Mục lục
Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp (3S) dị bản
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 588:



Thầy Ngô nói: “Được rồi các em, trước tiên đừng kiêu ngạo, nửa hiệp sau cứ chơi tốt vào, chỉ cần các em duy trì trạng thái bây giờ, quán quân năm nay nhất định là chúng ta!”



Tất cả mọi người đều hoan hô.



Vương Thông rời sân đấu, đi toilet.



Mới vừa vào foilet, đỉnh đầu anh ta liền có một cái bao tải trùm xuống, tầm nhìn đen kịt, sau đó rất nhiều nắm đắm giáng xuống người anh ta.



Biến cố này khiến Vương Thông nhanh chóng giãy dụa: “Bọn mày là ai, mau buông tao ral”



Lúc này có bàn tay thò đến, trực tiếp nắm cánh tay phải của Vương Thông, dùng sức gập lại.



Rắc một tiếng, tiếng gãy xương vang lên.



Lê Hương và Phạm Điềm ở trên sân đấu, đưa khăn mặt cho đội viên, lúc này có người vội vã chạy tới: “Nguy rồi thầy Ngô, Vương Thông bị người ta đánh ở toilet, gãy tay phải luôn rồi!”



Cái gì?



Hàng mi dài của Lê Hương khẽ run lên, nhanh chóng chạy theo mọi người vào toilet.



Tình trạng của Vương Thông tương đối thảm, có kẻ trùm bao tải đập anh ta một trận, bây giờ trên người anh ta đều bị thương, nghiêm trọng nhất là cánh tay phải.



Cô y tế nói: “Thầy Ngô, tay phải của bạn Vương Thông bị gãy xương nghiêm trọng, không thể lên sân đấu nữ, phải hạn chế vận động hơn ba tháng, cậu ấy phải nghỉ dưỡng sức lâu lắm đấy.”



Nhanh chóng có bạn học nói.



“Đội trưởng, cậu có thấy rõ là ai đánh không?”



“Đội trưởng là chủ lực của đội ta, giờ sắp bắt đầu hiệp hai rồi, không có chủ lực chúng ta nên làm cái gì bây giờ?”



Vương Thông trên mặt chảy máu, anh ta khẽ rủa một tiếng: “Sao lại có kẻ nào ngay lúc mấu chốt đánh em, còn đánh gãy tay em, nhất định là Đại học T xuống tay!”



Vương Thông ra phán đoán chuẩn xác.



Người Đại học T cũng chạy đến, nghe nói như thế, Triệu Vĩ nhanh chóng nói: “Đại học A bọn bây đừng nói bừa, bọn mày có chứng cứ không, không có thì là gán tội oan cho người khác, cẩn thận tao kiện các mày!”



“Đúng vậy, danh tiếng Đại học A vốn không tốt, một đám phú nhị đại lăn lộn ngoài đời, ai biết có phải các người ở bên ngoài có đắc tội người nào không, đừng có vứt cái nồi này lên đầu bọn tao!”



Người Đại học T rũ sạch tội mình, nói ngược Đại học A tự mình gây họa.



Ngay lúc hai phe tranh cãi gay gắt, bỗng vang lên giọng nói thanh lệ: “Ở đây có camera theo dõi chứ?”



Đại học A nhường ra một con đường, dáng người nhỏ nhắn của Lê Hương tiến lên, đôi mắt trong vắt ấy nhàn nhạt nhìn sang Đại học T.



Đại học T nhanh chóng yên tĩnh lại, trong mắt Lê Hương lóe ra ánh sáng lạnh, hết sức khiếp người, dường như mang theo uy hiếp rất lớn, những người đón được ánh mắt của cô đều thầm chột dạ.



Lúc này Lê Hương đưa mắt đến Triệu Vĩ : “Anh Triệu, khắp quảng trường đều có cameras giám sát, cho dù trong toilet nam không có, nhưng trên hành lang sẽ có, chỉ cần chúng tôi trích xuất camera là biết ai xuống tay, anh nói xem đúng không?”



Lúc Triệu Vĩ thấy Lê Hương nhảy đã bị cô hấp dẫn, hiện tại ánh mắt cô sáng ngời mà bức bách nhìn anh ta, như là bảo kiếm sắc bén tháo chuôi, tia sáng kia làm kinh sợ lòng người.



“Tôi…” Triệu vĩ lập tức hoảng hồn.
Chương 589: Mình thông báo lịch lên trong thời gian này cho nhiều bạn biết nhé: Ngày lên 2 lần 1 sáng 1 tối, mỗi lần hiện lên 7 chương nhé! sắng cố gắng trước 8h, tối 7h30 nhé! Có nhiều bạn đang fo muốn đọc thêm cho quên mệt xin thông cảm nhé! Mong các bạn chọn thêm nhiều truyện hay ở mặt tiền ấy, ví dụ thay chị lấy chồng, tổng giám đốc bạc tỷ không dễ chọc… Chúc cả nhà đọc truyện vui khỏe nhé! Chúc các bạn fo nhanh chóng lành bệnh nhé! Thân ái!



Lúc này Lệ Yên Nhiên tới: “Cameras ở đây không phải thì trích xuất, toàn bộ quảng trường này là địa bàn tập đoàn Mạc thị, trừ phi, có sự tán thành của anh Hàn Đình.”



Lệ Yên Nhiên tới, Đại học T như bắt được cọng cỏ cứu mạng.



Lê Hương và Lệ Yên Nhiên đứng đối mặt, đây là lần đầu tiên các cô ngay mặt đọ sức, mùi thuốc súng giữa các cô gái không khác gì chiến hỏa của đám đàn ông.



Lê Hương cong môi: “Được, tôi sẽ đi tìm Mạc tổng ngay bây giờ, tôi tin anh ấy sẽ đồng ý cho trích xuất cameras theo dõi.”



“Lê Hương, vậy cô phải nhanh chân lên đó, nửa hiệp sau chẳng máy chốc sẽ bắt đầu rồi.” Lệ Yên Nhiên thiện ý nhắc nhở.



Vương Thông bị thương nhanh chóng nói: “Bây giờ tôi bị thương, Đại học T rất có hiềm nghi, chuyện ở đây vẫn chưa tra rõ, nửa trận sau phải trì hoãn lại!”



Lệ Yên Nhiên nhìn về trọng tài sau lưng: “Chuyện này là do trọng tài định đoạt, trọng tài, thầy thấy thế nào, thầy có muốn vì một cá thể mà phá hủy toàn bộ quy tắc trong trận đấu?”



Trọng tài nhíu mày, thái độ rất xấu nhìn về phía Đại học A bên này: “Năm nào cũng tổ chức trận đấu bóng này, nhưng đến chỗ Đại học A các cô các cậu lại xảy ra chuyện, các cô các cậu tự kiểm điểm lại mình đi, nửa hiệp sau đúng giò bắt đầu.”



“Ông!



Lê Hương nhanh chóng kéo lại bọn Vương Thông, cô khế lắc đầu, chất giọng thanh lệ như gõ vào tim mỗi người Đại học A: “Đó là thành kiến mọi người đối với Đại học A chúng ta, băng đóng ba tắc, không phải một ngày sẽ rả, thà than phiền oán trách, chỉ bằng bắt đầu thay đổi từ bây giờ, các anh đợi ở đây, em sẽ lập tức đi tìm Mạc tổng, nhất định tớ sẽ trích xuất bằng được camera, ai động thủ, một kẻ cũng đừng hòng thoát!”



Lê Hương xoay người rời đi.



Đám Vương Thông Phạm Điềm sững người tại chỗ, đây là lần đầu tiên bọn họ trần trụi cảm nhận được người khác kỳ thị bắt công với Đại học A, nhưng cái này không trách được người ta, là do tự thân bọn họ không có chí tiến thủ, không cầu tiến, cho người khác cơ hội.



Bọn họ bắt đầu hồi hận rồi.



Lê Hương đi tìm Mạc Tuân, đúng lúc thấy được chiếc Limo Rolls-Royce, có người cung kính kéo ra cửa sau, Mạc Tuân lên xe.



Anh đang muốn về.



“Mạc tổng, xin dừng bước!” Lê Hương nhanh chóng chạy lên trước.



Nhân viên cấp cao của tập đoàn đứng một bên cung kính nhìn theo Mạc Tuân rời đi, Lê Hương đột nhiên xông ra, chạy đến chiếc xe bọn họ nhanh chóng ngăn lại: “Vị tiểu thư này, mời cô dừng chân!”



Máy cô gái bây giờ thực sự rất trơ tráo, giữa thanh thiên bạch nhật lại nhào vào tổng giám đốc nhà mình.



Nhưng bọn họ không thể ngăn được, Lê Hương đã chạy qua.



Lê Hương chạy đến bên cạnh xe, đôi mắt trong vắt nhìn vào cửa số xe, cửa sổ xe cũng không trượt xuống, để lại màng xe đen kịt khiến cô không thể thấy bên trong, cô vươn tay vỗ vỗ cửa sổ xe: “Mạc tổng, có thể mượn mấy phút của anh không, tôi có một việc muốn nói với anh.”



Sùng Văn ngồi ghế lái xuyên qua kính chiếu hậu nhìn thoáng qua thiếu chủ nhà mình, lúc cô gái xuất hiện, ánh mắt thiếu chủ nhà mình đã đánh sang.



Nội tâm Sùng Văn khẽ kích động, lúc này anh ta muốn gọi Thượng Võ đến hóng chuyện quá: “A Võ nhìn kìa, có biến.”



Mạc Tuân mắấp môi, anh nhìn cô gái đột nhiên chạy tới ngoài cửa sổ, cô tới cản xe anh!
Chương 590:



Cô cản xe anh làm gì chứ?



Không phải cô đang ở cùng thằng đội trưởng Vương Thông kia à?



“Vị tiểu thư này, mời cô lập tức rời đi, tổng giám đốc chúng tôi không phải người cô muốn gặp là gặp, mời cô hẹn trước, sau đó đợi thông báo.” Một nhân viên cấp cao đi tới, nắm cánh tay Lê Hương.



Nhưng tay kia mới vừa đưa ra, người nhân viên nọ liền cảm thấy một ánh mắt sắc lạnh tựa chim ưng nhìn chằm chằm trên tay anh ta, như muốn chọc thủng cánh tay anh ta vậy.



Nhân viên cấp cao kia cứng đờ, lúc này cửa số xe ghế sau chậm rãi trượt xuống, gương mặt tinh xảo kia của Mạc Tuân lộ ra.



Mạc Tuân nhàn nhạt quét mắt qua anh nhân viên kia, sau đó trầm thắp mở miệng: “Lui xuống đi.”



Anh nhân viên kia toát mồ hôi, nhanh chóng lui xuống.



Ánh mắt Mạc Tuân lúc này mới rơi vào Lê Hương, giọng điệu trong trẻo nhưng lạnh lùng, anh kiêu ngạo nói: ngoài cửa sổ, cô tới cản xe anh!



Cô cản xe anh làm gì chứ?



Không phải cô đang ở cùng thằng đội trưởng Vương Thông kia à?



“Vị tiểu thư này, mời cô lập tức rời đi, tổng giám đốc chúng tôi không phải người cô muốn gặp là gặp, mời cô hẹn trước, sau đó đợi thông báo.” Một nhân viên cấp cao đi tới, nắm cánh tay Lê Hương.



Nhưng tay kia mới vừa đưa ra, người nhân viên nọ liền cảm thấy một ánh mắt sắc lạnh tựa chim ưng nhìn chằm chằm trên tay anh ta, như muốn chọc thủng cánh tay anh ta vậy.



Nhân viên cấp cao kia cứng đờ, lúc này cửa sổ xe ghế sau chậm rãi trượt xuống, gương mặt tinh xảo kia của Mạc Tuân lộ ra.



Mạc Tuân nhàn nhạt quét mắt qua anh nhân viên kia, sau đó trầm thắp mở miệng: “Lui xuống đi.”



Anh nhân viên kia toát mồ hôi, nhanh chóng lui xuống.



Ánh mắt Mạc Tuân lúc này mới rơi vào Lê Hương, giọng điệu trong trẻo nhưng lạnh lùng, anh kiêu ngạo nói: “Không phải cô đang ở bên trong xem đấu bóng sao, tìm tôi làm cái gì?”



“Mạc tổng, có một việc tôi cần sự giúp đỡ của anh.” Lê Hương nói.



Tìm anh giúp đỡ?



Đôi chân thon dài của Mạc Tuân ưu nhã vắt chéo lên nhau, môi mỏng khẽ nhếch, trông có vẻ tâm trạng rất tốt: “Nói thử xem.”



“Vừa rồi lúc nghỉ ngơi giữa trận, đội trưởng Vương Thông Đại học A chúng tôi bị người ta đánh, bây giờ tôi cần trích xuất camera, tra ra là ai xuống tay, Mạc tổng có thể cho phép tôi xem đoạn cameras ấy không?”



Chút vui vẻ lúc nãy của Mạc Tuân lập tức vỗ cánh bay mát, đôi mắt hẹp híp lại, tỏa ra hơi thở âm u lạnh lùng: “Cô tìm tôi vì chuyện này, vì tên Vương Thông kia?”



“Mạc tổng, đội trưởng Vương Thông thực sự bị đánh, còn gãy cả tay phải, không tham gia được nửa hiệp sau trận bóng nữa, tôi cần…”



Mạc Tuân căn bản không muốn nghe cô nói, anh còn tưởng rằng cô cản xe anh, tìm anh giúp đỡ cái gì, hóa ra là vì thằng ranh đó!



“Lái xe!” Anh phun ra hai chữ.



Sùng Văn đang ăn dưa, đột nhiên nhận được chỉ lệnh, anh ta chỉ có thể đạp chân ga, lái xe.



Sao anh lại đi rồi?



“Mạc tổng! Mạc Tuân!”
Chương 591:



Lê Hương chạy mấy bước đuổi theo xe anh, bỗng chân khuy xuống, té nhào xuống đắt.



Đây đã là lần thứ hai cô đuổi theo anh để ngã sõng soài trên đất rồi, hàng mi Lê Hương khẽ run, hốc mắt trắng nõn ửng đỏ.



Lúc này chợt vang lên tiếng phanh xe chói tai, Lê Hương ngước mắt, chỉ thấy chiếc siêu xe phía trước đã dừng lại.



Cô tưởng anh đi rồi.



Vậy mà, anh dừng lại!



Đôi mắt đen láy của Lê Hương nhanh chóng tràn ra ý cười ngạc nhiên, cô gắng gượng đứng lên, đi tới xe anh.



Mạc Tuân xuyên qua kính chiếu hậu liền thấy cô gái nhỏ vì đuổi theo xe anh mà ngã, trái tim anh chợt co rút, nhanh chóng bảo Sùng Văn dừng xe.



Sùng Văn khẩn cấp đạp phanh lại, rất nhanh thì nghe được giọng thiếu chủ nhà mình lành lạnh không vui, thấp giọng răn dạy anh ta: “Lái xe nhanh như vậy làm gì, muốn phi hỏa tiễn hả?”



Sùng Văn gào thét “tôi oan quá mà” trong lòng, bảo lái là do thiếu chủ, tốc độ của anh ta đã rất chậm rồi.



Sùng Văn cảm thấy sau khi về có cần phải nói cho Thượng Võ một tiếng, Võ à, hôm nay thiếu chủ đau lòng cô gái kia ngã, lại trút giận lên đầu tôi!



Lê Hương đã đi tới, Mạc Tuân vươn tay mở ra cửa sau xe, bàn tay to lộ rõ khớp xương túm lấy cổ tay mảnh khảnh của cô, trực tiếp lôi cô vào xe.



ÁI Lê Hương hô nhẹ một tiếng, cơ thể nhỏ nhắn không kịp đề phòng bị kéo vào, lúc này cánh tay tráng kiện của người đàn ông vươn tới nắm chặt vòng eo thon của cô, trực tiếp đặt cô ôm ngồi trên đùi chắc nịch của anh.



Một loạt động tác lưu loát mây bay nước chảy, bá đạo lại hung hăng, thật đúng là tác phong phách lối của anh ngày trước.



Lê Hương chưa tỉnh hồn, lúc này Mạc Tuân liền cầm tay cô, anh gỡ từng ngón tay nhỏ xinh của cô ra, nhìn lòng bàn tay cô.



Hai lòng bàn tay trắng noãn cũng không bị trầy da, vừa rồi ngã trên mặt đất không bị thương, nhưng lòng bàn tay có chút bẩn, hơi dính bụi đất.



Mạc Tuân nhíu mày kiếm anh khí, lấy khăn tay trong túi áo âu của mình ném cho cô, gương mặt ghét bỏ: “Lau sạch tay cô đi, bẫn chết đi được, đừng cọ trên người tôi đấy.”



Lê Hương nhanh chóng nhận lấy khăn, bàn tay cô đúng là có hơi bẩn, cô biết người đàn ông này mắc bệnh sạch sẽ.



“Mạc tổng…” Lê Hương nhìn anh, có chút bất an khẽ nhúc nhích: “Ngồi như vậy không tiện lắm, để tôi xuống trước nha.”



Lúc này cô vẫn ngồi trên bắp đùi anh, hôm nay cô mặc váy xếp ly ngắn, lại còn đang dạng chân, hai người cách chất vải mỏng manh chạm vào nhau, có chút ám muội.



Mạc Tuân cảm giác cô đang vặn vẹo trong lòng mình, cô ngồi rất cẩn trọng, hai đầu gối quỳ xuống bên thân anh, hơi kẹp lấy vòng hông lớn của anh.



Bàn tay to đang đặt sau lưng cô bỗng dùng sức bóp một cái, Mạc Tuân đè thấp giọng, cảnh cáo cô: “An phận cho tôi một chút, hửm?”



Lê Hương bị anh bóp hơi đau: “Vậy anh buông tôi ra trước…”



“Đừng có xoay người nữa được không?” Giọng anh đã bắt đầu có chút khàn khàn.



Lê Hương cũng đã trải đời rồi, cô cũng biết anh có ý gì, trên đôi chân trắng ngần bỗng nhuộm máy phần đỏ ửng, nhỏ giọng phản bác: “Tôi không có xoay…”
Chương 592:



“Không xoay sao, thế người ở trên sân thi đấu xoay cái mông cho tôi xem không phải cô à?”



“9 Lê Hương cũng không phải xoay cho một mình anh nhìn, mà động tác vũ đạo là vậy, chỉ là lúc đó đúng lúc phải lắc mông thôi mà.



Anh nghĩ đi đâu thế?



Ba chữ này từ trong miệng anh, lại dùng chất giọng thành thục ngả ngớn, thực sự đúng là… đen tối không diễn tả nên lời.



Lê Hương níu vạt áo anh, rất nhanh đã níu đến có nếp nhăn: “Phía trước còn có người, anh có thể nói chuyện… văn minh một chút được không?”



Sùng Văn đột nhiên bị nhắc đến, liền bày tỏ không có việc gì không có việc gì, tôi cái gì cũng không biết, người mới vừa nói xoay cái mông tuyệt đối không phải thiếu chủ đại nhân một thân cắm dục nhà tôi đâu, tuyệt đối không phải!



Mạc Tuân đưa tay kéo vách ngăn ở giữa xuống, tách biệt hai hàng ghế trước sau.



Lê Hương trở về chính đề: “Mạc tổng, anh dừng xe lại có phải đã đồng ý giúp tôi lần này không?”



Mạc Tuân nhìn đôi mắt sáng kia của cô: “Cô muốn tôi giúp tên Vương Thông kia?”



“Không phải giúp Vương Thông, đây là chơi xấu, có người đánh Vương Thông, Vương Thông lại là đội trưởng chúng tôi, tôi cần phải xem camera…”



“Thì sao?” Mạc Tuân cắt đứt lời cô.



Lê Hương nhìn anh: “Hả?”



Mạc Tuân lười biếng tựa lưng về phía sau, giữa ấn đường anh tuấn trong đều là vẻ hờ hững bạc tình của người đứng đầu thương trường: “Cô nói mấy thứ này, liên quan gì với tôi?”



¬.



“Là các cô tự mình gây họa, dựa vào đâu muốn tôi giúp bọn cô giải quyết, Lê Hương, những lời cô mới vừa nói tôi đều không có hứng thú, nếu như cô đủ thông minh, thừa dịp tôi còn kiên nhẫn cho cô thời gian, cô nên nói chút… lời cần nói khi cầu cạnh người ta.”



Nhiệt huyết của Lê Hương lạnh đi phân nửa, đúng vậy, anh dựa vào cái gì giúp cô, anh hiện tại chỉ là một thương nhân, chẳng là Mạc tiên sinh của cô rồi.



Lê Hương hơi siết tay, đón nhận ánh mắt anh: “Anh muốn cái gì, anh muốn như thế nào mới bằng lòng giúp tôi, Mạc tổng nếu dừng xe lại rồi, nhất định là bởi vì tôi có thể có lợi với anh.”



Mạc Tuân chau lại mày kiếm, bàn tay to lại dùng sức bóp thắt lưng mềm mại của cô, vòng eo cô quá yêu kiều quá thon nhỏ, khiến anh hận không thể bóp gãy.



“Đây chính là thái độ cô cầu người? Sao cô biết tôi sẽ dính chiêu này? Người muốn tôi giúp còn rất nhiều, cô ngay cả giường tôi còn không chân chính leo lên liền không kịp đợi muốn lợi dụng quyền thế của tôi, Mạc tổng Mạc tổng, cô mở miệng một tiếng Mạc tổng có phải thật sự coi tôi là sếp của cô?”



Mặt Lê Hương tái xanh, tài ăn nói của anh, từ trước đến nay cô đã biết, nếu như anh muốn nhục nhã một người, căn bản không cần vạch mặt, cứ như vậy nói máy câu đã có thể rút gân lột da người ta rồi.



Anh cố chấp cho là cô muốn lợi ích từ anh, anh cố chấp cho rằng cô không phải một cô gái tốt.



Ở đây lãng phí thời gian, còn không bằng mau chóng trở lại sân đấu, nửa hiệp sau sắp phải bắt đầu rồi.



“Vậy thì thôi, tự tôi nghĩ biện pháp, Mạc tổng, quấy rày rồi.” Lê Hương dùng cả tay chân leo xuống đùi anh.



Ánh mắt Mạc Tuân trầm xuống, khuôn mặt tuần tú đã âm trầm như sắp đỗ giông, thứ anh tự hào nhất đúng là sức kiềm chế, còn chưa có ai có thể ảnh hưởng đến tâm trạng của anh.



Thế nhưng, cô đã chạm đến, cô dễ dàng thổi bừng lên lửa giận của anh.
Chương 593:



Mạc Tuân thu tay lại, kéo vòng eo mềm mại cô lại: “Lê Hương, cô chơi tôi à, là ai cho phép cô nói đến là đến, nói đi là đị?”



Cơ thể nhỏ nhắn của Lê Hương thể va vào trong lồng ngực rắn chắc của anh, giống như đụng phải bức tường, cô đau đến nhăn mày, hai tay chống lên ngực anh, muốn đẩy anh ra: “Anh làm gì thế, mau buông ral”



Mạc Tuân không chút xê dịch, mắt lạnh nhìn cô hệt như con mèo nhỏ giãy dụa trong nước, anh dùng hai ngón tay thon dài nhấc chiếc cằm được xinh xắn của cô, nâng cô ngắng đầu đối diện với anh: “Trong mắt cô, tôi là gì, hả? Tâm trạng tốt thì quyến rũ tôi, đợi tôi cắn câu thì lật mặt với tôi, vẫn chưa có kẻ nào dám làm vậy với tôi, hôm nay tôi phải mạnh mẽ dạy dỗ cô lại!”



Nói xong, anh cúi đầu liền hung hăng hôn lên đôi môi củ ấu đỏ bừng của cô.



Đồng tử trong suốt Lê Hương kịch liệt co rút, không ngờ anh cúi đầu hôn xuống, anh hôn rất thô bạo, mưa rền gió thét NT ˆ như cô ý muôn làm đau cô.



Lê Hương siết quả đắm dùng sức vừa đẩy vừa đánh anh, còn cắn chặt răng không chịu mở miệng, ra sức giãy dụa, không chịu để anh hôn.



Mạc Tuân khống chế cô trong lòng mình, nhưng cơ thể như rắn nước của cô không ngừng giãy dụa, anh đã thấy đây căn bản cũng không phải là trừng phạt cô, mà là trừng phạt chính mình.



Khóe mắt hẹp dài dính vài phần tình dục đỏ tươi, thấy cô không chịu mở miệng, anh vươn tay bóp gương mặt như trứng gà của cô, bóp đến gồ lên, lớn tiếng uy hiếp cô: “Há miệng ral”



Không muốn!



Lê Hương trợn tròn mắt, tức giận nhìn anh chằm chằm.



Mạc Tuân cũng không nhắm mắt, anh nhìn cô gái vì tức giận mà đôi mắt càng thêm động lòng người, rõ ràng không có lực uy hiếp, giống như bé mèo sữa hung hăng, ngược lại càng khiến người ta muốn bắt nạt cô thêm.



“Vì sao không chịu cho tôi hôn, người khác hôn cô rồi ư, Tôn Tiến, hay là tên Vương Thông kia?” Ngón cái Mạc Tuân đặt trên cánh môi đỏ bừng của cô đỏ dùng sức chà.



Lê Hương giận run người, Mạc tiên sinh của ba tháng sau đã không phải là Mạc tiên sinh trong trí nhớ của cô nữa, sao anh lại hư hỏng như vậy?



Lê Hương há miệng, cắn ngón trỏ anh.



Ư.



Mạc Tuân bị đau, cô thực sự rất dùng sức cắn anh, cắn đến tay anh chảy ra máu.



Song, điều này càng kích thích máu nóng cả người anh tán loạn, nếu như tiếp tục như vậy nữa, anh sẽ không khống chế được bản thân, yết hầu trên dưới lăn lốc, anh nói giọng khàn khàn: “Lăn từ đùi tôi xuống, cút khỏi xe tôi!”



Lê Hương nhanh chóng buông lỏng đầu ngón tay anh, lập tức lăn một vòng đi xuống, dùng tốc độ nhanh nhất kéo ra cửa xe sau bỏ chạy.



Cô đi rồi!



Mạc Tuân hạ mắt nhìn ngón trỏ của mình, trên ngón trỏ anh có một vòng dấu răng thắm máu nho nhỏ, là cô cắn mà ra!



Không ngờ cô dữ đến thế.



Mạc Tuân giơ tay lên che khuất đôi mắt đỏ thắm, cả người hiện ra vài phần phóng túng chán chường, lại đặc biệt gợi cảm.



Lúc này một chuỗi chuông điện thoại du dương vang lên, là bác sĩ tâm lý Dr. Xuyên của anh gọi.



Mạc Tuân ấn phím nhận, giọng trầm thấp lộ ra khàn khàn: “Alo.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK