• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 126: Thích Long Thiên

Tần Ỷ Thiên thì hơi buồn bã, bởi vì cô ta nhìn theo bóng lưng Long Thiên bỏ đi và cảm thấy chắc chắn người đàn ông đó đã tổn thương rất nhiều, tất nhiên cảm xúc đó nghiêng về kiểu thương hại nhiều hơn, bởi vì đối thủ của Long Thiên chính là anh trai cô ta, thua là lẽ hiển nhiên, cô ta không phủ nhận Long Thiên là một người khá thú vị nhưng chỉ với sự thú vị đó thì không đủ để cạnh tranh với sức hấp dẫn của anh trai cô ta. Tần Ỷ Thiên hiền lành thánh thiện nhìn anh trai mình với vẻ trách móc, rõ ràng câu nói vớ vẩn cuối cùng của hắn ta đang muốn gây xích mích.

Tần Tung Hoành nghiêng người ra phía sau, hết sức nhàn nhã, thoải mái tựa vào lưng ghế, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào bóng lưng quyến rũ của Vương Lệ Trân, khóe môi cong cong nụ cười đều giả.

Nếu chỉ là người ngoài nhìn vào thì hẳn sẽ thấy người đàn ông này khá là hấp dẫn, thậm chí mấy thần tượng mới nổi còn phải cúi gằm mặt trước hắn ta vì xấu hổ, những người phụ nữ sẽ không mở miệng nói chuyện với hắn ta vì họ sẽ nhào tới để ăn tươi nuốt sống luôn, điển trai lại còn có tài thì những người khác làm gì còn đường sống?

“Không cần”, Tần Tung Hoành mỉm cười nói, hắn ta đã có đầy đủ kỹ năng giao tiếp nên hiểu được rằng nếu như đi tới hỏi han ân cần vào lúc này thì hiệu quả sẽ hoàn toàn trái ngược.

Phụ nữ là loài sinh vật có thể thua trong tình yêu nhưng không thể đánh mất tôn nghiêm, nếu hắn ta xuất hiện trong khoảnh khắc người con gái đó thê thảm nhất thì có lẽ sẽ bị bỏ vào danh sách những người không được chào đón nhất.

Còn nữa, Tần Tung Hoành cũng đã bỏ qua cho Vương Lệ Trân từ rất lâu, nếu không hắn ta đã chẳng để Hoàng Trung Nghĩa ra tay, chỉ là hắn ta không ngờ người đàn ông được ca tụng trên những trang tư liệu lại thở phì phì bỏ đi chỉ vì một câu nói, đối thủ như thế thì quá là yếu kém rồi.

Chẳng những không thích hợp làm bạn trai mà cũng không phải là một vệ sĩ tròn vai nữa.

Đây là một chuyện ngoài ý muốn, nói cách khác tất cả những chuyện xảy ra trên đời đều là bất ngờ, không nằm trong sự tính toán của con người.

Tần Tung Hoành đan tay lại với nhau, ngón tay khẽ gõ lên bàn và tính toán bước tiếp theo.

“Cô chỉ cần làm tốt phận sự của mình là được rồi Ảnh Tử”, Tần Tung Hoành nhìn Ảnh Tử nói.

Ý nghĩa đã quá rõ ràng, Ảnh Tử chợt sững người và lập tức tỉnh ngộ, bất giác rùng mình, cậu chủ quả là một người có dã tâm, có thể nói độ tàn nhẫn không hề thua kém một sát thủ đã có hai mươi mạng người chết trên tay như cô ta.

“Anh, hai người là bạn bè với nhau hả?”, Tần Ỷ Thiên nhìn lướt qua Vương Lệ Trân, lên tiếng hỏi.

Với tính cách của cô ta thì sẽ không lắm mồm những chuyện thế này, nhưng cô ta lại biết bạn thân của mình cực kì quan tâm đến vấn đề này nên mới liên tục nháy mắt ra hiệu như vậy, bạn thân ngại hỏi nên Tần Ỷ Thiên đành phải lên tiếng.

Con người chính là như thế, một khi dính líu đến chuyện tình cảm thì tất cả mọi thứ đều trở nên dè dặt và cẩn thận hơn rất nhiều, cả Hạ Tiểu Man đanh đá hơn người, không sợ trời không sợ đất cũng thế.

“Từng là đối tượng xem mắt nhưng bây giờ là đối thủ cạnh tranh”, Tần Tung Hoành vui vẻ nói với em gái mình: “Ỷ Thiên, có vẻ em để ý đến người đàn ông đó lắm hả?”

Tần Ỷ Thiên bị nói trúng tim đen, vội vàng lắc đầu nói: “Không có, chỉ là em thấy anh ta không giống người xấu, tự dưng lại bị anh đả kích thế này, em thấy anh ta hơi đáng thương”.

“Tính cách của em sẽ dễ chịu thiệt thòi trong xã hội này, định nghĩa người tốt và người xấu quá cứng nhắc, con người là loài sinh vật không thể sống bằng cảm giác được, đôi khi vẻ ngoài tô vàng nạm ngọc nhưng bên trong lại thối nát rách rưới”, Tần Tung Hoành nghiêm mặt nói.

Tần Ỷ Thiên ghét nhất là bị anh trai lên mặt dạy dỗ, cô ta cười, lè lưỡi nói: “Có anh ở đây thì em không cần phải hiểu nhiều như thế”.

Đúng thế, chỉ cần có hắn ta ở đây thì em gái hắn chỉ cần sống thoải mái ngây ngô như thế là được rồi.

Tần Tung Hoành cảm thấy khá là kiêu ngạo, hắn ta đã hoàn thành việc đó rất tốt.

Sau đó Tần Tung Hoành quay sang Hạ Tiểu Man nói: “Tiểu Man, sau này muốn biết cái gì thì cứ hỏi thẳng tôi, dừng lợi dụng Ỷ Thiên để nói thay lời mình, làm thế không hay lắm đâu em hiểu chứ?”

Mặt Hạ Tiểu Man đỏ lên, không ngờ những hành động nhỏ của mình đã bị Tần Tung Hoành nhìn thấu, cô ta ngượng ngùng nói: “Hì hì, người ta ngại hỏi mà”.

“Có cái gì phải ngại đâu? Thẳng thắn và thoải mái mới đúng là tính cách của em, ấp a ấp úng như thế chẳng đáng yêu tí nào”, Tần Tung Hoành giơ tay gõ đầu Hạ Tiểu Man, nói: “Thế thì không còn là cô gái ngang ngược số một Bắc Hải tôi quen nữa rồi”.

Nếu bị người khác gõ đầu như thế thì chắc Hạ Tiểu Man đã nhảy dựng lên mắng chửi người rồi, thế nhưng người đó là Tần Tung Hoành thì cô ta chỉ ôm đầu, ngây ngô cười với vẻ mặt hạnh phúc.

Trên đời này không có người con gái nào dữ dằn cả, dù có hung dữ với bạn thì với người đàn ông khác cũng sẽ ngoan hiền đến lạ mà thôi.

Tần Tung Hoành hỏi: “Hai người quen biết nhau thế nào vậy?”

“Anh Tung Hoành nói tên quê mùa kia ấy hả?”, Hạ Tiểu Man nhớ tới dáng vẻ ngông cuồng của người đàn ông nào đó thì lại tức tối: “Hôm nay em đã đặt sẵn chỗ ở đây rồi nên lái xe đi đón Ỷ Thiên rồi chạy thẳng xuống bãi đỗ, tên quê mùa ngốc nghếch đó đứng ở đường xe chạy không cho ai đi qua, em bấm còi nhắc nhở tên đó tránh ra nhưng anh ta còn nổi cáu với em, nói chuyện cực kì khó chịu, em mới cãi nhau”.

“Là do cậu lái xe quá nhanh, suýt đụng vào người ta, sau đó còn bất lịch sự bấm còi inh ỏi thì đúng hơn”, Tần Ỷ Thiên vạch trần sự thật.

Hạ Tiểu Man tức giận mắng Tần Ỷ Thiên: “Con bé đáng ghét này, cậu đang đứng về phía nào thế, cậu còn nói đỡ cho tên quê mùa đó nữa hả? Lại còn gọi người ta là anh này anh nọ, cậu thích anh ta rồi à?”

Nghe lời Hạ Tiểu Man nói, Tần Tung Hoành vẫn bình tĩnh đột nhiên căng thẳng quay sang nhìn em gái mình, trời ạ, đừng để những chuyện chó má đó xảy ra.

“Cậu đừng nói linh tinh, tớ mới gặp anh ta lần đầu tiên thôi, hơn nữa bạn gái anh ấy còn rất xinh đẹp, tớ không sánh bằng người ta”, Tần Ỷ Thiên đỏ mặt nói.

Hạ Tiểu Man nghiêm túc nhìn lướt qua ánh mắt Tần Ỷ Thiên, mất rất lâu mới lên tiếng: “Tiêu rồi, Ỷ Thiên đã rơi vào lưới tình rồi, thương thay cho cô hoa khôi giảng đường đại học của chúng ta, lời cho tên quê mùa kia quá!”

Hai người cãi nhau ầm ĩ, Tần Tung Hoành lại bắt đầu lo lắng, hắn ta biết rõ em gái mình hơn bất kì người nào, tất nhiên sẽ không hiểu lầm em mình nảy sinh tình cảm với một người đàn ông mới gặp lần đầu tiên nhưng hắn ta luôn cẩn thận trong tất cả mọi thứ vẫn muốn dập tắt đốm lửa này.

Nếu như không có gì bất ngờ thì điều đó sẽ được thực hiện trong tối nay.

Tám giờ tối, Tần Tung Hoành dẫn đầu đi trước, Ảnh Tử không theo cùng.

Tám giờ mười phút, Vương Lệ Trân một mình giải quyết hết cả chai rượu ra khỏi nhà hàng, đi xuống hầm lấy xe, chuẩn bị đi trút bầu tâm sự.

Cô không hề phát hiện và cũng chẳng mảy may nghi ngờ rằng một bóng đen đang dần tiếp cận mình, trong tay là một khẩu súng lục mini Glock 43 có gắn giảm thanh, hơi thở giết chóc lan tràn.
Chương 127: Cược đúng rồi

Hành động lần này được quyết định tức thời, nhưng những ngày qua Long Thiên vẫn luôn ở bên cạnh Vương Lệ Trân, cho dù thỉnh thoảng anh không ở bên cạnh thì cũng có Tiêu Ngọc Phong, gần như không có khả năng ám sát Vương Lệ Trân. Nhưng hôm nay, một sự tình cờ mang đến một cơ hội tuyệt vời, bởi vì ghen tuông nên Long Thiên tự nhiên bỏ đi, chỉ còn lại một mình Vương Lệ Trân.

Ảnh Tử đã cải trang một lượt, cô ta tin rằng không có sự bảo vệ của Long Thiên, giết một Vương Lệ Trân yếu đuối chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay. Dù sao kể từ khi năm tuổi được đưa về nhà họ Tần, cô ta đã được huấn luyện để giết người, tuy rằng chỉ là một võ giả mới bước vào cấp Hoàng, nhưng kỹ thuật ám sát thì không thua kém bất cứ một sát thủ chuyên nghiệp nào.

Cô ta là tử sĩ của Tần Tung Hoành, cái gọi là tử sĩ chính là kẻ bán mạng cho chủ nhân. Kể từ khi hiểu chuyện đã là như thế, nếu không có cậu chủ thì cô ta đã chết đói ngoài đường từ lâu rồi. Trong mùa đông giá rét, cô ta suýt thì chết cóng, chính Tần Tung Hoành đã bế cô ta về, cho cô ta uống canh nóng và giúp cô ta sống sót, vậy nên cái mạng này của cô ta chính là của Tần Tung Hoành.

Tần Tung Hoành chưa bao giờ yêu cầu Ảnh Tử báo ân, tất cả đều là do cô ta tự quyết định. Cô ta sẵn sàng làm bất cứ chuyện gì vì Tần Tung Hoành, bao gồm giết người hoặc đánh đổi tính mạng.

Nắm chặt khẩu súng Glock cỡ nhỏ, Ảnh Tử định sẽ giết Vương Lệ Trân chỉ trong một phát đạn.

Vương Lệ Trân vẫn không phát hiện ra điều gì. Trước khi Long Thiên tới, Vương Tu Thân luôn đi theo bảo vệ cô, một người con gái trong giới kinh doanh như cô không có trực giác về nguy hiểm. Cô chỉ thản nhiên mở cửa xe ra, tối nay cô định lái xe vi vu sau khi uống rượu để xả stress. Tên Long Thiên đó đúng là đáng giận, không có ý thức tự giác của một vệ sĩ gì cả, thậm chí Vương Lệ Trân còn nghĩ, tối nay cô xảy ra chuyện gì luôn đi, để anh áy náy và hối hận.

Nguy hiểm rình rập bốn phía. Ảnh Tử kiểm soát rất tốt, đến tận khi khẩu súng giơ lên, sát khí trên người mới bộc phát ra. Chỉ cần giết người phụ nữ này, cậu chủ sẽ có được những gì cậu ấy muốn. Với suy nghĩ như thế, Ảnh Tử không hề do dự, định bụng bóp cò ngay.

Đúng lúc này, Vương Lệ Trân ngẩng đầu lên, nhìn vào gương chiếu hậu bên trái và thấy một người đeo khẩu trang đang chĩa súng vào mình. Cô sợ đến mức tỉnh rượu, đang định hét toáng lên.

Xoẹt!

Một viên đá từ đâu bay tới, đập thẳng vào cổ tay của Ảnh Tử, khiến khẩu súng ngắn cỡ nhỏ ấy rơi xuống mặt đất. Lực trên viên đá rất lớn, Ảnh Tử ôm cổ tay phải, nhìn về phía vừa bị công kích.

Một bóng người bất ngờ xuất hiện, như một con báo ẩn núp trong bóng tối và chạy xộc ra cắn giết con mồi. Theo bản năng, Ảnh Tử lùi về phía sau, nhưng vẫn không kịp nữa rồi. Ngay khi cô ta lùi lại, phần bụng đã phải chịu một cú đấm, lực mạnh đến mức lõm cả vào, máu tươi nhuốm đỏ khẩu trang.

Không chỉ Ảnh Tử ngạc nhiên, mà ngay cả Vương Lệ Trân cũng cảm thấy chấn động. Nhìn thấy bóng lưng quen thuộc ấy, bao cảm xúc đan xen trong lòng. Bóng người kia vẫn không dừng lại, như thể quyết tâm phải giết chết đối phương, giống với cuộc giết chóc hoang dã nhất ở trong rừng rậm, lao thẳng về phía chú cừu nhỏ ở đằng kia.

Vừa đụng độ đã yếu thế hơn, Ảnh Tử không có ý định dây dưa. Cô ta nhanh chóng lùi về phía sau, chỉ mong có thể kéo giãn khoảng cách để có thời gian chạy trốn. Cho dù thất bại thì cô ta cũng không thể rơi vào tay đối phương được, nếu không sẽ gây bất lợi cho cậu chủ.

Nhưng đối phương hoàn toàn không để cô ta có cơ hội ấy, tay phải giương lên, nắm đấm ẩn chứa chân khí hùng hồn lại vung ra, hiển nhiên là rất quyết tâm. Phải hứng chịu một đấm ấy, đừng nói là cấp Hoàng, ngay cả cao thủ cấp Huyền cũng sẽ hộc máu ngã xuống đất, Vương Chấn Đào bên cạnh Vương Tu Thân chính là một ví dụ.

Một tay mơ mới bước vào cấp Hoàng như Ảnh Tử sao có thể chịu được cú đấm ấy. Nếu là ám sát thì cô ta còn có cơ hội lẩn trốn, nhưng bây giờ đang đánh nhau trực diện, so bì võ thật thực sự, đây luôn là sở đoản của Ảnh Tử.

Không có kỳ tích, cũng không xảy ra chuyện gì ngoài dự liệu, Ảnh Tử phải hứng nguyên cả cú đấm ấy, thân thể bay ngược về phía sau như một con diều đứt dây, ngã cái rầm xuống mặt đất và không thể đứng lên được nữa.

Người vừa xuất hiện chính là Long Thiên. Anh không hề rời đi, mà thủ sẵn ở bãi đỗ xe, chờ con mồi tự dâng tới miệng. Nếu anh là Tần Tung Hoành thì cũng sẽ ra tay vào thời điểm này. Hiển nhiên là Long Thiên đã thành công, quả thực là đối phương đã cử người tới, như vậy thì cũng có thể biết kẻ đã cử Hoàng Trung Nghĩa tới là ai.

Ảnh Tử chống tay xuống đất, cô ta muốn đứng lên, nhưng Long Thiên đã đứng trước mặt cô ta, cúi đầu nhìn cô ta nói: “Gọi Tần Tung Hoành tới đây, tôi sẽ tha mạng cho cô”.

Ảnh Tử nhìn chằm chằm vào Long Thiên, đến lúc này cô ta cũng đã hiểu ra, tất cả chỉ là trò tương kế tựu kế của người đàn ông này. Anh đã hoài nghi cậu chủ từ trước, vì thế mới bày ra kế “vườn không nhà trống”, sau đó lại gậy ông đập lưng ông, thua một cao thủ ngầm, Ảnh Tử không có lời nào để nói, nhưng không thể làm liên lụy đến cậu chủ được.

Cánh tay của Ảnh Tử hơi nhúc nhích, mục tiêu không phải là Long Thiên, mà là chính bản thân cô ta. Người chết sẽ không bán đứng chủ nhân, cũng không có bất cứ một giá trị nào cả.

Long Thiên đã đoán trước được rằng đối phương sẽ làm như thế. Cánh tay của Ảnh Tử vừa động đậy là anh lập tức bẻ gãy bàn tay cầm dao của cô ta, không hề thương hoa tiếc ngọc một chút nào. Sau đó anh bóp cổ cô ta, dí cô ta vào tường, lạnh lùng nói: “Muốn tự sát? Không có cửa đâu! Đã rơi vào tay Diêm Vương, không thiếu gì cách để cô muốn sống không được, muốn chết cũng không xong”.

Ảnh Tử không chống cự lại, bởi vì điều đó là vô nghĩa. Sự áp chế về mặt cấp bậc quá rõ ràng, bây giờ cô ta chỉ muốn ra đi thanh thản một chút.

Lúc này ở bãi đỗ xe không có một ai, cho dù Long Thiên xử lý ả sát thủ này ở đây thì cũng có cả chục cách để phi tang xác chết. Nhưng Long Thiên không muốn làm như thế, anh chỉ muốn tìm ra Tần Tung Hoành, thù cũ thù mới tính sổ một thể.

Nào biết người phụ nữ này rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt, không giãy dụa, không chống cự, chỉ nhắm mắt lại rồi yếu ớt nói ra một câu khiến Long Thiên nổi trận lôi đình: “Bạch Diêm Vương nhanh lên một chút đi, để tôi còn xuống suối vàng chờ anh”.

“Ha ha, điều tra về tôi, tưởng rằng tôi không giết phụ nữ thật hả?” Long Thiên cười lạnh nói.

Diêm Vương của Quỷ Môn đã giết vô số người, nhưng tất cả những người chết dưới tay anh đều là nam, không có một ai là nữ.

Ảnh Tử nói bằng giọng nói đều đều: “Nếu tôi là người đầu tiên thì đó chính là vinh hạnh của tôi”.
Chương 128: Cưỡng hôn

“Phụ nữ là để yêu thương, nếu giết thì thật đáng tiếc”.

Long Thiên bỗng tới gần Ảnh Tử, nói khẽ vào tai cô ta: “Ở chỗ Lữ mập không thiếu những kẻ thích chơi những trò chơi đặc biệt. Dáng cô ngon như thế, để bọn họ chà đạp thì tiếc lắm. Cô muốn ra đi thanh thản, nhưng tôi sẽ không cho cô toại nguyện, đợi đến khi chơi chán rồi thì sẽ đưa cô tới đảo quốc, phế bỏ tu vi trên người cô, đánh gãy gân tay gân chân của cô, ngay cả tự sát cũng không được, đời này cô chỉ có thể làm một cái xác sống, để mặc đám đàn ông đùa giỡn!”

Ảnh Tử run lên, cái thứ tiểu nhân đê tiện, định dùng thủ đoạn hèn hạ ấy để đối phó với cô ta! Ảnh Tử cắn môi nói: “Anh không chết tử tế được đâu!”

“Trong những năm qua, số người nguyền rủa tôi chết phải lên đến hàng trăm đến hàng nghìn người rồi, cóc có tác dụng đâu! Tôi cho cô một cơ hội cuối cùng, gọi Tần Tung Hoành tới đây”, Long Thiên lạnh lùng nói.

“Không gọi!”, Ảnh Tử không hề sợ hãi.

Chân khí của Long Thiên biến thành lưỡi dao, nhẹ nhàng quệt một phát, đôi chân của Ảnh Tử không thể động đậy được nữa. Sau đó, anh tùy ý đá cô ta một cái, quay sang nói với Vương Lệ Trân: “Con ả này cứng đầu lắm, vốn anh chỉ muốn gọi Tần Tung Hoành tới để kết thúc mọi chuyện, nhưng mà cô ta không nghe. Bây giờ anh hỏi em, có giết cô ta không?”

Có vẻ như Vương Lệ Trân vẫn chưa tỉnh hồn lại, Long Thiên phải hỏi lại một lần nữa rồi cô mới trả lời: “Báo cảnh sát đi”.

“Cho dù báo cảnh sát, với thực lực của nhà họ Tần, bọn họ thừa sức để đưa hắn ra. Nhìn thấy khẩu Glock 43 trên mặt đất chưa, cô ta có thể ám sát em một lần, thì cũng có thể ám sát em lần thứ hai”, Long Thiên cảm thấy bất mãn với quyết định này.

“Tôi không làm chuyện phạm pháp”, Vương Lệ Trân nói ngắn gọn.

Long Thiên không nói lại được vợ mình, nếu chỉ có một mình anh gặp phải thì thế nào cũng được, nhưng đứng trước mặt vợ thì phải giữ hình tượng. Anh mà làm ra chuyện gì tàn nhẫn thật thì cho dù Vương Lệ Trân không nói ra, trong lòng cô cũng sẽ cảm thấy khó chịu, dù sao cô vẫn chưa thể chấp nhận thế giới của Long Thiên ngay được.

Nói xong, Vương Lệ Trân cầm điện thoại lên định báo cảnh sát. Long Thiên bất đắc dĩ nhún vai, tựa vào vách tường hút thuốc. Ảnh Tử nằm trên mặt đất như một cái xác chết, hai chân đã bị đánh tàn phế, đừng nói là chạy, ngay cả đứng lên cũng không được.

Biến chân khí thành lưỡi dao là phương pháp mà chỉ cao thủ ngầm mới làm được.

Nhất định phải nói chuyện này với cậu chủ.

Hiện tại, trong lòng Ảnh Tử chỉ có suy nghĩ này, nhưng lúc này cô ta không thể động đậy gì được, còn có tên Bạch Diêm Vương đứng đây trông coi, gần như là không có khả năng gửi tin tức đi.

Bất chợt, Long Thiên nhíu mày lại. Một người đàn ông cách đó không xa chậm rãi bước tới, trên mặt cũng đeo khẩu trang, không nhìn thấy rõ khuôn mặt, tùy ý tung hứng quả lựu đạn trong tay, đi lại nhàn nhã như đi dạo phố.

Long Thiên lập tức kéo Vương Lệ Trân ra đằng sau để bảo vệ cô. Quả lựu đạn trong tay người đàn ông kia cũng bị ném ra, không có tiếng nổ động trời gì cả, mà là lóe lên những tia sáng. Đây là một quả pháo sáng!

Long Thiên híp mắt lại, người đàn ông không xông về phía này, mà là bế Ảnh Tử đang nằm dưới đất lên, lạnh lùng nhìn Long Thiên một cái rồi bỏ đi.

Long Thiên sợ đây là kế điệu hổ ly sơn nên anh không đuổi theo, chỉ ở lại bảo vệ Vương Lệ Trân. Đến khi tia sáng vụt tắt, Ảnh Tử và người đàn ông kia đã biến mất. Lần đầu tiên trong đời gặp chuyện như vậy, Vương Lệ Trân ngạc nhiên không thôi. Đến giờ cô vẫn không ngờ là cuộc đời mình lại gặp phải chuyện mà chỉ xuất hiện trong những bộ phim hành động như thế.

“Bọn họ đi rồi”, Long Thiên thở dài một hơi, xem ra đối phương chỉ tới để cứu người mà thôi.

“Ờ…”, Vương Lệ Trân vẫn chưa hết bàng hoàng, lúc này cô thực sự không biết nói gì, những chuyện xảy ra ngày hôm nay thực sự là khó mà tưởng tượng nổi.

Long Thiên dập tắt tàn thuốc, nói: “Nhưng may mà vẫn biết kẻ chủ mưu đứng sau là ai”.

“Anh muốn đi tìm Tần Tung Hoành?”, Vương Lệ Trân hỏi.

Long Thiên gật đầu nói: “Nếu biết thủ phạm đứng sau là ai thì không có lý do gì mà lại bỏ qua cho hắn. Hắn không chết thì lúc nào anh cũng phải lo lắng đề phòng, cảm giác này thực sự rất khó chịu.”.

“Là vì việc công hay việc tư?”, Vương Lệ Trân đột nhiên nói ra một câu, phá hủy bầu không khí căng thẳng này.

Long Thiên cười khổ nói: “Em cho rằng anh đi giết Tần Tung Hoành là bởi vì ghen hả?”

Vương Lệ Trân liếc trắng mắt nhìn anh: “Chẳng lẽ không phải sao?”

“Vừa rồi là diễn kịch thôi mà, nếu anh không bày ra cảnh ấy thì liệu tên đó có chịu thò đầu ra không?”, Long Thiên kiên quyết nói.

“Chồng hờ? Vật phẩm thay thế? Không công bằng?”

Vương Lệ Trân ép sát từng bước một, chính cô cũng không biết vì sao trong tình huống này mà cô còn quan tâm đến mấy chuyện nhỏ nhặt ấy. Vừa mới gặp nguy hiểm đến tính mạng, nhưng lúc này cô thực sự muốn nhận được một đáp án.

“Anh nói ra những lời ấy để em không lộ ra sơ hở thôi”, lần đầu tiên, Long Thiên lùi về phía sau.

“Thật không?”

Long Thiên không còn đường lui nữa, bị bà hoàng Vương ép sát vào tường. Mà kể cũng lạ, Bạch Diêm Vương bị dồn vào thế bí, trông cũng khá là đáng yêu.

“Anh không muốn giết giữa tôi và Tần Tung Hoành đã xảy ra chuyện gì hả?”

Vương Lệ Trân ngẩng đầu nhìn vào mắt Long Thiên.

Hiếm khi bị dồn vào tường một lần, Long Thiên cắn răng nói: “Không muốn”.

“Thật lòng?”

Khoảng cách giữa hai người rất gần, thậm chí Long Thiên còn cảm nhận được hơi thở của Vương Lệ Trân. Anh phải thừa nhận rằng lúc này bà hoàng Vương có khí thế hơn cô chị gái được nhận làm con dâu từ bé kia nhiều.

Long Thiên hạ quyết tâm, nói: “Đúng là anh tức giận, bởi vì em nói chuyện với Tần Tung Hoành, lại còn gạt anh nữa, anh không muốn em nói chuyện với người đàn ông khác…”

Còn chưa dứt lời, Vương Lệ Trân đã kiễng chân lên, bá đạo cưỡng hôn Long Thiên.
Chương 129: Cô thua trước

Long Thiên đờ người ra, thậm chí đầu óc anh cũng trống rỗng cả rồi.

Vương Lệ Trân hôn anh?

Dựa vào cái gì mà cô hôn anh?

Long Thiên rất muốn hùng hổ chất vấn cô, sao cô lại sàm sỡ anh như thế, nhưng miệng đang bị ngăn chặn nên chẳng thể nói gì được. Kỹ thuật hôn của Vương Lệ Trân rất tệ, cô chỉ biết đụng vào rồi để mặc như thế. Long Thiên đành phải chỉ dẫn cô, sau đó quay sang gặm nhấm bờ môi của Vương Lệ Trân.

Tuy rằng kinh nghiệm của Long Thiên cũng không phong phú hơn là bao, nhưng ít ra từng được Lâm Chi Tử dạy bảo nên cũng không hẳn là quá “gà”, dễ dàng biến thế bị động thành chủ động, thắng Vương Lệ Trân một nước.

Vốn Vương Lệ Trân còn cảm thấy đắc ý, nào ngờ Long Thiên vừa phản kích là cô lập tức trở thành bên yếu thế. Nụ hôn của anh rất mãnh liệt, như muốn hòa tan Vương Lệ Trân vào trong cơ thể mình. Nhưng điều kỳ lạ là cô không cảm thấy chán ghét trước sự bá đạo của người đàn ông này, ngược lại còn có sự mong chờ. Còn mong chờ cái gì ấy hả? Lúc này đầu óc Vương Lệ Trân đang mơ mơ màng màng, cô thực sự không nghĩ ra nổi, cũng không dám nghĩ tới.

Chỉ có thể hé môi ra phối hợp với Long Thiên.

Hơi thở nghẹn lại, bờ môi tê rần.

Vì một phút kích động, Vương Lệ Trân đã dâng hiến nụ hôn đầu tiên của mình. Rốt cuộc Long Thiên cũng chịu buông cô ra, Vương Lệ Trân mở to đôi mắt, vẫn lạnh lùng khiến trái tim người ta phát run, nhưng đâu đó lại ẩn chứa sự quyến rũ rất dễ phát hiện ra, khiến người vừa được nếm trái cấm như Long Thiên lại rung động lần thứ hai.

Sau đó cô cúi đầu xuống, phát hiện ra tên này đang được nước lấn tới, bàn tay bắt đầu sờ mó lung tung, hành vi này thực sự quá to gan, nhưng lúc này Vương Lệ Trân cũng chẳng biết phải làm thế nào, dù sao cô cũng là người chủ động, xảy ra chuyện thì cũng là trách nhiệm của cô.

Cô thua trước thì cũng không sao, trong chuyện tình cảm, kiểu gì cũng phải có một bên chịu thiệt. Cuộc đời rất dài, thiệt hơn người đàn ông mà mình thích thì cũng là phúc.

Có lẽ là bởi vì tác dụng của cồn nên tối nay Vương Lệ Trân rất bạo dạn. Nếu bình thường Long Thiên mà dám làm thế thì cô đã giáng cho anh một cái bạt tai rồi. Nhưng lúc này cô không làm như thế, chỉ nhìn người đàn ông đã xuất hiện và mang hi vọng tới cho cô vào thời khắc cô tuyệt vọng nhất, cảm giác ấy khiến cô bỏ quên sự rụt rè.

Bởi vì cô sợ một số thứ sẽ lại vụt mất.

Long Thiên đã bị Vương Lệ Trân “đốt lửa” khắp người, tất nhiên là anh sẽ không thỏa mãn và kết thúc cuộc chiến như thế. Lúc này, phong cách làm việc nhanh gọn quyết đoán của anh được thể hiện một cách rõ ràng, phớt lờ chiếc GTR ở bên cạnh, kéo Vương Lệ Trân lên con Maserati trong khi cô vẫn chưa kịp hoàn hồn lại.

Chẳng mấy khi trái tim của Vương Lệ Trân đập loạn nhịp như thế này. Cô không dám nhìn thẳng vào ánh mắt như muốn nuốt chửng mình của người đàn ông kia, nhưng vẫn không nhịn được nhìn lén một cái. Anh không uống rượu, nhưng khuôn mặt lại đỏ hệt như mặt cô. Đến lúc này, cô chỉ có thể tự nhủ với lòng mình, rằng bọn họ chỉ về nhà mà thôi, sau đó ai về phòng người nấy, cũng giống như mọi ngày.

Vương Lệ Trân hồi hộp, và Long Thiên cũng thế. Bàn tay đang cầm vô lăng của anh ướt đẫm mồ hôi. Tối nay không chỉ đơn giản là nói cho sướng miệng như mọi khi nữa, mà sẽ vật lộn bằng đao thật súng thật. Bây giờ ai dám phá hỏng chuyện tốt của anh, anh sẽ chém chết kẻ đó! Long Thiên không phải kiểu người tự xưng là lãng tử như Tiểu Nam Tử, hồi đó theo đuổi Lâm Chi Tử toàn là viết thư tay, người như thế thì lãng mạn gì cho cam. Ít nhất trong cái nhìn của anh bây giờ, bước cuối cùng giữa đàn ông và phụ nữ là “nhào lộn” trên một chiếc giường, lấy cái tục tĩu làm niềm vui.

Suốt dọc đường đi, bọn họ không nói gì cả, dừng xe lại thì mới tám giờ bốn mươi phút. Long Thiên chỉ mất mười phút để đi hết quãng đường mười lăm cây số, đủ để thấy anh sốt sắng đến mức nào. Vương Lệ Trân vừa mở cửa xe ra là Long Thiên đã ôm lấy cô từ đằng sau. Cái ôm bất ngờ ấy khiến Vương Lệ Trân hô lên. Long Thiên đẩy cô vào phòng, đá cửa vào rồi hỏi một câu: “Vào phòng em hay vào phòng anh?”

Vương Lệ Trân xấu hổ không dám đáp lời, cho dù cô tự nhủ lòng thế nào đi chăng nữa thì bây giờ cũng phải đối mặt với vấn đề này. Hiển nhiên là người đàn ông này sẽ không chịu từ bỏ như thế, nhưng chuyện này có thể trách anh được sao? Nếu cô không chủ động vượt quá giới hạn thì cũng chẳng dẫn đến kết quả này, suy cho cùng là tự làm tự chịu, chẳng trách được ai cả.

Nhưng Vương Lệ Trân vẫn chưa chịu từ bỏ chút lý trí cuối cùng. Cô luôn rất cẩn thận, không thể có chuyện cô trao thân cho người đàn ông đột nhiên xuất hiện trong cuộc sống của mình như thế này, ít nhất cũng phải có một lời hứa, để cô còn có một cái cớ để mình cam tâm tình nguyện. Nhưng lúc này nói như thế thì liệu có phá hủy bầu không khí mất không?

Thế là Vương Lệ Trân bắt đầu xoắn xuýt, nhưng Long Thiên đã “bốc cháy” rồi, anh chẳng nghĩ được nhiều như thế, vẫn đang ở phòng khách mà đã động tay động chân. Vương Lệ Trân giãy dụa, nhưng không quá kịch liệt, Long Thiên dễ dàng phá tan tuyến phòng ngự của cô. Dưới sự kích thích của cồn, Vương Lệ Trân rơi vào trạng thái “đã nghiện còn ngại”, biểu diễn tiết mục anh đưa tôi đẩy ngay trong phòng khách.
Chương 130: Bị bắt tại trận

Có điều cả hai người đều không phát hiện ra đèn trong phòng khách đang mở, đến khi Long Thiên ôm thốc Vương Lệ Trân lên, thì một tiếng hét chói tai đã cắt ngang hai người như đang tràn đầy dục vọng kia.

Vương Manh Manh không biết xuất hiện trong phòng khách từ lúc nào, TV vẫn còn đang mở mấy chương trình thần tượng vô vị, trong tay cô ta còn đang cầm một miếng khoai, trợn mắt há mồm nhìn hai người đang quấn lấy nhau!

Long Thiên và Vương Manh Manh bốn mắt nhìn nhau, anh còn đang ôm chị gái của đối phương trong lòng nữa.

"Chị, chị đang làm gì vậy?", Vương Manh Manh phản ứng lại được, tức giận khua chân múa tay hỏi.

Vương Lệ Trân nghe thấy âm thanh nên đã thức tỉnh chút lý trí cuối cùng, đẩy Long Thiên ra, vẻ mặt như một đứa trẻ phạm lỗi quay đầu lại nói: "Không... không có gì, Manh Manh, em về lúc nào vậy?"

"Chị không cần quan tâm", Vương Manh Manh đứng lên chỉ vào chị mình nói: "Chị nói đi chị đang làm gì!"

Vương Lệ Trân mặt đỏ tía tai, đây có lẽ là cảnh tượng xấu hổ nhất và kỳ dị nhất của nữ hoàng Vương trong hai mươi lăm năm nay. Quấn lấy một người đàn ông trước mặt em gái mình, việc này thật sự mất mặt quá, cô ấp úng không biết nên nói gì, cũng không biết phải giải thích thế nào, chỉ biết ai oán nhìn Long thiên, ánh mắt đầy sự trách móc.

"Anh nói bọn anh đang nói chuyện, em có tin không?", Long Thiên vuốt tóc, không biết xấu hổ nói.

Hết cách rồi, dù gì mình cũng phải chịu trách nhiệm, không thể ngay đến chút dũng khí này cũng không có được, hơn nữa, mình cũng danh chính ngôn thuận mà, cho dù có là em vợ thì đã sao, cô ta có thể tố cáo mình cưỡng hiếp sao?

Vương Manh Manh cầm con dao gọt hoa quả lên, nhanh nhẹn dũng mãnh phi tới nói: "Tôi còn lâu mới tin đồ khốn nhà anh!"

Long Thiên đã dự liệu được trước, vội vàng tránh sang bên phải, con dao gọt hoa quả cắm phập vào bức tường phía sau, Long Thiên muốn giải thích nhưng Vương Manh Manh lại gào lên: "Anh câm miệng lại cho tôi!"

Long Thiên thông minh lựa chọn không lên tiếng, Vương Manh Manh hung hăng lườm Long Thiên, sau đó kéo chị gái của mình đi, ngữ khí đanh thép nói: "Chị vào đây cho em!"

Cứ như là nữ sinh bị bố mẹ bắt tại trận yêu sớm vậy, Vương Lệ Trân khổ não đi theo Vương Manh Manh vào phòng, Long Thiên bất đắc dĩ thở dài một hơi, ngoài việc ‘biết co biết duỗi ra’ thì dường như không còn biết làm gì nữa rồi.

Vỗn tưởng rằng thiên thời địa lợi nhân hòa, đêm nay có thể công đức viên mãn, ai ngờ nửa đường lại có một Vương Manh Manh nhảy ra chặn giết, đúng là tạo hóa trêu ngươi mà.

Vương Manh Manh kéo Vương Lệ Trân vào phòng, nhanh chóng đóng cửa khóa trái lại, chống nạnh đứng ở đầu giường tức giận hổn hển thẩm vấn chị gái mình, thậm chí có vẻ còn đau lòng nhức óc hơn cả bản thân gặp phải một tên cặn bã nói: "Chị, cho dù có thiện cảm thì chị cũng không thể tùy tiện hành động như vậy, nếu như tối nay em không về thì có phải chị định trao thân cho tên khốn đó không? Chị và anh ta mới quen nhau chưa đến hai tuần đó, chị điên rồi sao?"

Vương Lệ Trân chớp chớp đôi mắt xinh đẹp, sắc mặt hơi ửng hồng, nhưng không phản bác lại. Tối nay cô ấy quả thật có hơi kích động, ngược lại cô em gái bình thường hay kích động thì giờ lại là người đứng ngoài cuộc sáng suốt.

Giọng điệu của Vương Manh Manh rất quyết liệt, như thể thương tiếc cho sự bất hạnh của mình, hung hăng nói: "Vương Lệ Trân, chị nghĩ thử xem, chị ù ù cạc cạc kết hôn với anh ta, không hề có một chút nền tảng tình yêu nào, vậy mà giờ còn chưa được hai tuần, chị đã rơi vào tay giặc rồi. Chị nghĩ xem như vậy anh ta có biết quý trọng không? Chị có thể nói anh ta yêu chị, không tính toán những chuyện nhỏ nhặt này, đó chỉ là những lời tán hươu tán vượn thôi, đàn ông mà, trước khi lừa được lên giường thì đương nhiên đều nói lời ngon tiếng ngọt. Nhưng về lâu về dài bọn họ sẽ cho rằng chị dễ dãi trao thân cho họ như vậy, chắc chắn là không có lòng tự trọng, anh ta được thì những người đàn ông khác cũng được, họ có thể trân trọng chị mới là chuyện lạ đó".

"Hơn nữa, chị biết anh ta là ai không? Đến từ đâu? Kế hoạch tương lai như thế nào? Nói tóm lại một câu, hai người có tương lai không? Chị đừng nói em nịnh bợ gì, đến lúc chị đau khổ thì mới biết trên đời này vốn chẳng có cái thứ tình yêu viên mãn đến cõi bồng lai đâu. Một khi gạo nấu thành cơm thì cũng giống như cắn một miếng táo rồi để đó, nó sẽ bị thối rữa thôi".

Vương Lệ Trân nhẹ nhàng thở dài, mỉm cười nói: "Rất triết lý, không hổ là cô gái năm nào cũng được giải nhất viết văn".

Vương Manh Manh tức đến phát khóc nghiến răng nói: "Chị còn cười được nữa, thật sự gặp ma rồi, kinh nghiệm xã hội của chị nhiều hơn em, đã tiếp xúc với muôn hình vạn trạng các loại đàn ông rồi, em thật sự không hiểu sao chị có thể rơi vào một cái bẫy vô lại như vậy. Lần đầu tiên gặp người đàn ông này em đã thấy có gì đó sai sai, hôm nay chị lại rơi vào bẫy của anh ta, em nói thật nhé, em không sợ chị gặp một người nghèo khó, cũng không sợ chị quen một người xấu xí, nhưng em sợ chị gặp một tên súc sinh chỉ muốn chiếm được cơ thể của chị thôi. Anh ta, người đang đứng ở ngoài cửa kia, em dám lấy tính mạng của mình ra để đảm bảo chắc chắn anh ta không yêu chị, nói không chừng ngay đến cả thích cũng không, chị nói xem chị như vậy có ngốc hay không?"

Vương Lệ Trân ngồi bên cạnh giường dịu dàng nói: "Mới quen được bao lâu chứ, yêu đâu có dễ dàng như vậy, anh ấy không yêu chị mới là bình thường, chẳng phải chị đang đánh cược xem liệu anh ấy có yêu chị hay không sao?"

Vương Manh Manh lắc đầu khổ não cười nói: "Chị quả nhiên điên rồi, hơn nữa còn bệnh không nhẹ, người đàn ông kia rốt cuộc đã cho chị uống thuốc gì vậy?"

Vương Lệ Trân khẽ nhíu mày, nhìn đứa em gái có vẻ như còn trưởng thành hơn cả mình nói: "Chị không điên, cũng không mê trai đến mức vừa nhìn thấy đàn ông là nhào lên trao cho nụ hôn cũng như lần đầu tiên của mình, chị thừa nhận tối nay chị có chút đi quá giới hạn, nhưng chị không hối hận, Manh Manh, em biết chị vẫn luôn không bước qua được bức tường Chung Tân Vinh kia, là anh ấy đã giúp chị vượt qua. Chị thừa nhận chị cũng hơi thích anh ấy, nhưng chị không cảm thấy anh ấy cũng không thích chị như em nói, nếu như chẳng may em nói đúng thì chị sẽ nhận thua".

Vương Manh Manh thở dài, đã nói đến nước này rồi cô ta còn có thể nói được gì nữa. Suy cho cùng chuyện tình cảm vẫn phải tự mình xử lý, cho dù cô ta có là em gái thì nhiều nhất cũng chỉ có thể đưa ra ý kiến chứ cũng không làm được gì nữa, cũng không thể giám sát chị gái hai mươi tư giờ được.

Vương Manh Manh lùi lại một bước nói: "Chị nói đúng, nhưng chị phải đồng ý với em, không được dễ dàng trao thân như tối nay nữa".

Vương Lệ Trân gật đầu, đứng lên ôm em gái mình nói: "Chị đảm bảo".

"Chị thề đi", Vương Manh Manh vẫn chưa yên tâm.

Vương Lệ Trân dở khóc dở cười thề trước bóng đèn, như vậy Vương Manh Manh mới buông được tảng đá trong lòng xuống, cô ta cười nói: "Đồ ngốc, em chỉ muốn tốt cho chị, chị không thể để rơi vào tay giặc như vậy được, nếu không em sẽ mất mặt lắm. Cho dù chị có muốn trao thân thì cũng phải đợi anh ta qua được cửa của em đã, chị đi ngủ đi, không được ra khỏi phòng đó".

Vương Lệ Trân lúc này cũng không dám làm trái lời em gái, nên đành ngoan ngoãn leo lên giường, Vương Manh Manh tiện tay cầm luôn chìa khóa phòng, sau đó lén khóa phòng lại, không thèm để ý đến Long Thiên đang ngồi buồn bực ở phòng khách, trở về phòng mình ôm cả gối và chăn ra nằm ở sô-pha.

"Vương Manh Manh em làm trò gì vậy?", Long Thiên vẻ mặt nghi ngờ hỏi.

Vương Manh Manh không đếm xỉa đến anh mà âm thầm thề trong lòng, từ hôm nay cô ta sẽ không ở ký túc xá nữa, tối nào cũng phải bảo vệ trước cửa phòng chị gái. Cô không tin tên này còn có thể đụng vào chị gái mình dưới sự giám sát của cô ta.

Nếu như thật sự có bản lĩnh này thì bổn cách cách đây có cùng hiến thân cũng không sao!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK