• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 101: Người quen cũ

‘Trần Quán Hi’ nhận được điện thoại từ Đoàn Ân Long xong thì thẫn người ra đấy, chuyện quái gì thế này, nghe bảo là đi gài em gái nào đó vào tròng mà? Đụng tới cả súng ống, chẳng lẽ cô gái đó liều mạng chống cự? Không thể nào, bọn họ bỏ thuốc cơ mà? Nói thế nào Đoàn Ân Long cũng là một người lính xuất ngũ, anh ta mà lại bị một cô gái tát rồi còn đâm cho một nhát ư?

Rất nhiều câu hỏi khiến ‘Trần Quán Hi’ đau cả đầu, đang muốn hỏi cho rõ ràng thì không ngờ Đoàn Ân Long lại nhanh chóng ngắt điện thoại, mẹ nó chuyện này là sao? Anh ta biết khá rõ tính ông anh vợ ngu ngốc này, cứng đầu còn hơn trâu nhưng suy cho cùng vẫn là người của nhà họ Đoàn, tại sao lại không thể học được một chút khả năng kiềm chế cảm xúc của ông cụ Đoàn thế? Lại còn đòi lấy súng, mẹ nó anh ta đang ở Bắc Hải chứ không phải là thủ đô.

‘Trần Quán Hi’ chửi mẹ nó, anh ta cũng xui xẻo không ai bằng, chạy tới tận đây để chùi đít cho anh vợ.

Lữ mập thấy vẻ mặt của ‘Trần Quán Hi’ thì không nhịn được hỏi: “Chuyện gì thế?”

“Tên ngốc Đoàn Ân Long kia gây chuyện với người ta, bây giờ đang lấy súng đi báo thù. Mẹ nó, rõ ràng là đang muốn giết người mà”, ‘Trần Quán Hi’ tức giận nói.

Lữ mập cũng bất đắc dĩ bảo: “Ông anh vợ này của cậu ngu ngốc thật”.

“Không phải anh ta ngu ngốc thì là tên kia quá quắt, nói tóm lại vẫn phải chạy tới đó xem thế nào, cản được thì cản lại, em cũng không muốn bị kéo vào mấy chuyện vớ vẩn này”, ‘Trần Quán Hi’ dập tắt điếu xì gà.

“Cậu chờ tôi một chút!”, Lữ mập vội vàng đuổi theo, nếu như để vụ nổ súng diễn ra ở đây thì ông ta có cả đống mối quan hệ cũng phải đóng cửa. Mấy năm nay ông ta ngóc đầu dậy ăn nên làm ra đã rước lấy rất nhiều lời ra tiếng vào, bây giờ xảy ra chuyện này nữa thì lũ khốn nạn ngứa mắt ông ta lại chả tranh thủ cơ hội bỏ đá xuống giếng ngay.

Bây giờ tâm trạng ông ta cũng khá giống ‘Trần Quán Hi’, kiểu nằm không cũng trúng đạn. Tất nhiên Lữ mập cũng đã nghĩ ra cách giải quyết trên đường đi, tất ông ta phải đứng về phía ‘Trần Quán Hi’, với điều kiện Đoàn Ân Long chưa nổ súng thì ông ta vẫn phải có một câu trả lời rõ ràng cho nhà họ Đoàn, suy cho cùng cũng là một gia tộc lớn ở thủ đô, hơn nữa ông ta còn có mối quan hệ thân thiết với ‘Trần Quán Hi’ nên tên có mắt như mù kia buộc lòng phải gặp xui xẻo.

“…”

Lầu 5, Long Thiên vẫn ngoan ngoãn đứng đó chờ chẳng đi đâu cả, anh tìm một phòng không người ngồi xuống, ấn huyệt nhân trung của Hoàng Phương Phi, cô ta nhanh chóng tỉnh lại. Mở mắt ra trông thấy Long Thiên thì thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng tên này cũng đến, nếu mở mắt ra nhìn thấy mặt Đoàn Ân Long thì chắc cô ta chết quách đi cho xong.

“Tên họ Đoàn kia đâu?”

Hoàng Phương Phi mở mắt nhìn xung quanh, phát hiện mình vẫn còn ở quán karaoke Huy Hoàng chưa đi, cô ta lập tức đoán ra được quá trình, khỏi cần phải hỏi cũng biết Long Thiên đã chạy tới vào thời khắc mấu chốt, tiện thể đuổi tên họ Đoàn kia đi và cứu người.

“Tên đó bảo tôi chờ, chắc là đang đi gọi thêm anh em tới”, Long Thiên mỉm cười nói.

Hoàng Phương Phi đặt tay lên trán nói: “Vậy là cậu ngoan ngoãn ngồi đây chờ hả? Còn không tranh thủ trốn đi cho lẹ nữa”.

“Tôi không đi, tôi phải trút giận cho chị Phi chứ”, Long Thiên nói như một đứa trẻ chưa lớn.

Lòng Hoàng Phương Phi mềm nhũn, dường như nơi mềm mại nhất trong tim cô ta đã bị đánh trúng, Long Thiên chạy tới đây vì một đồng nghiệp thế này đã khiến cô ta biết ơn lắm rồi, anh còn giúp cô ta trút giận, có được đứa em thế này là phúc đức của cô ta. Nếu cô ta đã được cứu thì cũng không nên làm liên lụy đến anh, cô ta đứng dậy kéo lấy tay Long Thiên, nói: “Tôi không tức giận, chúng ta mau đi thôi, không thì lát nữa lại không đi được”.

“Không sao đâu chị, chúng ta cứ chờ, để tôi xem tên đó có thể chơi được trò gì”, Long Thiên lắc đầu, sống chết không chịu đứng lên.

Hoàng Phương Phi vừa vội vừa lo, cô ta có nghe nói về gia tộc đầu sỏ đứng sau bệnh viện Hoa Trung, với cô ta mà nói thì đó chính là một con quái vật khổng lồ, những người trong gia tộc đó đều là cậu ấm cô chiêu có thể thoải mái làm trời làm đất, Long Thiên lại khiến họ bẽ mặt thì chắc chắn sẽ không được yên thân, nếu chờ đến khi anh ta gọi thêm người đến thì Long Thiên làm gì còn ưu thế nào nữa?

Thấy mình không thể kéo Long Thiên đi được, Hoàng Phương Phi sốt ruột nói: “Long Thiên, tôi có thể hiểu được tấm lòng của cậu nhưng cậu nghe tôi khuyên một câu, tên họ Đoàn đó có lai lịch khá lớn, cậu không thể chơi lại được đâu, nếu cậu xảy ra chuyện gì thì tôi sẽ áy náy lắm!”

“Chị cứ yên tâm, sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu, chẳng lẽ nó có thể dùng súng bắn tôi chắc?”, Long Thiên không quan tâm lắm.

Hoàng Phương Phi thấy mình không thể thuyết phục được cũng chỉ biết thở dài bất đắc dĩ, chỉ biết ngồi chờ bên cạnh Long Thiên, chuyện này là do cô ta dựng lên nên cô ta không thể phủi mông bỏ đi được, cô ta đã quyết định hết rồi, nếu Đoàn Ân Long nhất quyết phải tính sổ đến cùng thì bất quá cô ta tìm cách để anh ta nguôi giận, nói chung là không thể để Long Thiên gặp phải chuyện gì không may.

Không ngờ miệng Long Thiên lại ăn mắm ăn muối như thế, Đoàn Ân Long lên lầu thì chẳng nói chẳng rằng vọt tới trước mặt anh và giơ súng lên, ngắm thẳng về phía anh. Chỉ là anh ta canh góc rất chuẩn, không có bất kì người nào trông thấy thứ trong tay anh ta, hơn nữa còn là góc chết của máy quay, mặt Đoàn Ân Long âm u nói: “Thằng oắt con, hôm nay mày nhất định phải chết!”

Hoàng Phương Phi quá sợ hãi, cô ta thật sự không ngờ Đoàn Ân Long lại điên cuồng như thế, thật sự cầm súng chạy tới đây, chẳng lẽ anh ta không biết Bắc Hải quản lý súng nghiêm ngặt đến mức nào hay sao? Nếu nổ súng trước mặt nhiều người thì ít nhất cũng phải đếm lịch ba năm.

Nhưng trông vẻ mặt của Đoàn Ân Long thì có vẻ là đang muốn bất chấp tất cả, Hoàng Phương Phi lập tức lên tiếng nói: “Anh Đoàn, tôi sẽ đi theo anh, anh tha cho cậu ta đi!”

Đoàn Ân Long không thèm đếm xỉa tới Hoàng Phương Phi, chỉ vào bụng mình nói: “Từ khi cha sinh mẹ đẻ tới giờ bố mày chưa bị bố con thằng nào đâm cho một nhát thế này, chẳng lẽ đến cái Bắc Hải bé như lỗ mũi này lại phải chịu ư? Ranh con, hôm nay là ngày xui của mày rồi!”

“Anh Đoàn bình tĩnh lại tí đã”, Hoàng Phương Phi nghĩ Long Thiên bị dọa ngu người rồi nên vội vàng đẩy anh, nhỏ giọng nói: “Long Thiên, đàn ông tiến được lùi được được, anh ta dám nổ súng thật đấy”.

Sau đó Hoàng Phương Phi đột nhiên phát hiện vẻ mặt Long Thiên chẳng có tí biểu cảm nào, chỉ cười lạnh nói: “Đúng là lạc hậu không theo kịp thời đại, bây giờ con nít mà cũng dám cầm súng”.

Đoàn Ân Long nghe thế lại bừng bừng lửa giận, anh ta cắn răng nói: “Mày tưởng tao không dám bắn mày ư?”

“Nếu mày dám thì đã không lắm mồm như thế rồi”, Long Thiên tiếp tục khiêu khích.
Chương 102: Sát thủ chuyên nghiệp

Đoàn Ân Long quả thật là có một khoảnh khắc lý trí đã trở về, nhưng bây giờ bị Long Thiên kích động nên lại mất rồi. Anh ta thật sự muốn bóp cò súng bắn chết tên khốn này, dựa vào mối quan hệ của gia đình thì cùng lắm cũng chỉ ngồi tù vài năm rồi ra, nếu không thì bỏ trốn cũng không vấn đề gì, nghĩ thế nào cũng thấy có lợi cho bản thân.

Nhưng trong khoảnh khắc anh ta còn đang do dự đó thì Long Thiên đã ra tay trong nháy mắt, tay trái duỗi ra phía trước, Đoàn Ân Long còn chưa kịp phản ứng thì khẩu súng lục 92 đã nằm trong tay Long Thiên rồi.

Việc này khiến Đoàn Ân Long chết lặng, còn Hoàng Phương Phi thì vô cùng kinh ngạc, bởi vì ở một khoảng cách gần như vậy mà cô ta cũng không thể nhìn ra được Long Thiên ra tay thế nào, giống hệt như trò ảo thuật vậy.

Long Thiên nghịch ngợm khẩu 92, sau đó chuyển hướng chĩa súng thẳng vào đầu của Đoàn Ân Long, tay cầm súng không hề có một chút sai lệch xiêu vẹo nào, rất vững vàng, đây là ấn tượng đầu tiên của Đoàn Ân Long. Nếu như không phải đã quen chơi đùa với súng ống thì sao có thể thuần thục thế này được.

Ở khoảng cách gần như vậy, dù cho lực xuyên thủng của 92 không mạnh nhưng cũng đủ để xuyên thủng một lỗ trên đầu Đoàn Ân Long.

"Bắn đi, tao không tránh", Đoàn Ân Long cũng không tức giận vì bị đoạt mất súng hay là cầu xin tha mạng, mà nheo mắt lại, không hề hoảng loạn trước nguy hiểm.

"Giết người là phạm pháp đó, lệnh tử hình vẫn chưa được xóa bỏ, chứng tỏ dân thường không đấu được với quan lại. Tao chỉ là một người dân bình thường nên nào dám chứ", Long Thiên cười nhạt một tiếng, sau đó di chuyển họng súng, nhắm thẳng vào cánh tay của Đoàn Ân Long nói tiếp: "Nhưng mày nói xem tao có dám bắn phế cánh tay này không?"

Cho dù là người phụ nữ có kinh nghiệm xã hội phong phú như Hoàng Phương Phi lúc này tim cũng đập thình thịch, nguyên nhân là vì cô ta bằng này tuổi rồi những cũng chưa từng gặp cảnh tượng thế này bao giờ. Cô ta không dám thở mạnh, cẩn thận nhìn khuôn mặt vẫn bình tĩnh từ đầu đến cuối đó, trong ánh mắt toát lên sự lo lắng, kinh ngạc và cả chút si mê.

Có người đàn ông như thế này ở bên cạnh thì cảm giác an toàn cũng tăng lên!

Đoàn Ân Long giận dữ nói: "Mày có giỏi thì bắn đi, chỉ cần tao mất một sợi lông thôi tao sẽ bắt cả nhà mày phải đền mạng".

Long Thiên móc ống giảm thanh trong túi ra lắp vào, một tiếng phịch vang lên.

Hoàng Phương Phi chớp mắt.

Sắc mặt Đoàn Ân Long dần trắng bệch.

Chỉ là súng đã bắn lệch đi.

Rõ ràng là cố ý.

Long Thiên dường như nhớ ra chuyện gì, anh hỏi: "Mày họ Đoàn và đến từ thủ đô đúng không?"

Đoàn Ân Long có chút hoang mang, nhưng vẫn không thể hiện ra, anh ta cười lạnh nói: "Ở thủ đô còn có kẻ nào họ Đoàn dám mang khẩu 92 tốc độ cao này sao? Thế nào, sợ rồi à?"

Đoàng.

Lại thêm một phát súng nữa.

Phát súng này chính xác bắn trúng tay của Đoàn Ân Long, không một chút do dự.

Hoàng Phương Phi há hốc miệng, nhưng nhanh chóng che miệng lại, trong lòng như sóng cuộn biển gầm, sững sờ nhưng không dám phát ra âm thanh nào.

Đoàn Ân Long ôm vết thương cắn răng không kêu gào, thầm nghĩ hôm nay thật sự đã thua một vố đau rồi, đầu tiên là bị ăn một nhát dao, giờ lại ăn thêm một viên đạn, dường như tất cả những cay đắng trong hơn ba mươi năm qua hôm nay đã được nếm mùi rồi. Tất nhiên lúc này Đoàn Ân Long đã không thể coi Long Thiên như một người thanh niên bình thường được nữa, dù sao cũng chẳng có một kẻ lạnh lùng nào thấy việc bất bình ra tay cứu giúp mà trên người lại luôn mang sẵn ống giảm thanh cả. Nếu như Đoàn Ân Long không đoán nhầm thì trên người kẻ này lúc nào cũng mang theo súng.

Vốn dĩ cho rằng bản thân mang theo khẩu 92 là có thể khiến tên quần là áo lượt này phải quỳ gối xin tha mạng, nhưng không ngờ từ đầu đến cuối đều là bản thân nào là bị cho ăn dao trước mặt mọi người, bây giờ người ta lại còn chẳng kém gì như sát thủ chuyên nghiệp nữa chứ?

"Tao rất tò mò rốt cuộc mày chui từ đâu ra vậy? Là vì con đàn bà kia sao? Hay là do người khác cử mày đến?", Đoàn Ân Long đã không thể giữ được bình tĩnh nữa, gân xanh trên trán đã hằn hết lên.

"Một nửa là vì chị gái của tao, nửa còn lại là trút giận thay cho một tên ngốc", Long Thiên lạnh lùng nói.

Đoàn Ân Long hỏi: "Là tên nào?"

"Chẳng phải đã tới rồi sao?", Long Thiên ngẩng đầu nhìn về phía cửa phòng bao.

Một béo một gầy, một đẹp một xấu, chính là 'Trần Quán Hi' và Lữ mập.

Lúc Long Thiên mỉm cười nhìn 'Trần Quán Hi' thì anh ta cũng nhìn Long Thiên.

"Tiểu Hổ Tử?!"

“Chào, Tiểu Nam Tử".

"Sao cậu lại ở đây?"

"Nhớ cậu chứ sao".

"Nhớ cái rắm ấy!"

'Trần Quán Hi' chửi một câu rồi lao về phía trước, đúng lúc Đoàn Ân Long còn đang tưởng anh ta chạy lại đỡ mình thì hóa ra lại lao đến trước mặt Long Thiên chuẩn bị cho một cái ôm thật chặt.

Hoàng Phương Phi và Đoàn Ân Long trợn tròn mắt.

'Trần Quán Hi' không phải ai khác mà chính là tên trai bao Đạm Ngạo Nam trong đám bạn ngày xưa của Long Thiên, hay gọi là Tiểu Nam Tử. Hồi còn học cấp ba, hai người suốt ngày dính lấy nhau, vậy mà chớp mắt cái đã ba bốn năm không gặp rồi, nếu không phải thỉnh thoảng có trả lời thư của Tiểu Nam Tử thì Tiểu Nam Tử còn tưởng tên ngốc này đã chết ở nước ngoài rồi.

Long Thiên lùi về sau một bước, tránh cú vồ lấy của Tiểu Nam Tử nói: "Trong tay tôi có đồ chơi, cẩn thận cướp cò".

"Cậu cầm súng làm gì vậy?", vẻ mặt Tiểu Nam Tử hồ nghi hỏi: "Ồ, cái súng này quen quá, ôi, chính là khẩu 92 trên xe của tôi sao?!"

"Hả, cậu bắn anh vợ tôi chảy máu rồi à?", Tiểu Nam Tử kinh ngạc nói, thì ra tên ngốc này chính là người mà anh vợ mình muốn bắn chết.

"Lúc cậu viết thư cho tôi không phải cậu nói tên khốn này ức hiếp cậu sao? Tôi chọn ngày không bằng đúng ngày đến giúp cậu báo thù rồi đó", Long Thiên đùa giỡn nói.

Tiểu Nam Tử chấn động cả người nói: "Cái gì chứ, tôi nói lúc nào, hơn nữa cậu muốn giúp tôi báo thù thì cũng phải nhân lúc tôi không có mặt ở hiện trường chứ, cậu thế này làm tôi khó xử quá".

Nói xong lại nhìn Đoàn Ân Long một cái, một câu an ủi cũng không có mà còn bày ra vẻ mặt căng thẳng hỏi: "Anh ta đã ăn đạn rồi, thế cậu thì sao?"

"Cậu nhìn tôi có giống như bị làm sao không?", Long Thiên vui vẻ đáp.

"Vậy thì ổn rồi, nếu không hôm nay tôi lại phải vì việc nước mà quên tình thân mất", Tiểu Nam Tử thở phào một hơi, bộ dạng này khiến Đoàn Ân Long suýt nữa là thổ huyết, có người em rể nào như vậy không? Đây không phải chỉ là vết thương ngoài da mà là cả cánh tay đã bị người ta lấy đi rồi.

Đoàn Ân Long đang muốn chửi vài câu thì thấy vẻ mặt ton hót của Lữ mập, sau đó lật đật chạy tới, làm động tác như trượt băng quỳ xuống trước mặt Long Thiên ôm chặt lấy chân của anh, nước mắt nước mũi sụt sịt nói: "Cậu chủ, lão mập nhớ cậu chết đi được!"

Họ Long? Lại còn là cậu chủ?

Vậy mà vừa nãy mình còn nói muốn cả nhà người ta phải đền mạng?

Nghĩ đến khuôn mặt của Diêm Vương kia ở thủ đô, Đoàn Ân Long run sợ, lập tức nuốt ngược lại những lời đang định thốt ra, ngậm chặt miệng lại!
Chương 103: Xương sống

Long Thiên có chút chán ghét nhìn Lữ mập dưới chân, lão mập này sao vẫn chẳng thay đổi tí nào như vậy chứ, từ khi anh bảy tuổi đến giờ cứ mỗi lần thấy anh là lại dính lấy như keo chó, gỡ thế nào cũng không ra. Long Thiên hất chân vẻ mặt chán ghét nói: "Lữ mập, ông bao nhiêu tuổi rồi mà vẫn tưởng mình còn bé lắm à, ông không thấy ghê nhưng tôi thấy ghê lắm!"

Lữ mập đánh chết cũng không buông tay mà càng bám chặt lấy chân Long Thiên, giống như một cô vợ ai oán nói: "Chủ tớ chúng ta lâu ngày không gặp, tôi thật sự rất nhớ cậu, mấy năm cậu bỏ đi tôi cơm không ăn trà không uống, gầy đi mất mấy cân rồi đó".

Tiểu Nam Tử dường như đã quen với bộ dạng không biết xấu hổ này của Lữ mập, đứng bên cạnh xem trò vui, nhưng tròng mắt của Hoàng Phương Phi lại như sắp rơi ra khỏi con ngươi, vì lí do công việc cô ta cũng không ít lần đến đây tiếp khách, nên đương nhiên biết người đang ôm lấy chân Long Thiên như nhìn thấy cha mẹ kia chính là một nhân vật xã hội đen máu mặt của thành phố Long. Hoàng Phương Phi đã từng gặp Lữ mập vài lần ở quán bar, trên người ông mập này quả thật là có toát lên phong thái của nhân vật trí dũng kiệt xuất, Hoàng Phương Phi khi tiếp xúc với ông ta cũng phải hết sức thận trọng, có đánh chết cô ta cũng không tin Lữ mập trong truyền thuyết giờ lại đang có bộ dạng như cẩu nô tài thế này.

Long Thiên đã quen biết Lữ mập từ lúc anh bảy tuổi, hơn nữa nhờ có anh nên một người xuất thân nghèo khó như Lữ mập mới có cơ hội làm tài xế cho Long Thiên Tượng hơn mười năm, thậm chí ông ta có thể trở về phát triển ở Bắc Hải ít nhiều cũng có công sức của Long Thiên. Có thể lời nói của Long Thiên không được Long Thiên Tượng coi trọng, nhưng đừng quên sau lưng anh vẫn còn một vị lão Phật gia, ở nhà họ Long chẳng phải lời của lão Phật gia chính là tối cao sao, nếu như Long Thiên Tượng dám không đồng ý thì lão Phật gia cũng chẳng ngại đánh con trai mình trước mặt mọi người.

Một người làm quan cả họ được nhờ, có đứa cháu đích tôn được lão Phật gia hết mực yêu thương làm hậu thuẫn, mấy năm nay cuộc sống của Lữ mập có thể nói là rất dễ chịu, cũng là người ngoài duy nhất được ngồi trên bàn cơm đoàn viên đêm ba mươi tết của nhà họ Long. Có thể nói Lữ mập có được thành tựu như ngày hôm nay hoàn toàn là nhờ vào Long Thiên. Uống nước thì phải nhớ nguồn, Lữ mập hiểu rõ, nếu như không có Long Thiên mấy năm nay đều nói tốt sau lưng thì đến lần thứ hai gặp Long Thiên Tượng, Lữ mập đã bị đánh gãy tay rồi ném ra ngoài vườn nhà họ Long rồi, làm sao có thể hô mưa gọi gió ở đất Bắc Hải như ngày hôm nay chứ.

"Cơm không ăn trà không uống sao? Lữ mập, nhìn thế nào cũng thấy ông phải tăng lên mười mấy cân ấy nhỉ?", Long Thiên cười nhạt, động tác dưới chân vẫn không dừng lại.

Lữ mập hơi tủi thân nói: "Cậu chủ à, tôi thật sự đã gầy đi mà, nếu cậu không tin thì tôi lập tức đi cân, nặng thêm một cân thì cắt một cân, nặng thêm mười cân thì cắt mười cân!"

Long Thiên trừng mắt nhìn Lữ mập một cái, lão mập này nói chuyện vẫn thật mắc ói, mỗi lần gặp mình đều hận nỗi không thể cho tất cả mọi người biết ông ta là con chó trung thành của mình. Người bình thường làm vậy đều sẽ cảm thấy nhục nhã, nhưng lão mập này không biết da mặt dày tới mức nào nữa, ngược lại còn có biểu cảm vô cùng vinh hạnh cơ.

"Ông bỏ tôi ra, sau đó đi dọn dẹp đi", Long Thiên trừng mắt với Lữ mập một cái rồi nói.

Lữ mập nghe vậy mới bịn rịn không nỡ buông chân Long Thiên ra, bộ dạng đó giống như chưa được ôm đủ vậy, Tiểu Nam Tử đứng bên cạnh mắc ói nghĩ, lão mập này đối xử với Long Thiên còn tốt hơn cả với vợ, liệu có phải trước đó đã có âm mưu quấy rối gì với Long Thiên không?

"Tiểu Hổ Tử, cậu trở về sao không nói với chúng tôi một tiếng, nếu không thì lần này tôi đã đưa Tiểu Phong và chị Như Như cùng đến rồi, hai người họ cũng nhớ cậu lắm đấy. Đúng rồi, còn có Tiểu Thanh Cửu, sau khi cậu đi ngày nào cô ta cũng nhắc đến cậu", Tiểu Nam Tử hớn hở nói, tâm trạng của anh ta thực sự rất tốt, về chuyện anh vợ mình bị Long Thiên cho ăn hành thì sớm đã quên lên chín tầng mây rồi. Trong thế giới của Tiểu Nam Tử, ngoài bố mẹ ra thì Long Thiên là người quan trọng nhất, vợ cũng không bằng được, càng đừng nói đến tên Đoàn Ân Long vẫn luôn không coi anh ta ra gì kia.

Long Thiên cũng vui vẻ nói: "Lần này về Bắc Hải là có nhiệm vụ, Tiểu Nam Tử cậu đừng nói với chị Như Như, tôi sợ cô ta mà biết thì cả cái thủ đô sẽ biết mất, đến lúc đó tôi bị người đưa về giam lỏng thì sẽ hỏi tội cậu đó".

"Yên tâm, tôi sẽ không bán đứng cậu đâu, cho dù chị Cửu có ép cung tôi, tôi cũng không khai nửa lời", Tiểu Nam Tử vỗ ngực nói.

Đạm Ngạo Nam một đời kiêu ngạo bất tuân, đối phó với phụ nữ lại càng dễ như trở bàn tay, nhưng duy nhất chỉ có hai người phụ nữ khiến anh ta sợ mất mật đó là bà la sát Hoàng Dung Như và Cừu Đông Thanh nhanh nhẹn dũng mãnh. Tiểu Nam Tử đến giờ vẫn còn nhớ như in hình ảnh một người con gái chỉ cần dùng một tay đã có thể ném anh ta cách xa mười mét, cho nên nếu như để so sánh thì người mà Tiểu Nam Tử sợ nhất vẫn là Cừu Đông Thanh bên ngoài thì có vẻ đẹp nghiêng nước nghiêng thành nhưng thực chất lại là một cao thủ võ lâm, bởi vì lần nào gặp cô ta cũng đều bị ăn đánh.

Đừng nói đến Tiểu Nam Tử, cả nhóm của Long Thiên năm đó không có ai là không sợ Cừu Đông Thanh, ngay đến cả anh Thái có biệt hiệu là con hổ Đông Bắc trời không sợ đất không sợ mỗi khi nhìn thấy chị Cừu cũng phải biến thành một con mèo nhỏ không dám ho he gì.

Đoàn Ân Long từ thái độ của Lữ mập và Đoạn Ngạo Nam đã đoán ra thân phận của người thanh niên trước mặt, chín mười phần chính là cậu chủ nhà họ Long rất nổi tiếng trong giới thượng lưu nhưng đã mai danh ẩn tích mấy năm gần đây. Gặp phải nhân vật khủng khiếp thế này thì chỉ có thể tự nhận là mình quá đen. Nếu làm ầm ỹ chuyện lên thì bản thân anh ta cũng chẳng có lợi gì, hơn nữa chuyện này vốn là do mình sai, nếu như truyền đến tai ông già ở nhà thì đừng nói sẽ ra mặt thay mình mà có lẽ với tính cách bảo thủ đó thì càng có khả năng sẽ cho mình hai cái bạt tai ấy chứ.

Anh ta bèn đổi sang dáng vẻ tương đối thoải mái nói: "Ôi, chết tiệt, tôi còn tưởng là ai hóa ra lại là cậu chủ nhà họ Long, bức bối ghê, một thanh niên mới hơn hai mươi tuổi đầu mà thế nào nhìn còn mạnh mẽ trâu bò hơn tôi ngày xưa thế nhỉ".
Chương 104: Đánh trước quen sau

Đồng tử Long Thiên co lại, dường như là dấu hiệu trước khi nổ súng, Lữ mập cũng sầm mặt, không còn vẻ mặt nịnh nọt hồi nãy, thay vào đó là bộ dạng đằng đằng sát khí, nếu là người khác, vì nể mặt Tiểu Nam Tử, Lữ mập sẽ miễn cưỡng đứng về phía tên họ Đoàn kia, nhưng người mà anh ta đắc tội giờ là cậu chủ của mình, chỉ cần cậu chủ ra lệnh, vậy thì một kẻ làm thuộc hạ như ông ta sẽ thả chó cắn người trước tiên.

Tiểu Nam Tử mắt nhìn mũi, mũi nhìn ngực, đứng dựa vào tường, tỏ rõ thái độ sẽ không can thiệp vào chuyện này, thậm chí cũng lười lên tiếng, cho dù hôm nay Đoàn Ân Long có bị đánh tàn phế đi nữa, nhà họ Đoàn trách tội tống cổ anh ta thì cũng chẳng sao cả, phụ nữ ấy mà, ở đâu chả kiếm được, nhưng anh em thì vĩnh viễn chỉ có vài người mà thôi.

Đoàn Ân Long hiểu rõ, lúc này không có ai đứng về phe mình, quân tử không chấp cái thiệt trước mắt, anh ta than một tiếng: “Được rồi được rồi, tôi đây phục rồi, tôi nhận thua”.

Hoàng Phương Phi hơi bất ngờ trước sự rộng lượng của Đoàn Ân Long, thực tế thì anh ta hoàn toàn là một kẻ có thù tất báo, bình thường tuyệt đối không bao giờ chịu thua thiệt, đây không phải là hết cách rồi ư, bản thân mình cũng coi như đủ vây đủ cánh, ấy vậy mà lại gặp phải một người càng kinh khủng hơn, có thể trách ai đây, chỉ đành trách bản thân ra ngoài không xem lịch, đúng là họa vô đơn chí.

Đoàn Ân Long lắc đầu than thở: “Lần này coi như tôi đen đủi, gặp phải đồ sao chổi, cái thứ bám váy mẹ này, thói đời như vậy chỉ có thể trách vận đen thôi. Lữ mập, mau đưa tôi đi bệnh viện, nếu như tôi vì mất máu quá nhiều, chết ở Huy Hoàng, lúc đó chuyện không đơn giản là tôi nhận thua nữa rồi, hiểu chứ?”

Thấy Đoàn Ân Long nhượng bộ, Tiểu Nam Tử thở phào: “Anh vợ, đây coi như là một bài học, lần sau đừng khinh thường người khác, một người vô tình va phải trên đường, đâu biết được họ là rồng hay phượng?”

Hoàng Phương Phi như trút được gánh nặng, cho rằng đó là lời đúng đắn, liền gật đầu.

Đoàn Ân Long trừng mắt nhìn Hoàng Phương Phi, lại bị cô ta cáo mượn oai hùm trừng lại, cậu chủ nhà họ Đoàn lại bất lực ăn thêm một cục tức nữa.

Long Thiên đột nhiên nói: “Chị, tối nay chị tới đây ký hợp đồng à?”

Hoàng Phương Phi gật đầu, Long Thiên bảo cô ta đưa hợp đồng ra đây, cô ta liền chạy qua phòng hát hồi nãy giờ đã không một bóng người lấy hợp đồng cho anh, Long Thiên cầm lấy rồi vứt xuống trước mặt Đoàn Ân Long: “Ký hợp đồng xong thì mày có thể đi”.

“Này, tên họ Long kia, đừng có được nước làm tới!”, Đoàn Ân Long bất mãn nói, bản thân mình đã thảm thế này rồi, còn phải lo chuyện của người khác, thật quá đáng.

Long Thiên nói giọng thờ ơ khinh thường: “Không ký thì mày mất máu mà chết ở đây”.

Lữ mập cũng phụ họa: “Tôi không có ý kiến gì, chỉ cần cậu chủ thích là được”.

Tiểu Nam Tử trông ra cửa sổ, bộ dạng chả liên quan đến tôi.

Đoàn Ân Long không vừa ý bộ dạng từ trên cao nhìn xuống đó của tên nhãi ranh kia, chửi: “Mẹ nó, họ Long kia, sẽ có một ngày tao cho mày nếm trải cảm giác bị người khác dí súng vào đầu như hôm nay, cảnh tượng đó ắt hẳn sẽ rất thú vị”.

Nói xong câu này, Đoàn Ân Long chỉ có thể cố gắng dùng tay trái còn lại để ký hợp đồng, chữ ký của anh ta thì có giá trị hơn nhiều so với Tạ Văn Đức, ông ta cùng lắm chỉ là một viện trưởng, còn nhà họ Đoàn sau lưng Đoàn Ân Long là đại gia có trong tay đến mấy cái bệnh viện Hoa Trung.

Hoàng Phương Phi vui mừng trong lòng, không ngờ mọi chuyện tối nay lại thế này, sớm biết Long Thiên lợi hại như thế, dẫn theo anh đi cùng từ đầu có phải bớt lo lắng sợ hãi không.

Ký xong, Đoàn Ân Long gào to: “Thế đã được chưa, mau đưa tao vào bệnh viện”.

“Từ từ đã”.

“Tên họ Long kia, mày lại muốn gì nữa?!”

“Chị, chị còn có bao nhiêu hợp đồng kiểu này nữa, giá trị bao nhiêu cũng không thành vấn đề”.

“Cậu con mẹ chủ ơi, mày đã bao lâu chưa gặp được con cá lớn như này, dù có bắt được thì cũng không nên tàn nhẫn đến thế chứ!”

Hoàng Phương Phi lại lấy ra vài hợp đồng, tổng cộng trị giá hơn 50 triệu, Long Thiên cười ha ha bày hợp đồng ra trước mặt Đoàn Ân Long, nói: “Hợp tác vui vẻ, cậu chủ nhà họ Đoàn”.

“Tên họ Long mày, mày ác độc thật đấy!”, Đoàn Ân Long hừ lạnh một tiếng, cuối cùng vẫn bất đắc dĩ ký hết chỗ hợp đồng.

Đợi anh ta ký xong, Tiểu Nam Tử bật cười, bộ dạng vui vẻ khi thấy người khác gặp nạn: “Ha ha, anh vợ đừng oán than trong lòng nhé, mấy người coi như chưa đánh chưa quen biết, coi như anh hùng gặp anh hùng”.

Long Thiên nhổ toẹt ra.

Đoàn Ân Long cũng chửi thề.

Hơi bị có cảm giác tâm linh tương thông.

Tiểu Nam Tử cười ha ha.

Hoàng Phương Phi sắp xếp xong chỗ giấy tờ thì cười tươi, hôm nay cô ta đúng là được mở mang tầm mắt, không lẽ mấy cậu chủ ở thủ đô đều thích chơi trò làm quen kỳ quái kiểu này?

Tiểu Nam Tử: “Việc chính đã xong, chúng ta đi uống rượu đi, anh mập, anh đưa anh vợ em tới bệnh viện nhé”.

Tảng đá đè nặng trong lòng Lữ mập cuối cùng cũng được bỏ xuống, cả mặt cười hiền hòa như phật Di Lặc: “Được, anh đưa cậu Đoàn đi bệnh viện, nhân tiện giúp cậu đổi phòng hát, mọi người nhớ đợi tôi đấy”.

Nói xong, Lữ mập dìu Đoàn Ân Long dậy, Long Thiên đi theo sau, khi chuẩn bị ra khỏi cửa, Long Thiên đột nhiên rút khẩu súng 92 ra trong sự ngạc nhiên của mọi người, dí vào đằng sau gáy Đoàn Ân Long.

Không chỉ riêng Tiểu Nam Tử hoảng hốt, đến cả Lữ mập cũng sững sờ dừng bước, Hoàng Phương Phi thì sợ hãi mất hết bình tĩnh.

Đoàn Ân Long lập tức nổi điên, anh ta đã nhượng bộ đến bước cuối cùng rồi, đối phương vẫn không chịu buông tha?

Long Thiên chỉ hờ hững nói: “Đoàn Ân Long, đừng để tao biết được mày có ý đồ bắt nạt Tiểu Nam Tử hay động đến chị Hoàng, nếu không tao sẽ bắn chết này, đến lúc đó cho dù có kéo cả nhà họ Đoàn tới, tao cũng không ngại cho họ đi chôn cùng mày đâu”.

Tiếp theo, Long Thiên kéo Hoàng Phương Phi rời đi, khi bước qua chỗ Đoàn Ân Long, còn cố tình lớn gan đặt khẩu súng 92 vào lại trong tay Đoàn Ân Long, coi như trả vật về chỗ cũ.

Lữ mập đứng đờ ra đấy, mặt đối mặt với Đoàn Ân Long, hiện giờ chỉ cần Đoàn Ân Long muốn, anh ta hoàn toàn có thể nổ súng từ phía sau, bắn chết cái người không biết trời cao đất dày là gì kia.

Nhưng anh ta lại đơ ra chả làm gì, ngược lại còn bật cười lớn, người đã tiếp xúc gần nửa năm trời với Đoàn Ân Long như Tiểu Nam Tử cũng là lần đầu tiên thấy anh ta cười sảng khoái vui vẻ thế này.

Đoàn Ân Long cười xong, dựa người vào cửa nói: “Đạm Ngạo Nam, tôi thừa nhận mình nhìn sai rồi, có thể quen biết với loại người ghê gớm như vậy, nếu cậu chỉ là một kẻ bất tài bám váy phụ nữ, thế thì em gái tôi thật đúng là có mắt nhìn người đấy”.

Suốt nửa năm khúm núm dè dặt, luôn phải ngước đầu để nói chuyện với người khác, đã dẫn đến cái lưng của Đạm Ngạo Nam quen với việc khom xuống, trong một giây phút, dường như nó trở nên thẳng tắp.
Chương 105: Bước một bước

Đoàn Ân Long được đưa tới bệnh viện, Tiểu Nam Tử, Long Thiên, Hoàng Phương Phi và cả Lữ mập chọn một phòng hát khác, vào trong đó, nữ phục vụ liền đưa hai thùng bia lớn lên, không phải do Lữ mập keo kiệt, mà năm đó ở thủ đô bọn họ với cậu chủ lăn lộn cùng nhau, hiểu rõ hầu hết không ai thuộc tầng lớp hàng đầu ở thủ đô thích uống rượu ngoại và rượu trắng cả, theo lời Phong Ức Không nói, uống bia là sảng khoái nhất, rượu vang đỏ lại có vẻ đàn bà, chỉ riêng bia là vừa miệng nhất.

Tiểu Nam Tử bật nắp một chai rồi đưa cho Long Thiên, nói: “Tiểu Hổ Tử, tính ra đã 4 năm chúng ta chưa gặp nhau, tối nay kiểu gì đi nữa cũng phải không say không về”.

“Solo với cậu luôn, ai gục trước thì phải gọi người kia là bố”, Long Thiên cười ha ha cầm lấy chai bia.

Hai người chẳng nói chẳng rằng, cứ thế nốc cạn.

Tiểu Nam Tử châm một điếu thuốc đưa cho Long Thiên, sau đó tự châm cho mình: “Kể cho tôi xem mấy năm nay đã xảy ra chuyện gì rồi, cậu đúng là được đấy, Đoàn Ân Long dù sao cũng là đặc công xuất ngũ, thế mà lại bị cậu xử đẹp trong một nốt nhạc, xem chừng giờ ngay cả tên mê võ đến điên khùng như Thái Ca cũng không phải là đối thủ của cậu rồi”.

Nhắc đến Thái Ca, Long Thiên chợt cảm thấy bất lực, chuyện của Lâm Chi Tử năm đó khiến cho hai người quay lưng với nhau, một này sau khi Lâm Chi Tử bị sát hại, Thái Ca một mình xông vào nhà họ Long, kéo Long Thiên đã một ngày không ngủ ra đánh một trận, lúc đó Long Thiên có thể nói là một tý năng lực phản kháng cũng không có, giống như con chó bị đánh gần chết nằm rạp trên đất không dậy nổi, ông cụ nhà họ Long không đành lòng, liền cho cao thủ nhà họ Long ra ngăn cản, nhưng tính cách cứng đầu của Long Thiên trỗi dậy, khiến người kia chẳng can nổi, đánh xong, Thái Ca chỉ nói một câu sau này ai đi đường nấy rồi bỏ đi, từ đó, Long Thiên không còn gặp lại Thái Ca nữa, mỗi lần gửi tin nhắn cho anh ta cũng đều như ném đá xuống biển.

Chuyện của Lâm Chi Tử không phải tai nạn ư? Không, trên đời này làm gì có tai nạn chết tiệt như thế, tất cả là do bản thân không đủ năng lực mà ra, cho nên Long Thiên không hề oán hận Thái Ca, trước giờ anh luôn oán trách chính mình, anh không có khả năng bảo vệ người con gái mình yêu thương, cũng không thể thực hiện được lời cam kết với anh em.

Ánh mắt Long Thiên trở nên ảm đạm, Tiểu Nam Tử chợt nhớ ra gì đó, nhả một làn khói, nói: “Năm đó Thái Ca chỉ làm chuyện mà mỗi người chúng ta đều muốn làm, Sơn Hổ, cậu không thể trách Thái Ca được”.

Long Thiên lắc đầu: “Tôi làm gì có tư cách, à mà, Tiểu Nam Tử, giờ tôi không còn là Long Sơn Hổ nữa, Long Sơn Hổ đã chết vào buổi tối hôm đó rồi, sau này đừng gọi tôi như vậy”.

“Tôi nghe chị Như Như nói rồi, giờ cậu tên là Long Thiên, cũng biết tại sao cậu lấy cái tên này, nhưng tôi vẫn thấy gọi Tiểu Hổ Tử thuận miệng hơn”, Tiểu Nam Tử vỗ vai Long Thiên: “Không nhắc mấy chuyện đau lòng nữa, uống thôi”.

Long Thiên châm thuốc: “Mọi người dạo này thế nào?”

Tiểu Nam Tử cười nói: “Cũng ổn, Tiểu Phong lên thiếu úy rồi, chắc một thời gian nữa là thành cán bộ cấp tiểu đoàn, không biết sau này có lên tướng được không, tới chừng con chúng ta lớn lên lỡ gây ra phiền toái gì bị nắm thóp, lúc đó gọi cuộc điện thoại cho chú Phong, liền có một đoàn quân giải phóng từ trên trời phi xuống, hà hà, thế thì oai biết bao”.

Long Thiên cười đùa: “Không mơ nổi tướng đâu, cứ cho là gia đình Tiểu Phong có quan hệ, thì nhanh nhất cũng phải mất nửa đời nữa, đương nhiên là kiểu thực quyền, nhưng thà dựa vào gương mặt trắng trẻo bô giai còn hơn, nhà họ Đoàn ở thủ đô cũng được tính là một trong năm nhà lớn nhất, nếu cậu có thể làm con rể nhà họ, chưa đến 30 tuổi là có thể hắc bạch song hành rồi, đến lúc đó đừng quên tôi đấy”.

Tiểu Nam Tử khinh bỉ: “Năm nhà lớn nhất? Bốn nhà còn lại cộng vào còn chưa bằng nhà họ Long của cậu, chú Long một khi đã xuất hiện là bất khả chiến bại, chú ấy là thần tượng từ nhỏ của tôi, cho dù tôi nỗ lực thì cũng chỉ bám lấy cái danh ‘chạn vương’ này, làm gì được ngầu như cậu, một trăm năm sau, người thừa kế tập đoàn Tượng Quốc sau chú Long không phải cậu thì ai?”

Long Thiên cảm thán: “Năm đó Long Thiên Tượng cũng đến ở rể nhà họ Hạng”.

Tiểu Nam Tử nhanh chóng phẩy tay: “Tôi không thể so với chú Long được”.

Trong những người Long Thiên quen biết, nhìn bên ngoài Tiểu Nam Tử có vẻ là người không có chỗ đứng nhất, giống thành phần thường xuyên chịu trách nhiệm đi mua thuốc mua rượu lúc cả đám tụ tập, thực ra đó là vì Long Thiên, có Cừu Đông Thanh, người mà chẳng nói chẳng rằng liền ném anh văng xa 10 mét luôn đè nén anh ta lại, Long Thiên khẳng định, Tiểu Nam Tử sau khi phát huy tiềm lực của mình, sợ rằng còn đáng tin cậy hơn cả Phong Ức Không.

Ví dụ như con đường hiện tại của Tiểu Nam Tử đi cũng giống với Long Thiên Tượng năm đó, khi đó ai mà tin được một kẻ ở rể nhà họ Hạng lại có thể xây dựng nên tập đoàn Tượng Quốc, thúc đẩy GDP của cả thủ đô cơ chứ.

Còn một điểm nữa, Long Thiên chưa từng nghe Tiểu Nam Tử nhắc đến lý tưởng, cũng không nói về tham vọng bao giờ, đến cả 2 người kín như bưng là Phong Ức Không với Thái Ca cũng rượu vào lời ra, cái gì cũng nói được, tửu lượng của Tiểu Nam Tử không phải giỏi nhất, nhưng cũng không uống ít nhất, thế mà đã có lần nào thấy anh ta mất kiểm soát đâu?

Long Thiên ưu tư nói: “Đành xem số trời thôi, con người vẫn có vài phần số mệnh, vài phần may mắn mà”.

“Tiểu Hổ Tử, thật sự không để tôi liên lạc với mấy người chị Như Như một chút ư?”, Tiểu Nam Tử hỏi lại lần nữa, tốt nghiệp xong mỗi người một nơi, mặc dù mỗi năm đều gặp một lần, tình cảm không đổi thay, nhưng mấy năm gần đây thiếu mất Long Thiên, cảm giác như thiếu mất người dẫn đầu về mặt tinh thần, việc đầu tiên chị Như Như và Tiểu Thanh làm mỗi lần uống xong là chửi mắng Long Thiên là đồ không có lương tâm một trận.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK