• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 226: Di hận

Nhìn vào biểu cảm của Nhan Như Ngọc mà đoán thì có lẽ anh ta sẽ không gây khó khăn cho mình đâu nhỉ, dù sao những tài liệu thu thập được đều cho thấy rõ ràng anh ta và Long Thiên vẫn luôn đối đầu với nhau, tội gì phải vì một kẻ thù không đội trời chung mà mất mạng chứ.

Nhưng người tính không bằng trời tính, tính Nhan Như Ngọc này thường rất dễ nổi cáu chứ thực ra cũng khá yêu quý Long Thiên.

Khi Lư Bá chỉ còn cách đối phương khoảng năm bước chân, cuối cùng hắn cũng nghe được Nhan Như Ngọc nói gì, chỉ có ba chữ.

Đi chết đi.

Phù!

Lư Bá kinh hoảng, lập tức muốn lùi lại cách xa đối phương, một trận cuồng phong đột nhiên nổi lên, chân khí hào hùng bạo phát ra từ chỗ Nhan Như Ngọc, hàng trăm ngân châm chớp mắt hiện ra trước mặt Lư Bá, truy sát không chút nương tay, chiêu này dường như là sự phản kích đường cùng của Nhan Như Ngọc. Lư Bá biết đây là đòn sát thủ của đối phương, đến phòng ngự cũng không muốn phòng ngự nữa, chỉ muốn nhanh chóng thoát khỏi tên khốn đáng phải chịu ngàn dao này.

Lão Trần và Từ Thụy ốc còn không lo nổi mình ốc, làm gì có công phu đi cứu Lư Bá đang bị ngân châm bao vây chặt kia chứ!

"Hỗn xược!"

Đỗ Cương Nghị dậm chân lao về phía trước, thong thả chớp mắt một cái đã đến phía sau lưng Lư Bá, giơ tay ra kéo Lư Bá sắp bị ngân châm đâm chết vứt về phía sau, sau đó hai tay xoay tròn, trở tay một cái đã bẻ gãy toàn bộ hàng trăm ngân châm kia!

Nhan Như Ngọc sắc mặt xám ngoét như tro tàn, Đỗ Cương Nghị thuấn bước đến trước mặt Nhan Như Ngọc, búng một ngón tay vào giữa trán anh ta.

Oanh!

Cả người Nhan Như Ngọc bay lùi về sau, cơ thể rơi xuống đất tạo ra một vết nứt cực lớn, dài khoảng hơn hai mươi mét, cuối vết nứt là Nhan Như Ngọc đang ngồi dưới đất, không ngã xuống nhưng đã trong tình trạng thất khướu chảy máu.

Cao thủ cấp Thiên chỉ cần một cái búng tay đã thần thông như vậy rồi, chẳng trách những đối thủ này lại chẳng sợ sệt gì.

Lục phủ ngũ tạng của Nhan Như Ngọc bị thương nặng, võ mạch cũng bị vỡ vụn một nửa, một quý công tử vốn phong độ phiêu diêu lúc này đã trở thành một người máu me bê bết.

Đỗ Cương Nghị cười lạnh nói: "Thằng nhóc thối tha, nếu không phải tiểu Nguyên nhà tôi thích tư sắc của cậu thì một búng vừa nãy cũng đủ khiến cậu tan thành mây khói rồi. Nếu như cậu còn không ngoan ngoãn chịu trói thành thật về làm đồ chơi thì đừng trách tôi băm nát cậu làm đồ ăn cho chó".

Nhan Như Ngọc vẫn ngồi tại chỗ, nhìn Đỗ Cương Nghị bình tĩnh nói: "Chỉ là bán cấp Thiên thôi mà, sao hả, thật sự cho rằng mình vô địch sao?"

Đỗ Cương Nghị sững sờ, giống như đã nghe được một câu chuyện nực cười, nói: "Mấy người trẻ tuổi các cậu cứ thích xuất khẩu cuồng ngôn, cho dù có như cậu nói, tôi chỉ là bán cấp Thiên thì sao, ít nhất cũng có một chữ thiên trong đó, một võ giả tu vi cấp Địa nhỏ bé như cậu thật sự cho rằng mình hóa rồng rồi sao? Ông đây có ý tốt mới cho cậu một con đường sống, một món đồ chơi bị đuổi giết thành cặn bã, nếu như không phải thấy cậu trông giống một cô gái thì tôi cũng không thương hoa tiếc ngọc như vậy đâu. Cho cậu một cơ hội cuối cùng, nếu còn cả gan dám làm bậy, rượu mừng không uống lại muốn uống rượu phạt thì cậu chỉ có thể trở thành một đống huyết nhục mà thôi, bộ dạng đó không dễ nhìn đâu!"

"Ai nói tôi chỉ là cấp Địa?", Nhan Như Ngọc nở nụ cười lành lạnh.

Đỗ Cương Nghị đang cười nham hiểm nghe vậy lập tức thu lại nụ cười, vốn dĩ cho rằng tên nhóc miệng còn hôi sữa này sẽ quỳ gối xin tha mạng, chứ chưa từng nghĩ rằng anh ta có thể dẫn trước, trừng mắt run giọng hỏi: "Phi châm đã bước vào Thiên đạo?"

Ngân châm xuất hiện trước mặt Đỗ Cương Nghị, chân khí bàng bạc không hề thua kém gì với một châm vừa nãy của Đỗ Cương Nghị, thậm chí còn vượt qua rất nhiều.

Đỗ Cương Nghị không dám đắc ý nữa, không màng đến phong độ vội vàng quay đầu chạy trốn, ngân châm đuổi theo như cái bóng, cuồn cuộn nổi lên một trận gió lốc.

"Ông nội nó chứ, thằng nhóc khốn khiếp này lại không sợ chết dám vận chuyển võ mạch cưỡng ép bản thân lên thực lực cấp Thiên!"

Đỗ Cương Nghị mở miệng chửi bới, thấy không trốn thoát được nên đành đánh hai chưởng về phía trước, hai luồng chân khí va vào nhau khiến các cây đại thụ trong bán kính năm dặm đều bị quật gãy, ngay đến căn biệt thự trong núi cũng đã trở thành một đống đổ vỡ.

Ba người Lư Bá vẫn chưa rõ chuyện gì đang xảy ra, chỉ thấy thiếu niên kiếm gỗ bay lùi về sau, cũng vội vàng bay theo dù chẳng rõ đầu cua tai nheo, nhưng đột nhiên có người đánh ra một chưởng, tóm chặt lại tên Từ Thụy phản ứng chậm nhất, Từ Thụy thấy không ổn, hét lớn nói: "Anh Đỗ xin tha mạng!"

Đỗ Cương Nghị không hề quan tâm đến lời cầu xin tha mạng của Từ Thụy, dùng lực kéo Từ Thụy chắn trước mặt mình.

Cơn lốc xoáy ngân châm cuồn cuộn khiến cơ thể Từ Thụy vỡ nát, đợi sau khi tất cả lắng xuống thì không thấy bóng dáng Từ Thụy đâu nữa, giữa sân chỉ còn lại một mình Đỗ Cương Nghị quần áo đã rách bươm mà thôi.

Ba người Lưu Công Cẩn may mắn không bị gặp vạ lây sau khi hạ xuống đất thì líu ríu kinh ngạc, một búng của Đỗ Cương Nghị đã rất trâu bò, nhưng màn ngân châm cuối cùng của vị quý công tử kia còn điêu luyện sắc sảo hơn, khiến cả ba người được mở mang tầm mắt.

Lưu Công Cẩn nhìn Nhan Như Ngọc ngồi bất động trên đất, lại thở dài một hơi nói: "Vẫn đúng là một người đàn ông chân chính".

Đỗ Cương Nghị hai tròng mắt bỏ au, nghiến răng nghiến lợi nói: "Mẹ kiếp, suýt chút nữa là đã bị lật thuyền trong mương rồi, nếu không phải ông đây tỉnh táo thì đám ngân châm kia đã lấy mạng của mình rồi!"

Lưu Công Cẩn nhìn Đỗ Cương Nghị, càng nhìn càng thấy đáng ghét, phong cách làm việc của người nhà họ Đỗ quả thực quá ác độc, hoàn toàn đi ngược lại với sự hiệp nghĩa trong suy nghĩ của anh ta.

"Tên khốn đó vận chuyển kinh mạch, đã không thể chết thêm được nữa rồi, haiz, đúng là đáng tiếc, cậu Đỗ chắc chắn sẽ trách tội chúng ta làm việc không tới nơi tới chốn cho mà xem", lão Trần nuối tiếc nói.

Đỗ Cương Nghị cởi áo khoác của Lư Bá sau đó mặc lên người mình, tiếp tục nói: "Lão Trần, tiễn thằng khốn đó đoạn cuối đi".

Lão Trần đột nhiên kinh hãi, tên Đỗ Cương Nghị này cũng nhát chết thật, sợ người thanh niên hấp hối kia vẫn đang diễn kịch, cho nên mới đẩy mình lên, nhưng người ta đã ra lệnh rồi lão Trần cũng không dám làm trái, ai bảo tu vi của hắn không bằng Đỗ Cương Nghị chứ. Nhìn Nhan Như Ngọc ngồi bất động dưới đất mà không ngã, lão Trần đánh liều đi lên phía trước.

Nhan Như Ngọc toàn thân đẫm máu cúi gục đầu, hai mắt từ từ mở ra, nhìn lên lão Trần đang tiến về phía anh ta, biết hôm nay mình không sống được nữa, từ khoảnh khắc vận chuyển kinh mạch đã biết bản thân chắc chắn sẽ chết, không thể giết chết Đỗ Cương Nghị coi như là một nỗi di hận.

Người đàn ông này vì một lời hứa mà không tiếc mạng sống để bảo vệ người phụ nữ của người khác, biết rằng mình sẽ chết nhưng vẫn không hề có chút không cam tâm hay oán trách gì. Chỉ lẩm bẩm chửi tục lần đầu tiên trong đời: “Mẹ nó đúng là đau thật”.

Đột nhiên Nhan Như Ngọc nghe thấy giọng nói của một người con gái, một bóng hình xinh đẹp đang cầm một con dao làm bếp, đứng chặn lại trước mặt lão Trần, bóng lưng của người con gái không ngừng run rẩy, nhưng vẫn hiên ngang nói: "Ông có thể không giết anh ấy mà lấy đầu của tôi đi không?"
Chương 227: Thủ cấp

Người đứng chắn ở phía trước Nhan Như Ngọc đương nhiên chính là Vương Manh Manh vẫn còn đang tỉnh táo trong biệt thự. Lúc Nhan Như Ngọc ra ngoài ứng chiến, Vương Manh Manh vẫn luôn túc trực bên cạnh giường bệnh của Vương Lệ Trân, mãi đến khi một chiêu ngân châm thần diệu của Nhan Như Ngọc đã phá hủy hơn một nửa biệt thự, Vương manh manh mới nhìn thấy Nhan Như Ngọc toàn thân đẫm máu và cả đám người vừa nhìn đã biết không phải hạng tốt đẹp gì kia.

Cũng không biết lấy đâu ra dũng khí mà khi thấy đối phương muốn làm hại Nhan Như Ngọc, Vương Manh Manh không nghĩ ngợi gì liền cầm con dao làm bếp chạy ra, đứng chắn ngay trước mặt lão Trần.

Cho nên mới có một màn như vậy.

Vương Manh Manh đương nhiên sợ hãi, trận chiến của những người này không phải là những quyền cước bình thường, mà là những thần nhân phất tay một cái đã có thể biến cả căn biệt thự thành đống đổ nát. Vương Manh Manh thầm nghĩ những người này chỉ cần một ngón tay cũng có thể khiến cô hồn phi phách tán rồi, cô ta hiểu rõ đứng trước mặt họ cô chỉ như châu chấu đá xe mà thôi, nhưng cô ta vẫn lấy hết dũng khí để chạy ra, bởi vì cô ta không thể giương mắt nhìn người mình thích chết như vậy được.

Châu chấu đá xe cũng được, không biết lượng sức cũng xong.

Cô cứ như vậy đứng trước mặt Nhan Như Ngọc, không hề lùi bước, dù cho hai chân không ngừng run rẩy nhưng vẫn không muốn nhượng bộ.

"Cô nhóc ngốc nghếch này...", Nhan Như Ngọc nhỏ giọng mắng, rõ ràng hành động này chẳng khác nào kẻ ngốc, nhưng tại sao lại khiến trong lòng anh ta có một sự mừng thầm không muốn để người khác biết chứ. Đại khái là sống lâu như vậy rồi, đây là lần đầu tiên Nhan Như Ngọc trở thành đối tượng được người khác muốn bảo vệ, cảm giác này rất kỳ diệu, thậm chí có thể nói là một trải nghiệm mới lạ lần đầu trong đời.

Nhan Như Ngọc cảm nhận được điểm này, tự giễu nói: "Mình đúng thật là khó hiểu mà..."

"Ở đâu ra một cô nhóc thế này?", lão Trần nhìn Vương Manh Manh đang run rẩy nhưng vẫn giương đôi mắt đầy phẫn nộ nhìn hắn, cười ha ha hỏi.

Lư Bá đằng sau trả lời: "Theo như tài liệu điều tra thì có lẽ là con gái út của nhà họ Vương".

Nghe vậy lão Trần giật mình, len lén lùi về sau một bước nói: "Vậy có phải cô ta cũng có huyết mạch thực phượng không?"

Vừa nãy trước khi Nhan Như Ngọc hấp hối phi châm bước vào Thiên đạo đã khiến lão Trần sợ mất mật rồi, cho nên lúc này biết được cô gái này là em gái của Vương Lệ Trân thì đương nhiên sợ cô ta cũng có huyết mạch thực phượng. Đến lúc huyết mạch gì đó mà thức tỉnh thì cũng giống như một sát chiêu của Nhan Như Ngọc vừa nãy, hắn không phải là cao thủ cấp Thiên như Đỗ Cương Nghị, khả năng cũng sẽ có kết cục chẳng khác biệt gì với tên Từ Thụy đã chết thảm kia.

Lư Bá châm chọc nói: "Nếu như huyết mạch thực phương nhiều thế thì đã chẳng đáng giá như vậy rồi".

Lão Trần nghe vậy mới thở phào một hơi, biết mình đã lo xa, sau đó quay đầu lại hỏi: "Ông Đỗ, xử lý cô gái này thế nào đây?"

"Đem về", Đỗ Cương Nghị đã thay quần áo xong bình thản đáp.

Cái trò song tu này dù sao cũng phải hai bên cùng tình nguyện thì mới đạt được hiệu quả cao nhất. Đêm nay mặc dù là cưỡng ép đưa Vương Lệ Trân đi, nhưng chỉ cần đưa được về nhà họ Đỗ thì đương nhiên sẽ có cách khiến Vương Lệ Trân cam tâm tình nguyện hiến thân, Đỗ Cương Nghị khá có tự tin rằng Đỗ Sĩ Nguyên sẽ làm được. Dù sao cũng là lứa được lão Tổ Tông coi trọng nhất, bất luận là thiên phú võ đạo hay là bụng dạ tâm cơ đều rất xuất sắc, nhưng nếu như giết chết em gái của đối phương ở đây vậy thì đúng là đã tạo nên tử cục.

Vương Manh Manh hét to một tiếng để tự cổ vũ cho mình, như vậy mới khiến hai chân đang run như cầy sấy kia chịu nghe lời, nắm chặt con dao làm bếp trong tay xông về phía lão Trần, nhắm mắt chém lung tung, vô cùng lộn xộn, có lẽ lão Trần cảm thấy thật nực cười nên nhất thời chưa vội ra tay đánh ngất cô gái không tạo nên một chút uy hiếp gì này.

"Tôi giết chết ông, giết chết ông!", Vương Manh Manh gào thét, nếu như không làm như vậy để tạo thêm dũng khí cho mình thì có lẽ lúc này đến đứng cô ta cũng không đứng vững được mất.

Nhan Như Ngọc muốn mở miệng bảo Vương Manh Manh không cần lo cho anh, nhưng lại bất lực ho một tràng không ngừng, ho đến nỗi phun cả máu ra, bộ dạng vô phương cứu chữa. Một châm đó đã không phải chỉ là tổn thương bảy tám phần, mà gần như đã rút sạch chân khí của Nhan Như Ngọc, lúc này anh ta chỉ như ngọn đèn khô dầu trước gió, thổi nhẹ một cái là có thể dập tắt.

Lão Trần xem chán trò quậy rồi nên giơ bàn tay đầy vết chai sạn lên búng 'nhẹ' Vương Manh Manh một cái, cả người Vương Manh Manh bay ngược ra ngoài, mặt trái sưng vù lên, lão Trần không quan tâm đến cô gái này mà tiếp tục tiến về phía Nhan Như Ngọc.

Nhan Như Ngọc hẳn phải chết, cho dù ban đầu Đỗ Sĩ Nguyên có ý định chiêu hàng Nhan Như Ngọc, nhưng bây giờ xem ra đã không thể giữ lời được rồi, đến nước này hai bên cũng coi như là kẻ thù không chết thì không xong rồi. Lão Trần lăn lộn nhiều năm như vậy đương nhiên không thể bỏ qua người đẹp có khả năng giúp hắn trở thành cao thủ cấp Thiên. Dù sao cũng không ai có thể bảo đảm rằng sau này đối phương có trả thù hay không.

Nhổ cỏ phải nhổ tận gốc, đừng để lại cho đối phương một nửa cơ hội có thể làm lại từ đầu.

Lão Trần hành tẩu giang hồ đã lâu năm nên cũng hiểu rõ đạo lý này.

Thế là hắn vươn tay ra, chuẩn bị một chưởng kết liễu người thanh niên dường như đã không còn chút hi vọng gì nữa, Nhan Như Ngọc cũng đã chuẩn bị xong, thế nhưng không ai ngờ Vương Manh Manh vốn dĩ đã bị lão Trần đánh ngất không biết từ lúc nào lại xông đến trước mặt hắn, dáng người nhỏ bé quật cường rõ ràng như đang muốn giúp Nhan Như Ngọc đỡ một chưởng này.

Nhan Như Ngọc mở to mắt, anh ta thật sự không biết cô gái nhỏ bé này lấy đâu ra dũng khí mà dám xông ra chịu chết vào lúc này, nghiến răng nổi giận quát: "Đừng mà..."

Lão Trần cũng không vì sự ngăn cản của Vương Manh Manh mà thu quyền lại, đối với hắn mà nói, cô gái này chết cũng chẳng phải là chuyện to tát gì, hơn nữa hắn tự tin một chưởng này của mình có thể giết chết hai người cùng lúc, tránh đêm dài lắm mộng.

Lưu Công Cẩn đứng chứng kiến tất cả cách đó không xa cuối cùng cũng không thể tiếp tục khoanh tay bàng quan nữa, không nhịn nổi mà kiếm gỗ xuất vỏ.

Một vệt kiếm khí cường đại chém về phía sau lưng lão Trần, Đỗ Cương Nghị nhíu mày muốn ngăn cản nhưng cũng không kịp, khoảnh khắc lão Trần vừa phản ứng lại thì bàn tay đã bị luồng kiếm khí sắc bén gọn gàng lưu loát chém đứt, máu chảy đầm đìa rơi xuống đất. Lão Trần ôm lấy cổ tay kêu thảm một tiếng lùi về sau vài bước, phẫn nộ nhìn người vừa đột nhiên ra tay với mình chửi: "Thằng khốn kia, mày có ý gì vậy?!"
Chương 228: Thuận nước đẩy thuyền

Nhát kiếm đó của Lưu Công Cẩn hoàn toàn không hề đắn đo suy nghĩ gì, chỉ là cảm thấy có chút thương cảm với cô gái nhỏ đó mà thôi, bởi vì anh ta nghĩ đến cô gái có tên là Mã Tiêu Tiêu ở nhà hàng Bắc Uyển, thật sự có chút giống như vậy. Hơn nữa, đường đường là một võ giả cấp Địa lại ra tay với một cô gái trói gà còn không chặt, đúng là mất mặt mà, cho nên việc Lưu Công Cẩn đã xuất kiếm tương trợ, đơn giản chỉ vì nhìn thấy lão già này rất chướng mắt.

Về phần hậu quả sau khi đã xuất kiếm thì không phải việc của Lưu Công Cẩn cần nghĩ đến, nhưng anh ta chưa bao giờ hối hận về việc mình đã làm, nhưng đối phương đã hỏi thì anh ta cũng rất biết thuận nước đẩy thuyền nói: “Không phải ông Đỗ nói đem về sao? Ông còn muốn ra tay giết người, há chẳng phải không nể mặt ông Đỗ ư?”

Đỗ Cương Nghị đành cười khổ, tên nhãi ranh này đổ thừa một cách trắng trợn như vậy, quả là không biết xấu hổ!

Lão Trần nghe được lời giải thích, hắn đường đường là một võ giả địa Cấp lại bị chém đứt một cánh tay, lẽ nào nỗi hận này không được báo sao? Thế là hắn gầm thét lên: “Tên nhãi, mày chán sống sao!”

Người ta đã không nể mặt, lại chặt đứt đi một cánh tay của mình trước mặt nhiều người như vậy, dù thế nào cũng phải đòi lại chút danh dự.

Nhìn thấy lão Trần lao về phía mình, Lưu Công Cẩn thản nhiên ứng chiến, hai người lập tức giao chiến với nhau, vậy là một cuộc nội chiến vô cớ nổ ra.

Vương Manh Manh đang nhắm mắt lại chờ chết, kết quả đợi một lúc lâu cũng không thấy động tĩnh gì, cô ta bèn quay đầu nhìn thì thấy lão già hung hãn kia cùng anh trai cầm kiếm gỗ lại vô cớ giao chiến với nhau. Mặc dù rất khó hiểu nhưng cô ta cũng không hơi đâu bận tâm đến, mà xoay người lại đỡ Nhan Như Ngọc đang hấp hối dậy và nhân cơ hội không ai để ý đến mà trốn chạy.

Vương Manh Manh không cao bằng Nhan Như Ngọc, chỉ vừa chạm tới cổ anh ta, nên gần như phải cố hết sức mới có thể đỡ anh ta đi được, Nhan Như Ngọc yếu ớt nói: “Đừng lo lắng cho tôi, cô mau chạy đi”.

“Không được, chúng ta phải đi cùng nhau”, Vương Manh Manh kiên quyết nói.

Nhan Như Ngọc lắc đầu thuyết phục cô ta: “Nếu đưa tôi theo, chúng ta đều sẽ không chạy thoát được, tôi không còn sức nữa, không còn cầm cự được bao lâu…”

“Cho dù có chết, em cũng sẽ mang thi thể của anh theo, em sẽ không bao giờ để anh ở lại đây một mình!”, Vương Manh Manh nhìn Nhan Như Ngọc, nghiêm túc nói.

Khuôn mặt tái nhợt của Nhan Như Ngọc cố rặn ra một nụ cười yếu ớt nói: “Cô nhóc này, nếu cô không nghe lời, sau này tôi sẽ không để cô nhìn tôi nữa đâu. Nếu dám nhìn, tôi sẽ khoét mắt cô đấy”.

“Em thà mãi mãi không nhìn anh, thà trở thành đứa mù lòa còn hơn nhìn thấy xác anh nằm trơ trọi ở đó một mình”, Vương Manh Manh nói một cách cương quyết.

Khi Lưu Công Cẩn đánh nhau với lão Trần, Đỗ Cương Nghị không thèm đoái hoài gì, thay vào đó, ông ta nhìn Lư Bá hả hê nói: “Mau ra tay đi. Nếu không thể mang về vậy thì phải giết thôi”.

Lư Bá nhếch miệng cười, chạy như bay về phía Vương Manh Manh và Nhan Như Ngọc, hắn đã sẵn sàng tung ra một đòn chí mạng, lúc này nhận được lệnh, tất nhiên sẽ không chậm chạp mà để dẫn đến nhiều biến cố như lão Trần. Trong ba cao thủ, tuy Lư Bá không có tu vi cao nhất, nhưng chắc chắn là người giết chết nhiều người nhất.

Bởi vì chỉ có giết người mới kiếm được tiền, thậm chí kiếm được rất nhiều tiền nữa là đằng khác.

Trong thế giới của Lư Bá, chỉ ghi nhớ một điều, đó là vẫn còn một người phụ nữ đang đợi mình ở quê nhà. Hắn đã từng thề rằng nếu bản thân không bằng cấp Thiên thì sẽ không cưới cô ấy, đây là một sự quyết tâm của Lư Bá, bởi vì chỉ có thể trở thành một cường giả hạng nhất thì mới xứng với cô ấy. Không phải tất cả đàn ông đều như thế này sao? Chỉ khi nào bản thân có tất cả mọi thứ trong tay thì mới đủ tự tin để đi yêu một người, cho dù trong mắt người phụ nữ đó, anh ấy có tu vi như thế nào cũng không quan trọng, chỉ cần là một người đàn ông tốt, đáng để gửi gắm cả cuộc đời thì hoàn cảnh gia đình có khó khăn một chút cũng chẳng sao.

Có lẽ phụ nữ sẽ không bận tâm, nhưng đàn ông lại quan tâm đến điều đó cả đời.

Chỉ cần lần cuộc mua bán này hoàn thành, Lư Bá sẽ có được một viên đan dược cùng một cuốn công pháp giúp hắn đạt tới cấp Thiên, nếu như vậy, hắn sẽ tiến gần hơn một bước tới ước mơ của mình rồi, tới lúc đó có thể cưới đối phương một cách đường đường chính chính.

Cuối cùng cũng đến cặp uyên ương định mệnh này, Lư Bá tuy có chút thương cảm nhưng cũng chỉ là thoáng qua, chỉ cần có bất kỳ ai cản đường, hắn liền chặt đầu kẻ đó không chút do dự.

Lưu Công Cẩn đang giao đấu với lão Trần, không cách nào có thể ra tay giải cứu họ được nữa.

Giống như Lưu Công Cẩn, Phạm Thái Nhàn hay lão Quỷ cũng vậy, cho dù họ có bảy mươi hai phép thần thông cũng không đến kịp để giải cứu cả hai.

Ngay cả khi Tư Đồ Văn, một cao thủ cấp Thiên của nhà họ Phạm đang có mặt cũng không xoay chuyển được tình thế.

Nhan Như Ngọc và Vương Manh Manh xoay người lại, vẻ mặt của Vương Manh Manh không khỏi kinh hoàng.

Lư Bá chợt nhìn thấy trong ánh mắt của cô gái nhỏ này lóe lên sự tuyệt vọng và sợ hãi, hắn nhắm mắt lại không nhìn, đang định ra tay, nhưng đột nhiên lại không cách nào tiến thêm được nữa.

Đôi mắt hắn mở to một cách vô hồn, chỉ cảm thấy bầu trời như đang quay cuồng, thậm chí hắn có thể nhìn thấy một xác chết không đầu đang duy trì một tư thế ở phía trước.

Là chuyện gì đang xảy ra?

Xác chết đó là ai?

Lư Bá rất muốn biết, nhưng phát hiện ý thức của mình dần dần trở nên mờ mịt.

Vào khoảnh khắc hắn hoàn toàn không nhận thức được điều gì nữa, hắn mới hiểu ra rằng...

Thì ra cái xác không đầu đó chính là mình!

Vào thời khắc ngàn cân treo sợi tóc thì từ bên cạnh có người đột ngột phóng ra một thanh trường đao trên tay chém đứt đầu của cao thủ cấp Địa đang tập trung trên người của Nhan Như Ngọc, sau đó nắm nó trong tay và bước đến trước mặt Đỗ Cương Nghị.

Một cậu thanh niên với một thanh trường đao trên tay, tay còn lại thì xách một chiếc đầu người vẫn đang máu chảy đầm đìa.

Cách đó không xa, một chiếc trực thăng đáp xuống bên ngoài biệt thự.

Lưu Công Cẩn và lão Trần đang giao đấu với nhau thì lập tức bị choáng váng, bởi vì một luồng chân khí rất lớn đang càn quét cả hiện trường.

Sát khí của Đỗ Cương Nghị lập tức bộc phát lên.

Cậu thanh niên đang xách chiếc đầu người trên tay chậm rãi nói: “Anh đã vất vả rồi”.

Nhan Như Ngọc nhìn theo bóng lưng của anh ấy yếu ớt nói: “Tôi không thể chống đỡ được nữa rồi... Là người thi hành đặc biệt của Quỷ Môn... truyền nhân của Thái Ất thần châm... nhưng ngay cả những kẻ xấu xa đê hèn này cũng không thể đánh bại, không thể hoàn thành được lời hứa với anh, suýt nữa khiến Vương Manh Manh phải chết theo tôi. Còn tôi lại bại trận chết một cách nhếch nhác như thế này. Từ tận đáy lòng tôi cảm thấy vô cùng hổ thẹn. Xin hãy tha thứ cho tôi... Kẻ thất bại như tôi chỉ có một yêu cầu cuối cùng muốn cầu xin anh...”

“Hãy giết hết chúng và bảo vệ chị em nhà họ Vương, Long Thiên”.

Long Thiên gật đầu, vứt chiếc đầu người ra khỏi tay, nhìn Đỗ Cương Nghị lãnh đạm nói: “Chiếc đầu này là vật đáp lễ lại cho nhà họ Đỗ, không cần cảm ơn!”

Đỗ Cương Nghị không hề tiếp lấy chiếc đầu, mặc nó lăn lộn dưới chân mình, vẻ mặt ông ta vô cùng u ám xen lẫn vẻ kinh hãi.
Chương 229: Huyết mạch thức tỉnh

Long Thiên ra tay bất ngờ giết chết một vị cường giả cấp Địa, đã đủ khiến tất cả chấn động rồi, mặc dù là đánh lén nhưng nhát dao đó vô cùng đẹp mắt và hoa lệ. Thậm chí đến người đã bước chân một nửa vào cấp Thiên là Đỗ Cương Nghị cũng không hề cảm nhận được, đủ để thấy bản lĩnh ám sát của Long Thiên đã tinh khiết như lửa rồi.

Chiếc trực thăng đó sau khi cho Long Thiên xuống thì đã rời đi rồi, người trên trực thăng dường như không có ý định giúp đỡ. Đỗ Cương nghị không phải hạng tôm tép mới bước chân vào giang hồ vài năm, theo lý mà nói nếu Long Thiên đã trở về mà nhà họ Long không sắp xếp vài cao thủ hộ giá thì cũng lạ, nhưng tình hình trước mắt hình như là một mình cậu chủ nhà họ Long này tự sinh tự diệt, thế này cũng có chút kỳ lạ. Hoặc là nhà họ Long dụng tâm khác, hoặc là Long Thiên có tự tin một mình đủ để đối phó với cục diện này.

Long Thiên tự tin cái rắm, trong lòng còn đang thầm oán trách ông Công Tôn đúng thật là quá lạnh lùng. Long Thiên đứng bên ngoài cửa nhà ông ta cả một ngày trời, ông ta không thèm gặp mặt thì thôi, vừa gặp đã nói Vương Lệ Trân đang gặp nguy hiểm ở Bắc Hải, khiến Long Thiên tức tốc quay về, sau đó ông ta cũng đi theo, nhưng đánh chết cũng không ngồi cùng trực thăng với Long Thiên, chỉ nói là thời cơ đến ông ta sẽ xuất hiện.

Trước nay Long Thiên không dám ngỗ ngược với vị sư phụ thần thông này, nếu ông đã không muốn ngồi trực thăng thì cũng không thể ép được, hơn nữa anh cũng không ngờ nhà họ Đỗ lại tập kích nhanh như vậy, anh vừa mới rời khỏi Bắc Hải hôm trước hôm sau đã cho người tới đánh úp ồi. Cho nên chỉ đành lập tức trở về, vừa xuống máy bay đã thấy cảnh tượng Lư Bá truy sát Nhan Như Ngọc và Vương Manh Manh, mới không chút do dự chém bay đầu tên Lư Bá này.

"Một mình về sao? Cậu chủ Long dũng cảm thật đó!", nhìn ra Long Thiên đơn thương độc mã tới, Đỗ Cương Nghị cười lạnh nói.

Nếu nhà họ Đỗ đã bắt buộc phải có được Vương Lệ Trân có huyết mạch thực phượng kia thì cũng không sợ trở mặt với nhà họ Long. Hơn nữa Bắc Hải là địa bàn của nhà họ, cho dù nhà họ Long có dẫn toàn quân tới giết, có mấy gia tộc luôn không vừa mắt với nhà họ Long làm đối tác nên nhà họ Đỗ cũng không sợ, cùng lắm là trong ngoài phối hợp cùng giết là được. Về phần Long Thiên này, nếu đã đến tận cửa tìm cái chết thì Đỗ Cương Nghị cũng sẵn lòng thành toàn cho anh.

Long Thiên điềm tĩnh nói: "Đối phó với ông, một mình tôi là đủ rồi".

Đỗ Cương Nghị nghe vậy không những không tức giận mà còn cười, ông ta cười Long Thiên ăn nói ngông cuồn, mặc dù một dao bá đạo vừa nãy khiến người khác phải sửng sốt thán phục, nhưng ông ta nhìn ra được tu vi của Long Thiên cùng lắm cũng chỉ cấp Địa mà thôi, gần tương tự như Nhan Như Ngọc, Nhan Như Ngọc đã có kết cục như vậy rồi, lẽ nào Logn Thiên có thể vượt cấp giết chết ông ta sao?

Đỗ Cương Nghị âm thầm quan sát Long Thiên, nhưng vẫn chưa vội ra tay, Long Thiên lại hứng thú nhìn sang một trận đấu khác, cười nói: "Tên nhóc kiếm gỗ kia sao lại đánh cùng chúng ta vậy?"

"Không rõ nguyên nhân, nhưng cậu ta đã cứu tôi và Vương Manh Manh một mạng...", Nhan Như Ngọc trả lời, lúc này anh ta đã ngồi dưới đất tĩnh tọa rồi, dùng chân khí còn sót lại trị thương cho mình, cũng may sau khi uống hai viên đan dược giữ mạng, mặc dù võ mạch không thể hồi phục lại trong một thời gian ngắn, nhưng ít nhất vẫn còn giữ lại được hơi thở.

"Kỳ lạ ghê, lẽ nào đã nhìn trúng em vợ nhà tôi rồi", Long Thiên cười nói.

Vương Manh Manh vừa nghe vậy liền bực bội nói: "Anh nói lung tung gì thế, mau giải quyết mấy tên khốn bên kia để trút giận cho chúng tôi đi!"

Long Thiên cười nói: "Hoàng thượng không vội, thái giám vội cái gì".

Nếu không phải tình hình lúc này có chút cấp bách thì Vương Manh Manh đã mở miệng chửi mắng rồi, tay dở hơi này rốt cuộc định làm gì chứ.

Trận đấu giữa Lưu Công Cẩn và lão Trần vẫn đang tiếp tục, thấy hai quyền của lão Trần nổ tung như sấm trước ngực Lưu Công Cẩn, chiến đấu trong phạm vi gần là thế mạnh của lão Trần, nên một khi có cơ hội là liền hạ sát thủ ngay, tên khốn này đã chặt đứt một bàn tay của hắn, nếu không báo thù được thì nuốt không trôi cục tức này. Vốn dĩ lão Trần có có chút kinh ngạc kiếm chiêu của người thiếu niên kiếm gỗ này có thể chém đứt bàn tay cứng như sắt thép của hắn, nhưng đánh giáp lá cà thì lại không có nhiều kinh nghiệm lắm, xem ra chỉ là được cái mã bên ngoài thôi.

Đột nhiên cơ thể của Lão Trần bay lên không giãn ra như cánh tay vượn, tăng thêm lực đạo đánh lên ngực Lưu Công Cẩn, dường như đã định khiến cho thiếu niên không biết tốt xấu do cậu chủ mời đến này bỏ mạng tại đây, cơ thể Lư Công Cẩn cong vào như cái cung, lưng ngực cong về phía sau để tránh đòn đấm như thủy triều, tay phải chớp mắt chụp lấy đầu của lão Trần định dùng lực đánh vỡ, lão Trần cảm thấy không ổn, nghĩ trong đầu tên khốn này ác thật, thế mà lại xuất ra một chiêu ngọc nát đá tan như vậy. Lão Trần ham sống, lùi ngược về sau, hai chân đá tới nhưng đã bị kiếm gỗ của Lưu Công Cẩn chặn lại.

Lão Trần thừa cơ lùi về sau, rơi xuống mặt đất, mũi chân phát lực đang định tiến hành đợt tấn công thứ hai thì kiếm gỗ của Lưu Công Cẩn lần nữa xuất vỏ, nhẹ giọng nói: "Kiếm thứ tư, phá không".

Chỉ thấy Lưu Công Cẩn khẽ phất như muốn xé toạc không khí ra vậy, một đạo kiếm khí bàng bạc phá không mà ra, cương quyết tạo ra một vết kiếm sâu kéo dài trên mặt đất chừng mười mét, sau khi một luồng chớp hiện lên, tay phải của lão Trần bị cắt gọn gàng bay ra ngoài, xoay tròn vài vòng trên không trung mới rơi xuống đất.

Uy thế của một chiêu này khiến lão Trần không dám tái chiến nữa, hơn nữa chính chủ đã đến rồi, cũng không thể tiếp tục lục đục nội bộ nữa, mặc dù trong lòng không phục, nhưng kiếm chiêu của thằng nhóc này này quá quỷ dị, bình sinh trong đời lão Trần bây giờ mới được chứng kiến, ôm lấy bên tay đã bị đứt, lắc đầu nói: "Mẹ kiếp, không đánh nữa, ông đây nhận thua".

Lưu Công Cẩn thấy đối phương không dám lỗ mãng nữa nên cũng không tiếp tục xuất kiếm, dù sao nhiệm vụ lần này của anh ta không phải là giết người mình, mà là giết Long Thiên. Ra tay tương trợ một kiếm kia chỉ là hứng thú nhất thời mà thôi, nếu đối phương đã nhận thua thì anh ta cũng không ép người nữa.

Lưu Công Cẩn nhìn Long Thiên đang đứng xem cách đó không xa nói: "Một kiếm đó chỉ là trả lại ân tình lần trước, giữa chúng ta không ai nợ ai nữa".

Mặc dù tên Lưu Công Cẩn này là đối thủ, nhưng tính cách ân oán phân minh này khiến người khác khá thích thú, Long Thiên không trả lời, chớp mắt đã biết mất tại chỗ. Đỗ Cương Nghị im lặng không lên tiếng, thấy Long Thiên như một con báo săn rừng rậm chạy tới đằng sau lưng lão Trần, ông già bị đứt một cánh tay này vừa thoát khỏi miệng hổ còn chưa ngờ được bản thân lại rơi vào hang sói khác chỉ cảm thấy một cảm giác quặn đau trước ngược, cúi đầu nhìn xuống, hai mắt hoảng sợ, một dao đâm xuyên qua ngực từ phía sau, lưỡi dao xuyên lên phía trước, Long Thiên cầm cán dao đứng đằng sau.
Chương 230: Phệ thi công pháp

Cao thủ liều chết, nào có tình thơ ý họa giống như trong tiểu thuyết đâu, từ trước đến nay đều là phân chia cao thấp, xác định sống chết, trừ khi thực lực ngang nhau và cố ý chơi đùa chứ chẳng ai muốn đấu ba trăm hiệp mệt mỏi như vậy.

Cái chết oan uổng của lão Trần đã nói lên một kết cục thê lương cho đại đa số người trên giang hồ, thi thể ngã vật xuống đấy, máu trước ngực chảy ra như suối. Nhát dao đó của Long Thiên đâm xuyên qua tim, cho dù lão Trần có dùng khí cơ bù lại thì cũng hồi lực không quá năm ngày.

Đến lúc này cả ba tay võ giả cấp Địa đều đã tử trận.

Chỉ còn lại Đỗ Cương Nghị và Lưu Công Cẩn trên chiến trường, cùng với một tên võ giả cấp Huyền đang vô cùng sợ hãi, nếu nói người bất lực nhất có mặt ở đó là ai thì có lẽ là tên võ giả cấp Huyền này, đầu tiên là một kiếm của Lưu Công Cẩn chặt đứt bàn tay, sau đó là màn phi châm vào Thiên đạo của Nhan Như Ngọc, tiếp theo là một đao bá khí của Long Thiên. Được rồi, toàn bộ chiến trường này là màn biểu diễn của ba người các cậu, ông đây không chơi với các cậu nữa, người nào người nấy cũng đều biến thái như nhau.

Tên cao thủ cấp Huyền đang định âm thầm bỏ chay thì đột nhiên bị Đỗ Cương Nghị nãy giờ vẫn án binh bất động vươn tay ra tóm lấy, tên võ giả cấp Huyền liền bị ném bay lên trời, cơ thể nổ tung trên không, biến thành một bãi huyết nhục, thủ đoạn giết người vô cùng đẫm máu!

Máu tươi bay trong không trung, Đỗ Cương Nghị nhẹ nhàng phất tay, những giọt máu kia ngưng tụ lại thành những con dao máu, tấn công về phía Long Thiên, lấy máu làm dao, công pháp mà tên Đỗ Cương Nghị này tu luyện lại tà mị như vậy.

Long Thiên lại thuấn bộ, tránh được sự công kích bốn phía của dao máu, thanh đao dài trong tay liên tiếp chém xuống, dao máu không thể tấn công được nữa, rơi xuống mặt đất biến thành từng giọt máu tươi, Đỗ Cương Nghị nhìn Long Thiên nói: "Cậu chủ Long, tôi có một chuyện này vẫn chưa rõ, nếu như cậu từ thủ đô về vậy tại sao không đem theo vài cao thủ tới, hay là đợi bước vào cảnh giới cao hơn nữa rồi mới đối đầu với nhà họ Đỗ chúng tôi. Lẽ nào cho rằng nhà họ Đỗ chúng tôi dễ bắt nạt vậy sao? Cách tìm đến cái chết thế này đúng là lần đầu trong đời tôi được thấy đấy".

Trong lúc nói chuyện, mấy con dao máu thay đổi hướng đi, thế mà lại hướng về phía Nhan Như Ngọc và Vương Manh Manh, trong lòng Long Thiên thầm mắng tên khốn này đúng là vô liêm sỉ thật, đã là cao thủ đến cấp bậc này rồi mà còn ra tay với một cô nhóc và một người bị thương nữa. Lúc Vương Manh Manh thất sắc kinh sợ, Long Thiên thuấn bước chắn trước hai người, cắm thanh tao ở tay phải xuống đất, dùng chân khí tạo nên một màng bảo vệ phá vỡ toàn bộ những con dao máu kia!

Đỗ Cương Nghị cười gằn một tiếng rồi đánh về phía Long Thiên, bị Long Thiên cắt ngang, một chân đá trúng mạng sườn, bay ra đụng trúng vào một thân cây gần đó, nhưng cơ thể Đỗ Cương Nghị vô cùng mềm dẻo, xoay vòng quanh thân cây, hai chân quấn lấy giữ chặt cơ thể, nhìn chằm chằm Long Thiên, cười khằng khặc nói: "Thanh niên à, dễ kích động vậy sao?"

Long Thiên đột nhiên bừng tỉnh, chỉ thấy hai tay Đỗ Cương Nghị ấn chặt xuống đất, bảy cỗ thi thể đã nằm xuống đất kia đột nhiên nổ tung, huyết vụ ngợp trời hội tụ lại một chỗ, tạo nên một chiếc rìu sắc bén khổng lồ trong không trung, Đỗ Cương Nghị vung tay áo xuống, chiếc rìu khổng lồ đột nhiên từ không trung nện xuống!

Màng bảo vệ do Long Thiên tạo nên từ chân khí hiện ra một vết nứt, xem ra không thể chống đỡ được nữa rồi.

Quả nhiên, màn bảo vệ chỉ duy trì được ba giây rồi lập tức vỡ tan, lưỡi rìu khổng lồ hung hăng nện xuống người Long Thiên, Long Thiên giơ đao lên đỡ, hai chân lún xuống đất, cắn răng kiên trì, không chống đỡ không được. Đương nhiên anh có thể thuấn bộ né tránh, nhưng nếu anh chạy thì Nhan Như Ngọc và Vương Manh Manh phía sau sẽ gặp họa mất.

Tên Đỗ Cương Nghị này đúng là loại tiểu nhân độc ác, cố ý ép Long Thiên lâm vào tình cảnh không thể bỏ chạy rồi sau đó lần nữa ra sát chiêu, một người cũng coi như đã lần mò được đến cánh cửa cấp Thiên rồi sao có thể vô liêm sỉ đến mức vậy chứ?

Lưu Công Cẩn vẫn đang quan sát trận chiến, cánh tay bất giác đặt lên thanh kiếm gỗ bên hông, anh ta đến Bắc Hải chỉ có một nhiệm vụ đó là giết Long Thiên, trả lại ân tình cho ông lão đã dạy anh ta cửu kiếm, sau đó không ai nợ ai nữa, hoàn toàn không còn vướng bận gì trong lòng mà đi con đường kiếm thuật của chính mình.

Nếu như Long Thiên bị Đỗ Cương Nghị chém chết thì không trả được mối ân tình đó nữa rồi, mặc dù anh ta có thể nhân lúc này chém một kiếm đoạt lấy cái mạng của Long Thiên, nhưng như vậy không giống với tính cách của anh ta, anh ta không phải loại sát thủ như Long Thiên, không thể làm ra những chuyện giậu đổ bìm leo được.

Tay cầm kiếm một khi do dự thì xuất kiếm sẽ không còn ý nghĩa nữa.

Lưu Công Cẩn thở dài một hơi, buông tay khỏi thanh kiếm, không làm loại tiểu nhân đánh lén nữa, quyết định đứng xem cuộc chiến đến cùng.

Đỗ Cương Nghị thấy đối phương đang vật lộn giãy chết, cười lạnh một tiếng rồi gia tăng thêm trọng lực áp xuống, công pháp phệ thi này của ông ta chủ yếu dùng máu của người chết, mà tu vi của người đó trước lúc chết càng cao thì uy lực càng mạnh, chưa kể đến sáu tay cao thủ cấp Huyền, trong đó còn trộn lẫn máu của hai cao thủ cấp Địa nữa. Lười rìu khổng lồ này tương đương với sức mạnh một kích của tám người trước lúc còn sống liên thủ lại với nhau, Long Thiên chỉ có tu vi cấp Địa tuyệt đối không thể chống đỡ được.

Lưỡi rìu máu quỷ dị kia được gia tăng trọng lượng, gân xanh nổi lên toàn thân Long Thiên, rõ ràng đã dùng hết toàn bộ sức lực rồi, Long Thiên hét lớn: "Manh Manh, mau đưa tên lang băm đó đi đi!"

Vương Manh Manh bị một màn trước mắt thu hút đến ngẩn người, nghe thấy tiếng quát của Long Thiên mới giật mình tỉnh lại, dìu Nhan Như Ngọc vội vàng rời đi.

Đỗ Cương Nghị sao có thể để đối phương đạt được mục đích, chỉ thấy ông ta lần này xuất cả hai tay, chân khí toàn thân tăng vọt, lưỡi rìu cùng với tiếng hô của Long Thiên cuối cùng cũng rơi xuống, vang lên một âm thanh cực lớn, bụi mù bay lên khắp trời!

Đỗ Cương Nghị cười ha ha, biết mình nắm chắc phần thắng rồi, thế mà chưa đợi ông ta kiểm tra thi thể của Long Thiên thì một thanh đao dài chém từ không trung tới, xé toạc màn sương bụi, hiện ra trước mặt Đỗ Cương Nghị!

Đỗ Cương Nghị thần sắc kinh hãi, đang định vận khí đánh lại.

Nhưng đúng lúc này, cơ thể của Vương Lệ Trân trong biệt thự đột nhiên xuất hiện điểm lạ, một luồng ánh sáng màu vàng dài phát ra, xé trời xông lên, phảng phất còn có tiếng kêu của phượng hoàng.

Cách đó không xa, Đỗ Sĩ Nguyên đang khống chế Phạm Thái Nhàn nhìn thấy ánh sáng vàng thần kỳ này, khuôn mặt đầy yêu khí kia lần đầu tiên hiện lên sự sợ hãi nói: "Huyết mạch thức tỉnh rồi sao?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK