• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 176: Sói tru quỷ khóc

Long Thiên lái chiếc MayBach tới cổng sân bay, ở đây rất đông người, sau khi đỗ xe xong, anh phát hiện Cừu Đông Thanh tay kéo va ly, dáng vẻ xinh đẹp phóng khoáng như trước, cô ta đang bị một đám phú nhị đại vây chặn đường đi, tên cầm đầu còn trêu ghẹo: “Người đẹp này, chồng cô có tới không vậy, không phải là lừa chúng tôi đấy chứ, tôi nghĩ chúng ta khỏi cần phí thời gian nữa, một đêm 100 ngàn, ok không?”

Lời nói này khiến cho đám vô lại ở đó cười ồ lên, một trong những tên đã mê Cừu Đông Thanh như điếu đổ gào lớn: “Giang Thiếu, cậu kiệt sỉ quá đấy, tôi trả giá 500 ngàn, con hàng này để cho tôi cậu không để bụng chứ?”

Tên có xe Ferrari kênh kiệu nói: “Ai dà, Lợn rừng, cậu muốn giành gái với tôi đấy à, gan lớn ra không ít nhỉ, có tin tôi đâm nát con BMW quèn của cậu luôn không”.

Một tên khác để tóc HKT, đeo khuyên tai lên tiếng: “Tôi cứ tưởng hai người kết nghĩa anh em, tình nghĩa sâu nặng lắm cơ, nếu để chuyện mấy người vì gái đổ bát canh chua thì đẹp mặt biết bao. Thế này đi, anh đây làm người tốt, bỏ ra 700 ngàn, người đẹp kia thuộc về tôi là xong, mấy người đỡ khỏi đánh nhau sứt đầu mẻ trán”.

“Biến biến biến, chỗ nào cậu cũng sân si thế, nói trước, con hàng này tôi chấm đầu tiên, tối nay ai muốn giành thì đừng nói chuyện anh em gì nữa”, Giang Thiếu nghiêm túc nói, làm gì có loại phụ nữ nào hắn ta chưa thử qua, thế nhưng cô gái này là trường hợp đặc biệt, mấy hotgirl trên mạng mặt một đống phấn sao sánh bằng. Hàng cực phẩm như này hiếm có khó gặp, đừng nói là đánh nhau sứt đầu mẻ trán, đến chuyện đâm anh em hắn ta cũng không ngại.

Nhưng vì sợ mọi người nổi giận, hắn ta chỉ đành cười ha ha nói: “Đợi tôi chơi chán rồi thì sẽ đến lượt mấy người!”

Cả đám la ó phản đối, Giang Thiếu cũng không thèm để ý, hắn ta chỉ tập trung dán mắt vào cô gái xinh đẹp có một không ai trước mặt, tay này, môi này, chỗ nào cũng có thể chơi cả năm, mà lại còn chơi mãi không chán.

Cừu Đông Thanh bị kẹt trong đám này nhưng không hề hoảng sợ, cô ta chỉ một mực nhìn về hướng người đàn ông mà mình nhớ mong đang đi về phía này, vẫn là gương mặt nhìn hoài không thấy chán đó, vẫn là điệu cười xấu xa đó, vẫn là thói đi không ra lề lối đó, vẫn là thiếu niên năm xưa từng nói với cô ta, dù trời có sập xuống cũng có anh chống đỡ, không cần nhọc lòng, dường như chẳng có gì thay đổi.

Nếu như không xảy ra chuyện Lâm Chi Tử thì có lẽ cô ta và anh đã hoàn toàn ở bên nhau, có khi có cả con rồi, làm gì đến lượt con ả Vương Lệ Trân gì đó chen chân vào!

Cừu Đông Thanh nhìn Long Thiên một cách si mê, anh đang đứng bên đường đối diện, không biết nên đối diện với cô ta như thế nào. Lúc ở Quỷ Môn anh từng tưởng tượng cảnh hai người gặp lại vô số lần, thậm chí còn nghĩ sẵn sẽ nói những gì, nhưng khi vừa gặp thì chẳng nhớ nổi gì nữa.

Long Thiên mở cửa và lên xe, ánh mắt Cừu Đông Thanh trở nên thất vọng, đúng là anh hiểu nhầm cô ta rồi ư? Bản thân cô ta đáng ghét đến mức anh không muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân một lần luôn sao?

Đám đông nhìn về chỗ Long Thiên theo ánh mắt của Cừu Đông Thanh, có khinh thường, có ngạc nhiên, nhưng đa số là khinh bỉ, tên Giang Thiếu kia cười không khép nổi miệng, hắn ta nhận ra Long Thiên chính là người trong hình in trên áo, cũng tức là chồng của cô gái này. Cũng ra gì đấy, một mình lái MayBach tới đây, người ta dùng xe để thể hiện địa vị ở Bắc Hải, mặc dù giá MayBach cũng khá cao, nhưng cùng lắm không tới 3 triệu, chiếc xe Ferrari bản giới hạn của hắn ta có giá trị gấp 2 lần xe của Long Thiên, nhìn vào là biết gia cảnh thực lực chênh lệch rồi.

Huống hồ những người có máu mặt ở Bắc Hải hắn ta đều đã gặp qua, nhưng chưa hề thấy Long Thiên bao giờ, cho nên hắn ta cho rằng anh chỉ là loại tép riu, cùng lắm cũng chỉ là rồng trong ao mà thôi. Hắn ta cậy quyền thế của mình ở khu vực này, cộng thêm có bè lũ trợ giúp, Giang Thiếu khinh miệt nói: “Đó là chồng cô à? Trông xấu không chịu được”.

Cừu Đông Thanh vẫn kiên nhẫn nhìn về phía Long Thiên, chả biết anh đang làm cái trò gì, ánh mắt dần trở nên ảm đạm. Cô ta lau son trên miệng, đây là thói quen mỗi khi có ý định giết người của cô ta, có lẽ đêm nay cái tên bên cạnh cứ huyên thuyên nãy giờ sẽ mất xác ở sông Hoàng Hà thôi.

“Ầy, cái tên thô kệch đó không dám qua bên này rồi”.

“Ha ha, thấy chúng ta đông người nên chạy mất rồi, đúng là chả có vị gì, uổng cho cô vợ xinh đẹp như này”.

“Chúng ta qua đó lấy wechat, quay video chúng ta chơi vợ tên đó rồi gửi đi, chắc chắn sẽ thú vị lắm”.

Một đám phú nhị đại ngang nhiên náo nhiệt thảo luận, chúng gây ra bao chuyện mà chẳng hề sợ pháp luật, điều này khiến cho người đi đường ghét bỏ, nhưng không một ai dám đứng ra ý kiến, cùng lắm cũng chỉ chửi thầm trong lòng mấy tên nhà giàu đều chẳng ra gì.

Giang Thiếu có chút thất vọng, hắn ta còn tưởng sẽ được ra oai trước mặt người đẹp, ai ngờ lại gặp phải thằng chồng chả có tý bản lĩnh nào, hắn ta đắc ý nói: “Người đẹp, chồng cô không lo cho cô, chúng ta làm vài hiệp đã đời, xong việc tôi cho cô 5 triệu, thấy sao?”

Cừu Đông Thanh quay lại liếc Giang Thiếu một cái, trên gương mặt lạnh lùng nổi tia sát khí.

Đúng vào lúc này, một tên la lớn: “Mẹ nó, tên thô kệch kia đang tới đây, lại còn thay quần áo rồi nữa này!”

Cừu Đông Thanh ngước lên nhìn, một người kiên cường như cô ta giờ cũng không kìm được rơi nước mắt.

Long Thiên mặc chiếc áo thun ngắn in hình Cừu Đông Thanh, nhìn trông y hệt thằng ngớ ngẩn, anh lao đến trước mặt Giang Thiếu, tay trái nhấc cổ hắn lên, tay phải nhắm vào mắt phải nhanh như cắt, móc mất mắt của hắn ta.

“Á!?”

Máu tươi trào ra, tên Giang Thiếu không biết trời cao đất dày là gì lập tức kêu gào thảm thiết, mắt phải hắn ta đã bị móc mất, còn Long Thiên cười toe toét.

Sói tru quỷ khóc.
Chương 177: Âm thanh tự nhiên

Tên Giang Thiếu Bắc Hải kia tự cho rằng dựa vào hậu thuẫn gia đình là có thể muốn làm gì thì làm đang bưng lấy khuôn mặt đầy máu tươi ngồi bệt dưới đất. Không biết là đang kêu la thảm thiết hay tức giận nữa, hắn nghiến răng nghiến lợi nói: "Mày dám móc mắt tao, mày có biết tao là ai không!?"

Long Thiên cười lạnh một tiếng, không thèm để ý đến tên phế vật đó mà đi thẳng về phía Cừu Đông Thanh, đám bạn bè của tên Giang Thiếu muốn ngăn lại nhưng bị Long Thiên trừng mắt một cái đã lập tức đứng sững tại chỗ không dám nhúc nhích, hai chân bồn chồn, bọn chúng thực sự chưa từng gặp qua người nào hung hăng như vậy, ngay đến một câu nói cũng không có mà liền trực tiếp móc mắt người khác ra, dứt khoát lưu loát và có chút ngang ngược.

"Tên này rốt cuộc là ai?", Lợn Rừng, anh em của Giang Thiếu vẫn còn sợ hãi nói, hắn đương nhiên sẽ không đi báo thù cho Giang Thiếu, không đáng để phải chơi với lửa vì một tên anh em chè chén với nhau, hơn nữa người này vừa nhìn đã biết không phải dạng lương thiện gì, hắn cũng không muốn bị mất một mắt giống như tay Giang Thiếu kia.

"Không biết nữa, trông lạ mặt lắm, có lẽ là người của băng đảng xã hội đen nào đó, nếu không sao có thể dữ dằn như vậy chứ?", Tiểu Văn bám đít nuốt nước bọt nói, bất giác lùi về sau vài bước, chỉ sợ sẽ bị tay hung ác tàn nhẫn này nhìn trúng vậy.

Không ít tên phú nhị đại vừa nãy còn châm chọc Long Thiên cũng lùi lại theo, bọn chúng không dám coi thường người có tướng mạo xấu xí này, chúng chỉ là một đám con nhà có chút tiền chút quyền mà thôi, chứng kiến một màn vừa nãy xong bây giờ chỉ mong đối phương rộng lượng, không tính toán với bọn chúng mà thôi.

Lợn Rừng vừa lùi lại vừa hỏi: "Giang Thiếu chỉ gọi chúng ta tới, chứ không gọi đám chó săn tới sao?"

"Tôi không biết nữa", Tiểu Văn lắc đầu, đại khái là tên Giang Thiếu kia tưởng rằng chỉ cần dựa vào mấy tên này là đã dư sức đối phó với Long Thiên, cho nên không gọi thêm người khác, cũng có nghĩa là đêm nay chắc chắn bị ăn hành rồi, dù sao thì cũng chẳng dựa dẫm gì được vào mấy tên vô tích sự này.

Long Thiên vừa ra tay đã khiến cả đám khiếp sợ, đây chính là hiệu quả mà anh mong muốn, để đỡ phải đánh từng tên một thì vừa phiền vừa tốn thời gian. Sau khi đến trước mặt Cừu Đông Thanh đã khóc đến đỏ cả mắt, Long Thiên mới đổi sang vẻ mặt dịu dàng nói: "Chị Đông Thanh, khóc gì vậy, có phải bọn chúng đã bắt nạt chị không, tôi bắt chúng phải quỳ xuống xin lỗi chị".

Một câu nói này đã khiến đám phú nhị đại kia trong lòng run sợ, chỉ sợ cô gái xinh đẹp này sẽ nói hết ra những hành vi kích động ban nãy của chúng, vậy thì chắc chắn là chúng sẽ phải nằm rạp trên đất giống như Giang Thiếu kia rồi. Người này nhìn không có vẻ là người muốn nói đạo lý, nói thừa, người nói đạo lý sẽ vừa đến đã móc mắt người khác sao?

"Không liên quan gì đến họ, chỉ là nhớ cậu thôi, vừa nhìn thấy cậu đã không kiềm chế được", Cừu Đông Thanh lau nước mắt nói.

Đám phú nhị đại kia như trút được gánh nặng thở phào nhẹ nhõm, Lợn Rừng vỗ vỗ vào ngực, vừa nãy bị tay này dọa cho đến mức không dám hít thở mạnh, thấy người đẹp không có ý trách tội thì mới lén lùi lại về sau định chuồn.

Cừu Đông Thanh lúc nào cũng lãnh đạm trước mặt người ngoài lúc này lại không hề keo kiệt nụ cười của mình, vươn bàn tay thon dài của mình ra mân mê hoa văn trên áo của Long Thiên, đây là đồ đôi, năm mười tám tuổi Cừu Đông Thanh đã lén lấy hình của hai người mang đi làm. Lúc đó vừa làm xong, Long Thiên sống chết cũng không chịu mặc, sau đó mới mặc một lần trong sinh nhật của cô ta, sau này thì không còn thấy anh mặc nữa. Long Thiên của lúc đó rất gầy gò ốm yếu, bây giờ vẫn gầy nhưng đã có da có thịt hơn, mặc áo này đã có phần hơi chật rồi, nhưng trong mắt Cừu Đông Thanh thì không hề buồn cười chút nào.

Cô dịu dàng nói: "Tôi tưởng cậu đã vứt cái áo này đi từ lâu rồi chứ".

"Không nỡ, đồ mà chị tặng tôi đều không nỡ vứt đi", Long Thiên toét miệng cười nói.

Cừu Đông Thanh lúc này mới tươi cười, câu nói này còn khiến cô ta vui hơn năm nay được lên làm phó chủ tịch của tập đoàn Tượng Quốc, nhưng nhanh chóng lại nghiêm mặt nói: "Miệng nói thì dễ nghe lắm, bốn năm nay đến một cuộc điện thoại cũng không chịu gọi cho tôi, đàn ông các người đều như vậy, đều không biết trân trọng gì cả".

"Đó là do ở Quỷ Môn bận quá thôi mà", Long Thiên giả bộ ngu ngơ nói. Sau đó kéo Cừu Đông Thanh lên xe, không để ý đến đám phú nhị đại còn đang ngẩn người quên cả bỏ chạy kia.

Nhưng tên Giang Thiếu vừa bị móc kia thì làm sao có thể chịu bỏ qua cho đôi nam nữ này như vậy, vừa nãy đã gọi cho mấy tay vệ sĩ ở nhà mình, chỉ cần câu giờ thêm chút nữa là có thể báo thù rồi, đến lúc đó hắn nhất định sẽ lôi đôi cẩu nam nữ này về nhà để tiện hành hạ. Nhưng lại chẳng có ai muốn ngăn lại cả, cho nên Giang Thiếu liều một phen xông lên ôm chặt lấy chân Cừu Đông Thanh nói: "Chuyện hôm nay vẫn chưa xong đâu, các người không được đi!"

Long Thiên đang muốn đá bay tên ngu xuẩn này thì thấy đôi chân xinh đẹp của Cừu Đông Thanh hất ra, hất văng tên Giang Thiếu kia ra như hất văng một con chó vậy.

Bịch.

Cả người Giang Thiếu phải bị hất văng xa ít nhất là mười mét, va mạnh vào bức tường đằng sau, vẻ mặt không thể tin nổi từ từ co quắp đập xuống đất, hai mắt nổ đom đóm.

Đám công tử bột kia ai cũng trợn mắt há mồm sửng sốt, hất văng một nam thanh niên có trọng lượng từ sáu lăm đến bảy lăm ki-lô-gam, việc này phải cần đến sức mạnh cỡ nào chứ, hơn nữa còn trông vô cùng nhẹ nhàng thoải mái, cho dù có là vận động viên cử tạ cũng không thể dễ dàng nhẹ nhàng như vậy được. Nghĩ lại vừa nãy bọn chúng còn muốn nhúng chàm cô gái này, không ít kẻ đã phải đổ môi lạnh sau lưng, nếu như đổi ngược lại thì chẳng phải đến lúc lên giường cũng sẽ bị đối phương đánh chết sao?

Lợn Rừng thầm mặc niệm một câu tối nay đúng là gặp quỷ rồi, chạy thục mạng về xe của mình rồi lao đi nhanh như chớp, thấy Lợn Rừng làm vậy nên những tên khác đương nhiên cũng không dám ở lại đợi ăn đòn nữa. Lập tức giải tán như đám chim trời, không dám ở lại thêm, chỉ còn lại một mình tên Giang Thiếu vẫn đang bị đả kích cả về tinh thần lẫn thể chất kia.

Cừu Đông Thanh vẻ mặt bình tĩnh ôm tay Long Thiên, thần sắc vẫn dịu dàng như nước, giống như một cô gái Tô Châu nhỏ bé yếu ớt đến nỗi không xách nổi một cái giỏ vậy.
Chương 178: Không được động

Hai người lên xe, Long Thiên đã tự đặt xong một phòng khách sạn năm sao cho cô chị con dâu được nuôi từ bé này rồi, trực tiếp đưa cô ta đến đó. Trên xe hai người chuyện trò một lát, cả hai đều tự động không nhắc đến Lâm Chi Tử và Vương Lệ Trân. Đối với Long Thiên mà nói, anh bằng lòng mặc chiếc áo phông đó để gặp Cừu Đông Thanh, ít nhiều cũng là lựa chọn tin rằng đối phương không liên quan đến chuyện của Lâm Chi Tử, Cừu Đông Thanh cũng biết điều này cho nên vừa nãy mới không kiềm chế được cảm xúc mà bật khóc.

Chàng trai trẻ này trong mắt cô ta dù bên ngoài có vẻ cà lơ phất phơ, nhưng cô ta hiểu tính cách của anh ngang bướng như trâu bò vậy, một khi đã nhận định chuyện gì thì sẽ không dễ dàng thay đổi. Nếu không những năm nay Long thiên mà bằng lòng cúi đầu trước Long Thiên Tượng, lại có thêm tấm lệnh bài là Lão Phật Gia làm chỗ chống lưng, thì làm gì đến lượt người phụ nữ họ Sở kia lên mặt chứ. Nhưng anh lại không làm thế, từ sau khi Long Thiên Tượng dẫn người phụ nữ kia về nhà họ Long thì Long Thiên và Long Thiên Tượng không nói chuyện với nhau được quá hai mươi câu. Đây là sự kiên trì của tiểu Thiên, cho nên khi Long Thiên bằng lòng gặp cô ta, hàm ý đằng sau đó là gì chứ, Cừu Đông Thanh thông minh như vậy sao có thể không hiểu được.

Sau khi đến khách sạn, Cừu Đông Thanh đã ngồi máy bay một tiếng đồng hồ đi tắm rửa, Long Thiên ngồi trên ghế sô-pha, bởi vì phòng tắm của khách sạn là cửa kính mờ, cho nên anh có thể thấy rõ thân hình ngọc ngà như ẩn như hiện của cô con dâu kia, trong lòng thầm niệm một câu a di đà phật, sắc tức là không, sau đó rút một điếu thuốc ra hút, cưỡng ép bản thân không suy nghĩ lung tung bậy bạ nữa.

Cừu Đông Thanh tắm xong, thay sang bộ áo choàng tắm rộng thùng thình của khách sạn, bộ áo choàng này để lộ ra những đường cong lả lướt kích thích của cô ta, bộ ngực gần như được phơi bày ra ngoài, đi đôi dép vải được đặt may riêng bởi thợ may nổi tiếng ở thủ đô, hoàn toàn như hai người khác nhau so với cô gái tao nhã ở sân bay hồi nãy, cô ta lúc này trông quyến rũ phong tình hơn nhiều, nhưng vẫn toát lên vẻ siêu phàm thoát tục.

Thân hình của Cừu Đông Thanh hoàn hảo là không có gì phải bàn cãi rồi, nhưng để mà nói điều khiến Long Thiên nhớ mãi không quên không phải là bộ ngực hay cặp đào của cô ta mà lại là đôi chân ngọc ngà kia, ở thủ đô vẫn ngầm rỉ tai nhau một câu nói là tay của Yên Vô Song, chân của Cừu Đông Thanh, hai người đều đứng đầu, quân vương không lâm triều sớm thì muốn ngắm cũng không được. Đám người hâm mộ điên cuồng kia si mê đến mức nào đôi chân ngọc ngà của chị con dâu được nuôi từ bé đó chứ.

Chị con dâu này chính là đối tượng trong mơ ngay từ khi còn nhỏ của Long Thiên, đây cũng là bí mật của anh, mỗi lần sau khi làm chuyện hèn hạ xong, Long Thiên đều cảm thấy áy náy hổ thẹn, thề rằng lần sau tuyệt đối sẽ không làm chuyện có lỗi với người chị này nữa, nhưng mỗi lần thề xong đều lại giống như xì hơi vậy. Trên thực tế nếu như mấy năm nay không có mệnh lệnh rõ ràng của Lão Phật Gia, thì Long Thiên sớm đã làm bậy một phen rồi, mình có thể làm chuyện oan ức cho bản thân sao?

Cừu Đông Thanh cũng không quá để ý ánh mắt có chút quá phận của Long Thiên, ngồi xuống bên cạnh anh nói: "Sao vậy, không chịu dẫn tôi đến gặp cô vợ kia của cậu à?"

Đúng là vẫn còn đang trốn tránh câu hỏi này, Long Thiên lắc đầu nói: "Chung quy lại vẫn không hay lắm, sợ hai người khó xử".

"Có gì mà khó xử chứ?", Cừu Đông Thanh nhìn khuôn mặt nhìn thế nào cũng không thấy thuận mắt kia nói: "Sợ tôi với cô ta mà đánh nhau thì cô ta sẽ chịu thiệt, hay là sợ cô ta cảm thấy tự ti khi so sánh với tôi".

"Chị, chị đừng hỏi nữa, cô ấy là một cô gái tốt", Long Thiên bất đắc dĩ nói.

Cừu Đông Thanh nghe anh nói vậy hai khóe mắt bỗng đỏ hoe, quay người u oán nói: "Cô ta là cô gái tốt còn tôi không phải, mấy năm nay tôi yêu thầm cậu mà không nói, một lòng giống như hòn vọng phu chờ cậu từ Quỷ Môn về cưới tôi, haiz, bà cũng đã từng hạ thánh chỉ, vậy mà cậu thì hay rồi, chạy đến Bắc Hải cưới một người phụ nữ họ Vương, cũng chẳng thèm thông báo cho tôi một tiếng, thật đáng thương cho tôi vẫn ngốc nghếch chờ cậu, nghĩ đến mà lại tức giận!"

Long Thiên khổ não vội vàng an ủi nói: "Chị Đông Thanh, chị đừng như vậy, đây cũng là vì nhiệm vụ mà".

"Nhiệm vụ cái rắm, cậu lừa trẻ con à!", Cừu Đông Thanh rõ ràng không tin nói: "Không phải là do ban đầu cậu cho rằng tôi có liên quan đến chuyện Lâm Chi Tử, ghê tởm căm ghét tôi, cho nên mới cưới người phụ nữ đó, để cho Lâm Chi Tử không có được thì tôi cũng không có được, đúng không?"

Nếu như đã nói thẳng ra như vậy thì Long Thiên cũng không giấu diếm nữa, ngẩng đầu lên nói: "Tại tang lễ của Chi Tử tôi đã thấy chị cười, từ nhỏ chị đã như vậy rồi, chị và Long Lăng Tuyết giành đồ chơi, chị phải đánh cho con bé mặt mũi tóe máu, nếu chị là tôi chị có thể không nghĩ xa xôi sao?"

Cừu Đông Thanh lau nước mắt, quay lưng về phía Long Thiên thút thít khóc nói: "Cậu nghĩ về tôi như vậy sao? Được, Lâm Chi Tử là do tôi hại chết, tôi chính là người phụ nữ độc ác, cậu đi đi, về yêu thương cô vợ của cậu đi, để người phụ nữ độc ác như tôi ở đây tự sinh tự diệt là được!"

"Chị còn như vậy là tôi đi thật đấy", Long Thiên đứng lên, thấy Cừu Đông Thanh không quay lại nên còn định đi thật.

Kết quả chưa đi được hai bước, Cừu Đông Thanh đã ôm chặt Long Thiên từ đằng sau, nữ yêu đao từ trước đến nay có chịu nỗi cực khổ thế nào cũng chưa từng rơi một giọt nước mắt lúc này lại khóc nức nở đến tê tâm liệt phế sau lưng Long Thiên nói: "Tôi nào nỡ nhìn cậu buồn bã được, tôi có động sát tâm nhưng không dám ra tay, bởi vì tôi biết nếu làm như vậy thì cậu sẽ hận tôi cả đời, thậm chí còn nghĩ rằng cậu thích Lâm Chi Tử muốn cưới cô ta về cũng không sao. Cùng lắm là cô ta làm chính thất tôi làm vợ lẽ, tôi giận vì ngay đến nghe tôi giải thích cậu cũng không nghe mà lập tức biến mất bốn năm, bốn năm qua đối với tôi một ngày như một năm, ngay đến một câu an ủi cậu cũng không có, cậu nhẫn tâm như vậy, cậu đi đi, nếu cậu đi tôi sẽ đập đầu vào tường cho chết đi!"

Long Thiên quay người lại, đẩy ngã Cừu Đông Thiên xuống sô-pha, sự kiềm chế gần hai mươi hai năm nay cuối cùng cũng lộ ra bản chất súc sinh rồi, Cừu Đông Thanh giống như một con chồn tuyết nhỏ điềm đạm đáng yêu co rút lại trên sô-pha, hai chân Long Thiên kẹp cô ta ở giữa, hai tay ôm đỡ lấy sườn vai của cô ta, Long Thiên cười vô tư vô tâm nói: "Thích bắt nạt chị Đông Thanh đó".

Nếu cảnh tượng này mà bị đám si mê nữ yêu đao này nhìn thấy thì chắc chắn phải khiến Long Thiên chết không có chỗ chôn mất.

Nhưng nữ yêu đao này lại nghiêng mặt qua một bên, không dám đối diện với Long Thiên, hai gò má trắng mịn ửng hồng kiều diễm, làn da vô cùng mịn màng, đoán chừng thơm một cái mà tổn thọ mười năm thì cũng đáng lắm.

Cừu Đông Thanh nhắm mắt, để mặc cho Long Thiên nghịch ngợm muốn làm gì thì làm.

Đợi hơn nửa phút, rồi từ từ mở mắt ra mới phát hiện ra ánh mắt trêu ghẹo của anh đầy sự trêu chọc, đúng lúc cô ta muốn giãy ra ngồi dậy thì bàn tay của tên súc sinh to gan làm bậy này lần mò lên bên trên, Cừu Đông Thanh sợ tới mức cả thân run rẩy.

"Không được động..."

Một câu nói giống như âm thanh tự nhiên vậy.
Chương 179: Bà nội

Một người biết thế nào là đủ như Long Thiên không tiến lên một bước. Mặc dù mấy tên cặn bã thường sẽ mất hết lý trí khi nghe thấy tiếng thở gấp đó, nhưng Long Thiên không phải thằng ngốc chỉ biết suy nghĩ bằng nửa thân dưới. Nếu thật sự làm vậy, Long Thiên Tượng sẽ sai Quách Bạch Hổ nhét anh vào bao tải, bắt về thủ đô rồi treo ngược lên mất, anh nghĩ có lẽ bà nội cũng sẽ không bảo vệ anh vô điều kiện như trước nữa, Long Thiên có thể bắt nạt bất kỳ ai nhưng không thể bắt nạt Cừu Đông Thanh, nếu không nhất định sẽ phải nhận lấy kết cục là bị tất cả mọi người quay lưng.

Hơn nữa anh còn chưa công đức viên mãn với vợ mình, nếu lần này nảy sinh quan hệ với Cừu Đông Thanh, để vợ biết được vậy thì người xui xẻo là anh chứ không phải ai khác, với một người ưa sạch sẽ như Vương Lệ Trân, đây chẳng khác nào tội chết không có cách rửa sạch.

Hơn nữa trước giờ bà nội luôn yêu thương chị Đông Thanh nhất, lúc nào cũng đối xử với cô ta như cháu dâu tương lai. Cả đời chỉ sống chết vì một điều, dù thế nào cũng không được để Cừu Đông Thanh phải chịu ấm ức, còn Vương Lệ Trân tập đoàn Vương Thị gì đó thì không quan tâm. Bà nội mà tức giận thì phiền phức to, quan trọng nhất là, chắc chắn bà ấy sẽ luôn đứng về phía Cừu Đông Thanh, tới lúc đó, chẳng phải tất cả đều do một mình anh gánh chịu sao.

Vì vậy trước giờ Long Thiên chỉ dám nhìn mà không dám ăn, đương nhiên cũng không dám tán tỉnh nữa, sợ rằng khi dục vọng đốt cháy cơ thể, anh sẽ đè chị Đông Thanh ra mất, tới lúc đó thì quả thật là bốn bề đều là địch rồi.

Cừu Đông Thanh thở phào nhẹ nhõm, dù cũng có chút mong đợi nhưng cô ta cũng hiểu không nên làm bừa ở giai đoạn này, tất nhiên, nếu Long Thiên kiên quyết, Cừu Đông Thanh cũng không ngại thắng Vương Lệ Trân.

“Chị, cảm giác thích thật. Mấy năm nay chị tiến bộ lên nhiều đấy”, Long Thiên mỉm cười, còn đưa tay lên mũi ngửi với vẻ mặt say mê.

Trước kia, khi nhìn thấy mấy trò lưu manh này, Cừu Đông Thanh sẽ lập tức cho một cát bạt tai, nhưng cô ta lại không hề ghét bỏ khi Long Thiên làm như vậy, hay nói cách khác trong mắt người mình yêu đối phương lúc nào cũng là Tây Thi. Chỉ hơi xấu hổ nói: “Nếu cậu còn giám trêu ghẹo tôi, tôi sẽ mách bà nội đấy”.

Nhắc tới bà cụ nhà họ Long, Long Thiên cũng không dám cợt nhả nữa, mặc dù bà cụ nhà họ Long yêu thương cậu cháu trai này nhất, nhưng bà cụ mà tức giận thì còn đáng sợ hơn cả Long Thiên Tượng nhiều, trong nhà họ Long, nhờ có sự ủng hộ của nhiều họ hàng bên ngoại, người phụ nữ họ Sở ngày càng lên mặt, có một khoảng thời gian, bà ta rất kiêu ngạo, không coi ai ra gì. Bà cụ nhà họ Long thản nhiên khiến một nửa họ hàng bên ngoại của người phụ nữ họ Sở đó bị tập đoàn Tượng Quốc đuổi thẳng cổ, phải xa rời trung tâm quyền lực chỉ trong vòng một tháng, khiến người phụ nữ họ Sở đó vô cùng sợ hãi, chạy đến thổi phồng mọi chuyện với Long Thiên Tượng, trách khéo bà cụ, nhưng lại bị Long Thiên Tượng ra tay tát thẳng mặt. Từ đó bà ta cũng không dám diễu võ dương oai trước mặt bà cụ nữa.

Long Thiên Tượng làm chủ việc lớn, còn những chuyện nhỏ đều do một tay bà cụ nhà họ Long lo liệu, mà chuyện nào là chuyện lớn, chuyện nào là chuyện nhỏ thì phải thông qua quyết định của bà. Cả cái thủ đô đều chỉ trích Long Thiên Tượng là kẻ bạc tình, qua cầu rút ván, nhưng chưa ai dám mắng chửi ông ta bất hiếu, điều duy nhất khiến Long Thiên Tượng ghen tị chính là dù ông ta có hiếu thuận tới mức nào cũng vô ích. Người mà bà cụ thương yêu nhất vẫn là cậu cháu trai Long Thiên. Ngược lại, ông ta chẳng khác nào đứa con ghẻ.

Ở nhà họ Long, Long Lăng Tuyết là người ghét Long Thiên nhất, sau đó là Long Thiên Tượng. Nếu bà cụ nhà họ Long không coi Long Thiên Tượng là con trai, thì Long Thiên Tượng cũng không coi Long Thiên là con trai. Chỉ cần anh gây ra chuyện gì, bất kể lớn hay nhỏ, ông ta sẽ đánh anh tới bán sống bán chết không chút thương tiếc. Dù Long Thiên Tượng có đánh tới cỡ nào anh cũng chưa từng cúi đầu nhận sai, nhưng sau đó chỉ cần nói với bà cụ, Long Thiên Tượng sẽ gặp xui xẻo, ông ta đánh Long Thiên thế nào bà cụ sẽ đánh lại ông ta thế đó. Có một lần, Long Thiên Tượng ra tay rất tàn nhẫn, bà cụ liền cầm gậy đuổi đánh ông ta cả buổi chiều, vừa đánh vừa quát: "Anh đánh con trai anh, tôi đánh con trai tôi thì cũng là lẽ thường tình thôi".

“Bà nội biết tôi đang ở Bắc Hải không?”, Long Thiên lại ngồi xuống sô pha hỏi, nhớ lại người bà luôn tỏ ra nghiêm nghị trước mặt người ngoài, nhưng trước mặt anh lại vô cùng ân cần, ánh mắt Long Thiên hiện lên chút hoài niệm.

"Hình như biết, nhưng chưa từng hỏi, vì vậy tôi cũng giả ngu, không dám nhắc đến cậu, sợ nội sẽ buồn", Cừu Đông Thanh nói thật.

Long Thiên suy nghĩ một lúc rồi cầm điện thoại lên nói: "Tôi sẽ gọi cho bà nội".

“Ừm, đi đi, tôi giúp cậu chuẩn bị nước tắm”, Cừu Đông Thanh cười nói như một cô dâu hiền vợ đảm.

Long Thiên ra ban công gọi điện, lúc đầu không có ai nghe máy, Long Thiên biết bà nội giận mình nên gọi thêm một cuộc, đợi một lúc lâu thì đầu dây bên kia vang lên giọng nói của một bà cụ: "Thằng nhóc này, có phải nếu Đông Thanh không tới Bắc Hải, cháu cũng định không gọi điện cho bà già này đúng không?"

Long Thiên vội vàng cười nói: "Bà nội, ai dám nói bà già cháu sẽ trút giận giúp bà. Cháu ở Bắc Hải bận làm việc mà, chẳng phải có thời gian thì gọi luôn cho bà đó sao. Còn chưa tới một tháng nữa, bà không thể trách cháu đâu đó”.

Mỗi tháng ít nhất phải gọi cho bà một lần. Đây là bài học bắt buộc của Long Thiên. Những năm qua, dù đang thực hiện nhiệm vụ ở Quỷ Môn, anh cũng chưa từng quên điều này, luôn kiên trì thực hiện, trước khi tới Bắc Hải Long Thiên đã gọi một lần, khoảng thời gian này vì muốn yên tĩnh một chút nên anh mới không liên lạc, mới trì hoãn mấy ngày mà chị Đông Thanh đã đến Bắc Hải, chuyện này có lẽ không thể che giấu được nữa rồi, Long Thiên vẫn nên nhận tội trước thì tốt hơn.

Tính khí của bà cụ Long không tốt lắm nhưng với Long Thiên thì hoàn toàn ngược lại. Cùng lắm là giả vờ tức giận một lúc, rồi sẽ hỏi Long Thiên sống ở Bắc Hải có tốt không, ăn uống có đầy đủ không. Long Thiên không dám trả lời qua loa, vội vàng nói cuộc sống ở đây rất tốt, thời tiết mát mẻ, để bà cụ Long không phải lo lắng.
Chương 180: Người chị con dâu nuôi từ bé

Lúc trước anh vừa mới đến Quỷ Môn vẫn chưa kịp quen với môi trường xung quanh nên thường gọi điện thoại cho bà nội than thở trách móc đủ kiểu này nọ lọ chai, bà cụ nhanh chóng bảo Long Thiên Tượng đi mua hẳn một căn biệt thự sang trọng để Long Thiên chuyển ra ngoài ở, điều đó khiến mọi người nhìn anh với ánh mắt cực kì khinh bỉ, nghĩ anh là cháu cưng của bà, cảm xúc của Long Thiên cực kỳ phức tạp nhưng anh hiểu bà nội sợ mình chịu khổ, vì thế anh chỉ biết tự trách bản thân mình quá yếu đuối, từ đó về sau không còn nói lung tung để bà cụ lo lắng nữa.

Bà nội dùng đòn roi mồ hôi nước mắt nuôi dưỡng ra Long Thiên Tượng oai phong lẫm liệt cái gì cũng tốt, chỉ là bà cưng chiều anh quá khiến Long Thiên luôn tưởng mình là thái tử công chúa gì đó, nhưng tính ra cũng lạ, anh có nghe nói năm đó Long Thiên Tượng cũng ăn khá nhiều hành trong tay bà nội khiến bây giờ mỗi lần nhìn thấy chổi lông gà thì ông ấy lại bị khớp, mà sao tới phiên anh thì lại đảo ngược thế này.

Bà nội cười hỏi: “Nội nghe thằng nhóc Long Thiên Tượng kia bảo là cháu tìm về cho bà một đứa cháu dâu hả?”

Long Thiên không dám giấu diếm gì, nói: “Dạ, tên là Vương Lệ Trân, một khoảng thời gian ngắn nữa cháu sẽ dẫn về ra mắt bà”.

Bà cụ vui vẻ nói: “Giỏi, giỏi, bà cũng muốn xem thử coi cô gái có thể lọt vào mắt xanh của cháu cưng nhà bà xuất sắc như thế nào, chỉ thương cho con bé Đông Thanh, uổng công nó đợi cháu bao nhiêu năm, Tiểu Hổ Tử này, bà nội không phải là người cổ hủ, ba vợ bốn nàng hầu cũng chẳng sao cả, nói chung là cháu không được bỏ rơi Đông Thanh, con bé đó số khổ lắm”.

“Chuyện đó phải chờ xem vợ cháu đồng ý mới được bà ạ, bản thân cháu không thể quyết định được”, Long Thiên bất đắc dĩ nói.

Bà cụ nghiêm túc bảo: “Có làm sao đâu, lời bà nội nói không có nghĩa lý gì với cháu nữa rồi hả? Nếu như nó không đồng ý thì đưa nó về đây để bà nội làm công tác tư tưởng cho, bảo đảm là được, đâu phải cháu chưa thấy tài ăn nói của bà tốt thế nào”.

Long Thiên không biết phải nói gì, bà cụ lại hiền lành nói: “Tiểu Hổ Tử à, cháu được một tay bà và ông nội cháu nuôi lớn, khi ông nội sắp đi đã nói với bà rằng ông ấy biết nhà họ Long này phải trông cậy vào cháu, nếu không sẽ chẳng được sống những ngày yên bình, bà nội là người tin và số mệnh và cũng biết rõ Tiểu Hổ Tử là đứa hiếu thảo nhất trên đời, không lo cho cháu thì bà nội không yên tâm. Vì thế khi nào cháu ở bên ngoài chơi đủ rồi thì bảo Long Thiên Tượng về hưu để cháu lên thay, cháu thấy mệt nên không nhận cũng được, cứ tìm vài đứa cháu dâu ngoan ngoãn hợp ý để bà nội được sống những ngày sung sướng thì bà cũng yên tâm nhắm mắt nhảy vào quan tài. Nếu không để ông nội cháu một mình ở dưới mãi, bà sợ ông ấy cô đơn đi tìm bà già quỷ nào đó mất”.

Mũi Long Thiên cay cay, nói: “Bà nội đừng nói lung tung thế, chắc chắc bà sẽ sống lâu trăm tuổi mà”.

Bà cụ ở đầu dây bên kia vui vẻ nói: “Được được được, bà nội nhất định sẽ sống lâu trăm tuổi, nhất định phải chăm con chăm cháu cho Tiểu Hổ Tử!”

Sau khi báo cáo cho bà nghe về tình hình hiện tại của mình xong thì bà cụ mới lưu luyến không rời cúp điện thoại, cũng may bà cụ không ép anh trở về, giải quyết được một khúc mắc trong lòng Long Thiên.

Cừu Đông Thanh đi xả nước ầm xong bước ra đúng lúc trông thấy Long Thiên cúp điện thoại bèn hỏi: “Bà nội nói gì thế”.

Long Thiên cười hì hì nói: “Không được ức hiếp và bỏ rơi chị, chị Đông Thanh, thế sau này chị làm vợ lẽ của tôi thì có uất ức cho chị lắm không?”

Cừu Đông Thanh cười nói: “Làm vợ lẽ cho cậu thì không uất ức, có điều tôi cũng phải tận mắt nhìn xem cô gái tên Vương Lệ Trân đó có xứng với cậu không chứ?”

Long Thiên đau khổ nhăn mặt nhíu mày nói: “Vợ tôi cũng không phải là người dễ chơi, chị đừng đối đầu với cô ấy làm gì, còn nữa, người ta cũng không có thích tôi đến thế nên chị đừng gây chuyện, nhỡ đâu vịt đến miệng rồi lại bay thì tôi biết tìm ai khóc đây”.

“Cô ta có thích cậu không thì tôi không quan tâm lắm, tôi chỉ muốn biết cậu có thích cô ta hay không thôi”, Cừu Đông Thanh nghiêm túc nói.

Long Thiên gãi đầu, anh cũng có nghĩ về vấn đề này rồi, hồi đầu anh đồng ý tiếp nhận nhiệm vụ này để trả thù là chính thôi, nhưng sau khi ở bên nhau thì anh phát hiện mình thật sự rất thích bắt nạt cô vợ đứng tít trên cao rồi vô tình rơi vào túi mình, mỗi lần thấy cô tức giận anh lại vui vẻ, nhưng trông thấy cô khóc thì lòng anh lại đau như kim châm. Mãi đến lần đó khi cô gào khóc lên vì mình thì Long Thiên mới chính thức nhận ta mình thích cô chủ tịch trông thì cứng cỏi nhưng trong lòng lại yếu ớt đến lạ này.

“Thích”.

Long Thiên nói xong bèn vào phòng tắm ngâm nước nóng, Cừu Đông Thanh ngồi trên sô pha, nếu như nói cô ta không ghen tị thì hẳn là giả, nhưng trong đó có cả sự không cam lòng, Cừu Đông Thanh chưa bao giờ thua bất kì ai làm tại sao lại có thể ngã trước mặt Vương Lệ Trân được. Nhìn điện thoại Long Thiên trên bàn, cô ta nở nụ cười gian manh, lén lút cầm lên.

Long Thiên ngâm mình trong bồn tắm, canh thời gian để tắm xong sớm rồi quay về báo cáo với vợ để cô khỏi hiểu lầm.

Đối với người chị làm con dâu nuôi từ bé phải vào động phòng này, Long Thiên có loại cảm xúc phức tạp không nói nên lời, dường như cô ta là người phụ nữ của anh nhưng Long Thiên lại chưa bao giờ nghĩ cô ta là bạn gái hay vợ mình, không giống như lúc vừa gặp Lâm Chi Tử anh đã muốn cưới cô về làm vợ.

Cái chết của Lâm Chi Tử có phải là chuyện ngoài ý muốn không thì Long Thiên vẫn còn đang điều tra, sở dĩ anh lựa chọn tin tưởng người chị con dâu nuôi từ bé này là vì sự bất ngờ trong lần gặp mặt này, dường như Cừu Đông Thanh luôn có cách khiến mọi người có thể tin tưởng vào năng lực của cô ta, tất nhiên Long Thiên sẽ sẵn lòng tin tưởng, nhưng điều đó không có nghĩa là anh sẽ nhắm một mắt mở một mắt bỏ qua khi điều tra được manh mối nào đó.

Rất nhiều người đánh giá thấp vị trí của đóa hoa dành dành trong lòng anh, bà cụ tự nhận mình là người yêu Long Thiên nhất cũng thế, mãi cho đến khi Long Thiên đổi tên thì bà cụ mới không dám khuyên nhủ gì anh nữa, bởi vì anh đã lấy những chuyện đó để đặt ra cái tên cho mình là Long Thiên, từng đó là đủ để nói lên rằng Lâm Chi Tử quan trọng nhường nào.

Tên thật của Long Thiên là Long Sơn Hổ.

Mười ba.

Là số lần bắt cóc.

Anh đặt tên mình như thế để mãi mãi không bao giờ quên được lần bắt cóc đó, mãi mãi nhắc nhở bản thân mình rằng sau khi điều tra ra nguyên nhân khiến Lâm Chi Tử phải quay về với trời cao thì sẽ báo thù.

Ngâm nước ấm xong, Long Thiên ra khỏi phòng tắm chuẩn bị chào hỏi ra về thì lại trông thấy có người đang ngồi đối diện Cừu Đông Thanh, hai người đang pha trà nhâm nhi, ngoài Vương Lệ Trân ra thì làm gì còn cô gái nào không cảm thấy tự ti khi ngồi cùng với Cừu Đông Thanh?

Long Thiên chợt giật mình, biết rõ chuyện lần này đã bị xé ra to.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK