• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 316: Vết cắn trên vai

Khuôn mặt của Tần Ỷ Thiên đỏ bừng lên khi nghe thấy điều này, không ngờ đối phương lại đột nhiên giở trò lưu manh, nhưng cô ta lại không hề cảm thấy tức giận, chỉ nhẹ nhàng đẩy Long Thiên ra, cuối cùng cũng phản kháng nói lên một tiếng: “Lưu manh!”

Long Thiên cười ha hả: “Đây đúng là cách xưng hô tốt nhất dành cho bọn đàn ông à”.

Tần Ỷ Thiên bị đối phương trêu chọc, đột nhiên ruột gan rối bời, đành trừng to mắt, há hốc miệng, nghĩ cả nửa ngày cũng không nói ra được câu phản bác nào, trong lòng rất giận vì bản thân không làm nên tích sự gì, chơi với Hạ Tiểu Man lâu vậy cũng không học được cách mắng người của cô ta, hơn nữa cũng không nỡ mắng người.

Long Thiên vô tình nhìn thấy chiếc lưỡi hồng sau hàm răng trắng của cô ta, cơn nóng lại dâng trào, nhưng tự thấy xấu hổ khi nảy sinh ý nghĩ xấu xa với một cô gái xinh đẹp này, anh hơi nhíu mày, liếc mắt nhìn bộ phận phía dưới eo thầm khen ngợi trong bụng, cậu em tốt này của mình đúng là không chịu thua kém!

Vất vả gia nhập bá đạo, chắc là không có di chứng gì là không thể chữa được, nếu không Long Thiên thật sự tự giết mình bằng sự vô liêm sỉ này rồi.

Nếu không có bản lĩnh đó thì cho dù có trở thành thiên hạ đệ nhất cũng có gì vui vẻ, không có nỗi lo về sau, tâm trạng của Long Thiên rất thoải mái nói: “Đừng nghĩ làm sao phản bác anh nữa, con người anh chính là mặt dày, em càng như vậy, anh càng muốn trêu chọc em đấy”.

Tần Ỷ Thiên trở nên tức tối, oán hận nhìn sang Long Thiên, dáng vẻ nhỏ nhắn đó giống như đang chịu phải một ấm ức lớn vậy, lúc này cô ta im hơi lặng tiếng, Long Thiên sợ nhất phụ nữ làm nũng, anh đành kìm nén lại tâm thái phong lưu của mình: “Được rồi, không ăn hiếp em nữa. Để chuộc tội, anh cõng em xuống núi. Dù sao em cũng đâu có đi được”.

Thấy đối phương còn có chút lương tâm, Tần Ỷ Thiên mới thu lại tầm mắt oán hận rồi gật đầu, thật ra vết thương ở chân cô ta đỡ rồi, lúc nãy chỉ là đứng không vững thôi, nhưng thấy đối phương muốn cõng mình, Tần Ỷ Thiên cũng tương kế tựu kế.

Long Thiên ngồi xổm xuống, Tần Ỷ Thiên leo lên lưng anh.

Long Thiên cõng cô ta chuẩn bị xuống núi, đúng là một bức tranh hòa hợp, nếu để Tiểu Nam Tử nhìn thấy chắc sẽ làm ầm lên mất.

Nếu đã là cõng, vậy hai tay dĩ nhiên phải bám vào vài chỗ lúc nãy động chạm rồi, Tần Ỷ Thiên đành thấp giọng an ủi bản thân, đúng là hết cách mà, thiệt thòi thì thiệt thòi vậy.

Long Thiên cười nói: “Em và anh trai của em đúng là không hề giống nhau chút nào”.

Tần Ỷ Thiên dựa vào lưng anh và hỏi: “Vậy không giống ở đâu”.

“Em giống người tốt, anh của em lòng dạ thâm sâu quá, ngay cả anh cũng chịu thiệt trên tay anh ta”, Long Thiên nói thẳng vấn đề, dù sao cũng không cần phải che giấu.

Tần Ỷ Thiên lắc đầu, đột nhiên hỏi ngược lại: “Anh trai nói xem trên đời này có phân biệt người tốt người xấu không?”

Long Thiên suy nghĩ, mấy năm nay gặp đủ loại người trong lúc chấp hành các nhiệm vụ, gặp qua tội phạm hung thần ác bá nhưng vì người thân của mình thà chịu trói, trước khi chết chỉ xin đừng lây hoạ cho người nhà, cũng gặp qua một số quan chức cấp cao dùng người thân của mình làm lá chắn vào những thời điểm quan trọng còn hét lên rằng thà để anh chết còn hơn tôi chết.

Cho nên dù tốt hay xấu thì không bao giờ có thể đưa ra phán đoán tuyệt đối, xét cho cùng thì hầu hết đều là khu vực màu xám, dù gì con người vốn dĩ là sinh vật phức tạp.

“Không có, chỉ ở góc độ nhìn mà thôi”, Long Thiên trả lời.

Tần Ỷ Thiên gật đầu và nói: “Cho nên anh cảm thấy anh trai em lòng dạ thâm sâu là người xấu, còn em thì cảm thấy anh trai em là người tốt và hiền lành nhất trên đời này. Đây vốn dĩ không phải là một câu hỏi, cho nên không có đáp án chính xác”.

“Em nói vậy ngược lại cũng thấy có lý”, Long Thiên không phản bác lại.

Đây là lần đầu Tần Ỷ Thiên nói chuyện chiếm được thế thượng phong nên cô ta rất đắc chí, cô ta bạo gan hỏi: “Anh trai này, anh thật sự là chồng của chủ tịch Vương hả? Em nghe anh em nói, cô ấy là người phụ nữ rất xuất sắc. Xuất sắc tới mức anh trai em cảm thấy không xứng với cô ấy. Cho nên em thật sự rất tò mò, anh dùng cách gì mà theo đuổi được cô ấy vậy?”

“Cậy mạnh hiếp yếu”, Long Thiên cười và trả lời.

Đối với đáp án này, Tần Ỷ Thiên rõ ràng không tin: “Anh gạt ai vậy? Em không tin anh lại dùng cách dã man như thế”.

Long Thiên vui vẻ nói: “Điều này anh thật sự không gạt em. Buổi tối đầu tiên anh và vợ mình gặp nhau, anh đã phải đạp cửa vào.

Tuy không thành công nhưng để lại ấn tượng rất sâu sắc với cô ấy. Hơn nữa anh cũng không che giấu suy nghĩ muốn ngủ cùng cô ấy.

Ban đầu cô ấy sẽ cảm thấy anh là một kẻ háo sắc, nhưng lâu dần thì lại thấy anh là người đàn ông chân thành. Đàn ông hay phụ nữ thì cũng đều thích kẻ tiểu nhân chân chính hơn so với ngụy quân tử, cho nên em đừng thấy vẻ ngoài của anh giống như chỉ biết có chiêu mặt dày, thật ra anh đã chuẩn bị từ lâu rồi, giống với đạo lý cậy mạnh hiếp yếu vậy”.

Tần Ỷ Thiên bất ngờ lên tiếng: “Anh trai quả nhiên là cao thủ hái hoa à nha, xem ra sau này em phải tránh xa anh một chút. Nếu không bị anh gạt bán rồi mà còn phải ngồi đếm tiền cho anh nữa!”

“Mấy cân thịt của em thì có đáng là bao. Hơn nữa, lên thuyền hải tặc, em có tự tin là chạy thoát được không? Cô gái à, đừng tưởng anh không biết em có thể tự đi mà cứ để anh cõng, điều này nói cho cùng thì em lợi dụng anh hay là anh lợi dụng em đây?”, Long Thiên cười hi hi và nói.

Bị Long Thiên nói trúng tim đen nên Tần Ỷ Thiên lại thấy xấu hổ, cả mặt đỏ bừng, dựa vào vai anh, hung hăng cắn xuống một phát, Long Thiên không nói gì, chỉ tiếp tục đi về phía trước, một lát sau thì hốc mắt của Tần Ỷ Thiên đỏ hoe nói: “Đồ xấu xa”.

Long Thiên vui vẻ nói: “Đàn ông không xấu phụ nữ không thương”.

Tần Ỷ Thiên lại nhỏ tiếng hỏi: “Sau này anh có thể thường xuyên đưa em ra ngoài chơi được không?”

“Không được, anh không rảnh”, Long Thiên không hề do dự.

Tần Ỷ Thiên “a” một tiếng rồi nói: “Sao anh lại vô tình như thế!”

“Anh và em đâu có tình cảm gì, chúng ta chỉ gặp nhau ba lần, ngay cả bạn bè cũng không tính được nữa là”, Long Thiên trả lời.

Tần Ỷ Thiên tranh co: “Tục ngữ có câu rất hay, trước lạ sau quen, chúng ta gặp nhau ba lần, coi như quen càng thêm quen”.

“Bớt nói mấy câu văn chương đó đi, không có già mồm cãi láo như thế, con người anh thuộc tuổi con chó, chỉ nhận quan hệ trên giường, lời khi xuống giường thì không tính”, Long Thiên trêu đùa.

Tần Ỷ Thiên rất tức giận lại cắn lên vai của anh.

Long Thiên vẫn không ngăn lại, anh chỉ nhớ lúc trước trên lưng anh có một cô gái nào đó không thành thật, cũng một câu không hợp thì cắn mình, còn để lại hai cái răng hổ nhỏ, cắn xong rất đau, mỗi lần đều lưu lại vết sẹo, sau khi về nhà nhìn lên vết sẹo đó mà cười ngốc nghếch. Bây giờ nhớ lại, lúc đó mình đúng là bị quỷ ám mà.

Nhưng anh thà cứ được bị quỷ ám như thế, tiếc là ông trời không cho anh cơ hội này.

Thấy Long Thiên vẫn nhìn về phía trước, Tần Ỷ Thiên đột nhiên cảm thấy vẻ mặt nghiêng của người đàn ông này rất tang thương, nhưng lúc anh cười thì rất đẹp trai. Long Thiên ngước lên, vẻ mặt nhăn nhó hướng lên bầu trời, nhắm mắt lẩm bẩm nói: “Thời tiết đẹp ha?”
Chương 317: Gia tộc, tình yêu và thù hận

Long Thiên cõng Tần Ỷ Thiên xuống núi, mặc dù biết chân của cô ta đã khỏi từ lâu và muốn lợi dụng mình, nhưng anh vẫn không để cô ta phải đi bộ xuống núi.

Không phải Long Thiên tỏ ra ga lăng gì, chỉ là anh không quen nhìn thấy con gái chịu khổ.

Lúc anh làm huấn luyện viên, huấn luyện thực tập sinh ở Quỷ Môn đã rất nổi tiếng với cái tên Quỷ Kiến Sầu.

Bất kể nam nữ, chỉ cần phạm lỗi hay không đạt tiêu chuẩn, anh sẽ không khoan nhượng mà lớn tiếng trách mắng, có mấy lần còn mắng bọn họ đến khóc nhè.

Người từng oanh liệt hi sinh vì lấy thân mình chắn đạn cho Tiêu Ngọc Phong như Hồng Anh cũng bị Long Thiên mắng tới té tát, chứ đừng nói là những người khác.

Nghĩ đến nữ anh hùng này, Long Thiên vẫn cảm thấy rất thương tiếc, năm đó thực hiện nhiệm vụ, vì Tiêu Ngọc Phong quá hám công không thủ vững vị trí của mình nên anh ta và Hồng Anh đã bị rơi vào bẫy của kẻ địch, chờ Long Thiên đưa quân tiếp viện đến thì trên người Hồng Anh đã trúng hơn 30 phát đạn, khắp người toàn là lỗ hổng, ra đi trong vòng tay của Tiêu Ngọc Phong, ngay cả di ngôn cuối cùng cũng không nghe được.

Lúc đó cô ta vừa tròn mười tám tuổi, lần sinh nhật đó cũng là đám người Long Thiên tổ chức cho cô ta, nhưng không ngờ cũng là lần cuối cùng.

Ngoại trừ một số gia tộc lớn gửi đến để rèn luyện hoặc tình nguyện gia nhập Quỷ Môn, thì hầu hết học viên của Quỷ Môn đều là trẻ mồ côi, được Quỷ Môn nuôi dưỡng và huấn luyện để trở thành sát thủ ngay từ khi còn nhỏ, Hồng Anh cũng là một trong số đó.

Tang lễ của cô ta là do Long Thiên một tay lo liệu.

Hôm tiễn đưa rất nhiều bô lão đã khóc đến cạn nước mắt, chỉ có Tiêu Ngọc Phong là đứng ngơ ngẩn ở đó, mãi đến khi rời đi mới lẩm bẩm một câu, đau đớn nhất là tương tư, cách biệt nhất là âm dương.

Tuy Quỷ Môn trông rất phong cảnh hữu tình nhưng số người chết hàng năm cũng rất nhiều, Long Thiên từng chứng kiến vô số thương vong của những thực tập sinh ra mắt cùng lúc với anh, lúc đầu anh còn thấy tiếc thương cho tuổi xuân của bọn họ, nhưng lâu rồi cũng thành quen, dần dần anh cũng trở nên vô cảm hơn với cái chết.

Sở dĩ anh vẫn đồng ý cõng Tần Ỷ Thiên là vì cô ta không chịu xuống, anh cũng không muốn nói nhiều, hơn nữa lúc cõng cô ta thỉnh thoảng còn có thể bóp mông hay cọ vào ngực một tý, cũng coi như không lỗ.

Tiểu Nam Tử thấy vậy liền huýt sáo, thầm nghĩ vẫn là Tiểu Hổ Tử tài giỏi, trong mắt Tiểu Nam Tử, dù võ lực của Tiểu Hổ Tử có mạnh đến đâu anh ta cũng không ngưỡng mộ, bởi vì anh ta vốn là một doanh nhân, hơn nữa luyện võ rất mệt.

Trước giờ anh ta chưa từng thấy tỷ phú nào là võ phu nên dù có chút thiên phú anh ta cũng nhất quyết không đụng đến võ thuật, Long Thiên Tượng từng nói anh ta là gỗ Đàn Hương chứ không phải Tuyết Tùng, phải biết Long Thiên Tượng trước giờ nổi tiếng chưa từng khen ai, chứ đừng nói đến một hậu bối mà ông ta luôn không ưa như Tiểu Nam Tử, vì vậy Tiểu Nam Tử là một doanh nhân cũng coi như tài giỏi lắm rồi.

Ít nhất trong khoảng thời gian hợp tác với tập đoàn Vương Thị này cũng không xảy ra vấn đề gì, có thể nói là hoàn hảo.

Ăn không ngồi rồi ở nhà họ Đoàn hơn nửa năm nay, lần này đến Bắc Hải coi như là một bước ngoặt lớn, gián tiếp chứng minh thực lực của anh ta với nhà họ Đoàn, ngay cả Vương Lệ Trân cũng khen anh ta không hết lời, cô nói rằng chưa từng thấy cậu thanh niên đó liều mình như vậy bao giờ, cố gắng leo lên như một con chó điên.

Với Tiểu Nam Tử, đây mới là trạng thái mà anh ta nên có, anh ta vốn là một tên đỗ nghèo khỉ không có thế lực, xuất thân cũng như bất kì mối quan hệ nào, nếu ngay cả cái tối thiểu nhất là nỗ lực mà anh ta cũng không có, vậy thì anh ta xứng đáng ở dưới đáy xã hội cả đời.

Đây là một xã hội vô cùng thiết thực và tàn nhẫn.

Không ai vô duyên vô cớ mà cứ tầm thường mãi, ngược lại cũng không ai vô duyên vô cớ mà tự nhiên nổi trội.

Đôi khi có thể có những may rủi không thể lý giải được, nhưng chắc chắn không thể chỉ biết oán trời trách đất mà thành công được.

Tới chân núi, Long Thiên thả Tần Ỷ Thiên xuống, Tôn Uyển thấy vậy lập tức đi tới đỡ bạn thân hỏi: "Không sao chứ?"

Nghĩ đến bí mật không gọi là bí mật của hai người khi ở trên núi, Tần Ỷ Thiên đỏ mặt nói: "Không sao".

Chơi cùng nhau đã lâu, đương nhiên cô ta hiểu rất rõ tính cách của Tần Ỷ Thiên, lúc này ánh mắt của Tôn Uyển nhìn Long Thiên càng thêm mơ hồ, tên lưu manh tình cờ gặp trong công viên này đã đánh lui hai tên ám sát kia phải bỏ chạy vì thực lực khủng khiếp của mình, sự cool ngầu này đương nhiên đủ để người được anh hùng cứu mỹ nhân như cô ta hay Tần ỷ Thiên khắc sâu trong tâm trí.

Nếu không phải nhìn ra tâm ý của bạn thân, Tôn Uyển còn định sẽ lấy thân báo đáp thật.

Dù sao, trên thế giới này, muốn tìm được một người đàn ông sẵn lòng bảo vệ phụ nữ cũng không dễ.

Hầu hết con trai ở cái độ tuổi này thậm chí còn không biết viết hai từ ‘trách nhiệm’ thế nào, nói ngay đến mấy tên quỷ quái trong trường bọn họ thôi, cả ngày chỉ biết bốc phét không chịu tiếp thu học hỏi, đến khi thực sự gặp chuyện thì lại trốn sau lưng bọn họ, làm gì có loại đàn ông nào như vậy.

Long Thiên sờ mũi, nếu đã tiễn Phật về Tây Thiên rồi thì cũng nên chia tay thôi, anh cười nói: "Để anh gọi taxi đưa các em về".

Tần Ỷ Thiên gật đầu, Tôn Uyển có chút tiếc nuối, bình thường con trai mà gặp bọn họ đều hận không thể lập tức moi tim, gan trao cho bọn họ, thậm chí còn quỳ xuống, nhưng người đàn ông này lại cố gắng đuổi bọn họ đi.

Tiểu Nam Tử gọi một chiếc taxi, sau khi Long Thiên đưa hai cô gái lên xe thì cũng chuẩn bị rời đi, nhưng Tần Ỷ Thiên có vẻ phải loay hoay một hồi lâu mới dám quay ra hỏi số điện thoại của Long Thiên.

Thấy bộ dạng vô cùng nghiêm túc của cô gái, có lẽ đây là lần đầu tiên cô xin số con trai, nên Long Thiên đành cho cô ta số, kẻo cô ta lại mắng anh keo kiệt.

Sau khi cẩn thận lưu số của Long Thiên vào điện thoại, Tần Ỷ Thiên mới ngoan ngoãn chào tạm biệt.

Long Thiên vẫy tay với tài xế, anh ta khinh thường hừ một tiếng, có lẽ là vì ghen ghét mà hóa giận.

Nhìn chiếc taxi đã rời đi, Long Thiên mới thở phào nhẹ nhõm, cho dù đã bước chân vào Bá Đạo, nhưng anh vẫn rất áp lực khi phải đối mặt với hai chấp trưởng cấp A.

Nhìn bề ngoài thì trận chiến có vẻ tẻ nhạt, nhưng thực tế Long Thiên đã phải thận trọng phòng thủ rất nghiêm ngặt, thực ra chiêu thức trứ danh Linh Hồn Nam Tế của Cố Phi vẫn chưa được sử dụng, nhị kích tất sát của Leona cũng từ bỏ vào thời khắc then chốt.

Nói thật, nếu không nhờ nhát kiếm Bồ Tát đó có thể khiến đối phương kinh sợ, thì rất khó có thể đánh lui bọn họ.
Chương 318: Trở về Quỷ Môn

Chỉ là, thà nói thanh Bồ Tát này giống một thanh kiếm còn hơn là nói giống một thanh đao, hơn nữa thân đao cũng không khác thân kiếm là mấy, đúng là kỳ quái.

Phải biết những người bước vào Bá đạo đa số đều dùng đao, nếu không Mã Kiếm cũng không có cái biệt danh Mã đao giáp này.

Hơn nữa so độ dễ sử dụng với Kim Cương thì Bồ tát rõ ràng là có chút kỳ lạ và còn hiểu tiếng người.

Điều này có lẽ có liên quan đến kiếm linh gì đó mà Mã Kiếm từng nói.

Về vấn đề này Long Thiên vẫn cần tìm hiểu thêm, đây cũng là lý do tại sao anh sẵn sàng lấy lòng Mã Tiêu Tiêu tại bữa tiệc sinh nhật của Vương Manh Manh.

Long Thiên đang suy nghĩ về những chuyện này, nhưng Tiểu Nam Tử lại không nghĩ vậy, anh ta vui vẻ nhìn Long Thiên đang thất thần cười nói: "Vẫn thấy tiếc em gái đó à, hay là theo đuổi đi, chơi cái trò gì mà lạt mềm buộc chặt đấy".

Long Thiên cười nói: "Tôi không có hứng thú, ngược lại là Tiểu Báo Tử đấy, hình như vừa nhìn đã thích Tần Ỷ Thiên đó rồi".

“Thằng nhóc đó mới mười mấy tuổi, hiểu gì mấy chuyện nam nữ này chứ”, Tiểu Nam Tử cười nói.

Long Thiên vui vẻ nói: "Có anh Nam ở đây, nó không muốn hiểu cũng phải hiểu. Đừng tưởng tôi không biết, mấy năm qua, ngoài Lữ mập thì cậu chính là người thứ hai đã dạy hư thằng quỷ nhỏ đó".

Tiểu Nam Tử sửa lại: "Sao có thể nói là tôi dạy hư nó? Chỉ là để thằng nhóc đó tiếp xúc với cái xã hội khốn nạn này sớm hơn một chút thôi mà".

Long Thiên đột nhiên hỏi: "Cậu nghĩ sau này Tiểu Báo Tử có thể trở thành Long Thiên Tượng thứ hai không?"

Tiểu Nam Tử suy nghĩ một chút rồi nói: "Thằng nhóc đó có tiềm năng tốt, có thể sẽ là chú Long tiếp theo. Nhưng tôi thấy nếu cậu tiếp quản nhà họ Long thì mới thú vị. Tôi nghĩ chắc chú Long cũng nghĩ đến chuyện này rồi, nếu không chú ấy cũng không dung túng cho bà nội cưng chiều cậu như vậy".

Long Thiên xuống xe, cười nói: "Tôi không có tài kinh doanh, cũng không có hứng thú với tài sản của Long Thiên Tượng. Nếu thật sự được kế thừa có lẽ tôi sẽ đem đi quyên góp hết, cũng coi như tích chút âm đức cho Long Thiên Tượng, kẻo sau khi chết lại bị đày xuống mười tám tầng địa ngục".

Sau khi khởi động xe, Tiểu Nam Tử thờ ơ nói: "Cậu định không kế thừa công việc kinh doanh của bố mình thật sao?"

“Tôi nói dối cậu làm gì, cậu thấy tôi giống người biết kinh doanh lắm à?”, Long Thiên hỏi ngược lại.

Tiểu Nam tử châm một điếu thuốc nhìn ra ngoài cửa kính nói: "Thực ra, cậu biết rất rõ nếu cậu tiếp quản, dù Long Lăng Tuyết không phục, nhưng có sự ủng hộ của Cừu Đông Thanh cũng như bà nội cậu, cộng thêm Tiểu Báo Tử luôn răm dắp nghe lời cậu, Sở Hàn Hương đó có muốn cũng không làm gì được.

Nhưng nếu cậu bỏ mặc không quan tâm thì nhà họ Long sẽ xảy ra một trận chiến giữa rồng và hổ. Ít nhất sẽ có ba thế lực tham gia, Long Lăng Tuyết, đại diện cho nhà họ Thích, Cừu Đông Thanh nhà họ Cừu và đám người họ ngoại của người phụ nữ họ Sở đó. Tới lúc đó tập đoàn Tượng Quốc chỉ còn nước chia năm xẻ bảy".

“Long Thiên Tượng tự có tính toán của ông ta, không đến lượt tôi phải lo lắng”, Long Thiên nhắm mắt nghỉ ngơi.

Tiểu Nam Tử cũng không tiếp tục chủ đề nhạy cảm này nữa, ai về nhà nấy.

"..."

Cố Phi lái X6 rời đi, ngồi trên xe phì phèo khói thuốc: "Người cũng chạy rồi, giờ lấy gì giao cho bên kia đây?"

Leona ngồi ở ghế phụ liếc anh ta một cái nói: "Còn không phải là do anh hô rút lui sao, nếu không, thật sự liều mạng, ít nhất chúng ta cũng còn lại một người, còn sợ không giải quyết được một tên Long Thiên đó sao?"

Cố Phi hất nhẹ tàn thuốc nói: "Tốt xấu gì cũng là đồng nghiệp. So tài một chút thì không sao, nhưng thật sự đánh đến một sống một còn, nếu bị truyền ra ngoài sẽ rất mất mặt. Hơn nữa chiêu phi kiếm cuối cùng của anh ta cũng gọi là thủ hạ lưu tình rồi, nếu không cái đầu này của tôi đã bay từ lâu rồi."

“Là phi đao, anh ngu xuẩn đến mức ngay cả đao với kiếm cũng không phân biệt được à?”, Leona sửa lại nói.

Cố Phi tức giận nói: "Vấn đề này có quan trọng sao?"

“Tôi thấy rất quan trọng, tôi ghét nhất là loại người đổi trắng thay đen như các người”, Leona thẳng thắn nói.

Cố Phi thở dài nói: "Leona này, dù sao chúng ta cũng làm việc cùng nhau lâu như vậy rồi, cô không thể đối xử với tôi dịu dàng như đối với Nhan Như Ngọc được sao? Rốt cuộc tôi có chỗ nào không bằng anh ta, tôi cũng chỉ thua anh ta cái mã thôi mà, còn lại tôi đều vượt trội hơn hẳn”.

“Y thuật, tính cách và cả gu ăn mặc đều thua kém anh ấy”, Leona nghiêm nghị đáp.

Cố Phi lại thở dài: "Nhưng anh ta không thích cô như tôi”.

"Thực ra chúng ta đều giống nhau".

"Ý của cô là cô cũng thích tôi".

"Không".

"Vậy thì là gì?"

"Người mà mình thích lại không thích mình".

Cố Phi không nói nên lời, chỉ có thể buồn bực nhả ra một ngụm khói, Leona thấy vậy lại bày ra vẻ mặt đó nói: "Đây là sự khác biệt trong tính cách".

“Đệt, đủ rồi đấy”, Cố Phi nghiến răng.

Leona bổ sung: "Đây chính là sự khác biệt về đạo đức".

"Còn chưa chịu thôi có đúng không? Cô không đem tôi ra so sánh với cái tên đàn bà đó thì sẽ chết à?", Cố Phi ra vẻ tức giận nói.

Leona chớp mắt nói: "Tôi muốn trở về Quỷ Môn".

“Vội đi gặp Nhan Như Ngọc đến nhiệm vụ cũng không làm nữa à?”, Cố Phi ghen tị hỏi.

Leona nhìn ra ngoài cửa kính nói: "Tôi muốn gặp anh ấy lần cuối".

Cố Phi cười nói: "Cô chắc chắn anh ta sẽ chết như vậy sao?"

“Lẽ nào anh không vui khi thấy anh ấy chết sao?”, Leona hỏi.

Cố Phi suy nghĩ một hồi rồi nói: "Cô sẽ buồn, vì vậy tôi cũng buồn. Tôi không muốn thấy cô đau khổ, nên tôi cũng không muốn tên ẻo lả đó chết. Nhiệm vụ chó chết, số tiền này tôi không cần nữa, nếu cô muốn về tôi sẽ về cùng cô, anh ta mà dám chết, tôi sẽ giúp cô đánh tỉnh anh ta, được không?".

Leona hỏi: "Sao anh lại tốt với tôi như vậy?"

"Cô thích Nhan Như Ngọc vì anh ta đẹp trai, giỏi giang, ăn mặc đẹp hơn tôi, nhưng tôi thích cô chỉ vì cô là cô. Dù cô có thế nào tôi vẫn sẽ thích cô".

"Anh ăn nói chẳng có tý logic nào cả."

"Bảo bối à, đâu ai muốn được làm người bình thường khi yêu".

"..."

Trong khuôn viên nhà họ Tần, Đỗ Hồng Trang ngã xuống đất, Tần Tung Hoành lạnh lùng nói: "Còn có lần sau thì tôi sẽ giết chết cháu".

Cô bé ám sát mười lần không thành, hắn ta cũng đã lặp đi lặp lại câu nói này mười lần.

Đỗ Hồng Trang từ dưới đất bò dậy, nhìn bóng lưng hắn căm ghét nghiến răng nghiến lợi nói: "Lần sau, tôi nhất định sẽ giết được chú”.

Trương Vạn Lí đứng cạnh mỉm cười, đúng là hai oan gia vô sỉ, thích trừng mắt và nói mấy lời vô dụng.
Chương 319: Trở về

Đỗ Hồng Trang ghi lại nguyên nhân ám sát thất bại trong cuốn vở, cùng với những điều nên chú ý lần sau, cô nhóc về biệt thự nhà họ Tần sống mới chỉ một tháng thôi nhưng đã dày công dùng đủ mọi cách để ám sát.

Từ hạ thuốc, tập kích ban đêm, đánh lén đủ cả nhưng chẳng có lần nào thành công, ngược lại lần nào cũng ngay lập tức bị Tần Tung Hoành phát hiện rồi dễ dàng hóa giải.

Chỉ có cô nhóc mười hai tuổi rất khổ não, cách biệt thực lực như vậy thì biết đến lúc nào mới có thể báo thù cho cả gia tộc đây, lẽ nào thật sự phải dùng đến mỹ nhân kế sao.

Cô nhóc đứng trước gương, sờ bộ ngực còn chưa phát triển của mình, trong lòng nghĩ thôi bỏ đi, Tần Tung Hoành có lẽ không thích loại màn hình phẳng như thế này đâu, cho nên khả năng thành công của mỹ nhân kế là không.

Vừa nghĩ vậy cô nhóc lại chán nản, đành vuốt gương mặt dài thượt như trứng ngỗng của mình để tự cổ vũ bản thân.

Sau khi nhà họ Đỗ bị diệt vong, Đỗ Hồng Trang được đưa đến đây sống, Tần Tung Hoành không hạn chế tự do của cô nhóc, hơn nữa ngoài lo ăn lo uống đầy đủ ra còn cho cô bé tự do ra vào tàng kinh các của nhà mình, bên trong đó đều là những bí tịch công pháp được nhà họ Đỗ sưu tầm.

Tần Tung Hoành cũng rất rộng lượng, nuôi cô nhóc kẻ thù này thôi đã không nói, lại còn bồi dưỡng rất cẩn thẩn, nếu như đổi lại là người khác thì có lẽ đã sớm diệt cỏ tận gốc rồi.

Đỗ Hồng Trang không biết Tần Tung Hoành vì do mẹ cô trước lúc chết đã cầu xin hay là vì mục đích khác, nhưng rõ ràng anh ta đã để cho cô bé sống, Đỗ Hồng Trang cũng không muốn chết, bởi vì chỉ có sống tiếp thì mới có cơ hội báo thù.

Sẽ có một ngày cô bé học hết những bí tịch công pháp trong tàng kinh các, chỉ cần trở thành một cao thủ võ học thì có thể đoạt được cái đầu của đối phương xuống.

Cô bé lấy một con búp bê từ bàn học ra, bên trên có viết tên Tần Tung Hoành, sau đó dùng một cây kim nhỏ vừa đâm vừa uất ức nói: "Đâm chết kẻ xấu xa nhà anh!"

Tần Tung Hoành đứng dựa và cửa phòng cô bé, nghe giọng điệu u oán của cô nhóc mà phì cười.

Sở dĩ hắn giữ lại cô nhóc này ngoài vì báo đáp ân tình của phu nhân nhà họ Đỗ năm đó ra thì nhiều hơn là vì nhất thời hứng thú, hơn nữa cô bé lại đáng yêu như vậy, Tần Tung Hoành cũng không nỡ xuống tay, nên cứ nuôi đã, về việc sau này đối phương có báo thù hay không Tần Tung Hoành cũng không để ý.

Dù sao vốn dĩ hắn cũng tự cho rằng bản thân không sống được lâu, chỉ cần xây dựng được một giang sơn vững chắc xong thì cũng không quan tâm đến cái mạng này nữa.

Bố mẹ không còn thì anh trai như bố, Tần Tung Hoành luôn rất yêu thương cô em gái này, bằng không cũng không phải vì Đỗ Sĩ Nguyên có ý đồ với em gái mình mà khiến cả nhà họ Đỗ phải bồi táng cùng để tránh hậu họa về sau.

Đối với Tần Tung Hoành mà nói, nếu ai dám làm tổn hại đến Tần Ỷ Thiên, hắn dù có phải hi sinh tính mạng cũng sẽ khiến đối phương trả giá.

Hắn ta đi tới phòng khách ngồi xuống ủ ấm trà, Ảnh Tử đi từ ngoài cửa vào đứng sau lưng hắn nói: "Cậu chủ, cô chủ đã bình an đang trên đường trở về rồi, lần này là do chúng tôi thất trách, mong cậu chủ trách phạt".

"Bao gồm cả Dương Á Kiếm thì cả ba vệ sĩ đều đã bỏ mạng, đối phương rõ ràng có chuẩn bị mà đến, tôi thật sự đã coi thường đám dư đảng còn sót lại của nhà họ Đỗ rồi. Nghe nói kẻ chủ mưu lần này còn là một tên con riêng, cũng coi như là cá lọt lưới, truyền lệnh xuống dưới, báo cho đám khách khanh biết ai có thể mang đầu của tên con riêng đó về đây thì muốn tiền có tiền, muốn công pháp có công pháp, nhà họ Tần tuyệt đối không bạc đãi bọn họ", Tần Tung Hoành thản nhiên nói.

Ảnh Tử gật đầu, sau đó hỏi: "Vậy bên Long Thiên thì sao ạ?"

Tần Tung Hoành vuốt tóc nói: "Tôi không ngờ lần này hắn lại giúp đỡ, bất luận thế nào thì hai vị sát thủ từ Quỷ Môn đến kia cũng là do hắn bức lui, vừa hay nhân cơ hội này để hóa bỏ hiềm khích với đối phương cũng không tệ. Dừng lại trận chiến giá cả với tập đoàn Vương Thị đi, nhà họ Đỗ không còn nữa nên cũng chẳng còn lý do gì để đối phó với người nhà họ Vương, hơn nữa vừa hàng phục được nhà họ Đỗ, thời gian này bớt được kẻ thù nào thì hay kẻ ấy".

Ảnh Tử thấy bộ dạng khó xử của Tần Tung Hoành thì cười hỏi: "Cậu chủ sợ cô chủ dây dưa không rõ với tay họ Long kia sao?"

Lúc Tần Ỷ Thiên bị bắt đi, Tần Tung Hoành đã ngay lập tức biết được tin tức nên đã phái Ảnh Tử và các khách khanh tinh anh nhất đi cứu viện, kết quả người vừa mới tới nơi đã thấy Long Thiên cõng Tần Ỷ Thiên xuống núi.

Đám người Ảnh Tử cũng đã hỏi qua ý kiến của Tần Tung Hoành, Tần Tung Hoành chỉ bảo bọn họ án binh bất động, hắn đã từng giao lưu với Long Thiên rồi, đại khái biết rõ mặc dù anh rất hay trêu chọc người khác nhưng cũng không phải là hạng người bỉ ổi ra tay với một cô gái yếu đuối, cho nên cũng không gây chiến bừa bãi.

Tần Tung Hoành uống một ngụm trà, có chút bất đắc dĩ nói: "Chuyện nam nữ vốn không thể nói rõ ràng được, nhưng Ỷ Thiên tốt nhất là nên giữ một khoảng cách với tay họ Long đó thì hơn, để tránh sau này phải chịu thiệt thòi".

"Cậu chủ đang ghen rồi", Ảnh Tử cười hi hi nói.

Tần Tung Hoành lập tức cáu kỉnh nói: "Nuôi lâu như vậy mới trổ mã xinh tươi duyên dáng được, nếu như dâng cho một tên đầu heo thì cô cũng sẽ có thành kiến với tên đầu heo đó thôi".

Cửa chính bị đẩy ra, Ảnh Tử biết ngay là cô chủ đã trở về nên vội vàng tránh mặt.

Tần Tung Hoành vừa nghĩ đến em gái mình đã phải trải qua việc bắt cóc đáng sợ như vậy là tâm can lại vỡ vụn, có điều người không làm sao là may mắn nhất rồi.

Nếu như thật sự xảy ra chuyện gì thì Tần Tung Hoành chắc sẽ phát điên mất, thấy em gái trở về, hắn vội vàng đi tới nói: "Tiểu Thiên, đều tại anh trai bảo vệ không tốt".

Tần Ỷ Thiên thấy biểu cảm lo lắng của anh trai như vậy nên miễn cưỡng cười tươi nói: "Anh, em không sao, anh không cần tự trách mình đâu".

"Vậy Long Thiên có bắt nạt em không, nếu như có anh sẽ lập tức tìm người trút giận cho em!", Tần Tung Hoành nghiêm túc hỏi.

Nghĩ đến tên lưu manh đã cõng mình xuống núi lại còn tranh thủ lợi dụng mình một chút, Tần Ỷ Thiên mỉm cười đỏ mặt, vội vàng nói: "Không có, anh ấy đối xử với em rất tốt, hơn nữa cũng may có anh ấy em mới có thể bình an trở về, anh đừng tìm anh ấy gây sự, anh ấy là ân nhân của em đó".

Tần Tung Hoành tinh tế quan sát một lượt, tên hồ ly quanh năm giao lưu với các thế gia và giới thương nhân từ lâu đã tu luyện lõi đời rồi, mắt sáng như đuốc, thấy bộ dạng như vậy của Tần Ỷ Thiên thì trong lòng lập tức dâng trào lên vị dấm chua giống như người cha thấy con gái dẫn thằng con rể chết dẫm về nhà vậy.

Ông nội ơi, em gái của hắn mới vừa hay thành niên, cũng may là người như tên khốn kia không hạ thủ đấy!

"Nếu như tiểu công chúa nhà mình đã nói không được tìm hắn gây sự thì anh cũng không đi tìm hắn nữa, đều nghe em cả", Tần Tung Hoành xoa đầu Tần Ỷ Thiên, bảo cô ta nhanh chóng về phòng nghỉ ngơi.
Chương 320: Buông tay

Trước khi Tần Ỷ Thiên về phòng còn nói: "Anh, Hồng Trang cứ ở nhà mãi cũng không phải chuyện tốt, hơn nữa ở tuổi này mà không đi học cũng không được, hay là em tìm hiểu vài trường tiểu học tốt một chút rồi cho con bé đến trường, anh thấy thế nào?"

Tần Tung Hoành cười nói: "Đều nghe em hết".

Ở nhà họ Tần, đối mặt với em gái mình, đây là bốn chữ mà Tần Tung Hoành thường hay nói nhất, Tần Ỷ Thiên cũng vui vẻ mỉm cười, Tần Tung Hoành nghĩ ngợi một lát rồi nói: "Chuyện là, em gái à, không phải em đã thích Long Thiên đó chứ?"

Tần Ỷ Thiên bỗng dừng bước, vội vàng nói: "Không có... không có, anh, anh đừng... đừng nói lung tung, em... còn lâu mới thích tên lưu manh đó!"

Biết em gái mình từ nhỏ tới lớn cứ hễ nói dối là sẽ có tật nói lắp, Tần Tung Hoành ngoài cười nhưng trong lòng không cười nói: "Xem ra là anh nghĩ nhiều rồi, em nghỉ ngơi đi".

Đợi sau khi Tần Ỷ Thiên đi vào phòng, vẻ mặt của Tần Tung Hoành mới trở nên âm u, đột nhiên đứng lên, nếu không phải Ảnh Tử nhanh tay nhanh mắt ngăn lại thì chắc hắn đã vác thương ra ngoài liều mạng với Long Thiên, kẻ đã cướp mất trái tim em gái mình kia rồi.

Quá súc sinh rồi.

"..."

Sáng sớm ngày hôm sau, dưới sự đề nghị của Lữ mập nên cả nhóm người đang thong dong thu dọn hành lý chuẩn bị đến đảo Thạch Vũ nghỉ ngơi vài hôm.

Đây là một hòn đảo nghỉ dưỡng nhỏ thuộc Bắc Hải, là thánh địa nơi các nhà văn trẻ rất thích đến sống ảo, trên đảo cũng là nơi bắt nguồn của nhiều nét văn hóa riêng, đặc biệt phù hợp với những người du lịch rồi về viết bài đăng review trên mạng, dẫn đến rất nhiều người không tò mò mà đến, cho nên việc làm ăn trên đảo cũng khá hot.

Lữ mập có một căn biệt thự nghỉ dưỡng ở đó, tất cả đã sắp xếp thỏa đáng hết rồi, bên trong biệt thự đã bố trí xong xuôi, chỉ đợi đến ngày chúc mừng sinh nhật Long Thiên mà thôi.

Lần này do Lữ mập và Tiểu Nam Tử đứng ra tổ chức, nhân vật chính là Long Thiên, đương nhiên cũng không thể thiếu được vợ anh Vương Lệ Trân rồi, Long Sơn Báo cũng là do Long Thiên mềm lòng nên cũng được đi chơi cùng, Mộng Nhi đương nhiên cũng phải đi theo cu cậu.

Về phần Vương Manh Manh thì vướng đúng thi giữa kỳ, trường học không cho nghỉ nên không đi được.

Long Thiên chỉ mong cô nhóc không đi, không có cái bóng đèn này thì Long Thiên mới có thể lãng mạn với vợ được.

Phương Nhân Vương vốn cũng muốn đi cùng, nhưng Vương Lệ Trân không yên tâm để Vương Manh Manh ở nhà một mình nên đã nhờ vị Nho thánh này làm bảo mẫu.

Ban đầu Phương Nhân Vương không đồng ý, sợ phượng hoàng lại thức tỉnh thì không có người khống chế, nhưng thấy Vương Lệ Trân thể hiện thành quả tu luyện gần đây thì đã yên tâm hơn, đồng ý không đi góp vui nữa.

Thời gian này Phương Nhân Vương vẫn luôn ở nhà họ Vương dạy Vương Lệ Trân cách kiểm soát sức mạnh phượng hoàng, đến nay đã có chút thành quả nhỏ rồi, ít nhất tu vi của Vương Lệ Trân có thể nói là tiến triển cực nhanh, đặc biệt là ngưng tụ được ngọn lửa thành hình phượng hoàng, có một lần suýt nữa đã đốt cháy cả biệt thự nhà họ Vương.

Long Thiên thầm nghĩ cứ tiếp tục như vậy thì sau này vợ anh cũng không cần đến anh bảo vệ nữa, thậm chí gặp phải chuyện gay go gì ngược lại còn cần vợ bảo vệ ấy chứ.

Cả đoàn người lái xe đến bến tàu, sau đó đi thuyền ra đảo, Tiểu Nam Tử đem theo một chiếc máy ảnh SLR, bắt Long Thiên và Vương Lệ Trân tạo dáng tình tứ trên thuyền, Long Sơn Báo và Mộng Nhi cũng hùa vào trêu chọc, yêu cầu bắt buộc phải thân thiết, phải hoang dã, phải phóng đãng, Long Thiên ôm Vương Lệ Trân đứng ở mạn thuyền, lần này Vương Lệ Trân lại hợp tác một cách thần kỳ, nhẹ nhàng nhón chân ngả đầu vào ngực của anh, khóe miệng nở nụ cười xinh đẹp, cảnh tình cảm vĩnh cửu này giống hệt như trong phim, khiến tất cả mọi người chứng kiến đều cảm thấy xúc động lây và chúc phúc từ tận đáy lòng.

Sau khi xuống thuyền, cả đám đi trên con đường đá xanh, mua một ít đặc sản, dạo chơi một vòng trên đảo, sau đó trở về khách sạn ăn trưa.

Vì là sinh nhật của Long Thiên nên Lữ mập đã sắp xếp trước chuẩn bị sẵn bánh sinh nhật cỡ đại rồi, đương nhiên Lữ mập không dám qua loa với tiệc sinh nhật của cậu chủ, làm một chiếc bánh sinh nhật siêu to khổng lồ, gần như đã chiếm một phần ba chiếc bàn ăn, việc thổi nến thì đã được bỏ bớt đi.

Vương Lệ Trân bắt nhịp mọi người hát bài hát chúc mừng sinh nhật, đây cũng là lần đầu tiên cô đỏ mặt trước mặt mọi người, trông vô cùng mê người.

Buổi trưa Lữ mập và Tiểu Nam Tử cùng Tiểu Báo Tử chơi ba cây, Vương Lệ Trân và Long Thiên ngồi bên cạnh xem, Mộng Nhi thì giúp bọn họ bưng trà rót nước.

Bọn họ thì đương nhiên không thể nào chỉ chơi vài trăm vài ngàn tiền lẻ được, đỏ chút thì thắng hai trăm ngàn tệ cũng không phải là chuyện hiếm, những người có mặt ở đó đều là những người không thiếu tiền, chỉ có Mộng Nhi là nhìn đến kinh hồn bạt vía, ra sức cầu nguyện cho tiểu Báo Tử, chỉ sợ cậu nhóc mà thua thì sẽ đem gán cả cô ta đi vậy, ánh mắt của Lữ mập và tiểu Nam Tử nhìn cô ta đều khá bỉ ổi, mặc dù biết đều là người tốt nhưng cô ta vẫn cảm thấy hơi sợ hãi.

Cuối cùng Tiểu Báo Tử thua đến đầu bù tóc trối, loanh quanh thua gần bốn trăm ngàn tệ, vẫn giở trò lật lọng như trước đây nhưng Lữ mập và Tiểu Nam Tử cũng không so đo.

Thời gian chơi bài chơi game rất vui vẻ, ý định của Lữ mập là buổi tối sẽ do nhà hàng giải quyết, nhưng vẫn gợi ý mọi người nên tự mình ra ngoài nếm thử vài món đặc sản và món ăn vặt trên đảo.

Nếu như hoạt động tự do thì đương nhiên Long Thiên và Vương Lệ Trân sẽ có quãng thời gian lãng mạn đi chơi cùng nhau.

Màn đêm dần buông xuống, hai người ăn no bụng ở một nhà hàng mỳ, sau đó Vương Lệ Trân cao hứng nói muốn đi mua đèn hoa đăng, Long Thiên bị cô nắm tay chạy trên phố, cuối cùng mua được một chiếc đèn ở quán đèn lồng đầy màu sắc của một bà lão, tiếp theo đi bến bên bờ sông, ngồi xuống cầu thang sát mặt nước thả.

Long Thiên lúc nào cũng có thuốc lá trong người đương nhiên cũng có cả bật lửa, ngồi bên cạnh nhìn Vương Lệ Trân nghiêm túc đốt đèn hoa đăng, sau đó cẩn thận thả xuống nước, cô im lặng nhìn theo mấy ngọn đèn trôi ngày một xa, suy nghĩ ngẩn ngơ.

Long Thiên ngậm điếu thuốc, cùng ngẩn ngơ với vợ.

Năm đó, anh đã từng vì một cô gái buộc tóc đuôi ngựa mà chạy khắp thủ đô để giúp cô phóng sinh những chú chó chú mèo bị người ta bỏ rơi rồi được cô nhặt về, vì cô mà mỗi ngày anh đều mua đồ ăn sáng, cô đi học tiết thể dục, anh chắc chắn sẽ là người đầu tiên mang nước suối tới.

Long Thiên lúc đó vẫn là Long Sơn Hổ chỉ đơn thuần cảm thấy vì cô ấy anh có thể làm tất cả mọi chuyện mà anh có thể làm.

Bây giờ, lại có một cô gái khác không có tóc đuôi ngựa không ngừng nghỉ chủ động nghỉ phép để cùng Long Thiên đến một nơi xa lạ, thậm chí còn mua đèn hoa đăng để cầu nguyện cho anh, cô không nhiều lời lại tình nguyện vì anh mà nhiều lời.

Dường như cô đã vì anh mà có thể làm tất cả mọi chuyện.

Long Thiên bất giác nhíu mày nói: "Anh có phải nên buông tay rồi không?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK