• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 221: Màn mở đầu

Phạm Thái Nhàn ngồi trước hồ lớn, không cần quay đầu lại cũng biết được đó là ai, cả cái đất Bắc Hải này không có giọng nói của người đàn ông nào khiến anh ta sởn cả gai ốc đến như vậy, ngoại trừ Đỗ Sĩ Nguyên. Đoán chừng là cái tên Đỗ Sĩ Nguyên này tu luyện tu nhiều đến mức giới tính của mình cũng bị đảo lộn rồi, một thằng đàn ông mà suốt ngày cứ hở miệng ra là người ta này người ta nọ, anh ta không thấy buồn nôn chứ Phạm Thái Nhàn tôi đây thấy kinh tởm lắm rồi.

Lão Quỷ đưa mắt nhìn Đỗ Sĩ Nguyên đột nhiên xuất hiện ở trước mặt, ông ta không dám lơ là mà vừa bắt đầu đã có tính toán, người dám chống lại hai vị cao thủ cấp Địa ra tay với Vương Lệ Trân thì không hề tầm thường, quả nhiên không nằm ngoài dự tính của ông ta. Lão Quỷ không phải người Bắc Hải, nhưng đã lăn lộn rất nhiều năm ở đây, tất nhiên là biết người nào nên dây vào người nào không. Mặc dù nhà họ Phạm ở Bắc Hải đủ hùng mạnh, nhưng vẫn còn tồn tại một số gia tộc mà ngay cả họ cũng phải nể mặt. Không nghi ngờ gì nữa, nhà họ Đỗ trước mặt chính là một trong số đó.

Có vô số gia tộc ở Bắc Hải, nhưng nói đến gia tộc lớn thực sự có thể giữ được phong độ và tồn tại hàng trăm năm thì chỉ có ba gia tộc đó là họ Phạm, họ Diệp và họ Đỗ. Trong số đó, nhà họ Diệp giàu nhất nước, nhà họ Phạm có một nửa sách quý và kinh thư võ thuật Hoa Hạ, còn nhà họ Đỗ lại nổi tiếng với đan dược và tu luyện, mỗi gia tộc đều có ưu điểm và thế mạnh riêng. Trong vài năm trở lại đây, cả ba đều nước sông không phạm nước giếng, thậm chí còn qua lại thăm hỏi lẫn nhau, liệu đêm nay họ có trở mặt với nhau không?

Phạm Thái Nhàn là dòng duy nhất của đời thứ ba nhà họ Phạm, ngay cả lão Quỷ có liều mạng cũng phải bảo vệ cậu chủ chu toàn, cho nên ông ta đã chuẩn bị sẵn sàng, nếu người trước mặt dám tiến lên một bước, ông ta sẽ ra tay giết chết đối phương, còn việc xử lý như thế nào sau khi hành sự xong thì không đến lượt một tôi tớ như ông ta phải bận tâm đến, dù sao chỉ cần ông cụ Phạm còn sống thì nhà họ Phạm sẽ không bao giờ bị thiệt thòi.

“Các vị hương thân phụ lão, không cần phải căng thẳng như vậy, người ta không hề có ác ý, chỉ là tới tìm anh Phạm tán gẫu thôi mà, cho dù người ta có ăn gan hùm mật gấu cũng không dám gây khó dễ cho dòng duy nhất của nhà họ Phạm đâu, đến lúc đó thật sự rơi vào tay người ta, há chẳng phải ông cụ Phạm sẽ khiến người ta phải trả giá bằng mạng sống của người ta sao”, Đỗ Sĩ Nguyên vừa nói vừa nhìn lão Quỷ như thể sắp đối mặt với kẻ thù nói.

Phạm Thái Nhàn vẫn không hề quay lại, mà nhìn về phía hồ nước và nói: “Tên gay họ Đỗ kia, nếu không có mặt tôi ở đây thì chuyện đêm nay coi như bỏ đi, nhưng vì tôi đã ở đây rồi, cậu không thể đưa người này đi được. Anh Phạm tôi đây không giỏi đánh nhau nhưng có phải liều mạng đi chăng nữa cũng sẽ không để cậu đạt được. Nếu cậu không tin thì có thể thử xem sao”.

“Chỉ vì một tên Long Thiên thôi mà để nhà họ Phạm và nhà họ Đỗ kết thù với nhau liệu có đáng không? Ở Thủ Đô, Long Thiên Tượng còn không được coi là một tay che trời thì huống gì ở cái đất Bắc Hải, ông của người ta quả thực là không xem ông ấy ra gì, anh Phạm, đừng trách người ta không nhắc nhở anh một câu, anh đại diện không phải chỉ cho mình anh. Nếu chuyện này khiến nhà họ Đỗ và nhà họ Phạm có xích mích với nhau, anh có gánh nổi trách nhiệm này không chứ?”, Đỗ Sĩ Nguyên chậm rãi nói.

Phạm Thái Nhàn lắc đầu nói: “Tối nay tôi đến đây, không liên quan gì đến nhà họ Phạm và nhà họ Đỗ, đơn giản chỉ là có người giao phó Vương Lệ Trân cho tôi. Tôi không thể khoanh tay đứng nhìn, cậu không cần phải khuyên một người có tính khí nóng nảy như tôi đâu, lão Quỷ, tiễn khách!”

Lão Quỷ nhận được lệnh thì lập tức xông về phía Đỗ Sĩ Nguyên, đòn công kích thủ thế đã lâu của lão già sắp đạt được địa Cấp này nhất định không phải chuyện đùa, chỉ thấy nắm đấm trên tay phải của ông ta đã hội tụ một luồng chân khí có thể dời núi lấp biển đấm thẳng vào cổ họng của Đỗ Sĩ Nguyên, đương nhiên ý định ban đầu của ông ta chỉ là khống chế, không muốn đe dọa đến tính mạng của đối phương, cho nên lúc động thủ có phần chừng mực.

Theo như ông ta thấy, tên công tử bột có vẻ yếu đuối này chắc chắn không tránh được đòn tấn công như đại bàng bắt gà này của mình và kết quả đúng như ông ta mong đợi, tay ông ta nắm chặt lấy cổ họng của Đỗ Sĩ Nguyên, nhưng kỳ lạ thay, đáng ra là một chiêu khống chế được kẻ địch, nhưng nay lại xuyên qua một cách khó hiểu, như thể ông ta chưa chạm vào được cơ thể của anh ta vậy.

“Cái quái gì vậy?”, lão Quỷ ngây người ra, quay đầu lại nhìn thì phát hiện Đỗ Sĩ Nguyên đã đi về phía Phạm Thái Nhàn như chỗ không người.

Phạm Thái Nhàn đứng lên, đối mặt với Đỗ Sĩ Nguyên, chân tiến lên một bước, thi triển chiêu thức chạy trốn của Lục Bộ Bắc Đẩu, trong nháy mắt liền biến mất ở chỗ cũ và phóng về phía bên phải, bóng dáng nhanh như vũ bão.

Đỗ Sĩ Nguyên khá kinh ngạc, không phải người ta đồn rằng tên ăn hại nhà họ Phạm không có võ mạch, không luyện được võ công sao? Vậy sao lại có dấu vết của chân khí xoay chuyển chứ?

Mặc dù rất ngạc nhiên, nhưng Đỗ Sĩ Nguyên đã đến đây rồi thì không có ý định sẽ để Phạm Thái Nhàn trốn thoát thành công, chỉ cần khống chế được đối thủ, không để người nhà họ Phạm can thiệp vào, vậy đêm nay anh ta có thể đưa Vương Lệ Trân đi được rồi. Còn về Nhan Như Ngọc thủ ở bên cạnh cô, chẳng qua chỉ là một truyền nhân của Thái Ất thần châm, giao cho đám người Lưu Công Cẩn là dư sức rồi.

Phạm Thái Nhàn chạy, Đỗ Sĩ Nguyên đuổi theo, sau vài vòng cuối cùng cũng đuổi kịp, Đỗ Sĩ Nguyên vươn bàn tay trái trắng nõn của mình ra chụp lấy vai Phạm Thái Nhàn, chân khí dâng trào ra khắp người anh ta, đến cả không khí xung quanh đều trở nên loãng ra, một luồng lực lớn chèn ép lên khiến Phạm Thái Nhàn phải dừng lại, chân anh ta khuỵu xuống một cách vô thức!

Nhìn thấy anh ta sắp bị đè xát xuống nền đất thì lão Quỷ lập tức ra tay đúng ngay vào thời khắc mấu chốt, dùng móng vuốt đại bàng tấn công Đỗ Sĩ Nguyên, tên công tử bột trông yếu ớt này không hề dừng lại, anh ta vẫn ghì chặt Phạm Thái Nhàn, cánh tay còn lại đưa ra sau, móng vuốt đại bàng của lão Quỷ siết chặt cánh tay phải của Đỗ Sĩ Nguyên và kéo về phía sau một cách thô bạo, cố gắng ném đối phương ra xa, để anh ta tránh xa Phạm Thái Nhàn.

Nhưng không ngờ được, Đỗ Sĩ Nguyên sẽ không lùi mà còn tiến lên, tay phải đánh ra phía sau một cái, kéo lão Quỷ lại, sau đó siết chặt thành nắm đấm, đập mạnh lên mặt của ông ta.

“Bịch!”

Một tiếng va chạm cực lớn vang lên, cả người lão Quỷ bay ngược ra phía sau, ít nhất cũng phải mười mét, đập mạnh vào cái cây to, ngay cả thân cây cứng rắn cũng bị gãy làm đôi, đủ để thấy uy lực của cú đấm này khủng khiếp như thế nào!

Xem ra, cho dù Đỗ Sĩ Nguyên này không phải cấp Địa thì cũng sắp đạt tới cấp Địa, dù sao thì cú đấm đó cũng không phải là thứ mà một cao thủ cấp Huyền bình thường có thể làm được. Lão Quỷ bò dậy từ trên mặt đất, trên mặt của ông ta toàn là máu, đang muốn xông lên liều mạng thêm một lần nữa.
Chương 222: Cuộc chiến đã mở màn

Đỗ Sĩ Nguyên hoàn toàn không muốn tiếp tục trận đánh nhàm chán này nữa nên trở tay kéo Phạm Thái Nhàn vào trong tay mình, hai ngón tay phải bấu chặt vào cổ anh ta, trầm giọng nói: “Đừng lộn xộn, nếu không cậu chủ nhà ông sẽ rơi đầu xuống đất”.

Lão Quỷ lập tức dừng bước, khoát tay nói: “Người anh em có gì từ từ nói”.

Cậu chủ nằm trong tay đối phương, tất nhiên Lão Quỷ không dám hành động thiếu suy nghĩ, suy cho cùng thì nếu cậu chủ xảy ra chuyện gì, bản thân ông ta cũng chẳng thể làm người vô can, đến lúc đó sẽ chẳng thể thoát nổi kết cục lấy cái chết tạ tội, thế nên Lão Quỷ chỉ mong rằng đối phương đừng manh động, đâu còn có đó.

“Yên tâm, tôi cũng không ngu ngốc đến thế, làm anh Phạm bị thương thì chẳng khác gì liều mạng với nhà họ Phạm các người, tôi không có cái gan đó, thế nên tất cả chúng ta đều không nên hành động thiếu suy nghĩ, mỗi bên lùi một bước, để tất cả mọi thứ kết thúc là xong”, Đỗ Sĩ Nguyên cười lạnh, nói.

Trước khi đến đây Đỗ Sĩ Nguyên đã tính toán cả rồi, anh ta sẽ là người kiềm chế Phạm Thái Nhàn để nhà họ Phạm không chen chân vào việc người nhà họ Đỗ vào trong bắt người, chờ tóm được Vương Lệ Trân vào tay rồi thì anh ta sẽ theo cùng. Như thế thì sẽ không làm tổn thương tình cảm với nhà họ Phạm và cũng hoàn thành nhiệm vụ, buộc lòng phải nói tên Đỗ Sĩ Nguyên này cũng khá là thông minh. Cũng đúng, cậu cả trong cái gia tộc lớn như thế thì chẳng có kẻ nào ngu ngốc thật sự.

“Lão Quỷ không cần phải quan tâm đến tôi, ông đi giúp Nhan Như Ngọc đi”, Phạm Thái Nhàn đã nhận ra việc đối phương chia binh thành hai hướng nên lập tức mở miệng bảo Lão Quỷ đi giúp đỡ, còn bản thân anh ta thì không cần phải lo lắng, suy cho cùng thì lúc nãy Đỗ Sĩ Nguyên cũng đã nói rất rõ ràng, hơn nữa anh ta cũng không tin Đỗ Sĩ Nguyên có gan trở mặt với nhà họ Phạm.

Lão Quỷ biết ý cậu chủ nhà mình, chẳng qua là đang muốn ông ta thoát đi để tìm viện binh, ông ta cũng định thế nhưng khi Lão Quỷ chuẩn bị hành động thì Đỗ Sĩ Nguyên lại nói: “Nếu ông dám đi thì những lời tôi nói trước đó sẽ hóa thành mây khói”.

Đỗ Sĩ Nguyên là loại người thông minh đến mức nào, làm gì có chuyện anh ta không nhận ra chút mánh lới đó, đêm nay anh ta tới để tóm Vương Lệ Trân đi, bản thân anh ta có thể tự tin rằng người mình sẽ đánh bại Nhan Như Ngọc và thuận lợi tiến hành kế hoạch, nhưng nếu như viện binh nhà họ Phạm tới thì chưa biết được, nên không thể để người nhà họ Phạm rời khỏi đây, dù sao thì trong tay anh ta cũng có Phạm Thái Nhàn nên chẳng sợ lão già kia làm gì.

Lão Quỷ nhăn mặt, Phạm Thái Nhàn hét lớn: “Lão Quỷ chết tiệt này, tôi bảo ông cút đi có nghe thấy không? Tôi không tin tên gay chết tiệt này dám ra tay!”

Vừa mới nói dứt lời thì ngón tay Đỗ Sĩ Nguyên đã dồn thêm chút lực, mặt Phạm Thái Nhàn nhanh chóng đỏ rực lên vì thiếu khí, đó là lời uy hiếp trắng trợn, ban nãy Lão Quỷ vẫn còn ý định bỏ đi nhưng lần này thì hoàn toàn không dám nữa, đặt mông ngồi xuống đất nói: “Cậu chủ, nhiệm vụ của tôi là bảo vệ cậu an toàn, còn những người khác không phải phận sự của tôi, mong cậu Đỗ có thể làm đúng lời hứa hẹn của mình, đừng làm tổn thương đến mạng sống của cậu chủ nhà tôi!”

Đỗ Sĩ Nguyên cười cười nói: “Ông cứ yên tâm, chỉ cần các người không xen vào thì tất nhiên tôi cũng sẽ không làm bậy”.

Tất cả đều nằm trong sự dự đoán của Đỗ Sĩ Nguyên, vì thế, Nhan Như Ngọc đã bị dồn vào đường cùng và kết cục thì khỏi cần nói cũng biết.

“…”

Những người nhà họ Đỗ mang theo lần này tính cả Lưu Công Cẩn nữa là mười hai người, sáu võ giả cấp Huyền phẩm cấp cao nhất, ba võ giả cấp Địa, thậm chí có một người dường như đã mấp mé sang cấp Thiên trấn giữ, đội hình đó là đủ để hoành hành ngang dọc ở Bắc Hải rồi.

Bọn họ không tấn công ngay khi vừa vào đến biệt thự mà chỉ bao vây, tất cả đều đang chờ mệnh lệnh của Đỗ Sĩ Nguyên, một khi Đỗ Sĩ Nguyên kiềm chế người thành công thì bọn họ sẽ đánh vào trong, chém giết tên võ giả cấp Địa và dẫn Vương Lệ Trân đi.

Chỉ bao vây một võ giả cấp Địa thôi đã huy động cả đội hình mạnh như thế, xem ra nhà họ Đỗ cũng bị dồn vào thế bắt buộc.

Lưu Công Cẩn đến Bắc Hải và tham gia vào cuộc tấn công này vì một lời hứa hẹn đứng ở sau cùng, thanh kiếm gỗ bên hông cực kỳ bắt mắt, người ta không muốn chú ý cũng chẳng được.

Lưu Công Cẩn thấy nhiều người như thế lập tức hiểu ngay hôm nay mình chỉ đến để góp cho đủ quân số mà thôi, suy cho cùng thì những người đang có mặt ở đây đều không phải là loại thích đánh là được, cả anh ta cũng không đủ tự tin bản thân mình có thể đấu được nhiều người như vậy, chỉ tính võ giả cấp Địa thôi đã có tận ba người rồi chứ đừng nói để người đàn ông một mắt chỉ cần nhìn đã biết là cao thủ, đứng sừng sững ở đó như một ngọn núi lớn, dù là Lưu Công Cẩn thì cũng không thể dò xét được cấp bậc của ông ta.

Người đàn ông đó tên là Đỗ Cương Nghị, cũng được tính là máu mủ nhà họ Đỗ, nghiêm khắc mà nói thì cũng được tính là chú nhỏ của Đỗ Sĩ Nguyên, là một trong ba người quan trọng của nhà họ Đỗ, sức mạnh cực kì lớn,mấy năm trước đã dùng thuốc để bước lên cấp Thiên, dù chỉ là cấp Thiên giả nhưng vẫn mạnh hơn cao thủ cấp Địa bình thường rất nhiều, có ông ta ở đây cộng thêm một đám người như hổ rình mồi kia thì tối nay dù Nhan Như Ngọc có ba đầu sáu tay cũng khó thoát được.

Đỗ Cương Nghị nhìn lướt qua điện thoại, trên đó có tin nhắn Đỗ Sĩ Nguyên bảo “hành động”, bọn họ không làm chuyện vô nghĩa nữa, vung tay lên, bảy võ sĩ cấp Huyền nhanh chóng lao vào trong nhà như một lẽ đương nhiên.

Bọn họ nhận được đan dược của nhà họ Đỗ nên mới có được tu vi ngày hôm nay, nhà họ Đỗ không nuôi những kẻ vô dụng, tất cả đều là trao đổi ngang bằng, nếu muốn dựa vào nhà họ Đỗ thì tất nhiên phải cho người ta thấy chút thành ý, nên dù biết người bên trong là cao thủ cấp Địa có thể giết người trong chớp mắt nhưng họ vẫn phải kiên trì.

Lưu Công Cẩn khinh thường hừ lạnh, trong lòng chẳng có chút ấn tượng tốt nào dành cho người đàn ông một mắt kia cả, bản thân mình sắp là cao thủ cấp Thiên mà còn chơi cái trò lấy nhiều đánh ít, chẳng có tí phong độ nào.

Bảy cao thủ cấp Huyền đang muốn tấn công vào nhà thì cửa biệt thụ lại đột nhiên mở ra, Nhan Như Ngọc đã thay bộ quần áo cũ, thoải mái sải bước ra ngoài, không hề nao núng.

Đối phương mở rộng cửa vào, bảy cao thủ cấp Huyền đang định tấn công vào trong sợ trúng phải bẫy rập nên tất cả đều dừng bước, ai cũng nhìn về phía người đàn ông còn xinh đẹp hơn cả phụ nữ nọ.

Nhan Như Ngọc hừ lạnh, nói: “Muốn cướp người thì phải bước qua xác tôi”.

“Ăn nói mạnh miệng thật, để tôi dạy cho cậu biết thế nào là lễ độ, tiện thể báo thù cho Lão Cao”, một cao thủ cấp Huyền tức giận mắng mỏ, có nhiều người che chở bản thân mình như thế nên người đó cũng lớn gan hơn, xông tới.

Thế nhưng người đó hoàn toàn không ngờ sáu võ giả cấp Huyền còn lại không theo cùng mình, vì thế cảnh tượng buồn cười lại xuất hiện, cao thủ cấp Huyền chưa kịp đến gần Nhan Như Ngọc thì đã mắng mẹ nó, sau đó cả người biến thành một con nhím giữa không trung và ngã ầm xuống đất.

Cuộc chiến sinh tử đã được mở màn.
Chương 223: Thế giới võ giả

Võ giả cấp Huyền bậc mạnh nhất mà có thể dễ dàng giết người trong một giây, nếu Lưu Công Cẩn không ở phe đối lập thì hẳn là đã tấm tắc khen ngợi rồi, cách giết người này có cảm giác nghệ thuật hết sức, trông vẻ ngoài của Nhan Như Ngọc rồi cứ tưởng anh ta cũng là loại ẻo lả như Đỗ Sĩ Nguyên, nhưng thật sự không ngờ anh ta ra tay giết người lại nghiêm túc như thế, nhìn là biết anh ta thường xuyên làm những việc lấy mạng người thế này.

Chỉ cứu người không giết người là những bác sĩ bình thường khác, còn Nhan Như Ngọc là thành viên của Quỷ Môn, nói chính xác hơn là một sát thủ, tuy là y thuật của anh ta hơn những bác sĩ bình thường rất nhiều nhưng điều đó không có nghĩa là anh ta sẽ treo câu cứu người xây bảy tháp chùa ngoài cửa miệng, mà ngược lại người chết trong tay anh ta còn nhiều hơn cả những người anh ta cứu, hơn nữa đám võ giả đến cướp người đều là cái loại trợ Trụ vi ngược, chết không hết tội nên tất nhiên Nhan Như Ngọc không hề có chút đồng tình nào.

Anh ta chỉ có một mục đích đó là bảo vệ Vương Lệ Trân thật tốt, hoàn thành hứa hẹn với Long Thiên.

Lần trước lộ chuyện Đới Quân Nhi mới tạo nên kiếp nạn lớn của Vương Lệ Trân lần này, Nhan Như Ngọc ôm sự áy náy trong lòng nên tất nhiên không hề muốn ngã xuống ở cùng một chỗ nữa, nó không hợp với phong cách làm việc của anh ta nên dù nơi này có rất nhiều cao thủ thì anh ta cũng không hề có ý định đàm phán với họ, nói chung là bây giờ ai bước tới thì anh ta sẽ giết người đó, có bao nhiêu giết bấy nhiêu, còn việc trên tay dính đầy máu tươi sẽ có nhân quả báo ứng thì bản thân anh ta là người sống hôm nay chưa biết mai ra sao nên cũng chẳng quan tâm.

“Thằng ranh con này tàn nhẫn thật!”, thấy người phe mình chết thảm trong tay Nhan Như Ngọc, một võ giả cấp Huyền nghiến răng nghiến lợi nói, năm võ giả cấp Huyền còn lại cũng không dám nhấc chân đến gần thanh niên trước mặt, bọn họ đã dựng lên phòng tuyến cực cao, suy cho cùng cũng chẳng có ai muốn đi vào vết xe đổ của người trước đó, vô duyên vô cố mất mạng.

“Ha ha ha, có độc ác hơn nữa thì vẫn thua những kẻ bỏ mặc đồng đội mình như các người chứ nhỉ?”, Nhan Như Ngọc ngẩng đầu nhìn về phía võ giả cấp Huyền kia, nói với vẻ khinh thường.

Võ giả cấp Huyền bị nói trúng tim đen đỏ mặt, thấy ba cao thủ cấp Địa sau lưng không có ý định ra thay, xem ra đám người đó muốn để họ làm vật hi sinh, cũng hết cách, cao thủ cấp Huyền đi tới đâu cũng được ăn ngon uống ngọt, nhưng đến những gia tộc chất chứa cao thủ nhiều như mây thì chỉ có thể lưu lạc thành chó săn, bởi vì với những người đó mà nói thì cấp Huyền chỉ là một đám ất ơ để sai vặt mà thôi.

Chim chết vì thức ăn, người chết vì tài, nhà họ Đỗ đã cho họ một khoản tiền kếch xù, ngoài tiền ra mỗi người còn được thưởng một quyển bí tịch, vì thế bây giờ đây bọn họ nhất định phải thực hiện nhiệm vụ này, với những cao thủ cấp Huyền chẳng có gì trong tay như họ thì muốn lớn mạnh hơn nhất định phải bán mạng cho người ta lấy thù lao, chờ đến một ngày bước vào cánh cửa cấp Địa thì mới có tư cách đưa ra điều kiện với người khác, đó là nguyên tác của thế giới này.

“Mọi người cùng nhau lên, tôi không nghĩ là thằng ranh con này lợi hại như thế!”, võ giả cấp Huyền đã quyết tâm chiến đấu một trận hét lên, năm người còn lại cũng gật đầu phụ họa.

Sáu người chậm rãi đến gần Nhan Như Ngọc từ những hướng khác nhau, không cần biết đến việc lấy nhiều khi ít sẽ bị người đời nhạo báng, vả lại, bao vây để giết một cao thủ cấp Địa cực kì nguy hiểm, dùng đến chiến thuật biển người cũng chẳng có gì mất mặt.

Nhan Như Ngọc đứng giữa vẫn không sốt ruột ra tay mà dùng thần thức để cảm giác, tuy võ giả cấp Địa không thể làm được hành động thần tiên như xuất nguyên thần ra ngoài nhưng ít ra có thể dùng ý niệm để cảm nhận được xung quanh, Nhan Như Ngọc nhắm hai mắt lại, ngoài cảm nhận chân khí của sáu võ giả cấp Huyền ra thì gần đó vẫn còn ba võ giả ít nhất là cùng cấp Địa, còn hai người anh ta không thể thăm dò được sức mạnh, điều đó hơi kỳ lạ, người đàn ông một mắt kia có năm mươi phần trăm cấp Thiên không nói, nhưng Nhan Như Ngọc cũng không thể thăm dò sức mạnh của thiếu niên kiếm gỗ kia.

Thật ra không chỉ mình Nhan Như Ngọc buồn bực mà cả người tổng phụ trách Đỗ Cương Nghị cũng cảm thấy kỳ quái, tuy là võ giả cấp Địa có thể cảm nhận được sự dao động của chân khí nhưng lẽ ra sức mạnh của tất cả những người ở đây phải hiện ra trước mặt ông ta, suy cho cùng cấp Địa và cấp Thiên cũng là sự chênh lệch sức mạnh rất lớn, nhưng vấn đề là Đỗ Cương Nghị cố gắng hết sức để dò xét Lưu Công Cẩn nhưng vẫn nhận được kết quả giống hệt Nhan Như Ngọc, đó là trên người Lưu Công Cẩn không hề có dao động của chân khí, quả thực không khác gì người thường.

Này người cậu em, tôi mạn phép hỏi một câu là tu vi của cậu đang ở cấp nào, tại sao cả tôi cũng không thể dò xét được?”, Đỗ Cương Nghị mở miệng nói, ông ta biết thiếu niên kiếm gỗ là người đồng hành cậu chủ sắp xếp, ông ta hoàn toàn không biết gì về thân phận và sức mạnh của người này, nhưng giấu diếm sức mạnh với một cao thủ cấp ngụy Thiên như ông ta thì hẳn không phải là người dễ chơi, còn trẻ thế này đã có được sức mạnh như thế, tất nhiên Đỗ Cương Nghị muốn móc nối quan hệ với anh ta nên mới hỏi.

Lưu Công Cẩn ngậm một cọng cỏ đuôi chó, tuy anh ta không có tí ấn tượng tốt nào với cái người được xem là cao thủ này nhưng suy cho cùng cũng là người cùng hội cùng thuyền nên vẫn bình tĩnh đáp: “Trước khi lão già kia dạy cho tôi kiếm thuật đã nói cho tôi biết dưỡng kiếm còn quan trọng hơn là xuất kiếm, nên bình thường tôi sẽ đề phòng kiếm khí lọt ra ngoài, khi không rút kiếm ra, tôi chỉ là một người bình thường, tất nhiên ông sẽ không dò xét ra được”.

Đỗ Cương Nghị “à” đáp, cảm thấy hơi ngạc nhiên, kiếm thuật quan tâm đến ý cảnh, kiếm ý còn quan trọng hơn chiêu kiếm, và dưỡng kiếm cũng là truyền thống của người luyện kiếm, phần lớn mọi người từ bỏ truyền thống này, tìm một con đường tắt để tăng sự sắc bén của chiêu kiếm, phần lớn người thành công nhưng thành công lớn thì không có mấy, thiếu niên kiếm gỗ này là một người kín tiếng và điềm tĩnh nên Đỗ Cương Nghị cũng đánh giá thiếu niên kiếm gỗ này là một thiên tài kiếm thuật hiếm có khó tìm.

“Tiền bối không ra tay ư? Trơ mắt để bọn họ tự tìm đường chết như thế à?”, Lưu Công Cẩn lên tiếng hỏi, ánh mắt vẫn dán vào chiến trường.

Đỗ Cương Nghị khinh thường, nói: “Một đám tôm tép nhãi nhép, chết thì cứ chết thôi, chẳng có gì đáng quan tâm. Nếu không có nhà họ Đỗ thì làm gì có bọn họ hôm nay, một lũ chó săn rác rưởi, không đáng để tôi phải ra tay vì bọn họ, huống chi xét theo giai cấp thì ba người kia còn chưa sốt ruột, liên quan gì đến tôi?”

“Ít nhiều gì bọn họ cũng bán mạng cho nhà họ Đỗ các người, tiền bối làm thế khiến con người ta cảm thấy rất thất vọng”, Lưu Công Cẩn nghĩ nghĩ điều gì đó, nói.
Chương 224: Đánh trúng

Đỗ Cương Nghị sao có thể không nhận ra sự châm chọc trong lời nói của Lưu Công Cẩn chứ, nhưng vẫn cười ha ha nói: "Sống chết có số, phú quý tại thiên, thứ gọi là lòng từ bi này từ lâu đã bị mất đi trong xã hôi này rồi, cậu trai trẻ à, cậu vẫn còn trẻ, đợi cậu lăn lộn giang hồ thêm vài năm nữa thì sẽ hiểu ra, võ giả trên đời này nhiều vô kể, chết vài người cũng chẳng ảnh hưởng gì, sống được mới là bản lĩnh, nếu không tại sao võ giả cấp Thiên lại quý hiếm đáng giá như vậy, chính là vì lý do này đấy".

Lưu Công Cẩn khịt mũi khinh bỉ, nhưng không phản bác lại nữa, anh ta chỉ cảm thấy có chút không phục. Nếu như anh ta có kỳ ngộ thì có lẽ hiện giờ cũng không giống với mấy tên chó săn xông lên chịu chết cho nhà họ Đỗ rồi, cho nên tự nhiên sinh ra một nỗi bi thương cảm động lây. Nhưng anh ta vẫn chưa ra tay, bởi vì giống như Đỗ Cương Nghị vừa nói, trên giang hồ này ai có thể dựa vào chính mình mới có thể sống sót được.

Trong thế giới võ giả này, có rất nhiều kẻ thật thà suy bụng ta ra bụng người mà giảng đạo lý với người khác, người đó liền dùng nắm đấm để nói đạo lý với anh, anh cũng dùng nắm đấm nói đạo lý, người khác lại một miệng nhân nghĩa đạo lý quậy om sòm anh rồi.

Đạo lý này phải giải thích thế nào đây?

Lưu Công Cẩn chỉ cúi đầu nhìn thanh kiếm gỗ đang nằm trong vỏ kia, có lẽ đây là đạo lý khó lý giải nhất nhất.

Quay lại nói về chiến trường, sáu tay võ giả cấp Huyền trước sau bao vây Nhan Như Ngọc, Nhan Như Ngọc thong dong tiếp đón, một tay ngân châm uy vũ hiện ra, giơ lên chém xuống, ngay lập tức không ít võ giả đã trúng ngân châm, trong đó có một tên tránh không kịp nên đã bị ngân châm xuyên qua đầu, ngã vật xuống đất chết ngay lập tức.

Hai tên võ giả cấp Huyền chết cũng không biết vì sao mình chết không khiến những người còn lại cảm thấy sợ hãi, mà ngược lại còn kích động huyết chiến của họ, dũng cảm lao lên, dù có chết cũng phải khiến Nhan Như Ngọc để lộ sơ hở.

Những tên võ giả cấp Huyền này không quên nhiệm vụ của mình, điều bọn họ phải làm là ép Nhan Như Ngọc để lộ sơ hở, tiện cho ba tay cao thủ cấp Địa sau lưng nhân cơ hội ám sát đối phương, chính vì thế đây là cách tiết kiệm sức lực nhất và cũng là cách bỏ vốn nhỏ để đạt được vốn lớn, nếu không cứ vội vàng bức ép đối phương, Nhan Như Ngọc mà xuất toàn lực, hoặc sử dụng một vài tuyệt chiêu hay đòn sát thủ thì ít nhất sẽ có một tên võ giả cấp Địa phải bỏ mạng ở đây.

Mười võ giả cấp Huyền cũng không bằng một võ giả cấp Địa, trong đó không chỉ có cách biệt cấp bậc mà còn có nguyên nhân ngưỡng cửa. Mấy võ giả không dễ dàng bước chân vào được cấp Địa kia đương nhiên không muốn đặt mình vào chỗ nguy hiểm, bọn họ thích một kích tất sát vào đúng thời khắc then chốt nhất hơn, như thế vừa thể hiện được phong thái cao thủ, vừa có thể tránh những tổn hại cho bản thân, bằng không cứ mơ mơ màng màng liều chết với đối phương thì sẽ thiệt biết bao.

Đối với võ giả cấp Huyền mà nói, bọn họ vĩnh viễn không quý giá bằng võ giả cấp Địa, cho nên do bọn họ xông lên chịu chết trước cũng là điều đương nhiên. Hơn nữa việc này vỗn dĩ cũng là một cuộc giao dịch, anh bán mạng, người ta trả tiền, vinh hoa phú quý đặt ở đó, anh có bản lĩnh thì tự mình đến lấy, đây vốn là chuyện cam tâm tình nguyện, không ai có thể oán trách ai.

Ba tên võ giả cấp Huyền đã gục rồi, bị một ngân châm của Nhan Như Ngọc xuyên thẳng vào ngực, lại phối hợp thêm một dao cắt đầu lìa khỏi cổ. Nếu nói hai tên trước mắt chỉ dựa vào nhiệt huyết mà xông lên thì tên này lại càng không coi mạng sống của mình ra gì, rõ ràng xông lên là chết. Có hai cỗ thi thể máu chảy đầm đìa dưới đất làm gương rồi mà vẫn còn xông lên làm một tên hữu dũng vô mưu, thật sự tưởng rằng mình được thần tiên phù hộ sao?

Bảy tên cao thủ cấp Huyền đã chết hơn một nửa, nhưng vẫn chưa khiến Nhan Như Ngọc tốn sức nửa chiêu, tình hình cứ như vậy thì có lẽ chết hết cũng là chết một cách vô ích.

Võ giả cấp Huyền thì đang liều mạng với Nhan Như Ngọc mà ba tên võ giả cấp Địa vẫn đứng cười cười nói nói khoanh tay bàng quan, vừa nói chuyện chém gió vừa phân tích chiêu thức của Nhan Như Ngọc tinh xảo thế nào, nhưng đánh chết cũng không ra tay, thậm chí sau khi thấy đồng bọn của mình bị giết thì vẫn khiêu khích châm chọc, không hề quan tâm đến những võ giả cấp Huyền liều chết để tạo ra cơ hội cho bọn họ.

Bọn họ đương nhiên không quan tâm, bởi vì họ cũng đã từng trải qua giai đoạn này. Số lượng khách khanh của nhà họ Đỗ mỗi năm không dưới ba con số, nhưng khách khanh nhất đẳng thì mãi mãi chỉ có mười vị trí, việc này không gì có thể thay đổi được, một phần là vì nhà họ Đỗ đề phòng những tay lang bạt giang hồ sẽ liên thủ với nhau âm mưu làm phản, một phần cũng ít người bất chấp nguy hiểm của bản thân mà trung thành bán mạng cho nhà họ Đỗ. Nhưng ngay cả như vậy thì võ giả đầu quân cho nhà họ Đỗ vẫn nhiều không đếm xuể, dù sao chỉ cần là võ giả thì đều không thể cự tuyệt được cám dỗ trở thành cao thủ cấp Địa, mà đan dược nhà họ Đỗ lại chính là một con đường tắt.

"Lão Trần, ông vẫn chưa ra tay sao?", một tên cao thủ cấp Địa âm lãnh hỏi.

Võ giả được gọi là lão Trần này cười lạnh nói: "Từ Thụy, nếu cậu ngứa chân ngứa tay thì lên đi, tôi ra tay hay không liên quan quái gì đến cậu?"

"Tôi lại không dám đưa lưng ra cho ông đâu, ai chẳng biết ông độc ác thế nào, hôm nay lại có một khách khanh nhị đẳng bước vào cấp Địa, tôi nhớ người đó hình như còn là cháu trai của ông, khách khanh nhất đẳng chỉ có mười vị trí thôi, ai biết được ông có ý đồ gì hay không", Từ Thụy bên ngoài thì tươi cười nhưng bên trong thì không nói.

Lão Trần hừ lạnh một tiếng, không thèm để tâm, tên võ giả cấp Địa cuối cùng bên cạnh đột nhiên nói: "Sắp rồi, mấy tên môn đồ bỏ mạng kia cũng chỉ có thể làm được đến mức này thôi".

Vừa dứt lời, Nhan Như Ngọc lại giết thêm một tên võ giả cấp Huyền nữa, chỉ là sau khi tên võ giả này chết thì trong miệng nhả ra một ngụm khói màu vàng, sắc mặt Nhan Như Ngọc khó coi, lùi về sau một bước.

Đúng lúc này, tên võ giả cấp Địa vừa lên tiếng kia đột nhiên di chuyển, truy sát vụt đến trước mặt Nhan Như Ngọc, hai quyền ẩn chứa chân khí cực mạnh trực tiếp đánh vào ngực Nhan Như Ngọc, Nhan Như Ngọc gặp đòn tấn công nghiêm trọng như diều đứt dây bay về sau.

Hai tên khách khanh nhất đẳng lão Trần và Từ Thụy kia sao có thể bỏ qua cơ hội này, hữu tả xuất kích, bao vây Nhan Như Ngọc, Nhan Như Ngọc miễn cưỡng đánh trả, nhưng đã bị đối phương tránh được, sơ hở đã lộ, lão Trần nhắm chuẩn cơ hội, Nhan Như Ngọc lại chịu thêm một quyền nữa, thương lại thêm thương, Nhan Như Ngọc không nhịn nổi phun ra một ngụm máu tươi.

Tay trái Từ Thụy hóa ra một thanh đao dài, chém ngang tới trước, mặc dù Nhan Như Ngọc tránh được đòn đánh trí mạng, nhưng lại bị chém trúng vào bên hông nhìn mà ghê người, lùi về sau kéo giãn khoảng cách, ôm ấy bụng, ngẩng đầu nhìn lên.

Ba tên võ giả cấp Địa tiêu sái đứng trước mặt anh ta, ánh mắt nhìn Nhan Như Ngọc như đang nhìn một chiến lợi phẩm có thể đổi lấy tiền tài vậy.
Chương 225: Phi châm vào Thiên đạo

Phần bụng của Nhan Như Ngọc đã bị chém trúng, ngực lại chịu hai trọng quyền, ba tên võ giả cấp Địa như hổ rình mồi, bên cạnh còn có một Đỗ Cương Nghị năng lực đã vượt qua võ giả cấp Địa và kiếm gỗ Lưu Công Cẩn đang ngồi xem kịch nữa, đây tựa hồ nhìn thế nào cũng là một kết cục chết chóc.

Có thể Phạm Thái Nhàn sẽ đưa được viện binh của nhà họ Phạm tới ứng cứu, nhưng ít nhất cũng phải mời được Tư Đồ Văn đến thì mới có khả năng phá vỡ thế cục này, tiếc rằng Đỗ Sĩ Nguyên đã cắt dứt đầu mối này rồi, Phạm Thái Nhàn bị khống chế, lão quỷ không dám hành động khinh xuất, không còn ai có thể đến cứu Nhan Như Ngọc nữa.

Nhan Như Ngọc có mạnh thế nào cũng không phải là đối thủ của mấy người này, dù sao đây cũng không phải là chiến trường sân nhà, mà là một mình đối mặt với một gia tộc có nguồn gốc trăm năm, kết quả như thế này có lẽ cũng là điều đương nhiên.

Vẻ mặt lão Trần và Từ Thụy đắc ý, mặc dù đã hi sinh sáu tên võ giả cấp Huyền, nhưng có thể mang lại kết quả này cũng đáng. Ba tên võ giả cấp Địa đã khiến Nhan Như Ngọc trọng thương mà không tốn chút sức lực nào, rất phù hợp với dự tính ban đầu của bọn họ, cho nên cũng không vội ra tay, hơn nữa Đỗ Sĩ Nguyên đã dặn dò trước, nếu có thể chiêu hàng đối phương thì sẽ trả công gấp đôi so với giết chết được đối phương.

Nhan Như Ngọc ôm bụng, vận dụng chân khí tạm thời khiến vết thương khép miệng để không mất máu nữa, nhưng có thể xử lý vết thương bên ngoài, chứ nội thương thì không thể hồi phục được. Trúng một quyền dùng hết lực của hai tên võ giả cấp Địa, dù chưa đến bước sa cơ lỡ vận, nhưng thương thế tuyệt đối không nhẹ, ít nhất tạm thời lục phủ ngũ tạng của Nhan Như ngọc đều đã bị chấn thương, vừa cử động đã vô cùng đau đớn.

Nhan Như Ngọc thật sự chưa từng lâm vào hoàn cảnh thế này bao giờ, chưa nói đến nơi ngọa hổ tàng long như Hoa Hạ, ngay cả những nhân vật lớn danh tiếng ở nước ngoài cũng chưa có năng lực một lúc có thể gom được ba võ giả cấp Địa lại một chỗ thế này.

Lão Trần nhìn Nhan Như Ngọc, rồi lại nhìn tên võ giả cấp Địa cuối cùng, mở miệng nói: "Lư Bá, cậu Đỗ không phải đã sắp xếp nhiệm vụ cho cậu rồi sao, bây giờ không thực hiện thì còn đợi đến lúc nào, tôi cũng coi như là một người yêu thích người tài, nhóc con này còn trẻ tuổi như vậy đã bước vào cấp Địa, lại còn là truyền nhân của Thái Ất thần châm, tôi không nỡ giết".

Từ Thụy trước giớ vẫn thích châm chọc lão Trần, ngẩng đầu mỉm cười nói: "Ông yêu cái rắm ấy, chẳng phải ông sợ cậu chủ trách tội nên mới đẩy chuyện phiền phức cho Lư Bá sao, bắt nạt anh ta thật thà".

"Tên khốn họ Từ kia, cậu nhiều lời thật đấy, có tin lão phu giết chết cậu rồi mới giết thằng nhóc kia không?", lão Trần tức giận, trừng mắt nhìn Từ Thụy mắng.

Từ Thụy cười mỉa vài tiếng, chẳng coi sự uy hiếp của lão Trần ra gì, hắn và lão Trần đều biết, bên ngoài nhà họ Đỗ có uy phong thế nào thì bên trong dựa vào công pháp song tu chung quy lại cũng không thể bước lên tầm phong nhã được, nhưng người ta rất trâu bò, song tu ra hai cao thủ cấp Thiên, cho nên có coi thường thế nào cũng không dám nói xấu nsau lưng. Hơn nữa đan dược nhà họ Đỗ danh chấn thiên hạ, không ít võ giả cấp Huyền bước vào được cấp Địa đều là nhờ sự phụ trợ của đan dược này mới có thể làm chơi ăn thật, bán mạng cho gia tộc như vậy cũng không đến nỗi.

Đương nhiên, nhà họ Đỗ thích song tu cũng không mất mặt, nhưng khiến người ta khó mở miệng nhất chính là cậu chủ nhà họ Đỗ, bí mật chơi hai hệ cả nam và nữ coi như đã được công khai rồi, mấy người trở thành lò luyện dược của nhà họ Đỗ cũng có không ít mỹ nam, đa số đều là gu yêu thích của Đỗ Sĩ Nguyên, có điều những mỹ nam này có đẹp thế nào cũng vẫn khiến Từ Thụy cảm thấy ghê tởm, nhưng Nhan Như Ngọc lại không giống vậy, anh ta khiến ngay cả Từ Thụy có giới tính bình thường còn phải động tâm, chứ chưa nói đến tên Đỗ Sĩ Nguyên vốn có sở thích cả nam lẫn nữ kia.

Cho nên lí do Đỗ Sĩ Nguyên muốn chiêu hàng Nhan Như Ngọc, những người có mặt ở đó đều hiểu rõ, chính là vì thấy người đàn ông này tướng mạo tuấn tú nên đã thèm muốn mà thôi, còn mấy lý do như nhìn trúng tu vi của anh ta hay là truyền nhân của Thái Ất thần châm, yêu thích người tài gì đó đều là nói láo.

Lư Bá bước lên trên một bước, nhìn Nhan Như Ngọc sắc mặt trắng bệch, chắp tay nói: "Cậu Nhan, cậu chủ nhà tôi nghe danh của cậu đã lâu, biết cậu có y thuật phi thường nên đặc biệt chuyển lời, nếu như cậu Nhan có thể nhượng bộ thì nhà họ Đỗ bằng lòng trả thù lao cho cậu bằng bất cứ thứ gì".

Lão Trần và Từ Thụy liếc nhìn nhau một cái, mặc dù bình thường hay đối đầu với nhau, nhưng những sự ăn ý cần có thì vẫn có. Chỉ cần Nhan Như Ngọc lắc đầu, bọn họ sẽ lập tức giết chết đối phương ngay.

Nhan Như Ngọc đứng thẳng người, nhìn Lư Bá nói: "Anh có thể cho tôi cái gì, tiền hay là bí tịch công pháp, hay là thuật luyện đan của nhà họ Đỗ các người?"

Vừa nghe thấy đối phương trả lời như vậy, Lư Bá cảm thấy có hi vọng liền nở một nụ cười cũng không quá khó coi nói: "Chỉ cần cậu muốn thì thứ gì nhà họ Đỗ đều có thể đáp ứng".

"Ồ, vậy sao?", Nhan Như Ngọc sau khi suy nghĩ một hồi thì đột nhiên vẫy tay nói: "Vậy anh tới đây tôi nói nhỏ cho anh biết tôi muốn gì".

Lão Trần cười lạnh nói: "Nhóc con, muốn giở trò à, muốn kêu Lư Bá qua đó để bắt làm con tin chứ gì, vậy cậu cũng coi thường tôi và thằng nhóc họ Từ bên cạnh này quá rồi, chúng tôi không dễ mắc lừa vậy đâu!"

"Ha ha, có mấy người các vị ở đây còn sợ tôi giở trò sao, chỉ là có một số chuyện là bí mật của tôi nên không thể để cho quá nhiều người biết thôi", Nhan Như Ngọc lau vết máu trên mặt, miễn cưỡng nở một nụ cười tương đối thiện chí, giống như thật sự định giao Vương Lệ Trân ra để bảo vệ mạng của mình vậy.

Lưu Công Cẩn vốn dĩ khá khâm phục người có phong thái của một kẻ làm quan cả họ được nhờ như Nhan Như Ngọc hừ lạnh một tiếng nói: "Vốn còn tưởng là một trang hảo hán, không ngờ cũng là một kẻ mượn gió bẻ măng mà thôi, đúng là bên ngoài tô vàng mạ ngọc, bên trong thối rữa mà!"

Đỗ Cương Nghị nheo mắt lại, nhìn Lư Bá vừa thăm dò gật đầu, nói: "Cậu cứ lên nói chuyện đi, nếu như cậu Nhan thật sự có ý đồ làm loạn thì tôi cũng đành tiếc nuối ra tay thôi".

Uy hiếp, một sự uy hiếp trắng trợn.

Có điều có sự đảm bảo của Đỗ Cương Nghị, Lư Bá vẫn tiến lên một bước, đương nhiên bản thân cũng chuẩn bị sẵn, mặc dù sợ đối phương đánh úp bất ngờ, nhưng chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ mà Đỗ Sĩ Nguyên giao phó thì thù lao nhận được chắc chắn rất khả quan, đủ để hắn đánh cược một phen.

Nhan Như Ngọc nhỏ giọng nói nhỏ một câu, mặc dù nói là bước lên một bước, nhưng Lư Bá vẫn giữ một khoảng cách với anh ta nên chẳng nghe rõ được gì, đành phải bước lên vài bước nữa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK