• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 306: Một bước lên mây

Cuối cùng Dương Á Kiếm thuận gió đẩy thuyền thành thật nói lời xin lỗi với Long Sơn Báo.

Long Sơn Báo chửi ầm lên, nhưng nể mặt cô gái xinh đẹp kia mà không tính toán với hắn ta.

Tần Ỷ Thiên xua tay nói: “Anh Dương, anh ra xe chờ tôi đi. Tôi muốn nói vài câu với anh trai này”.

Dương Á Kiếm gật đầu, bước qua một bên chờ không dám làm phiền.

Cô gái đeo kính cầm cuốn sách chạy tới, ánh mắt tò mò nhìn Long Thiên.

Cô ta là Tôn Uyển, bạn thân của Tần Ỷ Thiên và Hạ Tiểu Man.

Mối quan hệ giữa cô ta với Tần Ỷ Thiên, người nhìn có vẻ chăm ngoan này thì tốt một chút hơn so với Hạ Tiểu Man.

Hôm nay hai người hẹn đi thư viện với nhau, cho nên Tôn Uyển mới đứng đây chờ.

Cô ta không hề nghe thấy cô bạn thân hoa khôi của trường mình này có người bạn khác giới nào, mặc dù có rất nhiều người theo đuổi, nhưng đều không lọt vào mắt xanh của Tần Ỷ Thiên, cho nên việc bạn mình quen biết Long Thiên, khiến Tôn Uyển rất bất ngờ.

Tên nhóc này nhìn giống lưu manh như thế, sao lại có mối hệ không rõ ràng với người được mệnh danh đứa con cưng như Tần Ỷ Thiên chứ?

“Anh trai, tại sao lần nào chúng ta gặp nhau cũng xảy ra chuyện không vui vậy?”, Tần Ỷ Thiên chớp chớp đôi mắt to tròn của mình, nghi hoặc hỏi.

Có trời mới biết tại sao lần nào gặp mặt cô gái xinh đẹp này đều xảy ra xung đột, Long Thiên cười ranh mãnh nói: “Chắc là giống như câu nói trong truyền thuyết, không phải oan gia không đụng đầu đấy mà”.

“Tiểu Man và anh mới là oan gia ấy. Em vẫn luôn cảm thấy con người anh không tệ”, Tần Ỷ Thiên dịu dàng nói, dáng vẻ ngoan ngoãn vô cùng, khiến Long Sơn Báo và Tiểu Nam Tử đều bất ngờ.

Tiểu Nam Tử lập tức đau lòng nhức nhói nói: “Long Thiên, từ lúc nào mà cậu ra tay với một bó cải trắng mọng nước như vậy chứ, cũng không nói với tôi một tiếng. Thật quá đáng mà, ông đây quyết định tuyệt giao với cậu trong mười phút”.

Cô gái đeo kính Tiểu Uyển coi thường hừ một tiếng, rõ ràng có ý kiến với xưng hô cải trắng này, Long Thiên chủ động lơ câu nói của Tiểu Nam Tử.

Tần Ỷ Thiên thì cười nói: “Em tên Tần Ỷ Thiên. Chào mọi người”.

“Chào em, chào em, kẻ hèn đây là Đàm Ngạo Nam, là bố của tên thỏ nhắc này”, Tiểu Nam Tử vừa giới thiệu mình vừa vỗ vai của Long Thiên.

Không chờ Long Thiên lên tiếng, Long Sơn Báo giẫm lên chân của Tiểu Nam Tử: “Đúng là rất biết tận dụng thời cơ, hai anh em đều thành con trai của anh hết rồi sao?”

Thấy ba người cãi nhau, Tần Ỷ Thiên chỉ cảm thấy thú vị, cô gái đeo kính Tôn Uyển bấu lấy tay áo của Tần Ỷ Thiên rồi nói nhỏ: “Tiểu Thiên, chúng ta đi thôi”.

Cô ta đối với ba người này không có chút cảm tình nào, nhất là ánh mắt quan sát của Long Sơn Báo, khiến cô ta không thích, sợ ở lại nơi này, ba tên lưu manh cấu kết làm chuyện xấu thì không thể đỡ nổi mất.

Tần Ỷ Thiên không dễ gì mới gặp được Long Thiên, nhưng nằm ngoài dự đoán của Tôn Uyển, cô ta không muốn đi, mặc cho bạn thân hối thúc, Tần Ỷ Thiên hỏi: “Anh trai là đến chạy thể dục buổi sáng hả?”

Long Thiên thật ra cũng không biết nói gì khi ở cùng Tần Ỷ Thiên.

Anh và anh trai cô ta thật sự có vài ân oán chưa giải quyết, cũng không muốn có qua lại gì với đối phương, Long Sơn Báo trước giờ quen lối: “Đúng vậy, cô gái xinh đẹp, tôi và anh tôi tới đây vận động, hơn nữa vừa chạy được khoảng 10km”.

“Woa, 10km à, lợi hại thật. Ngay cả 1km em cũng không chạy nổi”, Tần Ỷ Thiên phối hợp tán thưởng.

Tiểu Báo Tử không hề chịu thua, một lúc sau cậu ta đột nhiên nói lớn: “Đúng vậy. Hai chúng tôi trời sinh có tính vận động tốt, nhưng anh tôi còn lợi hại hơn nhiều, chưa tới 20 phút đã chạy 10km, có lợi hại không?”

“Lợi hại”, Tần Ỷ Thiên tỏ ra sùng bái nhìn Long Thiên.

Long Thiên ra hiệu cho Tiểu Báo Tử im miệng, sau đó sờ vào mũi mình nói: “Bạn em đang hối em kìa, chắc là có chuyện gì cần phải đi gấp?”

Tiểu Báo Tử rất đau lòng, Tiểu Nam Tử cười lén.

Long Thiên vốn muốn nói xong câu này thì bỏ đi, nhưng lại nghe Tần Ỷ Thiên nói: “Không có, hiếm khi được gặp, chúng ta nói vài câu với nhau đi”.

Long Thiên hơi cạn lời, mình rõ ràng đã đuổi khéo vậy rồi, cô gái này thật sự ngốc hay giả bộ ngốc vậy.

Long Thiên vốn định không có qua lại gì với em gái của kẻ địch, lơ ánh mắt háo hức của Tiểu Báo Tử, anh trực tiếp nói như đinh đóng cột: “Nhưng anh có việc rồi, lần sau rảnh thì nói tiếp nha”.

Ánh mắt của Tần Ỷ Thiên hơi thất vọng, nhưng cô ta nhanh chóng giải thích: “Vậy, anh trai mau đi đi, hy vọng lần sau còn có thể gặp anh ở công viên”.

Long Thiên lịch sự mỉm cười rồi kéo Tiểu Báo Tử đang không nỡ rời khỏi đó.

Tiểu Nam Tử nhìn Tần Ỷ Thiên, rất ngưỡng mộ mặt dày của cô gái này hiếm khi lộ ra, nữ thần bất lực có một giấc mơ, nhà vua không có trái tim, được định sẵn phải đi trên con đường yêu đơn phương.

Tiểu Nam Tử vẫn thương tiếc, thật ra kỹ thuật tán gái của Tiểu Nam Tử cũng không tồi, nếu không cũng không thể quyến rũ được cô gái nhà giàu Đoàn Tư Khiết trong khi anh ta nghèo rớt mồng tơi, một bước lên mây, nhưng suy cho cùng anh ta vẫn khâm phục cảnh giới không cần đánh cũng thắng của Long Thiên.

Tay tán gái trời sinh đúng là trăm năm mới gặp được.

Đây cũng là lý do tại sao năm đó Long Thiên vừa rời khỏi Thủ Đô lại khiến cho các hoa khôi nổi tiếng cả đất Thủ Đô khóc ròng vì tên khốn xấu xa này.

Tiểu Báo Tử bị Long Thiên lôi đi thì rất oán hận, nguyên nhân cậu ta oán hận rất đơn giản, cậu ta không cao bằng cô ta thôi.

Mắt nhìn đám người của Long Thiên rời khỏi, Tần Ỷ Thiên bất lực thở dài.

Cô ta thật ra không có tới mức yêu đương phương như Tiểu Nam Tử nói, chỉ là có chút hứng thú với anh chàng này, người mà mỗi lần xuất hiện đều có thể khiến cô ta và Hạ Tiểu Man chịu thiệt thòi, hơn nữa vốn dĩ cảm thấy anh không giống người xấu.

Tôn Uyển nhìn thấy cảnh này, mỉm cười và nói: “Tiểu Thiên, cậu đừng nói với tớ là cậu thích tên lưu manh kia à nha”.

“Làm gì có. Cậu đừng nói lung tung. Tớ chỉ gặp anh trai này có vài lần mà thôi, ngay cả Wechat điện thoại còn không có nữa là”, Tần Ỷ Thiên hơi đỏ mặt và lên tiếng.

Tôn Uyển biết bạn mình xấu hổ, cũng không nhắc đến chủ đề này nữa, hai người lên xe của Dương Á Kiếm chuẩn bị đi tới thư viện.

Nhưng vừa lên xe thì cảm thấy có gì đó không đúng, Dương Á Kiếm ngồi chỗ tài xế không hề nhúc nhích, duy trì tư thế tay cầm vô lăng, không khởi động xe cũng không quay đầu.

Tần Ỷ Thiên kêu hắn ta vài tiếng cũng không nghe đáp lại, cô ta bèn đưa tay vỗ vào người hắn ta một cái, Dương Á Kiếm không hề có sức lực gì trực tiếp ngã gục lên vô lăng, phía sau đầu hắn ta có một lỗ máu, rõ ràng là bị bắn xuyên qua đầu.
Chương 307: Bớt lo chuyện bao đồng đi

Tiểu Nam Tử nói lời giữ lời, nói sẽ cắt đứt với Long Thiên mười phút thì sẽ cắt đứt mười phút, không hơn không kém dù chỉ một phút.

Ba người họ lên chiếc Ferrari biển số thủ đô đầu A của Tiểu Nam Tử, biển số xe là giả, chỉ dùng để cáo mượn oai hùm.

Dù sao đến Bắc Hải, cũng không ai rảnh đi kiểm tra một chiếc ô tô của thủ đô, hơn nữa còn là biển số đầu A.

Chiếc xe này là Đoàn Tư Khiết mua cho anh ta, tốn tận mấy triệu tệ lận.

Đùa chứ, vị tiểu thư nhà họ Đoàn, người đã giúp Tiểu Nam Tử những bước đầu trong việc cá chép hóa rồng này cũng hào phóng thật, rất có ý thức làm một người phụ nữ giàu có, vung tiền cho Tiểu Nam Tử không hề qua loa chút nào, thậm chí còn mạnh tay hơn là chi cho bản thân cô ta nữa.

Tiểu Nam Tử cũng ngấm ngầm nhận lấy tất cả, chưa từng từ chối lòng tốt của Đoàn Tư Khiết chỉ vì cái lý do đường đường là đàn ông con trai gì đó.

Anh ta nghĩ, điều đó phải ở trên giường hoặc dưới giường thì mới thể hiện được, so đo với phụ nữ thì lại nhỏ nhen quá vì vậy anh ta luôn cảm thấy vô tư thoải mái.

Ngay từ lần đầu gặp Tiểu Nam Tử, chị Dung Dung đã nói anh ta tốt số, có khả năng lấy được vợ giàu, chỉ là không biết phú bà bao nuôi anh ta sẽ xấu cỡ nào thôi.

Ấy thế mà cũng đúng một nửa, anh ta quả thật đã lấy được một người vợ giàu có, nhưng phú bà Đoàn Tư Khiết này không hề xấu xí, trái lại còn xinh đẹp hơn người.

Nếu không anh ta cũng không có cái biệt danh là ‘siêu cấp bám váy’, được một cô nàng vừa xinh đẹp lại giàu có chủ động chui đầu vào rọ, chỉ là cái diễm phúc và cơ hội này có thể khiến một đám đàn ông phải nóng mắt mà ghen tị.

Nhưng vấn đề cũng nằm ở đây, Ferrari của Tiểu Nam Tử chỉ có hai chỗ, rõ ràng là không thể chứa được ba người.

Long Thiên trước giờ luôn không thích Ferrari, bởi vì nó quá chật chội, ngoại trừ người lái xe ra thì về cơ bản là không thoải mái.

Do đó, Long Thiên vẫn chung thủy với SUV hơn, giống như yêu cầu của Phạm Thái Nhàn về ngực của phụ nữ vậy, càng lớn càng tốt.

“Cậu chở Tiểu Báo Tử về trước đi, tôi tự về cũng được”, Long Thiên nói.

Nghe anh trai nói vậy, Tiểu Báo Tử vốn tưởng rằng chiếc Ferrari này khá ngon ăn, cũng lắc đầu nói: "Vậy em sẽ đi cùng anh trai".

Tiểu Nam Tử tức giận nói: "Chiếc xe này của anh mày là phiên bản giới hạn đấy, bao nhiêu cô gái ao ước ngồi anh còn không cho, vậy mà hai anh em các người lại dám chê".

Long Thiên cười nói: "Ngồi lên cái thứ này như chịu trận vậy, ngồi không ra ngồi, ngồi xổm không ra ngồi xổm, khác con mẹ gì như đang quỳ đâu, eo của tôi không chịu được sự dày vò như vậy đâu".

"Sao, Vương Lệ Trân dùng sức quá nên gây ra bệnh gì khó nói à? Không sao, cứ nói cho anh em biết đi, tôi có quen mấy bác sĩ Đông y, đều là chuyên gia trong lĩnh vực này, cho dù súng ống của cậu không dùng được, họ cũng có thể giúp cậu dựng mãi không đổ", Tiểu Nam Tử cười đùa.

Long Thiên nói: "Đệt, tôi không ăn mặn gần hai tháng nay rồi, giữ tên bác sĩ đó lại mà khám trĩ cho cậu đi”.

"Còn không phải là do bản thân cậu làm sao, cứ ra vẻ chính nhân quân tử làm gì, cuối cùng người chịu thiệt vẫn là cậu thôi. Nghe tôi đi, chuyện này nhẫn nhịn lâu quá không tốt đâu, hay là tối nay tới chỗ Lữ mập vui vẻ một tý, tuyệt đối bảo mật, cho nó mười cái lá gan cũng không dám hé miệng với chị dâu”, Tiểu Nam Tử bỉ ổi đề nghị.

"Bớt bớt đi, tôi không phải loại người háo sắc như cậu. Tôi nói trước, Tiểu Báo Tử có thể ở lại đây thêm hai ngày cũng không sao, nhưng nếu cậu dám dẫn nó đến mấy nơi ong bướm đó, tôi sẽ gửi video đêm đó cho Đoàn Tư Khiết. Xem khi trở về thủ đô cô ta sẽ trừng trị cậu thế nào”, Long Thiên đe dọa.

Vừa nhắc tới Đoàn Tư Khiết, Tiểu Nam Tử liền ủa rũ, không dám trả lời, nhìn Tiểu Báo Tử nói: "Vậy em lên xe anh đi, anh đi một mình cô đơn lắm".

"A"

Ba người đang nói chuyện phiếm, đột nhiên có một tiếng hét vang lên, làm Tiểu Nam Tử giật nảy mình nói: "Chết tiệt, có khi nào là ma không?"

Vừa dứt lời, một chiếc X6 vụt qua trước mắt họ, Long Thiên có thể loáng thoáng nhìn thấy Tần Ỷ Thiên và Tôn Uyển đang hoảng sợ bên trong xe, anh lập tức hiểu chuyện gì đang xảy ra, suy nghĩ một hồi cuối cùng vẫn nói: "Giữa ban ngày ban mặt ma với quỷ cái, đừng hoang tưởng nữa, mau lên xe đi".

Tiểu Nam Tử vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng khi bị Long Thiên mắng như vậy, anh ta giật mình vô thức leo lên ghế phụ, chờ tới khi phản ứng lại mới hỏi: "Cái quái gì đây?”

Long Thiên không trả lời mà nói với Long Sơn Báo đang đứng ở đó: "Em tự về đi, tối anh sẽ gọi cho em sau".

Long Sơn Báo gật đầu, dường như cũng biết chuyện gì xảy ra, Long Thiên khởi động xe, Tiểu Báo Tử hét lên: "Anh, nếu cứu được thì cứ cứu nhé, mọng nước phết đấy, để chết thì uổng lắm”.

Ferrari gầm rú lao đi, Tiểu Nam Tử ngồi ở ghế phụ hỏi: "Cứu ai cơ? Hai em gái vừa rồi sao, wow, cậu đúng là sao chổi thật. Cứ hễ gặp cậu là người ta lại bị bắt cóc, may mắn này còn khó hơn cả trúng số ấy chứ".

Long Thiên không trả lời, khi thấy xe tăng tốc lên 100, Tiểu Nam Tử mới ý thức được, thắt chặt dây an toàn nói: "Không phải chứ, cậu muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân là việc của cậu, kéo tôi theo làm gì, tôi không quen làm anh hùng đâu".

“Tiểu Nam Tử, cố gắng mà trân trọng cơ hội này đi, không phải ai cũng có cơ hội làm trợ lý cho siêu anh hùng đâu”, Long Thiên trả lời.

Tiểu Nam Tử nói: "Tôi thực sự không ham cảm giác lạ đâu, nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, sao lần này lại phải gấp như vậy, chẳng lẽ cậu đang chơi trò lạt mềm buộc chặt sao, chậc chậc, đến tôi cũng bị cậu lừa".

Long Thiên theo sát sau chiếc X6, vừa bẻ lái vừa nói: "Tôi biết cảm giác khi bị bắt cóc là như thế nào, nó không hề dễ chịu chút nào".
Chương 308: Cứu người

Tiểu Nam Tử biết năm đó Lâm Chi Tử chết cũng là vì một vụ bắt cóc nhằm vào Long Thiên, vì vậy Long Thiên luôn rất căm ghét những kẻ bắt cóc này.

Hơn nữa, năm đó, khi Lâm Chi Tử và Long Thiên bị bắt lên xe, nếu có người nào đó tốt bụng nhìn thấy và sẵn sàng hét lên một tiếng hoặc báo cảnh sát thì những tên cướp đó cũng không dễ dàng đạt được mục đích như vậy.

Nhưng hầu như mọi người đều nhắm mắt làm ngơ, không dám lo chuyện bao đồng.

Long Thiên hiểu trên cái thế giới này, lòng người còn lạnh lẽo hơn cả nước, nhưng ít nhất bản thân anh đã từng trải qua cảm giác tuyệt vọng đó, vì vậy anh mới hiểu, đôi khi lo chút chuyện bao đồng đối với những người gặp phải hoàn cảnh này quan trọng đến thế nào.

Biết đâu một cái nhấc tay của bạn sẽ cứu được cả một mạng người.

Đó cũng là lý do tại sao Long Thiên ra tay cứu giúp.

Công Tôn Vô Địch từng nói, đặt mình vào hoàn cảnh người khác là tâm Phật, Long Thiên không hiểu sâu xa như vậy, anh chỉ cảm thấy, trong một vài khoảnh khắc, nhân từ một chút mà không hại đến đại cục thì cũng không phải chuyện gì xấu.

Tiểu Nam Tử vui vẻ nói: "Tôi thấy bây giờ cậu giống như người nhện vậy. Năng lực càng lớn thì trách nhiệm cũng càng nhiều".

X6 cùng Ferrari lao ra quốc lộ, chẳng mấy chốc đã tiến vào đường núi, nhà dân cũng càng ngày càng ít.

Một thanh niên ngồi ở ghế lái X6 liếc nhìn gương chiếu hậu cười khẩy, trên ghế phụ là một cái xác chết đã lạnh ngắt, cái xác chết đó chính là Dương Á Kiếm, người bị người đàn ông trung niên này bắn vỡ đầu.

Tôn Uyển và Tần Ỷ Thiên thì ngồi ở ghế sau, ngoài ra còn có một cô gái tóc vàng mắt xanh, nhưng lại nói thông thạo tiếng Hoa, có lẽ là con lai.

Cô gái xinh đẹp mang hai dòng máu này dùng một tay siết cổ Tần Ỷ Thiên nói với thanh niên ngồi ở ghế lái: "Ngoài hai tên vệ sĩ giấu mặt mà tôi đã giết, và một tên trên ghế phụ bị anh bắn chết ra, lẽ nào còn có lính gác ngầm sao?"

Tần Tung Hoành phái tổng cộng ba người đi bảo vệ Tần Ỷ Thiên, ngoài Dương Á Kiếm đi công khai, còn có một cao thủ cấp Huyền thượng phẩm và một cao thủ cấp Địa hạ phẩm, tất cả đều là những khách khanh còn sót lại của nhà họ Đỗ, hầu như không lộ mặt, trừ những lúc quan trọng.

Nhưng trong lúc Dương Á Kiếm và Long Thiên tranh đấu, hai võ giả thực lực không hề yếu này đã bị cô gái người lai kia giết chết rồi, một người bị vặn gãy cổ, võ giả cấp Địa hạ phẩm kia thì xui xẻo hơn, chưa kịp hóa nhẫn chân khí đã bị cô ta đánh vào cổ tới chảy máu, ngay cả bản thân chết thế nào cũng không rõ.

Hai thi thể đó được giấu trong một rừng cây nhỏ ở công viên, ước chừng bây giờ mới được người ta phát hiện ra, hiển nhiên, hai người họ không chỉ là võ giả có tu vi ít nhất từ cấp Địa trở lên mà còn là chuyên gia trong việc ám sát, nếu không cũng không thể một kích toi mạng như vậy.

Thanh niên đeo kính râm nói: "Ai biết được, dù sao tình báo nói là có ba người đi canh giữ vị tiểu thư này, chắc là mấy tên ất ơ không biết từ đâu chui ra".

"Vậy thì phải làm sao, chúng ta đang giải quyết giao dịch quan trọng, nếu để lại dấu vết thì không dễ xử lý đâu", cô gái xinh đẹp người lai lo lắng nói.

Thanh niên dửng dưng nói: "Không sao, nếu đã đuổi tới tận đây thì chúng ta sẽ dẫn anh ta lên núi. Chết thêm một người thì đòi thêm tiền là được. Dù sao chúng ta cũng công khai giá rõ ràng rồi, mấy gia tộc đó bị dồn vào đường cùng chắc cũng không dám ăn quỵt đâu".

Cô gái xinh đẹp người lai không nói gì nữa, lần này bọn họ là nhận tiền làm việc, chỉ cần đưa cô gái này cho một cậu chủ của một gia tộc nào đó, sau đó dụ một người tên Tần Tung Hoành ra và giết chết hắn ta thì thỏa thuận sẽ kết thúc.

Tuy nhiệm vụ lần này có vẻ hơi khó ăn khi phải giải quyết một vị cao thủ cấp Thiên cửu phẩm, nhưng bù lại thù lao rất thỏa đáng.

Hơn nữa cũng không phải hai người bọn họ chưa từng liên thủ giết chết cao thủ cấp Thiên.

Thấy người thanh niên thỉnh thoảng lại nhìn sắc mặt tái nhợt của Tần Ỷ Thiên từ kính chiếu hậu, còn cười bỉ ổi, cô gái xinh đẹp người lai trêu đùa nói: "Sao, nhìn trúng em gái này rồi à. Hay chờ tới khi lên núi tôi giao cho anh canh nhé, cứ chơi thỏa thích đi, còn tên Ferrari kia tôi sẽ tiện tay dọn dẹp giúp anh".

Thanh niên giận tím mặt nói: "Tôi là loại người đứng núi này trông núi nọ như vậy sao? Trừ cô ra tôi không có hứng thú với người phụ nữ nào khác".

Cô gái người lai cười đắc chí nói: "Chỉ tiếc là tôi không có hứng thú với anh".

"Đệt, cái tên ẻo lả thích dùng châm đâm người đó thì có gì tốt? Được cái cũng đẹp trai thôi, cô có cần vừa gặp đã nhớ như vậy không? Hơn nữa tôi còn nghe nói hắn tới Bắc Hải là để tìm cách cứu người phụ nữ quái vật trong phòng hắn, đã tới nước này rồi mà cô còn không chịu từ bỏ sao, đừng tưởng tôi không biết, lần này cô đồng ý đến Bắc Hải làm vụ giao dịch này với tôi là để kiếm cớ gặp lại cái tên đó, nhưng đến sớm không bằng đến đúng lúc, cô vừa đi thì hắn trở lại về Quỷ Môn, haha, có duyên nhưng không phận”, thanh niên lớn tiếng cười.

Cô gái xinh đẹp người lai buông tay khỏi Tần Ỷ Thiên, nhìn chằm chằm vào người thanh niên như một con rắn độc, khiến sống lưng anh ta ớn lạnh.

Những người quen biết cô ta đều biết cô ta rất thích đánh lén, bị một người phụ nữ như vậy nhìn chằm chằm không hề tốt một chút nào, thanh niên không dám cười nữa, chuyển chủ đề: "Hai em gái đừng lo lắng, các em yên tâm tôi không phải loại người thủ đoạn độc ác như vậy, các em cứ đi theo chúng tôi là được, tôi có thể cam đoan sẽ không đụng vào hai em, nhưng cậu chủ của gia tộc đó có phải người tốt như tôi không thì tôi không dám chắc. Dù sao cả gia tộc nhà người ta cũng bị các người diệt sạch rồi. Anh ta nổi giận thì ai mà biết được sẽ làm ra những chuyện gì. Nhưng tôi hứa với các em ít nhất cũng sẽ giữ cho các em được toàn thây. Còn trong trắng hay không thì tôi không dám nói trước, khách hàng là thượng đế mà, bọn tôi cũng chỉ muốn kiếm chút tiền thôi".

Tôn Uyển run rẩy, cô ta chỉ là một học sinh cấp 3 bình thường, sao tự nhiên lại gặp phải loại chuyện như thế này chứ? Vô duyên vô cớ bị cuốn vào ân oán của người khác. Nếu cô ta chết thật thì biết tìm ai mà than phiền đây?

Mặc dù sắc mặt Tần Ỷ Thiên đã tái nhợt nhưng trông cô ta vẫn rất tỉnh táo, cô ta giữ bình tĩnh nói: "Mục đích của các người là anh trai tôi. Dùng tôi làm con tin là đủ rồi, thả bạn tôi đi".

"Em gái à, tuy em rất dễ thương, nhưng dễ thương cũng vô dụng thôi. Em gái này nhìn thấy mặt mũi của tôi và cô ta rồi. Thả đi để bọn tôi gặp rắc rối à? Tôi là người chuyên nghiệp, không thể phạm phải loại sai lầm nghề nghiệp này được”, thanh niên cười nói.

Tần Ỷ Thiên bất lực thở dài, Tôn Uyển thì sợ tới mức bật khóc.

Thanh niên cuối cùng cũng dừng xe, sau đó hôn lên sợi dây chuyền của mình, lẩm bẩm một mình như đang cầu nguyện: "Ôi sinh mệnh, hôm nay lại phải cảm ơn mày rồi".

Sau đó đẩy cửa xe và đứng trên đỉnh núi vắng vẻ.

Ferrari dừng lại, Long Thiên cũng xuống xe.

Một người đứng từ trên nhìn xuống, một người thì đứng từ dưới nhìn lên.

Sau đó đồng thanh hét lên.

"Đệt".
Chương 309: Xa quê gặp bạn cũ

Quỷ Môn có phân chia cấp bậc được chấp hành cực kỳ nghiêm ngặt, từ luyện tập sinh đến người chấp hành cấp S có tổng cộng sáu cấp bậc, mỗi một bậc đều được phân chi rất rõ ràng, nó không chỉ được sắp xếp bằng năng lực cá nhân mà được xét bằng mức độ hoàn thành nhiệm vụ cũng như chỉ số thông minh, thể lực, tính cách và rất nhiều yếu tố khác, cuối cùng mới xét đến vũ lực để quyết định cấp bậc.

Mỗi năm xét duyệt lại một lần, chỉ cần thể hiện bản thân mình thì có thể thăng cấp đi lên, tất nhiên điều kiện tiên quyết là phải sống đến ngày đó.

Luyện tập sinh ở Quỷ Môn nhiều không đếm xuể, tài liệu ghi nhận cấp D có tám mươi hai người, cấp C là sáu mươi bốn người, cấp B có bốn mươi mốt người, cấp A chỉ có năm người và cấp S thì chưa có ghi nhận.

Nhưng theo những gì Long Thiên nghe ngóng được ở Quỷ Môn mấy năm nay thì cũng không quá một bàn tay.

Với người chấp hành ở Quỷ Môn thì cấp bậc không chỉ đại diện cho sức mạnh và địa vị mà còn có nghĩa là mức phí cao ngất ngưởng.

Mức phí để mời một người cấp D cao nhất chỉ lên đến sáu con số, nhưng cấp A thì lại gấp mấy trăm lần cấp D, đó là lý do tại sao nhiều biết rằng có thể sẽ mất mạng nhưng vẫn cố bò lên trên, Quỷ Môn chính là tập đoàn sát thủ có tổ chức nghiêm ngặt nhất thế giới, ngoài cấp bậc của người chấp hành, đẳng cấp được xác định bằng vũ lực và nhiệm vụ trên toàn thế giới, khó khăn càng lớn thì cấp bậc càng cao và thù lao cũng khá là kếch xù.

Long Thiên là một trong năm người chấp hành cấp A, đó cũng là lý di tiền thưởng khi anh đến Bắc Hải lên đến năm triệu. Nhan Như Ngọc có hai thân phận và cũng là người chấp hành cấp A, cũng là một trong những cố vấn của Quỷ Môn, còn người thanh niên trước mặt này tên là Cố Phi, cũng là một trong những người chấp hành cấp A, biệt danh là Quỷ Thương, là người đầu tiên huyễn hóa vũ khí Long Thiên biết, tuổi cũng xấp xỉ ngang ngang anh, cực kì mạnh, cả Nhan Như Ngọc cũng không dám chắc chắn mình có thể nắm bắt được chiêu thức quỷ dị này.

Hai người được xem là hai đối thủ cạnh tranh với nhau, ở Quỷ Môn cả hai đều không ưa nhau mấy, đánh nhau rất nhiều lần, khi Long Thiên vẫn còn là luyện tập sinh thì Cố Phi đã là người chấp hành cấp B rồi, vì Long Thiên chen lên quá nhanh nên bị người này chèn ép rất nhiều lần, chỉ là không ngờ đến Bắc Hải rồi vẫn gặp được tên oan gia này.

Cố Phi tức giận nói: “Mẹ nó, cứ tưởng là ai, thì ra là Long Thiên, làm sao đấy, đuổi theo ông đây cả đoạn đường dài, con bé trên xe là bạn gái anh hả?”

Long Thiên cười nói: “Tiểu Phi Phi, cùng là đồng môn với nhau cả, nể mặt tôi chút đi”.

Thấy hai người đều quen biết nhau, Tiểu Nam Tử thở phào nhẹ nhõm, có lẽ không phải đánh trận này nữa, thế cũng tốt, để đỡ cho bọn họ đánh nhau cá chết lưới rách, ông đây chỉ là một người bình thường chẳng có tí tu vi nào, không thể chịu nổi mấy người đánh nhau vạ lây tới đâu.

Cố Phi cũng vui vẻ liếc mắt nhìn Long Thiên, nói: “Long Thiên, không phải là người đi trước không muốn quan tâm đến thế hệ sau, mà là nhiệm vụ lần này có thù lao lên đến tám số, anh nói một câu đã bảo tôi phải thả người, anh cảm thấy mặt mũi đáng bao nhiêu tiền?”

“Không rõ lắm, vả lại đó giờ tôi không ưa gì cái kiểu cậy già lên mặt của anh”, Long Thiên thoải mái nói: “Thế thì phải làm sao bây giờ nhỉ, anh muốn bắt người, tôi cũng cần người, kiểu nào cũng phải giải quyết thôi. Theo nguyên tắc của Quỷ Môn, chúng ta đánh tay đôi, ai nằm xuống phải nhượng bộ”.

Cố Phi khinh thường nói: “Trông thấy Leona trên xe nên mới nói thế để chặn trước đường lui, không cho tôi lấy nhiều đánh ít chứ gì, thằng nhóc lanh lợi”.

Long Thiên ghét cái giọng điệu này của Cố Phi nhất, anh ta cũng chỉ bằng tuổi anh mà thôi, cũng chỉ là vào Quỷ Môn trước anh vài năm thôi mà suốt ngày lôi cái vai tiền bối ra tỏ vẻ, Long Thiên từng ra tay hơi nặng với anh ta vì chuyện này, nhưng khi đó anh thua nhiều thắng ít, vấn đề là anh vẫn thua ở kinh nghiệm.

“Leona cũng tới, xem ra người thuê đã bỏ khá nhiều tiền, một lần thuê cả hai người chấp hành cấp A, dù thế nào cũng phải tốn đến chín con số, tôi nghĩ trả một cái giá lớn như thế để bắt Tần Ỷ Thiên đi thì chắc không phải để ý đến gương mặt xinh đẹp của con bé đâu, có lẽ là nhắm vào anh trai nó. Tần Tung Hoành có mối thù lớn với Bắc Hải như thế, chẳng lẽ là một người của nhà họ Đỗ may mắn còn sống ư?”, Long Thiên phân tích.

Cố Phi nghe thế lập tức ngạc nhiên nói: “Xem ra quan hệ của anh với Tần Tung Hoành cũng khá là sâu xa đấy, nếu không đã chẳng nghe ngóng được những tin tức đấy. Nói thế nào nhỉ, chẳng lẽ hai người là bạn bè nên anh mới muốn bảo vệ em gái anh ta à?”

“Tôi bảo nhé Tiểu Phi Phi, anh không điều tra một vài tin tình báo cẩn thận trước khi nhận nhiệm vụ à, chẳng lẽ anh không biết mấy chuyện vớ vẩn của tôi và Tần Tung Hoành cũng như nhà họ Đỗ ư? Bọn họ đều là kẻ thù của tôi đấy, tôi còn ước gì bọn họ đấu đá với nhau, chó cắn chó thì mới không có ai chạy tới gây chuyện với tôi, giúp tôi được yên tĩnh thoải mái đấy”, Long Thiên nói.

Thật ra Cố Phi cũng có điều tra tin tức, chỉ là tình báo nhiệm vụ của Quỷ Môn đều được xếp vào loại bí mật, người bình thường không thể điều tra ra.

Vả lại sau khi đến Bắc Hải, Long Thiên đã cực kỳ cẩn thận, Cố Phi mới từ nước ngoài về thì không thể nắm rõ những xung đột trong nhiệm vụ của Long Thiên. Anh ta chỉ bực bội khi Long Thiên bảo mình chẳng có bạn bè gì với Tần Tung Hoành thì cần quái gì phải cản đường anh ta thế này?

Cố Phi hỏi: “Thế anh đuổi theo chúng tôi để làm gì?”

“Anh trai Tần Ỷ Thiên có thù oán với tôi là một chuyện, còn cô em gái này lại là chuyện khác, anh cứ xem như tôi rảnh quá nên làm anh hùng cứu mỹ nhân đi”, Long Thiên nhún vai nói.

“Leona, Long Thiên đòi người kia, chúng ta có đưa không?”, Cố Phi không quay đầu lại, nói.

Leona thương thầm Nhan Như Ngọc là chuyện cả Quỷ Môn này đều biết, ngoài mặt Nhan Như Ngọc và Long Thiên là đối thủ một mất một còn với nhau nhưng thật ra quan hệ của hai người cũng không đến nỗi nào.

Vì thế Cố Phi vẫn hỏi thử xem ý kiến Leona thế nào để cô gái này không oán trách anh ta hại mình có ấn tượng xấu với Nhan Như Ngọc.

Cửa sau chiếc X6 được mở ra, Leona dẫn theo Tần Ỷ Thiên bước xuống, không quan tâm đến Tôn Uyển đang ngồi trên xe.

Cô ta không sợ Tôn Uyển tranh thủ bỏ trốn vì khi nhìn thấy cái xác trên xe thì cô nàng đã sợ đến nỗi không thể đi được rồi.

Dù cô nàng lớn gan bỏ trốn thì cô ta cũng chắc chắn rằng mình sẽ xử lý được khi Tôn Uyển vừa bước xuống xe. Con nhóc này không ngốc, hẳn là sẽ không tự tìm đường chết nên cô ta bèn mặc kệ, chỉ cần Tần Ỷ Thiên vẫn nằm trong tay cô ta là được.

Long Thiên nhìn thấy Leona thì vui vẻ giơ tay nói: “Chị Leona, trùng hợp thế nhỉ? Bao lâu rồi chúng ta không gặp nhau, chắc cũng phải nửa năm rồi ấy, chậc chậc, càng ngày chị càng xinh đẹp, với nhan sắc này thì cần gì phải làm sát thủ, cứ đi làm ngôi sao màn bạc có phải tốt không”.
Chương 310: Khinh người

Leona hừ lạnh, không để ý đến tên đồng môn miệng ba hoa chích chòe kia, cô ta và Long Thiên là kiểu cả nửa đời người không quen không biết gì cho cam, nhưng đối phương lại làm như thân lắm, tóm được cơ hội lại châm chọc vài câu, còn nói rõ to, có một lần cô ta quyết định viết một bức thư tình cho Nhan Như Ngọc, không biết Long Thiên đã dùng cách gì mà lại biết được nội dung trong đó và lan truyền ra cho mọi người chuyện cô ta thầm thích Nhan Như Ngọc để rồi nó trở thành bí mật công khai ở Quỷ Môn, có thể nói cái miệng của Long Thiên rộng còn hơn cái loa.

Bây giờ thấy bộ dạng ngứa đòn của anh ta khiến Leona càng nhìn càng tức, hừ lạnh nói: “Cố Phi, tay chân phần cậu, đầu của tôi”.

Long Thiên diễn nét tổn thương, nói: “Chị Leona, ít nhiều gì tôi cũng giúp chị đưa thư tình cho tên lang băm đó mà chị lại không nể nang tôi gì cả, thảo nào tên lang băm đó không chịu ưng chị”.

Leona giận tái mặt, ngày càng quyết tâm phải chặt được đầu anh xuống, tình đồng môn ở cái nơi như Quỷ Môn chỉ là rác rưởi, mỗi người đều sống vì bản thân mình, làm gì có thời gian rảnh đi quan tâm đến người khác, ở Quỷ Môn sức mạnh là tất cả này, chỉ cần bạn đủ mạnh thì có thể nhận được sự tôn trọng, địa vị và tiền tài, người chấp hành cấp B muốn lên cấp A thì nhất định phải đánh bại một người cấp A mới đủ tư cách bước lên, đó là lý do truyền thống đó hình thành.

Long Thiên trở nên lạnh lùng và bạc bẽo như thế cũng do những quy tắc ở Quỷ Môn tôi luyện.

Suy cho cùng cũng là tổ chức sát thủ chứ không phải tổ chức anh em, một đám liếm máu trên lưỡi dao thì ai mà rảnh đứng lại nói lời nhân nghĩa đạo đức, tất nhiên nếu như có hai người hoặc là nhiều người cùng chấp hành nhiệm vụ trong nhóm thì nhất định phải đồng tâm hiệp lực, bình thường đâm nhau cũng được thôi nhưng những khoảnh khắc như thế mà đâm nhau thì cứ chờ bị Quỷ Môn trục xuất vì không làm theo đúng quy củ đi, người nào vi phạm nghiêm trọng còn có thể bị hạ lệnh truy sát.

Gần đây Leona không hợp tác với Long Thiên, cũng không được tính là bạn bè gì nên anh muốn cản đường thì Leona cũng chẳng nể chút tình đồng môn nhỏ nhoi đó mà buông tha.

Tần Ỷ Thiên nhìn thấy Long Thiên, cô ta không ngờ người tranh nhau như nước với lửa với anh trai cô ta lại chạy theo cả đoạn dài để cứu mình, nói không cảm động là giả, thời buổi này người tốt không còn nhiều lắm chứ đừng nói tới người thấy việc nghĩa lại lao vào làm, nhưng cô ta lại biết rất rõ rằng ba vệ sĩ anh trai sắp xếp cho mình có sức mạnh không thua kém ai nhưng đối mặt với đôi nam nữ này đều thất bại, Dương Á Kiếm lại chết ngay trước mặt cô ta, có thể thấy đây là hai sát thủ có sức mạnh cực kì đáng sợ, có lẽ Long Thiên cũng không phải là đối thủ của bọn họ.

Chỉ cần anh có lòng là được rồi, Tần Ỷ Thiên trời sinh lương thiện thì làm sao có thể để Long Thiên mất mạng vì mình như thế, vì thế cô không quan tâm đến Leona đằng sau, nói: “Anh Thiên mau đi đi, bọn họ không phải là người anh có thể đối phó được!”

Long Thiên cười với Tần Ỷ Thiên: “Yên tâm, tôi không phải là người thích cậy mạnh, nếu như không đánh lại thật thì tôi sẽ tự động chạy trốn thôi”.

Tần Ỷ Thiên sợ Long Thiên vẫn chưa nắm được tình huống lúc này, sợ anh nghĩ hai người trước mặt chỉ là những kẻ xấu bình thường, đang định lên tiếng nhắc nhở thì Leona đã bịt miệng cô lại, ghé vào tai cô nói: “Cô còn lắm mồm lắm miệng nữa thì tôi sẽ cắt đứt lưỡi cô đấy”.

Gương mặt tái nhợt của Tần Ỷ Thiên lại càng trắng, tuy đến bây giờ vẫn cố gắng giữ bình tĩnh nhưng trên thực tế trong lòng đã rối như tơ vò, bị Leona dọa như thế thì lập tức câm như hến.

Cố Phi nghe Leona nói thế cũng không có ý định khách sáo nữa, dù sao anh ta cũng đã ngứa mắt tên nhóc này từ lâu rồi, một cơ hội tốt thế này thì tất nhiên anh ta sẽ không bỏ qua, tuy là cùng một cấp bậc tu vi nhưng anh ta hơn Long Thiên ở chỗ nhiều kinh nghiệm, hơn nữa còn thêm một Leona hỗ trợ thì không thể nào thua cho được.

Cố Phi cười lạnh nói: “Long Thiên à, thích khua tay múa chân trước mặt tiền bối như thế hả?”

Long Thiên giơ tay mời, Cố Phi hừ lạnh, tuy là ranh con này tiến bộ rất nhanh trong mấy năm gần đây nhưng vấn đề là anh chẳng chọn một công pháp nào để tu luyện cả, hoàn toàn đi theo bản năng.

Anh ta không tin là hơn nửa năm không gặp, anh có thể bước lên cấp Thiên được! Dù có là cấp Thiên, với sức mạnh của anh ta cộng với chiêu thức khó đoán của mình thì cũng không rơi xuống thế yếu.

Cố Phi với tu vi cấp Địa thượng phẩm bước ra, Tiểu Nam Tử chẳng nói chẳng rằng nãy giờ liếc mắt khinh thường, nói lắm thế mà vẫn phải đánh, đúng là một dám người thô lỗ.

Leona vui vẻ đứng xem trò hay, với hiểu biết của cô ta về hai người này thì kiểu nào Cố Phi cũng hơn Long Thiên một bậc, huống chi nửa năm nay Cố Phi cực kỳ cố gắng tu luyện, tuy là vẫn chưa vào cấp Thiên nhưng nếu gặp phải cao thủ cấp Thiên cũng có thể đánh một trận, suy cho cùng thù sát thủ mạnh nhất của Quỷ Môn ra tay thì không thể dùng những nguyên tắc bình thường để nói được, đó cũng là lý do Quỷ Môn không quan trọng vấn đề tu vi cho lắm.

Cố Phi chợt biến mất, Long Thiên vẫn đứng yên không cử động, hai mắt nhìn thẳng về phía trước và xuất hiện sau lưng Long Thiên như ma quỷ, tung một cú đấm cực mạnh về phía anh, Long Thiên nhanh chóng nghiêng người tránh thoát ngay khi cú đấm đến gần như thể có hai mắt gắn sau lưng.

Sau đó anh giơ tay giữ chặt nắm đấm, kéo về phía trước và nói: “Tiểu Phi Phi à, cách tấn công vẫn trước sau như một thế thì dễ dàng bị người ta nhìn thấu lắm nhé”.

Khi Cố Phi nghiêng người về phía trước, Long Thiên lại giơ đầu gối ra, cú đánh trông có vẻ cực kì mạnh ấy cũng không hẳn là như thế, Cố Phi nhẹ như một tờ giấy tung người lên không trung, huyễn hóa ra vũ khí là hai thành súng lực, một giây trước khi rơi xuống đất đã bắn ra hai phát đạn!

Viên đạn được ngưng tụ từ chân khí xé gió lao đến, xỏ xuyên qua hai vai Long Thiên, ghim qua cả hai gốc cây to sau lưng.

Cố Phi đắc ý nói: “Thế nào? Chiêu thức của tiền bối cũng được chứ hả?”

Long Thiên cười khẽ, sau đó ăn miếng trả miếng nghiêng người tấn công, một thanh đao về vào cổ trái Cố Phi, tuy là anh ta có thể dùng cánh tay cản lại nhưng cả người vẫn bị đánh bay ra xa, tại thành một đường thật dài trên đất và bụi bay đầy trời.

Mặt Leona tái nhợt, Tần Ỷ Thiên lại khiếp sợ trợn tròn mắt nhìn.

Long Thiên cầm thanh đao với sức mạnh đáng sợ ấy vui vẻ nói: “Tư thế tốt đấy, chỉ là không đánh được ai”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK