• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 186: Mưu đồ

Nghĩ đến việc tên Tiểu Báo Tử này đã bắt đầu vào trung học cơ sở, Long Thiên nhếch miệng cười khẽ, tên nhóc đó lúc trước ghét anh, về sau lại dính anh như sam. Không biết mấy năm qua đã trưởng thành thêm được tý nào chưa hay vẫn suốt ngày ăn mặc a dua với một lũ công tử con nhà giàu đi trêu trọc mấy bạn nữ y như hồi tiểu học, đến cả cô giáo chủ nhiệm cũng không tha. Ngoài đống đồ chơi với poster ra thì thứ nổi bật nhất trong phòng của Long Sơn Báo chính là chiếc bảng đen được viết chi tiết về chiến lược thu nhập hậu cung, trên đó ghi rõ từng bước thu phục tính cách nội tâm các cô gái, xem ra thằng nhãi này mà lớn lên thì không thua gì Tiểu Nam Tử.

Tiểu Nam Tử thấy Cừu Đông Thanh khá vui vẻ thì cũng hớn hở nói: “Chị Cừu, vốn tôi định nói chị biết việc Tiểu Hổ Tử ở đây từ lâu rồi, nhưng cậu ta không chịu, tôi cũng không thể bán đứng anh em mà đúng không, chuyện này chị không thể trách tôi được”.

Cừu Đông Thanh lườm Tiểu Nam Tử, nói: “Tôi không phải người nhỏ mọn như vậy, hơn nữa giờ cậu đã là rể nhà họ Đoàn, cái tên Đoàn Ân Long kia suốt ngày đi ghẹo gái nhà lành, bọn tôm tép không nói làm gì, nếu như đụng phải nhà quyền thế nào đó, khéo mất mạng lúc nào không hay, như thế thì cậu có khả năng trở thành chủ nhân tương lai của nhà họ Đoàn rồi, tôi nào dám đắc tội với cậu chứ”.

Tiểu Nam Tử vội vàng lắc đầu phủ nhận: “Chị, chị đừng nói như thế, lời này mà để Đoàn Ân Long nghe được thì chết tôi, tôi chỉ là một tên thư sinh, không có năng lực lớn vậy đâu”.

Cừu Đông Thanh bình tĩnh nói: “Giả vờ giả vịt với nhà họ Đoàn cũng không sao, nhưng đừng giả vờ trước mặt tôi, cậu yên tâm, tôi sẽ không nói gì với Đoàn Tử Long đâu, thế nên cậu thật thà khai báo cho tôi, cậu nên hỏi Tiểu Hổ Tử xem có cách nào để trừ khử tên Đoàn Ân Long hay không, cậu ta có rất nhiều sát thủ ở Quỷ Môn”.

Long Thiên cười nói: “Không cần tìm người khác đâu, tôi chính là sát thủ nổi tiếng nhất ở Quỷ Môn, chỉ cần Tiểu Nam Tử nói một lời, tôi sẽ giúp cậu xử lý thật sạch sẽ”.

Tiểu Nam Tử vội phẩy tay từ chối: “Được rồi, hai người đừng tung hứng nữa, tôi không có độc ác như vậy đâu, tôi chỉ muốn nhanh nhanh kết hôn với bà xã rồi ngoan ngoãn làm một tên ăn bám, tận hưởng cuộc sống sung túc mà thôi”.

Long Thiên không vui vẻ nói: “Đức hạnh thật”.

Tiểu Nam Tử cười hi hi, đây là nụ cười bối rối khi bị Cừu Đông Thanh vạch trần kế hoạch hay thật sự là nụ cười ngốc nghếch thì chỉ có anh ta rõ.

Lữ mập nghĩ một lúc rồi nói: “Cậu chủ, không biết tên Tần Tung Hoành trốn đi đâu rồi, tôi nghĩ trong khoảng thời gian tới hắn ta sẽ không lộ diện, nhưng tôi biết hắn ta có một cô em gái, nghe nói hắn cực kỳ thương yêu em mình, nếu chúng ta tấn công từ phía này thì…”

Lữ mập bận rộn việc này suốt hai ngày nay, Tần Tung Hoành không những làm mất một bên tai của ông ta mà còn gây hại đến cậu chủ, ông ta đương nhiên sẽ không bỏ qua. Lữ mập đã cho rất nhiều người đi lục soát toàn thành phố nhưng vẫn không có chút tin tức nào, để không bỏ lỡ chuyện này, ông ta đành phải ra tay từ phía em gái hắn ta, nhưng dù sao việc này cũng không chính đáng, nếu cậu chủ không ở đây, Lữ mập không ngại làm ra mấy việc thiếu đạo đức này, vấn đề là trước giờ cậu chủ không thích cách làm kiểu vậy, cho nên mới phải hỏi ý kiến, tránh làm những việc không cần thiết.

Long Thiên nhớ lại cô gái lịch sự hiểu chuyện đó, lắc đầu nói: “Ai làm người đó chịu, không liên lụy đến người nhà, hắn ta thích trốn thì cứ để hắn trốn, ông cứ tìm tiếp đi, tìm được thì tốt, không tìm được thì cũng chẳng sao, dù gì mục tiêu của hắn ta là Vương Lệ Trân, sớm muộn gì cũng sẽ ra tay thôi, sức hút của H2Z4 lớn lắm mà”.

Cừu Đông Thanh sớm đã nghe về chuyện ở Bắc Hải, cô ta nghiêm túc nói: “Đứng sau Tần Tung Hoành là nhà họ Đỗ, mọi người có lẽ chưa biết về gia tộc này, tôi thì được nghe nói đó là một trong những Thế gia đã quy ẩn ở Bắc Hải, cấp bậc tương đương với nhà họ Phạm. Tôi đoán việc Tần Tung Hoành tấn công Vương Lệ Trân ít nhiều là do nhà họ Đỗ ra lệnh, có điều trước giờ nhà họ Đỗ không buôn bán ma túy, với cả làm gì có Thế gia đã quy ẩn nào thiếu tiền đâu? Tôi nghĩ lần này nhằm vào Vương Lệ Trân không phải vì công thức chế ra ma túy tinh khiết đó, mà chỉ là chiêu bài để che mắt người ngoài thôi”.

Long Thiên thắc mắc: “Vậy bọn họ muốn gì?”

Sắc mặt Cừu Đông Thanh trở nên kỳ quái: “Nghe nói nhà họ Đỗ có một loại võ công là song tu”.

“…”

Chỗ Mã Tiêu Tiêu học cách nhà hàng Bắc Uyển không xa, Lưu Công Cẩn rời khỏi nhà hàng xong liền tới đó, trong trí nhớ của hắn ta, cô bé này mới mười ba tuổi, hồi nhỏ rất thích ngồi lên cổ bắt hắn ta làm ngựa. Sáu năm trước Lưu Công Cẩn rời nhà hàng Bắc Hải, cô bé khóc như mưa không chịu để hắn ta đi, lúc đó hắn ta chỉ đành nói dối rằng sau này sẽ quay lại cưới cô bé, như vậy cô bé mới chịu để hắn ta rời đi.

Lưu Công Cẩn lang bạt khắp nơi vì giấc mộng trở thành một kiếm khách từ hồi nhỏ, giờ là thời đại nào rồi, làm gì có ai dạy dùng kiếm nữa, thế là cậu thanh niên giắt thanh kiếm gỗ ngang eo này đi đến đâu cũng bị người ta tưởng nhầm là đồ thần kinh, tuy nhiên Lưu Công Cẩn không hề để tâm mấy việc này mà chỉ nghĩ đến ước mơ của mình.

Lúc này hắn ta đang đứng ở vạch kẻ đường đợi đèn đỏ, phía đối diện là trường học, ai nấy đều nhìn hắn ta như một thằng điên, có một cậu bé nhìn hắn ta đến ngây ngốc, thậm chí định vươn tay ra sờ thử thanh kiếm gỗ, thế là mẹ cậu bé lập tức ngăn cản, còn nói nhỏ: “Tránh xa tên điên này một chút, cẩn thận không hắn ta đánh con đấy, cảnh sát không quản việc kẻ điên đánh người đâu”.

Cậu bé bực bội thu tay lại, Lưu Công Cẩn tranh thủ lúc mẹ cậu bé không để ý liền làm mặt xấu với cậu, khiến cho cậu bé sợ phát khóc, người phụ nữ trừng mắt với hắn ta, trong lòng nghĩ đúng là thằng điên có khác.

Đèn đỏ dừng, đen xanh sáng.

Người phụ nữ trung niên nhanh chóng dắt con trai qua đường để tránh xa Lưu Công Cẩn, đột nhiên một chiếc xe chở hàng mất phanh lao tới như điên, người lái xe hoảng loạn gào thét: “Mau tránh ra, phanh xe hỏng rồi!”.

Mọi người xung quanh vội vã tản ra tránh bị liên lụy, người phụ nữ trung niên kia sợ đến sững sờ, tay ôm cậu bé không cử động nổi, chiếc xe chở hàng mất phanh như một con quái thú há to cái mồm đầy răng nanh sắc nhọn lao về phía hai mẹ con đáng thương, nếu như bị nó đâm vào thì khéo nát cả người.

Lưu Công Cẩn bước về phía trước, rút kiếm ra chém một đường sắc bén, ung dung đi qua hai mẹ con, chiếc xe chở hàng bị chém thành hai nửa một cách gọn gàng ngay ngắn, hai bên một trái một phải cực kỳ cân bằng!
Chương 187: Vì một người

Hai mẹ con đó sợ đến mức lạnh run cả người tại chỗ, không hiểu đã xảy ra chuyện gì, chiếc xe tải đang yên lành lại bị chém ra làm đôi như vậy. Kỳ thực không chỉ có hai mẹ con họ mà ngay đến những người đi đường cũng vô cùng chấn động và nghi hoặc. Đương nhiên, bọn họ chỉ có thể nghĩ rằng chiếc xe bị hỏng, chứ không thể nào nghĩ rằng cảnh tượng này là do người thanh niên mang kiếm gỗ kia gây ra, dù sao bọn họ cũng không tin một kiếm lại có uy lực lớn đến như vậy.

Lưu Công Cẩn không dừng lại mà vẫn đi qua vạch kẻ đường, cũng không có ý định kể công với hai mẹ con kia, dù sao đã cứu được người rồi, còn lại thì cứ để cho người ở hiện trường xử lý là được rồi.

Cách vạch kẻ đường không xa, một cô gái nhỏ buộc hai bím tóc đuôi ngựa, lưng đeo một chiếc cặp sách có hình phim hoạt hình, đôi mắt to lấp lánh vô cùng dễ thương, rõ ràng là một tiểu mỹ nhân, sau này lớn lên chắc chắn sẽ thuộc dạng có nhan sắc hại nước hại dân. Cô gái nhỏ nhìn người thanh niên đang đi về phía mình, nhìn kỹ lại thì cuối cùng cũng nhận ra đối phương là ai, vội chạy tới, vừa chạy vừa hét lên: "Anh Công Cẩn".

Thanh niên kiếm gỗ cà lơ phất phơ nở một nụ cười tươi rói, trực tiếp nhấc bổng cô gái nhỏ lên, dịu dàng nói: "Tiểu Tiêu Tiêu, nhớ anh không?"

"Đương nhiên rồi, mỗi giờ mỗi phút đều nhớ, từ sau khi anh đi em đã mắc một loại bệnh rồi", Mã Tiêu Tiêu buồn rầu nói.

Lưu Công Cẩn bị dọa cho một phen, còn tưởng cô nhóc này thật sự bị làm sao, vội vàng kiểm tra một lượt rồi hỏi: "Bị bệnh gì, có nghiêm trọng không?"

"Bệnh tương tư", cô gái nhỏ tinh nghịch, toét miệng cười khoe hàm răng trắng muốt.

Lưu Công Cẩn bật cười bất đắc dĩ, cốc vào đầu Mã Tiêu Tiêu, cưng chiều nói: "Nhóc con, biết thế nào là tương tư với không tương tư rồi à, giờ lớn rồi, còn biết đùa anh nữa, ghê gớm quá nhỉ".

Mã Tiêu Tiêu xoa đầu, phản kháng nói: "Không được cốc đầu, em vẫn còn đang lớn đó, sau này nếu như lùn không gả đi được thì anh phải chịu trách nhiệm đó".

Lưu Công Cẩn mấy năm nay đi từ nam ra bắc, trải qua không ít chuyện chấn động lòng người lúc này như biến thành một anh hàng xóm nhà bên, sờ mũi vui vẻ nói: "Được, sau này nếu không ai lấy thì anh sẽ cố chịu cưới em về".

Vừa nói vừa ngồi xổm xuống, rất vô thức như muốn làm bạch mã cho cô gái nhỏ tiếp tục cưỡi vậy. Lúc còn nhỏ cô nhóc này thích nhất là được cưỡi trên cổ anh ta, sau đó tay cầm kiếm gỗ, tưởng tượng mình là nữ hiệp sĩ ra lệnh cho Lưu bạch mã chạy tới chạy lui xông pha giết người khắp nơi.

Ai ngờ cô gái lại lắc đầu nói: "Em lớn rồi, hơn nữa hôm nay còn đang mặc váy nữa, không thể cưỡi ngựa nữa, như vậy sẽ bị lộ hết".

Lưu Công Cẩn mới đứng lên dắt tay cô gái nhỏ nói: "Đúng là lớn thật rồi, cũng hiểu nam nữ thụ thụ bất thân rồi, haiz, mấy năm nữa thì chắc cũng không cho anh nắm đôi bàn tay nhỏ này đâu nhỉ".

Cô gái nhỏ nắm bàn tay to của Lưu Công Cẩn, vẻ mặt vô cùng phấn chấn nói: "Anh Công Cẩn vừa nãy thật ngầu".

Lưu Công Cẩn sững người một lát rồi nói: "Em nhìn thấy hết rồi à?"

"Vâng, một kiếm chém chiếc xe ra làm đôi, thực sự quá lợi hại rồi!", cô gái nhỏ ngưỡng mộ nói.

Lưu Công Cẩn nói: "Tiêu Tiêu, chuyện này coi như là bí mật giữa hai anh em nhé, đừng nói cho bố em biết được không?"

"Cho dù em có nói thì bố cũng không tin đâu, ông chỉ cho rằng anh chém gió thôi", cô gái nhỏ tiếp tục nói: "Nhưng nếu như anh Công Cẩn đã không cho em nói thì em sẽ không nói, bọn họ đều nói anh chém gió nhưng trong lòng Tiêu Tiêu, anh Công Cẩn là một đại anh hùng".

Lưu Công Cẩn vui vẻ nói: "Anh có là anh hùng gì đâu chứ, chỉ là một kẻ lang bạt giang hồ dùng mạng để đổi lấy bí tịch mà thôi".

"Kẻ lang bạt nghĩa là gì ạ?", cô gái nhỏ ngây thơ hỏi.

Lưu Công Cẩn không vui không buồn nói: "Chính là một người đàn ông xấu, không đáng để gửi gắm cả đời đó".

Cô gái nhỏ như hiểu như không, chỉ vô thức nắm chặt lấy bàn tay to lớn của người đàn ông.

Lưu Công Cẩn đột nhiên nghĩ đến người đàn ông vừa đi vào nhà hàng, duyên phận trên đời này đúng là kỳ diệu đến mức khó tin, vậy mà lại gặp được nhân vật mục tiêu trong hoàn cảnh đó. Cũng không biết người đàn ông tên là Long Thiên đó may mắn, vừa hay đi nhà hàng của ông Mã, hay là bản thân anh ta may mắn, nhanh như vậy đã đụng mặt được mục tiêu nữa. Có điều bất luận thế nào thì lần gặp mặt tiếp theo sẽ không như vậy nữa.

Hai cao thủ cấp Địa thì đã sao, trong mắt người thanh niên kiếm gỗ này, chuyện lớn thế nào thì bất quá cũng chỉ một kiếm.

"..."

Song tu, Long Thiên không ngờ bây giờ vẫn còn tồn tại công pháp gần như tà giáo này, hơn nữa nghe Cừu Đông Thanh nói tất cả người nhà họ Đỗ đều tu luyện công pháp này, có khả năng đặc biệt là dưỡng thương, dựa vào thủ pháp này mà lão tổ tông của nhà bọn họ đã bước vào cấp Thiên rồi, có năng lực tương đương với lão tiền bối Tư Đồ của nhà họ Phạm.

Long Thiên đã được lĩnh giáo uy lực đại long kỳ trận của Tư Đồ Văn, nói thực, Long Thiên bây giờ cũng không tự tin có thể đánh bại ông già đó. Lão tổ tông của nhà họ Đỗ nếu như có thể đánh bất phân thắng bại với Tư Đồ Văn thì đương nhiên không phải là một người dễ đối phó. Nói như vậy thì lẽ nào nhà họ Đỗ không phải nhắm vào công thức pha chế thuốc của Vương Lệ Trân, mà là bản thân cô ấy.

Nếu như vậy thì đã sáng tỏ rồi, tại sao đêm hôm đó Tần Tung Hoành nhất định phải đưa Vương Lệ Trân đi, nghĩ lại thì chính là muốn lấy Vương Lệ Trân làm món quà cho nhà họ Đỗ. Chỉ có điều người đẹp ở Bắc Hải nhiều không đếm xuể, chỉ cần nhà họ Đỗ mở lời thì có lẽ không ít người tình nguyện làm lò luyện song tu. Dù sao chỉ cần bước chân vào được nhà họ Đỗ thì sẽ không sợ không có vinh hoa phú quý, vì sao lại cứ nhất định phải là vợ của anh chứ.

Vì một người mà vây khốn cả một tòa thành.
Chương 188: Là vì chị!

Long Thiên nhớ lại một câu nói của Phương Nhân Vương, anh ngờ vực hỏi: "Chị, chị đã nghe qua chuyện huyết mạch thực phượng bao giờ chưa?"

Cừu Đông Thanh dường như cũng là lần đầu tiên nghe đến cái danh từ này, lắc đầu nói: "Huyết mạch, mệch cách, mấy thứ này quả thực quá mơ hồ, tôi chưa từng nghiên cứu qua, hỏi tôi thì chi bằng hỏi ông già ngày trước đã đánh thắng tôi còn hơn, lão già đó là chuyên gia về chuyện này đấy".

Long Thiên đương nhiên cũng biết, mặc dù Phương Nhân Vương là cộng tác của Quỷ Môn, nhưng từ trước đến nay hành tung rất bí ẩn, Long Thiên cũng không có cách liên lạc, muốn gặp được lão già này phải nói là rất khó. Nhưng nhà họ Đỗ đã nhắm vào vợ anh, có lẽ là có liên quan đến huyết mạch thực phượng này, Long Thiên thầm nghĩ sẽ về hỏi Công Tôn vô địch, xem ông sư phụ nửa mùa của mình có biết gì về chuyện này không.

"Đúng rồi, năm đó lão già này cũng nói cái gì mà cho chị tự nguyện rời đi ấy", Long Thiên vẫn rất tò mò chuyện này, với hiểu biết của anh về chị con dâu này thì cô ta không phải là người dễ dạng chấp nhận thỏa hiệp.

Cừu Đông Thanh cười nói: "Tôi có tự tin thế nào thì cũng không phải là đối thủ của ông ta, không đi lẽ nào ở lại đợi bị ăn đánh sao, hơn nữa lúc đó cậu đã hạ quyết tâm không gặp lại tôi, tôi có tiếp tục làm ầm lên thì cũng chỉ là trò cười thôi, nên đành thuận theo sự xuống nước của ông già đó mà rời đi".

Long Thiên đương nhiên không tin chuyện đơn giản như vậy, nhưng nếu như chị con dâu đã không muốn nói thì anh cũng không hỏi nhiều nữa.

Một bữa ăn rất vừa ý ấm áp, Lữ mập và Tiểu Nam Tử đều đã trút được gánh nặng trong lòng, biết sau khi ăn xong bữa ăn này Cừu Đông Thanh sẽ không chấp nhặt với họ nữa.

Tiểu nam Tử ăn xong thì xin phép về trước, nhà họ Đoàn đã giao lại việc hợp tác làm ăn với tập đoàn Vương Thị cho anh ta rồi, thời gian này anh ta cũng phải làm việc khá nhiều với các bộ phận liên quan, ra ngoài dùng bữa là cũng phải tranh thủ thời gian. Đoàn Ân Long đã trở về thủ đô để dưỡng thương, Tạ Văn Đức đương nhiên cũng bị loại bỏ, dù sao Đoàn Tử Long cũng muốn giữ quan hệ tốt với nhà họ Long, đương nhiên sẽ kiếm người để làm bia đỡ đạn, tên Tạ Văn Đức đã đắc tội với cậu chủ của nhà họ Long chính là con dê hiến tế tốt nhất. Việc này cũng dẫn đến trước khi có viện trưởng mới về tiếp nhận bệnh viện Hoa Trung thì tất cả mọi chuyện ở đây sẽ do Tiểu Nam Tử phụ trách, Tiểu Nam Tử đã đợi cơ hội này nửa năm rồi, đương nhiên sẽ cẩn thận dứt khoát sát sao mọi mặt, chỉ cần thể hiện tốt thì vị trí ở nhà họ Đoàn sau này cũng sẽ được tăng lên.

Lữ mập cũng biết ý không ở lại làm bóng đèn giữa Cừu Đông Thanh và Long Thiên nữa, nên cũng tìm cớ đi trước. Trước khi đi còn bảo cậu chủ cứ gọi cho ông ta bất cứ lúc nào, ở thủ đô có lẽ Lữ mập không giúp được gì nhưng ở Bắc Hải thì tiếng nói vẫn có trọng lượng nhất định.

Cừu Đông Thanh muốn đi tản bộ, Long Thiên cũng không lái xe, hai người đi bộ ra ngoài con hẻm, đến thăm quan một khu miếu thờ nổi tiếng gần đó. Cừu Đông Thanh khoác tay Long Thiên rất tự nhiên, Long Thiên cũng không từ chối, bởi vì anh biết có từ chối thì cũng vô dụng.

Khu miếu thờ này được coi là một trong tám phong cảnh nổi tiếng của Bắc Hải, phong cách cổ kính, mô phỏng lại kiến trúc thời nhà Thanh, từng ngôi đền trải suốt theo dọc đường đi đều có ghi chép về những sự tích của các danh nhân ở Bắc Hải. Long Thiên không có hứng thú với lịch sử, nhưng Cừu Đông Thanh trừ nấu ăn không được ra thì gần như toàn năng lại thuộc lịch sử như lòng bàn tay, chỉ vào bất kỳ ngôi miếu nào trong đó cũng gần như có thể kể ra những mẩu chuyện nhỏ thú vị có liên quan, Long Thiên mặc dù không thích nhưng cũng vẫn rất chăm chú lắng nghe.

Suốt đường đi có không ít du khách đều phải tròn mắt lên nhìn, nhất là mấy tay đàn ông ngẩn ngơ ra nhìn nên đã bị bạn gái đi bên cạnh cho một bạt tai. Cừu Đông Thanh không để ý đến đám người đó, chỉ một lòng một dạ hướng về người trong lòng cô ta.

Có lẽ biết Long Thiên không hứng thú với những chuyện này, Cừu Đông Thanh đổi chủ đề nói: "Tiểu Nam Tử đã bước chân lên con thuyền lớn nhà họ Đoàn, tám đến chín phần là muốn đi con đường giống bố cậu. Nhà họ Đoàn quả thực là một đòn bẩy rất tốt, nhưng có thể bay được bao xa thì phải xem vận may của cậu ta tới đâu, từ cổ chí kim đàn ông muốn làm phượng hoàng đều không dễ dàng, đặc biệt là những người phụ thuộc vào phụ nữ, phải thận trọng từng bước giống như đi trên dây thép vậy, rất dễ rớt xuống vách núi vạn kiếp bất phục".

Long Thiên cười nói: "Cho dù có rơi xuống thì Tiểu Nam Tử cũng biết cách trèo lên. Tên nhóc này chính là con gián đập mãi không chết, không dễ dàng bị đá ra ngoài đường như vậy đâu. Trong cái nhóm đấy của chúng ta, thực ra nghị lực của Tiểu Nam Tử là tốt nhất, chị nghĩ mà xem, mấy người chúng ta nếu không phải có một ông bố trâu bò như tôi thì cũng có ông nội quyền cao chức trọng, chơi với chúng ta cậu ấy vẫn giữ được sự đúng mực không xu nịnh, không ra vẻ làm bộ làm tịch đã là rất hiếm có rồi, không có đạo đức thì đã bị chúng ta đùa chết từ lâu rồi".

Cừu Đông Thanh có chút đăm chiêu nói: "Cậu ấy có sự khôn ngoan là chuyện tốt, ít nhất sau này còn có thể giúp được cho cậu, nhưng tôi không hi vọng quá cao. Mặc dù nhà họ Đoàn và nhà họ Long ít tiếp xúc nhưng một khi bên nào yếu thế thì e là ai cũng sẽ giở bộ mặt hung dữ sói nuốt hổ mà thôi. Tôi biết cậu không muốn nghe chuyện này, nhưng đến nay cậu và cậu ấy đã ở hai phe khác nhau rồi, nếu như thật sự phải đối đầu với nhau, cậu có thể hạ thủ lưu tình, nhưng cậu ấy có thể làm thế không?"

"Không thể", Long Thiên trả lời không chút do dự.

Cừu Đông Thanh ngạc nhiên nói: "Vậy thì tôi không thể thả hổ về rừng rồi".

Long Thiên lắc đầu nói: "Chị, tôi không quan tâm đến những chuyện này, bởi vì bất luận thế nào tôi cũng sẽ không gánh vác sự nghiệp của Long Thiên Tượng, tôi không phải là loại người phù hợp kinh doanh. Nhà họ Đoàn cũng được, nhà họ Long cũng được, nếu thật sự phải đối đầu với nhau thì cùng lắm là tôi sẽ khoanh tay đứng nhìn, thậm chí sẽ ra tay can thiệp để Tiểu Nam Tử ít nhất sẽ không trở thành vật hi sinh. Hơn nữa chỉ cần một ngày Long Thiên Tượng chưa ngã xuống thì cục diện này sẽ không thể xảy ra, chị không phải người lo bò trắng răng, cho nên không cần phải nghĩ nhiều".

"Thật sự cậu không định tiếp nhận sao, trơ mắt nhìn toàn bộ sản nghiệp rơi vào tay hai mẹ con đó sao?", Cừu Đông Thanh thoáng một chút không cam tâm nói.

Mấy năm nay lão Phật gia và cô ta đã nghĩ không ít cách, âm thầm có quanh minh chính đại cũng có vô số kể, thậm chí có thể nói Tiểu Nam Tử cũng là một quân cờ ngầm. Bỏ nhiều công sức như vậy cũng chỉ vì sợ tập đoàn Tượng Quốc khổng lồ này sẽ phải dâng lên cho người khác, người phụ nữ họ Sở kia bên ngoài thì đã tỏ ra khuất phục chấp nhận, nhưng trên thực tế thì vẫn tràn đầy dã tâm, một nửa hội đồng quản trị của tập đoàn Tượng Quốc mang họ Sở, việc này đã nói lên rất nhiều vấn đề.

Thái bình thịnh thế đương nhiên anh ổn tôi cũng ổn, nhưng một khi loạn lạc thì không thể coi như nhau được nữa, thương trường như chiến trường, Cừu Đông Thanh bán mạng trèo lên vị trí phó chủ tịch là vì gì chứ? Còn không phải là vì khống chế những kẻ bên ngoại ngày càng lớn mạnh kia sao.

Long Thiên nhìn vào một miếu thờ có dòng chữ 'Tranh chấp chi bằng không tranh' phía trước, có chút đắm chìm nói: "Chị, tôi biết, ở nhà họ Long ngoài người phụ nữ họ Sở kia ra thì chị là người không muốn tôi thừa kế nhà họ Long nhất, tôi không đi tranh đấu không phải vì sợ không tranh được, cũng không phải sợ cảnh anh em tương tàn, mà là vì chị".

Cừu Đông Thanh cắn chặt môi, ôm chặt lấy cánh tay của Long Thiên không buông.
Chương 189: Oan gia ngõ hẹp 2

Buổi đấu giá mà Cừu Đông Thanh nói được tổ chức trên một du thuyền sang trọng. Ban tổ chức là một hiệp mội quản lý quỹ trực thuộc Chính quyền thành phố Bắc Hải, được tổ chức bốn lần một năm, mỗi quý một lần với yêu cầu vô cùng cao. Có thể nói các nhân vật có quyền lực và tiếng nói trên khắp Bắc Hải đều quy tụ về con tàu du lịch này để góp vui.

Chỉ là Long Thiên vô cùng kinh ngạc khi Cừu Đông Thanh nói với anh người phụ trách lần này là ai, anh không ngờ đó lại là Diệp Yêu Tinh.

Tất cả những gì anh biết về Diệp Yêu Tinh chỉ là đằng sau cô ta có thế lực ngầm chống lưng. Trước đó không lâu, trong thế giới ngầm của Bắc Hải nổi lên một thế lực tên là Hắc Long Đường. Trên bề nổi người đứng đầu là Hắc Long, nhưng thực ra đằng sau lại là Diệp Yêu Tinh một tay nắm quyền, một người phụ nữ có thể chống đỡ cả một băng đảng đồng thời nắm giữ một phần thế lực trong thế giới ngầm của Bắc Hải là đã vô cùng lợi hại rồi. Không ngờ một người có xuất thân như cô ta lại có thể có mối quan hệ tốt với chính phủ. Xem ra anh đã đánh giá thấp cô ta rồi.

Long Thiên không dám chắc, chỉ cần là những người xung quanh vợ anh, anh sẽ điều tra vô cùng tỉ mỉ, nếu không anh cũng không thể biết chuyện Tần Tung Hoành và Diệp Yêu Tinh bí mật gặp nhau, càng không có chuyện náo loạn ở quán bar Lily. May mà sau đó Diệp yêu Tinh đã vạch rõ ranh giới với Tần Tung Hoành, Long Thiên mới không chấp nhặt với cô ta nữa.

Theo anh thấy, Tần Tung Hoành và Diệp Yêu Tinh mà hợp tác thì đa phần là vì muốn lừa vợ mình, nhưng nếu cuối cùng cô ta cũng không phản bội Vương Lệ Trân, Long Thiên cũng không rảnh chọc vào cô ta, kẻo lại bị vợ trách móc. Anh có thể nhìn ra, với tính cách khô khan của Vương Lệ Trân, ở Bắc Hải cũng chỉ có Diệp Yêu Tinh mới chơi được với cô.

Vì chuẩn bị tham gia buổi tiệc đấu giá nên Cừu Đông Thanh đã thay một chiếc váy màu trắng ngà cùng chiếc áo choàng lông chồn màu trắng tự nhiên, hoàn toàn trái ngược với hình ảnh chị hàng xóm nhà bên, đồng thời khôi phục thành khí chất nữ vương độc bá giang sơn ở Bắc Hải.

Lúc trước, khi thấy Cừu Đông Thanh ăn mặc như vậy trong khách sạn, đầu Long Thiên chỉ hiện lên bốn chữ ‘nghiêng nước nghiêng thành’. Chả trách mấy năm gần đây, dù mọi người đều cho rằng cô ta là con dâu nhà họ Long, không thể trèo cao, nhưng người theo đuổi vẫn xếp hàng nườm nượp.

Với hầu hết đàn ông, có thể cưới một người phụ nữ như vậy về nhà thì dù có phải tổn thọ họ cũng cam tâm tình nguyện.

Cừu Đông Thanh trước giờ luôn chỉn chu trong mọi việc, cô ta biết trước Long Thiên sẽ tới tham dự buổi tiệc đấu giá tối nay, nên đã chọn sẵn một bộ vest màu đen ở thủ đô, thay xong quần áo cô ta đẩy Long Thiên một cái ra hiệu anh mau đi thay đồ, Long Thiên mắt chữ a mồm chữ o không muốn đi, anh không thích mấy loại quần áo không thoải mái này, trước khi ông nội qua đời Long Thiên luôn thiếu thốn tình thương, đương nhiên về khoản măn mặc chỉn chu anh cũng không thể bằng một người có mẹ chăm lo cho như Long Sơn Báo. Ngay cả trong bữa cơm tất nhiên hàng năm của nhà họ Long anh cũng không mặc âu phục.

Dù là có mặt họ ngoại, các thành viên hội đồng quản trị, hay nhân sự cấp cao cũng vậy, lý do khiến họ nghiêng về Long Sơn Báo hơn cũng đa phần là vì trông mặt mà bắt hình dong. Ngay cả người luôn mở lời cay độc với em trai mình như Long Thiên cũng không khỏi liếc nhìn khi thấy Long Sơn Báo mặc trang phục cao cấp. Thảo nào lại có thể khiến mấy em gái trong trường chết mê chết mệt, la hét rằng sau này lớn lên sẽ không kết hôn nếu người đó không phải là Long Sơn Báo.

Long Thiên thay quần áo xong, hiếm khi thấy anh phải ngượng ngùng trước mặt Cừu Đông Thanh như vậy, thực ra ngay cả anh cũng không nghĩ vóc dáng mình đẹp, nhưng người đặc biệt quan tâm đến Long Thiên như Cừu Đông Thanh lại biết rất rõ, Long Thiên có một khung xương đẹp, cơ bắp cũng rắn chắc, chỉ là không biết ăn diện. Một viên ngọc thô không những không đánh bóng bản thân mà còn phủ lên mình một ít bụi, đây không phải là phí của trời thì là cái gì. Một khi mặc âu phục vào, cộng thêm có thế lực đằng sau, thì chưa cần nói đến có đẹp hay không, chỉ với thân hình đó đã có thể sánh ngang với người mẫu trong nước rồi.

Quả nhiên, chỉ cần thay một bộ vest Long Thiên đã không làm Cừu Đông Thanh phải thất vọng, cô ta tươi cười rạng rỡ nhìn Long Thiên nói: "Đẹp trai lắm".

Long Thiên mỉm cười, dường như chỉ cần đứng trước mặt cô ta là anh có thể dễ dàng tìm được sự tự tin, anh vui vẻ nói: "Người đẹp đi với anh hùng thôi”.

Cừu Đông Thanh bật cười khoác tay Long Thiên đi xuống lầu, lái xe tới bến tàu Bắc Hải bằng chiếc Maybach quen thuộc của Vương Lệ Trân.

Sau khi xuống xe, Long Thiên vô cùng ngạc nhiên khi thấy chiếc du thuyền khổng lồ đang dừng ở bến đỗ.

Cừu Đông Thanh cười và giải thích: "Chiếc du thuyền này tên Diệp Phong Hào, là một trong những tàu du lịch hạng sang tốt nhất Châu Á. Ở Hoa Hạ không có quá hai nơi sở hữu được loại tàu du lịch quy mô lớn với trọng tải hơn 75.000 tấn thế này đâu, con tàu Titanic làm náo động cả thế giới năm đó cũng mới chỉ có 4,5 tấn, kinh khủng chứ".

“Con thuyền này là của nhà họ Diệp sao?”, Long Thiên chợt nhận ra hỏi, thảo nào Diệp Yêu Tinh lại được làm người phụ trách lần này. Đóng góp một con tàu du lịch sang trọng như vậy, nhà họ Diệp có thể không có quan hệ tốt với chính phủ sao?

Cừu Đông Thanh gật đầu nói: "Gia tộc quyền lực ở Bắc Hải cũng không ít hơn thủ đô là bao, nhà họ Diệp có thể không bằng nhà họ Đỗ và nhà họ Phạm về võ thuật, nhưng nhắc đến tiền bạc thì ngay cả tập đoàn của chúng ta cũng không dám chắc 100% số tài khoản trên bề nổi sẽ nhiều hơn khối tài sản có thể sánh ngang với một quốc gia của bọn họ. Đây có thể xem là một bí mật công khai của những người trong gia tộc, chỉ là người phụ nữ đó đường ngay không đi lại cứ thích đi đường ngầm, ngay cả tôi cũng thấy khó tin".

Long Thiên lắc đầu, có lẽ người phụ nữ này muốn dùng cách khác để chứng minh cô ta không cần dựa vào nhà họ Diệp, lúc hợp tác làm ăn với Diệp Yêu Tinh, dù Vương Lệ Trân đã nhờ Long Thiên giúp đỡ, nhưng Diệp Yêu Tinh lại không gọi cho anh vì vậy anh cũng lười liên lạc. Nếu phải nói thì thực ra người phụ nữ này còn phiền phức hơn cả Vương Lệ Trân, mỗi khi ở bên cô ta, ngay cả ông trùm lưu manh số một như Long Thiên cũng phải cứng họng á khẩu, đây là một tình huống không bao giờ xảy ra trước mặt cô chị được nuôi từ nhỏ làm con dâu này.

“Lên thuyền đi”, Long Thiên cũng không muốn nghĩ nhiều nữa, sánh bước cùng Cừu Đông Thanh. Nhiệm vụ tối nay là giúp Cừu Đông Thanh giành được Hòa Điền Ngọc làm quà sinh nhật cho bà nội. Anh thầm nghĩ phải làm cho nhanh rồi trở về nhà gặp vợ mới được.
Chương 190: Tên xấu xí

Mặc dù Vương Lệ Trân rất rộng lượng thưởng cho Long Thiên thời gian mấy ngày, nhưng Long Thiên cũng không phải loại người được voi đòi tiên, dù sao cũng đã kết hôn với Vương Lệ Trân rồi thì phải tự có ý thức, giai đoạn này vẫn nên giữ một khoảng cách nhất định với chị con dâu được nuôi từ bé kia thì hơn. Đương nhiên đợi được đến lúc lên giường rồi thì lại là chuyện khác, Long đại thiếu gia các phương diện khác không có dã tâm, nhưng lại có quyết tâm lập một hậu cung thật hùng hậu.

Từng lượt khách lên thuyền, phụ nữ thì ăn mặc trang điểm lộng lẫy, thần thái sáng láng, nam giới thì cũng muôn phần muôn vẻ, dù sao ở đất Bắc Hải giàu có này, không như những thành phố nhỏ tuyến ba tuyến bốn kia, những người đàn ông trung niên trẻ tuổi hoặc là những ông già đã bước sang tuổi ngũ tuần cũng đều đến rất hoành tráng. Từ nhỏ đã quen tiếp xúc với hào quang của bậc cha chú, khí tràng dồi dào, đứng ở tầm cỡ không cùng đẳng cấp với người thường. Những người phụ nữ có thể lọt vào mắt xanh của những người đàn ông này đương nhiên đa phần cũng không phải dạng son phấn tầm thường rồi.

Tay ăn bám vợ đẳng cấp Tiểu Nam Tử đã từng nói một câu, đàn ông ra ngoài lăn lộn đặc biệt là những người đã lăn lộn lâu năm, chỉ cần nhìn người phụ nữ bên cạnh anh ta có tư sắc như thế nào là có thể đại khái đoán được anh ta thuộc tầng lớp nào trong xã hội, đặc biệt là những cặp nam xấu nữ đẹp thì càng phải chú ý, căn bản đều là những người không thể chọc vào.

Nhưng bất luận bạn gái của đám đàn ông này có rực rỡ chói lóa thế nào, một khi nhìn thấy Cừu Đông Thanh thì hai mắt cũng phát sáng cả lên không có ngoại lệ. Báu vật cỡ này chỉ có trên trời mới có, chứ trong nhân gian thì chẳng mấy khi xuất hiện, người ít hiểu biết thậm chí còn cho rằng là thần tiên hạ phàm, cho nên không ít ánh mắt hiện lên sự kinh diễm xen lẫn thưởng thức. Đến khi nhìn sang Long Thiên bên cạnh cô ta, họ lại có chút oán trời trách đất rằng đúng là bông hoa nhài cắm bãi phân trâu mà.

Đương nhiên Long Thiên chẳng rảnh để ý đến suy nghĩ của đám đàn ông này, từ nhỏ tới lớn mỗi lần chỉ cần ra ngoài cùng chị con dâu được nuôi từ bé này là đều sẽ gặp những ánh mắt như vậy, từ lâu anh đã quen rồi, kẻ nào đỏ mắt ghen tị thì mặc kẻ đó.

Vẫn còn nửa tiếng nữa mới đến buổi khai mạc bữa tiệc tối nay, Cừu Đông Thanh giống như một cô vợ đảm chăm sóc chồng con cười nói: "Cậu ở đây đợi nhé, tôi đi lấy đồ uống cho cậu".

Long Thiên gật đầu, trên thế giới này có lẽ chỉ có duy nhất một mình Long Thiên có thể khiến phó chủ tịch của tập đoàn Tượng Quốc cam tâm tình nguyện phục vụ cho người khác, ánh mắt của đám đực rựa kia cũng dán theo từng bước đi của Cừu Đông Thanh. Long Thiên đã không còn là mục tiêu chú ý của đám đông nữa tùy tiện ngả ngớn ngồi trên ghế sô-pha của du thuyền, hai mắt quan sát một lượt đám đàn ông phụ nữ ăn vận trang điểm cầu kỳ ở giữa du thuyền xa hoa như hoàng cung này.

Trên thế giới này chỉ có người phụ nữ lười chứ không có người phụ nữ xấu, nếu như phụ nữ có điều kiện ăn mặc trang điểm thì ai cũng là mỹ nhân hết.

Những người phụ nữ có thể tham dự buổi tiệc tối kiểu này đương nhiên là có thời gian, có khả năng ăn mặc trang điểm rồi, mặc những bộ váy ôm sát và trang sức cầu kỳ, đoan trang tao nhã, mình hạc xương mai, Long Thiên nhìn một lượt gần như đều là mỹ nhân.

Lại có người mới lên du thuyền tham dự buổi tiệc.

Hạ Tiểu Man mặc một bộ đầm ngắn màu đỏ, đi đôi giày cao gót màu bạc, Tần Ỷ Thiên thì mặc một bộ váy dài màu trắng, đi đôi giày đế đỏ giống như một cô công chúa đi vào.

Đằng sau hai người bọn họ vẫn còn hai cô bạn gái và một người đàn ông tướng mạo tuấn tú, trông khá giống Hạ Tiểu Man, hai người bạn gái đằng sau gần như đều tập trung sự chú ý lên người thanh niên tuấn tú đẹp trai này.

"Hai người mê trai, anh tôi để ý đến họ mới lạ ấy", Hạ Tiểu Man quắc mắt nhìn hai người bạn gái đằng sau một cái, vẻ mặt không bình thường nói với Tần Ỷ Thiên trông chẳng hào hứng chút nào.

Tần Ỷ Thiên dường như đã mấy ngày ngủ không ngon, khuôn mặt xinh đẹp có chút tiều tụy, trước đây Hạ Tiểu Man nói vậy thì chắc chắn cô ta cũng sẽ đáp lại vài câu, nhưng lúc này thì chẳng có một tí tẹo hứng thú trả lời gì cả.

Tần Tung Hoành đột nhiên vắng nhà, thời gian này Tần Ỷ Thiên vẫn luôn không yên lòng, mặc dù trước đây anh trai có đi công tác thì cũng sẽ đích thân nói với cô ta, nhưng lần này lại nhờ chị Ảnh Tử nói lại. Từ trước đến nay, Tần Tung Hoành làm gì cũng sẽ không im lặng như thế. Từ sau khi bố mẹ đều mất đi, Tần Ỷ Thiên và anh trai vẫn luôn sống dựa vào nhau, đột nhiên không thấy anh trai đâu thì cô ta cũng không tránh khỏi có sự lo lắng.

Sở dĩ lần này đến góp vui ở buổi tiệc này là bởi vì cô bạn thân Hạ Tiểu Man thấy tâm trạng cô ta không vui nên cố ý dẫn cô ta ra ngoài hít thở, thấy Tần Ỷ Thiên vẫn mặt mày ủ rũ, Hạ Tiểu Man thở dài một hơi, nói: "Thiên Thiên, cậu đừng như vậy nữa, anh Tung Hoành chỉ đi công tác vài ngày, anh ấy sẽ sớm về thôi mà".

Anh trai Hạ Vũ Hiên của Hạ Tiểu Man cũng quay lại nhìn cô con gái nhà họ Tần này, cho dù anh ta đã gặp qua vô số cô gái xinh đẹp, nhưng Tần Ỷ Thiên vẫn được coi là tài sắc vẹn toàn nhất, không phải vì cô ta có một người anh trai ưu tú, mà vì bản thân Tần Ỷ Thiên vốn cũng giỏi giang, cầm kỳ thi họa mặt nào cũng tinh thông, đặc biệt ngày trước còn cho xuất bản tiểu thuyết 'Thanh xuân như ca' thịnh hành khắp cả Hoa Hạ. Hạ Vũ Hiên cũng là fan hâm mộ sách của Tần Ỷ Thiên, mãi đến giờ anh ta cũng vẫn chưa hiểu được vì sao cô nhóc này lại có thể viết ra được một tiểu thuyết mô tả sâu rõ ân toán tình thù của nam nữ như vậy, hơn nữa còn đứng trên góc nhìn của một người đàn ông để viết.

Cũng không biết nhà họ Hạ và nhà họ Tần làm sao, Hạ Tiểu Man thì ái mộ Tần Tung Hoành, Hạ Vũ Hiên thì ái mộ Tần Ỷ Thiên, ông già nhà họ Hạ cũng chỉ biết lắc đầu thở dài trước tình cảnh này, gia chủ nhà họ Tần dù cho đã nằm trong quan tài rồi những vẫn nuốt trọn nhà họ Hạ.

Hạ Vũ Hiên chẳng thèm để ý đến hai cô gái líu ríu phía sau nhằm thu hút sự chú ý của anh ta, mà chỉ mê đắm nhìn Tần Ỷ Thiên, nói: "Tiểu Man nói đúng đó, em yên tâm, đợi tên xấu xa Tung Hoành đó về, anh nhất định sẽ phải mắng anh ta vài câu, sao có thể để Thiên Thiên nhà anh lo lắng như vậy được chứ!"

Hạ Tiểu Man trừng mắt lườm Hạ Vũ Hiên một cái, nói: "Cái gì mà nhà anh chứ, Thiên Thiên còn lâu mới để ý đến anh".

Tần Ỷ Thiên cười khổ não, nói: "Tiểu Man, đừng nói lung tung".

"Ha ha, anh tớ muốn cua cậu thì cũng phải qua cửa ải của tớ đã".

Hạ Tiểu Man cười, lúc quay đầu lại thì đột nhiên sững sờ chốc lát, chỉ vào tên háo sắc đang ngắm gái ở đại sảnh, nói: "Đó chẳng phải là tên nhà quê mà chúng ta đã gặp lần trước sao?"

Tần Ỷ Thiên cũng nhìn theo hướng Hạ Tiểu man chỉ, tò mò nói: "Hình như đúng là vị đại ca đó, này, Tiểu Man, cậu làm gì thế, cậu bình tĩnh chút đi!"

Tần Ỷ Thiên còn chưa nói xong thì Hạ Tiểu Man đã đi về phía Long Thiên rồi, đứng trước mặt anh, soi anh một lượt từ đầu đến chân rồi cười khẩy nói: "Tên xấu xí như anh sao lại đến đây vậy? Đây là nơi mà người như anh có thể tới được sao?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK