• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 206: Bàng môn tà đạo

Giọng nói truyền đến từ sau lưng Nhan Như Ngọc, đương nhiên là Vương Lệ Trân, người đã tan làm nhưng lại bị Nhan Như Ngọc yêu cầu tạm thời đừng vội xuống. Cô xuất hiện ở tầng hầm bãi đỗ xe lúc này nên cũng nhìn thấy hai thi thể kia, Vương Lệ Trân bất ngờ xuất hiện giữ vẻ bình tĩnh đến giật mình, giống như cô đã đoán được trước vậy. Có lẽ từ sau khi Long Thiên nhảy vào cuộc đời của cô thì cô đã hiểu ra, có lẽ cô đã không thể trở lại những ngày tháng yên bình như trước nữa rồi.

"Cô không sợ sao?", Nhan Như Ngọc nhìn thấy vẻ điềm tĩnh của Vương Lệ Trân thì cười hỏi.

Vương Lệ Trân lắc đầu nói: "Có gì đáng sợ chứ, người chết cũng không phải là tôi, chỉ là tôi hơi tò mò, hai người này cũng được mà Tần Tung Hoành cũng vậy, bọn họ năm lần bảy lượt ra tay với tôi, rốt cuộc là muốn gì ở tôi chứ?"

Nhan Như Ngọc lắc đầu nói: "Tôi không biết, nhưng có thể có liên quan đến huyết mạch của cô, lần trước khi tôi bắt mạch cho cô, tôi đã thấy một con phượng hoàng".

"Phượng Hoàng?", Vương Lệ Trân che miệng cười, nói: "Không ngờ Nhan thần y cũng biết đùa đó".

Nhan Như Ngọc bất đắc dĩ cười khổ một tiếng, anh ta không đùa, có điều đối phương không tin cũng là chuyện bình thường. Cô là một người phụ nữ khá ưu tú ở Bắc Hải, mặc dù vẫn có rất nhiều nam nhân có thói quen vọng tưởng đến cô, nhưng suy cho cùng thì cô cũng cách quá xa thế giới của Long Thiên và Nhan Như Ngọc, thế giới vô biên, không thiếu điều lạ lùng, đừng nói đến phượng hoàng, mà yêu ma quỷ quái gì cũng có ấy chứ. Những điều kỳ lạ mà Nhan Như Ngọc chứng kiến trong mấy năm nay còn ít sao?

Nhưng người phụ nữ này quả thật ưu tú, người có con mắt xét nét như Nhan Như Ngọc mà cũng không thể tìm ra được điểm xấu nào. Mấy ngày giao tiếp với nhau, Nhan Như Ngọc lúc nào cũng lạnh lùng lúc này cũng phải nở nụ cười với cô, đủ để thấy nhân cách con người cô quả thực rất hấp dẫn.

"Nói ra cũng không sợ anh cười, nếu tôi mà là một con phượng hoàng thì đã tốt rồi", Vương Lệ Trân nhìn về phía trước nói: "Bên cạnh anh ấy có một người phụ nữ có thể giết chết được lang vương, tôi đã gặp người phụ nữ đó một lần rồi, tư sắc ngoại hình đều không thua tôi, nhưng nói đến đánh nhau thì chắc chắn tôi không phải là đối thủ của cô ta. Nếu như tôi không có gì xuất sắc thì sau này sao có thể cạnh tranh với người ta chứ?"

Nhan Như Ngọc sờ mũi, từ trước đến nay anh ta cũng chỉ hiểu lơ mơ về tình cảm nam nữ, chỉ biết năm đó lúc sắp chết đói thì có một cô bé tốt bụng đã cho anh ta một bát canh nóng, hiện giờ cô gái tốt bụng đó đang nằm trên giường bệnh hôn mê không tỉnh, anh ta cũng không ngại mà chạy đến Bắc Hải để mượn cuốn 'Tu la tâm kinh' về cứu mạng cô ấy. Đây là tình yêu hay là báo ân, bản thân anh ta cũng không rõ, làm sao có thể khuyên giải người đã rơi vào bể tình trước mặt đây chứ.

"Cừu Đông Thanh quả thật rất ưu tú, nhưng chủ tịch Vương cũng không chắc đã thua kém cô ta, hơn nữa yêu đương cũng không phải luận võ để chọn rể, không thể người nào đánh thắng thì sẽ bắt được chú rể mang về", Nhan Như Ngọc an ủi nói.

"Có lý", Vương Lệ Trân dường như tâm trạng đột nhiên tốt lên, quay đầu lại hỏi: "Nhan thần y thấy em gái nhà tôi thế nào?"

Nhan Như Ngọc không ngờ được Vương Lệ Trân lại đột nhiên hỏi như vậy, nghĩ lại những chiêu trò quấy rầy nhiều vô số kể của thiếu nữ đó, có thể đơn giản có thể dùng hai từ hỗn láo để miêu tả, không hề có một chút rụt rè của thiếu nữ gì cả, thậm chí suýt chút nữa khiến Nhan Như Ngọc cao lãnh sụp đổ rồi. Nhưng tốt xấu gì thì chị gái người ta cũng đang ở đây, cũng không thể nói thẳng toẹt ra em gái người ta không biết liêm sỉ được, Nhan Như Ngọc suy nghĩ một lát rồi trả lời: "Cũng được".

Vương Lệ Tran không tiếp tục truy hỏi nữa, biết điểm dừng là tốt nhất, cô cũng sợ cô em gái nhất định phải hạ gục bức tường phía nam này sẽ đắc tội với vị Nhan thần y võ nghệ cao cường rồi lại bị chịu thiệt. Có thể có được hai chữ 'cũng được' này coi như không tệ rồi. Về phía Vương Manh Manh có thể có được lòng mỹ nam hay không thì phải xem tạo hóa của em gái cô rồi, tình cảm của bản thân cô hiện tại cũng đang rối tinh tối mù, thật sự không thể phân thân suy nghĩ được.

Cách đó không xa, Đới Quân Nhi vẫn đang ẩn nấp trong tối cuối cùng cũng hiện thân, bởi vì thời cơ tốt nhất mà anh ta đợi đã đến rồi.

Nhan Như Ngọc nhíu mày nhìn người đàn ông trung niên đột nhiên tấn công đến, vừa nãy lúc ra tay với hai võ giả cấp Huyền cũng không cảm nhận được người này ở bên cạnh, nhìn bộ dạng thì cũng không giống vừa mới đến, xem ra đã sớm ở đây quan sát từ lâu rồi.

"Còn nữa hả?"

Vương Lệ Trân thở dài một hơi, thời gian này liên tiếp có người muốn ra tay với cô, đến Bồ Tát cũng biết tức giận. Điều bực bộ nhất là ngay đến bản thân cô cũng không biết những người này rốt cuộc muốn lấy điều gì từ cô, ban đầu còn tưởng là muốn lấy công thức H2Z4, nhưng bây giờ tựa hồ như bản thân cô còn đáng giá hơn công thức đó nhiều, đây là một chuyện rất bực bội, rõ ràng bản thân cũng không biết gì, cảm giác này giống như một kẻ ngốc vậy.

"Tôi cũng chỉ là một người đến góp vui thôi, mong cô Vương lượng thứ. Nhưng cô yên tâm, tôi không giống như hai tên võ giả cấp Huyền chết không rõ vì sao mình chết kia đâu, nếu hôm nay tôi làm được việc, thì cô Vương sau này không cần lo có người sẽ đến gây bất lợi cho cô nữa. Bởi vì người chết không cần phải lo những chuyện này", Đới Quân Nhi cười, để lộ ra hàm răng khô vàng trông hết sức hèn hạ.

Nhan Như Ngọc tiến về trước một bước nói: "Tiền bối đúng là rất tự tin với thân thủ của mình đó nhỉ".

"Đã đạt đến vi sư, đều là võ giả cấp Địa, cậu chỉ nhỏ tuổi hơn tôi thôi, cậu trai trẻ, hai chữ tiền bối này nghe thật châm biếm đó", Đới Quân Nhi cười lạnh nói.

Vừa dứt lời, một con bọ cạp đen tuyền to bằng ngón tay xuyên thủng da thịt, chui ra từ mu bàn tay của Đới Quân Nhi, giương đôi càng nhỏ lên diễu võ dương oai, giống như một đại tướng quân chỉ huy trận chiến vậy. Ngay sau đó bên cạnh Đới Quân Nhi đột nhiên xuất hiện hàng trăm con bọ cạp màu sắc khác nhau, không biết từ đâu chui ra.

Nhan Như Ngọc cúi đầu nhìn đống con bọ cạp chen chúc bò tới, bất đắc dĩ nói: "Hóa ra lại là bàng môn tà đạo sử dụng cổ trùng, nhưng đám sâu bọ này xem ra vẫn còn thua xa Sư Tử Ngọc của Tam Đại Vương Cổ nhỉ".

Đàn bọ cạp như thủy triều lên, xông đến vây kín quanh Nhan Như Ngọc và Vương Lệ Trân.

Đới Quân Nhi bị vạch trần vốn liếng cũng không tức giận, chỉ hừ một tiếng có chút kinh ngạc nói: "Cậu còn biết đến thần vật như Sư Tử Ngọc sao, lẽ nào cũng là đồng môn với nhau, nếu cậu có mắt nhìn như vậy thì hôm nay tôi đảm bảo sẽ để hai người chết thoải mái một chút, ít chịu đau đớn!"

Nhan Như Ngọc cười lạnh nói: "Đâu chỉ đã được nhìn thấy, tôi còn đích thân bắt một con Sư Tử Ngọc để làm vật xét nghiệm nữa".

Đới Quân Nhi sững người, hàng trăng chiếc kim châm không biết từ lúc nào đã tạo nên một mạng lưới, giết sạch đám bọ cạp dưới đất.
Chương 207: Đáng đời

Mặt Đới Quân Nhi co rúm lại, hàng trăm con bọ cạp này đều do một tay anh ta cẩn thận nuôi dưỡng, nhưng kết quả lại bị Nhan Như Ngọc giết sạch, anh ta liệu có thể không xót sao? Phải biết rằng nuôi nọ cạp còn rắc rối hơn cả nuôi trẻ con, khó khăn lắm mới nuôi dưỡng được chúng thành vũ khí, chỉ đợi tới ngày chúng trả ơn, giúp ông đây giết địch, nhưng chúng còn chưa kịp ra trận thì đã phải hy sinh rồi, đúng là không có thiên lý mà.

Lúc đầu khi nghe Nhan Như Ngọc sẽ mang theo Sư Tử Ngọc tới làm tiêu bản Đới Quân Nhi còn không tin, Sư Tử Ngọc là một loại cổ trùng kịch độc, người thường chỉ cần chạm nhẹ cũng có thể chết, với những người nuôi độc vật như bọn họ Sư Tử Ngọc chính là thần vật, vậy mà giờ lại bị người ta đem đi làm tiêu bản, đúng là mất mặt mà. Nhưng hiện tại xem ra đối phương thực sự có bản lĩnh này, một phát thần châm kia quả thực là tài nghệ.

Nhan Như Ngọc một chiêu diệt sạch đám bọ cạp của Đới Quân Nhi, sau đó anh ta cũng không nhiều lời nữa, tay trái bắn ra một cây châm bạc, phía sau đồng loạt có một nhóm người đuổi theo truy sát Đới Quân Nhi.

Đới Quân Nhi như lâm đại địch, vội vàng lùi về sau, tránh được sự truy lùng của cây châm bạc, nhưng bàn tay ngọc của Nhan Như Ngọc vòng qua quàng lấy cổ anh ta, cổ Đới Quân Nhi bị kẹp chặt, hai tay vội vàng đưa lên để giải vây, sau đó người Nhan Như Ngọc nhẹ như nước lộn nhào trên không trung rồi đá một cái vào cằm Đới Quân Nhi, động tác tinh vi như vậy chắc chắn phải là người có kinh nghiệm tích lũy nhiều năm mới sử dụng được.

Bị in thẳng một dấu chân vào cằm khiến Đới Quân Nhi vô cùng tức giận, dù sao anh ta cũng là một cao thủ cấp Địa chân chính, tuy có sự hỗ trợ của vài viên đan dược nhưng cũng đâu thể bị một tên tiểu bối sỉ nhục như vậy, Nhan Như Ngọc vừa đáp đất Đới Quân Nhi liền tiến lên, đưa tay đẩy về phía trước, một làn khói đầy màu sắc tỏa ra từ lòng bàn tay anh ta.

Đây là một loại độc mà sau khi bỏ tay vào trong một cái lồng chứa năm loại kịch độc cho chúng tùy ý cắn xé rồi chờ bảy bảy bốn chín ngày, sẽ có một lớp độc bao phủ quanh lòng bàn tay, lớp độc này chính là Hóa Độc Thủ. Chỉ cần chạm nhẹ cũng đủ khiến người chạm vào nó sống không bằng chết, chứ đừng nói là cả một chưởng của Đới Quân Nhi lúc này.

"Có vậy thôi à”.

Nhan Như Ngọc hừ lạnh một tiếng, tay phải đã cầm sẵn châm bạc, trực tiếp đâm vào lòng bàn tay của Đới Quân Nhi, đã bước vào trận huyết chiến thì không có khái niệm may mắn, ai kinh suất trước, người ấy sẽ phải chết.

Khi cây châm gần đâm vào lòng bàn tay của Đới Quân Nhi, Nhan Như Ngọc vận một lượng chân khí lớn, gắng gượng ép chất độc từ Hóa Độc Chưởng phản ngược lại, chiêu thức này chính là Thái Ất thần châm, bí kíp của Nhan Như Ngọc, chỉ có Long Thiên mới biết. Muốn dùng Thái Ất thần châm thì lực đạo và tiêu chuẩn phải mạnh hơn nhiều so với phi châm, nếu không cũng không thể có một chiêu ‘một châm gãy xương’ như vậy, vì vậy, dù bàn tay của Đới Quân Nhi đã được luyện hóa, nhưng anh ta vẫn không thể đỡ được kim châm của Nhan Như Ngọc.

Đới Quân Nhi bị bay về phía sau, anh ta chỉ cảm thấy dường như kinh mạch trên cánh tay đã bị kim châm phá hủy hoàn toàn. Xui xẻo hơn là chất độc không có chỗ đào thải đã truyền ngược lại từ cánh tay lên vai, và chuẩn bị lan sang tim, nếu cứ để vậy thì anh ta chỉ còn nước chết chìm trong chính cái bẫy của mình.

Đới Quân Nhi dứt khoát dùng dao chặt đứt cánh tay phải rồi ném về phía Nhan Như Ngọc, Nhan Như Ngọc nghiêng người tránh, sau đó tung một cú đá vào người Đới Quân Nhi nhanh như một con báo, người bình thường bị như vậy thì đã khóc thét kêu cha đòi mẹ rồi, nhưng Đới Quân Nhi chỉ loạng choạng lùi về sau vài bước, không có gì đáng ngại. Điều này chứng tỏ ngoài việc nghiên cứu độc, anh ta còn biết cả công phu, hơn nữa còn vô cùng lợi hại nữa.

Đới Quân Nhi bị mất một cánh tay, anh ta âm trầm nhìn Nhan Như Ngọc, nháy mắt Nhan Như Ngọc lại xông đến, cây châm bạc trong tay chuẩn bị tiễn Đới Quân Nhi theo con đường của hai vị võ giả cấp Huyền kia, nhưng anh ta không hề hoảng loạn, dường như đã biết trước là mình sẽ phải chết. Điều anh ta muốn làm chỉ là khiến cho Nhan Như Ngọc tránh xa Vương Lệ Trân, như vậy, cho dù hôm nay anh ta xong đời, thì cũng có thể coi như đã thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ.

Cảm nhận được ánh mắt lạnh lùng và thâm độc của Đới Quân Nhi, Nhan Như Ngọc giật mình, nghĩ đến cánh tay bị đối phương dứt khoát chặt đứt không chút thương tiếc kia, anh ta liền hiểu ra, đột nhiên quay đầu hét lớn: "Vương Lệ Trân, mau chạy đi".

“Muộn rồi!”, Đới Quân Nhi cười khẩy, vẻ mặt đắc thắng nói.

Sau khi thối rữa hết xương thịt, cánh tay tưởng chừng đã bị kịch độc ăn mòn đó liền biến thành một con rắn độc, lao thẳng về phía cổ của Vương Lệ Trân.

Dùng máu và thịt để nuôi độc vật, Đới Quân Nhi này cũng ghê tởm thật.

Nhan Như Ngọc từ bỏ việc truy sát, xoay người định cứu viện Vương Lệ Trân, nhưng đối thủ sao có thể để anh ta đạt được mục đích, Đới Quân Nhi tiện tay lấy một chiếc xe máy trong bãi đậu xe đâm về phía Nhan Như Ngọc. Tuy không làm anh ta bị thương, nhưng nó đã giúp con rắn độc có thêm thời gian tấn công Vương Lệ Trân.

Vương Lệ Trân ngơ ngác không hiểu chuyện gì đang xảy ra, chỉ thấy trên vai đau nhói, con rắn độc không chút thương hoa tiếc ngọc, há to miệng cắn vào vai cô. Một cảm giác tê dại lan tràn, cả người cô đột nhiên mất đi sức lực, hai mắt tối sầm, cứ vậy ngồi sụp xuống mặt đất.

Cuối cùng Nhan Như Ngọc cũng đuổi kịp đến cạnh Vương Lệ Trân, nhưng đã chậm một bước, con rắn độc bị anh ta bóp chết, nhìn vết thương trên vai Vương Lệ Trân, anh ta tức giận nói: "Bỉ ổi vô sỉ”.

Kế hoạch của Đới Quân Nhi đã thành công, nên đương nhiên anh ta cũng không ở lại đó làm gì, nhân lúc con rắn độc tấn công Vương Lệ Trân, anh ta đã bỏ trốn từ lâu rồi, tất cả chỉ diễn ra trong vòng tích tắc, không chút dấu vết, mục tiêu vô cùng chính xác. Có thể thấy những chuyện này đều nằm trong kế hoạch của anh ta, anh ta tự tin rằng con ngũ thể độc xà mà anh ta dày công nuôi dưỡng đủ để giết chết Vương Lệ Trân, dù thần thiên có tới cũng không cứu được.

Đới Quân Nhi đã bỏ trốn nhưng Nhan Như Ngọc không đuổi theo, anh ta lấy một viên thuốc từ trong người ra nhét vào miệng Vương Lệ Trân. Viên đan dược Bảo Tâm Hoàn này do chính tay Nhan Như Ngọc luyện chế. Mặc dù không phù hợp trong hoàn cảnh này cho lắm, nhưng ít nhất nó cũng có thể bảo vệ tâm mạch của Vương Lệ Trân, ngăn chặn chất độc ăn mòn tim, nếu không chờ tới lúc chất độc chạy đến tim thì có trời cũng không cứu được.
Chương 208: Chỉ còn ba ngày

Long Thiên ngồi trong chiếc Maybach, điên cuồng nhấn ga, trên đường đi anh đã nhận được tin nhắn của Nhan Như Ngọc, đại khái đã biết xảy ra chuyện gì. Chỉ là có một vài chi tiết khiến anh rất phải suy nghĩ, do Nhan Như Ngọc đã nói trong tin nhắn rằng trong người Vương Lệ Trân có kịch độc, việc này có chút kỳ lạ rồi, theo lý mà nói thì nhà họ Đỗ muốn dùng huyết mạch thực phượng trong người vợ anh để phát triển song tu, nên không thể lấy mạng vợ anh mới đúng, nếu đã như vậy, tại sao còn hạ độc chứ?

Nếu như không phải do người nhà họ Đỗ làm thì do ai đây?

Long Thiên nghĩ đến biểu cảm có gì đó sai sai của chị con dâu được nuôi từ bé lúc anh rời đi. Lúc còn nhỏ Long Thiên không rõ cũng không quan tâm đến thân thế của chị con dâu này, nhưng sau khi trưởng thành thì không muốn biết cũng có người tự nhiên nói cho anh biết. Anh hiểu rõ vì sao nhà họ Cừu lại cam tâm tình nguyện phụ thuộc vào nhà họ Long, nhưng chưa đến bước đường cùng, Long Thiên vẫn không muốn đối diện mà tình nguyện giả ngây giả ngốc tiếp tục diễn vở kịch thanh mai trúc mã với Cừu Đông Thanh, cũng không vạch trần chuyện này.

Có vài chuyện chỉ cần không nói ra, tự lừa mình dối người thì có thể hồ đồ một đời, cứ nhẹ nhàng chí chóe với nhau như vậy.

Nhưng một khi làm rõ rồi thì có dù có là Ngọc Hoàng đại đế giáng thế cũng không thể quay về như xưa được nữa.

Nếu người nhà họ Cừu hiện nay đã để mắt đến vợ anh rồi liệu Long Thiên còn mắt nhắm mắt mở cho qua nữa không?

Long Thiên hừ lạnh nói: "Những kẻ núp sau lưng Cừu Đông Thanh, nếu như Vương Lệ Trân thật sự xảy ra chuyện gì thì tôi nhất định phải lôi từng người một ra!"

Đối với người ngoài bản lĩnh giết người ra thì chẳng có tài cán gì khác như Long Thiên mà nói, kẻ nào dám lấy mạng của vợ anh, anh sẽ bắt kẻ đó phải đền mạng, chỉ đơn giản vậy thôi.

Sau khi dừng xe, Long Thiên chạy như điên vào biệt thự, Nhan Như Ngọc không ngay lập tức đưa Vương Lệ Trân đến bệnh viện, bởi vì vốn anh ta đã là thần y rồi, nếu như đến anh ta còn không cứu được thì càng đừng nói đến những giáo sư ở các bệnh viện bình thường. Hơn nữa, loại bàng môn tà đạo này có lai lịch xa xưa, lịch sử lâu đời, sâu xa khó hiểu, cách xa rất nhiều so với những kiến thức hiểu biết của ngành y học hiện nay, cho dù có đưa Vương Lệ Trân đến bệnh viện thì cũng chỉ lãng phí thời gian thôi, chi bằng đích thân Nhan Như Ngọc chữa trị cho rồi.

Trong phòng khách, sắc mặt Vương Manh Manh tái nhợt như sắp chết, khóe mắt đỏ au, vẻ mặt vô cùng đau buồn bi thương. Lúc Nhan Như Ngọc bế chị gái cô ta về, cô ta thật sự đã bị dọa cho chết khiếp, vội vàng hỏi một tràng nguyên nhân, sau đó bị Nhan Như Ngọc quát cho mới không dám nói nữa. Lúc Nhan Như Ngọc đưa Vương Lệ Trân vào phòng và đóng cửa lại, Vương Manh Manh thậm chí còn không dám tới làm phiền, ngoài việc ngồi ở phòng khách cầu nguyện cho chị gái thì không thể làm gì khác.

Lúc này trong lòng cô ta đang oán trách bố mẹ đã vứt chị em cô lại Bắc Hải không quan tâm gì đến, nhưng càng oán hận tên khốn rõ ràng đã đồng ý bảo vệ cho chị gái nhưng lại để chị cô ta xảy ra chuyện kia hơn.

Thật trùng hợp, vừa hay tên khốn đó đẩy cửa đi vào, Vương Manh Manh không giám chọc vào Nhan Như Ngọc, nhưng không có nghĩa cô ta không dám chọc vào Long Thiên, cho nên vừa thấy Long Thiên, liền nhao lên giống như một con hổ, trực tiếp vật ngã Long Thiên xuống đất, đầu tiên là dùng tay đánh đấm, sau đó thấy vẫn chưa trút được giận nên đã dùng miệng cắn anh.

Long Thiên nằm trên đất không có bất cứ phản kháng nào, chỉ để mặc cho Vương Manh Manh cắn tay anh đến chảy cả máu. Đợi đến lúc Vương Manh Manh phát tiết xong rồi khóc nức nở, Long Thiên mới đưa tay ra vuốt tóc cô ta nói: "Em vợ, em yên tâm, có anh rể ở đây, trời có sụp xuống cũng có anh chống đỡ rồi".

Lúc này Vương Manh Manh khóc không thành tiếng nói: "Đều tại anh, đều tại anh, nếu như không phải do anh thì chị tôi cũng không phải chịu những việc này, trước khi anh đến, nhà chúng tôi vẫn rất yên ổn, từ sau khi anh đến thì hết người này đến người khác muốn lấy mạng của chị tôi, ngay đến anh Tung Hoành cũng trở nên như vậy, anh đúng là một ngôi sao đen đủi, chỉ cần anh không ở đây thì sẽ không xảy ra những chuyện không vui này".

Những chuyện xảy ra trong thời gian này từ lâu đã khiến áp tực tâm lý của Vương Manh Manh ngày càng lớn, Vương Lệ Trân bị thương giống như cọng rơm cuối cùng đè chết con lạc đà, khiến cô ta hoàn toàn sụp đổ.

Long Thiên đứng lên, ngồi trên ghế sô-pha nhìn vào trong phòng, nghe những lời trách móc của Vương Manh manh, đôi môi của vị Bạch Diêm Vương danh chấn Quỷ Môn cũng run lên nhè nhẹ, muốn nói gì đó rồi lại thôi, cuối cùng vẫn im lặng không nói gì cả.

Hai mươi phút sau, Nhan Như Ngọc sắc mặt trắng bệch đi ra khỏi phòng, lần đầu tiên trong đời có chút áy náy nhìn Long thiên, Long Thiên bất giác nắm chặt nắm tay, sau đó hít một hơi thật sâu hỏi: "Thế nào rồi?"

Vương Manh manh không dám lên tiếng, chỉ mở to mắt nhìn Nhan Như Ngọc, giống như đang đợi một phán quyết vậy.

Nhan Như Ngọc lau mồ hôi trên trán, nói: "Tôi đã dùng Thái Ất thần châm để phong tỏa lục mạch của cô ấy rồi, ngăn độc tố tấn công vào tim, nhưng cũng chỉ có thể làm được đến bước này, con rắn độc của người nuôi cổ trùng kia từ nhỏ đã sinh trưởng trong người hắn, đã hòa thành một mạch rồi, muốn tìm cách giải độc không dễ dàng như vậy".

"Có thể cứu được không?", Long Thiên cố gắng giữ bình tĩnh hỏi.

"Trừ khi có cao thủ cấp Thiên giúp ép độc ra ngoài, nếu không ba ngày sau độc sẽ tấn công vào tim, đến tôi cũng hết cách", Nhan Như Ngọc cúi đầu nói.

"Tư Đồ Văn của nhà họ Phạm có thể làm được không?", Long Thiên hỏi.

Nhan Như Ngọc lắc đầu nói: "Cho dù có thì ông ta cũng không thể tốn hết tu vi cả đời để giúp anh đâu".

"Tôi hiểu rồi", Long Thiên hỏi lại lần nữa: "Chỉ còn lại ba ngày đúng không?"

"Đúng", Nhan Như Ngọc nghiến răng nói, việc này cũng là do anh ta quá sơ ý khiến Đới Quân Nhi đạt được mục đích, trong lòng đương nhiên cảm thấy áy náy rồi.

Long Thiên đứng lên nói: "Tôi về thủ đô một chuyến, ba ngày này anh giúp tôi chăm sóc vợ tôi nhé, được không?"

"Anh muốn nhờ Công Tôn vô địch dùng ngoại lực giúp anh thăng cấp lên tu vi cấp Thiên sao?", Nhan Như Ngọc đột nhiên hỏi.

Long Thiên cười khổ một tiếng nói: "Ngoài cách đó ra còn cách nào khác không? Không có lão quái vật cấp Thiên nào tu luyện hơn nửa đời người lại chịu tiêu tốn tu vi cả đời để cứu mạng vợ tôi đâu, đương nhiên chỉ còn lại tôi thôi".

"Anh điên rồi sao?", Nhan Như Ngọc tức giận quát: "Anh khó khăn lắm chết đi sống lại vô số lần mới không cần dựa vào bất cứ công pháp nào để bước chân vào được cấp Địa, nếu bây giờ mà mượn ngoại lực bên ngoài để thăng cấp lên cấp Thiên, tạm thời chưa nói đến liệu anh có thể chịu được thiên kiếp do nghịch thiên mà ra hay không, cho dù anh có may mắn vượt qua được thiên kiếp, vừa bước vào cấp Thiên đã tiêu tán hết tu vi cả đời chỉ để cứu mạng một người, thậm chí có thể nói là lấy mạng đổi mạng, có đáng không?"

Long Thiên bình thản đáp: "Đáng".
Chương 209: Ai là con rối?

Ngay đến Nhan Như Ngọc trước nay luôn bình tĩnh, lúc này cũng phải kích động nói: "Long Thiên à Long Thiên, quen biết anh lâu như vậy rồi, đến nay tôi mới biết anh là một tên điên. Mấy năm anh ở Quỷ Môn, đánh chết cũng không chịu học bất cứ công pháp nào, ngay từ đầu đã yêu cầu xin được giữ lại nguyên trạng ban đầu, việc không thể hiểu rõ được đó, tôi không biết là do sự sắp xếp trong nhà anh, hay là ý muốn của anh, nhưng nếu như bây giờ anh thật sự bảo Công Tôn vô địch dùng ngoai lực giúp anh thăng cấp lên cấp Thiên, vậy chẳng khác nào mấy năm nay anh đã chịu khổ công cốc rồi. Còn nữa, rốt cuộc anh có nghe rõ lời tôi nói hay không, giúp Vương Lệ Trân ép độc, anh sẽ chết đó, hiểu không? Một trăm phần trăm chắc chắn sẽ chết".

"Tôi có tai mà, tôi nghe rất rõ", Long Thiên trừng mắt nhìn Nhan Như Ngọc còn kích động hơn cả anh một cái. Có lẽ đây là lần đầu tiên anh thấy Nhan Như Ngọc mất bình tĩnh như vậy trong suốt mấy năm quen biết anh ta.

Cũng khó trách Nhan Như Ngọc lại như vậy, dựa trên những quan sát của anh ta về Long Thiên mấy năm nay, sở dĩ anh có thể không cần dùng đến bất cứ công pháp nào để cưỡng ép thăng cấp lên cấp Địa đều là dựa vào những lần bạo phát tiềm lực trong mỗi lần chết đi sống lại. Phải biết rằng để thăng cấp được lên cấp bậc này, bất cứ nhiệm vụ nguy hiểm nào anh cũng đều thực hiện, căn bản chính là giống như đi trên dây thép thập tử nhất sinh vậy, ép bản thân phải từng bước từng bước phát triển lên. Thế nhưng hiện giờ chỉ vì một người phụ nữ mà anh lại định vứt bỏ sự nỗ lực mấy năm nay, ngay đến người ngoài như Nhan Như Ngọc cũng không nỡ, mà bản thân anh nỡ sao?

"Hơn nữa con đường tôi đi là con đường Bá đạo, vốn dĩ đã phải nghịch thiên mà đi rồi, sớm muộn gì cũng phải đối mặt với thiên kiếp, dù không có chuyện của vợ tôi, thì sớm muốn gì cũng phải đối mặt thôi", Long Thiên nói.

Nhan Như Ngọc kinh ngạc nói: "Công Tôn vô địch bảo anh tu Bá đạo, không tu Nhân đạo sao?"

"Anh thấy người như tôi phù hợp tu luyện Nhân đạo sao?", Long Thiên hỏi ngược lại.

Nhan Như Ngọc câm nín, sao người nào của nhà họ Long này cũng kỳ quái như nhau vậy, mấy năm trước thì xuất hiện một Cừu Đông Thanh đã bước chân vào cấp Địa náo loạn Quỷ Môn, bây giờ lại xuất hiện một Long Thiên nói tu hành Bá đạo, Hoa Hạ này đúng là nơi tàng long ngọa hổ, kẻ thần kinh cũng ẩn dật nhiều vô số kể.

Trong tu hành võ đạo, tổng cộng có sáu đạo, ngoài trừ Thiên đạo chính thống ra thì còn có Nhân đạo, Nho đạo, Bá đạo, Ma đạo, Phật đạo, nhưng từ cổ chí kim, nghịch thiên tu hành có mấy người có thể tu thành chính quả chứ?

Đặc biệt là Bá đạo, là đạo gần như đã mai một không còn dấu vết, chỉ dựa vào niềm tin mãnh liệt của một tay vô địch thiên hạ đã muốn trở thành cao thủ cấp Thiên sao? Rốt cuộc Long Thiên lấy đâu ra sự tự tin này vậy, cho rằng anh có thể lĩnh hội được Bá đạo, một bước trở thành bá vương duy nhất trên đời này sao?

"Tôi không quan tâm anh tu đạo gì, tóm lại anh muốn chết thì tôi cũng không cản, tôi đồng ý với anh, ba ngày này tôi sẽ giúp anh chăm sóc Vương Lệ Trân, không ai có thể động được đến một sợi tóc của cô ấy, trừ khi tôi chết", Nhan Như Ngọc hiểu tính khí của Long Thiên, có khuyên thêm cũng vô dụng.

Long Thiên cười nói: "Có câu nói này của anh là tôi yên tâm rồi".

"Anh định lúc nào đi?", Nhan Như Ngọc hỏi.

Long Thiên nhìn thời gian rồi trả lời: "Tối nay".

"Muộn thế này rồi, bây giờ cũng không có chuyến bay đi thủ đô đâu, anh đi thế nào?", Nhan Như Ngọc nhìn Long Thiên như nhìn một tên ngớ ngẩn vậy.

Long Thiên cũng không giải thích, mà rút điện thoại ra gọi, vừa kết nối được, Long Thiên không vòng vo mà tực tiếp nói: "Bà nội, con muốn về nhà".

Vị lão Phật gia vốn đã đi ngủ kia vừa nghe thấy thằng cháu đích tôn nói vậy thì lập tức hiền hậu nói: "Được, bà kêu Thiên Tượng chuẩn bị một chuyên cơ riêng, con gọi cả Đông Thanh cùng về nữa".

"Bà bảo người của Long Thiên Tượng đến khách sạn đón chúng con là được, bà nội, lần này con về là có chuyện muốn cầu xin", Long Thiên suy nghĩ một lát, vẫn cảm thấy không thể giấu được lão Phật gia, dù sao chỉ có lão Phật gia mở miệng thì Công Tôn vô địch mới đồng ý giúp.

"Con nói đi, chuyện gì bà nội cũng đồng ý với con", lão Phật gia thoáng sững sờ chốc lát, nhưng vẫn lập tức đồng ý trước, từ trước đến nay bà ấy chưa từng từ chối cái gì với đứa cháu trai mà bà yêu thương nhất này, huống hồ đây là lần đầu tiên từ sau khi trưởng thành Long Thiên mới mở miệng cầu xin bà điều gì. Lão Phật gia ngày trước luôn cho rằng bà chưa yêu thương đủ đứa cháu đích tôn, lại thêm từ trước đến nay thằng cháu này lại chưa bao giờ chủ động xin bất cứ điều gì, việc này khiến lão Phật gia cảm thấy rất có lỗi với Long Thiên. Lần này khó khăn lắm mới thấy Long Thiên cầu xin điều gì, lão Phật gia đương nhiên phải đồng ý trước đã rồi tính sau.

Trong lòng Long Thiên cảm kích, nhưng vừa nghĩ tới việc này rất nghiêm trọng, vì không muốn bà nội nghĩ nhiều, nên anh vẫn nói: "Đợi con về rồi sẽ nói, đúng rồi, bà đừng nói với mấy người mẹ nhỏ đó nhé, con không muốn gây thêm rắc rối".

Lão Phật gia cũng không hàm hồ, nói một tiếng được, rồi dặn dò Long Thiên đi đường cẩn thận, tối nay bà ấy không ngủ được nữa rồi, phải thức đợi nhìn thấy thằng cháu đích tôn của mình.

Lần này Long Thiên có chút áy náy với sự yêu thương của lão Phật gia, bởi vì anh hiểu, cho dù bà nội có yêu thương anh đến đâu thì cũng sẽ không đồng ý với yêu cầu lần này. Vương Lệ Trân sẽ phải chết, anh không muốn cô chết, bởi vì anh vẫn chưa nói với cô, cậu bé năm đó đã chuẩn bị thực hiện thời hứa sẽ bảo vệ cô cả đời rồi, sao cô có thể chết được chứ?

Long Thiên hút một điếu thuốc, nhìn lên bầu trời u ám tĩnh mịch, đột nhiên có chút tang thương nói: "Ông nội, đứa cháu bất tài của ông sắp được gặp ông rồi, vẫn chưa giúp ông vả được vào mặt Long Thiên Tượng, ông đừng trách cháu nhé, cùng lắm là đến âm tào địa phủ con sẽ để ông đá vài cái".

"..."

Sau khi Đới Quân Nhi hoàn thành nhiệm vụ thì trở lại khách sạn, thực ra phòng của anh ta cách không xa phòng của Cừu Đông Thanh, anh ta cùng Cừu Đông Thanh từ thủ đô tới đây, cả đời này Cừu Đông Thanh ở đâu thì anh ta ở đó, bởi vì anh ta vẫn phải chỉ đạo Cừu Đông Thanh chấn hưng lại nhà họ Cừu, như vậy anh ta cũng mới được hưởng vinh hoa phú quý.
Chương 210: Trở mặt

Đêm nay tấn công Vương Lệ Trân có thể coi là một bước đi nguy hiểm, nhưng cũng may không đi sai. Mặc dù có một vị võ giả cấp Địa cản đường, nhưng cuối cùng dù phải trả giá bằng một cánh tay nhưng vẫn cho Vương Lệ Trân được một nhát trí mạng, độc tính của con rắn độc mà anh ta nuôi trong người từ bé cực mạnh, ngay đến bản thân Đới Quân Nhi cũng không có thuốc giải, càng đừng nói đến người khác. Về phần xong chuyện Cừu Đông Thanh có trách tội hay không thì cũng muộn rồi, Đới Quân Nhi không quan tâm, dù sao chuyện cũng đã làm rồi, cô gái đó cũng không thể bán đứng anh ta được, Đới Quân Nhi vẫn có chút tự tin này.

Đới Quân Nhi đã bị mất một cánh tay đi vào phòng tắm để tắm rửa, nhìn thấy bản thân chỉ còn lại một cánh tay cũng không tức giận, ngược lại còn nở một nụ cười méo mó, chỉ là đang tắm dở thì chuông cửa bỗng vang lên.

Anh ta đi ra khỏi phòng tắm bằng kính, không vội không vàng dùng khăn tắm lau sạch sẽ cơ thể, ngay đến bàn chân cũng không bỏ qua, rồi mặc chiếc áo choàng tắm lên, tất cả động tác đều rất từ tốn thong thả, sau đó mới đi mở cửa.

Người đứng bên ngoài đương nhiên là Cừu Đông Thanh, sau khi cô ta vội vàng trở về từ du thuyền thì lập tức đi tìm Đới Quân Nhi, bởi vì cô ta phải xác nhận những dự đoán của mình có đúng hay không, liệu có đúng Đới Quân Nhi lại làm việc thừa thãi nữa hay không.

Đến khi nhìn thấy Đới Quân Nhi đã bị mất một cánh tay thì không cần hỏi Cừu Đông Thanh cũng đã biết chuyện gì xảy ra rồi, ánh mắt phảng phất sự tức giận.

"Anh đã tấn công Vương Lệ Trân?", Cừu Đông Thanh trực tiếp đi vào trong phòng, ngồi xuống ghế sô-pha hỏi Đới Quân Nhi.

Đới Quân Nhi không giải thích cũng không chối cãi, thành thật đứng trước mặt Cừu Đông Thanh, có chút chấp nhận, nhưng không hề có ý hối hận, bởi vì anh ta cho rằng việc mình làm không sai.

"Có bản lĩnh giết người nhưng không dám thừa nhận sao, tay sai của nhà họ Cừu chúng ta chỉ có chút bản lĩnh này thôi sao?", Cừu Đông Thanh nghiền ngẫm nói.

Đới Quân Nhi nhẹ giọng nói: "Cô chủ, Vương Lệ Trân đó cản đường chúng ta chết cũng không tiếc, tôi chỉ là làm công việc dọn đường thôi. Tôi biết cô thích cậu chủ Long, tôi cũng là vì giúp cô chủ giải quyết khó khăn thôi, chỉ cần có thể chấn hưng lại nhà họ Cừu, cho dù cô chủ muốn ở bên cạnh cậu chủ Long thì tôi cũng không có bất cứ ý kiến nào. Dù sao chỉ cần cậu ấy cam tâm tình nguyện làm con rốii, thì có gì cần phải lo lắng chứ? Tất cả những gì tôi làm cũng đều là vì cô chủ, vì nhà họ Cừu, nếu như cô chủ thấy tôi tự mình quyết định thì không cần đích thân ra tay, Đới Quân Nhi tôi sẽ lập tức tự sát đền tội!"

Cừu Đông Thanh đều đều nói: "Anh nói rất có lý, vì để chấn hưng nhà họ Cừu giết một người phụ nữ quả thật cũng chẳng là gì, đương nhiên tôi có thể kết hôn với Long Thiên, cũng có thể biến cậu ấy thành con rối của tôi, nhưng vấn đề là đến lúc đó tôi lại là con rối của ai?"

Đới Quân Nhi vẻ mặt kinh ngạc, bất thình lình lùi về phía sau hai bước, giả ngây giả ngốc nói: "Cô chủ, cô...như vậy là có ý gì?"

Cừu Đông Thanh đặt tay phải trên tay trái, sau đó vận khí, một con cổ trùng chui ra từ bên trong đường mạch, rơi xuống đất, con cổ tùng toàn thân màu tím, không nhúc nhích đứng dưới đất, sắc mặt Đới Quân Nhi lập tức trở nên ngưng trọng.

Cừu Đông Thanh sau khi giơ tay lên thì trầm giọng nói: "Con cổ trùng con rối này là do anh đặt vào trong người tôi lúc tôi ba tuổi, nếu như không phải năm hai mươi tuổi đã may mắn bước chân vào cấp Địa, thì có thể đến bây giờ tôi vẫn tin anh một lòng trung thành với nhà họ Cừu. Nhưng bây giờ xem ra, Đới Quân Nhi, anh thật sự đã bày xong một bàn cờ, một bàn cờ đã đi hai mươi năm, anh không mệt sao?"

"Cô chủ, chuyện này chắc chắn có hiểu lầm!", Đới Quân Nhi giải thích nói: "Tôi vốn dĩ không biết đây là thứ gì!"

Cừu Đông Thanh hừ lạnh nói: "Chuyện đã đến nước này rồi anh cho rằng anh có thể giải thích sao? Năm đó anh ôm tôi cầu xin Long Thiên Tượng tha mạng, là vì muốn dựa tôi để sau này vùng lên, bồi dưỡng đến lúc sau này tôi có đủ năng lực khống chế nhà họ Long, thì anh sẽ khởi động con cổ trùng này để biến tôi trở thành con rối của anh, đến lúc đó tập đoàn Tượng Quốc khổng lồ kia chẳng phải đã thuộc về anh sao? Nhà họ Cừu cũng được, nhà họ Long cũng được, người thắng cuộc lớn nhất chính là tên nô bộc anh, việc này đúng thật là nực cười mà".

Sự việc đã bị bại lộ, nước cờ mà Đới Quân Nhi đã đi hai mươi năm thật ra đã bị phá từ lâu rồi, đáng thương thay cho anh ta đến bây giờ mới hiểu ra. Nói như vậy thì mấy năm nay Cừu Đông Thanh đã không vạch trần mà ngược lại còn lợi dụng anh ta để giúp cô ta làm việc.

Vốn dĩ cho rằng mình là người thắng cuộc cuối cùng, nhưng không ngờ từ lâu đã bị đặt sẵn lên thớt rồi.

Mặt nạ của Đới Quân Nhi đã bị xé rách, anh ta nghiến răng nghiến lợi nói: "Nếu như cô đã biết từ lâu rồi, tại sao đến bây giờ mới nói ra?"

"Anh chơi tôi hai mươi năm mà không thể để tôi chơi anh mấy năm sao? Nếu không thì ai giúp tôi giết chết những người mà tôi ghét kia chứ?", Cừu Đông Thanh cười lạnh tiếp tục nói: "Nhưng bây giờ tôi đã chơi chán rồi, vừa hay cần đến mạng của anh để lấy lòng chồng tương lai của tôi, nếu đã là nô bộc thì cũng nên chết vì chủ nhân của mình chứ".

"Con đàn bà khốn khiếp!"

Đới Quân Nhi giận tím mặt, không còn một chút nào bộ dạng cung kính như trước, ngược lại là vẻ hung thần ác sát, không hề thương hoa tiếc ngọc giơ chân tấn công về phía cô tiểu thư mà anh ta đã giả vở trung thành hết lòng hai mươi năm qua.

Cừu Đông Thanh di chuyển, nắm quyền tay trái đánh thẳng lên đầu gối của Đới Quân Nhi, nhìn động tác vô cùng nhẹ nhàng, nhưng khiến lực đạo trên chân của Đới Quân Nhi rơi thẳng xuống dưới, cơ thể thẳng tắp xẹt tới vài bước nhanh như tia chớp, nháy mắt chỉ còn cách Đới Quân Nhi một mét!

Đới Quân Nhi mất một cánh tay vẫn là một cao thủ cấp Địa chân chính, phản ứng cực nhanh tóm chặt lấy cổ Cừu Đông Thanh nhìn như dê dâng miệng cọp, kéo về phía anh ta, đầu gối cũng mang theo sức lực bùng nổ bạo phát ra ngoài, định cho Cừu Đông Thanh một kích tất sát.

Đối với Đới Quân Nhi mà nói, nếu như thật sự đã bị bại lộ thì người được gọi là cô chủ này có chết cũng chẳng sao, cổ trùng thuật của anh ta đã đạt tới đỉnh cao rồi, cùng lắm là đi tìm một con rối khác rồi biến thành dung mạo giống cô ta là được, có gì khó khăn chứ.

Thế nhưng anh ta không ngờ được, Cừu Đông Thanh mà một tay anh ta bồi dưỡng từ lâu đã không còn là một con rối mà anh ta muốn giết là có thể giết nữa, chỉ thấy phần bụng của Cừu Đông Thanh co rụt lại, hai tay khéo léo chặn đứng đầu gối của Đới Quân Nhi, sau đó dằn mạnh xuống, một giây trước khi đầu gối của Đới Quân Nhi gần như đả thương cô ta lại bị phá bỏ, tay phải đánh lên ngực của Đới Quân Nhi, Đới Quân Nhi thế mà đã bị Cừu Đông Thanh trông có vẻ yếu đuối bất lực một chưởng đẩy lui về phía sau.

Đới Quân Nhi miễn cưỡng đứng vững khóe miệng rỉ ra một dòng máu tươi, ngẩng đầu lên nhìn, Cừu Đông Thanh đáng lẽ vẫn đứng lại chỗ lại biến mất một cách quỷ mị, Đới Quân Nhi lập tức như cá sắp chết, hai tròng mắt ngập tràn tia máu che phủ, đó chính là dấu hiệu của người sắp chết.

Thuấn bộ.

Cừu Đông Thanh lách mình xuất hiện phía sau Đới Quân Nhi đâm một dao vào sau lưng Đới Quân Nhi, dứt khoát cắt đứt một dây cột sống.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK