• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 201: Đao quang kiếm ảnh

Người luyện kiếm trong xã hội hiện đại bây giờ đã là rất ít rồi chứ đừng nói là cầm một thanh kiếm gỗ to đùng thế này, vì thế từ lần đầu tiên chạm mặt thiếu niên kiếm gỗ đó thì Long Thiên đã có ấn tượng rất sâu, ban đầu anh nghĩ đây là một tên trạch nam mê anime nhưng bây giờ xem ra suy nghĩ đó cũng không đúng.

Ít nhất thì bây giờ thiếu niên đó vẫn chưa rút kiếm nhưng kiếm khí đã bắt đầu lan tỏa, ngày xưa anh từng nghe ông Công Tôn kể rằng một kiếm khách tài giỏi có thể dùng một nhát kiếm chém sông đoạn núi, trước đây Long Thiên đã từng ao ước về điều đó, muốn sau này có thể cầm một thanh kiếm lưu lạc giang hồ, chờ đến khi lớn hơn một chút mới hiểu được phần lớn người không còn dùng kiếm nữa mà dùng dao cắt dưa hấu, sau đó nếu trâu bò hơn chút nữa thì trực tiếp xài súng chứ ai rảnh chơi vũ khí lạnh nữa?

Trong mấy năm anh ở Quỷ Môn cũng có rất ít người sử dụng kiếm, cao thủ cấp Địa có thể biến chân khí thành vũ khí, một khi đã thành hình rồi thì sẽ không thay đổi được nữa, nhưng Long Thiên gặp được mấy cao thủ cấp Địa rồi nhưng chẳng có ai tạo thành kiếm cả, phần lớn đều là những vũ khí to tướng kỳ lạ, bởi vì cầm nó vung lên sẽ tạo ra lực sát thương lớn hơn, chẳng hạn như châm của Nhan Như Ngọc, đến bây giờ Long Thiên vẫn không biết anh ta có thể huyễn hóa ra bao nhiêu cây châm, anh chỉ huyễn hóa ra một thanh đao thì có vẻ hơi thiệt.

Cuối cùng tay của Lưu Công Cẩn cũng bắt đầu cử động, anh ta rút kiếm thanh kiếm gỗ, chỉ một động tác đó thôi đã đủ khiến Long Thiên và Cừu Đông Thanh cảm nhận được luồng kiếm khí khổng lồ đang dao động, họ là hai người đầu tiên né ra, kiếm khí nhanh chóng lướt qua hai người, mặt đất xuất hiện một vệt kiếm trông rợn cả tóc gáy.

Chỉ là một động tác rút kiếm thôi đã tạo ra lực sát thương lớn như thế ư?

Chẳng có gì để nghi ngờ, Long Thiên đã được mở mang tầm mắt, Lưu Công Cẩn cầm thanh kiếm trong tay lao người lên, trông có vẻ rất thong thả nhưng động tác cực kỳ nhanh, mới chớp mắt đã tới trước mặt Long Thiên, anh không dám xem thường kẻ địch, huyễn đao bên tay phải nhanh chóng hiện ra, “nhẹ nhàng” va chạm với kiếm gỗ, chân khí dao động tản ra xung quanh.

Kỳ lạ là kiếm gỡ lại không hề vỡ khi va chạm với thanh đao huyễn hóa từ chân khí, hoàn toàn không hề bị bẻ gãy, nguyên nhân là trên thanh kiếm gỗ kia có một luồng chân khí bao quanh, đối phương đã bỏ qua khâu huyễn hóa vũ khí để chuyển sang tập trung chân khí vào trong kiếm gỗ, cả Long Thiên cũng không có bản lĩnh đó, dù kiếm gỗ có cứng cách mấy thì cũng được làm từ gỗ, làm sao chứa nổi luồng chân khí đó.

Chẳng lẽ thanh kiếm gỗ trước mắt là vũ khí đặc biệt?

“Kiếm thứ nhất, Yến Phản”.

Lưu Công Cẩn hét lên, thanh kiếm đột ngột thay đổi phương hướng, tạo thành mấy bóng kiếm xung quanh thiếu niên rồi cùng lao về phía Long Thiên như chim yến bay về phương nam.

Long Thiên lùi lại phòng thủ, kiếm khí lạnh xông thẳng tới khiến bộ tây trang trên người Long Thiên hiện đầy vết rách, nó bị kiếm khí chém nát, thậm chí trên cánh tay còn có một vệt chém dài.

Chiêu thức của đối phương quá quỷ quyệt, Long Thiên chưa từng nhìn thấy bao giờ, nhìn thấy người đó ra tay còn đỡ được nhưng không thấy thì biết phải đỡ thế nào, chắc là chỉ có những người nhập đạo mới có thể thực hiện được những chiêu thức như thế đúng chứ?

Long Thiên cũng không biết đối phương có cấp bậc gì, xúc động lao lên liều mạng thì chỉ có thiệt mà thôi, tất nhiên việc cần làm bây giờ là lùi lại.

Thiếu niên kiếm gỗ không đuổi giết, dường như anh ta không muốn vội vàng nhất thời, một nhát kiếm chém ra để lại kiếm khí quanh quẩn, anh ta thì vẫn ung dung thoải mái, rất có phong độ của một kiếm đạo gia.

Long Thiên lùi lại mấy mét, tò mò hỏi: “Quỷ Môn từng làm một bảng xếp hạng sát thủ có đủ tất cả sát thủ trên thế giới, tôi chưa từng thấy một người cầm kiếm gỗ xuất hiện trên đó, khá là kì lạ, với sức mạnh của cậu thì ít nhất không lên được top 10 cũng phải nằm trên bảng xếp hạng mới đúng, sao lại như người vô hình từ đâu xuất hiện thế?”

Lưu Công Cẩn cũng chẳng làm giá, đến lúc quan trọng thì ai hỏi gì anh ta đáp đó: “Bởi vì những người từng gặp tôi đều chết hết, tất nhiên là tôi không có danh tiếng gì rồi, không giống anh, chỉ cần điều tra một chút là lòi ra biết bao nhiêu thông tin”.

“Biết tôi cấp Địa mà vẫn dám nhận nhiệm vụ này, nhóc con, cậu tự tin vào khả năng của mình lắm hả?”, Long Thiên vui vẻ nói.

“Cấp Địa cũng được, cấp Thiên cũng thế, chỉ là vấn đề của một nhát kiếm mà thôi”, Lưu Công Cẩn vuốt ve thanh kiếm gỗ, cực kỳ tự hào.

“Mạnh miệng thật!”

Long Thiên hừ lạnh, chủ động tấn công, dốc hết sức lấy một địch mười, nghe ông Công Tôn nói thế, Long Thiên chưa từng học được bất kì một công pháp gì đã suýt tin điều đó, chiêu kiếm hay đao pháp lợi hại đến đâu thì cuối cùng vẫn không thể thoát khỏi số mệnh quay trở lại nguyên bản, chiêu thức càng đơn giản thì lại càng chết người.

Long Thiên cầm thanh đao đi tới, một nhát đao chém xuống mang theo chân khí sắc bén, Lưu Công Cẩn giơ kiếm gỗ lên chặn, tay trái cầm vỏ kiếm, kiếm khí bắn ra xung quanh, so với nhát kiếm ban nãy thì kiếm khí vô hình là thứ dễ dàng giết người nhất.

Long Thiên như một thánh đấu sĩ, một chiêu thức dùng được hai lần xong thì trở nên vô dụng, bắt đầu tránh đông né tây, không ngờ anh lại thoát được mấy vệt kiếm khí, dù Lưu Công Cẩn là một người cực kỳ lạc quan thì cũng phải tái mặt.

Long Thiên thoát được kiếm khí xong thì nhanh chóng cầm thanh đao lên giơ lên cao, đối kháng cự ly ngắn, đầy khí phách của của một sát thủ. Lưu Công Cẩn từng gặp rất nhiều đối thủ, thường thì họ không dám liều mạng như thế, đao khách trông có vẻ trạc tuổi đang đứng trước mặt anh ta lại lớn gan như thế ư?

Long Thiên tấn công, Lưu Công Cẩn không lùi bước, bấy giờ hai người đã bắt đầu rơi vào trạng thái giằng co, chỉ trong nháy mắt đã có mấy bóng người lướt qua, tất cả đều là đối kháng trực tiếp, không bàn đến việc nó có bao nhiêu kỹ xảo cao siêu gì nhưng nguy hiểm thì chắc chắn sẽ xếp hạng nhất, một khi trúng một nhát kiếm hoặc nhát đao trong khoảng cách này thì không thể thoát được số mệnh một xác chia hai, may là hai người đánh qua đánh lại nhưng tạm thời vẫn chưa có cảnh máu me xuất hiện.

Lưu Công Cẩn lùi lại phía sau, trong khoảnh khắc đó, dường như Long Thiên đã lao đảo một chút, Lưu Công Cẩn vẫn đứng sừng sững như núi cảm thấy đắc ý không nói nên lời, cảm giác đó cũng giống như Long Kỳ Trận của Tư Đồ Văn, nhưng cũng có điểm khác biệt.

“Kiếm thứ hai, Hùng Chưởng”.
Chương 202: Cậu ấm nhà họ Đỗ

Nghe giọng Lưu Công Cẩn như thể mỗi lần ra chiêu anh ta đều phải đọc tên chiêu thức ra mới có khí thế vậy, Long Thiên thường hay cười nhạt với cách đánh nhau trẻ con thế này, anh cảm thấy họ quá ngu ngốc nhưng những lời thiếu niên này thốt ra lại khiến anh phải thận trọng đề phòng.

Quả nhiên, kiếm khí lại bắt đầu ập đến như một cú tát thật mạnh, kiếm khí tập trung vào mình khiến Long Thiên trốn tránh khó khăn hơn lần trước, cả ống tay áo cũng bị cắt nát, cánh tay phải lộ ra không khí còn chẳng cầm nổi đao, cả người bị đẩy lùi về sau mấy chục mét!

Lưu Công Cân muốn đuổi giết nhưng bất ngờ có một bóng người xinh đẹp chợt lướt qua, bàn tay trắng nõn ma mị bỗng nhiên đánh vào, lưng Lưu Công Cẩn chợt run lên, đây là lần đầu tiên anh ta cảm nhận được nguy cơ từ khi bắt đầu đánh nhau đến giờ, anh ta vội vàng đứng vững lại và lùi về phía sau.

“Xoẹt!”

Một con dao nhanh chóng chém tới, Lưu Công Cẩn giơ kiếm lên cản lại, thân kiếm xuất hiện dao động nhỏ, cả cánh tay anh ta run lên, cô gái đó vẫn chưa chịu từ bỏ, con dao bị cản lại thì cơ thể cô ta lại quấn quanh Lưu Công Cẩn, năm ngón tay xòe ra tạo thành một vết cào trông cực kì đáng sợ, sâu thấy cả xương!

Lưu Công Cẩn chịu đòn, thanh kiếm gỗ nhanh chóng giơ lên, tạm thời ngăn cản được con rắn độc cắn người.

Cừu Đông Thanh như rắn độc thoải mái lùi về phía sau, tạo thành thế đứng đối diện với Long Thiên.

Cô ta giơ tay lên miệng, màu son đỏ kia hết sức ma mị, Cừu Đông Thanh cười ha hả nói: “Kiếm thuật tốt đấy, chỉ là vẫn chưa được tính là nhập đạo, một lần đối mặt với hai cao thủ cấp Địa thế này, tôi không tin hôm nay cậu có thể toàn mạng rời khỏi đây”.

Long Thiên lại huyễn hóa ra thanh đao bên tay phải, nói với Cừu Đông Thanh: “Chẳng mấy khi tôi gặp được một đối thủ có thể đánh ngang hàng ở Bắc Hải này, chị Đông Thanh đừng nhúng tay vào”.

“Tôi sợ cậu chịu thiệt”, Cừu Đông Thanh khó xử nói.

Nếu như bắt tay với Long Thiên thì cô ta chắc chắn có thể khống chế được thiếu niên nghịch kiếm gỗ này, nhưng một mình Long Thiên thì có hơi căng, tuy là tin tức cô ta nghe ngóng được từ Quỷ Môn nói Long Thiên đã bước vào cấp Địa, nhưng cấp Địa cũng được chia thành ba phẩm cấp thượng hạ thứ, nhìn lại thì Long Thiên vẫn chưa chọn một công pháp nào để hỗ trợ nên Cừu Đông Thanh thật sự rất lo lắng thuyền sẽ lật trong mương. Suy cho cùng thì thiếu niên kiếm gỗ này cũng không phải là kẻ dễ chơi, với kiếm khí bắn ra tứ tung đó thì có lẽ đã nhập kiếm đạo rồi cũng nên. Chỉ cần chờ thêm một khoảng thời gian nữa thì có thể dùng kiếm đạo với cấp Thiên, vấn đề là đối phương còn rất nhỏ, nếu hôm nay không thể giết chết thì sẽ có rất nhiều nguy cơ.

Long Thiên khoát tay nói: “Không sao đâu, tôi sẽ không chịu thiệt, hơn nữa cậu ta chỉ có một mình, chúng ta lại tấn công tận hai người thì không công bằng lắm”.

“Đến nước nào rồi còn quan tâm đến chuyện nó có công bằng hay không!”, Cừu Đông Thanh tức giận như cô vợ nhỏ, cau mày nói.

Long Thiên vui vẻ, anh biết chỉ cần mình lên tiếng thì Cừu Đông Thanh sẽ không nhúng tay vào nữa, thế thì anh có thể đánh một trận thật thoải mái, tiện thể xem coi thiếu niên kiếm gỗ này hay ho đến mức nào, cấp Địa của Long Thiên đã đến thế nào? Nó cũng đến vào thời khắc cửu tử nhất sinh đấy thôi?

Nhan Như Ngọc đã nói tên khốn này cứ thích tìm đường sống trong chỗ chết, đúng là đâm trúng tim đen.

Lưng Lưu Công Cẩn có vết thương lòi cả xương, máu tươi chảy dọc, cười ha hả nói: “Thú vị, thú vị”.

“Tôi sợ lát nữa cậu không thể cười nổi đâu, ranh con ạ”.

Vừa dứt lời thì Long Thiên đã lao tới trước mặt Lưu Công Cẩn, anh ta vẫn bình tĩnh không chút hoảng hốt, lại là một đao được vung lên đánh tới, chẳng hề do dự, chiêu thức cũng chẳng có gì ghê gớm nhưng lại có cảm giác khí thế không ai bằng, nó đang xé toạc bầu không khí, lao vụt về phía Lưu Công Cẩn!

Cỏ dại sau lưng Lưu Công Cẩn đã bị gió từ thanh đao cắt đứt, áo khoác anh ta bị thổi bay lộ ra phần ngực màu đen, kiếm gỗ trong tay va chạm với thanh đao tạo thành âm thanh đinh tai nhức óc, nhát kiếm thứ ba mang tên Thanh Xà đã được dùng tới, hai luồng kiếm khí như rắn quấn lấy Long Thiên, mặc cho kiếm khí cắt qua người mình, Long Thiên vẫn cố chấp đánh về phía trước, dường như hoàn toàn không sợ hai con rắn xanh kia khiến mình tan xương nát thịt.

Trên mặt, cánh tay và lưng đã đầy vết kiếm nhưng Long Thiên vẫn như một con trâu cứng đầu không thể kéo lại được.

Một mét, năm mươi centimet, mười centimet, anh vẫn cố gắng nhích từng bước về phía đối phương.

Mãi đến khi chỉ còn cách nhau năm mét, đồng tử Lưu Công Cẩn đột nhiên to ra, tay trái Long Thiên lại xuất hiện thêm một thanh đao dài ba mét ba, không cần sắc bén, chiêu thức cũng hoàn toàn khác biệt, xé gió.

Chém mạnh tới!

Máu tươi bắn ra như suối.

Đây là lần đầu tiên Lưu Công Cẩn trúng đòn từ khi bắt đầu trận đấu đến nay, bên hông anh ta là miệng vết thương trông cực kì ghê rợn, như thể chỉ cần một chút nữa là cắt anh ta làm hai.

Long Thiên lạnh lùng như diêm la đến từ địa ngục, cười nói: “Ai nói là tôi chỉ biết cầm đao bằng một tay?”

Lưu Công Cẩn chật vật lùi lại phía sau, không dám chơi cứng đối cứng nữa, anh ta khom lưng xuống, lùi về sau hơn mười mét để ôm miệng vết thương, trợn mắt há hốc mồm nói: “Giấu kỹ thuật”.

Đỗ Sĩ Nguyên đã chọn một vị trí rất đẹp gần đó trên du thuyền để xem cuộc chiến tung hòn ngọc Hòa Điền vừa lấy được lên, khẽ mỉm cười nói: “Về mặt kỹ thuật thì rất đáng khen!”

Ngọc Hòa Điền được ném tới, Long Thiên tiện tay chụp lấy, cười lạnh nói: “Cảm ơn phần thưởng của cậu Đỗ”.

Cừu Đông Thanh đang xem cuộc chiến đã biến mất, xuất hiện sau lưng Đỗ Sĩ Nguyên, một nhát dao chuẩn bị cắm xuống, Đỗ Sĩ Nguyên vẫn giữ tư thế ngồi, không hề bối rối nói: “Gần đây đang có hai cao thủ cấp Địa bảo vệ tôi, cô Cừu Đông Thanh cân nhắc rồi làm nhé”.

Dao của Cừu Đông Thanh kề lên cổ Đỗ Si Nguyên, chỉ còn cách một tấc: “Thề nhất định phải chơi đến chết đúng không?”

“Làm gì có”, Đỗ Sĩ Nguyên đứng dậy, không hề quan tâm đến việc con dao của Cừu Đông Thanh có thể cứa cổ mình, ngược lại anh ta còn phủi bụi trên người nói: “Nhưng tôi là người không thích chịu thua thiệt, có vay thì có trả, nhưng tối nay có thể nhìn thấy cậu ấm nhà họ Long cầm hai thanh đao như thế là hồi vốn rồi, hôm nay kết thúc ở đây nhé?”

Đỗ Sĩ Nguyên quay lại nhìn Cừu Đông Thanh, cười nói: “Cánh tay rất đẹp, dùng nó để giết người thì đáng tiếc quá”.

Mặt Cừu Đông Thanh vẫn bình tĩnh không chút thay đổi, cô ta vẫn không cắt con dao đi, một thanh đao xé gió chém tới, cậu ấm nhà họ Đỗ tự tin để phần lưng của mình cho kẻ địch mặc một bộ quần áo cực kỳ bắt mắt, thanh đao xé gió chém tới như xuyên kẹo hồ lô.

Đỗ Sĩ Nguyên lảo đảo vài bước, không thể tin quay lại nhìn, Long Thiên mất một thanh đao bình tĩnh nói: “Nhưng tôi lại quen diệt cỏ tận gốc”.
Chương 203: Bắt đầu khởi động ở khắp nơi

Không ai có thể ngờ được, ngay cả Đỗ Sĩ Nguyên có vẻ như đã bị trúng một đao cũng thực sự không dám tin Long Thiên lại dám ra tay với anh ta đúng lúc này. Chưa kể đến sát thủ kiếm gỗ được thuê về với giá cao kia nữa, vừa nãy anh ta còn nói có hai cao thủ cấp Địa đang quan sát ở cách đó không xa, thế mà anh vẫn không chút do dự phi một đao xuyên qua người anh ta, rất tự tin cho rằng anh và Cừu Đông Thanh có thể thoát khỏi vòng vây của ba đại cao thủ sao? Có vẻ cũng quá xem thường nhà họ Đỗ rồi, mấy tên tay sai do nhà họ Đỗ bồi dưỡng lên không phải dễ đối phó đâu.

Thú vị đấy.

Đỗ Sĩ Nguyên trúng một đao không tức giận mà còn cười, giơ một ngón tay cái lên, thân hình biến mất, rõ ràng đây chỉ là chướng nhãn pháp mà thôi, không nằm ngoài dự đoán của Long Thiên và Cừu Đông Thanh. Sau khi Đỗ Sĩ Nguyên tàng hình, cũng không thấy hiện thân mà chỉ thản nhiên để lại một câu nói: "Cậu chủ Long rất man, tôi rất thích, lần sau gặp sẽ chơi với anh!"

Long Thiên rùng mình, tên biến thái nam không ra nam nữ không ra nữ này không phải đã nhìn trúng mình rồi đấy chứ, mặc dù anh cũng khá đẹp trai nhưng không phải dạng bisexual, đặc biệt là bị kẻ yêu thích thuật song tu nhìn trúng thì thật sự thấy rất ghê tởm. Vừa nghĩ đến tên bệnh hoạn này dám có ý đồ với vợ mình, Long Thiên lại cảm thấy một đao vẫn chưa hết giận, tốt nhất phải đâm thêm vài đao nữa mới coi như hồi vốn.

Đối với Long Thiên mà nói, anh đếch thèm quan tâm anh ta là đại thiếu gia của nhà họ Đỗ hay cái gì, dù sao trước giờ anh vẫn là một tay sát thủ mẫn cán, làm việc không bao giờ quan tâm đến hậu quả, trời cao thì mặc sức chim bay, anh ta có thể tìm anh gây sự sao? Cho dù bây giờ có về Bắc Hải thì anh cũng không sợ, Long Thiên Tượng vẫn có khả năng dọn rác cho anh, cho nên giết một tên đại thiếu gia nhà họ Đỗ cũng chẳng có gì to tát, hơn nữa vì để đỡ nhàm chán, Long Thiên cũng đã đặt ra cho mình một mục tiêu khi về Bắc Hải rồi.

Giết mười tên cao thủ cấp Huyền, ba tên cao thủ cấp Địa, và thêm một tên cao thủ cấp Thiên.

Trước mắt mà nói, đã hoàn thành điều kiện đầu tiên trong công cuộc cứu viện Lữ mập rồi, còn thiếu hai điều nữa. Tên Đỗ Sĩ Nguyên đó dám xuất hiện ở đây, đương nhiên Long Thiên cũng không muốn bỏ qua cơ hội này, dù sao cũng không dễ dàng gì để gặp được cao thủ cấp Địa. Có điều không ngờ tên khốn này lại thận trọng như vậy, dùng cả chướng nhãn pháp. Vậy thì chỉ có thể giết tên thanh niên trước mắt thôi, dù sao thanh kiếm đó của anh ta cũng coi như đã đạt đến sức mạnh cấp Địa rồi.

Long Thiên nghĩ đến đây thì nhìn qua Lưu Công Cẩn vẫn đang ôm bụng, nhếch miệng cười lạnh một tiếng.

Lưu Công Cẩn giật mình, anh ta không có chướng nhãn pháp như Đỗ Sĩ Nguyên, vốn tưởng rằng Đỗ Sĩ Nguyên sẽ hiện thân để phối hợp cùng với mình, không ngờ sau khi bị đâm một đao thì đã chạy mất dép rồi, còn nói cái gì mà có hai cao thủ cấp Địa bảo vệ bên cạnh, vừa nghe đã biết là chém gió dọa người rồi, nếu như thật sự có thì anh ta việc gì phải bỏ chạy như thế. Cho nên lúc này Lưu Công Cẩn không còn thiện chiến nữa, mặc dù điều kiện mà nhà họ Đỗ đưa ra rất hấp dẫn, nhưng dù thế nào anh ta cũng phải lo cho cái mạng của mình chứ, tay chơi hai thanh đao này muốn bao nhiêu âm hiểm có bấy nhiêu âm hiểm, đã ở cơ dưới rồi mà tiếp tục ở lại thì nói không chừng sẽ không thể thoát được.

Lưu Công Cẩn toát mồ hôi chân, anh ta không muốn vì một cuốn bí tịch kiếm thuật mà trở thành kẻ bị vứt bỏ của nhà họ Đỗ, hơn nữa là Đỗ Sĩ Nguyên đã vứt bỏ anh ta trước, anh ta tội gì phải liều mạng chứ. Vẫn còn một con rắn độc đang nhìn chằm chằm như hổ rình mồi bên cạnh kìa, thế là Lưu Công Cẩn mặt dày nói: "Hôm khác sẽ đến xin thỉnh giáo!"

"Bài này có vẻ cũ quá rồi nhỉ?", Long Thiên không ngờ đối phương lại trực tiếp rút lui như vậy, vốn tưởng rằng tay thanh niên kiếm gỗ này có chút khí phách, hóa ra cũng chỉ là một tên rùa rút đầu thôi.

"Xin tạm biệt ở đây", Lưu Công Cẩn thu lại thanh kiếm gỗ nói.

Long Thiên gật đầu nói: "Được thôi".

Lưu Công Cẩn nói: "Người anh em, anh đừng như vậy, đã nói xong rồi thì thu đao lại đi, đừng lãng phí chân khí nữa".

Thanh đao trong tay Long Thiên tan biến, dường như đúng là không có ý định ra tay nữa.

Lưu Công Cẩn lại nói: "Hay là anh đi trước đi, tôi ở lại ngắm cảnh một chút".

Vẻ mặt Long Thiên ôn hòa nói: "Cậu đi trước đi, tôi đánh đấm xong nên hơi mệt, muốn nghỉ ngơi một lát, đi không nổi nữa rồi".

"Đây là phép lịch sự, nếu tôi đã không bằng anh thì anh vẫn nên đi trước".

"Không sao, không sao đâu, cậu đi trước đi".

"Người anh em, anh để tay phía sau làm gì vậy, đao lại xuất hiện rồi à".

"Hả? Thói quen thôi, bỏ qua nhé, đừng để tâm nhé, tôi không có ý đồ xấu nào đâu ".

"Anh không đi thì tôi cũng không đi".

"Tên nhóc cậu cũng già mồm quá nhỉ, nếu tôi đã đồng ý thì sẽ không ra tay sau lưng, cậu yên tâm, tôi tuyệt đối không làm chuyện thiếu đạo đức như vậy đâu".

"Nhưng vừa nãy anh cũng đâm một đao sau lưng Đỗ Sĩ Nguyên đó".

"Cậu và anh ta không giống nhau, yên tâm đi, tôi nói lời giữ lời".

Hai người cứ ngồi tại chỗ hàn huyên mấy lời khách sáo như vậy, tóm lại là vẫn còn kiêng dè đối phương, sợ đối phương sẽ ta tay đánh lén.

Cuối cùng Long Thiên dứt khoát ngồi phịch xuống đất, trừng mắt nhìn tên thanh niên kiếm gỗ còn mặt dày hơn cả anh, cuối cùng cũng phải buột miệng ra chửi mắng.

Lưu Công Cẩn không nhiều lời nữa, lùi lại về sau rồi bỏ chạy, gần như đi giật lùi rút lui, vừa chạy vừa nhìn Long Thiên, chỉ sợ Long Thiên sẽ cho anh ta một đao từ phía sau như Đỗ Sĩ Nguyên. Đùa chứ, anh ta còn chưa kết hôn, sao có thể chết một cách mông lung như vậy ở đây được.

Một bóng hình xinh đẹp xẹt qua, Long Thiên giơ tay ra kéo Cừu Đông Thanh lại, nói: "Chị Đông Thanh, bỏ đi".

Cừu Đông Thanh quay đầu lại nhìn, ngờ vực hỏi: "Cứ để cậu ta chạy như vậy sao?"

"Tên nhóc đó có chút thú vị, nếu như chết sớm thế thì mất hứng lắm, tôi vẫn muốn lĩnh giáo kiếm pháp thứ tư thứ năm của anh ta, đến Bắc Hải chả thiếu gì, chỉ thiếu mối đối thủ", Long Thiên cười nói.

Quả thật anh có ý định đánh úp, nhưng đúng vào lúc quan trọng nhất thì lại không ra tay nữa, chỉ đứng lên phủi đít quần. Dù sao tên khốn này có quan hệ với ông chủ của nhà hàng Bắc Uyển, muốn gây chuyện thì cùng lắm đến đó tìm là được, không cần thiết phải giết chết ngay bây giờ. Hơn nữa, có thể gặp được người mặt dày như mình cũng coi như là một chuyện thú vị, Long Thiên không muốn mất hứng nhanh như vậy. Đao pháp của anh cần có người để mài giũa, bây giờ xem ra tên thanh niên kiếm gỗ đó là một viên đá mài rất tốt.
Chương 204:

Cừu Đông Thanh cũng hiểu suy nghĩ của Long Thiên, chỉ là đột nhiên lại trở nên trầm tư.

Long Thiên thấy biểu cảm như vậy của Cừu Đông Thanh còn tưởng cô ta lo lắng thanh niên kiếm gỗ sẽ để lại hậu hoạ, nên anh cười nói: "Trước mắt, kẻ thù chính của tôi vẫn là nhà họ Đỗ, những người khác thì cứ gác sang một bên, thêm nữa, kẻ có thể đứng sau đào tạo ra một cao thủ kiếm thuật như vậy chắc chắn cũng phải là một lão quái vật, tôi không thích bị người khác quần ẩu như vậy".

Cừu Đông Thanh lắc đầu nói: "Tôi không lo bọn họ".

Long Thiên bỗng nhiên bừng tỉnh, nói: "Chị Đông Thanh, chị về trước đi, tôi phải đi xử lý chút việc".

Nếu như Đỗ Sĩ Nguyên biết anh ở đây vậy thì chưa biết chừng đã chia quân ra làm hai ngả đến tiếp cận vợ anh rồi, dù sao mục tiêu từ ban đầu của họ cũng chính là Vương Lệ Trân. Mặc dù có Nhan Như Ngọc ở đó, nhưng Long Thiên vẫn phải tận mắt thấy vợ mình an toàn thì mới có thể yên tâm được.

Long Thiên quay người rời đi, vì Cừu Đông Thanh và Vương Lệ Trân không ưa nhau lắm, nên Long Thiên cũng không đưa Cừu Đông Thanh đi cùng, để tránh chị con dâu này cảm thấy không thoải mái.

Cừu Đông Thanh không đi cùng mà vẫn đứng tại chỗ, tối nay coi như cô ta cũng gặp nguy hiểm, nhưng Đới Quân Nhi vẫn luôn đi theo lại không thấy ra tay trợ giúp, chứng minh anh ta không ở đây. Đới Quân Nhi là tay sai của nhà họ Cừu, không bảo vệ cô ta mà chạy đi đâu, không cần phải hỏi, chỉ có thể đến một nơi thôi.

Cừu Đông Thanh lau son môi, lạnh lùng nói: "Đới Quân Nhi, anh tốt nhất đừng làm điều uổng công vô ích, nếu không lần này đừng trách tôi không niệm tình cũ".

"..."

Đới Quân Nhi, 39 tuổi, là tay sai của nhà họ Cừu, từ khi hiểu chuyện thì đã bắt đầu bán mạng cho nhà họ Cừu. Năm đó khi đối mặt với tai ương, anh ta mới 18 tuổi, cũng chính anh ta đã ôm Cừu Đông Thanh mới ba tuổi quỳ trước mặt Long Thiên Tượng, cầu xin Long Thiên Tượng tha cho Cừu Đông Thanh một mạng, dù sao cũng không liên quan đến người nhà. Đới Quân Nhi khi đó đã chuẩn bị sẵn, nếu như Long Thiên Tượng quyết nhổ cỏ tận gốc thì anh ta sẽ chết cùng với cô chủ, nhưng anh ta không thể ngờ được, Long Thiên Tượng không những không làm chuyện thiếu đạo đức đó mà ngược lại còn nhận nuôi Cừu Đông Thanh.

Nguyên nhân trong đó là vì hổ thẹn với gia chủ nhà họ Cừu, Cừu Thiên Tung, hay chỉ là thủ đoạn thu phục lòng người, với hiểu biết của Đới Quân Nhi đương nhiên không thể hiểu được suy tính của Long Thiên Tượng rồi. Nhưng có thể chắc chắn một điều là, việc Long Thiên Tượng nhận nuôi Cừu Đông Thanh đã khiến những người nhà họ Cừu luôn đối đầu với nhà họ Long gần như đã quy thuận tập đoàn Tượng Quốc, nên tập đoàn Tượng Quốc mới có được sự lớn mạnh như ngày hôm nay.

Đương nhiên, đó là vì để bảo đảm tính mạng mà thôi, thực ra Đới Quân Nhi vẫn không quên được nhà họ Cừu, cũng không quên được Cừu Thiên Tung vì ai mà chết. Nếu như năm đó Long Thiên Tượng không có sự bảo vệ của Cừu Thiên Tung thì đã chết trong sự vây quét của mấy thế gia liên thủ với nhau rồi, chỉ là không ai ngờ, người mà Cừu Thiên Tung không tiếc cả mạng sống để cứu về lại là một kẻ vong ơn bội nghĩa, sau khi giông tố qua đi đã vội vàng thôn tính nhà họ Cừu. Nếu không phải Đới Quân Nhi giả vờ đầu hàng thì có lẽ anh ta và cô chủ cũng không thể sống đến ngày hôm nay.

Nếu đã để cô chủ sống, thì đương nhiên cũng phải chuẩn bị việc chấn hưng lại nhà họ Cừu, một kế hoạch trong đó là gả Cừu Đông Thanh cho Long Thiên, sau đó biến Long Thiên thành con rối để khống chế cả tập đoàn Tượng Quốc, lấy lại phần thuộc về nhà họ Cừu. Với bản lĩnh của cô chủ nhà mình thì tuyệt đối có thể qua mắt tất cả mọi người, đến lúc đó, sau khi Long Thiên Tượng chết, tập đoàn Tượng Quốc còn không thuộc về nhà họ Cừu được sao, về phần tên công tử không có tiến bộ gì kia luận về trí óc hay sức mạnh đều không thể thắng được tiểu thư nhà mình.

Kế hoạch rất hoàn mỹ, nhưng hiện thực thì rất tàn khốc.

Do Đới Quân Nhi đã phát hiện ra cô chủ mà anh ta đã đặt quá nhiều kỳ vọng dường như đã thật sự yêu con trai của kẻ thù, người cả đời không kết hôn sinh con như Đới Quân Nhi làm sao có thể hiểu được chuyện tình cảm nam nữ chứ, cũng không biết vì sao cô chủ lại thích tên thiếu gia được coi là con rối trong mắt anh ta. Nhưng bất luận thế nào, nếu như kế hoạch đã bị chệch đường thì một tay kiểm soát đại cục là anh ta bắt buộc phải sửa lại cho đúng.

Lâm Chi Tử năm đó là một biến số nên cô ấy đã phải chết, hôm nay Vương Lệ Trân cũng không phải là một ngoại lệ.

Long Thiên đã ra ngoài cùng cô chủ rồi, không ở bên cạnh Vương Lệ Trân, còn có cơ hội nào tốt hơn lúc này để ra tay không?

Không có.

Đới Quân Nhi sau khi nghe ngóng được công ty của Vương Lệ Trân thì đã đến đó, mà vừa hay đúng lúc Long Thiên đang giao đấu với thanh niên kiếm mộc Lưu Công Cẩn.

Đới Quân Nhi đỗ xe xong, từ từ đi vào bên trong tòa nhà, anh ta lợi dụng đan dược để cưỡng ép bản thân lên cấp bậc cao thủ cấp Địa. Giết một nữ chủ tịch trói gà không chặt thì có gì khó, cho nên nhiệm vụ lần này có vẻ rất nhẹ nhàng, anh ta mai phục tại hầm đỗ xe của tập đoàn Vương Thị, giống như một tên thợ săn kinh nghiệm phong phú, đợi con mồi tự chui đầu vào lưới.

Chỉ là anh ta không thể nào ngờ được, lại có người nhanh chân đến trước một bước, ở cách đó không xa có hai võ giả cấp Huyền cũng đang mai phục giống anh ta, hơn nữa nhìn tình hình thì có vẻ như có cùng một mục tiêu. Xem ra Vương Lệ Trân này đúng là một miếng bánh ngon, nên mới có nhiều người xếp hàng muốn cướp về như vậy.

Đới Quân Nhi có thể dùng thần thức để cảm nhận được hai người này, nhưng hai cao thủ cấp Huyền đó lại không có khả năng này, đương nhiên không biết ngoài hai người họ dưới hầm đỗ xe ra thì vẫn còn người khác, nên đã nhỏ giọng nói chuyện với nhau.

Tên gầy gò cười nói: "Lão Cao à, nhiệm vụ tối nay không được thất bại đâu đó, nếu không cậu chủ sẽ đem anh đi song tu đấy".

Người đàn ông được gọi là lão Cao phất tay nói: "Cậu chủ không để ý đến loại người như tôi đâu, ban nãy lúc đi qua đường, anh có nhìn thấy mỹ nam mặc trường bào đang mua đồ uống trong cửa hàng tiện lợi không? Đó mới là món hàng cực phẩm, tôi đang tính đem về cho cậu chủ thưởng thức đó".

Tên gầy gò nhớ lại chàng trai trẻ xinh đẹp vừa gặp còn tưởng là phụ nữ kia, cũng cười thô bỉ nói: "Đúng thật, làn da đó còn còn mịn màng hơn cả phụ nữ, ngay đến thẳng như tôi mà còn không chịu nổi, chứ nói gì đến cậu chủ".

Tên gầy gò nhìn lão Cao, nở nụ cười bỉ ổi dung tục với nhau, nhưng ngay sau đó liền đông cứng lại, một chiếc kim châm đột nhiên bay xuyên của đầu hắn ta, chỉ để lại một lỗ thủng be bé, có thể dùng mắt thường để nhìn thấy cảnh vật phía sau đầu.

Lão Cao nghênh đón kẻ thù, lùi về sau mấy mét, tên gầy còm cấp Huyền trung phẩm ngã vật xuống đất, chết cũng không biết vì sao chết.

Một người đàn ông mặc trường bào từ từ đi vào bãi đỗ xe, trong tay còn đang cầm một chai sữa, bình thản nhìn lão Cao đang vô cùng hoảng hốt lo sợ, nói: "Các người đang nói tôi sao?"
Chương 205: Thời cơ

Cao thủ cấp Huyền tên là lão Cao do Đỗ Sĩ Nguyên phái đến nhìn người thanh niên mặc trường bào đang từ từ đi lại gần, vẻ mặt chết sững, hắn thế nào cũng không thể ngờ được, tên gầy gò lại chết một cách bất thình lình như vậy. Thân là một cao thủ cấp Huyền thượng phẩm như hắn ta lại không hề cảm nhận được một chút nào khí tức của người đến, lúc nào ra tay cũng không biết, tên cao gầy đã chết một cách không rõ đầu đuôi.

Mẹ kiếp, không phải nói chỉ đến bắt một người phụ nữ thôi sao? Sao lại gặp đúng một vị sát thần chứ.

Lão Cao không mang họ Đỗ, chỉ là một vị khách khanh nhị đẳng của nhà họ Đỗ mà thôi, nói dễ nghe một chút thì là khách khanh nhị đẳng, chứ nói thẳng ra thì cũng chỉ là một tên chó săn thôi. Vì tiền hoặc công pháp mà giúp chủ nhân giết người và làm những chuyện thiếu đạo đức, đây đại khái chính là mô tả về những võ giả không có gia tộc che trở trên giang hồ.

Nhà họ Đỗ quản lý bộ phận khách khanh rất nghiêm khắc, khách khanh nhị đẳng ít nhất cũng phải là võ giả cấp Huyền, khách khanh nhất đẳng phải là võ giả cấp Địa, về phần hạng đặc biệt thì phải là võ giả cấp Thiên rồi. Theo như lão Cao được biết, khách khanh nhất đẳng đều không dễ dàng xuất hiện, hạng đặc biệt thì càng không cần nói, nhưng nếu đã có những cao thủ như thế này thì chắc chắn nhà họ Đỗ cũng phải có vài cao thủ cấp Địa hoặc cấp Thiên tọa trấn, vậy thì rõ ràng cao thủ cấp Huyền chả đáng giá gì hết, việc này cũng vừa có lợi vừa có hại. Mặc dù không được coi trọng nhưng ít nhất cũng được hưởng mát dưới bóng cây đại thụ, thông thường những việc lớn cũng không đến lượt bọn họ phải ra mặt làm vật hi sinh, nhưng tối nay chẳng biết thế nào mà lại gặp phải chuyện đen đủi như vậy.

Có thể giết chết một võ giả cấp Huyền trong tích tắc cộng thêm chiếc kim châm được tạo nên từ chân khí, trước mắt xem ra nếu người đàn ông còn đẹp hơn phụ nữ này không phải là một võ giả cấp Địa chân chính thì lão Cao đi đầu xuống đất.

Nhưng bây giờ đến cũng đã đến rồi, lão Cao không thể khoanh tay chịu trói được, hắn không có khả năng giúp tên gầy còm báo thù, nhưng vẫn có khả năng bỏ chạy. Không nói đến câu thứ hai liền quay người muốn chạy, ngay đến những lời nói khách sáo cũng không buồn nói nữa, để đỡ lãng phí thời gian bỏ chạy quý giá.

Nếu Nhan Như Ngọc đã đồng ý với Long Thiên sẽ đảm bảo an toàn cho Vương Lệ Trân, thì dù tính khí vị thần y này có chút cổ quái, làm gì cũng đa số phải xem tâm trạng thế nào, cũng nhất định sẽ làm được. Đối với anh ta mà nói thì giết một người hay hai người cũng chẳng có gì khác biệt, anh ta càng không thích thả hổ về rừng hơn. Điều kỳ lạ là những y bác sĩ bình thường khác căn bản đều có tấm lòng cứu người nhưng Nhan Như Ngọc hình như căn bản không có giác ngộ này, ở Quỷ Môn mấy năm, thỉnh thoảng nhàm chán không có việc gì làm cũng giúp Quỷ Môn giết vài người, hơn nữa ra tay rất tàn nhẫn, không hề có một chút khoan dung, dẫn đến có nhiều lúc môn đồ của Quỷ Môn cũng quên mất tay này thực ra là một vị bác sĩ chữa bệnh cứu người, mà càng giống một ma đầu giết người không chớp mắt hơn.

"Nếu đã đến rồi thì đừng đi nữa".

Nhan Như Ngọc giơ thẳng tay trái lên, năm ngón tay mở ra, năm chiếc ngân châm biến hóa khôn lường hiện ra lập tức hướng về phía tay anh ta chỉ. Lần trước để Tần Tung Hoành chạy mấy đã khiến anh ta có chút buồn bực rồi, lần này mà còn để một con cá nhỏ lọt lưới nữa thì khéo sẽ bị Long ngu ngốc kia cười cho thối mũi.

Sắc mặt Nhan Như Ngọc bình thản, nhẹ nhàng vung tay tên, năm chiếc ngân châm đồng hoạt bắn về phía sau lưng của lão Cao, tên khách khanh khó khăn lắm mới trèo lên được vị trí khách khanh nhị đẳng của nhà họ Đỗ lập tức cảm nhận được nguy hiểm, quay người muốn vận dụng chân khí bảo vệ cơ thể, nhưng đã quá muộn rồi, ngân châm tấn công nhanh như chớp, căn bản không cho tên này thời gian để phản ứng. Đầu tiên là hai chân bị đâm trúng, sau đó là hai tay, tiếp đến là giữa trán giống như tên gầy gò ban nãy. Đồng loạt năm chiếc ngân châm gần như đâm trúng cùng một lúc, khiến cho lão Cao chết không nhắm mắt này giống như một tên phạm nhân bị đóng đinh lên cây thập giá vậy.

Đới Quân Nhi đang âm thầm quan sát trong bóng tối chứng kiến một màn này nuốt nước bọt, khiếp thật, người này quá độc ác, coi giết như như một môn nghệ thuật hay sao?

Xem ra tay công tử trong mắt anh ta cũng biết lo trước tính sau chu đáo như vậy, chủ động sắp xếp một cao thủ khó nhằn bảo vệ Vương Lệ Trân trong lúc anh không ở bên cạnh cô, nếu như anh ta không thận trọng một chút thì e là cũng sẽ có kết cục giống như hai tên không biết do ai phái đến kia.

Hai lần người đàn ông mặc trường bào này ra tay, có năng lực, nhưng thật sự mà nói là một kích tất sát thì vẫn là do thiên thời nhân hòa tạo nên, đầu tiên là phong cách ra tay nhanh như chớp khiến cho tên cấp Huyền trung phẩm kia chết một cách tương đối thê thảm, vừa hay khiến cho tên cấp Huyền thượng phẩm chưa giao đấu đã có sự kiêng dè trong lòng, không cần đánh mà đã lui, ngu ngốc giơ cái lưng ra cho Nhan Như Ngọc. Kết quả đương nhiên là bị găm lên tường rồi, chết cũng rất nghệ thuật.

Đới Quân Nhi đang đánh giá cách biệt thực lực giữa hai bên, mặc dù rõ ràng đối phương là một cường giả đã bước vào cấp Địa, một kẻ lợi dụng đan dược để cưỡng ép thăng cấp rõ ràng không thể so sánh được. Nhưng anh ta đã lăn lộn trên giang hồ bao nhiều năm như vậy không chỉ dựa vào thực lực và tu vi, mà càng cần dùng đến những thủ đoạn người không biết quỷ không hay hơn, nếu không anh đã trốn ở đây lâu như vậy rồi, tại sao thần thức của Nhan Như Ngọc lại không cảnh giác được, đó chính là vì điểm này.

Anh ta đang đợi.

Đợi một thời cơ tốt nhất.

Nhan Như Ngọc dường như thật sự không cảnh giác được Đới Quân Nhi đang có mưu đồ xấu trong bóng tối, anh ta phất ống tay táo, năm chiếc kim châm giết người không chớp mắt biến mất không còn chút tung tích. Vũ khí biến ra từ chân khí là phù hợp nhất để làm hung khí, bởi vì bắt không được, mò không thấy, muốn biến mất thì biến mất, sau này cảnh sát có điều tra cũng không thể điều tra ra được bất cứ dấu vết nào để lại.

Thi thể của lão Cao ngã vật xuống đất, Nhan Như Ngọc thậm chí còn không thèm liếc nhìn một cái, anh ta vốn dĩ không thích đụng vào xác chết, hơn nữa, giết người này là vì Long Thiên, đương nhiên phải để Long Thiên xử lý rồi.

Nhan Như Ngọc đồng ý giúp Long Thiên bảo vệ Vương Lệ Trân, ngoài việc muốn thoát khỏi sự phiền phức của Vương Manh Manh ra thì tò mò về mạch đập của Vương Lệ Trân nhiều hơn. Anh ta hành nghề y đã nhiều năm rồi, nhưng thật sự vẫn chưa từng gặp qua loại kinh mạch kỳ lạ như vậy, thậm chí lúc giúp Vương Lệ Trân bắt mạch, Nhan Như Ngọc còn nhắm mắt cảm nhận được một con phượng hoàng đang gào thét với anh ta. Lại liên tưởng đến việc Vương Lệ Trân chỉ đứng im một chỗ đã có thể phá được quân cờ của Tư Đồ Văn, Nhan Như Ngọc càng tò mò hơn, suy cho cùng anh ta cũng là một bác sĩ, cho nên gặp những chứng bệnh nan giải dù ít dù nhiều cũng muốn vạch ra để xem rốt cuộc là cái gì.

"Anh lại cứu tôi thêm một lần nữa rồi".

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK