• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 371: Đá mài đao

Bồ Tát xuất hiện giữa không trung và đâm xuyên vào ngực Ngụy Húc, đồng thời lao nhanh về phía sau và mục tiêu chính là ông Liễu đang muốn ra tay, tay đánh thuê cho nhà họ Ngụy, thật ra ban đầu ông ta mặc cho Ngụy Húc và Long Thiên chém giết nhau là vì tin tưởng với sức mạnh của Ngụy Húc thì không thắng được đối phương cũng không nguy hiểm gì đến tính mạng, hơn nữa còn gặp được một người có tuổi và tu vi võ đạo ngang ngửa với cậu chủ, đó chính là tảng đá mài đao tốt nhất, ông Liễu mới quyết tâm, trừ khi cậu chủ thất bại, nếu không ông ta sẽ không tùy tiện ra tay.

Tu vi võ đạo là thứ không thể thành tài chỉ với mấy thứ lý luận suôn và công pháp chất chồng, chỉ có liên tục thực chiến thì mới chân chính học được những thứ tinh túy nhất, Ngụy Húc có thể đột phá cấp Địa ở cái tuổi hai mươi ba, trở thành cấp ngụy Thiên, ngoài cách dạy dỗ không để lại một đường sống nào thì còn có cả sự cố gắng của cá nhân Ngụy Húc cùng với may mắn trời cho, tất nhiên với hai thứ đó thì Ngụy Húc chưa bao giờ làm cho kẻ nào thất vọng, chỉ cần thoải mái bước lên con đường đã được trải rộng thênh thang, trở thành Tào Tử thứ hai cũng là chuyện có thể.

Thế nhưng ông ta và Ngụy Húc đều quá sơ sẩy, không ai ngờ rằng tên ranh này lại sở hữu thuật ngự kiếm bí ẩn và kỳ dị như thế, hơn nữa thanh đao xuất hiện từ trong hư vô như thế cũng quá quỷ dị, bởi vì nó hoàn toàn trong suốt, thế nên nếu như không cẩn thận thì sẽ không chú ý tới, chớ nói chi là Long Thiên còn cố tình giấu đi dao động chân khí, điều đó khiến anh có thể dùng một nhát thành công xỏ xuyên qua ngực Ngụy Húc.

“Thằng ranh con gan to bằng trời này!”

Ông Liễu hét lớn, trực tiếp tích tụ chân khí đánh về phía Bồ Tát, chịu thiệt nhiều như thế khiến ông Liễu lang bạt giang hồ nhiều năm không cách nào nuốt trôi cục tức này được, nên biết rằng lần này bọn họ đi rèn luyện, nhà họ Ngụy đã cho ông ta một phần lễ cực kì lớn, bây giờ cậu chủ xảy ra chuyện thì chẳng phải đang đánh thẳng vào mặt ông ta ư?

Bấy giờ ông Liễu đã nảy sinh ý định giết chết Long Thiên, ông ta giơ một bàn tay, cầm lấy Bồ Tát, thế nhưng Long Thiên lại quơ tay, dường như Bồ Tát có thể nghe thấy được nên thay đổi phương hướng, sang Đại Tượng đang há hốc mồm bên cạnh, Đại Tượng còn ngạc nhiên vì chiêu thức của chàng thanh niên này, nếu không có ông Liễu lên tiếng nhắc nhở thì chắc đã bị Bồ Tát cắt cổ rồi.

Đại Tượng tránh né Bồ Tát xé gió lao tới, sau đó xoay người ôm lấy Ngụy Húc lùi lại mấy bước, trốn ra sau lưng ông Liễu.

Ông Liễu chắn trước mặt hai người, không quay đầu lại nói: “Cậu chủ, cậu không sao chứ?”

Ngụy Húc ôm ngực nghiến răng nghiến lợi nói: “Tôi muốn nó chết!”

“Tôi hiểu”, ông Liễu vừa nói dứt lời thì cả người đã nhảy lên.

Đối mặt với Ngụy Húc và Đại Tượng, để dụ kẻ địch thì có thể không dùng tới đao, nhưng đối mặt với một cao thủ cấp Thiên thực thụ thì Long Thiên không dám chơi lớn, tay trái lặng lẽ dùng lực, đánh một trận với lão quái vật họ Đỗ, tuy là có thể giết người trong một giây nhưng điều đó không có nghĩa là Long Thiên đủ sức đánh ngang tay với một cao thủ cấp Thiên tam phẩm, đó chỉ là thiên thời địa lợi nhân hòa, thiên thời là vì anh mới vào Bá đạo, nhuệ khí tăng cao, đánh đâu thắng đó không sao cản nổi, khí cơ đang trong lúc mạnh mẽ nhất, địa lợi là có bộ giáp dao bảo vệ, còn nhân hòa chính là sức mạnh cấp Thiên yếu ớt của lão quái vật họ Đỗ, đừng nói đến tam phẩm, có khi chỉ đến thất phẩm là cùng.

Nhưng đối mặt với ông Liễu, một cao thủ thấy đầu không thấy đuôi này thì khác, ông ta chỉ mới đi vài bước đã chạy tới trước mặt Long Thiên, anh gặp nguy không loạn, đối phương bắn một chiêu ra, chân khí dao động mãnh liệt như biển rộng sóng lớn, nhanh chóng phá nát lá chắn bảo vệ Long Thiên dùng chân khí để tạo thành, nhắm thẳng vào ngực anh!

Dùng khí hóa y là thứ người như Ngụy Húc dùng hết sức đánh cũng chẳng hề hấn gì, vậy mà ông ta chỉ dùng một ngón tay đã chọc rách, nếu nói ông ta không phải là cao thủ cấp Thiên tam phẩm thì Long Thiên cũng chẳng tin, lá chắn bảo vệ đã rách mất, khí cũng toát ra ngoài, khí phách anh cố tình che giấu nhanh chóng lan tràn, ông ta thoáng ngạc nhiên, nghĩ thảo nào thằng ranh con này lại không hề sợ hãi, ra là đã vào cấp Thiên.

Chẳng qua trông có vẻ cũng mới bước vào cấp Thiên mà thôi, làm gì có chuyện hơn được một kẻ lõi đời đầy rẫy kinh nghiệm như ông ta được, một ngón tay nhanh chóng lao thẳng vào tim Long Thiên, khiến anh mất mạng, không cần biết anh là cậu ấm nhà nào, suy cho cùng thì chết rồi cũng có nhà họ Ngụy giúp chùi mông cho, có thể nói là ông Liễu chẳng thèm quan tâm đến gì sất.

Long Thiên lùi lại, ông Liễu đuổi theo tạo thành tình hướng ngươi chạy ta đuổi, ngoài mặt trông có vẻ Long Thiên đang yếu thế hơn, nhưng sự thật là thế nào? Chắc chỉ có hai người trong cuộc biết.

Ông Liễu cảm thấy mỗi một bước chân anh lùi lại thì chân khí lại dâng lên nhiều hơn, như thể nó chẳng có giới hạn nào cả.

Lùi lại mười bước, đuổi theo mười bước.

Bỗng nhiên ông Liễu tái mặt, Long Thiên không còn che giấu nữa, Kim Cương trong tay trái nhanh chóng dùng sức chém mạnh một nhát.

Kim Cương trừng mắt.

Đao cương nhanh chóng được hình thành, như mãnh hổ gào thét đánh úp về phía ông Liễu, ông ta lang bạt trên giang hồ nhiều năm, chưa từng thấy đao cương nào sắc bén đến thế, cảm giác đó giống như đất trời vạn vật này đều có thể giải quyết bằng một nhát đao, đao cương chém vào người ông Liễu, xé rách cả không khí.

Thế nhưng ông Liễu không né cũng chẳng tránh, bởi vì ông ta đủ sức để đỡ chiêu thức đó ư?

Có cái mốc xì, thằng ranh này cực kì gian manh, lùi lại mười bước, cố tình khiến ông ta và Ngụy Húc đứng thành một đường thẳng, nếu ông Liễu né tránh thì kẻ xui xẻo chính là cậu chủ sau lưng ông ta, ông ta không tin cậu chủ đang bị thương có thể ngăn cản được đao cương mạnh mẽ như thế.

Tất nhiên là không thể trốn rồi, thế thì chỉ có thể chống cự, may là ông Liễu đã lên đến cấp Thiên tam phẩm, không phải là sức mạnh mà một kẻ đại trà như lão quái vật họ Đỗ có thể đánh đồng, mà ông ta có sức mạnh thật sự, chân khí hóa y là thứ không cho bất kì đao kiếm nào xuyên qua, nó giống với Kim Cương của Phật Môn, cả người lấp lánh ánh vàng như một pho tượng Phật.

Hai tay ông Liễu kẹp lấy đao cương, không định khiến nó biến mất để lãng phí sức lực mà chỉ điều chỉnh phương hướng rồi nghiêng người tránh thoát, đao cương nhằm về một hướng khác của bãi đỗ xe, khiến chiếc Lexus đang đậu ở đó nhanh chóng đứt lìa thành hai mảnh.

Chiêu thức đó khiến các cô gái đang đứng xem cuộc chiến sững sờ, đó không phải là tình hình chiến đấu bình thường, nó chẳng khác gì chiêu thức kỹ xảo trong phim kiếm hiệp, các cô gái xoa mắt để xác định xem mình có nhìn nhầm không, sau khi chắc chắn rồi thì cực kì sợ hãi, tất nhiên là trừ Diệp Yêu Tinh.
Chương 372: Liều chết

Long Thiên cầm Kim Cương đỏ rực, hoàn toàn không rảnh bận tâm tới vẻ mặt hào hứng của nhóm Kim Tú Nhã, chắc là ai vừa phải đối phó với cú đánh sấm sét của ông lão áo khoác đen, còn phải trông chừng Ngụy Húc đánh lén thì cũng không rảnh để quan sát sự ngạc nhiên và kính sợ trong mắt người khác, còn kết cục của dám phụ nữ kia thì cũng phải chờ đến khi sống sót mới đủ tư cách nghĩ đến chuyện đó.

Chẳng có gì để nghi ngờ, mọi chuyện như quả cầu tuyết càng lăn càng lớn, nó đã không còn là việc chọc tức bình thường nữa mà đã chuyển sang trạng thái chém giết sinh tử với nhau rồi, Ngụy Húc sẽ không bỏ qua cho Long Thiên sau khi chịu bao nhiêu nhục nhã đó, vì mối thù năm đó nên hẳn là Long Thiên cũng không bỏ qua.

Sau khi nhận thức được điểm yếu đang dần lộ ra sau đòn đánh, ông Liễu không hề do dự tấn công vào, tay trái nắm lấy sống đao Kim Cương, đang định hành động thì lại thấy một thanh niên cũng trạc tuổi cậu chủ nhà mình lộ ra ánh mắt hoảng hốt, nhưng ông Liễu không cố gắng đánh chó rơi xuống nước, nhanh chóng lùi lại phía sau, quả nhiên Long Thiên hành động theo hướng giải quyết vũ lực lại để Bồ Tát xuất hiện, vẽ một hình cung trên ngực ông Liễu, ông ta lặng lẽ thở hắt ra, chạm mũi chân xuống đất để lùi về phía sau.

Mặt đất nổ tung ầm ầm, quả nhiên lại có sấm sét.

Những bước chân của ông Liễu cũng là nơi mặt đất nứt toác ra, giống hệt như động đất

Nhóm Tiểu Ngọc giật mình hoảng hốt, đến bây giờ bọn họ mới hiểu ra được những người trước mặt họ sống trong một thế giới hoàn toàn khác, Long Thiên chẳng thèm quan tâm đến những thứ đó, anh không hề hoang mang nói: “Kim quang mờ nhạt trên người ông cũng na ná với Kim Cương được Thích Môn tu luyện, nó được tạo thành từ công pháp”.

“Huyền Vũ Thần Quang tôi tu hành vốn là do một vị Phật sống sáng chế ra, thần quang chẳng khác gì kim cương không thể xuyên thấu, đánh đâu thắng đó không gì có thể cản nổi, ranh con, hôm nay cậu chết chắc rồi”, ông Liễu đắc ý nói, ông ta không quan tâm đến việc đối phương sẽ biết được những gì, ông ta tuyệt đối sẽ không để cho thằng ranh con này chạy ra khỏi bàn tay mình, biết thì cứ biết thôi, xem như cho cậu ta chết được sáng mắt.

Long Thiên cười lạnh, nói: “Từ trước đến nay bí tịch của Thích Môn đều không được truyền ra ngoài, trông ông cũng không giống người tu hành, Huyền Vũ Thần Quang này từ đâu ra? Ông lén trộm được ư?”

Long Thiên nói một lời trúng ngay tim đen, Huyền Vũ Thần Quang được ông Liễu lẻn vào Thánh Địa Phật Môn ở thủ đô trộm ra, nếu không có nhà họ Ngụy lo bọc đường sau thì hẳn là ông ta đã bị đám hòa thượng trong đó bao vây lại rồi, đó cũng là nguyên nhân ông Liễu sẵn lòng bán mạng cho nhà họ Ngụy, mạng của lính đánh thuê trong giang hồ chẳng hề đáng giá, nếu sớm muộn gì cũng phải bán mạng thì chi bằng cứ chọn cho mình một người chủ tốt, tuy mấy năm nay nhà họ Ngụy cũng khá tốt với ông ta, vinh hoa phú quý không phải bàn tới, cả tu vi cũng ngày càng tiến bộ nên ông Liễu thật sự không thể nghĩ ra được lý do không bán mạng cho nhà họ Ngụy.

Bị Long Thiên nói huỵch toẹt ra hết, ánh mắt ông Liễu dẫn hiện lên tia sáng chết chóc, Long Thiên không hề quay đầu lại nói: “Diệp Yêu Tinh, dẫn các chị đi trước đi, có lẽ trận chiến tiếp theo đây không phải là thứ họ có thể ngồi bên cạnh cắn hạt dưa nhàn nhã xem, hơn nữa có lẽ sẽ hơi máu me một chút nên không thích hợp cho các cô gái đứng xem”.

Nhóm Tiểu Ngọc đã không muốn ở đây từ rất lâu rồi, thấy Long Thiên nói thế bèn nhìn sang Diệp Yêu Tinh, chẳng có gì để nghi ngờ, bây giờ ngoại Long Thiên ra thì chỉ có Diệp Yêu Tinh là có thể tin tưởng được, Diệp Yêu Tinh do dự nói: “Một mình anh ở lại đây ổn chứ?”

“Tất nhiên là ổn rồi, một ông lão già lọm khọm thế này mà đánh bại được tôi chắc”, Long Thiên thoải mái nói.

Thấy vẻ mặt anh không giống đang cậy mạnh, hơn nữa bọn họ ở lại đây cũng chỉ thêm vướng tay vướng chân anh mà thôi, Diệp Yêu Tinh là một người quyết đoán nên không nhiều lời thêm nữa: “Xem như tôi nợ anh một ân tình, sau này có cơ hội sẽ trả cho anh”.

“Long Thiên cố lên nhé, tuyệt đối không được thua đâu nha!”

“Chị ủng hộ tinh thần cho cậu!”

“Chờ cậu thắng rồi chị nhất định sẽ lấy thân báo đáp!”

Các cô gái nói lớn, sau đó bèn theo Diệp Yêu Tinh đi, không phải là do bọn họ thiếu nghĩa khí, mà ngược lại họ cực kì hiểu chuyện, bọn họ ở lại đây thì ngoài việc khiến Long Thiên phân tâm ra chắc chẳng còn tác dụng gì, về phần đám người nằm dưới đất thì đã tranh thủ chuồn êm lúc Long Thiên và Ngụy Húc tranh đấu, làm anh hùng thì thích thật đấy, nhưng điều kiện tiên quyết là phải còn mạng đã, mất mạng rồi thì anh với cả hùng cái quái gì.

Bãi đỗ xe đang cực kì náo nhiệt bỗng trở nên vắng lặng, mọi thứ lạnh lẽo hơn hẳn, chỉ có mỗi mình Kim Tú Nhã đứng đó, có thể thấy cô ta đang muốn liều chết với Long Thiên, cả bản thân cô ta cũng không hiểu tại sao mình lại đưa ra quyết định như thế với một người đàn ông gặp chưa đến năm tiếng đồng hồ. Tất nhiên Long Thiên lại càng không thể hiểu nổi.

Thấy Kim Tú Nhã không đi, Long Thiên bất đắc dĩ mắng: “Cô bị ngốc hả? Còn chưa chịu theo bọn Diệp Yêu Tinh đi?”

Kim Tú Nhã không rành ngộn ngữ lắm có thể nghe hiểu ý của Long Thiên, nhưng cô ta cắn môi nói: “Đúng là tôi bị ngốc đấy”.

Long Thiên không biết khi nào ông Liễu sẽ tấn công, anh thở phì phì hét: “Cút!”

Kim Tú Nhã sững sờ, mắt đỏ hoe, che miệng để không cho mình khóc thành tiếng.

Long Thiên thật sự không thể nấn ná thêm được nữa nên đành phải nói với Diệp Yêu Tinh: “Dẫn cô ta đi luôn cho tôi”.

Bấy giờ Diệp Yêu Tinh mới xoay người lôi Kim Tú Nhã đi, cô ta cứ khóc sướt mướt mãi khiến Long Thiên cảm thấy ấm lòng.

Ông Liễu cười lạnh nói: “Này chàng thanh niên, cậu định chiến đấu đến cùng đấy à?”

Ông Liễu là người từng trải, nói thật khi nhìn thấy hai thanh đao anh lấy ra thì cũng khá khâm phục, chẳng qua hành tẩu giang hồ nhiều năm, ngoài trận chiến với Tư Đồ Văn năm đó thì đây là lần đầu tiên ông ta phải vất vả thế này, thua thiệt trong tay Tư Đồ Văn cũng chẳng mất mặt, nhưng chịu thiệt trong tay tên nhóc còn chưa bằng nửa tuổi mình thì phải tính toán lại thật cẩn thận rồi, nếu không sau này làm sao lăn lộn ở nhà họ Ngụy được nữa, cả cậu chủ còn chẳng bảo vệ được thì ong ta còn ích lợi gì với nhà họ Ngụy? Nếu nói như thế thì chẳng phải ông Liễu cũng phải chiến đấu đến cùng ư?

Long Thiên nắm chặt Kim Cương trong tay, Ngụy Húc muốn lấy anh làm đá mài đao thì tại sao anh lại không biến người của tên đó thành đá mài cho mình nhỉ?
Chương 373: Tử chiến đến cùng

Trải qua một quãng thời gian huấn luyện địa ngục, Long Thiên đã tiếp được hai kiếm của Kiếm Giáp Thích Đông Phương rồi, mặc dù không cảm nhận được rõ ràng sự tiến bộ của tu vi, nhưng ít nhất việc sử dụng Bá khí đã thuần thục hơn trước.

Trận chiến trên đảo Thạch Vũ, Long Thiên đã thử sử dụng búa tạ, chỉ dùng khí áp đã có thể nghiền nát xương của cấp Huyền thượng phẩm, lúc này đối mặt với sự liên thủ của Đại Tượng và Ngụy Húc mà vẫn có thể không cần dùng đến đao.

Chiêu này là học được ở Lưu Công Cẩn, người ta dưỡng kiếm anh lại dưỡng đao, lưỡi đao cần sắc bén, đương nhiên yêu cầu một kích thành công, như vậy đối với đao hay tâm trạng đều có lợi, Mã Đao Giáp bắt Long Thiên không được xuất đao để chống lại Thiên Nhân Cửu Kiếm trong vòng một tháng, không nhiều thì ít cũng có dự tính thế này.

Trong khoảng thời gian này, ngoài việc đến chỗ Thích Đông Phương xin được đánh ra, Long Thiên còn cùng nghiên cứu đao ý với Mã Đao Giáp không ít, nếu như Mã Đao Giáp có thể nói vào Bá Đạo là vào, nói ra là ra quả thực là trâu bò, nói đến những thứ này cũng dễ như trở bàn tay, thì Long Thiên phải giống như miếng bọt biển không ngừng hấp thụ kiến thức.

Mã Đao Giáp đã giải đáp rất nhiều khúc mắc của Long Thiên, thậm chí còn giúp anh tránh được rất nhiều đường vòng.

Đao pháp có lợi hại đến thế nào thì cũng không thể bỏ qua quá trình vung đao, người đời theo đuổi đao pháp cao thâm, nhìn thì như theo đuổi con đường đầy ánh mặt trời, nhưng thực ra lại là bó chân trong khung cảnh nhỏ hẹp, vì đao pháp mà hạn chế chính mình.

Đao pháp lợi hại nhất chính là bản thân con người, trở lại sự nguyên thủy ban đầu cũng không phải là không cần học tập, mà là có thể dung hợp sở trường của người khác để dùng cho chính mình, cái gọi là tam quân vi động, lương thảo đi đầu, đao chưa xuất ra, đao ý đã xuất hiện khắp bốn phía rồi đó mới là khoái đao chân chính.

Kim Cương trong tay Long Thiên càng phát ra màu đỏ tươi càng chứng minh khí hải trong cơ thể đã được nâng cao lên cực độ, Ngụy Húc dùng anh làm hòn đá mài để rèn luyện đao pháp của hắn, Long Thiên bèn dùng ba người này để rèn rèn luyện đao ý của anh.

Cái gọi là đứng trước ranh giới sống chết gặp được đại ngộ, Long Thiên mấy năm nay vô số lần bị dồn vào tuyệt cảnh mà vẫn phản đòn lại được, nên đã có cảm ngộ sâu sắc rồi.

Rất rõ ràng, ông Liễu trước mặt đây là một lựa chọn nhất quán.

Thấy khí hải trong cơ thể đối phương cuồn cuộn sôi trào, biết anh đã quyết định dùng bản lĩnh chân chính để ứng phó rồi, ông Liễu khinh miệt cười lạnh một tiếng rồi nói: "Cho dù cậu có là cấp Thiên, vậy thì đã sao, lão phu đã vào cấp Thiên gần mười ba năm rồi, lẽ nào lại thua một người trẻ tuổi mới chân ướt chân ráo bước qua cửa sao? Trường giang sóng sau đè lên sóng trước chỉ là lời nói vô nghĩa thôi, hôm nay lão phu sẽ cho lớp sóng sau là cậu chết yểu ở đây".

Nơi này dù sao cũng là địa điểm công cộng, cuộc chiến vừa rồi đã thu hút không ít đám đông tới xem, nếu như không phải một cước vừa nãy đã khiến mặt đất nứt ra, làm cho đám đông khiếp sợ không dám lại gần, e là nơi này sớm đã chật như nêm rồi.

Võ giả cấp Thiên đánh nhau đương nhiên kịch liệt, khiến cho những công trình kiến trúc gần đó bị ảnh hưởng lộn xộn cũng là điều không thể tránh khỏi.

Theo những gì ông Liễu nghĩ, không quá năm phút cảnh sát sẽ tới hiện trường, đây cũng là lí do tại sao ông ta không ngăn cản mấy người Diệp Yêu Tinh rời đi, tiếp theo nếu như lớn chuyện hơn, đến lúc đó cảnh sát mà đến thì cũng tình ngay lý gian, không thể giải thích được.

Trong vòng năm phút muốn giết chết đối phương mà không gây ra ồn ào thì phải dùng đến ám kình rồi.

Kim quang của ông Liễu lại hiện lên, toàn thân phảng phất như có viền vàng bao phủ, là muốn đánh giáp lá cà chứ không sử dụng thủ đoạn khoảng cách xa.

Chân trái ông ta dẵm về sau một bước, mặt đất lập tức lõm xuống một cái hố to, tư thế phát lực, một đạo kim quang hiện lên, ông Liễu đã đến trước mặt Long Thiên!

Long Thiên khẽ vung Kim Cương lên, cũng không ngưng tụ đao cương, mà dùng dùng khí áp bao phủ lên toàn thân Kim Cương, đạt đến hiệu quả xẻ núi khủng khiếp, đừng tưởng một đao này nhìn thì bình thường, nhưng trên thực tế lực bạo tạc tuyệt đối khiếp người, nếu như chém xuống một toà nhà cao ốc thì cũng có thể phân tòa nhà ra làm đôi.

Xem ra ông Liễu và Long Thiên có suy nghĩ giống nhau, không muốn cuốn theo đám đông vô tội vào trong, cũng không phải Long Thiên đại phát từ bi, mà là thực sự không muốn tự chuốc lấy rắc rối, dù sao thực lực cũng không bị hạn chế, lực sát thương cũng không kém đao cương, nên cũng không phô trương khiến người khác phải hoa mày chóng mặt.

Hai người đều ngầm hiểu sử dụng cách đánh nguyên thủy, từng quyền nghiền thịt, từng đao trí mạng.

Tay trái của ông Liễu chế trụ lưỡi đao, dùng chân khí mãnh liệt cuộn trào trong người ngăn cản bá khí trên đao, sau đó tay phải nắm quyền đánh tới, Long Thiên buông tay trái ra, bỏ Kim Cương lại, hai tay chặn đứng một kích lôi đình của ông Liễu, lúc Kim Cương gần chạm xuống đất, chân trái Long Thiên đá vào thân đao, hất thanh đao bay lên không trung, trong khoảnh khắc cận kề này, hai người đã đấu quyền không dưới mười lần rồi.

Thân hình Long Thiên kéo lùi về sau, tay trái lại nắm lấy Kim Cương, sau đó chém ngang ra, ông Liễu thu phần bụng lại, vốn cho rằng đối phương sẽ dừng lại tính kế rồi mới di chuyển tiếp, nhưng lại thấy Long Thiên như một con rồng du lãng, chớp mắt đã tấn công về phía ông Liễu, liên tiếp chém tới, không hề dài dòng, truy sát toàn diện!

Ông Liễu khinh miệt hừ nhẹ một tiếng, muốn dùng một mạng đổi một mạng sao? Đúng là rất tâm huyết, đáng tiếc đã chọn sai đối phương rồi!

Thế tấn công từ một phía, chiêu thức tung ra quá nhiều tất nhiên sẽ phải để lộ sơ hở, hơn nữa đao pháp của Long Thiên nói nghe hay một chút thì là trở về nguyên trạng, còn nói khó nghe thì chính là lộn xộn bừa bãi.

Trước mặt ông Liễu có kinh nghiệm chiến đấu dày dặn này mà nói thì toàn thân đều là kẽ hở cũng không phải nói quá, còn những kẽ hở này là thật hay già thì ông Liễu cũng sợ thằng nhãi có kỹ năng diễn xuất đơn thuần như lửa này lại bẫy mình thêm một vố nữa, dù sao thanh đoản đao quỷ dị đó lại biến mất đâu không thấy rồi.

Đầu tiên dễ dàng né tránh vô số đao của Long Thiên, ông Liễu còn chưa lùi về sau một bước rất có phong thái của cao thủ xuất hiện sau lưng Long Thiên, đánh một chưởng lên lưng anh, chiêu Phá Kim Thủ này là thủ đoạn đắc ý của ông Liễu, rất có hình tượng hàng long phục hổ. Ông Liễu sống lâu năm như vậy, đương nhiên không chỉ có một đòn sát thủ 'Huyền Vũ Thần Quan', số lượng công pháp bí tịch cũng không thua kém thế gia khác.

Ông Liễu là khách khanh được gia chủ nhà họ Ngụy cho phép tự do ra vào Tàng Kinh Các, những lúc nhàn rỗi thì bí tịch cũng không phải để chơi, ông ta rất có tự tin một chiêu này nếu như nện xuống một cách mạnh mẽ, thì dù cho anh có kim cương cứng chắc hộ thân cũng sẽ bị phá vỡ từng tấc.
Chương 374: Thật sự phải bỏ mạng ở đây sao?

Chỉ là bàn tay vừa mới nện xuống, còn chưa xuất nốt sức lực dự trữ, ông Liễu đã bị Bồ Tát xuất thế ngang trời suýt chút nữa đâm xuyên ngực rồi, rơi vào kết cục giống như Ngụy Húc, Long Thiên không ngại lấy thân thể làm mồi nhử, đó là muốn dụ địch lại gần để tập kích. Ông Liễu phản ứng cực nhanh, cơ thể lùi về sau, Bồ Tát vặn vẹo, đừng nói là đả thương đến da thịt mà ngay cả viền vàng kia cũng không chạm được đến, ông Liễu đánh một chưởng nữa lên vai trái của Long Thiên, xung lực khổng lồ dù cho có là Long Thiên cũng bị mạnh mẽ đánh bay đi.

Hai bên đều là chớp đúng thời cơ, sau khi Long Thiên hạ xuống đất đứng vững lại, khóe miệng nhếch lên cười, cũng không thở hổn hển, chỉ là có chút tiếc nuối, nếu như vừa nãy Bồ Tát gần thêm một tấc nữa thôi thì ít nhất cũng khiến vị cao thủ cấp Thiên trung tam phẩm này chịu chút nỗi đau da thịt rồi.

Một kích của Bồ Tát không thành, trở về bay lãng đãng bên cạnh Long Thiên, tựa như đang muốn cầu xin chủ nhân tha thứ vậy.

Long Thiên cũng không để ý đến chút tâm tư đó của Bồ Tát, mà nhìn tên Đại Tượng đã bắt đầu tái đấu lại và cả Ngụy Húc lúc này ngực cũng không còn chảy máu nữa.

Nếu như đánh với ông Liễu, không nói là có thể từ từ khiến đối phương tiêu hao sức lực mà chết, nhưng ít nhất muốn bỏ chạy thì đối phương cũng không thể truy sát đến chân trời góc bể được, nhưng dưới dự phối hợp thành thục, bổ trợ cho nhau của ba người Ngụy Húc, thì bản thân anh đã bắt đầu nếm được mùi vị bị dồn vào chân tường rồi.

Ông Liễu có năng lực trung tam phẩm cũng không câu nệ việc ỷ đông hiếp yếu, mặc dù với năng lực của ông ta có thể kích sát được đối phương, nhưng một viên đá mài cho cậu chủ tốt như vậy mà chết đi thì cũng đáng tiếc quá, dù sao cũng đã có vết xe đổ trước đó rồi, tuyệt đối sẽ không để xảy ra cục diện như vừa nãy.

Nếu như còn để cậu chủ bị thương thêm nữa thì ông Liễu có thể tự sát để đền tội rồi.

Thấy ông Liễu chiếm thế thượng phong, trong lòng Ngụy Húc tự tin hẳn, cầm trong tay thanh trường đao na ná giống Kim Cương, trông rất nhàn nhã lịch sự vỗ tay, tán thưởng nói: "Thể hiện tốt lắm, bản lĩnh diễn kịch và thân thủ đều là hạng nhất, có thể so chiêu với bán phật Liễu Tam Thiên mà còn không bị rơi vào thế hạ phong, tôi có chút cảm khái anh hùng trọng anh hùng đó".

Long Thiên cười nhạt nói: "Tôi biết tôi là anh hùng, còn anh ấy mà, cùng lắm chỉ là nhân vật phản diện thôi, hơn nữa còn là loại không thể sống qua nổi tập một".

Ngụy Húc không tức giận mà còn cười nói: "Tôi vốn giết người cũng không thích nhiều lời, có điều tốt xấu gì anh cũng coi như là người đồng trang lứa đầu tiên có thể khiến tôi bị thương, cũng nên tâm sự thêm vài câu chứ, vẫn mong vị công tử thế gia không chịu tiết lộ danh tính đây lượng thứ. Nói trước nhé, đến lúc tôi chém đầu anh xuống rồi, tôi có nói hơi nhiều mà không may văng nước miếng xuống đầu anh thì xuống tới hoàng tuyền rồi cũng mong anh đừng để ý nhé".

"Vui lắm sao?", Long Thiên hỏi.

Ngụy Húc tỏ ra đương nhiên nói: "Đương nhiên là vui rồi, không có việc nào vui hơn so với việc tra tấn một thiên tài, Tào Tử Kiến cũng được, anh cũng được, đều là cái thá gì chứ, thành tựu từ trước đến nay của Ngụy Húc tôi chắn chắn cao hơn các anh nhiều. Anh yên tâm, đợi sau khi tôi giết anh xong, bước vào được Thiên nhân, tôi sẽ đi tìm người được gọi là thiên tài bất thế gì đó, Tào Tử Kiến, va chạm một phen, cho nên anh có chết trong tay tôi cũng không thiệt đâu".

"Quả thực là cũng khá hay ho, năm đó tôi cũng nói như vậy với mẹ anh, nên mới có anh, sau này đợi anh có vợ rồi, tôi cũng vẫn nói như vậy", Long Thiên nhếch mép không buông tha đáp trả.

Ngụy Húc cười ha ha, sau đó giây tiếp theo bắt đầu chạy nhanh, ông Liễu và Đại Tượng bày ra trạng thái sẵn sàng chi viện, vây chặt lấy con cá trong lưới này, thu hẹp lại khoảng trống thi triển của anh, Ngụy Húc dựa vào ưu thế người đông cầm trong tay thanh trường đao bao phủ đầy những tia đỏ, lờ mờ có phong độ của một tông sư, đao pháp của hắn đơn giản gọn gàng, giảm bớt kỹ xảo đẹp mắt, tiết tấu dứt khoát, hoàn toàn khác với sự lộn xộn của Long Thiên, mỗi một chiêu xuất ra bắt buộc phải có độc thủ và sự nham hiểm.

Ưu thế của Ngụy Húc ở chỗ có hậu thuẫn chắc chắn là ông Liễu và tấm khiên thịt Đại Tượng, chỉ cần không phải là một kích trí mạng thì hắn có thể không cần kiêng kị điều gì mà chuyên tâm vào đường đi của đao, ngược lại Long Thiên lại có chút tiến thoái lưỡng nan, một đao Bồ Tát vừa nãy không thể lấy mạng của tên khốn này, vậy tiếp theo gần như không thể xuất hiện tình huống như vậy nữa.

Nếu như cùng một chiêu thức dùng đến hai lần mà vẫn thành công thì người được xưng là bán phật Liễu Tam Thiên kia đúng là ăn phân mà lớn thật.

Sau một hồi dây dưa, do Long Thiên không thể không phân tách tinh thần đề phòng ông Liễu ra tay, cho nên trong hai phút đối chiêu này, anh liên tiếp bị áp chế, ông Liễu chỉ cần đứng ở đó, Long Thiên liền không thể tập trung trí lực đối địch được, nếu cứ tiếp diễn như vậy, sớm muộn gì anh cũng sẽ phải chịu thiệt.

Quả nhiên, chỉ cần một khi Long Thiên ra tay là sẽ bị khí áp của ông Liễu hạn chế, tên Đại Tượng bên cạnh đã chuẩn bị sẵn sàng chịu chết bất cứ lúc nào, cũng không phải không có khả năng sẽ lại xông lên đồng quy vu tận một phen.

Duy nhất An Tử Húc đứng ngoài trận chiến là vẻ mặt đần độn ra, bốn người giao thủ đã khiến hắn mở mang tầm mắt, nhưng cũng may cậu chủ lại chiếm thế thượng phong, bằng không nếu hắn đắc tội với người thanh niên đó thì e là sớm đã bị phân thây rồi.

Một chiêu của Ngụy Húc thành công, Long Thiên ngã bay về sau, cơ hội tất sát tuyệt diệu đây rồi, hai tay hắn nắm cây đao vung lên, định chặt đứt Long Thiên đang bay trên không trung kia, thế nhưng đúng lúc hắn sắp thành công thì ông Liễu đột nhiên xuất hiện đằng sau lưng hắn, sau đó tóm chặt lấy cổ áo hắn kéo lại, đánh bay đi Bồ Tát gần như đã thành công, cuối cùng còn không quên cho Long Thiên một chưởng Phá Kim Thủ, Long Thiên rơi xuống mặt đất, kích động trừng trận bụi bặm bay lên!

Long Thiên nằm dưới đất nhìn lên không trung một cách si ngốc, Bồ Tát rơi từ trên trời cắm xuống bên cạnh anh, vừa nãy đã dốc toàn lực chiến đấu, thậm chí còn không tiếc một mạng đổi một mạng, nhưng vẫn không thể thành công, lẽ nào hôm nay thật sự phải bỏ mạng ở đây sao?

Ngụy Húc cùng hạ xuống đất với ông Liễu nghĩ lại còn sợ, nếu như vừa nãy ông Liễu không ra tay vào đúng khoảnh khắc then chốt thì e là hắn thật sự lại bị thêm một nhát đâm xuyên ngực nữa rồi.

Long Thiên này đúng là nham hiểm đến cùng cực mà, lần nào hắn xuất chiêu cũng rất độc ác, nhưng vẫn không thể trí mạng bằng đối phương, quả thực là kẻ cắp gặp bà già.

Ngụy Húc nghiến răng nghiến lợi nói: "Tên khốn này thật nham hiểm, hôm nay nếu như không giết chết mày để trừ hậu họa về sau thì tao thật sự ngủ không ngon!"

Long Thiên bò từ dưới đất đứng lên, không thèm để ý đến Ngụy Húc, mà nhàn nhạt tự nói với mình: "Mẹ, Long Thiên Tượng không giúp mẹ báo thù, con giúp mẹ báo, cho dù có phải một mạng đổi một mạng, con cũng không tiếc nuối!"
Chương 375: Một đấu ba

Trước khi Long Thiên ra đời, trong cuộc vây quét Long Thiên Tượng, bốn nhà Ngụy, Tạ, Triệu và Yên đều phái ra những cao thủ của mình, Long Thiên Tượng chết hay không chết không quan trọng, nhưng mẹ của anh, Ngô Tuyết Nhi, lại vì trận chiến đó mà dẫn đến ủ bệnh trong người, về sau mới bị khó sinh.

Long Thiên vừa ra đời đã mất mẹ, lúc nhỏ thì không hiểu, lớn lên rồi chẳng lẽ vẫn còn không hiểu sao?

Trong khoảnh khắc then chốt, mẹ anh đã dùng tính mạng của mình để sinh anh ra, mặc dù từ nhỏ đã không có tình yêu thương của mẹ, nhưng mạng sống của anh là do mẹ anh bảo vệ mới có được, nếu như mẹ đã để anh sống tiếp, vậy thì đương nhiên anh phải báo thù cho mẹ rồi.

Hơn hai mươi năm nay, Long Thiên Tượng vẫn luôn án binh bất động, việc này mới chính là nguyên nhân khiến Long Thiên không hòa thuận với Long Thiên Tượng.

Khó khăn lắm mới bắt được một cậu chủ của nhà họ Ngụy, đương nhiên Long Thiên phải liều mạng.

Đối với anh mà nói, những người vây công Long Thiên Tượng năm đó có người đã chết, có người đã già, người vẫn còn sống trên đời này đoán chừng không quá ba người, Long Thiên có lẽ tạm thời chưa có năng lực tìm bọn họ báo thù, nhưng năng lực để giết chết một cậu chủ nhà họ Ngụy thì vẫn có, vì vậy anh mới mạo hiểm, không ngại lấy một địch ba, nhưng dường như cũng không được thuận lợi.

Đương nhiên, từ khi bắt đầu anh đã đoán trước được sẽ có kết quả thế này, dù gì đối phương cũng có một cao thủ cấp Thiên tọa trận, nhưng Long Thiên biết không được mà vẫn cứ làm, đây chính là tính cách của anh, ở một vài phương diện, anh còn cố chấp hơn người bố ruột của mình là Long Thiên Tượng.

Đối mặt với ba người, Long Thiên giơ tay lên, ngoắc ngoắc bọn họ lại.

Bất luận là Ngụy Húc có gia thế dũng mãnh hay là thiên phú lỗi lạc cho phép, nhưng từ nhỏ đến lớn đã rất tự phụ cho rằng cả thiên hạ này phải xoay quanh mình, hắn đã quen với việc người khác phải khúm núm thấp hèn trước mặt hắn rồi.

Lúc này thấy Long Thiên biết rõ không có cơ hội chiến thắng nhưng vẫn làm hành động khiêu khích, hắn vẫn có chút sợ hãi không thể khống chế được, khiến cho sự ghen tỵ hiếm có nổi lên, người này là cái thá gì chứ, sự việc đến nước này rồi vẫn không quên thách thức hắn.

Mặc dù Ngụy Húc kiêu căng hơn nữa lại có tính cách cực đoan thích chém giết, nhưng đầu óc không ngu, bằng không cũng không vì chiếm được thế thượng phong mà lơ là thiếu cảnh giác, chỉ sợ con cá lọt lưới này xổng mất.

Mặc dù không biết thân phận thật sự của đối phương, nhưng đoán chừng cũng không thể nào vì một đám đàn bà mà liều mạng đến mức này đâu.

Một gia tộc lớn muốn hưng thịnh, đương nhiên không thể thiếu lịch sử tàn khốc đẫm máu và nước mắt, lẽ nào người trước mặt hắn đây vốn dĩ có thù với nhà họ Ngụy sao? Trận chiến lần này là có âm mưu từ trước đó?

Những công tử xuất thân từ đại gia tộc, từ nhỏ đã ở bên cạnh người lớn trong gia tộc nghe nhiều, nhìn nhiều cũng thành quen tai quen mắt, đã quen với việc đấu đá lẫn nhau, cũng thích biến những sự việc đơn giản trở nên phức tạp hóa.

Có đánh chết Ngụy Húc cũng không tin, đối phương chỉ trùng hợp gặp phải hắn mà thôi, còn về vừa nãy nhắc đến cái gì mà Tần Tung Hoành, chẳng qua chỉ là trò dương đông kích tây, sao có thể lừa được hắn chứ?

Cho nên lúc này hắn nghiến răng, lùi về sau hai bước, buông thanh trường đao trong tay xuống, lạnh lùng nói: "Mày rốt cuộc là ai? Tao cho mày một cơ hội cuối cùng để nói ra danh môn của mình, chỉ cần mày nói ra tên mày thôi, nhất định tao sẽ cho mày toàn thây".

Đại Tượng biết chỉ cần ông Liễu ở đây thì gần như không có việc của hắn, nhiệm vụ của hắn rất đơn giản đó là chỉ cần giữ cho tên thanh niên khiến người phải ghét này không bỏ chạy là được.

Liễu Tam Thiên nhếch mép lên cười, ông ta rất lâu rồi không có một kẻ thù nào như vậy, hơn nữa người này còn trẻ tuổi hơn ông ta rất nhiều, giống như một lão già sáu mươi lên giường có lòng mà không có sức đố kỵ với thanh niên trai tráng khỏe như vâm vậy.

Ông ta vốn không vừa mắt với thiên tài tuyệt trần trên con đường võ đạo, mấy năm này thỉnh thoảng lén ra ngoài thủ đô đi du lịch tứ phương với Ngụy Húc, cũng gặp qua không ít những thanh niên cao thủ tiền đồ vô lượng, gần như đều chết thảm trong tay ông ta và cậu chủ, không một ai may mắn thoát khỏi.

Sở dĩ cao thủ cấp Thiên hiếm hoi, không ít thì nhiều cũng là vì tồn tại những loại tiền bối đố kỵ với vãn bối như Liễu Tam Thiên đây, hơn nữa loại người này còn không ít, cho nên thằng oắt con không may đắc tội với cậu chủ lúc này sẽ chỉ có kết cục càng thảm hơn mà thôi.

"Tao là bố của mày đó, con trai à", Long Thiên ngoắc miệng ra cười nói.

Ngụy Húc quái gở lẩm bẩm nói: "Rất có khí phách, nếu đã như vậy thì bổn thiếu gia đây cũng không ngại ngũ mã phanh thây mày".

Ngụy Húc nói được làm được, có lẽ hắn không phải là kẻ có tu vi cao nhất trong đám con cháu đệ tử thế gia, nhưng chắc chắn là kẻ tàn nhẫn nhất trong đám con cháu thế gia.

Mấy năm nay vì đắc tội với hắn mà bất luận là nam hay nữ, thậm chí cả trẻ con cũng đều không có kết cục tốt đẹp nào trong tay hắn.

Ở thủ đô, hắn có thể nói là từ lâu đã tội ác chồng chất rồi, nhưng một cậu hai phản nghịch như vậy lại được gia chủ nhà họ Ngụy hết mực ưu ái, so với hắn, cậu chủ lớn nhà họ Ngụy chỉ biết học kia rõ ràng thua kém hơn nhiều, có nhiều tin đồn cho rằng sớm muộn gì vị trí gia chủ nhà họ Ngụy cũng sẽ rơi vào tay hắn, Ngụy Húc.

"Cậu chủ, sắp hết thời gian rồi, nếu cứ tiếp tục như vậy thì lão phu sợ sẽ thêm phiền toái, đến lúc cảnh sát mà tới thì không thể giết đối phương được nữa", Liễu Tam Thiên mở miệng nói.

Con cháu đệ tử thế gia có hung hãn thế nào cũng đều là những chuyện âm thầm kín đáo, bên ngoài có rất nhiều lúc phải tỏ ra thận trọng nhẹ tay nhẹ chân, đấu với trời, với đất, với người đều được, nhưng không thể đấu với chính phủ, đây hoàn toàn là hành vi tự tìm đến cái chết.

Ngụy Húc đương nhiên cũng hiểu điều này, tay cầm trường đao, cũng không nói nhiều nữa, lao về phía Long Thiên dưới sự hỗ trợ của Liễu Tam Thiên.

Hai kẻ chủ tớ này rất ăn ý, Liễu Tam Thiên đương nhiên muốn khiến Long Thiên khó chịu, nhưng đao cuối cùng có thế nào cũng phải để Ngụy Húc kết liễu, như vậy có thể khiến tâm trạng của cậu chủ tăng lên được.

Liễu Tam Thiên được gọi là bán Phật, tất nhiên thực lực cường hãn, hôm nay cậu chủ nhỏ lại nhất định phải giết người, vậy thì ông ta cũng không cần ẩn giấu thực lực nữa, ông ta mặc một bộ đồ màu đen vốn đã rất quỷ dị rồi, lúc này sau khi bộc lộ bộ mặt hung ác, những người trong nghề đều nhìn là biết ông già này sát khí ngập trời đến mức nào.

Thế nhưng người dẫn đầu ra tay vẫn là Ngụy Húc, hắn cầm thanh trường đao trong tay chạy đến, Long Thiên vừa phải đề phòng Liễu Tam Thiên, vừa phải đánh với Ngụy Húc.

Chỉ là đấu với hai cao thủ này, Long Thiên có thể chống đỡ được đến lúc nào, mặc dù Bá khí trong người từng tầng từng lớp, nhưng vẫn bị đánh nát toàn bộ, hai tay vốn bị đao của Ngụy Húc chém thương, đón đỡ bên dưới, máu tươi nhuộm đỏ quần áo.

Liễu Tam Thiên cười gằn độc ác, nắm đấm hiện lên kim quang đi thẳng một đường, ngang ngược đánh tan mấy chiêu vẽ rồng điểm mắt của Long Thiên, giải vây nỗi lo về sau cho Ngụy Húc, như vậy dẫn đến thế tấn công của Long Thiên không thành, ngược lại còn gặp phải trở ngại, Ngụy Húc thì lại càng đánh càng thuận lợi.

Kim Cương của Long Thiên còn chưa vung lên đã bị Liễu Tam Thiên tóm chặt lấy, Ngụy Húc nhân cơ hội phát lực, chém ngang thanh trường đao ra, đao quang màu đỏ hiện lên rõ ràng, Long Thiên có Bá khí hộ thân nhưng do thể lực tiêu hao cực độ nên dẫn đến lớp áo Bá khí không còn được kiên cố như lúc trước nữa.

Máu tươi phun ra, phần bụng của Long Thiên hiện lên một vết chém nhìn mà thấy rùng mình!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK