• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 261: Gợn sóng cuối cùng cũng trở thành một con sóng thần

Tiểu Tề chỉ là một con chim non trên giang hồ mới bước chân vào cấp Huyền, sở dĩ có thể trở thành vệ sĩ của Thích Hoa Thanh chẳng qua chỉ vì anh ta may mắn mà thôi. Nhờ vào tính cách hay giúp người, lúc dìu một bà lão qua đường đã may mắn được Thích Hoa Thanh nhìn thấy nên mới cất nhắc cho anh ta làm lái xe kiêm vệ sĩ của mình. Trong giới võ đạo này thiên tài không thiếu, hậu bối thông minh lanh lợi cũng một đàn một đống, nhưng đa số người trẻ hiện này đều quá đặt nặng thành công và lợi ích nên dẫn đến chẳng có mấy người giữ được phẩm chất nguyên sơ, đó chính là sự lương thiện. Đối với lão hồ ly đã sống hơn nửa thế kỷ Thích Hoa Thanh này mà nói, điều ông ta coi trọng nhất chính là điểm này.

Cho nên tiểu Tề lương thiện chất phác đương nhiên không hiểu được hàm ý trong lời nói của Thích Hoa Thanh rồi, cho rằng sợ rồng là chỉ Long Thiên Tượng, thực ra không phải vậy. Đương nhiên Thích Hoa Thanh cũng không có ý định giải thích rõ ràng cho tiều Tề, không phải ông ta không muốn, mà là tình tiết trong đó quá nhiều, chuyện quá đỗi phức tạp, với chỉ số thông minh của tiểu Tề mà muốn hiểu rõ thì sợ là quá sức mất.

Thích Hoa Thanh nhắm mắt dưỡng thần, lẳng lặng chờ đợi kết cục đã được định sẵn. Lần hợp tác giữa hai nhà họ Thích và họ Tạ lần này là do bố của ông ta đã gật đầu giật đây, vị nguyên chủ tịch thành phố đã xông pha hơn nửa đời người trên quan trường, cả đời làm chính trị không có gì thẹn với lương tâm, chỉ có một nỗi hổ thẹn duy nhất đó với chính là đứa con gái Thích Man Văn của mình, năm đó ông ta mù mắt nên mới không ngăn cản con gái nhảy vào hố lửa. Kết quả là Long Thiên Tượng quả thật không khiến vị nguyên chủ tịch thành phố này phải thất vọng, sau khi lợi dụng con gái ông ta để thành công liền lập tức hất bỏ con gái bảo bối của ông đi, dẫn đến con gái quý báu của mình tâm tàn ý lạnh đã lên núi Ngũ Thái Sơn làm bán ni cô. Mấy năm nay nhìn bộ dạng sầu não của cô con gái mà ông hết mực yêu thương, trong lòng ông Thích vô cùng đau khổ, hận nỗi không thể băm vằm Long Thiên Tượng ra thành ngàn mảnh.

Mà lần này vừa hay là một cơ hội hiếm có, nhà họ Thích gặp mặt nhà họ Đỗ trước, lấy danh nghĩa hợp tác để người nhà họ Đỗ giữ Công Tôn Vô Địch và Long Thiên ở lại thành phố Long, tốt nhất là có thể giết chết được ấu long có huyết mạch thực phượng trong lời đồn kia. Nếu không đợi sau khi trưởng thành rồi tra ra rõ chân tướng ân oán năm đó, thì ít nhất một nửa gia tộc quy ẩn ở thủ đô sẽ phải chịu ảnh hưởng, nhà họ Tạ cũng sợ tai ương ập tới, cho nên mới chủ động hợp tác với nhà họ Thích.

Nhà họ Tạ dốc toàn sức lực, nhà họ Thích dẫn dụ Long Thiên Tượng, quyết tâm giết chết vị Long Diêm Vương đã diễu võ dương oai gần mười năm nay ở thủ đô. Đợi sau khi tất cả lắng xuống, sẽ để cho Long Lăng Tuyết sống trong nhà họ Long phát động thay đổi chính trị, nuốt trọn tập đoàn Tượng Quốc. Đến lúc đó dù cho Công Tôn Vô Địch có trở về, với sự tính toán tỉ mỉ giữa hai nhà Tạ Thích, đối phó với một vị nhân giả thượng tam phẩm còn chưa bước vào Nhân tôn thì có gì khó khăn chứ?

Chuỗi âm mưu độc ác liên hoàn này đã được ông Thích thai nghén từ lâu rồi mới có thể tạo ra được một cơ hội ám sát thiên thời địa lợi nhân hòa tuyệt hảo thế này.

Có điều đã động dụng nhiều cao thủ như vậy nên đã không thể gọi là ám sát nữa, rõ ràng là đối đầu một cách công khai, nhà họ Tạ cược lớn như vậy, nhà họ Thích sao có thể không tương xứng được chứ?

Tiểu Tề thấy chủ nhân không để ý đến mình thì cũng không lên tiếng hỏi tiếp nữa, chỉ cần không phải trực tiếp chém giết đụng mặt vị Long Diêm Vương kia đã là một may mắn rồi. Vị Long Diêm Vương này không chỉ khiến người ta nghe tiếng đã sợ mất mật trên thương trường, mà trong giới võ đạo cũng vậy. Trận đại chiến bốn gia tộc liên hợp lại với nhau dốc toàn lực đến nay vẫn khiến không ít người nghĩ lại còn rùng mình, với tu vi cấp Địa mà giết chết cao thủ cấp Thiên, đây không hẳn là thần kỳ nhưng một lúc giết chết hai người thì còn không khiến người ta phải hoảng sợ sao? Đến nay đã nhiều năm trôi qua rồi, dù chưa từng có lời đồn truyền tai nhau rằng Long Thiên Tượng đã trở thành thánh nhân lục đạo, nhưng trong mắt mỗi võ giả ở thủ đô, ông ấy từ lâu đã là thánh nhân rồi.

Thích Hoa Thanh nhìn thì trông có vẻ rất bình tĩnh, nhưng thực tế so với tiểu Tề cũng chẳng khá hơn là bao, tay cầm điếu thuốc không ngừng run rẩy, sau khi lén tiếp thêm can đảm cho mình, cuối cùng cũng thấy đỡ hơn một chút, ném cho tiểu Tề một điếu thuốc rồi vui vẻ nói: "Đừng căng thẳng, tiểu Tề, Long Thiên Tượng lần này cho dù có mười cái mạng cũng không quay lại được đâu, nhà họ Tạ và bố tôi đã đi bàn cờ này vẻn vẹn một năm nay rồi, chỉ là không ngờ cuối cùng tôi lại trở thành điểm mấu chốt. Long Thiên Tượng vẫn chẳng liên lạc gì với tôi đột nhiên lại phá lệ gọi tôi đi săn, cậu nói xem có phải ông ấy đã tự tìm đến cái chết đúng thời điểm này không?"

"Thật ra, Long Thiên Tượng quả thực đã tăng thể diện cho vị nguyên chủ tịch thành phố nhà chúng ta, tất cả những nhân vật lớn khắp cả Hoa Hạ này, có ai mà không phải giơ ngón tay cái lên khi nghe nhắc đến cái tên này chứ, còn một câu nói thế nào ấy nhỉ, mười năm mới tu hành ra được một Long Thiên Tượng, nếu như khắp Hoa Hạ rộng lớn này cứ mỗi mười năm lại có một Long Thiên Tượng xuất hiện thì nền kinh tế của Hoa Hạ chúng ta từ lâu đã tăng lên mấy chục lần rồi. Bây giờ nghĩ lại, tôi vẫn cảm thấy khá vinh hạnh, có thể trở thành một trong những người cuối cùng đẩy Long Thiên Tượng xuống vách núi, chuyện này đủ để tôi chém gió cả đời rồi, cũng không còn tính toán chuyện năm đó ông ấy khiến em gái tôi phải chịu thiệt nữa".

Tiểu Tề cười ha ha thành tiếng, anh ta chỉ biết bảo vệ người và đả thương người, chứ không biết nịnh bợ, nên cũng không biết hùa theo thế nào.

Thích Hoa Thanh thấy rừng núi bên kia đột nhiên phát ra dị tượng, liền biết trận chiến chắc chắn phải được ghi lại vào sử sách đã bắt đầu rồi. Không được tận mắt trông thấy quả thực có chút đáng tiếc, nhưng Thích Hoa Thanh không hối hận, bằng không nhiều cao thủ đánh nhau như vậy, đen đủi sẽ gặp phải cảnh trâu bò đánh nhau ruồi muỗi chết mất. Ông ta chỉ là một người làm ăn, tu vi cũng chỉ là một cấp Huyền tương tự như tiểu Tề mà thôi, ông ta không thể chịu được sức ép của những cao thủ này.

Trường săn rộng lớn chừng gần sáu ngàn mẫu nổ tung giống như bị dội bom nguyên tử, sản phẳng thành bình địa, Sở Hàn Hương năm nay định tới kinh doanh bãi săn cơ bản là không thể nữa rồi. Tổn hại này bao gồm cả động vật và thực vật cũng không thể nuôi lại trong tám năm mười năm được.

Hai mươi phút sau, dường như tất cả đã thành kết cục đã định rồi.

Thích Hoa Thanh ném điếu thuốc xuống đất rồi dẵm lên, vuốt mặt một cái, dường như trên gương mặt vẫn còn chút biểu cảm anh hùng tiếc anh hùng, chung quy lại Long Thiên Tượng chết cũng hơi đáng tiếc, ông ta dặn dò nói: "Tiểu Tề, phóng mồi lửa đi, xử lý sạch sẽ chuyện này, những việc còn lại thì cứ giao cho Long Lăng Tuyết xử lý là được, tin rằng sau nhiều năm con bé nghỉ ngơi dưỡng sức thì việc thâu tóm tập đoàn Tượng Quốc cũng không phải là khó".
Chương 262: Từ địa ngục trở về

Tiểu Tề nhìn sang bên kia rừng núi, bất giác ngẩn ngơ, vị Long Diêm Vương vừa nhắc đến tên đã khiến người khác phải khiếp vía đó cứ như vậy mà chết rồi sao?

Thích Hoa Thanh cười khổ não, cảm khái nói: "Giang hồ thuộc về thời đại của Long Thiên Tượng cuối cùng cũng phải kết thúc rồi, bốn gia tộc lớn sinh nôi nảy nở, con cháu đầy đàn, hơn nữa ai ai cũng đều là những thiên tài yêu nghiệt khó lường. Đây chính là điểm tốt của gia tộc lớn, tài nguyên, công pháp, sự khôn ngoan đều chẳng thiếu, cho nên bọn họ đều có người thừa kế, Long Thiên Tượng có ai? Cũng chỉ có mỗi một Cừu Đông Thanh có tiền đồ, nhưng lại là con của kẻ thù, Long Lăng Tuyết là người của nhà họ Thích chúng ta, cậu chủ Long Sơn Hổ kia mặc dù là truyền thuyết, nhưng ở thủ đô chẳng phải vẫn luôn là một tên quần là áo lượt sao? Về phần Long Sơn Báo càng không cần nói đến, mẹ kiếp còn chưa cai sữa nữa, chung quy lại Long Thiên Tượng phải già di, còn giang hồ thì xưa giờ không bao giờ quý già yêu trẻ. Thực ra Long Thiên Tượng phải cảm ơn tôi, là tôi đã kéo ông ấy xuống ngựa trong thời đại huy hoàng nhất của ông ấy".

Tiểu Tề hiểu như không hiểu, chỉ cảm thấy tất cả chuyện xảy ra ngày hôm nay như một giấc mơ.

Tay vệ sĩ còn lại sau khi xử lý thi thể của nhân viên hướng dẫn trường săn đã quay lại rồi, cười ha ha nói: "Tiểu Tề à, đừng ngẩn ra nữa, lần này về sẽ bảo ông Thích sẽ thưởng cho cậu bảy tám cô vợ".

Tiểu Tề cười ngốc.

Thích Hoa Thanh tâm trạng khoan khái, chỉ cần làm theo kế hoạch, nhìn thấy ngọn lửa lớn là biết vạn sự thành công rồi, ông ta có thể rời khỏi bãi săn cùng hai người vệ sĩ này rồi.

Thích Hoa Thanh không có lý do gì để không cảm thấy hạnh phúc, từ ngày hôm nay trở đi ông ta có tự tin lấy được miếng bánh to nhất từ chiếc bánh ngọt nhà họ Long, những phần không nuốt được thì tặng cho mất thế gia nhìn chằm chằm như hổ đói khác, chỉ chút lợi ích nhỏ cũng có thể khiến nhà họ Thích trở thành gia tộc lớn nhất thủ đô, đến lúc đó, thành tựu của ông ta chỉ có lớn hơn Long Thiên Tượng, xưng vương xưng đế ở thủ đô là chuyện chắc chắn, nhờ vào trận chiến này, tiền bạc, phụ nữ, địa vị giang hồ cũng sẽ cuồn cuộn mà đến

Nguy hiểm lớn nhất đổi lại được lợi ích lớn nhất.

Thích Hoa Thanh nhếch miệng mỉm cười.

Mãi đến khi một giọng nói mộc mạc hùng hậu vang lên.

"Anh vợ, chuyện gì mà khiến anh vui vậy, chia sẻ với tôi đi".

Nụ cười của Thích Hoa Thanh tắt ngúm, toàn thân chấn động, không dám nhúc nhích.

Đầu óc đột nhiên nhồi máu, tròng mắt ngập tràn tia máu, cuối cùng cố lấy hết dũng khí quay người lại.

Kết quả lập tức nhìn thấy tên vệ sĩ còn lại không phải tiểu Tề bị người đàn ông cường tráng đáng lẽ phải nổ chết rồi đang túm chặt lấy cổ, người đàn ông căn bản không thể sống sót xuất hiện ở đây nửa thân trên lõa lồ, quần áo ban đầu đã bị rách tan hết rồi, để lộ ra hình xăm hắc long năm vuốt quỷ dị, trước sau như một ngạo thị thiên hạ.

Ông ấy giống như một vị ma tôn bước từ dưới địa ngục lên, dùng một cánh tay bóp chặt cứng tên vệ sĩ còn chưa kịp phản ứng gì, nhấc lên nhẹ nhàng, bởi vì lực đạo khủng bố nên vặn nhẹ một chút đã gãy cổ, tên vệ sĩ cấp huyền lì lợm lơ lửng trong không chung thậm chí đến chút giãy dụa tượng trưng cho có cũng không làm được, trực tiếp bị mất mạng!

Mà trong tay còn lại của Ma tôn này đang cầm một chiếc đầu lâu, chiếc đầu lâu đó chính là ông Tạ người được cho là đã bước một chân vào thiên nhân, gương mặt trở lại nguyên trạng chết không nhắm mắt, dường như là bị một dao gọn gàng cắt xuống, chỉ là lúc này đã không còn chảy máu nữa.

Người đàn ông xăm hắc long tựa hồ như khoe ra lực cánh tay khủng bố của ông ấy, giơ cao thi thể đã chết ngắc của tên bảo vệ lên mười cen-ti-mét nữa.

"Sao có thể, có thể giết chết ông Tạ đã bước nửa chân vào thiên nhân, trừ khi chú cũng đã sớm bước vào thiên nhân rồi!", Thích Hoa Thanh nghiến răng run lên nói.

Người đàn ông hắc long ném chiếc đầu lâu cho Thích Hoa Thanh, khiến Thích Hoa Thanh sợ hãi né tránh, lùi về trốn đằng thân cây tùng, người đàn ông bĩu môi cười nói: "Anh vợ, sao anh nhát gan vậy, so với chú hai của anh thì đúng là một trời một vực, lẽ nào ông già nhà anh không nói với anh, trong cuộc bao vây năm đó, Công Tôn Vô Địch thực ra không hề ra tay sao?"

Thích Thanh Hoa có đánh chết cũng không tin, sáu cao thủ cấp Thiên, cộng thêm chú hai kiếm thuật đã xuất thần nhập hóa của ông ta, còn cả số lượng võ giả cấp Địa hơn hai con số lại bị một người đơn thương độc mã giết sạch sao?

Việc này quá khó bề tưởng tượng rồi, mặc dù không thể dựa trên lẽ thường mà phán đoán Long Thiên Tượng, nhưng với tu vi cấp Địa lại có thể giết chết những người đó, việc này tuyệt đối không thể.

Long Thiên Tượng tuy rằng mạnh, nhưng cũng không thể làm được, từ phía sau ông ấy có ba bóng người xuất hiện, đó chính là Thanh Long, Bạch Hổ và Chu Tước trong tứ đại hộ pháp. Thanh Long toàn thân đầy máu, trông cứ như huyết nhân vậy, Chu Tước bị mất một cánh tay, còn Bạch Hổ thì càng thảm hơn, một bên sọ đã bị mất rồi, nhưng vẫn nở nụ cười ngây ngốc, còn Huyền Vũ vì giúp Long Diêm Vương đỡ một kích trí mạng của ông Tạ nên đã tan thành mây khói rồi.

Vẫn còn một ông già cầm kiếm đứng cuối cùng, dựa vào một thân cây nở nụ cười khổ não.

Thích Hoa Thanh nhìn thấy ông già đó thì càng không hiểu, lập tức mở miệng hỏi: "Chú hai, chuyện này rốt cuộc là thế nào vậy?"

Ông già cầm kiếm đó không phải ai khác mà chính là đồ đệ duy nhất của người được cho là một kiếm trảm thiên nhân Từ Thiên Lang, cũng là người dã dạy Thiên Nhân Cửu Kiếm cho Lưu Công Cẩn, ông hai của nhà họ Thích, Thích Đông Phương.

Trong trận chiến vừa nãy cũng là ông ta đã dùng một kiếm trợ giúp cho Long Thiên Tượng dùng dao cắt đầu của ông Tạ xuống.

Nói cách khác, hôm nay không phải là trận chiến vây quét nhắm vào nhà họ Long, mà là trận chiến truy sát nhà họ Tạ.

"Cô nhóc Long Lăng Tuyết này đúng là giống Man Văn, đều là những cánh tay đắc lực bên ngoài, cháu cũng biết anh trai của chú trọng nữ khinh nam, nếu con gái và cháu gái bảo bối đã cùng cầu xin thì ông ấy có thể không mềm lòng sao? Về phần nhà họ Tạ, vốn dĩ chính là gia tộc phế vật vận số đã tận mà thôi, ông Tạ kia được cho là đã bước một nửa chân vào thiên nhân, kết quả chú còn chưa xuất ra chiêu Thiên Nhân Quỳ đã bị Long Thiên Tượng dùng dao cắt bay đầu xuống rồi, cùng lắm cũng chỉ là võ giả cấp Thiên tam phẩm mà thôi, cái gì mà đã bước một nửa vào thiên nhân chứ, đúng là chém gió mà", Thích Đông Phương cười lạnh nói, ngữ khí đầy sự khinh miệt.

Thích Hoa Thanh lúc này mới hiểu ra, thì ra Long Thiên Tượng và ông già nhà mình đã tương kế tựu kế, mẹ nó đúng là nguy hiểm, ngay đến ông ta cũng chẳng hay biết gì. Nhưng để khiến ông già đúng lúc thay đổi ý định thì xem ra Long Thiên Tượng đã đưa ra một cái giá khiến ông già không thể từ chối rồi, có điều thế cũng tốt, như vậy thì ông ta cũng không bị đen đủi theo.

"Mẹ kiếp, Long Thiên Tượng, lần này coi như chú tốt số", Thích Hoa Thanh cười nói.

Long Thiên Tượng cười ha ha nói: "Tôi tặng cả một nhà họ Tạ cho các anh, ngay đến một câu cảm ơn cũng không có, các người mới là sói mắt trắng nuôi phí công đó".

Thích Đông Phương hừ lạnh một tiếng, nhiệm vụ hôm nay của ông ta coi như đã hoàn thành rồi, không còn lý do gì để ở lại đây nữa. Về chuyện bảo Lưu Công Cẩn ám sát Long Thiên thì đúng là ban đầu quả thật ông ta có ý định trút giận thay cho Thích Man Văn, nhưng bây giờ hai nhà Thích Long đã xóa bỏ hiềm khích, nên cũng không cần nữa. Có điều giữ lại nhiệm vụ này coi như cũng là một cuộc thí luyện cho Lưu Công Cẩn.

Sau khi Thích Hoa Thanh và tiểu Tề rời khỏi cùng Thích Đông Phương, Long Thiên Tượng mới ngồi xuống đất, rút ra một điếu thuốc, châm lên hút, ông ấy sống sót ra khỏi bãi săn này có nghĩa là sáu cao thủ cấp Thiên và số lượng cấp Địa ít nhất hai con số kia toàn bộ đã bỏ mạng rồi!

Toàn thân con sơn khuyển ngồi chồm hổm bên cạnh ông ấy đều là máu, thực ra là từ trong miệng nó tỏa ra mùi máu tươi nồng đậm, Long Diêm Vương ngồi xếp bằng trên mặt đất xoa đầu con sơn khuyển, nhìn lên trên trời, híp mắt lại mỉm cười nói: "Tuyết Nhi à, coi như tôi đã báo được một phần tư mối thù cho bà rồi, nhưng tôi đã già rồi, sau này chỉ đành trông chờ vào con trai của bà thôi, hi vọng thằng nhóc thối tha đó sẽ không khiến bà thất vọng".
Chương 263: Không cho

Phản ứng dây chuyền gây ra từ trận chiến với nhà họ Đỗ nằm ngoài dự đoán của Long Thiên, chưa kể Tần Tung Hoành mượn cơ hội cướp lấy nhà họ Đỗ, mà ở thủ đô cũng long tranh hổ đấu không ngớt.

Trong trận chiến ở bãi săn, nhà họ Tạ đã dốc toàn bộ lực lượng mai phục Long Thiên Tượng trong núi, sáu vị cao thủ cấp Thiên bá đạo thế nào chứ, rõ ràng không giết chết không xong, nhưng cuối cùng cũng vẫn bị Long Thiên Tượng và kiếm tông đại sư Thích Đông Phương liên thủ giết sạch. Mặc dù mất đi chiếc khiên số một thủ đô là Huyền Vũ trong tứ đại hộ pháp, nhưng tổn hại như vậy coi như là đã nhẹ nhất rồi.

Long Thiên vội vàng chạy về nhà họ Vương, rất nhanh đã nhận được tin nhắn của Cừu Đông Thanh gửi tới, nội dung tin nhắn nói tới trận chiến ở trường săn, Cừu Đông Thanh đã ngắn ngọn giải thích rõ sự việc, Long Thiên sau khi nhận được tin nhắn thì có một khoảnh khắc thất thần, toàn thân rùng mình một cái. Việc này không phải chỉ nói chơi mà thôi sao, có thế nào anh cũng không thể ngờ được, ban đầu chỉ là việc cướp đoạt huyết mạch thực phượng, nhưng cuối cùng lại phức tạp đến mức này. Cũng may bọn họ đều đã giành được thắng lợi từng bước một, Long Thiên vì thế mà bước vào được Bá đạo, còn Long Thiên Tượng cũng nhân cơ hội tiêu diệt được nhà họ Tạ mà ông ấy luôn thấy gai mắt.

Cũng coi như đã đạt được toàn thắng rồi, việc duy nhất khiến Long Thiên bất ngờ đó là xóa bỏ hiềm khích trong quan hệ với nhà họ Thích. Mấy năm nay mặc dù Long Lăng Tuyết sống ở nhà họ Long nhưng vào dịp lễ tết thì đều trở về nhà họ Thích, hai nhà cũng gần như chẳng qua lại gì, đây cũng là lý do khiến lão Phật gia không thích người chị gái này của anh, lão Phật gia luôn cảm thấy Long Lăng Thuyết sớm muộn gì cũng ăn cây táo rào cây sung, ngay đến một nửa là người nhà họ Long cũng không phải, một khi thời khắc quan trọng đến chắc chắn sẽ phản bội nhà họ Long, cho nên luôn lạnh nhạt châm chọc cô ta.

Nhưng lần này chẳng ai ngờ được, bao gồm cả lão Phật gia luôn tính kế sách tác chiến ở hậu phương, trận phong ba bão táo với nhà họ Tạ thế mà lại dựa vào hai người phụ nữ xoay chuyển càn khôn. Long Thiên không cảm thấy bất ngờ khi người mẹ lớn mà anh mới gặp vài lần làm như vậy, dù sao dù duyên phận giữa bà và Long Thiên Tượng đã đoạn tuyệt rồi, nhưng trên thực tế ai cũng biết bà yêu kẻ bạc tình này, bằng không cũng chẳng không đồng ý ký tên vào đơn ly hôn. Nếu như chỉ đơn thuần là ghê tởm người phụ nữ vác cái bụng to đến muốn trèo lên cây cao hóa phượng hoàng, Sở Hàn Hương kia, thì bà ấy chắc chắn có cách đối phó, không cần phải dùng đế hạ sách như thế. Nói trắng ra, không đồng ý ký tên chẳng phải chính là không muốn ly hôn sao? Dù trái tim Long Thiên Tượng đã không còn dành cho bà ấy nữa nhưng người phụ nữ đó vẫn ôm một tia hi vọng.

Về phía người chị gái cùng cha khác mẹ đã bốn năm không gặp kia, có thể đứng về phía Long Thiên Tượng là hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của Long Thiên. Người phụ nữ bất cứ việc gì cũng phải tranh cao thấp với chị con dâu được nuôi từ bé trong ấn tượng của anh là người khiến bất kể ai qua đường cũng đều biết rõ dã tâm như Tư Mã Chiêu của cô ta, sống ở nhà họ Long cũng chỉ vì nhằm ngó vào khối tài sản khổng lồ kia mà thôi. Sau khi tốt nghiệp tại một trường danh giá thì ra nhập vào tập đoàn Tượng Quốc, cũng luôn chiêu binh mãi mã, ngang vai ngang vế với đám ngoại thích họ Sở kia. Nếu như Long Thiên đoán không nhầm thì sở dĩ đột nhiên thay đổi ngọn súng có lẽ là vì Long Thiên Tượng hoặc Cừu Đông Thanh đã âm thầm đồng ý gì đó với cô ta, cô ta mới giúp đỡ như vậy, nếu không có đánh chết Long Thiên cũng không tin, người chị gái đáng ghét này lại tốt bụng như vậy, cô ta chỉ mong sao Long Thiên Tượng chết sớm ngày nào tốt ngày đó để tiện cho cô ta tranh đoạt tài sản với người thừa kế đầu tiên là Long Thiên mà thôi.

Long Thiên chưa từng có hứng thú với việc gánh vác sự nghiệp của ông bố, cho nên mấy năm nay mới thân thiết với tiểu Báo Tử như vậy, nếu không với bụng dạ đen tối của anh thì đùa chết cái thằng nhóc có bị đánh cũng chỉ biết khóc lóc về nhà tìm mẹ kia có gì khó khăn chứ? Sở dĩ không muốn giở những âm mưu quỷ kế là bởi từ nhỏ ông nội Long đã dạy anh, người một nhà tranh đấu với nhau chỉ có mang lại lợi ích cho người ngoài thôi, giống như những gì mà anh đã nói với Cừu Đông Thanh, anh sẽ không tranh giành, ít nhất là cho đến bây giờ vẫn chưa thay đổi suy nghĩ này.

Long Thiên nghĩ như vậy nhưng không có nghĩa những người khác cũng nghĩ như vậy, trong đó người chị gái luôn coi thường anh không phải vẫn luôn đề phòng anh đó sao?

Long Thiên day day huyệt thái dương, không muốn nghĩ đến chuyện gia đình rối như tơ vò của của anh nữa, dù sao vẫn còn khoảng nửa năm nữa mới tới tiệc sinh nhật của bà nội, trước mắt cứ bồi dưỡng tình cảm với vợ cho tốt để đến lúc đó khiến bà nội vui lòng và yêu thích đã, những chuyện phiền phức kia thì đợi về thủ đô rồi tính tiếp.

Đỗ xe ở bên ngoài, Long thiên đã trở về biệt thự rồi, trận chiến với lão quái vật họ Đỗ ở nhà hàng Bắc Uyển có thể nói là thập tử nhất sinh, anh không tin với sự thần thông của mình, ông Công Tôn lại không hay biết gì về chuyện này, cho nên Long Thiên muốn làm rõ, rốt cuộc ông từ lâu đã biết anh có thể thập tử nhất sinh bước vào Bá đạo, hay là chỉ đơn thuần không thể rời khỏi biệt thự này.

Có ai trên đời này có thể ngăn cản Công Tôn Vô Địch chứ?

Đáp án nhanh chóng được phơi bày.

Vừa đẩy cửa ra, trong phòng khách ngoài Vương Lệ Trân đang ngồi ở chính giữa mông lung thất thần, bên trái chính là người tên là Vô Địch nên thật sự vô địch, Công Tôn Vô Địch, còn bên phải là một ông già có tầm tuổi ngang với Công Tôn Vô Địch, nhưng khí thất thì khác một trời một vực.

Ông lão này trông rất quen mặt, Long Thiên đã từng gặp một lần rồi.

Đó là lúc ở đảo quốc, chính là ông lão này đã nhắc Long Thiên nên mang theo ô, cũng là vì một câu nói của ông ta mà mang đến một trận động đất ở đảo quốc.

Không ai ngờ được rằng, trong biệt thự nhỏ bé của nhà họ Vương lại có hai người đàn ông đương thời mạnh nhất đang ngồi.
chương 264: Cô ấy à của tôi

Quy luật của thế giới võ giả luôn là trình độ tầng lớp sau ngày càng cao hơn tầng lớp trước, ngay cả những nhân tài có tài năng thiên bẩm, thường cũng chỉ dẫn đầu nhiều nhất là một trăm năm, ba mươi năm đã là nhiều lắm rồi. Chỉ là một trăm năm đổ lại đây thì bắt đầu có chút quái đản. Nho đạo có nho thánh Phương Nhân Vương được mệnh danh là tri thiên mệnh, nhà họ Long có bán nhân tôn Công Tôn Vô Địch, ngoài ra còn có Từ Thiên Lang - người khiến thiên nhân phải quỳ gối chỉ bằng một nhát kiếm, hay Tào Tử Kiến - một kỳ tài chưa tới ba mươi tuổi đã trở thành thiên nhân. Những người này đều là những thiên tài trăm năm khó gặp, khác hoàn toàn với mấy tên cũng được mệnh danh là “thiên tài trăm năm khó gặp” nhan nhản ngoài đường kia.

Đây là thời thế tốt nhất nhưng đồng thời cũng là lúc tệ hại nhất. Bởi vì nếu thế hệ trẻ không thể vượt qua những bậc tiền bối này, thì họ sẽ phải sống dưới cái bóng của những bậc tiền bối đó mãi mãi. Có bao nhiêu người trên thế giới này có thể giống như Tào Tử Kiến, khi mà mười hai tuổi đã bước chân vào cấp Địa, mười lăm tuổi tới cấp Thiên, trước ba mươi tuổi đã đạt đến trình độ vô địch thủ? Cho dù bọn họ là một trong những thiên tài thì có lẽ hầu hết cũng chỉ được giống như Lưu Công Cẩn, Tần Tung Hoành hay Nhan Như Ngọc, đạt được cấp địa trước năm hai mươi tuổi, những người còn lại thì không cần nhắc đến nữa.

Nói vậy, người bước chân vào Bá đạo ở tuổi 22 như Long Thiên quả thực rất lợi hại.

Long Thiên vào phòng, thấy Vương Lệ Trân nhìn mình với ánh mắt bất lực, anh lập tức hiểu chuyện gì đang xảy ra. Phượng hoàng thức tỉnh rồi, lão già được mệnh danh là tri thiên mệnh đó không thể không biết, lần này ông ta ghé thăm chắc chắn là có mục đích riêng, nếu không Công Tôn Vô Địch sẽ không ở lại đây đối phó với ông ta.

Chỉ là bọn họ đều là một trong những cao thủ của thời đại này, sự chênh thực lực giữa hai người rất lớn. Vương Nhân Phương đó không có chuyện gì làm liền ngồi xuống sô pha lấy ráy tai và xỉa răng, không hề có cái gì gọi là cao thủ cũng như khí chất của một bậc tôn sư, trông giống một ông già thì đúng hơn. Trong khi Công Tôn Vô Địch lại là ao ước của tất cả những cao thủ phía sau võ đạo, chỉ ngồi thôi cũng toát ra cái khí thế không giận tự uy, tuy hơi gầy nhưng nếu nhìn kỹ, sẽ phát hiện ra ông ta còn mang một hương vị thuần túy của một vò rượu cũ.

Long Thiên đứng ở cửa lặng lẽ quan sát, Nhan Như Ngọc được Vương Manh Manh dìu ra ngoài, khi thấy Phương Nhân Vương, anh ta ngạc nhiên nói: "Ông Phương, sao ông lại đến đây?"

Lúc ở Quỷ Môn, vị cố vấn thần bí Phương Nhân Vương này và nhan Như Ngọc cũng có mối quan hệ khá tốt, mỗi lần về Quỷ Môn ông ta đều đến nhà Nhan Như Ngọc ăn chực, Nhan Như Ngọc cực kì ghét điều đó, với một người ưa sạch sẽ như anh ta, lão già không có thói quen vệ sinh này thực sự đã khiến Nhan Như Ngọc phát điên. Nếu không phải vì đánh không lại ông ta thì Nhan thần y đã đuổi cổ ông ta ra khỏi nhà từ lâu rồi.

Phương Nhân Vương cười nói: "Này nhóc con họ Nhan, tôi sắp chết đói ở Quỷ Môn rồi, nghe nói cậu đang ở Bắc Hải nên ghé thăm xem có cái gì ăn không. Ai ngờ vừa vào cửa đã thấy cái bản mặt khó ưa của Công Tôn Vô Địch, cứ làm như tôi đang nợ tiền ông ta vậy".

Nhan Như Ngọc không phải là thằng ngốc mà không hiểu tình hình hiện tại, Long Thiên đang đứng ở cửa chờ đợi thời cơ ra tay, anh ta liếc nhìn Long Thiên, thấy Long Thiên lắc đầu anh ta mới nói: "Ông Phương, ông đừng có lừa tôi, ông tới đây là vì phượng hoàng đúng không?"

Phương Nhân Vương cong môi nói: "Vẫn là nhóc thông minh nhất, sáng dạ hơn thằng oắt con sau lưng đang đợi lén cho tôi một đao kia nhiều. Nhớ năm đó tôi đã từng cứu mạng cậu ta, sớm biết cậu ta là người lấy oán báo ơn, thì tôi đã để cho trận động đất đó chôn vùi cậu ta luôn rồi".

Nếu đã bị nhìn thấu suy nghĩ, Long Thiên cũng không cần đứng ở cửa nữa, anh thong dong bước tới sô pha ngồi xuống nói: "Tiền bối khách sáo quá, tôi chỉ thấy hơi ngạc nhiên khi thấy ông ở đây, nên ngơ ngác một chút thôi, chứ nào có ý gì khác".

Phương Nhân Vương rõ ràng không tin nhưng cũng chẳng buồn quan tâm, ông ta nhìn Long Thiên nói: "Chuyện hôm nay cậu bước chân vào Bá đạo, tôi đã đoán trước rồi, nếu không tôi cũng không đến vào đúng lúc này, nhờ tôi ra tay giúp cậu giữ chân lão già Công Tôn đó, nếu không để ông ta ra tay cứu giúp, cậu đã bỏ lỡ mất cơ hội tốt này rồi".

Nghe vậy, Nhan Như Ngọc thất thần, sau đó nhìn Long Thiên nói: "Này đồ ngốc, anh thật sự bước vào Bá đạo rồi sao?"

Long Thiên mỉm cười, lời lẽ rất khiêm tốn nhưng lại lên giọng, dương dương tự đắc nói: "Ăn may thôi, ăn may thôi”.

Vẻ mặt ngứa đòn đó khiến Nhan Như Ngọc tức đến nghiến răng nghiến lợi, dưới tầng một đã thua anh một trận thì chớ, giờ tu vi của anh lại cao hơn anh ta, trước giờ anh ta luôn coi Long Thiên là đối thủ cạnh tranh vì vậy chuyện này khiến anh ta vô cùng khó chịu, anh ta quyết tâm, khi nào vết thương lành lại, nhất định phải bước được vào Thiên đạo.

Long Thiên không ngạc nhiên khi Phương Nhân Vương biết anh vào Bá đạo, ngay cả mấy chuyện thiên tai như động đất ông ta còn có thể đoán trước được, thì chuyện anh có thể bước chân vào Bá đạo đã là gì, anh nói: "Tiền bối tặng tôi một lễ vật lớn như vậy chắc là còn có ý đồ gì khác nhỉ?”

"Lần này tôi tới là để đem Phượng Hoàng đi. Thực Hoàng đã thức tỉnh rồi, dù phong ấn có thể ức chế sự phát triển của nhân cách tiêu cực đó, nhưng chung quy vẫn không thể chống thể đỡ được bao lâu. Một khi Thực Hoàng mất kiểm soát, toàn bộ Hoa Hạ sẽ gặp xui xẻo theo, chỉ khi cô ta ở cạnh tôi, tôi mới yên tâm được”, Phương Nhân Vương nhìn Vương Lệ Trân nghiêm túc nói.

Ý tứ rất rõ ràng, ông ta muốn đưa Vương Lệ Trân đi.

Sở dĩ Công Tôn Vô Địch không tới cứu giúp là vì giữ chân lão già này, ông ta nghĩ, nếu Vương Lệ Trân đã là vợ của Long Thiên thì khi Phương Nhân Vương muốn đưa Vương Lệ Trân đi cũng phải xem ý khiến của Long Thiên đã.

Nghe Phương Nhân Vương nói vậy, cô nghĩ, mặc dù không biết lão già này lai lịch thế nào, nhưng nếu ông ta muốn đưa cô đi, chắc chắn cô sẽ không đồng ý, cô vô thức nhìn Long Thiên, thấy mặt anh lạnh tanh cô lập tức hừ lạnh một tiếng.

Chứng kiến cảnh tượng này Phương Nhân Vương chỉ biết cười khổ, chiêu Nhất Chỉ Hôn Kỳ mà ông ta sử dụng lúc đầu giờ lại thành ra tự mình làm khổ mình, tưởng rằng dùng tình yêu thì có thể kìm hãm được thời gian thức tỉnh của phượng hoàng, nhưng không ngờ một chút tác dụng cũng không có, tới lúc thức tỉnh thì vẫn sẽ thức tỉnh thôi, thành ra, cuối cùng người chịu khổ lại là ông ta, muốn đưa Vương Lệ Trân đi, nhưng nếu đối phương không đồng ý, ông ta có thể cướp người sao?

Đối phương có Công Tôn Vô Địch, cộng thêm một Bá giả nữa, nếu ra tay, Phương Nhân Vương tin chắc mình không chống đỡ được, nhưng nếu làm trái ý trời, thực hoàng thực phượng sẽ cùng nhau giận giữ. Phượng hoàng con thì Phương Nhân Vương còn có tự tin áp chế được, nhưng thêm một con rồng trưởng thành thì ông ta chịu thua.

Vì vậy, vị nho thánh luôn được các võ giả ngưỡng mộ này đành nhìn Công Tôn Vô Địch thỏa hiệp: "Này lão già thối, nếu ông giao Vương Lệ Trân cho tôi, tôi sẽ đáp ứng một điều kiện của ông, chỉ cần trong khả năng cho phép thì tôi tuyệt đối không từ chối”.

Trong khả năng cho phép sao, ngay cả tương lai Phương Nhân Vương còn có thể đoán trước, thì còn có chuyện gì mà ông ta không làm được chứ, cho dù Long Thiên bảo ông ta đi giết những ẩn thế gia bao vây Long Thiên Tượng năm đó, e rằng vị nho thánh này cũng có thể xử gọn trong lòng bàn tay.

Vương Lệ Trân không có quyền kiểm soát, chuyện đã đến nước này thì cô chắc chắn sẽ bị đưa đi rồi, đã thế còn được kết bạn với một trong năm vị nho thánh là Phương nho thánh. Ngu gì mà không đồng ý chứ?

Vương Lệ Trân lại nhìn Long Thiên, nữ vương luôn độc lập và ngẩng cao đầu này, lần này đi hay ở lại phải dựa vào Long Thiên, cô muốn Long Thiên cho cô một câu trả lời.

Long Thiên vẫn không nhìn Vương Lệ Trân, chỉ cười đùa nói một câu: "Không, cô ấy là của tôi".

Vương Lệ Trân sững sờ, sau đó hai mắt đỏ hoe.

So với hàng ngàn lời đường mật, câu nói này còn ấm áp hơn nhiều.
Chương 265: Một từ hai ý nghĩa

Từ khi Long Thiên đến Bắc Hải cho đến hàng loạt sự việc xảy ra gần đây, Vương Lệ Trân luôn ở trong trạng thái bị động ngấm ngầm chấp nhận, cảm giác này không mấy dễ chịu. Suy cho cùng, cô luôn thích rằng mọi thứ đều nằm trong tầm kiểm soát của mình hơn là phải chấp nhận mọi thứ do người khác sắp đặt một cách mơ hồ, đầu tiên là Tần Tung Hoành rồi đến cả nhà họ Đỗ, mục đích cũng là từ đơn thuốc mà cô nghĩ ngay từ đầu cho đến giờ là chính bản thân mình, thậm chí còn suýt chết.

Bản thân ở Tử Kim Sơn vô cớ lại bị thức tỉnh, suýt chút nữa đã đánh chết Long Thiên, biết được rằng có một nhân cách đối nghịch khác đang sống trong cơ thể mình, từ một cô gái kiêu hãnh trở thành một mối đe dọa cho toàn bộ Hoa Hạ.

Những điều này thật quá vô lý.

Ngay cả tiểu thuyết gia cũng không thể viết ra được những bị kịch vô lý đến như vậy, nhưng mọi thứ đều xảy ra trên thực tế, cô không còn cách nào khác ngoại trừ chấp nhận nó.

Bây giờ một lão già lạ mặt mượn danh nghĩa bảo vệ Hoa Hạ muốn đưa mình rời đi.

Vương Lệ Trân thật sự rất hoang mang, xen lẫn sự giận dữ, bởi vì tất cả những điều này đều nằm ngoài tầm kiểm soát của cô, như thể mọi người đang nhắm vào mình vào, nếu không có Long Thiên ở bên cạnh cô, cô đã gục ngã từ lâu rồi.

Cho dù có trưởng thành và có năng lực đến đâu thì cô vẫn chỉ là một cô gái vừa tròn hai mươi lăm tuổi, gặp phải những chuyện này, trong lòng cô vô cùng hoảng loạn, huống chi là bình tĩnh nghĩ biện pháp đối phó.

Cho nên Long Thiên nói ra những lời này, ít nhất cũng khiến cho cô cảm nhận được mình vẫn còn chỗ để nương tựa, cho dù sự việc có vô lý như thế nào, chỉ cần cô đứng sau lưng người đàn ông này, chuyện lớn đến cỡ nào cũng hóa thành nhỏ, Vương Lệ Trân người luôn sống rất độc lập, lần đầu tiên, cảm thấy thật tuyệt khi có một người đàn ông ở bên cạnh mình.

Nhìn thấy Long Thiên từ chối, Phương Nhân Vương liền biến sắc, giọng nói lạnh lùng lại vang lên: “Cậu có thể cản được tôi không?”

Long Thiên cười khổ, vị đại Bồ tát này quả nhiên không nói lý lẽ, chưa nói đến toàn bộ Hoa Hạ, cho dù tìm kiếm trên toàn bộ địa cầu, có thể có rất nhiều người vào Nho giáo bằng cách đọc sách, nhưng cũng chỉ có duy nhất một Nho thánh.

Cho dù có là Long Thiên Tượng người luôn không màng đến lý lẽ gặp phải Phương Nhân Vương cũng đành bất lực mà thôi, thật ra bản thân có nghẹn uất cũng không hề mất mặt, trong lòng thầm nghĩ về mọi thứ và tự hỏi nếu như mình động thủ thì cơ hội mình thắng được là bao nhiêu phần?

Nhan Như Ngọc bị thương nặng chưa khỏi, cho dù có hồi phục lại trạng thái đỉnh cao, với quan hệ của anh ta và Phương Nhân Vương thì tốt nhất là cũng không nên giúp đỡ ai cả.

Ông Công Tôn chỉ mới tiến vào Nhân tôn được một nửa.

Tuy mới vào được một nửa nhưng không phải điều mà cấp Thiên trung tam phẩm và thượng tam phẩm bình thường có thể đánh đồng với nhau được, sai một ly đi một dặm, mà mình vừa bước vào Bá đạo, chỉ có thể được coi là Bá đạo cửu phẩm, đừng nói là Phương Nhân Vương, thậm chí khoảng cách với ông Công Tôn cũng là cả một dải ngân hà.

Nói cách khác, một khi thực chiến, một Phương Nho thánh không chỉ đơn giản được coi là mười hay hai mươi lão quái vật họ Đỗ hợp sức lại mà chúng có thể so sánh được.

Đây còn không phải là thủ đô, không thể dễ dàng nói Long Thiên Tượng huy động hàng trăm võ giả đến bao vây và đàn áp, vả lại dù có nhiều hơn nữa Phương Nhân Vương, một đại tông sư trên thiên hạ đếm không quá năm đầu ngón tay, nếu muốn bỏ đi, hoặc quyết tâm giết một vài người rồi rút lui, đơn giản như trở bàn tay.

Đây là điểm khủng bố của cao thủ của Nho thánh, có khả năng tiên tri, trên thiên hạ không có điều gì mà không biết, Nho thánh đó là một thánh nhân, làm sao có thể dùng cái lý lẽ thông thường để hình dung được.

Công Tôn Vô Địch chế nhạo và nói: “Phương Nhân Vương, ông có thể thử xem sao”.

Rõ ràng là lão giả gần như bất khả chiến bại ở thủ đô gần 20 năm này không hề coi vị Nho thánh này ra gì, trong mắt ông Công Tôn, không màng có phải là Nho thánh hay không cũng không quan trọng, chỉ cần trong lòng ông ta có ý xấu gì thì đừng trách ông cụ không khách sáo, ông cụ đã hứa với Long Quang Minh sẽ bảo vệ Long Thiên cả đời, thì chắc chắn sẽ làm được.

Nếu còn không làm được điều này thì làm sao ông cụ có thể bàn luận về nhân đạo chứ? Làm sao bàn luận về việc kiểm soát được chính khí của trời đất? Làm sao bàn luận về công chủ của trời đất?

Tình thế hết sức căng thẳng.

Phương Nhân Vương chỉ là tùy ý siết chặt nắm tay, những vòng tròn khí cơ mạnh mẽ liền tập trung quanh bộ quần áo của ông ta được chắp vá không biết là bao nhiêu miếng vá.

Khí áp như đại dương, gợn sóng cuồn cuộn nổi lên, nhưng không hề làm người khác bị thương. Chỉ là rung chuyển dữ dội mà thôi.

Tà áo của Công Tôn Vô Địch đột ngột bay lên.

Đây đúng là thần tiên đánh nhau, người phàm gặp tai ương mà, Long Thiên cảm thấy hai cỗ khí cơ đang chiến đấu với nhau trên không trung, chống đối nhau quyết liệt không ai chịu nhường ai, nhưng biển khí trong cơ thể của anh lại sôi sùng sục như nước sôi, như sắp vỡ ra ngoài, anh nghiến răng nghiến lợi, hai tay giữ lấy ghế sofa, mới miễn cưỡng khống chế được biển khí đang hỗn loạn đó trong mình.

Phương Nhân Vương chỉ là nhẹ nhàng đứng dậy, không thấy động tĩnh gì khác.

Long Thiên vừa mới bước vào ngưỡng cửa Bá đạo, không thể chịu nổi được luồng sức ép, giống như anh bị hai ngọn núi đè nén lên vậy và không thể cử động được.

Nếu không phải anh vận khí kháng cự lại, thì sớm đã bị đè bẹp xuống nền đất rồi.

Trong trường hợp này, đừng nói đến một cuộc chiến, đoán chừng Long Thiên còn không có cơ hội để ra tay nữa.

Khí hải của Công Tôn Vô Địch ngay lập tức đạt lên đến mức cao nhất và chống cự lại.

“Công Tôn Vô Địch, ngay cả khi lúc này ông cố gắng hết sức để vào Nhân tôn đi chăng nữa, thì ông nghĩ cơ hội đánh thắng tôi, một người đã vào Nho thánh gần mười năm nay được bao nhiêu phần?”, Phương Nhân Vương nói.

“Cái này thì đánh rồi sẽ biết thôi”, Công Tôn Vô Địch vẫn ngồi nguyên tại vị trí, vẻ mặt vô cùng bình tĩnh nói.

Khí áp của Phương Nhân Vương là có tính chọn lọc, ngoại trừ Long Thiên và Công Tôn Vô Địch ra, những người còn lại không thể cảm nhận được.

Vì vậy, chỉ nhìn thấy Long Thiên với mồ hôi đầm đìa trên trán, còn Vương Lệ Trân không hề cảm thấy khó chịu, nhưng cũng nhận thấy rằng Long Thiên đã có nỗi khổ không thể nói ra.

Thế là anh không nhịn được bèn nói: “Xin vị này có thể không động thủ được không?”

Phương Nhân Vương đang đối đầu với Công Tôn Vô Địch nghe thấy vậy, cuối cùng cũng dừng lại và nói: “Được thôi”.

Khí áp lập tức biến mất, Long Thiên thở hổn hển như cá mắc cạn nay đã tìm thấy được oxy.

Công Tôn Vô Địch hừ lạnh một tiếng, cuối cùng cũng thu lại khí áp.

Nếu đã có khả năng tiên tri, làm sao Phương Nhân Vương có thể không đoán trước được tình huống hôm nay chứ? Sở dĩ muốn cưỡng ép đối phương đi là thực sự có chút nóng vội, bởi vì không còn nhiều thời gian nữa rồi.

Nhan Như Ngọc thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần không động thủ là được, Vương Manh Manh cũng không biết nói gì, bây giờ cô ta không dám khinh thường hai lão già đang ngồi đó, trong trận chiến ở Tử Kim Sơn, cô ta đã tận mắt nhìn thấy Công Tôn Vô Địch chế ngự được chị gái tàn bạo của mình, nếu đã có thể nói chuyện ngang ngược với ông Công Tôn như vậy thì có lẽ thực lực của lão già xộc xệch này cũng không hề tầm thường.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK