• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 36: Cái bạt tai

Long Thiên tự động bỏ ngoài tai câu nói vừa rồi của Lăng Phong, chỉ quay đầu lại bình thản hỏi: “Con lợn đấy tát cô?”

Mộc Tiểu Nhã rụt rè gật đầu, Long Thiên chợt nghiêm mặt, nói bằng giọng ra lệnh: “Đánh trả!”

Mộc Tiểu Nhã lắc đầu ra ý không dám, mụ vợ giàu có lại như nghe được câu chuyện cười, chỉ tay vào mặt mình nói: “Đây, mặt tôi đây, tôi không tin thứ ti tiện như cô dám đánh lại tôi!”

Càng lúc càng có đông người tới xem, thấy vậy mụ vợ giàu có càng đắc ý nói: “Tới đây, có gan thì cô đánh tôi đi!”

Mụ vợ giàu có tỏ ra không sợ, mụ ta là quản lý của một công ty kiến trúc, công trường cách nhà hàng này không xa, chỉ cần Mộc Tiểu Nhã dám động tay, mụ ta chắc chắn sẽ cho đôi tình nhân nghèo rớt mồng tơi này phải nằm cáng mà ra khỏi đây.

“Bốp!”

Đáp lại lời thách thức vừa rồi của bà ta, là một tiếng bạt tai ròn rã, tuy nhiên cái bạt tai này không dành cho mụ ta, mà là vào thẳng mặt Lăng Phong từ đầu chí cuối vênh váo chế diễu. Cái tát bất ngờ này, đã đánh văng luôn cả răng cửa của Lăng Phong ra ngoài.

Mụ vợ giàu có có chút ngớ người, Long Thiên lại thẳng chân đạp mạnh vào đũng quần của Lăng Phong, cú đá này khiến gã đang phê thuốc phải quỳ bò ra đất không gượng dậy được.

Lăng Phong lúc này miệng đầy máu không dám ngẩng đầu nhìn thẳng vào người đàn ông dũng mãnh đang ở trước mặt mình, gã không ngờ rằng, đối phương lại ra tay tàn nhẫn đến thế.

Đây là lần đầu tiên Long Thiên phẫn nộ như vậy khi tới Bắc Hải, cho nên anh không thể bỏ qua, một khi đã không còn kiềm chế bản thân anh như trở lại cậu ấm năm nào vô pháp vô thiên. Long Thiên lại đá thêm phát nữa vào ngực Lăng Phong, sau đó lại dùng gót chân di qua di lại chà đạp trên ngực gã, miệng không ngừng lặp lại câu nói với Mộc Tiểu Nhã: “Đánh trả!”

Lăng Phong đau đớn tột cùng, mụ vợ giàu có thấy chồng mình bị đánh ra nông nỗi như vậy, định bụng chạy tới chỗ Mộc Tiểu Nhã gây sự, nhưng mụ ta còn chưa kịp ra tay, chỉ thấy Long Thiên tiện tay phóng con dao trên bàn ăn, con dao không gây ra đòn chí mạng, song lại thấy tóc mái của mụ ta đang ghim trên tường!

Hành động này khiến nhiều người đứng xung quanh không ngớt lời khen, bởi nó quá ngầu, mụ vợ giàu có lúc này chân tay luống cuống, vừa rồi nếu chậm một bước, con dao đã làm một đường trên cổ mụ ta, lúc này mụ ta không dám xông tới, mà chỉ lấy điện thoại ra gọi trợ giúp.

Long Thiên cũng không thèm để ý, thậm chí còn không thèm nhìn một cái về phía mụ ta và Mộc Tiểu Nhã, anh chỉ thuận tay xách Lăng Phong đã bị đánh bầm dập đi về phía cửa sổ. Không ai biết kẻ đáng sợ này đang định làm gì, chỉ thấy Long Thiên cầm đầu Lăng Phong đập vỡ cửa kính, sau đó để nửa người Lăng Phong trên thành cửa sổ, miệng vẫn không ngừng lặp lại lời nói ban nãy: “Đánh trả”.

Đây là tầng thứ năm, Mộc Tiểu Nhã khẽ há miệng, cô biết nếu không nghe theo lệnh của anh, anh sẽ quẳng Lăng Phong qua ngoài cửa sổ. Cô lập tức quay ra nhìn về phía mụ vợ giàu có, mụ ta lúc này sợ run người, ánh mắt tràn ngập vẻ kinh hãi, trong lúc Mộc Tiểu Nhã do dự, đã nghe thấy tiếng rên rỉ của Lăng Phong.

Mộc Tiểu Nhã sợ Long Thiên sẽ vì cô mà giết người, không còn cách nào chỉ đành tát mụ vợ giàu có kia một cái, mụ ta cũng không dám tránh, nhưng cái tát này chẳng khác nào muỗi đốt cột điện.

Long Thiên không hài lòng, chỉ lạnh lùng nói: “Tôi không nghe thấy tiếng”.

Mộc Tiểu Nhã cắn răng, lần này cô lấy hết sức giáng một cái bạt tai thẳng mặt mụ vợ giàu có, tiếng “bốp” vang khắp cả gian phòng, mặt mụ vợ giàu có lập tức sưng đỏ, Mộc Tiểu Nhã đột nhiên khóc thành tiếng, sau đó không cần Long Thiên phải nhắc, cô liên tiếp tát thêm vài cái.

Cô vừa khóc vừa vung tay, dường như sau mỗi cái tát là tiếng gằn hằn học thoát ra theo, tiếng khóc của cô cũng càng thê lương hơn. Mộc Tiểu Nhã là cô gái đơn thuần, nhưng không có nghĩa là cô không biết hận, từng vết thương lòng cũng được xoa dịu sau từng cái tát. Cuộc đời của kẻ khốn nạn là như vậy, phải biết phản kháng, bằng không cả đời sẽ bị người ta dẫm đạp lên, tốt nhất là nên thẳng tay bóp chết ký ức, mới có thể lấy lại niềm tin cuộc sống.

Đây giống như một nghi thức cáo biệt.

Tay của Mộc Tiểu Nhã cũng đánh tới mức sưng đỏ lên, Long Thiên lúc này mới quẳng Lăng Phong nửa tỉnh nửa mê tới trước mặt Mộc Tiểu Nhã, giọng điệu ngạo nghễ giống như học sinh cá biệt đang dạy hư học sinh ngoan, nói: “Thoải mái không?”

Mộc Tiểu Nhã gật đầu một cách nặng nhọc.

“Đi!”

Long Thiên cũng không thèm để ý tới đôi cẩu nam nữ đang bần thần ngồi lăn lóc trên mặt sàn, anh dắt tay Mộc Tiểu Nhã đi xuống dưới, cùng lúc đó có không ít công nhân tay cầm vũ khí đứng ở cầu thang, Long Thiên không có ý dừng lại, kéo tay Mộc Tiểu Nhã, xông tới đá bay tên xấu số xông lên đầu tiên, sau đó một tay kéo Mộc Tiểu Nhã, tay kia đồ sát tứ phương, kẻ nào xông lên giết chết kẻ đó!

Cứ như vậy Mộc Tiểu Nhã nép sau Long Thiên mà thoát ra ngoài, cảm thấy có đôi chút hùng hồn khi đối diện với thiên binh vạn mã, lúc này đầu óc Mộc Tiểu Nhã như dừng hoạt động, bởi cô nằm mơ cũng không ngờ rằng, ngay cả tình tiết ít xuất hiện trong phim ảnh lúc này lại xảy ra ngay trước mắt mình, đợi tới lúc Long Thiên kéo cô xuống dưới lầu, quay đầu lại nhìn, chỉ thấy đám công nhân nằm la liệt khắp nơi.

Long Thiên đứng ngoài đường nắm tay Mộc Tiểu Nhã, bình tĩnh nói: “Sau này dù có gặp phải chuyện gì, cũng không được sợ, chỉ cần tôi ở bên cạnh, tôi đều sẽ hành động như ngày hôm nay, cho dù tôi không tự biết lượng sức, bị người ta đánh tới tàn phế, cũng không được hoảng loạn, vì tôi nhất định sẽ đứng dậy.”

Mộc Tiểu Nhã cuối cùng cũng đã dừng khóc mà gật đầu, sự kiên định hiện rõ lên gương mặt tràn ngập hạnh phúc của cô.

Cô quyết định, lần sau gặp anh, cô sẽ cột tóc đuôi ngựa.
Chương 37: Hoa dành dành nở rộ

Long Thiên không biết suy nghĩ của Mộc Tiểu Nhã, anh chỉ cảm thấy có thể xoa dịu khúc mắc trong lòng thật tốt. Lần này anh không chỉ giúp Mộc Tiểu Nhã mà còn coi như giúp chính mình. Điều anh nợ cô gái tóc đuôi ngựa năm đó có lẽ cả đời này cũng không trả hết được, nhưng được bao nhiêu thì hay bấy nhiêu. Long Thiên biết bản thân mình ích kỷ, Mộc Tiểu Nhã không phải người thay thế nhưng anh không nhịn được.

“Có gì mà khóc chứ”, Long Thiên nói. Anh không định nhân màn anh hùng cứu mỹ nhân mà đẩy nhanh đến bước tiếp theo, cứ chậm rãi tỉ mỉ từng bước mới có thể đạt được kết quả tốt nhất. Hơn nữa, như vậy cũng dễ nói chuyện vói vợ anh hơn. Thỏ không ăn cỏ gần hang, trước mắt Long Thiên không làm được loại chuyện thất đức này.

Trên mặt Mộc Tiểu Nhã vẫn còn vệt nước mắt, nghe anh nói vậy thì lập tức nín khóc, mặc dù vẫn còn vài âm nghẹn ngào nhưng nghe lại vô cùng êm ái. Cô ngẩng khuôn mặt đáng thương lên nhìn Long Thiên.

Long Thiên thở dài, xoa đầu cô: “Cô gái tốt như cô không cần rơi nước mắt vì loại đàn ông như vậy. Tôi không biết đã xảy ra chuyện gì nhưng có thể khiến cô bé đáng yêu của chúng ta nói ra lời như vậy thì nhất định không phải người tốt. Lần này tôi tự ý cho hắn một bài học, cô cảm thấy tôi tự tiện xen vào chuyện của cô, không tôn trọng cô thì có thể mắng tôi”.

Mộc Tiểu Nhã lắc đầu: “Tôi nên sớm làm như vậy rồi, chỉ là không đủ can đảm, lần này cảm ơn anh tiếp sức cho tôi”.

“Chỉ cảm ơn thôi à? Tôi mạo hiểm bị cảnh sát bắt mà giúp cô đánh người, ít nhất cũng phải lấy thân báo đáp mới thể hiện rõ thành ý chứ?”, Long Thiên cười nói.

“Hả?”, Mộc Lệ Nhã sợ ngây người, nhưng nhìn khuôn mặt tươi cười đầy vẻ trêu chọc của anh thì cô biết anh chỉ đùa mà thôi, vì thế thở phào, thậm chí còn cười hùa theo: “Anh Long, nếu anh muốn thì tôi nguyện lấy thân báo đáp”.

Bị Mộc Tiểu Nhã trêu chọc lại, Long Thiên kinh ngạc. Anh cũng chỉ là nói vậy mà thôi, nếu cô thật sự muốn anh đi thuê khách sạn, cho anh tiền cũng không dám, dù sao chuyện một chân đạp n thuyền không phải chuyện dễ dàng gì. Chưa chinh phục được Vương Lệ Trân mà đã lên giường với trợ lý của cô ấy thì chẳng khác nào đùa với lửa, chết lúc nào cũng không hay.

Hiếm khi thấy Long Thiên kinh ngạc như vậy, Mộc Tiểu Nhã cười nói: “Sao anh Thiên không nói chuyện nữa vậy? Khí thế hùng hổ vừa nãy đi đâu rồi?”

“Cô nhóc, đừng ép tôi!”, Long Thiên ra vẻ hung dữ nhưng hoàn toàn không có tác dụng với Mộc Tiểu Nhã. Cô sớm đã coi anh là người tốt, hoàn toàn không tin anh sẽ tổn thương cô, vì thế càng đùa dai.

Đắc ý một lúc xong Mộc Tiểu Nhã mới lè lưỡi, hai tay dắt sau lưng mà đi, trong lúc vô ý, đường cong bộ ngực càng hiện ra quyến rũ. Cô mỉm cười: “Anh Long, chúng ta đi đâu tiếp đây?”

Long Thiên đi sau cô, châm điếu thuốc rồi nói: “Đưa cô về nhà, hơn nữa đừng gọi tôi là anh, cứ thấy sai sai, gọi Thiên là được rồi, tôi cũng không lớn hơn cô bao nhiêu”.

“Thiên bao tuổi rồi? Tôi còn tưởng anh sắp 30 rồi chứ”, Mộc Tiểu Nhã ra vẻ ngây thơ cho anh một nhát trí mạng.

Long Thiên suýt nữa bị sặc khói thuốc, đành bất đắc dĩ nói: “Trông tôi già vậy cơ à?”

“Dù sao trông cũng không trẻ như tôi. Ý tôi không phải là vẻ ngoài của anh mà là phong cách ấy. Khả năng ngôn ngữ có hạn nên tôi cũng không biết nói sao nữa”.

Mộc Tiểu Nhã đã đi theo Vương Lệ Trân được nửa năm, cũng coi như biết mùi đời, những thanh niên tuấn tú, tài giỏi ở Bắc Hải cô gần như đều từng gặp rồi. Có người thông minh phi phàm, có người ngông cuồng ngang ngược, cũng có người miệng lưỡi độc địa dơ bẩn nhưng không có ai phức tạp như người đàn ông trước mặt này. Người đã quen với những bài toán một cộng một đơn giản như Mộc Lệ Nhã đột nhiên phải làm một bài còn khó hơn giải phương trình hàm số thì chỉ còn cách vò đầu bứt tai, bó tay chịu trói.

“Ông tôi từng nói, gặp sóng to gió lớn cỡ nào cũng phải bình tĩnh, cho dù không làm được cũng phải giả vờ làm được, lâu dần sẽ thông minh ra”, Long Thiên vui vẻ nói: “Đương nhiên tôi cũng không phải loại đàn ông mưu mô, cô có thể yên tâm. Tôi giúp cô trút giận, 1/3 là vì ngồi nhìn không yên, 1/3 là vì ảo tưởng được cô nhào vào lòng, 1/3 còn lại…”

Long Thiên không nói nữa, Mộc Tiểu Nhã như học sinh tiểu học tranh trả lời: “Bởi vì tôi rất giống cô gái tóc đuôi gà?”

Long Thiên khựng lại. Quả nhiên con gái vẻ ngoài có ngốc nghếch đến đâu thì trong lòng còn nhạy bén hơn cả Sherlock Holmes, trong chớp mắt đã đoán được gần hết. Long Thiên vô thức cảm thấy có lỗi với cô gái ngây thơ trước mặt này, vì vậy anh giải thích: “Cô là cô, cô ấy là cô ấy”.

Mộc Tiểu Nhã tò mò hỏi: “Thiên, kể cho tôi nghe chuyện anh và cô ấy đi”.

Long Thiên hít một hơi thuốc, gọi một chiếc taxi lại rồi nói: “Lần sau sẽ kể cho cô, về nhà trước đi”.

Mộc Tiểu Nhã không lên xe, phồng miệng nhìn anh làm nũng.

Long Thiên bất đắc dĩ: “Lên xe đi, coi như giải sầu cho cô vậy”.

Mộc Tiểu Nhã lúc này mới vui vẻ lên xe. Long Thiên cũng lên cùng. Mộc Tiểu Nhã nói địa chỉ cho tài xế, hoàn toàn không e dè. Sau đó cô giống như một đứa trẻ muốn được nghe kể chuyện mà im lặng ngồi đó, đôi mắt tràn đầy mong chờ mà nhìn Long Thiên.

Long Thiên biết không tránh được nên đành mặc. Anh hồi tưởng lại quá khứ, châm điếu thuốc rồi mới chậm rãi nói: “Lúc học cấp ba, tôi là một tên công tử bột, vô tình vô cảm, lúc nào cũng gây chuyện với ông già nhà mình, ngày ngày chỉ nghĩ cách moi tiền của ổng. Buổi lễ khai giảng, có một nữ sinh tên là Lâm Chi Tử lên bục phát biểu. Cô ấy là “trạng nguyên” của trường chúng tôi, mẹ nó, thủ khoa toàn thủ đô đấy, học giỏi đến mức nào chứ. Cô gái cả tên và vẻ ngoài đều xinh đẹp thoát tục ấy lên bục nói rằng đời này cô ấy ghét nhất là đám con ông cháu cha đi cửa sau, bọn họ là sự sỉ nhục đối với trường cô ấy”.
Chương 38: Chuyện cũ

“Lúc đó tôi nghĩ, đệt, thế này chẳng phải là đang khiêu khích đám con ông cháu cha chúng tôi à? Khi đấy tôi đánh cược với bạn, trong vòng nửa học kỳ ông đây sẽ cưa đổ đứa con gái này. Sau đó tôi bắt đầu dùng hết mọi cách, tôi tiến công thì cô ấy phòng thủ, giằng co suốt một năm trời mà cô ấy chưa đổ. Chuyện này trở thành trò cười cho toàn trường. Lúc đầu tôi theo đuổi cô ấy phần nhiều là vì cá cược, nhưng sau này thì thật sự đã thích cô gái thích buộc tóc đuôi gà, để mặt mộc này, bởi mỗi lần nhìn thấy cô ấy đều thấy rất thoải mái, không hề có vẻ giả tạo”.

“Thành tích học tập của cô ấy rất tốt, tôi cố hết sức để đến gần cô ấy hơn, chỉ hy vọng cô ấy sẽ chú ý đến tôi hơn một chút. Lúc đó, đám con ông cháu cha chơi với nhau ở thủ đô đều khinh bỉ nói sớm muộn tôi cũng sẽ chết trong tay phụ nữ nhưng tôi không quan tâm, hơn nữa còn vui vẻ mà tiếp tục làm vậy. Năm lớp 11, tôi đánh cược với cô ấy, tôi nói nếu thành tích thi giữa kỳ của tôi cao hơn cô ấy thì cô ấy phải đi “thuê phòng” với tôi. Cô nhóc ấy coi thường tôi nên đồng ý. Tôi ấy vậy mà hơn cô ấy một điểm, từ đó giành chiến thắng. Buổi tối, tôi thuê một căn phòng tổng thống ở khách sạn quốc tế, cô nhóc ấy bướng bỉnh cũng đến. Hai chúng tôi nằm trên giường, đến bước cuối cùng thì tôi dừng lại. Bởi vì cô ấy khóc. Tôi mặc quần áo cho cô ấy, cô ấy hỏi tôi vì sao? Tôi không biết xấu hổ mà nói: rồi sẽ có một ngày tôi khiến cô ấy cam tâm tình nguyện. Bây giờ nghĩ lại, nếu lúc đó tôi làm sai thì cho dù có được cơ thể cũng không có được trái tim cô ấy”.

“Năm lớp 11 rất vui vẻ vì cuối cùng tôi và cô ấy cũng thuận lợi ở bên nhau. Một tên con ông cháu cha chỉ biết ngày ngày đánh nhau như tôi cũng bắt đầu ngoan ngoãn, rời khỏi cái vòng luẩn quẩn ban đầu. Mỗi ngày tôi đều làm vệ sĩ cho cô ấy, chăm chỉ học tập, cố gắng phấn đấu nhưng vẫn không động đến cô ấy. Một mặt là vì cô ấy không đồng ý, một mặt là tôi không nỡ. Một người đến chính mình còn không hiểu nổi như tôi thì làm sao có thể đem lại hạnh phúc cho cô ấy?”

“Cô ấy là một cô gái rất tốt bụng. Lúc hẹn hò cùng cô ấy, nếu gặp được những tên ăn mày giả ôm trẻ con xin tiền thì cô ấy sẽ đem toàn bộ tiền cho họ, vài trăm tệ cứ cho hết như thế, nhưng lại mắng đám người kia vô nhân tính, trời lạnh mà không quan tâm đến sống chết của đứa nhỏ. Có một lần tôi nói với cô ấy rằng, đám trẻ đó đều là không phải con ruột của họ, chỉ là đạo cụ giống như diễn viên vậy, số tiền đó cho đi không đáng. Ai ngờ cô nhóc ấy lại nói cô ấy biết, nhưng nhìn lũ trẻ chịu lạnh cô ấy cảm thấy rất đáng thương. Những cô gái khác thường sẽ tiêu tiền cho mỹ phẩm nhưng cô ấy nhà đã không giàu có gì, có vài đồng lẻ để tiêu lại đem cho người ta hết, đúng là hào phóng, cứ như một thiên sứ có vòng sáng trên đầu vậy. Cô gái như thế ai mà không yêu cho được cơ chứ”.

“Tôi luôn giấu gia đình chuyện hẹn hò với cô ấy. Người ở thủ đô đặt nặng vấn đề môn đăng hộ đối, tôi không muốn cô ấy bị tổn thương. Tôi muốn cô ấy luôn giữ được sự kiêu ngạo mà cô ấy đáng có được, nhưng cuối cùng vẫn bị lộ ra. Cô chị gái mà tôi coi thường chẳng mấy chốc đã nghĩ ra được cách “chỉnh” tôi. Trong một lần họp mặt gia đình, chị ta gọi cô ấy đến. Lúc đó tất cả mọi người đều mặc lễ phục cùng vest, chỉ có cô ấy mặc một chiếc quần bò không biết đã vá bao nhiêu chỗ cùng một chiếc áo đốm hoa không thể quê mùa hơn được nữa mà đứng đó. Những người họ hàng chẳng tốt đẹp gì liếc mắt nhìn cô ấy, cười ẩn ý. Cô chị giới thiệu cô ấy là bạn gái tôi trước mặt tất cả mọi người, nói cô ấy là cô bé lọ lem ảo tưởng đi giày thủy tinh thì sẽ trở thành công chúa. Đây rõ ràng là muốn trả thù tôi vì nhận được sự cưng chiều mà chị ta không có được”.

“Ngoại trừ bà tôi, một người chị gái khác cùng đứa em trai ngốc nghếch ra, tất cả mọi người đều cười lên. Tôi ngồi tại chỗ không biết làm sao, lúc này mới nhận ra rằng ngay cả cô gái mà mình yêu tôi cũng không bảo vệ được. Cô ấy không khóc, cũng không luống cuống mà cười bước đến khoác vai tôi, rộng lượng mà nói sau này cô ấy sẽ bay lên cành cây làm phượng hoàng. Cô ấy nói: Thiên, anh phải thật cố gắng để em trở thành một phú bà thực sự. Tất cả mọi người đều ngây ra như phỗng”.

“Cô ấy không hề tự ti mà ăn cơm với cả nhà tôi. Lúc đó, cô ấy nói chuyện rất ngọt khiến bà tôi vui vẻ vô cùng. Ngược lại, bà chị muốn xem trò hay của tôi thì mặt mày sây sẩm. Cô ấy cứ thế mà dễ dàng hóa giải trận sóng gió này. Khi đấy tôi mới biết bên trong cơ thể mảnh mai của cô ấy chứa đựng sức mạnh khiến tôi bất ngờ, người tự ti lại là tôi. Tôi nghĩ, tôi xứng đáng với một cô gái tốt đến vậy ư?”

“Ăn cơm xong, trên đường đưa cô ấy về nhà, cô ấy nói một câu mà đời này tôi không thể nào quên được. Cô ấy nói, cho dù tôi nghèo hèn hay giàu có, sinh ra trong gia đình bần cùng hay lắm tiền nhiều của cũng chẳng sao, Lâm Chi Tử cô chưa từng đặt nặng những thứ này, người đàn ông cô ấy coi trọng là người vì muốn cô ấy chú ý hơn mà thức đêm đến hai mắt thâm quầng để học, là người đàn ông có thể bất chấp tính mạng vì không muốn cô ấy bị bắt nạt, là người đàn ông thề rằng sẽ có một ngày khiến cô ấy nguyện ý cởi bộ quần áo trên người mình ra. Một người đàn ông có tốt hay không thì phải xem phẩm chất, sau đó mới đến phẩm hạnh. Hai điều này chỉ khác nhau một chữ nhưng lại hoàn toàn khác nhau, cô ấy tin tưởng người đàn ông tên Long Thiên sẽ không khiến cô ấy thất vọng”.

“Buổi tối đó, cô ấy lại là người “cưỡng bức” tôi”.

“Sau này lại xảy ra chuyện bắt cóc như trong phim. Tôi và cô ấy bị trói vào một căn phòng tối. Cô ấy nói với đám bắt cóc không bằng cầm thú rằng chỉ cần chúng thả người đàn ông của cô ấy ra thì cô ấy nguyện làm tất cả. Tôi như chó điên xông đến cắn đứt họng một tên bắt cóc trong đó nhưng lại không né được viên đạn. Cô ấy chết rồi, vì chắn đạn cho tôi mà chết. Ngoại trừ móc mắt hai tên bắt cóc ra tôi không làm được gì cả. Thời khắc đó tôi mới hiểu rằng tôi kiêu căng và yếu đuối đến nhường nào, tôi không bảo vệ được gì cả, bọn chúng chỉ cần dùng phương pháp bạo lực đơn giản là đã có thể dễ dàng hủy hoại mọi thứ”.

“Cũng năm đó, lần đầu tiên tôi cúi đầu trước ông già nhà mình, chỉ cần trở nên mạnh hơn thì tôi nguyện làm tất cả”.

Kể xong chuyện, Long Thiên im lặng. Mắt Mộc Tiểu Nhã lại đỏ lên, hoa dành dành bên đường lại nở rồi, chỉ là không còn ai buộc tóc đuôi gà yên lặng mà đứng đợi ở đó nữa.
Chương 39: Di Lặc béo

Long Thiên là tay chơi sành sỏi, anh hùng cứu mỹ nhân, phong độ, ga lăng, những thủ đoạn cưa gái anh đều dùng hết với một tay mơ như Mộc Tiểu Nhã rồi. Anh nhân lúc thiên thời địa lợi nhân hòa mà ra vẻ đứng đắn mời cô đi uống trà, dường như chỉ thật sự uống trà mà không làm gì khác vậy.

Sau đó Mộc Tiểu Nhã đỏ mặt, từ chối anh, nhưng sợ anh thất vọng mà bổ sung rằng một thời gian sau lại nói. Long Thiên thầm than thở bản thân đã thất bại nhưng vẫn rất thức thời nói tạm biệt rồi rời đi. Mộc Tiểu Nhã đang định nói gì đó lại thôi, cô chạy đến công viên gần khu chung cư, ngơ ngẩn ngồi đó một tiếng đồng hồ mới rời khỏi.

Lúc đưa Mộc Tiểu Nhã về nhà đã là 9 giờ rồi, Long Thiên xem điện thoại, không có bất kỳ cuộc gọi hay tin nhắn nào. Cũng phải, vợ mình lạnh lùng như thế, chủ động gọi điện cho anh mới là lạ. Không gọi điện thoại cũng không phải chuyện gì xấu, ít nhất cho thấy Vương Lệ Trân đang an toàn.

Long Thiên gọi một cuộc điện thoại: “Tiểu Tiêu, không có chuyện gì đặc biệt xảy ra chứ?”

Tiêu Ngọc Phong được coi là “la thủ thần thám” lúc này đang theo dõi nhà Vương Lệ Trân, nói: “Đội trưởng Long, tất cả đều bình thường như anh đoán, đối phương không mắc bẫy”.

“Nếu dễ dàng mắc bẫy thì chán lắm”, Long Thiên cười nói: “Hôm nay cậu vất vả rồi, tôi lập tức trở về, chúng ta gặp nhau chút”.

“Được”, Tiêu Ngọc Phong đã đứng canh bên ngoài nhà Vương Lệ Trân ba tiếng đồng hồ nhưng không hề oán trách hơn nữa còn rất hưng phấn. Đối với Tiêu Ngọc Phong, có thể cùng làm việc với đội trưởng Long là vinh hạnh của anh ta, hơn nữa còn có thể đánh nhau với cao thủ, quá đã luôn.

Sau khi cúp điện thoại, Long Thiên lại lên chiếc xe taxi vừa nãy. Tài xế buồn cười mà nhìn anh, dường như cảm thấy tên nhóc này thật xui xẻo. Cô gái vừa rồi đáng yêu biết bao nhiêu, cuối cùng lại từ chối anh, đồ ăn đến miệng rồi còn rơi mất, tài xế thật sự tiếc thay cho Long Thiên. Anh lại không rảnh tìm tòi suy nghĩ của tài xế mà chỉ nhắm mắt nghỉ ngơi. Trong đầu lúc này chỉ nghĩ làm sao dụ được tên khốn đang ngấm ngầm quan sát anh ra.

Lúc về đến chung cư thì lại gặp tên Di Lặc béo chuyển đến lần trước đi đổ rác. Gã chào hỏi với anh, đưa cho anh điếu thuốc như lần trước. Hai người vừa hút thuốc vừa nói chuyện. Di Lặc béo đa phần đều xoay quanh vấn đề liên quan đến làm ăn cùng phụ nữ, thỉnh thoảng sẽ kể đến mấy chuyện cười đen tối, phương pháp nhã nhặn, kết hợp với điệu bộ mập mạp của gã tạo thành một câu chuyện cười rất được. Hơn nữa, người này nói năng đưa đẩy, có tiến có lùi, gặp ai cũng nói chuyện được, việc làm ăn hẳn cũng lên như diều gặp gió.

Vì thế, đa phần là Di Lặc béo nói chuyện, Long Thiên nghe, ngẫu nhiên sẽ chen vào vài ba câu như vẽ rồng thêm mắt, một gầy một béo ăn ý với nhau, không đứng đắn chút nào.

Cho đến khi tạm biệt, sau khi ghi lại biển số xe chiếc xe Toyota Carlo sau lưng Long Thiên, Di Lặc béo vốn luôn tươi cười lúc này mới đổi thành dáng vẻ âm trầm hoàn toàn trái ngược, thầm nghĩ đã đến lúc đi xử lý đám ruồi bọ phiền phức này rồi.

Mà Long Thiên lại vòng vèo một lượt, đến khi Di Lặc béo lên tầng mới chậm rãi mà đi đến bên cạnh chiếc xe Carlos, gõ cửa xe. Tiêu Ngọc Phong thò đầu ra nói: “Đội trưởng Long, anh thấy tên mập có vấn đề?”

“Có hơi nghi ngờ. Gã quá nhiệt tình, hơn nữa khi dập điếu thuốc gã dùng thẳng ngón tay. Cậu làm việc ở tổ trọng án nhiều năm như vậy rồi hẳn phải biết người có thể làm dấu vấn tay ở ngón cái và ngón trỏ biến mất thì nhất định có vấn đề, nếu không sao phải làm vậy?”, Long Thiên phân tích.

“Có lẽ tên mập có vấn đề riêng, không liên quan đến chủ tịch Vương”, Tiêu Ngọc Phong cẩn thận nói.

Long Thiên đưa cho anh ta một điếu thuốc rồi nói: “Đương nhiên cũng có thể là tôi đa nghi, Tiểu Tiêu, cậu giúp tôi điều tra kỹ lưỡng tên mập, nếu gọi người của Quỷ Môn thì lại làm lớn quá, quan trọng là từ trước đến nay tôi đều tận lực không dựa dẫm vào tổ chức, vì thế đành phiền cậu giúp vậy”.

Tiêu Ngọc Phong không vui nói: “Đội trưởng Long, anh nói gì vậy, mạng của tôi đều là của anh, sau này anh còn khách sáo với tôi như vậy thì tôi sẽ giận đấy”.

“Mạng cậu trước đến nay đều là của chính mình. Tiêu Ngọc Phong cậu có thể đứng được vững vàng thì tôi cùng lắm chỉ là có thêm trợ thủ đắc lực, quan trọng nhất là cậu không dễ dàng gì bị đánh ngã. Cậu cũng không cần coi tôi là ân nhân cứu mạng, ở Quỷ Môn cậu là cấp dưới của tôi, rời khỏi đó thì chúng ta là bạn bè”, Long Thiên nghiêm túc nói.

Ánh mắt Tiêu Ngọc Phong ánh lên sự kích động, Long Thiên ra vẻ chịu không nổi sự sến sẩm này, khua khua tay trở về biệt thự. Tiêu Ngọc Phong lại khởi động xe từ từ rời khỏi khu dân cư cao cấp. Rất nhiều người ở Quỷ Môn có thể trở thành thuộc hạ của Long Thiên nhưng chân chính được coi là bạn bè của Bạch Diêm Vương lại rất ít, mấy người đó có ai là không xuất sắc chứ. Vì thế không ai hiểu nổi rốt cuộc Tiêu Ngọc Phong kích động cùng kiêu ngạo đến nhường nào.

Long Thiên dùng chiếc chìa khóa Vương Chấn Đào trước khi đi đã nhét cho anh để mở cửa. Trong phòng khách, Vương Manh Manh đang xem hoạt hình, hơn nữa còn là loại rất ấu trĩ như Cừu vui vẻ và sói xám. Long Thiên về thì không ngẩng đầu lên, Vương Manh Manh đối với người anh rể đột nhiên chui ra này của mình hoàn toàn không có hảo cảm. Mặc dù anh nấu ăn rất ngon nhưng chỉ bằng thế mà đã muốn câu được chị gái của cô ta là điều không thể nào.

Vương Manh Manh đã có kế hoạch rồi. Cô ta đã liên hệ với đám hồ bằng cẩu hữu, con ông cháu cha ở trường, dự là tối này sẽ bày hội nghị Diên Hồng với tên này, khiến anh hiểu rõ một tên khốn nạn như anh không xứng với chị gái của cô ta. Bây giờ nếu mở miệng thì chẳng khác nào cô ta cố chủ động thân thiết với anh.
Chương 40: Sứ giả hộ hoa bất đắc dĩ

Suy nghĩ của Vương Manh Manh xoay chuyển rất nhanh, Long Thiên lại phá vỡ sự im lặng nói: “Chị cô đâu?”

“Trong phòng sách đọc sách ấy”, Vương Manh Manh đáp lời.

Long Thiên ồ một tiếng, Long Thiên vừa mới bị Mộc Tiểu Nhã đả kích nên không muốn cãi nhau với Vương Manh Manh, đang tính đi về phòng tắm rửa rồi đi ngủ, ngày mai còn phải dậy sớm đi làm nữa.

Kết quả, không ngờ Vương Manh Manh lại đột nhiên hỏi: “Đồ xấu xí, chút nữa anh có rảnh không?”

Long Thiên thờ ơ nói: “Tôi muốn đi ngủ, ngày mai còn đi làm”.

“Cái loại người như anh mà cũng đi làm à, cái công ty kia cũng dám thuê anh?”, Vương Manh Manh tỏ vẻ khinh thường, cô ta thực sự không thể nói chuyện tử tế được với tên này.

Long Thiên lạnh lùng phản kích nói: “Tôi không phải là một cô thiên kim nhà giàu nào đó, vừa mới sinh ra đã được ngậm thìa vàng, cuộc sống chưa từng phải lo nghĩ gì, tôi phải nuôi sống bản thân, còn phải nuôi vợ, nếu dì nhỏ không hiểu chuyện sau này đòi tôi cho tiền đi phá thai thì ít nhất tôi cũng phải cho được chứ”.

Vương Manh Manh giống như chó bị dẫm phải đuôi, nhảy đổng lên nói: “Anh ăn nói cái kiểu gì đấy, mẹ kiếp anh mới đi phá thai, nói năng bẩn thỉu”.

“Tôi cũng có nói rõ tên ai ra đâu, cô làm gì mà phải vội vàng vơ về mình?”, Long Thiên bật lại.

Vương Manh Manh bị làm cho tức phát điên, đang định nổi cơn tam bành cãi tay đôi với tên này, nhưng đột nhiên lại nhớ đến chuyện hồng môn yến kia thì chỉ đành phải đè nén lại cơn tức trong lòng, đổi một giọng khác nói: “Chút nữa tôi muốn đi hát, anh đi theo làm sứ giả hộ hoa cho tôi”.

“Không rảnh”, con nhãi này đột nhiên khác thường thế này thì chắc chắn có vấn đề, Long Thiên còn lâu mới nhảy vào hố của cô ta.

“Sao con người anh lại như vậy, một mình tôi con gái nửa đêm ra ngoài uống rượu với người ta, thế mà anh yên tâm được à?”, Vương Manh Manh không bỏ cuộc, tiếp tục gào lên.

“Tôi dị ứng với rượu, cũng không thích uống rượu xong lái xe, đi với đám học sinh cấp ba lại còn có khoảng cách thế hệ, đi theo cũng nhạt nhẽo”, Long Thiên lắc đầu nói.

“Có cả người đẹp đấy”, Vương Manh Manh dụ khị.

Long Thiên mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, vẫn kiên trì nói: “Không đi”.

Dì nhỏ nhà anh là kiểu tính tình hung hãn, lúc nào cũng có thể gây ra những việc khiến cho người ta kinh hãi, Long Thiên còn lâu mới tin cô ta chỉ bảo mình đi làm sứ giả hộ hoa đơn giản như vậy. Chắc chắn là có không ít âm mưu đang chờ đợi mình, Long Thiên kiên trì thái độ kính nghiệp và nguyên tắc làm người.

“Rất nhiều, hơn nữa đều là những cô gái độc thân, trẻ trung, ngon lành, mọng nước, cởi mở, chỉ cần anh nghĩ ra được, không có thứ mà Vương Manh Manh này không tìm ra được”, Vương Manh Manh dai như đỉa thuyết phục.

Long Thiên nói đùa: “Không có ảnh thì không có chân tướng”.

Vương Manh Manh ném điện thoại của cô ta qua, giống như tú bà trong KTV nói: “Anh tự lật ảnh mà xem, anh nhìn trúng ai thì tôi sẽ gọi người đó cho anh”.

Long Thiên liếc mắt nhìn vào màn hình điện thoại, quả thực bề ngoài đều rất đẹp, ngực to, mặt nhỏ. Ảnh chụp bên trong máy toàn không phải là đeo túi hàng hiệu thì là lái xe sang, không thì cũng là khách sạn năm sao hoặc là ảnh chụp tự sướng tủ đồ hiệu, hoặc nếu không thì mặc những bộ đồ sexy để lộ ra đôi chân thon dài đi tất giấy màu đen, Long Thiên vừa oán hận đám nữ sinh cấp ba bây giờ không biết liêm sỉ, vừa xem đến mức sung sướng.

Vương Manh Manh lúc này không quên bỏ thêm một câu: “Long Thiên, đám bạn bè này của tôi đều thuộc kiểu đẹp mà không lẳng lơ, là con nhà gia giáo thực sự, cuộc sống cá nhân không hề bừa bãi, những loại kém chất lượng thì tôi đã cho vào danh sách đen rồi, tôi có thể lấy nhân cách của mình để đảm bảo, có thể giúp anh bớt phải vật lộn phấn đấu mười năm”.

Long Thiên ném chiếc điện thoại lại cho Vương Manh Manh nói: “Sao nào? Bé tí tuổi ranh mà muốn chơi trò dùng đường cong để cứu quốc à? Muốn để người phụ nữ khác cướp tôi đi, cho chị cô được giải thoát à”.

“Thông minh”, lần này Vương Manh Manh rất là thành thật.

Long Thiên cuối cùng vẫn lắc đầu nói: “Nhiệm vụ của tôi là bảo vệ chị cô, nếu tôi đi thì chị cô cũng phải đi”.

“Thối lắm, vậy thì tối nay anh còn tự ý rời bỏ vị trí công tác nữa kìa!”, Vương Manh Manh phản bác.

Việc này cũng là có lý do, nhưng mà Long Thiên không muốn giải thích, cho dù có giải thích rồi Vương Manh Manh cũng không hiểu được, lại còn cho rằng anh chẳng qua là viện cớ mà thôi.

Đúng vào lúc hai người đang căng thẳng thì Vương Lệ Trân đọc xong sách đi ra phòng khách, Vương Manh Manh lập tức không dám vênh váo nữa, Long Thiên cũng có chút ngượng ngập. Vương Lệ Trân ở trong phòng sách đã nghe thấy đoạn đối thoại của bọn họ từ lâu, mặt chẳng có biểu cảm gì nói: “Anh đi theo Manh Manh đi, nếu không chút nữa nó sẽ làm ầm lên cả buổi tối đấy”.

Vợ đã đưa ra yêu cầu rồi, Long Thiên chỉ đành phải gật đầu, xem ra Vương Lệ Trân rất chiều chuộng cô em gái của mình, chẳng qua là anh vẫn bổ sung thêm một câu khiến cho Vương Manh Manh tức đến mức suýt nữa thì hộc máu: “Chúng tôi đi KTV, cô cũng đi cùng nhé?”

Vương Lệ Trân hiển nhiên hơi sửng sốt, hai mắt trợn tròn, không biết là đang nổi cáu hay là ném một ánh mắt hút hồn về phía Long Thiên nói: “Trong vòng xã hội của Manh Manh có không ít người đã bị tôi dạy cho một bài học, tôi đi thì bọn chúng khỏi cần chơi nữa”.

Đại khái Vương Manh Manh cũng hiểu được nội tình của việc này nên cũng xen vào nói: “Chị tôi không thích hợp để đi đến những nơi như vậy, Long Thiên, anh rốt cuộc là có đi hay không, không đi thì tối nay tôi tự đi một mình!”

Thấy em gái đã nói như vậy, Vương Lệ Trân cũng có chút không yên tâm nói: “Anh cũng đi theo đi, Manh Manh đi một mình tôi cũng không yên tâm”.

“Vậy cô thì sao?”, Long Thiên hỏi

Vương Lệ Trân lộ ra một nụ cười hiếm thấy nói: “Anh cứ để Tiêu Ngọc Phong đã đứng cả tối nay ở ngoài cửa nuôi muỗi quay lại một chuyến không được à?”

Long Thiên sửng sốt, mánh khoé nhỏ của anh quả nhiên không thể qua được con mắt tinh tường của người phụ nữ này, Long Thiên chỉ đành phải đồng ý, bất đắc dĩ gọi điện cho Tiêu Ngọc Phong đáng thương quay lại.

Vương Manh Manh đã chiến thắng trận này, nên quay về phòng dặm thêm phấn, đại khái khoảng mười giờ, Long Thiên bất đắc dĩ đi theo Vương Manh Manh trang điểm lồng lộn ra khỏi cửa. Lái chiếc xe Maserati GT của Vương Lệ Trân đi, cùng lúc đó, một chiếc xe Toyota Corolla tầm thường xuất hiện ở trước cửa căn biệt thự của Vương Lệ Trân.

Mà tất cả những việc này đều không tránh khỏi sự theo dõi của Di Lặc Béo đang dùng ốm nhòm quan sát từ căn biệt thự bên cạnh, khoé miệng gã cong lên cười lạnh lùng, mở chiếc hòm đựng khẩu súng bắn tỉa M200 ra bắt đầu lắp ráp. Loại súng này được cải tiến từ khẩu M96 của windrunner cho nên lực bắn tỉa cực kỳ mạnh, hơn nữa tiếng động phát ra rất nhỏ, gã rất tự tin Tiêu Ngọc Phong đang ở trên chiếc Corolla kia sẽ không thể phát giác được, chỉ cần bắn một phát gạ gục Vương Lệ Trân, vậy thì gã sẽ hoàn thành nhiệm vụ một cách thuận lợi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK