• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 256: Làm mướn không công

Đầu của lão quái vật nhà họ Đỗ bị thủng một lỗ lớn, hiện trường vô cùng đẫm máu, nắm đấm vốn dĩ hội tụ luồng chân khí dữ dội đột nhiên tan thành mây khói, ông ta ngã bịch xuống đất, vì mặt đã bị đánh nát, cho nên không biết lão quái vật đã sống qua hai thế kỷ này trước khi chết sẽ có biểu cảm gì, là ngạc nhiên hay hung ác?

Long Thiên ngẩng đầu lên, không nhìn vào xác của lão quái vật nhà họ Đỗ, mà anh chau mày nhìn sang tiếng kêu của Bồ Tát như muốn cầu công.

Từ đầu tới cuối, anh không ra bất kỳ mệnh lệnh nào, thậm chí dùng chân khí kiểm soát đao tấn công về phía lão quái vật, mọi chuyện đều là thanh đao của mình tự chuyển động.

Mã Kiếm thấy được sự thắc mắc trong mắt của Long Thiên, ông ta bèn lên tiếng giải thích: “Một khi cậu vào Bá đạo, thì hai đao này được tạo thành từ máu thịt của cậu, thậm chí có thể nói là cậu tự nhận thức được, theo cách nói phổ biến thì là linh hồn của thanh đao. Nhưng linh hồn của đao có thể bảo vệ chủ, cũng có thể giết chủ. Từ nay về sau khi đối mặt với hai con đao này, cậu không nên coi chúng như vũ khí thông thường mà hãy đối xử cẩn thận như hai đứa trẻ. Nếu không thì rủi một ngày nào đó, chúng cảm thấy cậu không xứng làm chủ nhân của chúng, ngược lại chúng sẽ tự coi mình là chủ”.

“Chúng sẽ giết tôi ư?”, Long Thiên tò mò hỏi.

Mã Kiếm cười vui vẻ nói: “Đương nhiên, lúc nào cậu cũng nên đề phòng chúng, không được lơ là bất cứ phút nào, để chúng phát hiện lúc cậu yếu hơn, chúng sẽ không do dự mà chặt đầu cậu, giành cơ hội thay thế”.

Long Thiên trầm ngâm suy nghĩ. Sau đó đi qua giẫm một chân lên Bồ Tát đang gào thét tranh công, nhìn xuống và nói: “Tôi sẽ không để chúng có cơ hội này đâu, còn nữa, bọn mày là sức mạnh của tao, nếu sau này không có mệnh lệnh của tao thì đừng có mà làm loạn, tao sẽ xử đẹp bọn mày, khiến bọn mày thành đống sắt vụn đấy!”

Bồ Tát thấp giọng gào lên vài lần rồi ngừng run rẩy nữa, giống như cam chịu số phận, Long Thiên xua xua tay, hai thanh trường đao đột nhiên biến mất không còn bóng dáng.

Long Thiên quay đầu nhìn sang Mã Kiếm: “Tiền bối, tổn thất của nhà hàng tính cho tôi, để báo đáp, sau này tôi sẽ thường ghé qua đây.”

“Muốn tôi dạy cậu cách kiểm soát bá khí sao?”, Mã Kiếm nghiêng đầu mỉm cười nói.

Long Thiên ngầm thừa nhận, lão Mã coi thường và nói: “Dựa vào đâu mà tôi phải dạy cho cậu? Ông đây ra khỏi Bá đạo, cậu lại vào Bá đạo. Sự đố kỵ của phụ nữ rất đáng sợ, sự đố kỵ của đàn ông cũng không thể coi thường, muốn tôi dạy không không cho cậu à, tôi tặng cậu một câu, không có cửa đâu!”

“Nếu tôi nói tôi có thể khiến ông có cơ hội đấu với Từ Thiên Lang một lần nữa thì sao?”, Long Thiên nói với vẻ hiển nhiên.

Lúc đầu Mã Kiếm rất tức giận, sau đó lại cảm thấy thú vị, ông ta cười lớn nói: “Tên nhóc nhà cậu sớm đã điều tra tôi, haha, bề ngoài nhìn có vẻ thành thật trung hậu, thật ra trong bụng đầy ý xấu, càng khiến người ta ghét hơn cả Tiểu Lưu”.

Lưu Công Cẩn khá bất mãn lên tiếng: “Lão Mã, ông nói vậy là sao chứ, anh ta có thể so với tôi sao?”

“Không so được, cậu cũng chỉ là có chút thông minh mà thôi. Còn tên nhóc đó thì lòng dạ thẳng thắn, người như cậu ta có thể vào Bá đạo, cũng đúng là kỳ lạ”, lão Mã nói với vẻ coi thường.

Long Thiên không để tâm tới lời mỉa mai của lão Mã, mà quay đầu sang nhìn Lưu Công Cẩn: “Ông cụ họ Thích dạy kiếm thuật cho cậu cũng ở Thủ Đô sao?”

Lưu Công Cẩn đảo mắt một vòng, lần này cậu ta thông minh chọn cách im lặng, không muốn như lần trước mà rơi vào bẫy của Long Thiên, dù gì có lão Mã ở đây, anh có giỏi thì đánh tôi đi.

“Bỏ đi, không lo chuyện đó nữa. Lão khốn kiếp kia không dễ gì chết được”, Long Thiên tự biên tự diễn rồi nói với Mã Kiếm: “Chút nữa có người tới xử lý xác, xin tiền bối yên tâm, chuyện hôm nay, tôi không hé răng nửa lời, còn về nhà họ Đỗ hình như không có chủ, tôi cũng không để tâm ông ta rơi vào tay ai”.

Lão Mã phun một ngụm nước bọt khinh thường và nói: “Thứ đan dược rác rưởi của nhà họ Đỗ, ông đây cũng không thèm, tôi không có chút hứng thú nào cả, đừng tưởng ai cũng giống cậu, ngày nào cũng tính toán lợi ích cho mình”.

Long Thiên mỉm cười và quay người rời khỏi. Anh có chuyện cần phải xác nhận, Công Tôn vô địch rốt cuộc không muốn ra tay hay không thể ra tay?

“...”

Mã Kiếm coi thường nhà họ Đỗ không có người làm chủ, nhưng không có nghĩa coi thường những người khác. Sau khi xác định lão quái vật đã chết trong tay của Long Thiên, một bóng đen đang ẩn mình trong bóng tối liền gọi điện.

Đồng thời, trước cổng chính nhà họ Đỗ, sau khi một thanh niên nho nhã cúp máy thì đẩy cửa đi vào, khu vườn nhà họ Đỗ vô cùng lộn xộn, dưới đất có không ít xác chết, hiện trường có vô số võ giả đang đối mặt nhau.

Năm tên cấp Địa, còn một tên cấp Thiên.

Nhà họ Đỗ có 3 loại cao thủ, trừ Đỗ Cương Nghị giả mạo cấp Thiên đã bỏ mạng tại Tử Kim Sơn và Nghiêm Phi Xiết bị Mã Kiếm giết tại nhà hàng Bắc Uyển, thì hiện còn lại một võ giả cấp Thiên cửu phẩm, lúc này Trương Vạn Lí đang đối mặt với 5 tên cao thủ còn lại của nhà họ Đỗ.

Thật ra vốn dĩ có tổng cộng 7 người cấp Địa, nhưng trước khi thanh niên nho nhã đẩy cửa vào thì Trương Vạn Lí đã giết hai người đó rồi.

Gã ta nhìn người đi tới mà mỉm cười: “Đám tay sai này giết hay thu giữ đây?”

Thanh niên nho nhã điềm đạm nói: “Lão quái vật nhà họ Đỗ đã chết rồi. Các người còn muốn tuẫn táng theo ông ta sao? Chỉ cần các người khuất phục tôi, nhà họ Đỗ cho các người bao nhiêu, nhà họ Tần chúng tôi cho các người gấp đôi!”

Năm cao thủ cấp Địa nhìn nhau, hình như nhất thời không có phản ứng gì, cơ ngơi nhà họ Đỗ lớn như vậy, chỉ trong vài ngày thôi đã dễ dàng đổi chủ rồi ư?

Không chỉ bọn họ không ngờ đến, mà ngay cả lão quái vật sống hai thế kỷ kia cũng không ngờ, mọi chuyện ông ta làm đều là làm mướn không công cho người ta.
Chương 257: Hồng trang

Năm tên cao thủ cấp Địa trong vườn nhà họ Đỗ đều nhìn nhau khi nghe thấy lời này, cơ ngơi hai trăm năm của nhà họ Đỗ đã phải vất vả gầy dựng, trải qua biết bao nhiêu thế hệ mới có được địa vị ngày nay, nhưng nay còn chưa đến một tuần, cao thủ giả cấp Thiên Đỗ Cương Nghị cùng cậu chủ tiềm lực nhất là Đỗ Sĩ Nguyên đã chết tại Tử Kim Sơn, là tin tức kinh hoàng nhất từ trước đến nay, lại từ miệng của một thanh niên nho nhã nói ra, chẳng lẽ nhà họ Đỗ đã thực sự kiệt quệ rồi sao?

Cụ tổ cũng đã chết. Đây quả là một tin vô cùng chấn động đối với những tên cao thủ kia. Phải biết là dù tất cả người trong nhà họ Đỗ đều chết, nhưng chỉ cần cụ tổ đã sống qua hai thế kỷ đó không chết, thì nhất định sẽ có cơ hội gầy dựng lại cơ ngơi, nhưng bây giờ nói chết là chết, lẽ nào ở cái đất Bắc Hải này còn có võ giả mạnh hơn cả cụ tổ nhà họ Đỗ sao, có thể nào là Tư Đồ Văn, người tự nhận mình đã đạt đến cấp Thiên thượng tam phẩm của nhà họ Phạm đã ra tay không?

Một tên cao thủ trong đó hiển nhiên không tin vào những gì thanh niên nho nhã này nói, hắn cười to rồi nói: “Tần Tung Hoành, đừng hòng đến lừa bọn tao, cụ tổ đường đường là cường giả cấp Thiên trung tam phẩm, đừng nói là Bắc Hải, có kể cả cái Hoa Hạ này cũng không được mấy người có khả năng giết chết ông ta, mày chính là muốn làm loạn lòng quân, muốn bọn tao phục tùng mày, đừng có nằm mơ, các anh em, đừng tin lời tên thỏ nhắt này, nếu không đến khi cụ tổ trở về, chúng ta sẽ có chung một kết cục với hắn, tên nhãi nhà họ Tần này da mỏng thịt mềm, thích hợp nhất để cho cụ tổ tu luyện!”

Nghe xong lời của người đàn ông này, bốn vị cao thủ vốn đang do dự cũng vững tâm hơn, bọn họ đều biết rất rõ cụ tổ mạnh đến mức nào, sao có thể chết một cách dễ dàng như vậy được.

Thanh niên nho nhã chính là Tần Tung Hoành, hôm nay hắn ta đặt chân đến đây tất nhiên tất cả chân tướng đều sẽ được lộ ra ngoài ánh sáng, hắn ta chính là kẻ đứng sau giật dây khiến nhà họ Đỗ đánh nhau với nhà họ Long, còn bản thân thì đứng ngoài ngư ông đắc lợi, rất biết hùa theo tính cách mưu ma chước quỷ của các vị Bắc Hải Tam Tú, ở Tử Kim Sơn bí mật giết chết Đỗ Sĩ Nguyên, ngoài việc giúp em gái mình là Tần Ỷ Thiên và chính mình trút giận, hắn ta còn muốn khiến hai nhà kia đấu với nhau đến chết mới thôi. Dù Đỗ Cương Nghị đã chết, nhưng Công Tôn vô địch đã đến Bắc Hải, theo tính cách của lão quái vật nhà họ Đỗ rất có khả năng sẽ đi cầu hòa, cho nên chỉ có thể giết chết Đỗ Sĩ Nguyên thì sự việc này không cách nào xoay chuyển tình thế được. Đây chính là bước đầu tiên.

Sau đó, dựa theo sự suy tính của Tần Tung Hoành, đợi khi nhà họ Đỗ và các đồng minh bí mật thống nhất của hắn ta chính thức khai chiến chống lại nhà họ Long, Tần Tung Hoành mới hợp lực với Trương Vạn Lí, người của hắn ta, bắt đầu tấn công đánh úp vào hai nhà họ Đỗ, Long, chắc chắn sẽ là cuộc chiến một sống một chết. Chỉ cần lão quái vật có thể chết trong tay Công Tôn vô địch, mọi chuyện sẽ kết thúc, vậy chẳng phải cơ ngơi hai trăm năm của nhà họ Đỗ sẽ rơi vào tay của chính mình sao.

Chỉ là mọi thứ diễn ra nhanh hơn so với dự tính của Tần Tung Hoành, hắn ta không ngờ rằng trong trận chiến ở nhà hàng Bắc Uyển, Long Thiên, người có sức mạnh ngang ngửa với chính mình lại như cá chép hóa rồng, một phát liền gia nhập vào Bá đạo, thậm chí còn chặt đầu lão quái vật, mặc dù sớm hơn vài ngày so với thời gian mà hắn ta nghĩ ban đầu, nhưng Tần Tung Hoành không phải loại người sẽ bỏ lỡ cơ hội tốt như vậy, lập tức cùng Trương Vạn Lí phát động đánh úp, nên mới xảy ra cảnh tượng lúc này.

Sau khi nghe tên cao thủ này nói vậy, Tần Tung Hoành hừ lạnh một tiếng: “Thùng rỗng mà kêu to. Dù lão quái vật đó có thực lực là trung tam phẩm thì đã sao chứ? Sau đó còn có thượng tam phẩm, thậm chí còn có thiên nhân cùng với ngũ đạo thánh nhân, lẽ nào lão quái vật như ông ta không thể chết được sao?”

“Cho dù có đám người phi phàm như vậy, cũng không đến lượt một tên Tần Tung Hoành cỏn con như mày sai khiến”, tên cao thủ thô lỗ nói.

Tần Tung Hoành mỉm cười, trong nụ cười hắn ta lộ rõ vẻ chế giễu.

Trong sân lại xảy ra biến động, sau khi tên cao thủ kia vừa dứt lời, thì liền ập đến có ý giết chết Tần Tung Hoành, hắn không thể đánh bại được Trương Vạn Lí, nhưng hắn vẫn rất tự tin khi đối đầu với một võ giả cấp Địa trung phẩm. Dù gì, bắt giặc phải bắt vua trước, chỉ cần khống chế được Tần Tung Hoành thì có thể khống chế được trận chiến, hơn nữa chỉ cần chờ cụ tổ của nhà họ Đỗ trở về, hắn còn được lập công, trong mắt của tên cao thủ này, Tần Tung Hoành chẳng qua chỉ là một miếng mỡ dâng tận miệng mèo mà thôi.

Trương Vạn Lí hét lên: “To gan!”

Vừa định động thủ thì Tần Tung Hoành đã vẫy tay ra hiệu cho Trương Vạn Lí không cần phải căng thẳng, sau đó hắn ta tiến lên một bước, tạo thành thế đối lập với tên cao thủ cấp Địa thượng phẩm.

Tên cao thủ thượng phẩm xuất một chiêu khống chế đối phương, đương nhiên là một đòn chí mạng, dùng chân khí hóa thành một thanh trường đao trên tay chém ngang một phát, chân khí cuồn cuộn dâng trào, thân đao chợt lóe lên, chân khí hội tụ dày đặc chém về phía phần bụng của Tần Tung Hoành.

Tần Tung Hoành không hóa đao, cũng không né tránh, ngược lại đưa tay trái lên, một tay bắt lấy thanh trường đao hung bạo này, khí ép vang vọng trong khu vườn nhà họ Đỗ theo từng gợn sóng, làm rung chuyển các tòa nhà xung quanh. Toàn thân Tần Tung Hoành không hề nhúc nhích, tên cao thủ thượng phẩm kinh ngạc hét lên. Nhát đao này của hắn ta là chiêu thuần thục nhất trong số các chiêu mà bản thân đã tu luyện, không đòi hỏi phải dùng toàn bộ sức lực mà chỉ cần trấn áp nó, với một đao này của hắn ta cũng khiến người khác phải kết thúc mạng sống của mình, nhưng cuối cùng lại bị một thanh niên nho nhã có vẻ ngoài yếu ớt này tóm gọn một tay.

Tên cao thủ không nhịn được mà hét lớn một tiếng, trong ngực phun ra một biển khí, tia sáng trắng lóe lên, giống như sự kết hợp sức mạnh giữa rồng và hổ, thề sẽ khiến Tần Tung Hoành phân ra làm hai!

“Mọi người trong thiên hạ đều đánh giá võ giả qua các cấp bậc, nhưng họ không biết rằng cấp bậc đó hoàn toàn không thể đại diện cho tất cả mọi thứ”, Tần Tung Hoành bình tĩnh nhìn tên cao thủ này, sau đó năm ngón tay dùng lực nắm chắc lấy thanh đao, thế là một cảnh tượng vô cùng kỳ lạ hiện ra.

Vào mùa hè nóng nực này, tất cả mọi người chỉ muốn trốn vào nhà nằm máy lạnh thì nhiệt độ trong vườn nhà họ Đỗ đột nhiên giảm xuống vài chục độ, lưỡi đao thậm chí còn bắt đầu đóng băng, từ lưỡi đao chậm rãi truyền tới.

Tên cao thủ vô cùng kinh hoàng, có thể gây ra sự biến đổi lớn ở trời đất như thế này, chẳng lẽ người trước mặt là hiền triết của Nho giáo sao?

Nhìn thấy hiện tượng đóng băng đang dần dần đi lên, tên cao thủ không màng đến thể diện, muốn buông lỏng thanh trường đao rồi trốn chạy, nhưng đã quá muộn, cánh tay đã bắt đầu đông cứng gắn chặt lại với chuôi đao, không còn đường lui nào.

Tên cao thủ duy trì trong tư thế tấn công, vội vàng hét lên: “Tần Tung Hoành, à không, cậu chủ Tần, xin hãy dừng tay!”

Tần Tung Hoành không thèm quan tâm đến, giết gà dọa khỉ, nếu con gà này đã tự mình muốn chạy đến nộp mạng thì sao có thể buông tha được chứ? Chẳng mấy chốc, tên cao thủ đang la hét không ngừng, cuối cùng cũng im bặt, cả người đông cứng lại trở thành một pho tượng băng.

Tần Tung Hoành chạm nhẹ vào đó, pho tượng trong nháy mắt vỡ tan tành trong không trung, các mảnh vỡ băng bắn tung tóe khắp nơi, giết người vô cùng nghệ thuật.
Chương 258: Đứa trẻ duy nhất

Sau khi dễ dàng giải quyết hết đám cao thủ đó xong, Tần Hung Hoành nhìn quanh bốn võ giả cấp Địa vẫn còn bận sửng sốt nói: “Còn người nào muốn tìm chết nữa không?”

Trong đó có một võ giả cấp Địa tu hành cảm ứng bỗng nhiên quỳ xuống mặt đất nói: “Cụ tổ đã chết!”

Lời nói dấy lên những ngọn sóng lớn, ba võ giả còn lại không hề nghi ngờ những lời ấy bởi vì thứ ông ta am hiểu nhất chính là cảm nhận sự tồn tại của một võ giả, nếu ông ta đã nói cụ tổ chết thì hẳn là lão già ấy không còn sống nữa, có người đi trước làm gương, ba võ giả cấp Địa còn lại nhìn những mảnh băng vụn rải rác khắp nơi, trên đó vẫn còn máu thịt đông lạnh của những người đồng đội xui xẻo trước đó, cuối cùng họ cũng quyết định từ bỏ việc trung thành với nhà họ Đỗ, bọn họ cũng chẳng phải hạng người trung nghĩa gì cho cam nên cố gắng gượng đến tận bây giờ cũng chỉ vì sợ lão quái vật kia còn sống rồi quay về tính sổ mà thôi, giờ lão già đó chết rồi, tất nhiên bọn họ không cần phải tự tìm đường chết làm gì.

“Ba người chúng tôi nguyện sống chết vì nhà họ Tần!”

Ba người cực kì ăn ý, cùng nhau quỳ rạp xuống đất.

Trương Vạn Lí nhìn con trai của bạn cũ năm ấy với ánh mắt hết sức vui mừng, nhà họ Tần có được đứa trẻ thế này thì hẳn là thời kì phục hưng đã tới!

Tần Tung Hoành cực kì hài lòng gật đầu, sau đó quay sang nhìn đám người nhà họ Đỗ vẫn còn trốn trong nhà, ngoài những người dòng bên ra thì có một cô bé được mẹ ôm trong lòng nhìn anh ta với ánh mắt sợ hãi, nhưng trong sự sợ hãi đó là chút tò mò.

Tần Tung Hoành đi tới, ngồi xổm trước mặt cô bé, người mẹ sốt ruột muốn bảo vệ con, hơn nữa biết rõ hôm nay tất cả bọn họ đều khó trốn thoát khỏi cái chết nên ôm cô bé lùi lại phía sau rồi trợn mắt nhìn Tần Tung Hoành.

Tần Tung Hoành chẳng màng tới, giơ tay ngưng tụ một đóa hoa hồng băng, sau đó đưa cho cô gái nhỏ, nói: “Cháu tên gì thế?”

Cô gái nhỏ nhìn mẹ mình, nhận được sự cho phép của mẹ rồi lại nhìn sang anh trai trông có vẻ cực kỳ dịu dàng kia, nói: “Đỗ Hồng Trang”.

“Tên rất hay, sau này cháu theo tôi, tiếp tục sống cùng với tôi được chứ?”. Tần Tung Hoành nở nụ cười, dường như trở thành một người hoàn toàn khác với tên ma đầu giết người không chớp mắt ban nãy.

Bà lớn của nhà họ Đỗ tự nhận mình cũng chẳng phải là trinh tiết liệt nữ gì nhưng cũng là người có tính tình quyết đoán, có lẽ bà ta không muốn phải sống tạm bợ trên đời này rồi cũng trở thành đồ chơi cho kẻ khác, phụ nữ của nhà họ Đỗ là nỗi nhục khi ai cũng có thể làm chồng nên bà ta không có ý định sống, chỉ cầu xin Tần Tung Hoành: “Tần Tung Hoành, nếu cậu vẫn còn nhớ năm đó tôi đã nói đỡ vài lời cho cậu thì hãy nể tình tôi buông ta cho Hồng Trang đi, nếu muốn ra tay thì nhanh lên một chút, đừng để con bé phải thấy cảnh tượng đó”.

Tần Tung Hoành đồng ý, năm đó anh ta anh ta suýt bị đám Đỗ Sĩ Nguyên bao vây đánh chết ở nhà họ Đỗ, chính bà ta đã vô tình gặp được và trách mắng Đỗ Sĩ Nguyên nên Tần Tung Hoành mới không bị đánh chết, anh ta vẫn chưa quên ân tình này.

Bà cả nhà họ Đỗ đẩy cô gái nhỏ trong lòng ra, cô bé hoảng sợ đi về phía trước, Tần Tung Hoành cài hoa hồng băng lên tai cô bé và cười nói: “Thật là đẹp”.

Cô gái nhỏ nở nụ cười trông còn xấu hơn cả khóc, Tần Tung Hoành đứng dậy nắm lấy bàn tay nhỏ bé đó để dẫn cô bé rời khỏi những người còn sót lại của nhà họ Đỗ, vừa đi vừa nói: “Đừng quay đầu lại”.

Tuy là cô gái nhỏ vẫn chưa hiểu chuyện nhưng cô bé vẫn hiểu được phần nào tình huống bây giờ, nếu cô bé quay đầu lại, e rằng chỉ có một kết cục duy nhất, cô bé không biết tại sao anh trai này lại để mình sống, nhưng nếu đã được sống thì vẫn tốt hơn là cái chết nên cô bé cắn răng gật đầu.

Tiếng la hét thảm thiết vang lên phía sau, tất cả những người nhà họ Đỗ, đừng nói là dòng bên, chỉ cần dính một chút huyết thống họ Đỗ thì đều bị bốn võ giả cấp Địa tiễn về miền cực lạc. Trước khi chết, bà cả nhà họ Đỗ không hề mắng Tần Tung Hoành và những kẻ từng làm việc cho nhà họ Đỗ, những người đã ra tay giết mình, mà lại thù hận nguyền rủa chính người chồng của mình, muốn Đỗ Thiên Cương không thể gieo mầm tai vạ cho cuộc đời mình thêm nữa, dù chết cũng muốn xuống mười tám tầng địa ngục không thể luân hồi, lòng dạ đàn bà thật sự quá khó hiểu.

Tần Tung Hoành bình tĩnh nói: “Đỗ Hồng Trang, nhớ kỹ gương mặt tôi, tôi là kẻ thù của cháu, tôi sẽ dạy cho cháu tất cả những thứ tôi học được cả đời này, đến lúc đó cháu có thể báo thù cho mẹ mình”.

Bốn kẻ đang giết người chẳng thể hiểu nổi, bọn họ thật sự không hiểu tại sao cậu ấm nhà họ Tần lòng dạ độc ác này lại không diệt cỏ tận gốc, bọn họ không nghĩ rằng người chủ mới với những mưu mô tinh vi xảo quyệt này lại là một người tốt như thế.

Chỉ có Trương Vạn Lí biết tại sao Tần Tung Hoành lại làm thế, ông ta thở dài, không nói thêm gì.

Biết có lẽ người mẹ yêu thương mình đã chết, Đỗ Hồng Trang vẫn cố gắng giữ vững bình tĩnh đột nhiên khóc òa lên nói: “Chú là người xấu, tôi sẽ giết chú!”

Tần Tung Hoành cười cười nhìn chằm chằm vào cặp mắt lanh lợi của cô bé, nói: “Được, được, dùng những gì tôi dạy cho cháu để giết tôi đi, nhưng trước khi làm được việc đó thì tốt nhất là đừng treo những lời đó bên miệng”.

Đỗ Hồng Trang đột nhiên che miệng nghẹn ngào.

Tim Tần Tung Hoành nhói lên, anh ta lặng lẽ thở dài, giơ tay sờ đầu cô gái nhỏ, dịu dàng nói: “Cô gái nhỏ, chờ cháu lớn hơn một chút nữa chắc sẽ xinh đẹp lắm, đến lúc đó nói không chừng cháu chẳng cần ra tay thì tôi đã tự động đưa đầu ra chỉ để đổi lấy một nụ cười của cháu rồi”.

Đỗ Hồng Trang buông lỏng tay, ngơ ngác nhìn gương mặt tươi cười đó, sau một thoáng ngẩn ngơ thì lại che miệng, nhưng cô bé gật đầu.

Tần Tung Hoành không nhìn cô gái nhỏ nữa mà quay sang khu nhà họ Đỗ, lẩm bẩm: “Sau ngày hôm nay, Bắc Hải đã không còn nhà họ Đỗ. Cho tôi thêm một chút thời gian nữa, tôi có thể tranh giành một mảnh giang sơn về cho Ỷ Thiên, đến lúc đó dù có xuống suối vàng cũng dễ bề ăn nói”.

Cả đời cố gắng, chỉ mong được yên lòng.
Chương 259: Một chiến trường khác

Vùng ngoại ô thủ đô, cách nội thành khoảng hơn hai trăm cây số có một khu rừng rậm bên cạnh huyện Tĩnh Hoa, hai năm trước nơi này được bàn giao cho công ty con của tập đoàn Tượng Quốc, mục đích là để thành lập khu săn bắn lớn nhất thủ đô, đến lúc đó khu săn bắn rộng hơn sáu màn mẫu sẽ được phong tỏa lại, trở thành một khu lớn với hơn một trăm km vuông đất, vì rất nhiều nguyên nhân nên giới truyền thông vẫn chưa công khai về chuyện này.

Trước mắt, ngoài khu vực săn bắn đang trong quá trình chuẩn bị thì những công ty có thể hoàn thành được dự án này ở thủ đô cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay, kinh doanh những thứ này chỉ vì sở thích cá nhân là chủ yếu, đừng nói đến chuyện kiếm ra tiền vì có thể lấy lại vốn là tốt lắm rồi. Trong cái thời đại tất cả các nhà kinh doanh bất động sản đều hận không thể biến mỗi tấc đất tấc vàng thành tòa cao ốc để bán thì chắc cũng chỉ có nhà họ Long giàu có nhất thủ đô mới mở một khu giải trí rộng hơn sáu ngàn mẫu đất không màng đến lợi nhuận như thế.

Chẳng có gì để nghi ngờ, trường săn này là khu vui chơi thuộc về một mình Long Thiên Tượng, ở thời của ông ấy thì những thứ có thể tiêu khiển được quá ít, đâu được như thanh niên thời nay có điện thoại rồi là máy tính các kiểu, vì thế năm đó thú vui duy nhất của Long Thiên Tượng chính là sinh tồn dã ngoại với ông cụ Long, tất cả những chiêu thức sắc bén mạnh mẽ của ông đều được rèn dũa từ những trận chiến với thú hoang, tuy là sau đó đã trở mặt với ông cụ nhưng sở thích đó vẫn còn.

Long Thiên Tượng là người đưa ra ý tưởng, còn một tay giải quyết hết tất cả mọi thứ nhưng vẫn chưa chính thức bước vào nhà họ Long là Sở Hàn Hương, cũng chính là mẹ nhỏ của Long Thiên, mẹ ruột Long Sơn Báo, năm đó người này mặt dày mày dạn bước vào nhà họ Long nhưng trên thực tế bà ta cũng là một người có tài kinh doanh, mấy năm nay tập đoàn Tượng Quốc có thể dần lớn mạnh cũng không thể chối bỏ công lao của người “dâu hiền vợ đảm” này được. Nhà họ Long có thể chiến đấu giành lấy giang sơn nhưng nói đến việc giữ gìn giang sơn đó thì không thể bằng được người phụ nữ này. Vì thế Long Thiên Tượng luôn nhắm một con mắt mở một con mắt khi người phụ nữ đó lén lút cho người nhà mình vào tập đoàn và dần nắm giữ những quyền lực quan trọng. Trừ khi bà cụ lên tiếng, nếu không ông ấy cũng chẳng màng tới.

Tập đoàn Tượng Quốc có mấy trăm ngàn người, Long Thiên Tượng không thể quan tâm hết tất cả, thế thì chắc sẽ bận chết mất, chỉ cần nắm được vài người quan trọng thì những kẻ bên dưới sẽ không dám lật trời, trong đó Sở Hàn Hương, Cừu Đông Thanh, Long Lăng Tuyết đã làm rất xuất sắc.

Trong kế hoạch của Sở Hàn Hương, chỉ cần khu săn bắn này chính thức ra mắt cũng như trở thành khu quy hoạch nền kinh tế của thủ đô vào cuối năm nay thì mọi thứ đã được xác định, Long Thiên Tượng xem nó là sở thích nhưng Sở Hàn Hương chưa bao giờ buông tha cho một cơ hội kiếm tiền nào, người ta thường nói vật hiếm nên mới quý, chỉ cần tạo thương hiệu và tìm những ngôi sao nước ngoài để quảng cáo hợp lý thì tất nhiên tiền tài sẽ đua nhau kéo đến, bây giờ bà ta đang bận rộn chuyện giấy tờ, khu săn bắn này chỉ là một quyết định nhất thời, lên xe trước mua vé bổ sung sau, hiện tại vẫn còn phải chạy hai giấy phê duyệt từ Bộ Tài nguyên và Môi trường với Bộ Công An, nhưng những thứ đó đều quá dễ dàng với Sở Hàn Hương nắm giữ rất nhiều mánh lới trong việc xã giao.

Bấy giờ, có khoảng mười người xuất hiện ở khu săn bắn, dẫn đầu là chủ nhân của nó, Long Thiên Tượng. Dáng người ông ấy khá cao lớn, mặc bộ quần áo rằn ri tạo cảm giác giống một người lính hơn cả lính thật, phong độ ngời ngời khiến người đàn ông đứng tuổi bên cạnh không thể bì nổi.

Người đàn ông trung niên bên cạnh Long Thiên Tượng tên Thích Hoa Thanh, là con trai trưởng thứ hai của nhà họ Thích, ngoài mặt là một ông tổng của tập đoàn nhưng thật ra ông ta kinh doanh những thứ mang màu xám thuộc về thế giới ngầm, con cháu của những gia tộc đó mà ngoan ngoãn sống như người bình thường thì cũng lạ, hơn nữa xét kỹ hơn thì ông ta còn là anh vợ của Long Thiên Tượng.

Năm đó Long Thiên Tượng cố gắng gầy dựng mọi thứ ở thủ đô rồi nhờ có em gái ông ta nên mới một bước lên mây, nhưng không ai có thể ngờ được tốc độ trở mặt không nhận người của ông ấy lại có thể nhanh đến mức khiến con người ta nổi điên, chờ tập đoàn Tượng Quốc bắt đầu thành hình thì Long Thiên Tượng đã nhanh chóng đá bay em gái ông ta đi, chạy đi tìm tình cũ, khiến em gái ông ta nhìn thấu hồng trần bạc bẽo này nên đã lên Ngũ Đài Sơn xuống tóc làm ni, Thích Hoa Thanh cũng không còn qua lại với Long Thiên Tượng vì chuyện đó, hôm nay ông ta có mặt ở đây vì Long Thiên Tượng chủ động mời, hơn nữa có mệnh lệnh của gia tộc nên Thích Hoa Thanh đành phải đến gặp xem sao.

Dù Thích Hoa Thanh không ưa gì Long Thiên Tượng, nhưng lại thích trò săn bắn này đến tận xương tủy, vừa trông thấy quy mô của khu săn bắn lập tức vui vẻ hẳn lên, rục rịch muốn thử, nói: “Long Thiên Tượng, hôm nay chúng ta đấu với nhau một phen để xem con mồi của người nào lớn hơn, nếu cậu thua thì phải ngoan ngoãn cút lên Ngũ Đài Sơn dập đầu xin lỗi em gái tôi”.

Long Thiên Tượng ngồi xổm xuống, híp mắt nhìn lên ngọn núi và xoa đầu con chó với biệt danh “Hắc Long” được người đời ca tung rằng nó có thể cắn chết một con gấu, cười hì hì nói: “Anh vợ à, nếu như tôi thắng thì anh phải về nhổ râu lão Thích nhé?”

Thích Hoa Thanh tức giận nói: “Cậu có dám đứng trước mặt bố vợ nói lại những lời đó một lần nữa không?”

“Tôi thì không dám đâu, ông ấy là cao thủ cấp Thiên, một võ giả cấp Địa bình thường còn chẳng biết huyễn hóa vũ khí như tôi nào dám đi rước họa vào thân”, Long Thiên Tượng tươi cười vui vẻ nói.

Có tổng cộng mười một người đăng ký tham gia trò chơi, bên Long Thiên Tượng tính luôn ông ấy chỉ mới có ba người, hai người còn lại đều là người hướng dẫn, dáng người cực kì nóng bỏng, thiếu điều chưa bung dù lên che nắng nữa thôi, người hướng dẫn thế này có khi nói một hồi lại tự tham gia vào cuộc dã chiến luôn cũng nên.

Phí thuê súng ở khu săn bắn là năm ngàn, đạn thì một trăm một viên, phí săn bắn thì tùy tâm là được, súng săn ở đây không hề cũ nát hoặc lỗi thời, ngược lại chúng có lực sát thương rất cao, hơn nữa bình thường đi săn người ta chỉ dùng shotgun, tầm bắn không vượt qua tám mươi mét, nhưng khu săn bắn của Long Thiên Tượng lại có đủ thứ súng, cả súng trường đột kích cũng có, rõ ràng đây là một xưởng vũ khí thu nhỏ.

Bên Thích Hoa Thanh thì phần lớn là vệ sĩ, khoảng năm người, hai cấp Huyền thượng phẩm, cộng với hai cấp Địa hạ phẩm cùng một cấp Địa thượng phẩm, không phải nói ngoa, trừ khi gặp phải cao thủ hơn cấp Thiên, nếu không sát thủ bình thường chẳng thể đến gần đội hình này.

Một người hướng dẫn khẽ nói: “Thưa các vị, mời mọi người bắn thử hai phát súng xem cảm giác súng thế nào?”
Chương 260: Dốc toàn bộ lực lượng

Thích Hoa Thanh cười ha ha, sờ bộ ngực của cô ta rồi nói: "Được rồi, xúc cảm tốt lắm, không cần thả 'súng' ra nữa, đông người, không hay lắm, chúng tôi đều là những tay nghề thân kinh bách chiến, không cần mấy cô gái nhỏ các cô dạy chúng tôi 'bắn' thế nào đâu".

Long Thiên Tượng mỉm cười lơ đễnh, nhân viên hướng dẫn đi săn ở đây vốn có tính chất gái làm tiền, chỉ cần bọn họ làm theo quy tắc bình thường của trường săn, có thể câu được các ông lớn đều là bản lĩnh của họ.

Duy nhất chỉ có một mình Long Thiên Tượng là làm theo quy tắc nổ hai phát súng, đây là thói quen từ lâu của ông ấy.

Trên giang hồ, bất kể là bước vào tòa núi hay ngôi miếu nào đó, đều phải thể hiện chút thành ý, tiên lễ hậu binh mà.

Long Thiên Tượng đã bắn hai phát súng, con sơn khuyển to lớn dưới chân ngo nguẩy muốn thử, ư ử rên rỉ, bởi vì có chủ nhân ở đây nên nó mới kiềm chế được tính khí, quay vòng tròn lại chỗ, hai nữ nhân viên hướng dẫn đi săn đã nấp từ xa rồi. Con vật này quả thật khủng bố, khung xương, răng nanh, tứ chi đều trông vô cùng khiếp sợ, có lẽ chỉ cần một cú tấn công là có thể cắn thủng xương thịt của một người đang sống sờ sờ mất.

"Vậy cuộc thi của chúng ta bắt đầu, một tiếng sau sẽ quay lại so con mồi, đừng quên cuộc đánh cược", Thích Hoa Thanh xoa tay, ánh mắt vẫn giữ vẻ cảnh giác híp lại, nhanh chóng dẫn theo một nhân viên hướng dẫn đi săn xuất phát trước, bộ dạng vội vàng đó dường như không phải giống như đang đi săn mà giống tham dự vào một trận chiến hoang dã hơn.

Hai bên mỗi người đi một ngả, người bên Thích Hoa Thanh đông hơn từ từ đi lên núi, đến khi nhìn thấy bóng dáng của Long Thiên Tượng và nhân viên hướng dẫn đi săn hoàn toàn đi vào rừng cây của một ngọn núi nhỏ khác rồi, Thích Hoa Thanh mới dừng bước, nhân viên hướng dẫn đi săn đi đằng sau không để ý nên đã đụng trúng vào ông ta, vốn muốn mượn cơ hội làm nũng quyến rũ một phen, ai ngờ vừa ngẩng đầu lên đã bắt gặp một khuôn mặt lạnh tanh nghiêm túc, lập tức không dám nhốn nháo nữa.

Thích Hoa Thanh nở một nụ cười bất đắc dĩ nói: "Em phải biết tôi không có ý nhắm vào em, bảo bối à".

Nhân viên hướng dẫn đi săn đó vẫn chưa hiểu ý nghĩa của câu nói này, một tay võ giả cấp huyền đằng sau đã giành lấy ra tay trước, bẻ gãy cổ của cô ta. Người phụ nữ vô tình bị cuốn vào âm mưu ngập trời này hương tiêu ngọc tan ngay tại chỗ. Thích Hoa Thanh châm một điếu thuốc lên hút, nhìn lên trên núi lẩm bẩm nói: "Haiz, Long Thiên Tượng à Long Thiên Tượng, nếu như không phải năm đó ông ức hiếp em gái tôi, thì thật sự tôi vẫn cảm thấy ông là một người bạn không tệ, chỉ đáng tiếc rằng tên Trần Thế Mỹ như ông quá huênh hoang, một ngày ông chưa chết thì mấy gia tộc mai phục ông năm đó còn chưa an tâm, ông già nhà tôi cũng không thể ôm oán hận mà bước vào quan tài được. Khó khăn lắm mới khiến tấm bùa hộ thân của ông rời khỏi thủ đô, bọn họ sao có thể bỏ qua cơ hội ngàn năm có một này chứ?"

Thích Hoa Thanh tự độc thoại một mình, phất tay một cái, ba vị võ giả cấp Địa nhận mệnh lệnh từ trước đã biết lên núi để làm gì tiếp tục lên núi, về phần làm gì thì có là một tên ngốc cũng biết không phải đơn giản tới tham dự một buổi đi săn bình thường với Long Thiên Tượng, còn hai tay võ giả cấp Huyền thì phụ trách xử lý thi thể.

Sau khi ba vị võ giả cấp Địa kia lên núi, Thích Hoa Thanh chọn một tảng đá ngồi xuống, hỏi một tay võ giả cấp Huyền trong đó: "Tiểu Tề, cậu nghĩ họ có thể sống trở về không?"

Người đàn ông được gọi là tiểu Tề kia muốn nói rồi lại thôi, Thích Hoa Thanh bảo anh ta cứ nghĩ sao nói vậy là được, tiểu Tề thật thà trả lời: "Tám đến chín phần là không trở về được, vị Long Diêm Vương đó không dễ đối phó, kể cả tứ đại hộ pháp hay ông Công Tôn không ở bên cạnh thì một mình ông ấy đối phó với ba vị võ giả cấp Địa cũng không khó khăn".

Thích Hoa Thanh nhả ra một ngụm khói thuốc, đắc ý nói: "Mấy kẻ giang hồ tứ chi phát triển đầu óc đơn giản như các cậu chẳng trách lăn lộn hơn nửa đời người nhưng chung quy lại vẫn phải bán mạng cho mấy gia tộc chúng tôi. Hơn hai mươi năm tước, vụ ám át đó đã xuất ra sáu vị võ giả cấp Địa, hai vị võ giả cấp Thiên, cùng với hai vị Ma giả đã bước chân vào Ma đạo liên thủ với nhau còn không giết được ông ấy. Mặc dù nói là do lúc đó có Công Tôn Vô Địch tới nhưng nếu như Long Thiên Tượng không có bản lĩnh kéo dài thời gian thì Công Tôn Vô Địch có tới cứu viện cũng không kịp. Một đội hình như vậy còn không lấy mạng được một mình ông ấy, tôi còn cho mấy người họ đi vào chỗ chết sao? Tôi hỏi cậu, cậu có thể nhìn ra cấp bậc võ đạo của nhân viên hướng dẫn đi săn bên cạnh Long Thiên Tượng đó không?"

Tiểu Tề mù mờ lắc đầu, anh ta chỉ cẩm thấy cô gái đó trông rất xinh đẹp, nếu có thể ngủ cùng một đêm thì tổn thọ mười năm cũng đáng.

Thích Thanh Hoa ngẩng đầu lên lại nhả ra một ngụm khói thuốc nữa, từ từ nói: "Cô ta không đơn giản, là sát thủ mạnh nhất do nhà họ Thích bồi dưỡng ra, cậu đừng thấy cô ta trông trẻ tuổi, nhưng thực chất tuổi tác có lẽ còn lớn hơn tôi, chẳng qua là lão hóa ngược mà thôi. Đám phụ nữ đó là nội ứng do nhà họ Thích cài vào từ một năm trước, thực lực ít nhất cũng không dưới cấp Thiên, cộng thêm cả quân mai phục mai phục trong nhà họ Tạ, gần như đã dốc toàn bộ lực lượng, cùng với chú hai có kiếm thuật xuất thần nhập hóa nhà chúng ta nữa, cậu nói xem, tổng cộng có bao nhiêu cường giả đang đợi lấy đầu hổ đây?"

Tiểu Tề nào biết nhà họ Tạ đã sắp xếp bao nhiêu người chứ, cũng không dám tùy tiện đoán bữa, thế là lại lần nữa lắc đầu.

Thích Hoa Thanh cười ha ha nói: "Tôi không nói đến số lượng võ giả cấp Địa ít nhất cũng phải hai con số, tính riêng võ giả cấp Thiên cũng phải có sáu người, hai người là thượng tam phẩm, hai người trung tam phẩm, một người hạ tam phẩm dày dặn kinh nghiệm ám sát, thậm chí ngay cả ông Tạ được cho là đã gần bước vào thiên nhân cũng có mặt, đó là còn chưa kể chú hai của tôi trong đó, cậu nói xem Long Thiên Tượng còn có cơ hội sống sót không?"

Tiểu Tề âm thầm chép miệng, đội hình này thì cho dù kể cả Công Tôn Vô Địch có mặt thì cũng chỉ có một kết cục là chết mà thôi, nhà họ Tạ lần này đúng là chi lớn thật, tiểu Tề tò mò hỏi: "Long Thiên Tượng đã đào mộ tổ nhà họ Tạ hay sao mà nhà họ Tạ lại dốc toàn bộ lực lượng ra như vậy?"

"Bọn họ sợ, nếu như còn không ra tay nữa thì sẽ quá muộn mất", Thích Hoa Thanh trả lời. Trước nay ông ta khá có cảm tình với thanh niên tên tiểu Tề này, cũng là một trong những người thân tín của nhà họ Thích, cho nên cũng không cần giấu diếm, hơn nữa ông ta cũng tin rằng tên tiểu Tề này cho dù có biết những chuyện này cũng không dám đi nói lung tung.

Tiểu Tề nghi hoặc hỏi: "Sợ cái gì chứ?"

Thích Hoa Thanh dập điếu thuốc đi rồi nói: "Sợ chết".

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK