• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 211: Trở trời

Bố của Cừu Đông Thanh, Cừu Thiên Tung là anh em kết nghĩa với bố của Long Thiên, Long Thiên Tượng. Hai ông bố này có thể nói là cùng lớn lên với nhau, cùng nhau xông pha trong bom đạn, thậm chí còn cùng nhau gõ cửa nhà góa phụ. Năm hai mươi tuổi, hai người là những kẻ xã hội đen du thủ du thực ở thủ đô đã dám cầm dao tranh giành địa bàn với đại bang phái. Những năm lăn lộn ở thế giới xã hội đen, bất cứ lúc nào cũng có thể phơi thây ngoài đường, hai người đàn ông không có gì trong tay chỉ dựa vào một con dao bầu đã khiến toàn bộ thế giới ngầm ở thủ đô phải khiếp sợ.

Sau này Long Thiên Tượng đã cưới thiên kim tiểu tư nhà họ Thích, người có thể khiến ông ấy đỡ phải phấn đấu cả đời, Cừu Thiên Tung cũng hoàn lương với Long Thiên Tượng. Long Thiên Tượng coi như rất nghĩa khí, cho dù phải nhờ vào sự hỗ trợ của nhà họ Thích mới có thể gây dựng nên được tập đoàn Tượng Quốc nhưng cũng hào phóng chia cho Cừu Thiên Tung năm mươi phần trăm cổ phần, sau này hai người anh em này từ con đường hắc đạo quay về con đường chính đạo, phất lên như diều gặp gió, từng bước phát triển Tượng Quốc.

Nhưng cảnh đẹp chẳng được lâu dài, mỗi lần tập đoàn Tượng Quốc muốn cá chép hóa rồng thì đều có không ít các gia tộc ngấm ngầm căm ghét liên hợp với nhau để đối phó Long Thiên Tượng. Trong một lần vây sát tài tình có đến ba võ giả cấp Địa, một võ giả cấp Thiên, thậm chí còn có một vị cao thủ đã bước vào Ma đạo, cũng may đúng vào lúc nguy kịch nhất thì có Nhân giả Công Tôn vô địch ra tay giúp đỡ nên Long Thiên Tượng mới may mắn sống sót. Về phía Cừu Thiên Tung thì lại không được may mắn như vậy, ông ta đã trở thành tấm lá chắn cho Long Thiên Tượng, chết dưới tay một vị võ giả cấp Thiên, tan xương nát thịt, ngay đến một miếng huyết nhục cũng không còn.

Ngày hôm đó, vừa hay là ngày Cừu Đông Thanh ra đời, mẹ của cô ta vì chồng đã chết nên không lâu sau cũng đau buồn mà qua đời. Cả nhà họ Cừu chỉ còn lại một mình cô chủ nhỏ Cừu Đông Thanh và một đám anh em bán mạng cho Cừu Thiên Tung.

Cừu Thiên Tung có thể nói là chết vì Long Thiên Tượng, không mong chờ Long Thiên Tượng sẽ báo ân, nhưng ít nhất cũng mong sẽ nuôi dạy tốt hậu nhân của ông ta. Nhưng kết quả ba năm sau tất cả những người nhà họ Cừu có quyền hành trong tập đoàn Tượng Quốc đều bị Long Thiên Tượng loại bỏ một cách vô tình, thậm chí một vài anh em tốt nuôi chí tìm lại công bằng cho Cừu Thiên Tung cũng bị Long Thiên Tượng giết sạch. Nếu Đới Quân Nhi không ôm Cừu Đông Thanh ba tuổi đến cầu xin Long Thiên Tượng tha mạng thì có lẽ Cừu Đông Thanh cũng không sống được tới bây giờ.

Nhưng bây giờ Đới Quân Nhi cũng chết rồi.

Mặc dù Đới Quân Nhi có tính toán và dã tâm của mình, làm những việc này cũng là vì bản thân anh ta, nhưng dù thế nào thì Cừu Đông Thanh sống được cũng là nhờ vào anh ta, cho nên mới cho anh ta sống thêm vài năm, cũng coi như là đã tận tình tận nghĩa rồi.

"Xuống địa ngục mà có gặp Cừu Thiên Tung thì hãy nói với ông ấy, tôi rõ hơn bất cứ ai năm đó đã xảy ra chuyện gì, cũng hiểu được nên làm như vậy, bảo ông ấy mau yên tâm đi đầu thai đi, đừng nghĩ rằng cho dù đã nằm trong quan tài rồi mà vẫn muốn khống chế tôi làm chuyện thiếu đạo đức này nữa. Tôi không phải là công cụ báo thù của ông ấy", Cừu Đông Thanh lẩm bẩm nói, vừa như đang nói với Đới Quân Nhi lúc này đã là một xác chết, vừa như đang nói với chính mình vậy.

Cửa bị đẩy ra, đừng bên ngoài chính là Long Thiên, anh đã đến gõ cửa phòng của Cừu Đông Thanh trước, nhưng đợi một hồi lâu không thấy ai mở cửa, lại thấy một căn phòng cùng tầng đang khép hờ, cho nên mới thử qua xem sao, không ngờ anh lại đánh bừa mà trúng thật.

Nhìn tay Cừu Đông Thanh vẫn còn đang nhỏ máu, rồi lại thấy Đới Quân Nhi có lẽ đã thành một xác chết dưới sàn nhà, Long Thiên không ngạc nhiên lắm, mà bình tĩnh hỏi: "Tên khốn này ẩn nấp kỹ thật, nếu như đêm nay anh ta không ra tay với Vương Lệ Trân thì tôi cũng không biết anh ta vốn lại chơi cổ trùng ghê tởm như vậy".

Long Thiên đương nhiên biết thân phận của người đàn ông trung niên nằm dưới đất kia, dù sao lúc nào cũng kè kè bên cạnh cô chị con dâu được nuôi từ bé đó, nên rất khó cảnh giác được người đàn ông này vẫn luôn như hổ rình mồi bên cạnh. Ban đầu Long Thiên cho rằng anh ta là người được nhà mình sắp xếp để bảo vệ chị con dâu, sau này khi đã hiểu được một chút nội tình thì đại khái có thể đoán ra thân phận thật sự của tay Đới Quân Nhi này. Có điều anh vẫn mắt nhắm mắt mở bỏ qua, đối với Long Thiên mà nói, ân oán của đời trước là chuyện của đời trước, hơn nữa anh vốn vẫn luôn đối đầu với bố mình Long Thiên Tượng, nên cũng chẳng thèm quan tâm đến những ân oán tình thù này.

Cừu Đông Thanh rút một miếng giấy trên mặt bàn lau vết máu trên tay, không giải thích thừa thãi, bình thản nói: "Anh ta không có thuốc giải, giữ lại mạng cũng vô dụng, chuyện này do tôi, cho nên cứ để tôi xử lý để đỡ bẩn tay của cậu".

"Tôi không có ý kiến", Long Thiên cười nói: "Chúng ta đi thôi'.

"Đi đâu?", Cừu Đông Thanh tò mò hỏi.

Long Thiên rút một điếu thuốc ra hút rồi nói: "Về thủ đô".

"Là sao?", Cừu Đông Thanh nhìn Long Thiên nghiêm túc hỏi.

Long Thiên lắc đầu, có chút bất đắc dĩ nói: "Lệ Trân đã trúng độc của tên khốn này, tên lang băm nói cần tu vi cấp Thiên mới có thể ép được độc ra ngoài, cho nên tôi muốn quay về tìm ông sư phụ nửa vời kia của tôi, xem ông ta có cách nào giúp tôi lên cấp Thiên trong một thời gian ngắn không. Tôi cũng không thể nhìn vợ tôi chết mà không làm gì được, như vậy thì oan ức cho cô ấy quá".

Cừu Đông Thanh sững sờ chốc lát, rồi mới nghiến răng nói: "Cậu thật sự định từ bỏ con đường mà tiền bối Công Tôn đã sắp xếp cho cậu, dùng tu vi cả đời để đổi lấy một mạng cho Vương Lệ Trân sao? Đây không phải là chỉ vì làm theo ý muốn của người nào đó thôi sao? Tiểu Hổ Tử, cậu xưa giờ không phải là người làm việc dựa vào cảm xúc, sao có thể kích động như vậy được!"

"Nếu như là chị thì tôi cũng sẽ làm như vậy", Long Thiên không chút do dự trả lời.

Cừu Đông Thanh khóe mắt đỏ ngầu, sắc mặt vô cảm, bốn phần là vì thẹn quá hóa giận, ba phần là vì xót xa cho anh, ba phần còn lại là một cảm giác vui mừng không nói rõ ra được. Nếu như Long Thiên không phải là người đàn ông như vậy thì có lẽ lần trước lúc cô ta viện cớ đánh bom mà nhất định xông vào phòng đòi ngủ với anh bằng được, đã dùng con dao được giấu sẵn đưới váy cứa cho anh một nhát vào cổ, kết thúc mọi chuyện rồi.
Chương 212: Màu trời sắp đổi

Nếu khi đó đã không thể ra tay thì tức là cả đời này không thể đụng tay vào, Cừu Đông Thanh biết rất rõ anh có chướng ngại tâm lý, là khúc mắc cả đời này không thể gỡ được.

Cừu Đông Thanh lẳng lặng theo sau lưng Long Thiên, khẽ nói: “Tôi có thể giúp cậu, cũng có thể thay thế cậu”.

“Chị có chuyện quan trọng hơn để làm, không cần thiết phải trả một cái giá lớn như thế vì một tình địch”, Long Thiên dịu dàng nói.

Chẳng hiểu sao Cừu Đông Thanh lại thấy hơi khó chịu nói: “Chuyện quan trọng hơn là chuyện gì, chờ bố cậu già rồi đi giành gia tài nhà cậu, lấy lại một phần thuộc về nhà họ Cừu chúng tôi ư?”

Long Thiên cười nói: “Đó là sự lựa chọn của chị, tôi không có quyền can thiệp vào, chị làm cái gì cũng được thôi, điều quan trọng nhất là tôi muốn chị vui vẻ, nếu chị không vui thì tất cả mọi thứ không còn ý nghĩa gì nữa”.

“Cậu tốt bụng đến thế ư? Cậu không hề nghi ngờ rằng tôi chính là người bảo Đới Quân Nhi đi giết Vương Lệ Trân, sau đó diễn màn kịch này trước mặt cậu để rồi chết không có đối chứng à? Cậu tin chắc rằng cả đời tôi chỉ có thể nằm trong tay cậu, cả mối thù lớn nhất của gia đình cũng không đi báo ư? Cậu cứ bỏ mặc tất cả mọi thứ không quan tâm để rồi sau này chắp tay cho người ta cả tập đoàn Tượng Quốc khổng lồ như thế hả?”, Cừu Đông Thanh hỏi lần lượt từng câu một.

Long Thiên vẫn chưa trả lời, chờ đến khi ra khỏi cửa khách sạn, đứng trước mặt một chiếc trực thăng thì anh mới chậm rì rì nói: “Thật ra chị không sợ tiếng sét đúng chứ?”

Cả người Cừu Đông Thanh cứng đờ ngay lập tức như vừa bị sét đánh, sau một lát mới kéo tay Long Thiên cười to như kẻ điên: “Tôi nhận thua, từ nay về sau tôi chính là người phụ nữ của cậu”.

Long Thiên sờ mũi cười khổ nói: “Nếu Long Thiên Tượng biết chắc cười đến rụng răng mất”.

“Mặc kệ ông ấy, tôi vui vẻ mới là quan trọng nhất”, Cừu Đông Thanh bất chấp.

Anh không biết bất kì điều gì thì cô ta cũng chẳng giấu diếm nổi , nếu như anh biết hết tất cả mọi thứ, hơn nữa có thể chấp nhận và tha thứ cho cô ta thì tại sao cô ta lại không trở thành một cô gái ngốc nghếch cơ chứ.

Đàn ông xấu xa, phụ nữ ngốc nghếch, trời sinh một đôi.

Long Thiên cũng không biết mánh khóe tưởng chừng như đơn giản của mình lại đảo lộn kế hoạch của Cừu Đông Thanh, thế nên sau này cơn sóng to gió lớn nổi lên, khi những đốm lửa nhen nhóm bùng cháy thì nó lại bất ngờ bị dập tắt, vấn đề ở đây là ngay cả diêm vương cũng không làm được điều đó, ai dám nói đây không phải là trò giỏi hơn thầy, sau đó đánh bại cả thầy?

“…”

Lưu Công Cẩn cảm thấy bản thân mình thật sự quá xui xẻo, cứ tưởng là tối nay anh ta có thể đến và thành công ra về, bởi vì chiều nay khi đi theo Mã Tiêu Tiêu đến chùa Khai Nguyên chơi thì Mã Tiêu Tiêu còn cầu cho anh ta một quẻ, đó là quẻ tốt nhất, nếu đã có Phật Tổ phù hộ thì dù có xảy ra chuyện gì cũng không thể dẫn đến kết quả thế này mới đúng, không ngờ là cuối cùng vẫn ăn hành, bay màu, quả nhiên chỉ có duy nhất thanh kiếm gỗ trong tay anh ta là thứ có thể tin tưởng trên đời này, còn những thứ quỷ thần mê tín gì đó đều vô nghĩa.

Nhớ đến tên đáng chết cầm song đao nọ, Lưu Công Cẩn tức không biết phải trút đi đâu, nói thế nào thì tên đó cũng là cao thủ cấp Địa chứ, tại sao lại chẳng có tí phong độ của một cao thủ tí nào vậy, dùng hai thanh đao thì phải nói luôn ra từ đầu mới đúng, thế mới gọi là phong độ, thế nhưng sau đó tên khốn ấy lại dùng nó như chiêu lấy mạng cuối cùng, suýt chút nữa đá lấy được mạng anh ta, nếu anh ta không tỉnh táo thì có lẽ đã bị chém thành hai rồi, làm gì có cửa đứng ở đây nữa.

Lưu Công Cẩn mắng thì mắng thế nhưng anh ta vẫn nhận ra vào khoảnh khắc quan trọng thì Long Thiên đã nương tay, không chém anh ta ra làm hai, nếu không với khoảng cách đó, anh chỉ cần thêm chút lực nữa thì hẳn không chỉ là vết thương nhẹ thôi đâu. Nói thế thì chẳng lẽ Long Thiên đang nổi máu anh hùng tiếc anh hùng ư?

Lưu Công Cẩn che miệng cười trộm, anh hùng ấy à, một cách gọi oai phong lẫm liệt biết bao, nhưng nếu như để người lớn nghe được thì chắc lại bảo anh ta mơ mộng hão huyền.

Rất có tưởng tượng được rằng một kiếm khách chỉ cần cầm thanh kiếm gỗ là có thể khiến Bạch Diêm Vương dùng đến hai thanh đao lại chạy một chiếc xe đạp Phoenix, bị khóa dính vào cây rồi lại còn gắn thêm ba cái ổ khóa, làm như sợ người ta trộm mất cái thứ bán chẳng được bao nhiêu tiền ấy vậy.

Lưu Công Cẩn huýt sáo mở khóa, cưỡi chiếc xe Phoenix nát đến mức không thể nát hơn để quay về khách sạn, đây là chiếc xe ông Mã cho anh ta mượn, anh ta không thể ném hư xe người ta được nên khi chạy tới tìm Long Thiên thì anh ta chẳng dám đạp nó tới, sợ kiếm khí của mình bất cẩn cắt nó thành hai nửa, đến lúc đó chắc chắn ông Mã sẽ đau lòng chết mất, bản thân anh ta lại không có tiền đền, chỉ biết ở lại đây làm công trả nợ. Anh ta thì chẳng sao cả, có thể ở đây sống với đôi bố con thú vị đó cũng vui, chỉ e là lão già tính tình quái gở kia không muốn, suy cho cùng thì kiếm thuật anh ta học được đều do một tay ông ta dạy, bây giờ vẫn còn liều mạng giúp ông ta giết người trả nợ đây.

Tất nhiên ông lão xuất quỷ nhập thần không vô duyên vô cớ dạy Cửu Kiếm Lưu Công Cẩn, một kiếm giết một người, đó là một vụ mua bán rất sòng phẳng, bây giờ Lưu Công Cẩn đã giúp ông ta giết tám người, chỉ còn lại một người cuối cùng đó là Long Thiên, đó là lý do anh ta đến Bắc Hải.

Tiếc là xuất sư hơi bất lợi, chỉ có thể ngồi bàn lại, hơn nữa tối nay anh ta đã thiếu người nọ một cái ơn, lần sau dù anh ta có đủ sức giết được Long Thiên thì cũng phải trả cái ơn hôm nay trước đã.

Ầy, phiền phức thật.

Lưu Công Cẩn đạp đạp một hồi thì đụng phải Đỗ Sĩ Nguyên, tên ẻo lả bỏ anh ta ở lại để chạy mất đang đứng ngay trước mặt và mỉm cười, lộ ra chiếc răng nanh trắng bóc.

Cười cái mốc xì ấy chứ cười.

Lưu Công Cẩn tức giận mắng người quen của lão già kia chẳng đáng tin chút nào cả, trốn còn nhanh hơn thỏ, vì thế tức giận dừng xe lại nói: “Có việc thì nói nhanh lên!”

“Chúng tôi nghe cấp dưới báo lại rằng Long Thiên và Cừu Đông Thanh rời khỏi Bắc Hải để trở lại thủ đô”.

Đỗ Sĩ Nguyên chỉ tay nói: “Nên hai ngày nữa mời anh Lưu Công Cẩn theo chúng tôi đi một chuyến, nếu như lần này có thể hoàn thành nhiệm vũ thì giao ước của nhà họ Đỗ chúng tôi và ông Thích sẽ kết thúc”.

“Kết thúc hay không thì anh đi tìm lão già kia nói, liên quan quái gì đến tôi”, Lưu Công Cẩn bĩu môi nói: “Tôi chỉ đồng ý gúp các người giết người, chuyện khác tôi không quan tâm đến”.

Đỗ Sĩ Nguyên cười nói: “Chỉ cần tiếp cận người đó thì Long Thiên sẽ xuất hiện, đến lúc đó cậu Công Cẩn cũng có thể hoàn thành nhiệm vụ”.

“Được, đến lúc đó gặp”.

Lưu Công Cẩn tiếp tục đạp xe đi lướt qua Đỗ Sĩ Nguyên, anh ta thật sự không muốn ở đây với tên đàn ông ma mị như phụ nữ này thêm một phút nào.

Đỗ Sĩ Nguyên nhìn màn trời trên đỉnh đầu, lẩm bẩm: “Màu trời sắp đổi rồi”.
Chương 213: Bà cụ nhà họ Long

Long Thiên Tượng là người gốc thủ đô, chỉ là ông ấy lớn lên ở một vùng tương đối xa xôi hẻo lánh, với cả cũng luôn tự nhận mình là người tỉnh lẻ, phong cách hay ăn mặc đều khá giống một người nhà quê thô kệch. Tuy nhiên, ông ấy có thể tự nói mình nhưng nếu người khác dám nhắc đến chữ ‘nhà giàu mới nổi’ trước mặt ông ấy thì đám người Quách Bạch Hổ tuyệt đối sẽ không để yên, có khi vừa mới dứt lời xong thì tối đã biến thành cái xác nằm trong hào rồi. Đây không phải là lời nói suông, ở thủ đô người ta truyền tai nhau rằng vị Diêm Đế này vui buồn thất thường, mấy lời đồn đại về việc ông ấy cho cấp dưới đi lấy đầu người khác nhiều không kể xiết.

Trong một lần dự tiệc, ông chủ của một doanh nghiệp địa phương với tài sản hơn 100 triệu nhân dân tệ đã nhìn thấy Long Thiên Tượng từ rất xa, đoán chừng ông ta không biết rằng người ăn mặc giản dị này là Long Thiên Tượng, còn tưởng là tên vớ vẩn nào trà trộn vào, cũng khó trách người ta hiểu nhầm, Long Thiên Tượng quanh năm toàn mặc áo phông với quần đùi cỡ rộng, cộng thêm một đôi dép tông, đương nhiên dễ khiến người khác hiểu nhầm. Vì vậy ông chủ này liền ra vẻ phú ông, muốn đuổi Long Thiên Tượng ra ngoài, khỏi ở đây hạ thấp đẳng cấp bữa tiệc. Khỏi nói, vị Diêm Đế này đúng là biết điều, ông ấy thật sự rời khỏi bữa tiệc, trước khi rời đi còn cười rất tươi, giúp ông chủ kia ra oai thành công.

Tiếc là ngay hôm sau ông chủ kia đã bị người ta chặn trước cổng, đánh cho gãy cả hàm răng, rút hết gân, đến cả công ty cũng bị mua đứt. Long Thiên Tượng đem tiền tới bệnh viện gặp ông chủ này, khiến ông ta sợ mất mật cầu xin, nhưng ông ấy chẳng hề để ý, chỉ vứt tiền xuống đất rồi bỏ đi, vô cùng ngầu.

Sau chuyện đó, những người làm to ở thủ đô chỉ cần thấy ai mặc quần đùi đi dép tông là không dám dây vào, sợ sẽ có kết cục như ông chủ kia, thậm chí còn một trào lưu mới nổi lên là chủ tịch giả nghèo đi dép tông, khiến mọi người dở khóc dở cười.

Một nhà làm quan cả họ được nhờ, Long Thiên Tượng phất lên khiến cho cả thôn nhỏ nơi ông ấy sống cũng trở nên giàu có, ngôi làng đó ban đầu được gọi là làng họ Lâm, bởi vì 8/10 người ở đó đều mang họ Lâm, họ Long chỉ thuộc số ít, nhưng đến lúc ông ấy giàu rồi thì lại là chuyện khác, Long Thiên Tượng bỏ tiền tu sửa thôn làng, còn tạo điều kiện cho những người họ Lâm trong làng đến tập đoàn Tượng Quốc làm mấy công việc như bảo vệ các thứ, một tháng ít nhất cũng được 10 ngàn tiền lương, thế là những người họ Lâm trong làng đó vô cùng cảm kích Long Thiên Tượng, liền đổi thành làng họ Long.

Thôi, lại theo chủ nghĩa tư bản chết dẫm rồi.

Ngọn núi cao nhất trong làng họ Long trở thành biệt thự nhà họ Long, đấy mới gọi là chiếm núi xưng vương, so với mấy tên nhà giàu mua biệt thự trong thành phố thì đẳng cấp khác một trời một vực, kể cả mấy người sở hữu rất nhiều căn biệt thự cao cấp đến mấy đi nữa cũng không thể bì nổi với quy mô hoành tráng của căn biệt thự của Long Thiên Tượng.

Người ngoài có cách nhìn không giống với người trong cuộc, ai mà có mắt nhìn đều nhận ra ngọn núi này có vị thế đắc địa, nơi đây có một con đường rộng rãi dẫn thẳng lên đỉnh núi, hai bên đường có rất nhiều cây cổ thụ quý hiếm cao lớn, chúng đều có trên trăm năm tuổi thọ, chưa nói đến giá thành, chỉ riêng chi phí vận chuyển cây đến đây đã dọa chết người rồi, bởi vì xe thông thường không chứa nổi nên phải vận chuyển bằng tàu, chi phí vận chuyển lên tới chục triệu, thêm cả hai con sư tử ngọc khổng lồ cao hơn 3 mét trước cổng nữa, đều là những thứ chưa thấy bao giờ ở thủ đô, kể cả có thì cũng không dám khoa trương như vậy.

Phía trên con sư tử ngọc, một chiếc trực thăng đang đi qua cánh cổng sắt, những người có đủ tư cách tiến vào cánh cổng sắt kiên cố phía dưới ngọn núi đều biết rằng phong cảnh đỉnh núi thực ra không theo đuổi hiệu ứng hình ảnh rộng lớn. Ở trung tâm là một tòa nhà bốn tầng, xung quanh là những ngôi nhà gạch ngói đỏ kiểu Liên Xô, nhìn từ bên ngoài giống như được xây dựng dựa theo kiến trúc của đại sứ quán hay ủy ban tỉnh thời xưa.

Tòa nhà chính ở bên ngoài biệt thự, có một nhóm người đứng ở đó, nam nữ, già trẻ chừng chục người, ở giữa là một bà cụ có vẻ đã hơn trăm tuổi, không cao, rất gầy, mặc một bộ lễ phục màu đỏ tươi kiểu thời Đường, đeo một cặp kính lão tinh xảo, khí chất của bà ấy khó mà tả được, đó là một loại thần thái kiên định không ai bì nổi, không có chút lú lẫn của một người cao tuổi bình thường. Tuy nhiên bà ấy lại đứng trơ trọi một mình, hầu hết những người xung quanh đều đứng cách xa bà, khiến cho khung cảnh có chút cô tịch.

Trực thăng hạ cánh, Long Thiên và Cừu Đông Thanh xuất hiện, bà cụ nhà họ Long lập tức tiến lên nắm lấy tay Long Thiên, cười tươi như hoa nói: “Tiểu Hổ Tử về là tốt rồi, bà nhớ con chết đi được”.

Thấy cảnh này, những người giúp việc xung quanh không khỏi thở phào một hơi, Long Thiên không biết rằng mấy năm qua anh rời khỏi đây, bọn họ đã bị dày vò gần chết vì sự vui buồn thất thường của bà cụ nhà họ Long, tuy nhiên không ai dám lên tiếng vì sợ chọc giận người có tính khí ngang ngược hơn cả Long Thiên Tượng này.

Những người giúp việc lâu năm trong nhà họ Long đều biết cả nhà họ Long đều xoay quanh bà cụ, chỉ cần khiến bà ấy không vui thì liền phải cuốn gói, ai khuyên cũng vô ích. Vị Diêm Đế giết người không chớp mắt kia lại có một điểm là vô cùng hiếu thuận, kẻ nào dám làm bà cụ tức giận thì Long Thiên Tượng sẽ cho cả nhà kẻ đó biết tay.

May thay, cả nhà họ Long xoay quanh bà cụ, bà cụ thì chỉ để tâm đến Long Thiên, theo lẽ thường thì người già phải quý đứa cháu trai nhỏ nhất mới phải, nhưng bà cụ nhà họ Long lại không hề thích Long Sơn Báo mà vô cùng yêu thương đứa cháu không sống cùng bà là Long Thiên. Có lẽ là bà cụ coi thường người phụ nữ họ Sở kia, cũng có thể phần nhiều là thương cho người con dâu duy nhất mà bà chấp thuận, tức mẹ của Long Thiên, Ngô Tuyết Nhi. Khi còn sống, ông cụ nhà họ Long thường tâm niệm rằng nhà họ Long nợ con gái nhà họ Ngô quá nhiều, nếu như không đối xử tốt với Long Thiên thì chắc chắn sẽ gặp quả báo, bà cụ tin vào đức Phật, đương nhiên sẽ tin lời này, lúc nào bà cũng khắc ghi trong lòng.
Chương 214: Không đồng ý

Cho nên từ nhỏ Long Thiên đã có một chiếc kim bài miễn tử, chỉ cần không phải là chuyện quá giới hạn, ầm ĩ một chút thì cho dù có là Long Thiên Tượng cũng chẳng làm gì được anh, bởi vì sự bao che của lão Phật gia dành cho anh đến mức thái quá rồi.

Long Thiên vừa từ máy bay trực thăng xuống đã bị lão Phật gia nắm chặt tay, tay trái của anh cầm một miếng ngọc lấy từ chỗ Đỗ Sĩ Nguyên đưa cho lão Phật gia nói: "Bà nội, lần này về gấp quá, con cũng chỉ có mỗi miếng ngọc này, bà xem có thích không, nếu như không thích thì lần sau con sẽ mua tặng bà cái khác".

Bà lão ngày xưa nổi tiếng khó hầu hạ lau đôi mắt ngấn lệ, vui mừng nói: "Vẫn là tiểu Hổ Tử hiếu thuận, tốt hơn nhiều đứa con trai không ra gì kia của bà".

Không ít người giúp việc nghe vậy đều phải câm nín, Long Thiên Tượng đã tặng cả một đại viện khổng lồ của nhà họ Long cho bà lão, bà lão dường như cũng chẳng cảm động gì, thế mà Long Thiên chỉ mang về một miếng ngọc bé tí đã khiến bà lão cảm động như vậy, đúng là đối xử bất công mà.

Việc này cũng chẳng biết làm sao, trong mắt lão Phật gia chỉ có đứa cháu đích tôn bảo bối này là tốt nhất, hiếu thuận nhất, còn những người khác đều là đám người dưng xa lạ mà thôi, mấy người họ hàng cũng vậy, bao gồm cả một nhà họ Sở kia nữa, đều là đám người chẳng ra sao đến đây xin ăn. Nhưng những người đó ít nhiều cũng vẫn phải phục, dù gì ngay đến cả Long Thiên Tượng cũng bị bà lão quở mắng cơ mà, không phải mắng không hiếu thuận thì là mắng không làm việc đàng hoàng, đám người ký sinh vào tập đoàn Tượng Quốc mà trèo lên như họ nào dám có ý kiến gì chứ.

Nhận lấy miếng ngọc rồi lão Phật gia kéo Long Thiên vào trong biệt thự, nắm chặt miếng ngọc trong tay, không để cho bất cứ ai đụng vào, tình cờ nhìn xuống đôi giày thể thao cũ kỹ mà Long Thiên đang đi dưới chân, xót xa nói: "Tiểu Hổ Tử, con tiết kiệm tiền như vậy khiến bà nội không đành lòng chút nào, tiết kiệm để làm gì chứ, tiền của bố con Long Thiên Tượng cũng là tiền của con, con không dùng không có nghĩa là người khác không thể dùng, như vậy thật chẳng đáng chút nào".

Đám giúp việc vẻ mặt kỳ quái, biết bà lão đang chỉ gà mắng chó, câm nín không dám nói nên lời.

Long Thiên cười nói: "Không sao đâu bà, con không thiếu tiền, Long Thiên Tượng không cho thì con xin bà nội".

Lão Phật gia lập tức phấn chấn tinh thần, tay còn lại dắt Cừu Đông Thanh, bình thường vào giờ này lão Phật gia đã về phòng ngủ rồi, hôm nay cháu trai về là chuyện mừng nên cũng không cần phải tuân theo thời gian nghỉ ngơi hằng ngày nữa, suốt đường đi cứ nhắc mãi nói: "Tiểu Hổ Tử à, cái thằng bất hiếu Long Thiên Tượng cũng thật nhẫn tâm, cứ như vậy để cháu trai của bà bên ngoài chịu khổ đã bốn năm trời rồi, nó mắt không thấy nên không đau lòng, nhưng bà nội một ngày không thấy con thì ngủ không yên giấc, bốn năm nay chưa được một đêm nào ngủ ngon, cũng may có Đông Thanh thường tới trò chuyện với bà cho đỡ buồn, nếu không thì bà cũng không ngủ được, có một đứa cháu dâu như vậy là phúc của bà".

Cừu Đông Thanh cười nói: "Bà nội, bà đừng nói như vậy, đây là bổn phận của cháu mà".

"Cái gì mà bổn phận với trách nhiệm chứ, Long Thiên Tượng thật sự tưởng rằng có thể giấu bà những chuyện thiếu đạo đức mà năm đó nó đã làm sao? Cũng may Đông Thanh lương thiện không tính toán với nó, nếu bà là cháu thì làm sao có thể độ lượng được như vậy, chỉ mong bà già này chết sớm để có thể an ủi người đã mất", lão Phật gia chân thành nói.

Cừu Đông Thanh không nói gì, chỉ cười khổ một tiếng, bà nội nói chuyện vẫn thẳng thắn như vậy, cũng không giấu diếm lảng tránh gì cả, điểm này Long Thiên cực kỳ giống bà, chẳng trách lão Phật gia chẳng ưa ai mà chỉ niềm nở vui vẻ với mỗi thằng cháu trai này.

Lão Phật gia xua tay nói: "Được rồi, không nói những chuyện đã qua nữa, tiểu Hổ Tử à, lần này con về có chuyện gì. Làm theo ý con, bà đã ra lệnh mấy ngày nay không ai được tới đây làm phiền, Long Thiên Tượng cũng sẽ không về, người phụ nữ họ Sở và cả thằng nhóc con kia thì càng không cần phải nhắc tới. Nếu như dám đến thì bà dám đánh gãy chân thằng nhóc đó, nên không ai dám tới quấy rầy bà cháu mình đâu, con có chuyện gì muốn nói với bà nội thì cứ nói thẳng đi, có thể giúp bà nội nhất định sẽ giúp".

Long Thiên nhìn Cừu Đông Thanh một cái rồi nói: "Bà nội dự tính như thần, con còn cần phải nói ra sao ạ?"

Cừu Đông thanh cúi đầu, không dám nhìn Long Thiên, lão Phật gia thấy vậy liền vội vàng giải vây cho cô cháu dâu, nói: "Con đừng trách Đông Thanh, chuyện này không phải chuyện đùa, làm không cẩn thận thì mất mạng như chơi, con bé đương nhiên không dám giấu bà rồi. Nói cho cùng nó cũng chỉ sợ con xảy ra chuyện thôi, tiểu Hổ Tử à, mấy năm nay con và lão Công Tôn còn cả bố con nữa ngấm ngầm làm mấy chuyện khó hiểu, bà nội không phải chuyên gia ở lĩnh vực này nên cũng không phát ngôn gì cả, bởi vì dù sao cũng là chuyện tốt, bọn họ không hại con được, nhưng lần này không giống vậy, nghe Đông Thanh nói có thể nguy hiểm đến tính mạng, hay là con nghĩ kỹ lại xem sao?"

Long Thiên nhìn lão Phật gia nghiêm túc nói: "Bà nội, con đã quyết định rồi, ai khuyên cũng vô dụng thôi, hơn nữa người hiện tại đang nằm hôn mê bất tỉnh ở Bắc Hải kia là cháu dâu thực sự của bà, bà không nể mặt đường tăng thì cũng nể mặt phật đi".

Lão Phật gia vô cùng đau lòng, vốn đang nắm chặt tay Long Thiên lại càng siết chặt hơn, chỉ sợ đứa cháu trai toàn vẹn này sẽ rời khỏi bà, cưng chiều hiền hậu nói: "Bà biết con giống hệt ông nội con, nếu đã thật sự thích người ta rồi thì bà cũng không nói được gì nữa, con xem con chẳng nói gì đã kết hôn với người ta, bà cũng không nỡ mắng con một câu, cùng lắm là chỉ thương Đông Thanh ngốc nghếch, tiểu Hổ Tử, cô gái họ Vương đó thật sự tốt như vậy sao? Đáng để con phải liều mạng vậy sao?"

"Tốt giống như bà nội vậy, vốn dĩ con định sẽ đưa cô ấy về gặp bà nội vào đợt sinh nhật tới đây của bà, nhưng ai ngờ lại xảy ra chuyện như vậy, nên con mới phải vội vàng trở về để xem có cách nào không. Con biết ông Công Tôn cả đời không coi ai ra gì kia chỉ nghe mỗi lời của bà, hay là tối nay bà nội nói với ông Công Tôn giúp con, để khi tới đó con đỡ bị ăn chửi một trận té tát”, Long Thiên làm nũng nói, chiêu này từ nhỏ đã rất có tác dụng với lão Phật gia rồi.

Sau khi vào trong nhà, người giúp việc đều đứng ở ngoài cửa không dám vào, cửa lớn bị đóng lại, Long Thiên thả lỏng tay, vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn sắc mặt âm trầm của lão Phật gia, biết chuyện phiền phức rồi đây.

Quả nhiên Cừu Đông Thanh đẩy một chiếc ghế bành ra giữa cửa lớn, lão Phật gia ngồi xuống đó, kiên định bình thản chống cây gậy ba toong xuống nền nhà nói: "Chuyện này bà không đồng ý!"
Chương 215: Số mệnh

Long Thiên trước khi về đã biết sẽ gặp phải tình huống thế này, cũng hiểu bà nội không đồng ý là điều đương nhiên, dù sao trước nay bà nội vẫn hết mực yêu thương anh, sao có thể để anh mạo hiểm tính mạng đi cứu con gái nhà người khác chứ. Tạm thời chưa nói đến việc bà ấy có chấp nhận Vương Lệ Trân là con dâu nhà họ Long hay không, cho dù có thừa nhận thì bà cũng sẽ không đồng ý, trong lòng bà nội, không ai quan trọng hơn đứa cháu trai này, cho dù có là đứa con trai ruột thịt Long Thiên Tượng của bà cũng không bằng, càng đừng nói đến vì một Vương Lệ Trân chưa từng gặp mặt mà chịu hi sinh cái giá có thể vĩnh viễn không được nhìn thấy cháu trai nữa. Cả đời lão Phật gia chưa từng phải chịu thiệt và đầu hàng, sao có thể chấp nhận một việc làm ăn rõ ràng thua lỗ như vậy chứ.

Long Thiên cũng không tức giận, chỉ có chút vô tội nhìn lão Phật gia, biểu cảm đó giống như sự lanh lợi đòi kẹo bà nội khi còn nhỏ. Từ nhỏ sức khỏe của Long Thiên đã không tốt, ông Long cho rằng do Long Thiên Tượng làm quá nhiều chuyện thất đức nên báo ứng đã đổ lên đầu Long Thiên, cho nên từ khi Long Thiên ra đời đã không cho Long Thiên sống ở biệt phủ nhà họ Long làm cậu chủ, chỉ sợ cái nơi quá nhiều oán khí này sẽ ảnh hưởng đến số mệnh của thằng cháu đích tôn.

Cả đời lão Phật gia đi theo ông nội, trước khi ông nội mất, ông bà cháu ba người sống trong một căn nhà đơn giản ở thôn họ Long, Long Thiên Tượng đã từng nhiều lần mặt dày mời hai vị về hưởng phúc, nhưng lần nào cũng bị ông nội Long mắng rồi đuổi đi, về lâu về dài cũng không dám đến nữa.

Cho nên Long Thiên khá hiểu chuyện không được sống trong nhung lụa như Long Sơn Báo bây giờ, ngược lại, từ lúc ba tuổi đã theo ông nội có sở thích đi săn lên núi mò cá bắt chim, ông nội cầm súng săn bắn chết con mồi, tiểu Thiên bám đuôi ông nội đi nhặt xác thỏ, hai ông cháu hứng lên thì lại cùng ngân nga mấy bài sơn ca của thế hệ trước, khiến thôn nhỏ họ Long náo nhiệt hẳn lên, cứ mỗi lần nghe thấy bài sơn ca là biết hai ông cháu đã bắt được đồ ngon rồi.

Còn lão Phật gia ở nhà đợi hai ông cháu về sẽ chuẩn bị điểm tâm cho tiểu Thiên, bởi vì sức khỏe của tiểu Thiên không tốt nên lượng đường không được quá nhiều, cho nên phải kiểm soát liều lượng vô cùng nghiêm khắc, đồ ăn vặt cũng không được ăn nhiều, lần nào ăn đủ rồi là lão Phật gia sẽ không cho tiểu Thiên ăn thêm nữa. Lúc đó tiểu Thiên không hiểu những việc này, không được ăn thỏa thích đồ ăn vặt liền khóc oa oa lên ăn vạ, có một lần xin xỏ đến nửa ngày, lão Phật gia cũng không đồng ý cho thêm viên kẹo nào, tiểu Thiên bướng bỉnh cậy lão Phật gia yêu thương nên dám vùng vằng mắng lão Phật gia là lão yêu quái.

Ông nội trước nay chưa từng đánh tiểu Thiên lần đầu tiên tức giận, đuổi Long Thiên mới bốn tuổi ra khỏi nhà không cho vào, tiểu Thiên cũng cứng đầu, khuôn mặt bé nhỏ non nớt hằm hằm tức giận, lão Phật gia vì thế mà tức tối với ông nội, nhưng ông nội vẫn nhất quyết không cho tiểu Thiên vào nhà, nói cưng chiều đứa nhỏ này cũng được, nhưng ít nhất phải điểu được đúng sai, không thể chiều quá hóa hư.

Tiểu Thiên trước nửa đêm vẫn rất quật cường không xin tha lỗi, nhưng sau nửa đêm thì thực sự đói không chịu nổi, cũng biết mình đã sai, lão Phật gia nhân lúc ông nội không để ý đã lén đưa cơm cho tiểu Thiên, tiểu Thiên biết ông nội tức giận thật nên không dám ăn, lão Phật gia liền bón từng miếng một, khiến ông nội ở trong phòng cũng đành bó tay.

Lúc lão Phật gia đút cơm cho ăn đã kể rất nhiều chuyện, đại khái đều là mấy chuyện thú vị hồi còn trẻ cùng ông nội, tiểu Thiên nghe chả hiểu gì, nhưng vẫn chăm chú lắng nghe một cách rất vui vẻ. Rồi đột nhiên nhìn thấy tóc trắng trên đầu lão Phật gia và cả tấm lưng đã hơi còng xuống của bà mới hiểu ra mình ngày một lớn thì bà nội ngày một già đi, giống như mấy con sơn dương già trên núi, ban đầu là rụng răng và rụng lông, kết cục cuối cùng đương nhiên là chết một cách bình thản.

Trong lòng tiểu Thiên không biết tại sao đột nhiên xúc động, khóc thút thít không thành tiếng rồi nói xin lỗi bà nội, còn nói sau này tiểu Hổ Tử nhất định sẽ để bà nội sống ở một căn nhà lớn hưởng phúc, lấy mấy người cháu dâu về sinh cho bà nội một bầy chắt, cũng không dám mắng bà nội nữa.

Lão Phật gia xoa đầu tiểu Thiên, hiền từ nói: "Bà nội đợi nhé, đợi đến ngày được bế con của tiểu Hổ Tử".

Từ đó về sau, tiểu Thiên có thèm ăn cũng không dám xin kẹo lão Phật gia nữa.

Tới khi lớn hơn một chút, quần áo giày dép của tiểu Thiên mặc cơ bản đều là do lão Phật gia đích thân may, Long Thiên mặc lên người cảm thấy vô cùng tự hào, bởi vì cả nhà họ Long cũng chỉ có anh mới có đãi ngộ như vậy, ai dám nói đây là đồ quê mùa thì tiểu Thiên dám liều mạng với người đó.

Đến lúc sau khi ông nội mất, tiểu Thiên mất đi trụ cột tinh thần, người ông thích hát sơn ca và kinh kịch trong ấn tượng của anh nên sống trăm tuổi mới đúng, nào ngờ đã bước vào quan tài rồi. Thời gian đó tiểu Thiên gần như không được bình thường, đêm nào cũng giật mình dậy khóc, cũng là lão Phật gia ôm anh vào lòng, nói với anh dù ông nội không còn nữa nhưng anh vẫn còn bà nội, không ai dám bặt nạt anh, mỗi lần nghe vậy tiểu Thiên mới yên tâm ngủ ngon giấc, giống như trời có sụp xuống cũng không còn sợ nữa.

"Bà nội...", Long Thiên tựa như đã trở lại là tiểu Thiên vòi kẹo năm đó, mặc dù anh biết như vậy sẽ khiến bà nội đau lòng, nhưng có những chuyện anh nhất định phải làm.

Lão Phật gia cố gắng không nhìn gương mặt thực ra khá tuấn tú của Long Thiên, mà nhìn xuống đất nói: "Tiểu Hổ Tử, từ nhỏ tới lớn con nói gì bà nội cũng đồng ý, nhưng lần này thật sự không được, nếu như con dám đi tìm ông già Công Tôn xin giúp đỡ thì bà nội sẽ chết ở đây tối nay!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK