• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 366: Bất ngờ

Cho nên có ba người này ở đây, An Tử Húc đương nhiên không sợ đám người nhìn là biết chỉ là một đám xã hội đen bình thường.

"Báo Tử, tên khốn đó nói chuyện nghe bẩn thỉu quá, bịt miệng hắn lại!", Hắc Long ngoắc tay nói.

Báo Tử Kiến người cũng như tên, giống như một con báo trong đám đông xông ra, An Tử Húc vừa nói xong, trên mặt đã bị ăn ngay một cái tát chào hỏi, lực đánh không nhẹ, khiến răng của hắn văng cả ra ngoài, An Tử Húc bưng mặt muốn cầu cứu đồng bọn nhưng lại phát hiện ra ba người ở đó không thèm để ý đến hắn, sau đó hắn bị Báo Tử Kiến ấn xuống mặt bàn.

Đòn phủ đầu, một đòn phủ đầu hùng hổ!

Hắc Long rất thích kiểu này, bởi vì làm như vậy thì việc đàm phán tiếp theo mới có thể bớt được chút sức lực không cần thiết.

Hắc Long bảo Trương Lượng khóa cửa lại, lấy ra một khẩu súng lục dắt bên hông ném ra giữa mặt bàn sau đó nói lớn: "Mấy anh trai, không phải cố ý tới gây sự, chủ yếu là do miệng lưỡi tên Hàn Quốc này có chút hôi thối, cho nên mới đặc biệt giúp hắn đánh răng thôi, các người cứ coi như không nhìn thấy gì là được, Hắc Long tôi ra ngoài lăn lộn sẽ không lạm sát những người vô tội".

Đại Tượng liếc nhìn người đàn ông trẻ tuổi một cái, phát hiện ra hắn không có chỉ thị gì nên cũng vui vẻ ngồi xem, cười hỏi: "Vị đại ca này, các anh muốn xử lý thế nào?"

Thấy đối phương hợp tác thế kia, đúng là uổng một thân cơ bắp, Hắc Long vui vẻ nói: "Rất đơn giản, chúng tôi mang người đi, các anh vờ như không nhìn thấy gì, nếu như báo cảnh sát thì đừng trách dao kiếm của tôi vô tình".

"Liệu có xảy ra án mạng hay không?", người đàn ông trẻ tuổi cuối cùng sau khi ăn sạch đĩa sashimi trên bàn mới ngẩng đầu lên tò mò hỏi.

Hắc Long nhặt khẩu súng lục lên nói: "Không đến mức chết người, nhưng chịu chút đau khổ xác thịt thì là điều đương nhiên rồi, dù sao chẳng phải là họa từ miệng mà ra sao".

"Tôi không hỏi anh", người thanh niên dùng khăn giấy lau miệng, sau đó nhìn Đại Tượng nói: "Đừng gây ra chết người".

"Hiểu rồi ạ", Đại Tượng đột nhiên đứng lên.

Chưa đợi cho Hắc Long phản ứng lại, Báo Tử Kiến vốn đang chiếm thế chủ động trong nháy mắt đã bị đá bay, đụng trúng lên cánh cửa ra vào, cánh cửa bị vỡ tan tành, đến khi Báo Tử Kiến phản ứng lại thì hắn đã tiếp đất rồi, chỗ bị đá trúng lõm vào trong, nôn ra một ngụm máu tươi, choáng váng không đứng lên được, lại là số phận bị giết trong tích tắc.

Một chiêu này khiến cho tất cả mọi người có mặt khiếp sợ, Hắc Long cầm khẩu súng trong tay muốn uy hiếp đối phương, phát hiện ra thân thể đối phương to lớn nhưng tốc độ cực nhanh, chớp mắt đã đến trước mặt hắn, đang định vung ra một quyền nhưng Hắc Long phản ứng cũng không tầm thường, bình tĩnh lùi về sau vài bước, cũng có chút tư thái của võ giả.

Đại Tượng hừ một tiếng, không vội vàng truy sát mà có vẻ hứng thú nói: "Không ngờ cũng là một tên cấp Huyền, đúng là không thể trông mặt mà bắt hình dong".

Hắc Long lùi về sau vài bước thở gấp gáp, không phải vì né tránh mà dùng hết thể lực, mà là lúc Đại Tượng lao về phía hắn, hắn đã cảm nhận được sát khí thấu xương, cuồn cuộn và kịch liệt, nếu như hắn không tránh được thì e là một quyền đó đủ để lại một cái lỗ lớn trên đầu hắn rồi.

Hắc Long nghiến răng nghiến lợi, mặc dù biết đã gặp phải kẻ khó nhằn, nhưng cũng không lùi bước, mà cởi áo ra nói: "Muốn chơi đến cùng đúng không, tao chơi với chúng mày, tất cả lên!"

Đám tay chân nhận được mệnh lệnh cũng cùng xông lên giết với Hắc Long, chỉ có duy nhất Trương Lượng là không dám nhúc nhích, có Long Thiên đã khiến hắn sáng mắt trước đây, hắn bây giờ không dám tùy tiện tấn công nữa, bằng không sẽ lại có kết cục giống như lần trước.

Không quan tâm đến tình trạng hiện tại ở đây, người đàn ông trẻ tuổi lau miệng xong mới đứng lên nói: "Đánh nhau mà, đương nhiên phải ăn no rồi mới có sức chứ, đi, đi xem đối phương rốt cuộc là thần thánh phương nào".

Người đàn ông thong dong đi ra khỏi phòng VIP, đi theo sau là ông già họ Liễu, ngay sau đó liền xuất hiện cảnh tượng quỷ dị, bất cứ người nào chặn trước mặt hắn hay là thân thể đã ngã xuống đều bị đánh bay đi một cách dễ dàng.

"..."

Do phòng VIP 401 cách không xa phòng 402 cho nên vẫn có thể nghe được tiếng động phát ra từ bên đó, những người có mặt đều biết chắc chắn là Diệp Yêu Tinh cho người giáo huấn đám người bên phòng VIP đó một trận.

Tiểu Ngọc cười hi hi nói: "Yêu Tinh, tớ đi hóng hớt chút được không, cậu nói với đám anh em kia của cậu một tiếng, đừng ngộ thương tớ nhé".

"Đánh nhau thì có gì hay ho mà xem, hơn nữa cũng không liên quan gì đến tớ", Diệp Yêu Tinh trừng mắt lườm Tiểu Ngọc một cái.

Kim Tú Nhã lo lắng nói: "Liệu có khiến sự việc nghiêm trọng lên không?"

"Yên tâm đi, có người đẹp Diệp ở đây thì chuyện này cùng lắm chỉ đền tiền là xong, hơn nữa còn là đối phương phải đền chúng ta tiền cơ".

"Tú Nhã, cậu một thời gian không đến Bắc Hải nên không biết, tớ nói cho cậu nghe, Diệp Yêu Tinh bây giờ còn cầm đầu dân xã hội đen đó, cậu xem phim Cổ Hoặc Tử chưa, giống như Thập Tam Muội trong đó ý".

"Tớ nhớ Thập Tam Muội hình như là Lạp Lạp, nếu như Diệp Yêu Tinh mà giống cô ta thì chị em phải cẩn thận chút đó".

Đám phụ nữ cười đùa chuyện trò vui vẻ, dường như từ lâu đã quen với tình huống này rồi, Long Thiên ăn xong làm điếu thuốc, vui sướng như thần tiên.

Nếu đã có người trút giận giùm thì anh không có cơ hội thể hiện rồi, cho nên thực ra anh vẫn có chút không thoải mái, thầm nghĩ nếu như thể hiện được chút công phu tuyệt thế của mình trước mặt đám người đẹp này thì còn không khiến họ chết mê chết mệt sao.

Long Thiên đang nghĩ vậy thì cửa phòng VIP bị đẩy mở ra, nói một cách chính xác thì không phải là bị đẩy mở ra mà là bị phá ra, Hắc Long khắp mặt toàn máu bị ném lên trên bàn ăn, thức ăn trên bàn rơi hết xuống đất, vô cùng hỗn loạn.

Tất cả chị em đều đứng lên, nhìn về phía cửa, loáng thoáng có thể nhìn thấy một một đống người nằm chồng lên nhau ở phòng bên cạnh, sống chết không rõ.

Tên công tử trẻ tuổi dẫn theo một ông già mặc áo đen, cùng với An Tử Húc mặt mũi vênh váo xuất hiện trước mặt mọi người, tên công tử dẫn đầu cười âm hiểm nói: "Đàn ông thì quỳ xuống dập đầu vài cái, phụ nữ thì đi với tôi, yên tâm, tôi được mệnh danh là đêm bảy ngày ba, các cô có một cô hai cô... chín cô, không sao, đừng sợ tôi không chơi hết, đã nhịn hơn nửa năm nay rồi nên hỏa khí ứ đọng nhiều lắm, chín cô thì cùng chơi cả chín cô".
Chương 367: Quả cầu tuyết

Hắc Long nằm trên mặt bàn ăn, trên người ngoài máu ra còn dính thêm cả đồ ăn, trông vô cùng thảm hại, mấy người phụ nữ đều không ngờ rằng trợ thủ do Diệp Yêu Tinh tìm đến lại bị hạ gục nhanh như vậy, còn chưa đến mười phút kể từ lúc bọn họ nghe thấy tiếng đánh đấm ở phòng bên cạnh, cũng chính trong mười phút này mà Hắc Long cùng cả đám anh em đi theo đều đã bị xử lý.

Kẻ ngốc cũng có thể nhận ra được thủ đoạn của mấy người này cứng rắn thế nào, hơn nữa còn dám gây chuyện ở đây, vậy có nghĩa là hoàn toàn không coi bọn họ ra gì.

Tay thiếu gia trẻ tuổi tự nhận đêm bảy ngày ba kia thấy không ai có động tĩnh gì, nheo mắt lại nói tiếp: "Vốn dĩ tôi cũng không định tính toán với đám phụ nữ các cô, bổn thiếu gia đây rộng lượng phóng khoáng, hơn nữa việc mời rượu vốn cũng là việc hai bên phải cùng tình nguyện, các cô không muốn tôi cũng không cưỡng ép, nhưng tên chó săn được các cô phái đến lại dám bất kính, còn dẫn theo một đám lưu manh xã hội đen đến gây sự với tôi, chuyện này tôi thế nào cũng phải có một lời giải thích, bằng không bổn thiếu gia đây chẳng phải đã bị lật thuyền trong mương ở đất Bắc Hải này rồi sao?"

"Anh muốn xử lý thế nào?", Diệp Yêu Tinh gặp nguy không loạn nhanh chóng bình tĩnh lại, cô ta đương nhiên biết rõ năng lực người của mình đến đâu, đó là năng lực cấp Huyền đó, kết quả lại bị ném đến trước mặt cô ta thế này, chứng minh rõ ràng đám người trước mặt tuyệt đối không phải hạng tầm thường, những công tử thế gia có máu mặt ở Bắc Hải này cô ta gần như đều quen biết, nhưng người thanh niên trước mặt đây lại chưa từng gặp qua, rõ ràng không phải là người ở đây.

Nam thanh niên vui vẻ nói: "Đơn giản, tôi nghĩ bố mẹ mấy người các cô ở đây ít nhiều đều có chút địa vị, cứ việc gọi điện thoại đến đây, tôi xem có cứu được các người không. Hiếm lắm mới rời khỏi thủ đô xả hơi một chút, tôi chỉ sợ đám người các cô sợ không chơi với tôi nữa, tôi chỉ nói đến đây thôi, không có ai đánh thắng được ông già đằng sau tôi kia thì đừng hòng rời khỏi đây".

Nghe vậy, đám phụ nữ vội vàng rút điện thoại ra gọi điện thoại kêu người tới, Diệp Yêu Tinh do dự không quyết nhìn Long Thiên, thấy biểu cảm chỉ muốn xem trò vui của anh thì đoán chừng hơn nửa là không muốn nhúng tay vào, cũng phải, cô ta và Long Thiên miễn cưỡng mới gọi là bạn bè, anh không việc gì phải vì cô ta mà đắc tội với tay công tử không biết từ đâu đến này.

Diệp Yêu Tinh đang do dự không biết có nên bỏ qua sĩ diện mà kêu gia tộc phái vài cao thủ đến không thì Tiểu Ngọc mở miệng nói: "Các người cũng to gan đấy, được, đợi đó, tôi gọi chồng tôi cho người đến xử lý các người, họ đều là quân nhân xuất ngũ đó!"

Tiểu Ngọc vừa nói xong, ông chủ của nhà hàng đã khoan thai đi đến, thấy hai nhóm người đã bắt đầu xảy ra xích mích và cả Hắc Long đang nằm hôn mê bất tỉnh trên bàn ăn, lập tức đoán chừng chuyện này không phải là chuyện ông ta có thể xử lý được, nhưng những người này muốn đánh muốn giết cũng được, miễn sao đừng đánh trong nhà hàng của ông ta, thế nên rất hèn nhát nói: "Mấy vị thiếu gia và phu nhân, các người muốn đánh nhau thì mời đến chỗ khác đánh đi, cái nhà hàng nhỏ này của tôi không chịu nổi sự giày vò của các người đâu, nếu không đi tôi báo cảnh sát đó".

Đại Tượng ở phòng VIP bên cạnh phủi bụi trên người cười nói: "Chuyện có gì lớn đâu, cùng lắm chỉ đập bể ít đồ thôi, chúng tôi bồi thường cho ông là được chứ gì".

Ông chủ nhà hàng vẻ mặt khổ não nói: "Anh à, không phải là vấn đề tiền bạc, nếu như các anh gây ra án mạng chết người thì sau này ai dám đến nhà hàng của tôi ăn nữa, chỗ làm ăn nhỏ lẻ này của tôi các anh đại phát từ bi một lần đi, được không?"

Nam thanh niên trẻ tuổi ngược lại trông cũng có vẻ biết điều, dù sao mục đích của hắn hôm nay là đám phụ nữ này, hơn nữa lần này là cải trang vi hành, nếu kinh động đến cả cảnh sát địa phương thì cũng không hay, không phải sợ xảy ra chuyện mà là sợ ông già ở nhà bắt về, việc này đối với người yêu thích tự do như hắn mà nói là một chuyện vô cùng khó chịu.

Hắn không để ý ông chủ nhà hàng mà nói với Diệp Yêu Tinh: "Chị gái, đánh nhau cũng cần phải tìm một nơi rộng rãi chút, tới bãi đỗ xe ngay bên dưới được không? Để tránh người của cô tới rồi cũng không dễ ra tay, đúng không?"

"Vị thiếu gia này, thật sự nhất định phải làm lớn chuyện đúng không?", Diệp Yêu Tinh nhìn nam thanh niên hỏi.

Nam thanh niên cười nói: "Không phải tôi muốn gây chuyện với cô mà là cô nhất định gây sự với tôi, đi thôi, chị gái, đừng ép tôi dùng vũ lực, như vậy thì không hay lắm đâu".

"Vậy thì đi thôi", Long Thiên nãy giờ im lặng vươn vai nói: "Tôi cũng muốn hóng hớt chút náo nhiệt".

Lúc này, tay thiếu gia trẻ tuổi mới phát hiện ra Long Thiên trong đám phụ nữ, cũng không thể trách hắn quan sát kém, quả thật là do Long Thiên trông chẳng bắt mắt chút nào, nếu anh không lên tiếng thể hiện sự tồn tại thì trước mặt một đám người đẹp thế này, ai cũng sẽ coi anh như không khí thôi.

Nhìn thấy đàn ông là Đại Tượng lại ngứa ngáy tay chân, đối với hắn mà nói, có gây sự thế nào với đám phụ nữ này thì cũng chỉ là làm bộ làm tịch thôi, nhưng đàn ông thì bắt buộc phải đánh gục, bằng không sao có thể phô ra khí phách đàn ông của hắn chứ.

Trong mắt vài tay đàn ông, người cùng giới không chỉ là bài xích nhau mà còn là bàn đạp để nâng bản thân lên, hắn đã không ít lần sử dụng thủ đoạn cám dỗ này, thấy người phụ nữ nào trông được được chút là lại chủ động gây sự với người đàn ông bên cạnh cô ta, hạ gục đối phương rồi dẵm dưới chân, đa số phụ nữ đều sẽ chấp nhận, thậm chí đi theo hắn ngay tại hiện trường, trừ khi gặp phải đôi nam nữ si tình, nhưng cũng không sao, chỉ cần lưu lại ấn tượng mạnh trong lòng người phụ nữ thì ắt sẽ có cách.

Cho nên lúc Long Thiên lên tiếng rõ ràng đã trở thành mục tiêu của Đại Tượng rồi, hắn hùng hổ đi tới định ném Long Thiên ra ngoài, Long Thiên cười xua tay ra vẻ rất yếu thế lùi lại một bước, nói: "Vị đại ca này, tôi chỉ xem náo nhiệt thôi, không đến mức phải động thủ đâu".

Đám phụ nữ vốn rất mong đợi ở Long Thiên nghe thấy vậy thì đều thất vọng, ngay đến Kim Tú Nhã khá có cảm tình với Long Thiên cũng thất vọng, vừa nãy lúc An Tử Húc sỉ nhục cô ta, cũng không thấy Long Thiên lên tiếng nói đỡ vài câu, bây giờ tình hình thế này càng không cần phải nói, mặc dù chỉ mới quan biết chưa đến một ngày, nhưng đã là đàn ông mà thiếu chút tâm huyết dâng trào thì chung quy lại cũng hơi đáng tiếc, đặc biệt là trong lúc này hi vọng càng lớn thì thất vọng lại càng nhiều.

Biểu cảm của Kim Tú Nhã đương nhiên không qua được mắt Long Thiên, có điều Long Thiên cũng không để ý, anh cũng không phải không định ra tay, chỉ là không có ý định ăn cho no rồi đưa đầu ra cho người ta dẵm lên.

Tên Đại Tượng kia không cần đoán nhiều, ít nhất cũng có tu vi cấp Địa, lão giả mặc áo đen vừa nhìn đã biết thực lực không kém Đại Tượng, còn về tay thiếu gia trẻ tuổi kia thì ẩn giấu khí hải rất tốt, Long Thiên không thăm dò được, đoán chứng hắn có bảo bối gì đó giúp hắn che giấu chân khí phát tiết ra ngoài, hoặc là có lẽ bản thân hắn đã có năng lực khống chế khí hải, bất luận thế nào cũng không dễ đối phó.
Chương 368: Không còn cười được nữa

Nhóm người cứ vậy đi đến bãi đỗ xe rộng hơn, Long Thiên là người đi cuối cùng, Diệp Yêu Tinh ngoài mặt rất bình tĩnh, nhưng Long Thiên biết lòng cô ta đã bắt đầu hoảng loạn rồi, có điều như vậy cũng tốt, vừa hay có thể xem thế lực nhà họ Diệp cũng như thực lực của Diệp Yêu Tinh thế nào, ví dụ như một chiêu thức nào đó mà người thường không thể sử dụng được.

Hai nhóm người chia thành hai phe xuất hiện trong bãi đậu xe, vị cậu chủ đó châm một điều thuốc, không hề vội vàng ra tay trong khi người cầm đầu là Đại Tượng thì làm nóng người trước mặt mấy cô gái, lòng thầm nghĩ, chờ lát nữa sẽ đánh một trận tới bến, để lại ấn tượng sâu sắc cho cậu chủ và mấy cô gái kia.

Ông cụ áo đen thì vẫn không có động tĩnh gì, như thể mọi chuyện đều nằm trong tầm kiểm soát của ông ta vậy.

An Tử Húc lộ ra vẻ mặt đắc ý hèn hạ, hôm nay dù có phải cáo mượn oai hùm, hắn cũng phải khiến cho đám đàn bà này quỳ xuống xin tha.

Không ai ngờ chuyện này lại giống một cục tuyết, càng lăn càng lớn như vậy.

Rất nhanh, người mà Tiểu Ngọc gọi đã tới, ba chiếc xe việt dã quân dụng với biển số đặc biệt gầm rú, chín người đàn ông to lớn không mặc quân phục rằn ri đằng đằng sát khí bước xuống xe, Long Thiên nghĩ những người này dù không phải là lính đặc chủng đã giải ngũ thì cũng không phải loại tầm thường, trong đó còn có một người là cao thủ cấp Huyền thượng phẩm, xem ra chồng của người phụ nữ tên Tiểu Ngọc này lai lịch không hề nhỏ, chỉ với vài câu đã có thể khiến nhiều võ giả bán mạng cho anh ta như vậy, ít nhất là không thiếu tiền.

Ngoài Diệp Yêu Tinh và Kim Tú Nhã, còn có một nhóm phụ nữ vì sự xuất hiện của đám đàn ông cơ bắp kia mà có lòng tin, họ bắt đầu chế giễu, tuy những người phụ nữ này không có võ lực nhưng bàn về chửi nhau thì không ai bằng, chỉ trong chốc lát họ đã khiến Đại Tượng tức đến nổ đom đóm.

"Đại Quân, xử lý đám người kia đi. Ngoài tên công tử bột kia ra thì toàn bộ đều phải quỳ rạp trên mặt đất", Tiểu Ngọc ra lệnh.

"Xin hãy yên tâm thưa cô chủ".

Lấy tiền của người, thay người trừ họa, nếu đã nhận được mệnh lệnh của chủ nhân thì đương nhiên cũng phải làm việc cho chủ nhân.

Hơn nữa, gia chủ nhà này tuy giàu có, nhưng khổ nỗi lại yếu sinh lý.

Tiểu Ngọc đã từng phàn nàn về kĩ năng giường chiếu của anh ta rất nhiều lần, Đại Quân không phải là tên ngốc chỉ biết bán mạng, chỉ cần biểu hiện khí phách một chút thì không sợ bà chủ không cắn câu.

Chờ khi chinh phục được Tiểu Ngọc hắn sẽ lên kế hoạch giết chết tên cậu chủ yếu sinh lý kia, cuối cùng chẳng phải tiền đều thuộc về tay hắn sao.

Vì vậy hắn không hề có ý sai toàn bộ người lên vây đánh Đại Tượng mà rất có quy củ, sai một người lên đấu tay đôi thăm dò thân thủ đối phương trước, thế nhưng bi kịch cũng bắt đầu từ đây.

Một người đàn ông còn khá trẻ, cơ bắp cuồn cuộn hung hãn xông lên, anh ta còn chưa kịp nói lời cay độc nào đã bị Đại Tượng dùng một quyền đánh bay ra xa hơn mười mét, ngã lăn lóc như một con chó, đến nỗi méo cả mặt như bị gãy mất mấy khúc xương.

Thế này là đã nương tay lắm rồi.

Đại Tượng ngáp một cái nói: "Đừng lãng phí thời gian nữa, lên hết đi, đánh hạ các người xong, tôi còn bận đi tìm một đêm xuân với các người đẹp nữa".

Mấy cô gái lúc đầu còn chê cười chế giễu giờ đều im lặng, dù biết tên Đại Tượng này rất lợi hại, nếu không cũng không thể một mình đánh gục hơn hai mươi tên xã hội đen, nhưng tận mắt chứng kiến còn kinh ngạc hơn tưởng tượng nhiều.

Họ không phải người trong giới võ giả, sao có thể hiểu chân khí, khí hải, khí áp là cái gì, họ nhận định một người có mạnh hay không đều dựa vào độ cường tráng của thân hình, những người có thân hình ngang ngửa Đại Tượng đều thua chỉ trong một chiêu, kết cục của những người khác đương nhiên cũng không khác là bao.

"Tiểu Ngọc, cứ tiếp tục như vậy không ổn đâu, hay cậu cho họ lên hết đi".

"Đúng vậy, tên đó như một con quái vật vậy, tớ không muốn bị hắn đưa đi đâu".

"Làm sao đây, Diệp Yêu Tinh, cậu nghĩ cách gì đi chứ”.

Mấy cô gái cuối cùng cũng bắt đầu hoảng sợ, nhìn Diệp Yêu Tinh như sợi dây cứu mạng cuối cùng, Diệp Yêu Tinh vẫn còn đang do dự, có nên nhờ gia tộc cô ta nhúng tay vào không, không biết tại sao khi xảy ra chuyện này, chỗ dựa duy nhất mà cô ta nghĩ đến là Long Thiên, người đang khoanh tay đứng nhìn bên cạnh chứ không phải mấy tên cơ bắp cuồn cuộn trong sân kia.

Nhưng rõ ràng anh chỉ muốn đứng xem kịch chứ không hề có ý muốn giúp đỡ.

Tay sai bị xử gọn trong nháy mắt, lần này Đại Quân không dám khinh địch nữa, tay sai của mình thế nào sao hắn có thể không biết, nói gì thì nói cũng là võ giả cấp Huyền hạ phẩm, vậy mà lại bị đối phương hạ gục chỉ trong vài giây.

Có thể tưởng tượng được, thực lực của người đàn ông trước mặt cũng phải ngang ngửa với hắn ta.

Nếu đối phương đã ngang ngửa hắn ta, thì đành phải sử dụng chiến thuật đánh hội đồng thôi, cẩn thận là trên hết.

Tuy chiến thắng không vẻ vang là mấy nhưng vẫn còn hơn là bại trận, Đại Quân hét lớn: "Lên hết đi, đánh chết tên khốn kiếp kia".

Ngỡ rằng thực lực bản thân ngang ngửa với Đại Tượng, Đại Quân xông lên trước, theo sau là một đám đàn ông cao to vạm vỡ, tu vi võ lực cũng không hề yếu.

Theo lý mà nói nếu thực lực của đối phương cũng là cấp Huyền thượng phẩm thì phải dễ dàng xử gọn mới đúng.

Nhưng……

Vừa chạm vào Đại Tượng, Đại Quân mới biết là hắn đã suy nghĩ viển vông, thực lực của tên khốn này đâu phải cấp Huyền, mà rõ ràng là cấp Địa.

Đương nhiên, sau khi ăn một cú đấm hắn ta mới có thể nhận thức được điều này.

Mấy tên đàn ông vạm vỡ phía sau còn chưa kịp vây đánh thì người xông lên trước là Đại Quân đã bị bị đấm bay về phía sau, đập vào cơ thể một người khác.

Không đợi bọn họ phản ứng lại, Đại Tượng đã xông lên đại sát tứ phía như một con voi khổng lồ.

Chỉ trong vòng chưa đầy ba phút, chín người, bao gồm cả Đại Quân đều ngã sõng soài trên mặt đất, không ngừng kêu than, nhưng không ai đủ sức để đứng dậy.

Đại Tượng chán nản nói: "Còn chưa đủ làm nóng cơ thể nữa, đúng là nhạt nhẽo".

Vị cậu chủ trẻ tuổi đứng sau Đại Tượng đắc ý nói: "Bên cô còn người nào lợi hại hơn không? Nếu không thì ngoan ngoãn theo tôi về đi, tôi sẽ yêu thương các cô, đảm bảo không để các cô bị tổn thương đâu”.

Mấy cô gái vô cùng sợ hãi, nếu hôm nay phải theo tên đó về thì đúng là xui xẻo, nhìn vẻ mặt bất lực, đáng thương xen lẫn tuyệt vọng của bọn họ, vị cậu chủ trẻ tuổi cười rộ lên, trên đời này còn có chuyện gì sung sướng hơn bắt nạt kẻ yếu sao? Tất nhiên là không rồi!

Nhưng rất nhanh, hắn ta không còn cười được nữa.
Chương 369: Long Thiên ra tay

Sau khi xử lý đám vệ sĩ võ giả do Tiểu Ngọc gọi tới, Đại Tượng liền nhìn mấy cô gái với ánh mắt tham lam, từ trước tới nay chưa có anh hùng nào mà qua được ải mỹ nhân chứ đừng nói đến loại nhân vật đóng vai nô bộc tham lam ở thời cổ đại như hắn.

Vẻ đẹp của những cô gái này rất khác biệt, nhưng nhìn qua thì chỉ có hai người là khiến Đại Tượng thấy hứng thú, một là người đẹp chân dài 1m80 Kim Tú Nhã, hai là cô nàng tới bây giờ vẫn giữ bộ mặt vô cùng bình tĩnh, Diệp Yêu Tinh.

Nếu không ngoài dự đoán thì người đầu tiên chính là con mồi của cậu chủ, vậy người còn lại chắc hắn cũng có cơ hội chấm mút một chút, nghĩ đến đây thôi là hắn đã vô cùng phấn khích rồi.

Hiện giờ hắn đã là võ giả cấp Địa thượng phẩm, luyện tới thần công kim cương bất hoại, hơn nữa còn là khách khanh của nhà họ Ngụy, ở thủ đô từ lâu đã được hàng vạn người biết đến.

Muốn kiểu phụ nữ nào cũng có, nhưng loại cực phẩm như thế này hắn ta vẫn chưa được nếm thử.

Đại Tượng liếm môi, định dọa mấy cô nàng này một phen để bọn họ ngoan ngoãn nghe lời thì một cơn gió đột nhiên ập đến, giữa mùa hè oi bức lấy đâu ra gió đông chứ, đang băn khoăn không biết chuyện xảy ra gì thì một bóng người bỗng nhiên xuất hiện.

Đại Tượng kinh ngạc, nhưng dù gì hắn cũng là một cao thủ cấp Địa thượng phẩm, phản ứng cực kỳ nhanh nhạy, bóng hình dưới chân vừa tiến lên, hắn liền lùi người về phía sau, chuẩn bị phản công kẻ địch có thân hình kỳ lạ không biết từ đâu chui ra này, nhưng lại đột nhiên nhận ra đối thủ còn nhanh hơn một bước, hướng nắm đấm trái về phía hắn, nắm đấm dần phóng đại trong con ngươi của hắn, đồng thời mặt đất dưới chân lở ra.

"Ầm!"

Sau một tiếng động lớn, Đại Tượng từ một người đang chiếm thế thượng phong khi giao đấu với đám người Hắc Long giờ lại trở thành kẻ bại trận, đây là lần đầu tiên hắn ta phải chịu thua thiệt như vậy, hắn bị đánh vào má trái, giống như cú đấm mà hắn từng đánh Đại Quân, má hắn bắt đầu méo mó, rươm rướm máu tươi, cả người bay về phía sau hơn chục mét, đập vào thân cây lớn.

Đại Tượng bực bội, hắn còn chưa kịp nhìn mặt mũi đối phương ra sao đã bị đánh bay lên trời.

Chờ đến khi hắn nhịn đau bật dậy mới nhìn rõ đối thủ là ai, không ngờ lại là tên khốn trốn trong đám đàn bà đó, hắn không tin vào mắt mình.

Rõ ràng lúc nãy hắn đã thăm dò đối phương, nhưng không hề cảm nhận được chút chân khí nào đang dao động trong cơ thể, lẽ nào tên khốn này cũng là võ giả, dù vậy nhưng cũng đâu thể một kích đã đánh bay hắn ta như vậy?

Long Thiên ngạo nghễ đứng trong sân, buông lỏng bàn tay đang nắm chặt, cười nói: "Giữa ban ngày ban mặt lại giở trò cướp đoạt dân nữ, đúng là không coi luật pháp ra cái gì".

Long Thiên chỉ ra tay trong chớp nhoáng nhưng đã bức lui người đàn ông vừa nghiền nát đám người Đại Quân, bảo sao mấy người phụ nữ kia không kinh ngạc cho được, lúc này bọn họ mới nhận ra, thì ra người đàn ông luôn tán tỉnh bọn họ lại có võ lực kinh người tới vậy.

Kim Tú Nhã lòng đầy bội phục, sau khi nhìn Long Thiên ra tay, cô ta đã biết mình không hề nhìn sai người, còn Diệp Yêu Tinh thì thở phào một hơi, nếu anh đã chịu ra tay thì cô ta cũng không cần hạ mình đi nhờ người nhà họ Diệp nữa, tuy cô ta là người nhà họ Diệp nhưng dù sao thân phận cũng có hơi nhạy cảm, nếu không đến bước đường cùng cô ta sẽ không cúi đầu.

Tất nhiên, mấy cô gái chỉ ngạc nhiên một lúc rồi lại lộ nguyên hình.

"Này Thiên, cậu lợi hại như vậy thì sao không ra tay sớm hơn, đúng là đáng ghét".

"Đúng vậy, nhìn các chị bị ức hiếp cậu vui lắm có đúng không, đúng là đồ xấu xa".

"Thiên, cho bọn họ một trận đi, đêm nay chị sẽ làm ấm giường cho cậu, chị Tiểu Ngọc nói lời giữ lời".

Đối mặt với tiếng hò gieo cổ vũ của mấy cô gái Long Thiên bất lực mỉm cười, đúng là giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, lúc này mà bọn họ vẫn không quên lợi dụng anh.

Ngoài chút giao tình với Diệp Yêu Tinh, thì lý do mà anh ra tay còn là vì không ưa tên cậu chủ đó, cũng là công tử bột như nhau mà cách biệt lại lớn như vậy, đã thời đại nào rồi còn chơi trò cướp dân nữ, đúng là làm mất mặt công tử thủ đô quá.

Cậu chủ nhà họ Ngụy trước đó còn không ngừng lớn tiếng cười giờ chỉ lạnh lùng nhìn Long Thiên nói: "Không ngờ còn có cao thủ ẩn mình trong đám đàn bà kia, như vậy đi, anh giết Đại Tượng rồi sau này đi theo làm vệ sĩ cho tôi, đảm bảo anh sẽ được sống trong vinh hoa phú quý mà kiếp này anh không có cơ hội được hưởng".

Long Thiên nhìn vị cậu chủ đó như nhìn một tên ngốc.

Cậu chủ trẻ tuổi tươi cười, hời hợt nói: "Còn trẻ như vậy đã là cao thủ cấp Địa, anh là người của gia tộc nào? Chắc không thể là mấy loại phế vật như Phạm Thái Nhàn rồi.

Những gia tộc đáng để kể tên ở Bắc Hải cũng chỉ có ba gia tộc là nhà họ Diệp, nhà họ Phạm và nhà họ Đỗ.

Nhà họ Đỗ thì đã bị diệt vong không rõ lý do, cậu cũng không phải Phạm Thái Nhàn, vậy chắc là họ Diệp rồi, một nhà họ Diệp nhỏ bé mà cũng dám đối đầu với tôi sao?”

Sắc mặt Diệp Yêu Tinh u ám, đối phương biết rõ cả nhà họ Diệp, vậy chắc chắn là có tình báo rồi, hơn nữa giọng điệu còn không coi nhà họ Diệp ra gì, chẳng lẽ là đại gia tộc nào ở thủ đô đã tình báo cho hắn ta?

Long Thiên không muốn nhiều lời với tên kiêu ngạo này, anh bình tĩnh nói: "Ăn nói cẩn thận chút”.

Vị cậu chủ tên Ngụy Minh Húc này ngơ ra vài giây rồi bật cười, đưa tay lên lau nước mắt vì buồn cười, nhìn chằm chằm Long Thiên vẫn chưa xuất chiêu, nhưng lại hỏi ông Liễu bên cạnh: "Thằng nhóc này cấp bậc thế nào".

Ánh mắt ông Liễu âm trầm nói: "Nếu có thể một quyền đánh lui Đại Tượng thì chắc phải ngang ngửa với con gái nhà họ Yên, cũng tầm bán cấp Thiên rồi, cậu chủ, cậu ta là đối thủ tốt để cậu luyện đao đó, hay là chơi với cậu ta một chút đi?"

Ngụy Húc bĩu môi nói: "Hôm nay tâm trạng tôi tốt, còn đang định cân nhắc cho anh ta thay chân vệ sĩ của Đại Tượng nữa".

“Vậy có cần tôi ra tay không?”, ông Liễu hỏi.

Cảm thấy Bắc Hải nhỏ bé này không có mấy ai đáng để hắn phải kiêng dè, Ngụy Húc lắc đầu nói: "Không cần ông ra tay. Để Đại Tượng chơi với anh ta trước. Nếu thắng thì không sao, còn thua thì tôi sẽ tính đến chuyện đổi vệ sĩ".

Hai người đang nói chuyện, không nhận ra bá khí trong cơ thể Long Thiên đã bắt đầu tuôn ra như lũ, thân hình vụt qua, nhào tới chỗ Ngụy Húc trong nháy mắt, một tay ấn mạnh lên trán hắn, khiến hắn trượt dài trên mặt đất tầm 5-6 mét.
Chương 370: Giao đấu

Ngụy Húc không biết thân phận thật của Long Thiên, nhưng nhìn lời nói và hành động của đối phương Long Thiên đã đoán ra hắn là ai, tất cả thành viên của bốn gia tộc Tạ, Yên, Triệu và Ngụy anh đều nhớ rất rõ.

Hiện tại nhà họ Tạ đã suy tàn, nhà họ Yên chỉ có gái không có trai, vị cậu chủ nhà họ Triệu kia thì nhát như thỏ đế, không dám bước chân khỏi thủ đô nửa bước, nếu vậy người trước mặt đây chắc hẳn là cậu chủ nhà họ Ngụy rồi.

Nếu đã là kẻ thù năm đó vây đánh Long Thiên Tượng thì Long Thiên đã dứt khoát cho cái đầu của hắn nổ tung ngay lập tức rồi, chỉ là Ngụy Húc và ông Liễu quá xem thường vẻ ngoài không mấy đặc biệt của anh ngược lại Long Thiên cũng không ngờ chân khí của vị cậu chủ giàu có này lại mạnh mẽ như vậy, trông thì có vẻ như hắn đã bị anh giữ chặt đầu, thậm chí còn bay ra xa năm sáu mét, nhưng thực ra khi tay anh vừa chạm vào trán Ngụy Húc thì đã bị văng ra rồi, hơn nữa một bên còn có sự trợ giúp của ông Liễu, hai lòng bàn tay ông ta đẩy ra, một cơn gió mạnh mẽ ập vào Long Thiên.

Long Thiên không hứng thú với mấy trò một mạng đổi một mạng nên đành trơ mắt đứng nhìn cơ tốt hội tốt vuột khỏi tay, sau khi để vuột mất Ngụy Húc anh nhanh chóng tránh sang một bên, đẩy lùi khoảng cách với ông Liễu.

Cậu chủ họ Ngụy ngồi trên mặt đất cười gằn, lộ ra hàm răng trắng tinh, nhẹ nhàng đưa tay vuốt má, không vội đứng dậy, đúng là đáng kinh ngạc, vị cậu chủ nhà họ Ngụy này chính là người gây được tiếng vang lớn trong đại hội thi đấu của gia tộc chỉ sau ba tháng nên đương nhiên thực lực cũng rất mạnh.

Cùng tuổi với Long Thiên, nhưng đã gần bước chân đến ngưỡng cửa cấp Thiên, nếu không hắn cũng không thể bình yên vô sự sau chưởng vừa rồi của Long Thiên.

Ngụy Húc đứng lên, cười nói: "Ông Liễu, ông mà cũng có lúc sơ suất sao. Một chưởng vừa nãy của anh ta mà ông cũng không nhận thấy thì thực lực ít nhất cũng phải cấp Thiên rồi, vậy mà ông lại nói anh ta mới cấp Địa, Nếu không phải tính tôi cẩn thận thì e là cái đầu này của tôi đã phải bỏ ở đây rồi".

Ông Liễu hiểu là do ông ta đã quá hấp tấp, hại cậu chủ suýt chút nữa phải chịu thua thiệt, nên áy náy nói: “Cậu chủ mắng đúng lắm, là do tôi sơ xuất".

“Nhưng như vậy cũng tốt”, Ngụy Húc liếm môi nói: “Nếu là cấp Địa thì chưa đáng để tôi ra tay, giờ thì có thể vui vẻ đấu một trận rồi, nhưng tôi chỉ thắc mắc là, từ khi nào Bắc Hải lại xuất hiện một thiên tài như vậy, nói nghe coi, anh là con cháu của gia tộc nào".

Long Thiên không có thói quen tiết lộ thông tin gia tộc trước khi đánh nhau, anh nghiêm mặt nói: "Một người chưa từng biết thay tên đổi họ là gì như tôi đây chính là Tần Tung Hoành, con cháu nhà họ Tần”.

Diệp Yêu Tinh vốn đang lo lắng không biết một mình Long Thiên có thể đánh lại ba người không, nhưng nghe đến đây suýt nữa cô ta đã cười thành tiếng, tên này đúng là không biết xấu hổ, lấy Tần Tung Hoành ra làm bia đỡ đạn.

Kim Tú Nhã hỏi với vẻ mặt ngây thơ: "Khuynh Thành, anh ta tên là Long Thiên mà? Sao giờ lại thành Tần Tung Hoành rồi? Lẽ nào anh ta có hai tên".

Diệp Yêu Tinh cười nói: "Anh ta thích gây sự ấy mà, tên ngốc đó thân thủ rất lợi hại, nhưng cũng rất gian xảo. Chẳng trách ngay cả Đỗ Sĩ Nguyên cũng phải bại dưới tay anh ta”.

Kim Tú Nhã không hiểu nội tình bên trong, dù sao chỉ cần Long Thiên có thể đánh bại những người đó là được, vì vậy cô ta cũng không hỏi nhiều nữa.

Đám người Tiểu Ngọc thấy Long Thiên chiếm được thế thượng phong, mặt ai cũng phấn khởi hẳn, nhiều người còn phàn nàn với Diệp Yêu Tinh là, nếu biết trước anh mạnh như vậy thì để anh ra tay từ đầu là êm đẹp rồi.

Diệp Yêu Tinh cũng muốn vậy lắm chứ, chỉ là quan hệ giữa cô ta và anh chưa đến mức đó vì vậy cô ta mới luôn im lặng không mở lời.

Dù không biết tại sao, nhưng hình như Long Thiên cũng có mâu thuẫn với mấy người đó, có điều như vậy cũng tốt, cô ta không phải nhờ đến sự giúp đỡ của mấy tên khách khanh ngu ngốc nhà họ Diệp nữa, chỉ là, liệu Long Thiên có phải đối thủ của ba người kia không?

Có vẻ Ngụy Húc chưa từng nghe nói đến nhà họ Tần, hắn hỏi ông Liễu ở bên cạnh: "Nhà họ Tần là ai?"

"Hình như là một gia tộc nhỏ từng thuộc nhà họ Đỗ, nhưng gần đây đã lật đổ nhà họ Đỗ. Cậu chủ, chúng ta không có nhiều tình báo về chuyện này, nhưng nếu có thể lật đổ nhà họ Đỗ thì thực lực của gia tộc này cũng không nhỏ đâu”, ông Liễu thành thật nói.

Ngụy Húc trầm ngâm rồi ồ lên một tiếng, thân hình bạo khởi, đột nhiên hóa nhẫn chân khí trong không trung.

Một thanh đao dài màu đỏ giống hệt Kim Cương hiện ra trong tay hắn với khí thế kinh người.

Ông Liễu mặc áo choàng đen hai tay đút túi, híp mắt quan sát trận chiến, nhưng thật ra trong lòng vẫn luôn để mắt tới Long Thiên, nếu đối phương có bất kỳ hành động nào tổn hại đến cậu chủ, ông ta sẽ lập tức giết chết đối phương.

Long Thiên sớm đã có chuẩn bị, thân hình lùi về phía sau vài bước, tay trái đẩy chuôi thanh trường đao của đối phương ra, sau khi né một nhát đao liền rời khỏi chiến trường, Ngụy Húc chém đao thứ hai xuống gần như trong tích tắc.

Thân thể Long Thiên ngả về phía sau, như ngã mà không ngã tránh kiếm thứ hai.

Ngụy Húc hoành tẩu vài bước, chém xuống kiếm thứ ba, thân thể Long Thiên trở về tư thế đứng thẳng, mặc kệ lưỡi đao mà lướt qua, thúc một cái vào trán hắn, bá khí mạnh mẽ trong tay đủ để nghiền nát đầu của vị cậu chủ này.

Một chưởng này quá dữ dội, Ngụy Húc muốn tránh cũng không được, nhưng đúng lúc này, người vẫn đang đứng một bên chờ thời cơ là Đại Tượng đột nhiên xuất hiện phía sau Long Thiên, ôm chặt lấy anh, cơ bắp cuồn cuộn, khí hải dâng trào, hai cánh tay giống như xiềng xích siết chặt Long Thiên, sau đó hét lên: "Cậu chủ, mau đâm chết tên khốn này đi".

Khuôn mặt của Ngụy Húc sau khi vừa thoát khỏi một chưởng của Long Thiên lập tức trở nên dữ tợn, hai tay nắm chặt đao đâm về phía trước, có Đại Tượng khống chế đối phương, chắc chắn anh sẽ không tránh được một đao này.

Long Thiên mặt không cảm xúc, chỉ âm thầm phát lực, bá khí xung quanh bao phủ lấy cơ thể anh, tạo thành một chiếc áo khoác trong suốt, trường đao của Ngụy Húc đâm vào, nhưng chỉ chạm được đến trước ngực Long Thiên rồi không vào được nữa.

Lần đầu tiên Ngụy Húc lộ ra vẻ mặt ngạc nhiên.

Long Thiên dùng lực đẩy cánh tay Đại Tượng ra, sau đó hướng về phía ngực Ngụy Húc, cậu chủ họ Ngụy đã tu luyện tới bán cấp Thiên này không kịp hóa y chân khí, trên ngực bị thủng một lỗ nhỏ do Bồ Tát tạo ra.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK