trong gạt tàn thuốc, sau đó xoay người đi nhanh tới trước cửa phòng tắm, bàn tay to đặt trên chốt cửa muốn mở, nhưng bên trong đã bị khóa trái.
“Diệp Linh, mở cửa!” Anh nhíu lại mày kiếm không vui nói.
Bên trong không có tiếng động.
“Diệp Linh, có nghe không, mau mở cửa ra, không anh đạp cửa đấy!” Anh mắt đi tắt cả kiên nhẫn.
Bên trong vẫn không có tiếng động.
Ham muốn mãnh liệt thối lui vào góc tối, Cố Dạ Cần thừa nhận mình có chút hối hận, anh làm hơi quá mức.
Cô đã ở bên trong nôn rất lâu, nôn đến xây xâm mặt mày.
Cố Dạ Cần nhắc chân, trực tiếp muốn một lân nữa à?”
Ngón tay của Cố Dạ Cần cứ như vậy cứng đờ ở giữa không trung.
Sau mấy giây tĩnh mịch, anh thu tay về: “Thật mắt hứng!”
Nói xong, anh giận dữ xoay người, cầm mình áo khoác ngoài đập cửa đi.
Diệp Linh đứng tại chỗ liền nghe được dưới lầu truyền đến tiếng người làm nữ: “Tiên sinh, đã trễ thế này, cậu còn muốn đi ra ngoài sao?”
Rằm.
Cửa biệt thự bị đóng sầằm đinh tai nhức óc, Cố Dạ Cần lái xe đi.
Diệp Linh hơi mệt, cô tăm nước nóng sau đó lên giường ngủ.
Mấy ngày kế tiếp Cố Dạ Cần không trở về, Diệp Linh cũng không chủ động liên hệ anh, cô trở về đoàn phim tiếp tục quay phim.
Lúc nghỉ ngơi ở studios, Hoa tỷ đã đi tới, thấp giọng nói: “Linh Linh, vừa rồi bác sĩ Lucy nhắn, nói Cố phu nhân tìm được bác ấy, đập số tiền lớn muốn biết một ít chuyện đã xảy ra với em năm 18 tuổi ở nước ngoài.”
“Linh Linh, xem ra Cố phu nhân đã bắt đầu điều tra em rồi, bà ta đã tra được chuyện năm 18 tuổi em đến bệnh viện rôi.”
Diệp Linh đang đọc kịch bản, cô không ngắng đầu, chỉ là nhàn nhạt câu môi, bác sĩ Lucy chính là bác sĩ trưởng năm đó giải phẫu sẩy thai cho cô, cũng là bác sĩ Lucy chẩn đoán cô về sau không thể mang thai nữa.
Tốc độ của Ôn Lam vẫn rất nhanh, đã tìm được bác sĩ Lucy, song tư liệu bệnh nhân đều được bảo vệ phải giữ kín, không thể công khai tiết lộ ra ngoài.
“Linh Linh, hiện tại chúng ta nên làm cái gì bây giờ, chuyện này chỉ sợ là không gạt được.” Hoa tỷ lo lắng nói.
“Gạt? Chúng ta tại sao phải gạt?” Diệp Linh ngước mắt nhìn về phía Hoa tỷ.
Hoa tỷ sửng sôt: “Linh Linh, ý của em là?”
Chương 2039:
“Năm đó bác sĩ Lucy thấy em tuổi còn nhỏ, đối với em có nhiều trông nom, mấy năm nay em đều không báo đáp bác ấy, nói với bác sĩ Lucy, để bà ấy nhận số tiền lớn của Cố phu nhân cho đi, cái này cũng là hồi báo của em với bác ấy.”
“Linh Linh, em muốn Cố phu nhân biết ngươi chuyện em sẩy thai và không thể mang thai được nữa sao?” Hoa tỷ dò xét hỏi.
Ánh mắt Diệp Linh lại rơi trên kịch bản: “Để bác sĩ Lucy nói cho Cố phu nhân chuyện em không thể mang thai là được, Cố phu nhân một khi biết tin tức này, nhất định sẽ vui vẻ nhảy cẵng lên đấy.”
Hoa tỷ có chút ngây thơ: “Vậy chuyện sinh non…”
“Chuyện sinh non, em sẽ chờ thời cơ thích hợp, nói cho Cố Dạ Cần.”
Trái tim treo lên của Hoa tỷ rốt cục đã đặt xuống, Diệp gia và Cố gia chung quy là một hồi tử cục, hiện tại cuộc chiến đã bắt đầu, Diệp Linh muốn lấy lại quyền chủ động của mình rồi.
Hoa tỷ không khỏi suy nghĩ, nêu như Cố Dạ Cần biết Diệp Linh không thể mang thai còn sảy thai, anh sẽ có phản ứng gì?
Anh vẫn luôn không biết, Diệp Linh 18 tuổi đã từng có đứa con của anh.
Đó là đứa con đầu tiên của anh.
(Kiếp Phù Du} quay rất thuận lợi, thiên phú diễn xuất Diệp Linh lần nữa làm người ta ngợi khen. Buỏi tối, Diệp Linh trở về phòng nghỉ ngơi.
Hoa tỷ đưa một chén tổ yến, đợi Diệp Linh ngủ chị ấy mới ra ngoài.
Mới vừa đóng cửa phòng, phía trước hành lang liền truyền đến tiếng bước chân vững vàng, Hoa tỷ ngảng đầu nhìn lên, Cố Dạ Cần tới.
Ngày đó náo loạn không vui, Cố Dạ Cần bay thẳng ra khỏi nhà, hiện tại mới từ sân bay đến, trong đêm khuya anh khoác chiếc áo lông đen, bên trong là tây trang thủ công cùng màu, một thân thanh bản lãnh khi, đập vào mặt là cảm giác tỉnh anh và khí tràng cường đại cao cao tại thượng.
“Cố… Cố tổng, sao anh lại tới đây?”
Hoa tỷ lắp bắp nói.
Cố Dạ Cần nhìn thoáng qua cửa phòng Diệp Linh: “Em ấy ngủ rồi?”
“Ứ, mới vừa ngủ, mây ngày nay không biết sao nữa, khẩu vị Linh Linh không tốt lắm, ngửi được một chút mùi canh liền nôn, mới vừa đút Linh Linh ăn nửa chén tổ yến nhỏ rồi.” Hoa tỷ nói.
Hoa tỷ không biết vì sao khẩu vị Diệp Linh không tốt, Cố Dạ Cần lại biết, đêm hôm đó ép buộc cô lấy lòng anh, không nghĩ tới cô phản ứng lớn như vậy.
“Đã biết” Cố Dạ Cần nhàn nhạt lên tiếng, sau đó đẩy cửa phòng Diệp Linh ra trực tiếp đi vào.
Này, Cố tổng!
Hoa tỷ muốn gọi Cố Dạ Cần, thế nhưng bị thư ký riêng cản lại: “Chủ tịch chúng tôi đã mấy ngày không chợp mắt rồi, vừa vệ liên chạy đên chô Diệp tiêu thư, bất luận kẻ nào cũng không có thể quấy rối.
Cố Dạ Cần đầy cửa phòng ra, đi vào.
Trong phòng bật một ngọn đèn, ánh sáng mờ ảo tỏa ra, mang theo hơi ấm của căn phòng.
Xông vào mũi có một mùi thơm, mùi thơm cơ thể thiếu nữ, rất rất thơm, tràn đầy cả phòng.
Cố Dạ Cẩn mưa gió chạy gấp về, vừa bước vào trong phòng, bước chân hơi trì trệ, trong lòng như có một tia xúc động, nơi này cách biệt với thê giới bên ngoài, hương thơm dìu dịu.
Anh ngước mắt nhìn lại, trên giường có một khối nhỏ đang co ro, Diệp Linh vùi trong mềm, đã ngủ.
Chương 2040:
Cố Dạ Cần nhìn mấy lần, sau đó đầy ra cửa phòng tắm, đi vào tắm.
Mấy phút sau, anh mặc áo choàng tắm màu trắng đi ra, đi tới bên giường.
Cố Dạ Cần rủ mí mắt nhìn người trên giường, mái tóc quăn thật dài tán lạc trên chiếc gối trăng như tuyết, lộ ra nửa khuôn mặt nhỏ của cô.
Gương mặt nho nhỏ, hàng mi như lông vũ, đôi mắt yêu mị câu nhân như mèo con hiện tại đang ngoan ngoãn nhằm lại, cái miệng nhỏ đỏ hông, bắp thịt tỉnh tế trắng nõn, mái tóc màu đen trà, loại màu sắc này va chạm kích thích con ngươi anh co rụt.
Cố Dạ Cần giơ tay lên, lòng bàn tay rơi vào khuôn mặt nhỏ của cô, xoa xoa.
Trong lúc ngủ mơ Diệp Linh khế nhúc nhích, tách ra ngón tay của anh, chôn khuôn mặt nhỏ vào trong chăn.
Cố Dạ Cẩn bật cười, trong tay anh nhiều hơn một món đồ, một bông hồng đỏ đọng những giọt sương trong vắt, không xa ngàn dặm, như một món quà xin lỗi dành cho cô.
Cố Dạ Cần nhẹ nhàng đặt cây hồng đỏ ở trên gối cô, thân thể cao to hạ xuống, bàn tay xoa đầu nhỏ của cô, môi mỏng rơi trên khuôn mặt của cô ôn tồn cười: “Linh Linh, xin lỗi, đừng giận nữa, anh xin lỗi em…”
Được rồi, anh chịu thua.
Mỗi một lần cãi nhau chiến tranh lạnh, anh đều là người cúi đầu trước.
Đương nhiên, mỗi một lần cũng là anh chọc cô giận.
Diệp Linh không mở mắt ra, cũng không đáp lại anh, dường như đã ngủ say rồi.
Cô Dạ Cân vén chăn lên năm cạnh cô, sau đó vươn cánh tay kéo thật chặt dáng người lả lướt ấy vào rồi trong ngực mình, hai mắt nhắm nghiền.
Cả nhà tải app truyệnhola về đọc giúp nhóm nhé!
Anh chừng mấy ngày không nhắm mắt, không dám nhắm mắt, không dám dừng mình lại, bởi vì sẽ nhớ cô, đầy đầu cũng sẽ là cô.
Chuyện hai nhà Diệp Cố, không có gì tốt để tra, anh hận, thâm căn cố đề.
Lão gia tử nói cô vì báo thù mà đến, chỉ là lợi dụng anh, cô rất thản nhiên, thản nhiên thừa nhận, anh cảm giác mình chớ nên dung túng cô, nhưng, anh lại lần nữa thối lui.
Luôn không thể làm gì cô.
Sáng sớm hôm sau, Diệp Linh mở mắt ra, Cố Dạ Cần , bên người đã đi rồi.
Trong chăn rất ấm, còn lưu lại hơi ấm trên người đàn ông đó, loại nhiệt độ cơ thể này làm Diệp Linh mê luyến, cô lười biếng cuộn tròn trong chăn.
Đóa hồng đỏ kia vẫn còn đặt trên gối cô, trải qua một đêm vẫn kiều diễm ướt át như cũ, hương thơm xông vào mũi.
Kỳ thực tối hôm qua cô tỉnh, song không để ý tới anh mà thôi.
Diệp Linh nhắm mắt lại, muốn ngủ một lát nữa.
Lúc này một chuôi chuông du dương vang lên, điện thoại tới.
Diệp Linh cầm điện thoại lên, là… Ôn Lam gọi.
Điện thoại của Ôn Lam đến nhanh như vậy, bà ta bây giờ đã biết chuyện cô không thể mang thai.
Diệp Linh ấn phím nhận, giọng Ôn Lam nhanh chóng truyền tới: “Alo, Diệp Linh, đêm nay cô có thì giờ rảnh không, cô và A Cần đến Cố gia đại trạch một chuyến đi! Trở về ăn cơm tối.”
Diệp Linh nhếch đôi môi đỏ mọng, nở nụ cười: “Cố phu nhân, ngày hôm nay mặt trời mọc đằng Tây sao, thái độ của bà chuyên 180 độ lớn như thê khiên tôi hợp lý hoài nghi buổi ăn cơm này chẳng không tốt đẹp gì, đêm nay chỉ sợ là một hồi Hồng Môn Yến* nhïI”
Chương 2041:
“Diệp Linh, tôi là đột nhiên nghĩ thông, tôi chỉ có một đứa con trai A Cẩn, nó hiện tại thích cô như thế, cũng ở chung với cô rồi, tôi cũng không nguyện ý vì cô mà tổn thương tình cảm mẹ con của chúng tôi, đêm nay hai đứa về ăn cơm tối, chúng ta gặp mặt trò chuyện, thế nào?”
“Được, nếu Cố phu nhân đã thịnh tình mời rồi, vậy tôi nhất định sẽ đúng giờ đến hẹn.” Nói xong, Diệp Linh cúp điện thoại.
Diệp Linh rời giường, cô đến đoàn phim diễn trước, đêm đến giờ, Hoa tỷ lái xe đưa cô đên Cô gia đại trạch.
Lúc này một chuỗi chuông điện thoại lại vang lên, điện thoại tới.
Diệp Linh nhìn thoáng qua, là Cố Dạ Cần gọi.
Cô không tiếp, trực tiếp cúp điện thoại.
“Linh Linh, em vì sao không nghe điện thoại của Cố tổng?” Hoa tỷ hỏi.
Diệp Linh không có biểu tình gì: “Em và mẹ anh ấy có mưu kế, anh ấy kẹp ở giữa, em không muốn cho anh ấy bắt kỳ hy vọng nào.”
*Hồng Môn yến” là một điểm nhắn quan trọng của chiến tranh Hán – Sở diễn ra vào năm 206 TCN tại Hồng Môn bên ngoài Hàm Dương, Trung Quôc. Khi đó, Lưu Bang tiến vào Quan Trung trước tiên và giành mắt vinh quang của Hạng Vũ khiến Hạng Vũ sinh lòng nghi ngờ, âm thầm lên kế hoạch tấn công Lưu Bang. Ông ta chuẩn bị một bữa tiệc tại Hồng Môn, ngoài mặt nhằm mục đích giải trí vui vẻ, nhưng bên trong âm thầm chuẩn bị âm mưu ám sát Lưu Bang ngay tại chỗ nhưng chưa thành. Sau đó, Lưu Bang phải giả vờ xin đi vệ sinh rồi vội vàng bỏ trốn khỏi bữa tiệc hung hiểm mà không một lời cáo biệt với Hạng Vũ. Sau này, mỗi lần nhắc lại sự kiện lịch sử ấy, người ta đều sử dụng thuật ngữ “Hồng Môn yến” theo nghĩa bóng để chỉ một cái bẫy hay một tình huống vui vẻ nhưng trong thực tế lại nguy hiểm vô cùng.
Diệp Linh đến Cố gia đại trạch, thái độ Cố lão gia tử và Ôn Lam khác thường, hết sức khách sáo với cô, người làm nữ thực sự ở phòng bếp chuẩn bị một bữa cơm phong phú, tất cả đềuyên ổn.
Rất nhanh cổng đại trạch đã bị kéo ra, Có Dạ Cần đã trở về.
“A Cần, con đã về?” Ôn Lam cười hiền.
Người làm nữ thay giày cho Cố Dạ Cản, Cố Dạ Cẩn đi tới, anh liếc Ôn Lam, sau đó đi thẳng tới bên người Diệp Linh, thấp giọng hỏi: “Sao không nghe điện thoại của anh?”
Diệp Linh nhìn anh: “Không nghe đươc….
Cố Dạ Cẩn vươn tay, giữ khuôn mặt mềm mại của cô trong lòng bàn tay của mình dùng sức bóp, tỏ vẻ nghiêm phạt.
Ôn Lam cảm giác mình bị không để ý, con trai chính mình nuôi lớn hiện tại cả mắt đều là cô gái khác, cô gái này còn là kẻ bà ta cực kỳ ghét, bà ta hận đến cắn răng.
Song, nghĩ đến màn kịch lát nữa, tâm trạng Ôn Lam liền khá hơn, hiện tại tạm thời nhịn một chút đi Lúc này Cố lão gia tử lên tiếng nói: “Nếu A Cần đã trở về, cơm cũng làm xong rồi, vậy chúng ta ăn cơm đi.”
Bôn người đi tới phòng bêp, bát đâu ăn.
Ôn Lam đột nhiên nói: “Đúng rồi Linh Linh, đoạn thời gian trước tôi xuất ngoại một chuyến, bởi vì cơ thể khó chịu nên đến bệnh viện, tôi đã gặp bác sĩ Lucy, Linh Linh, cô và bác sĩ Lucy là quen biết cũ nhỉ!2”
Diệp Linh biết Ôn Lam đã không kịp chờ đợi vào chủ đề, cô gật đầu: “Đúng vậy, năm tôi 18 tuổi rời khỏi Cố gia, đã từng khám bệnh chỗ bác sĩ Lucy.”
Nhắc tới năm 18 tuổi kia, động tác cắt thịt bò của Cố Dạ Cần bỗng dừng lại, song rất nhanh đã khôi phục như thường, anh ưu nhã cắt thịt bò thành từng khối nhỏ, sau đó đưa đến bên tay Diệp Linh, thâp giọng hỏi: “Vì sao khám bác sĩ?”
Diệp Linh nhìn sang hướng người đàn ông: “Anh cảm thấy thế nào?”
Yết hầu của Cố Dạ Cần khẽ cuộn, rất nhiều đêm sau đó anh vô số lần nhớ lại từng chuyện xảy ra trong đêm kia, khi đó cô quá nhỏ, hình như… đã chảy rất nhiều máu.
Chương 2042:
Lúc đó anh cho cô một cái tát, đây cô vào vực sâu, cô xách hành lý đi ngay, anh đứng ở lầu hai nhìn cô, trên người mặc chiếc váy, giữa đôi chân nhỏ có rất nhiều chất dịch đỏ và trắng chảy xuống…
“Linh Linh, thật là trùng hợp, bác sĩ Lucy vừa lúc qua đây làm việc, nên tôi cũng mời bác sĩ Lucy đi theo rôi.” On Lam cười nói.
Diệp Linh đêm nay chính là tới phối hợp diễn xuất, cô câu đôi môi đỏ mọng: “Ò, phải không?”
“Đương nhiên rồi, người đâu, đưa bác SUIIUGV- Ôn Lam lời vẫn chưa nói hết: “loảng xoảng” một tiếng, Cố Dạ Cần trực tiếp nặng nề ném dao nĩa trong tay vào trên mâm, phát ra một tiếng vang thật lớn.
Toàn bộ nhà ăn yên tĩnh lại, Ôn Lam trong nháy mắt cứng đờ.
Cố Dạ Cần nhẹ nhàng nhắc lên mí mắt tuần mỹ liếc Ôn Lam đối diện: “Mẹ, mẹ muốn nói cái gì, nói thẳng là được, thừa dịp con bây giờ còn có kiên nhân để nghe.”
Ôn Lam đêm nay tỉ mỉ bày cục, chính là muốn mình cầm quyền chủ động, cho Diệp Linh một kích thật mạnh, nhưng bây giờ Cố Dạ Cần bá đạo cắt đứt nhịp điệu của bà ta, sắc mặt bà ta trắng nhọợt.
Người làm nữ tiến lên đổi mới dao nĩa cho Cố Dạ Cần, Cố Dạ Cần quay đầu nhìn về phía Diệp Linh bên cạnh: “Linh Linh, mẹ anh không nói, không thì em nói đi?”
“Nếu như hai người ai cũng không nói, vậy anh và em đi về, bữa cơm tối này khiến người ta thực sự khó nuốt xuống, con từ trong công ty trở về gấp không phải để thấy mấy người ở chỗ này diễn trò.”
Đêm nay Diệp Linh và Ôn Lam ủ mưu kế, nhưng Cố Dạ Cần là sắc bén bực nào, anh chưa bao giờ là người đứng xem, đã sớm thấy rõ rồi đầu mối.
Bất kể là kẹp giữa mẹ mình và người phụ nữ của mình, hay là chút mưa kế giữa người phụ nữ ấy, cũng làm anh cảm thấy phiền chán, trong công ty còn có hàng tá công việc, anh rất bận.
“A Cần, vậy mẹ nói cho con biết, Diệp Linh không thể sinh con!”
A Cần, Diệp Linh không thể sinh conl Nghe nói như thế, mi tâm tuần mỹ của Cố Dạ Cần khẽ động: “Mẹ nói cái gì?”
“A Cần, con không nghe nhằm, mẹ đã điều tra qua, chính miệng Lucy bác sĩ nói, Diệp Linh thành tử cung mỏng, không thể sinh con, nó căn bản không mang thai được!” Ôn Lam hai mắt rực rỡ hào quang, tâm tình kích động nói.
Cố Dạ Cần quay đầu, ánh mắt sâu thẳm nhàn nhạt rơi trên khuôn mặt nhỏ của Diệp Linh: “Đây là thật?”
Diệp Linh ăn một khối thịt nhỏ, thịt bò có chút nguội rồi, cô nhẹ nhàng gật đầu: “Là thật.”
“Hô đô!” Cô lão gia tử vô bàn một cái, lên sàn: “A Cẩn con là cháu độc đỉnh của Cố gia ta, cái này là bất hiếu hữu tam, vô hậu vi đại”, trọng trách nối dõi tông đường đã rơi trên người con. Một người phụ nữ không thể mang thai, đây chính là khuyết điểm trí mạng. A Cẩn, con mau chia tay với Diệp Linh đi!
Đừng u mê không tỉnh nữa.”
*Bất hiếu hữu tam, vô hậu vi đại [“Z## =, +3]: Câu của Mạnh Tử nghĩa là tội bất hiếu có ba điều, mà không con nối dõi là lớn nhất.
Biểu cảm trên mặt Có Dạ Cần rất nhạt, anh cầm khăn lau lau khóe môi một cái, lãnh đạm đóng mở đôi môi mỏng: “Nói xong chưa?”
Cô lão gia tử và Ôn Lam cứng đờ, bọn họ nhịn lâu như vậy, rốt cuộc đã xuất ra đại chiêu, một người phụ nữ không thể mang thai, đây chính là chuyện trọng đại, bọn họ tin tưởng chỉ cần Cố Dạ Cần biết cái này, nhất định sẽ ghét bỏ Diệp Linh.
Nhưng bây giờ thái độ phong kinh vân đạm của Cố Dạ Cần đã kinh động bọn họ, anh đến tột cùng có chăm chú nghe bọn họ vừa rồi đã nói cái gì hay không?
Cố Dạ Cần liếc Cố lão gia tử và Ôn Lam, môi mỏng nhếch ra đường vòng cung như có như không: “Ông nội, mẹ, Linh Linh có thể mang thai hay không không thành vấn đề, bởi vì, con cho tới bây giờ chưa từng muốn sinh con, đời này cũng sẽ không sinh con.”
Cái gì?