• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 376: Ai cho phép anh chết?

Mỗi một bước đi của Liễu Tam Thiên lại khiến mặt đến rung lên, nhìn gương mặt sau khi đã trúng một đao mà vẫn lạnh lùng thản nhiên gần trong gang tấc kia, ông ta lại xuất ra Phá Kim Thủ, kim quang hiện lên, đánh một quyền lên ngực Long Thiên, nội kình bên trong vỡ tan, chỉ nghe thấy oanh một tiếng, Long Thiên bị một quyền của đối phương oanh tạc, cơ thể ngửa ra sau thẳng tắp!

Liễu Tam Thiên cho rằng Long Thiên là nỏ mạnh hết đà, nhưng vẫn chưa ra hiệu cho cậu chủ truy sát, bởi vì kẻ này quả thật rất nhiều độc thủ, không chừng chiêu này lại là một chiêu anh giả vờ để dụ địch đến gần, dù sao thanh Bồ Tát kia lại biến mất rồi.

Nhưng Liễu Tam Thiên không ngờ được rằng, mục tiêu lần này của Long Thiên không phải là bọn họ mà là Đại Tượng, kẻ đứng sau ngăn cản Long Thiên chạy thoát.

Long Thiên mượn uy lực còn sót lại trong một chưởng vừa rồi của Liễu Tam Thiên, cơ thể lăn vài vòng trên không rồi phát lực, thân hình như một mũi tên lao về phía Đại Tượng.

Cảnh giác được anh muốn đột phá vòng vây, Ngụy Húc lập tức hét lớn lên nhắc nhở nói: "Đại Tượng, không được để hắn chạy mất!"

Đại Tượng ở tuyến phòng thủ cuối cùng, đương nhiên không thể để cho Long Thiên dễ dàng thoát thân, bằng không sau chuyện này cậu chủ nhỏ sẽ trách phạt hắn mất.

Đi theo cậu chủ nhỏ vài năm, cũng coi như đã hiểu tính khí của cậu chủ này, chính là một kẻ lãnh huyết vô tình chân chính, một khi tâm trạng không tốt là hắn sẽ đại khai sát giới, đã có không ít vệ sĩ vì không cẩn thận lỡ miệng đắc tội với cậu chủ mà bị cậu chủ không chút do dự xử tử ngay tại chỗ rồi.

Đại Tượng chẳng qua cũng chỉ một trong những vệ sĩ này mà thôi, hôm nay nếu như thật sự để kẻ đắc tội với cậu chủ này chạy mất thì hắn chắc chắn gặp đen đủi.

Hai tay Đại Tượng mở ra, giống như một thủ thành muốn tóm lấy Long Thiên đang bay đến, sau khi đến gần, Long Thiên đập tay trái, cơ thể như một con quay trong không trung tăng tốc xoay tròn, Đại Tượng co rụt lại xuất ra một chiêu đá nhưng lại thu chân vào mà chưa đá ra, sau đó duỗi thẳng chân đá vào phần eo của Long Thiên, nhưng sau khi đá trúng xong, lại không truy sát trái với bình thường.

Ngụy Húc và Liễu Tam Thiên truy sát tới chỉ nhíu mày không nói gì, Đại Tượng dừng lại mà đứng máu tươi chảy ròng ròng trên chân hắn, giống như bị một vật nào đó xuyên thủng qua vậy, hắn đưa tay sờ lên cổ, cũng thấy máu tươi đầm đìa, Đại Tượng cảm nhận được gì đó không ổn vội vàng lùi về sau, thế nhưng đã quá muộn rồi, Bồ Tát lại lần nữa hiện lên trong không trung, cực nhanh xuyên thẳng qua ngực hắn.

Đại Tượng bị Bồ Tát quỷ dị đâm xuyên qua nghiến răng nghiến lợi, quyết tâm lấy mạng đổi mạng, vốn đang rơi vào thế hạ phong thì phải rút lui về sau mới đúng, nhưng hắn lại đột nhiên lao lên phía trước một bước, dồn hết chân khí toàn thân bao phủ lên nắm đấm, sau đó đấm ra!

Nếu như rút lui thì cậu chủ cũng sẽ không tha cho hắn, hắn hiện tại đã trúng đao rồi, nếu như vậy mà ít nhất vẫn còn muốn ngăn cản đối phương, thì cậu chủ cũng sẽ đối xử tử tế với người nhà của hắn, cho nên hắn đã ôm suy nghĩ cùng liều chết như vậy.

Suy nghĩ vốn định sau khi đánh bại Đại Tượng sẽ nhanh chóng thoát thân của Long Thiên đã hoàn toàn thất bại rồi!

Long Thiên trúng một quyền toàn lực của đối phương trượt sang một bên, phun ra một ngụm máu tươi nhìn thấy mà ghê, chỉ trong quãng thời gian giao thủ ngắn ngủi, bụng của Long Thiên đã bị chém trúng một đao, nội tạng cũng bị tổn thương, rõ ràng với thực lực hiện tại của Long Thiên mà một mạch đấu với ba vị cao thủ vẫn rất khó chiếm được ưu thế.

Ôm lấy vết chém trên bụng, Long Thiên chống Kim Cương làm chỗ dựa, miễn cưỡng duy trì tư thế đứng thẳng.

Đại Tượng ngồi xổm xuống đất, cười nhạo nói: "Đúng là thủ đoạn nham hiểm".

Mặc dù đã bị đâm xuyên qua ngực, nhưng cùng lắm là mất đi năng lực chiến đấu, chưa chưa đến nỗi mất mạng, hơn nữa cuối cùng cũng coi như không để đối phương thành công chạy thoát, việc này đối với Đại Tượng mà nói cũng đủ để ăn nói với cậu chủ rồi, không lo cậu chủ sẽ trách tội hắn nữa, cho nên Đại Tưởng cảm thấy bản thân đã phát huy được giá trị.

Sắc mặt của Liễu Tam Thiên u ám, đại khái là đã nhìn ra được ý đồ của Long Thiên, trong lòng thầm nghĩ người thanh niên này đúng là có thủ đoạn ghê người, đâu chỉ dừng lại ở hai từ nham hiểm là có thể miêu tả hết được, từ lúc khai chiến đến giờ đã sử dụng không dưới năm chiêu độc thủ rồi, hơn nữa chiêu nào cũng trí mạng, nếu như không phải ông ta trời sinh thận trọng cùng với kinh nghiệm chiến đấu phong phú, thì e là kết cục cũng chẳng khác Đại Tượng bây giờ là bao.

Liễu Tam Thiên âm thầm hạ quyết tâm, người này không thể giữ lại được, bằng không hậu họa sẽ vô cùng khó lường!

Liễu Tam Thiên quay lại thấy cậu chủ nhỏ nhà mình có chút vui sướng hả hê, cậu chủ này trời sinh kiêu ngạo, hơn nữa còn dù chỉ một khuyết điểm nhỏ cũng bắt buộc phải báo thù, người thanh niên này càng thể hiện năng lực bất phàm, thì càng có kết cục thê thảm.

Cậu chủ ghen tỵ sẽ càng không bỏ qua cho kẻ địch nguy hiểm hơn mình, với tính cách của hắn, hôm nay cho dù có gây nên sóng to gió lớn thì cũng phải khiến đối phương chết ở đây.

Liễu Tam Thiên đã chuẩn bị một kích tất sát rồi, không thể lãng phí thời gian thêm nữa, Ngụy Húc tựa như cảm thấy mình đã nắm chắc phần thắng trong tay, không nhanh không vội cười nói: "Vị công tử này, tao nghĩ đây chính là cục diện chó vào đường cùng, mày còn bản lĩnh gì cứ việc ra nốt đi, hôm nay nếu mày có thể mở ra một con đường máu thì tao sẽ không mang họ Ngụy nữa, bái mày làm đại ca, thế nào?"

"Tao là bố của mày, mày lại muốn kết nghĩa anh em với tao, vậy chẳng phải vai vế đã loạn rồi sao?", Long Thiên đáp lại nói.

Đã đến nước này rồi mà miệng lưỡi vẫn cứng gớm nhỉ?

Ngụy Húc cảm thấy thú vị, nếu như đối phương thật sự quỳ xuống xin tha mạng, vậy thì quá vô vị rồi, cũng mất đi ý nghĩa giày vò và kích sát đối phương, đột nhiên Ngụy Húc nổi hứng thú biến thái nói: "Ông liễu, tôi thay đổi ý định rồi, phế bỏ tứ chi của hắn, tôi muốn đem về từ từ hành hạ, gần đây mới phát hiện ra rất nhiều cực hình, đang lo không có đối tượng để thực hành đây!"

"Tuân lệnh", Liễu Tam Thiên bước ra một bước, đang định ra tay.

Long Thiên nhìn Kim Cương thoải mái trong tay anh, cười ngây ngô nói: "Cho dù có chết cũng phải lôi theo một tên đệm lưng chứ nhỉ?"

Liễu Tam Thiên ra tay, Long Thiên nâng Kim Cương ngang ngực, chuẩn bị bước vào màn chém giết cuối cùng.

Đúng lúc hai người động thủ thì Liễu Tam Thiên đột nhiên sững sờ giữa không trung, ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy một người phụ nữ trẻ tuổi giống như phượng hoàng giáng lâm xuống trần, đằng sau còn có một vị lão giả mặc bộ đồ vải bố thô kệch lăng ba vi bộ, tiêu dao lăng không.

Người phụ nữ hạ xuống trước mặt Long Thiên đang sắp phải chết, ngọn lửa toàn thân rực cháy lên, giống như một hỏa nhân vậy, không quan tâm đến biểm cảm kinh ngạc của đám người Liễu Tam Thiên, mà trừng mắt tức giận nói với Long Thiên: "Ai cho phép anh chết?"
Chương 377: Trong họa có phúc

Chân thân Phượng Hoàng còn ai khác ngoài Vương Lệ Trân, ông già gàn dở phía sau không phải Nho thánh Phương Nhân Vương thì là ai nữa, sự xuất hiện của hai người khiến đám Liễu Tam Thiên và Ngụy Húc sợ không khép nổi miệng.

Đầu tiên là ông già cử chỉ bất phàm nhìn là biết không phải người thường, sau đến cô gái bị vây trong biển lửa mà vẫn điềm nhiên bình tĩnh cũng đủ khiến mọi người sửng sốt.

Liễu Tam Thiên rầu rĩ, đối phương tuổi còn nhỏ mà tu vi đã như vậy, đánh chết ông ta cũng không tin người này có xuất thân bình thường, đột nhiên xuất hiện hai kẻ mạnh, ông ta vốn tưởng rằng đối phương không phải người ở Bắc Hải, dù có giết thì cũng giết thôi, dọn dẹp sạch sẽ xong sẽ không còn phiền toái gì nữa.

Tuy nhiên tình hình bây giờ đã khác, tương đương với việc bị bắt tại trận trên giường, có muốn trốn cũng không được.

Không cần Ngụy Húc nói, toàn thân Liễu Tam Thiên tràn đầy ánh sáng vàng, lòng bàn tay ông ta rung lên lần nữa, mục tiêu chính là Long Thiên ngay trước mặt.

Dù sao trước tiên phải thử trình độ của người kia, nếu thật sự hai người bọn họ mạnh như vậy, Liễu Tam Thiên sẽ mượn thế chiêu này để đưa cậu chủ chạy đi, còn về sống chết của Đại Tượng với An Tử Húc thì ông ta chẳng quan tâm.

Long Thiên không nhúc nhích, bởi vì Phương Nhân Vương đã bước lên và đứng trước mặt hai người, ông ta bình tĩnh duỗi một tay ra, ung dung tóm lấy nắm đấm của Liễu Tam Thiên bằng một tay, sau đó nhẹ nhàng phá vỡ ánh sáng vàng trên cánh tay của Liễu Tam Thiên.

Không đến một giây, Liễu Tam Thiên đã để lộ thân thể thực của mình, lớp chân khí màu vàng kia hoàn toàn tan biến.

Liễu Tam Thiên ngạc nhiên vô cùng, chưa kịp phản ứng thì Phương Nhân Vương đã đánh phủ đầu, chỉ nghe thấy tiếng xương gãy, cánh tay phải của Liễu Tam Thiên lập tức bị bẻ ngoặt, vặn vẹo theo một hướng bất thường, nội lực biến động lan lên từ chỗ cánh tay, dường như muốn khiến xương cốt toàn thân ông ta vỡ vụn thành từng mảnh!

Liễu Tam Thiên dứt khoát cắt đứt tay phải rồi lùi về sau, hoàn toàn không dám đứng gần Phương Nhân Vương thêm một giây nào nữa.

Phương Nhân Vương nhìn cánh tay đẫm máu, thấp giọng nói: “Máu me quá, tôi đã từng này tuổi rồi, không thích hợp nhìn mấy thứ này đâu, trả này”.

Nói xong, ông ta ném cánh tay đó về phía Liễu Tam Thiên, Liễu Tam Thiên tức điên, xót xa khi trông thấy ánh mắt của cậu chủ Ngụy Húc nhìn mình, ông ta hít sâu một hơi định nhặt lấy cánh tay.

Tuy nhiên vào lúc Liễu Tam Thiên chuẩn bị điều động khí tức thì Ngụy Húc liền nhìn thấy Phương Nhân Vương phất tay, chân khí như phát nổ, khí tức trong người Liễu Tam Thiên dường như bị một tảng đá lớn va phải, ông ta lảo đảo lùi về phía sau vài bước, sau đó phun ra một ngụm máu, nội lực trong cơ thể ông ta vô cùng hỗn loạn.

Liễu Tam Thiên lập tức hiểu ra sự chênh lệch giữa hai người, ông ta gấp rút hét lớn: "Cậu chủ, mau chạy đi!"

Ngụy Húc rất muốn chạy, nhưng hai chân của hắn ta đột nhiên như bị mọc rễ không thể di chuyển, cảm giác như thể bị trói tại chỗ bởi vô số sợi tơ chân khí.

Trong mắt hắn ta tràn đầy khiếp sợ, Ngụy Húc cảm nhận được cái gì gọi là sức mạnh nghiền nát tất cả từ trên người Phương Nhân Vương.

Phương Nhân Vương thản nhiên nói: “Tôi là Phương Nhân Vương, xin hỏi cậu chủ nhà họ Ngụy, ông Ngụy dạo này vẫn khỏe chứ?”

Liễu Tam Thiên gần như phun thêm một ngụm máu, Phương Nhân Vương, chẳng phải là người duy nhất ở Hoa Hạ đạt đến Nho thánh đấy ư, đó là người sánh ngang với Thiên Nhân Quỳ Từ Thiên Lang, tại sao ông ta lại xuất hiện ở Bắc Hải nhỏ bé này, hơn nữa còn là người của phe kia.

Ngụy Húc không hổ là con nhà dòng tộc lớn, dù trong tình hình như này hắn ta vẫn giữ được sự điềm tĩnh: "Bố tôi tôi rất khỏe, mấy năm nay không ít lần nhắc đến ông Phương, không ngờ tôi lại được gặp ông ở đây. Tôi không biết hai người này có quen biết với ông Phương, nếu như có gì vô lễ thì mong ông bỏ quá cho, xin đừng chấp nhặt với người trẻ tuổi non dạ như tôi”.

“Tôi tất nhiên không chấp cậu”, Phương Nhân Vương mỉm cười, nói: “Chỉ có điều cậu thanh niên này có liên hệ với tôi, mong rằng trước mặt lão phu đôi bên có thể chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không có”.

Phương Nhân Vương và nhà họ Ngụy có thể coi là có chút quan hệ, Ngụy Diên, người đứng đầu hiện tại của nhà họ Ngụy, có mối quan hệ tốt với Phương Nhân Vương hồi trẻ.

Khi đó, Phương Nhân Vương đã ở trong Tàng Kinh Các nhà họ Ngụy một thời gian để có thể vào Nho giáo, lúc ấy nhà họ Ngụy đối xử với ông ta rất tốt, đến cậu chủ nhà họ cũng là Phương Nhân Vương đặt tên.

Với quan hệ như thế này, Phương Nhân Vương sẽ không làm khó hắn ta, chỉ là không biết quan hệ giữa Phương Nhân Vương và tên nhóc kia như thế nào, nếu là thầy trò, vừa rồi hắn ta có ý định giết người, có thể đối phương sẽ không chịu tha, Ngụy Húc trấn tĩnh lại, không còn tỏ ra lạnh lùng ngạo mạn nữa, hắn ta hạ lông mày, trầm giọng nói: "Ông Phương, tôi cũng hy vọng chuyện to hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không”.

Ngọn lửa tan biến, Vương Lệ Trân với dung mạo xinh đẹp tuyệt trần xuất hiện, cô lạnh lùng nói: “Anh giết Long Thiên, tôi sẽ giết anh!”

Không khí xung quanh vì câu nói này của Vương Lệ Trân mà đột ngột nóng lên, Đại Tượng toàn thân đẫm mồ hôi, cô gái này mới bao nhiêu tuổi mà đã có thể thay đổi tự nhiên, không lẽ là Nho thánh ư?

Một vị Nho thánh hai mươi mấy tuổi? Hắn ta thật sự không dám nghĩ tiếp!

Ngụy Húc chửi thầm Long Thiên trong bụng, anh không chỉ sở hữu những người bảo vệ siêu phàm khiến kẻ khác ngưỡng mộ mà còn có một người phụ nữ tuyệt vời đến độ hắn ta cũng phải đố kỵ.

Ngụy Húc cười, nói: “Nếu đã biết người này có quan hệ không tầm thường với ông Phương, tôi tất nhiên sẽ không tự chuốc khổ, vẫn mong ông Phương nể tình quan hệ trước giờ với nhà họ Ngụy mà bỏ qua cho tôi, khi nào có dịp gặp mặt ở thủ đô, nhà họ Ngụy nhất định sẽ đón tiếp đúng lễ với ba người”.

Ngụy Húc vừa rồi cố ý nhắc Phương Nhân Vương đừng quên khi xưa nhà họ Ngụy đã giúp đỡ ông ta không ít, với cả dù sao Phương Nhân Vương cũng là một vị Nho thánh, không có lý nào lại đi tính toán với một tên nhóc chứ?

Không đợi Phương Nhân Vương đáp lời, Ngụy Húc nhanh chóng viện cớ có việc rồi chào tạm biệt.

Xem ra vụ việc mưa gió máu tanh này chuẩn bị cứ vậy mà hạ màn rồi.

Vương Lệ Trân đột ngột lên tiếng: “Không được đi”.

Đám người Ngụy Húc giật mình, quay lại nhìn về phía Phương Nhân Vương, chỉ thấy ông ta lắc đầu bất lực, ông ta quá hiểu tính cách của học trò mình, sau khi Phượng Hoàng hóa xong, Vương Lệ Trân liền trở nên độc đoán, ba người bọn họ khiến người chồng yêu quý của cô thành thế kia, cô tất nhiên sẽ không rộng lượng bỏ qua được.

Vương Lệ Trân từ từ bước về phía Ngụy Húc, ngọn lửa bùng lên mỗi lúc một lớn theo từng bước chân của cô, Long Thiên nhìn đến ngây người, không ngờ bà xã đã khống chế được trên ba phần lửa Phượng Hoàng rồi, Liễu Tam Thiên trung thành đứng chắn trước bảo vệ Ngụy Húc, nói: “Cô gái này, thật sự không thể tha cho người khác một đường sống ư?”
Chương 378: Lần này thì xong đời thật rồi!

Lời vừa nói ra, Vương Lệ Trân đã biến mất khỏi chỗ vừa rồi, Liễu Tam Thiên thất kinh, ông ta định đẩy Ngụy Húc ra nhưng đã muộn, cánh tay trái của ông ta bị Vương Lệ Trân chặn lại, không biết cô đã đứng phía sau ông ta từ lúc nào.

Liễu Tam Thiên huy động nội lực toàn thân để kháng lại nhưng vô dụng, cánh tay ông ta như bị lửa thiêu đốt, đau đến mức khóc không ra nước mắt.

Vương Lệ Trân buông tay phải, thẳng tay tát hai phát vào khuôn mặt đã được bao bọc bởi lớp chân khí của Ngụy Húc, ngọn lửa trên tay cô dễ dàng thiêu rụi lớp chân khí, để lại hai dấu tay đỏ hẳn trên gương mặt điển trai của hắn ta.

Hai tát liên tiếp, phát thứ nhất bị cản bởi chân khí nên lực còn yếu, phát thứ hai thì dùng toàn lực, thẳng tay đánh bay Ngụy Húc, hắn ta bị đánh lộn một vòng trên không trung, sau đó rớt thẳng xuống đất.

Ngụy Húc ôm mặt, hai má hắn ta bị lửa thiêu đốt đỏ tấy lên, sau này khả năng sẽ để lại sẹo, hắn ta dù gì cũng là con cháu của nhà họ Ngụy, lúc này bị người khác hủy dung liền lập tức có ý nghĩ không màng tất cả mà báo thù, may là Đại Tượng sống chết ôm chặt hắn ta, Liễu Tam Thiên cũng vội vàng chắn quanh.

Vương Lệ Trân cao ngạo lạnh lùng hừ một tiếng: “Lão Phương bỏ qua cho các người không có nghĩa là tôi cũng vậy, hai cái tát này là cái giá phải trả cho việc tổn thương người đàn ông của tôi, nếu không phục thì cứ việc bước lên!”

Tầm nhìn của Long Thiên mờ mịt, anh như con cá bị vứt lên bờ, thở hổn hển nặng nhọc, nén cơn đau, cười khổ nói: “Bà xã, em làm vậy sẽ khiến người ta hiểu nhầm anh ăn bám em đó, mất mặt lắm”.

Vương Lệ Trân nhướng lông mày, bộ dạng đương nhiên đáp: “Ăn bám thì ăn bám, chẳng nhẽ em không nuôi nổi anh à?”

Ngụy Húc lấy lại bình tĩnh, hắn ta hiểu giờ lao lên chỉ có bị thiệt, vậy nên đành ôm má, nghiến răng nói: “Chuyện hôm nay tôi sẽ ghi nhớ, núi non không đổi, nước xanh chảy mãi, ắt sẽ gặp lại!”

Vương Lệ Trân chế giễu: “Ha ha, có bản lĩnh thì anh báo thù luôn bây giờ cũng được”.

Ngụy Húc cật lực kiềm nén cơn tức, nghe thấy tiếng còi cảnh sát trên phố vừa hay mở đường lùi cho mình, hắn ta ném lại một câu: “Sẽ có dịp!”

Liễu Tam Thiên và Đại Tượng không dám ở lại, vội vàng đi theo Ngụy Húc, còn kẻ bắt nguồn đám rắc rối này là An Tử Húc thì cũng vắt chân lên cổ bỏ chạy theo sau.

Bốn kẻ đó tạm coi bỏ đi rồi, nhưng Long Thiên hiểu rõ, xong vụ lần này, lần kế tiếp chạm mặt chỉ có thể là cảnh anh sống tôi chết.

Long Thiên ngồi xuống, gỡ bỏ trạng thái căng thẳng, phun ra một máu, bắt đầu điều khí, Phương Nhân Vương cười cười lắc đầu, ông ta hoàn toàn không để ý chuyện học trò trừng phạt Ngụy Húc, nếu không phải nể mặt mình, e là với tính cách của Vương Lệ Trân, cô đã ra tay giết người luôn rồi, Ngụy Húc biết được điều này có khi còn phải cảm ơn ông ta đấy chứ.

Phương Nhân Vương ngồi xuống đối diện Long Thiên, dùng tay điểm vào 16 huyệt cầm máu hộ anh, cười nói: “Thằng nhóc thối, trong họa có phúc nhé, cứ thế này, da thịt sẽ trở nên cứng rắng đao chém không đứt, sắp đỡ được 6 kiếm của Thích Đông Phương rồi”.

Long Thiên sắc mặt tái nhợt, nhăn mày cười khổ: “Đây là liều mạng mà có được, ông già, đã đạt cấp tám chưa?”

Phương Nhân Vương không vui vẻ nói: “Đừng tham lam quá, khí tức sôi trào sẽ bình lặng sau trận chiến lần này, nếu không cơ thể cậu sẽ phát nổ bất kỳ lúc nào, cậu tưởng kiếm của Thích Đông Phương chỉ mài giũa xương cốt thôi ư, Mã đao giáp đây là đang trút hết nước trong người cậu, sau đó thay bằng một bình khác lớn hơn, có thể sử dụng thực lực cấp 9 đã giỏi lắm rồi, muốn đạt cấp 8, cậu tưởng mấy bá giả đều không đáng là gì, một bước luyện thành ngay hay sao?”

Long Thiên có chút lo lắng hỏi: “Vậy tên Ngụy Húc kia không nhận ra tôi là bá giả chứ?”

Phương Nhân Vương đáp: “Có lẽ là không, cậu giấu rất tốt, nếu không hôm nay cho dù tôi có mặt, cậu ta cũng sẽ huy động toàn quân nhà họ Ngụy giết bằng được cậu, một bá giả còn đáng gờm hơn rất nhiều so với mười cao thủ cấp Thiên”.

Long Thiên thở phào, quay sang nói với Vương Lệ Trân vẫn đang lo lắng: “Anh không sao, bà xã đừng lo”.

“Ai là bà xã của anh”, Vương Lệ Trân bực bội nói: “Không biết xấu hổ!”

Long Thiên có chút rầu rĩ nhìn Phương Nhân Vương, ông ta phẩy tay, nói: “Lệ Trân muốn khống chế hoàn toàn Phượng Hoàng thì bắt buộc phải va chạm với nhân cách khác trong bản thân, đây là do nhân cách kia ảnh hưởng, hơi nóng nảy hơn thường ngày chút thôi, đợi lát là khôi phục lại ngay”.

Long Thiên lo lắng hỏi: “Sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?”

Phương Nhân Vương cười đáp: “Yên tâm, hiện giờ không chắc 5 phần thì cũng nắm 3 phần, Lệ Trân có thể tự mình khống chế nhân cách ác nghiệt kia, cho dù không được thì vẫn có tôi ở đây, cậu cứ yên tâm đi”.

Long Thiên có dịp điều tức, nhịp hô hấp dần ổn định, anh ôm ngực đứng dậy, Vương Lệ Trân mặc dù mồm nói không màng nhưng vẫn có vẻ lo lắng cho vết thương của anh, thấy anh dần bình phục thì cũng yên tâm hơn, đang định lên tiếng thì bỗng có người hét lớn: “Anh Long, anh không sao thì tốt quá!”

Long Thiên thắc mắc, vừa quay người lại phía phát ra âm thanh liền bị ôm chầm lấy, Kim Tú Nhã nức nở: “Tôi còn tưởng anh sẽ chết cơ, dọa chết tôi rồi”.

Long Thiên không kịp hưởng thụ thân thể ngọc ngà, chỉ thấy trong lòng rớt bịch một cái, giọng nói lạnh lùng của bà xã đã cất lên: “Hóa ra lại là anh hùng cứu mỹ nhân, đại anh hùng Long Thiên đúng là ngày ngày bận bịu đánh nhau vì người đẹp nhỉ!”

Phương Nhân Vương trông cảnh này thì hớn hở khi thấy người khác gặp họa, trong lòng thầm nghĩ, ai bảo cậu suốt ngày phong lưu, giờ có phải xong đời rồi không?
Chương 379: Ghen tuông

Tại bệnh viện trung tâm thành phố, dù Long Thiên đã được Phương Nhân Vương điều trị và không còn gì đáng lo ngại, nhưng Vương Lệ Trân vẫn nhất quyết đưa anh đến bệnh viện kiểm tra, tránh để lại di chứng.

Sau khi kiểm tra xong, không phát hiện có gì bất thường, bác sĩ kết luận cơ thể Long Thiên rất khỏe mạnh, anh ta chưa thấy người nào có thể trạng khỏe mạnh như vậy đã nhiều năm.

Chuyện này còn phải nói sao.

Dù sao Long Thiên cũng là một Bá giả, bá khí hóa y đã cản bớt tác động của một số ngoại lực.

Nói quá một chút thì dù bị mấy chiếc xe tải đâm trúng anh cũng có thể bảo đảm người bị thương không phải anh mà ngược lại là chiếc xe đó.

Điều này cũng gián tiếp chứng tỏ, ông Liễu, người đã đạt đến cấp Thiên trung tam phẩm kia phải rất mạnh mới có thể khiến Long Thiên bị thương.

Thế giới của võ giả đương nhiên cũng không thể suy đoán bằng lẽ thường, mặc dù công nghệ y học bây giờ rất tiên tiến, nhưng vẫn có một số hiện tượng mà khoa học không thể giải thích được, chẳng hạn như hiện tượng kì lạ ở Tử Kim Sơn.

Cho dù là dùng giải phẫu cơ thể con người hay thuyết tiến hóa để phân tích thì cũng không có ai có thể nghĩ rằng, đây là cảnh tượng được tạo ra bởi một người phụ nữ.

Vì vậy, sau khi cảnh sát đến hiện trường, họ cũng không biết phải điều tra thế nào, may mà trước đó Long Thiên đã nghĩ ra cách giải thích hợp lý.

Cảnh sát thấy không có ai bị thương nên cũng không tiếp tục truy cứu, còn mấy người dân thành thị kia kể lại cảnh chiến trường bốc cháy thế nào, thì đều bị coi là trò hề hoặc nằm mơ giữa ban ngày, không một ai tin là thật.

Hoặc nếu lỡ có làm lớn chuyện thì cùng lắm sẽ nói là đang quay phim, như vậy ai dám không tin chứ?

Lúc Long Thiên kiểm tra sức khỏe, Vương Lệ Trân và Kim Tú Nhã ngồi đợi ngoài đại sảnh, Diệp Yêu Tinh cũng ở đó.

Nhìn cảnh tượng này Phương Nhân Vương thấy thế nào cũng không thuận mắt, nhưng thằng nhóc Long Thiên này rất có phong thái hồi trẻ của ông ta, ba cô gái đang đứng ngoài sảnh cô nào cô nấy đều vô cùng xinh đẹp, mỗi người một khí chất riêng.

Người khó xử nhất bây giờ là Diệp Yêu Tinh, vì sau khi rời đi Kim Tú Nhã đã tha thiết hi vọng được quay lại xem Long Thiên thế nào.

Lúc đó Diệp Yêu Tinh cũng hết cách.

Diệp Yêu Tinh hiểu rõ tính cách của cô bạn thân này, bề ngoài cô ta có vẻ là người hòa đồng, nhưng đôi khi lại rất bướng bỉnh, chuyện cô ta đã quyết thì nhất định phải làm cho bằng được, cô ta làm trong làng giải trí đã lâu, nhưng vẫn có thể giữ mình không cùng một giuộc với mấy nghệ sĩ nữ khác đều là nhờ vào bản tính này.

Cuối cùng Diệp Yêu Tinh đành dẫn cô ta quay lại, bởi vì dù không đưa cô ta đi thì tự cô ta cũng sẽ tìm cách quay lại.

Nếu vậy thà đi cùng tiện thể bảo vệ sự an toàn cho cô ta còn hơn.

May mà lúc quay về trận chiến đã kết thúc, ba người Ngụy Húc cũng đã rời đi, lúc thấy Vương Lệ Trân ở đó, Diệp Yêu Tinh còn thấy hơi áy náy.

Dù sao cô ta cũng là người đã giới thiệu Kim Tú Nhã với Long Thiên, hơn nữa Diệp Yêu Tinh còn thấy Kim Tú Nhã rất có thiện cảm với Long Thiên, những chuyện khác thì không nói chứ riêng mấy chuyện về nam nữ không ai bằng cô ta.

Quả nhiên, vừa thấy Long Thiên vẫn bình an vô sự, cô ta liền quên luôn lời khuyên của Diệp Yêu Tinh, chạy ngay đến ôm chầm lấy Long Thiên.

Cảnh tượng lúc đó diễn ra rất bất ngờ. Dù Vương lệ Trân là người không hay suy diễn lung lung, nhưng khi chứng kiến cảnh tượng này cô muốn không nghĩ nhiều cũng không được.

Trên đường tới đây, Diệp Yêu Tinh đã bị Vương Lệ Trân trừng mắt rất nhiều lần. Bầu không khí ngượng ngùng này vẫn tiếp diễn cho tới lúc đến bệnh viện.

Trong suốt quãng thời gian đó, Vương Lệ Trân và Kim Tú Nhã không nói một lời ngay cả khi đã đi cùng Diệp Yêu Tinh.

Thực ra Vương Lệ Trân và Kim Tú Nhã có quen biết nhau, dù sao bọn họ cũng là bạn của Diệp Yêu Tinh.

Trước kia còn từng ăn uống với nhau vài lần, họ còn khá ấn tượng về chuyện này, cũng có thể gọi là bạn xã giao, nhưng lúc này đây, chỉ vì Long Thiên mà thành ra như vậy, có lẽ không đánh nhau đã là tốt lắm rồi, còn tình bạn có cũng được không có cũng chẳng sao này thì hoàn toàn không đáng để nhắc đến.

Hai cô bạn ngồi hai bên, Diệp Yêu Tinh ngồi ở giữa, cái tên đầu sỏ Long Thiên kia gây ra mớ hỗn độn này đã chạy đi kiểm tra sức khỏe rồi, và hình như anh cũng không có ý định quan tâm đến chuyện này.

Dù sao người là do Diệp Yêu Tinh giới thiệu, cô ta tự tìm cách mà giải thích với Vương Lệ Trân đi, Long Thiên không phải tên ngốc mà ở đó làm bia đỡ đạn.

Diệp Yêu Tinh luôn có cảm giác như hai người phụ nữ này chuẩn bị đánh nhau đến nơi, dù họ không hề nói gì nhưng khí chất vẫn toát ra vô cùng mạnh mẽ.

Vương Lệ Trân vốn đã là một mỹ nữ lạnh lùng, giờ còn là chủ tịch một công ty, có được khí chất như vậy cũng là điều dễ hiểu.

Nhưng vấn đề là, một người bề ngoài thì lạnh lùng, nhưng thực ra rất nhút nhát như Kim Tú Nhã lúc này lại có thể sánh ngang với nữ hoàng họ Vương, xem ra đàn ông có thể khiến phụ nữ có thể trở nên rất mạnh mẽ.

"Sau đó thì sao, Lệ Trân, sao ba tên đó đột nhiên lại bỏ chạy? Có phải là vì vị tiền bối kia đã ra tay không?", Diệp Yêu Tinh không biết nên nói gì, hiện tại việc quan trọng hơn hết là đổi chủ đề.

Vương Lệ Trân nói: "Vậy sao cậu không nói cho tớ biết, tại sao bọn họ lại gây sự với ‘chồng’ tớ, tớ thật sự không biết lý do đấy”.

Vương Lệ Trân nhấn mạnh khi nhắc đến chữ ‘chồng’ như muốn tuyên bố chủ quyền. Diệp Yêu Tinh lẩm bẩm ‘cậu không biết tại sao nhưng cũng không cần làm ra bộ mặt đó chứ’, rõ ràng là muốn mượn cớ gây sự mà.

Diệp Yêu Tinh mỉm cười, đành lấy bản thân ra làm bia đỡ đạn, cô ta nói: "Tại tớ xinh đẹp quá chứ sao nữa, Long Thiên thấy mấy tên kia giở trò lưu manh nên mới ra mặt giúp tớ. Lần này tớ nợ cậu ta, sau này cần tớ giúp gì, tớ nhất định sẽ không từ chối. Diệp Yêu Tinh tớ không phải loại người vong ân phụ nghĩa".

"Không cần, ai biết cậu lại hại chồng tớ thế nào", Vương Lệ Trân tiếp tục khiêu khích nói: "Bạn bè của cậu toàn là mấy người không đứng đắn. Sau này để Thiên tiếp xúc với đám người lố lăng đó ít thôi, tớ tin tưởng Long Thiên, nhưng có một số phụ nữ lại cứ thích bám dính lấy đàn ông không buông, loại người không biết xấu hổ như vậy tớ gặp nhiều rồi".

“Vương Lệ Trân, cô đừng vô lý như vậy, ai không biết xấu hổ?”, Kim Tú Nhã bắt đầu tức giận, người phụ nữ này ăn nói sắc bén như lưỡi dao, mỗi một câu đều nhắm thẳng vào cô ta.

Vương Lệ Trân cười khẩy nói: "Chà, có những người chưa cần đánh đã tự khai rồi kìa. Tớ có nói là cô ta sao? Giận rồi kìa, đây không phải có tật giật mình thì là gì?"

Luận về mồm mép, Vương Lệ Trân có thể không lanh miệng bằng Long Thiên, nhưng đối phó với một người ngay cả tiếng Hán còn không sõi như Kim Tú Nhã thì lại đơn giản như trở bàn tay, nhất thời cô ta không thích ứng kịp với cách mắng người ‘văn minh’ của Vương Lệ Trân. Chờ khi cô ta muốn đáp trả thì đã quá muộn, chỉ có thể bĩu môi hờn dỗi.
Chương 380: Hòa giải

"Thôi mà Lệ Trân, đừng ghen nữa, Tú Nhã chỉ là quan tâm Long Thiên một chút thôi mà? Trông cậu nhỏ nhen chưa kìa, dù sao người ta cũng là một ngôi sao nổi tiếng, cậu còn sợ cậu ấy làm được gì Long Thiên sao. Đều là bạn bè với nhau, muốn mắng thì cứ mắng tớ này, da mặt tớ dày lắm không sợ mất mặt đâu”, Diệp Yêu Tinh tươi cười giảng hòa.

“Quan tâm?”, Vương Lệ Trân trừng mắt nhìn Diệp Yêu Tinh nói: “Quan tâm kiểu gì thì quan tâm nhưng cũng không thể động tay động chân như vậy chứ. Đây còn là ôm luôn rồi. Chắc là phải chờ đến khi bọn họ lên giường tớ mới được tức giận có đúng không?"

Diệp Yêu Tinh ngạc nhiên với phản ứng thái quá của Vương Lệ Trân.

Cô ta chưa từng thấy Vương Lệ Trân hung giữ như vậy bao giờ, bao nhiêu năm qua, dù trời có sập, người phụ nữ này vẫn luôn bình tĩnh giải quyết mọi chuyện, hơn nữa còn giải quyết vô cùng êm đẹp, nhưng hôm nay lại vì một người đàn ông mà nổi điên.

Ngoài ngạc nhiên Diệp Yêu Tinh còn có chút ghen tị, cô ta và Vương Lệ Trân chơi với đã nhiều năm nhưng chưa từng thấy Vương Lệ Trân tức giận vì cô ta bao giờ.

Rốt cuộc Long Thiên đã cho bạn cô ta uống bùa mê thuốc lú gì mà cô lại trở thành con người như vậy!

Lần này Kim Tú Nhã phản ứng rất nhanh, vội vàng trả lời: "Tôi không vô liêm sỉ như cô nghĩ đâu. Anh Long là ân nhân của tôi. Tôi lo ân nhân của mình xảy ra chuyện thì có gì sai. Tuy trong tình thế cấp bách có làm một số hành động không phải phép, nhưng cô cũng không cần phải nói tôi bằng những lời lẽ khó nghe như vậy chứ?"

“Tôi nói có chỗ nào khó nghe sao?”, Vương Lệ Trân khoanh tay nói: “Chẳng qua là có một số người không dám nghe sự thật thôi”.

"Không thèm đôi co với cô nữa".

"Tôi cũng không rảnh quan tâm cô".

"Hứ".

"Hứ".

Một trận đấu khẩu gay go, và dường như Vương Lệ Trân là người chiếm được thế thượng phong.

Diệp Yêu Tinh đột nhiên không nhịn được bật cười, không những vậy còn ôm bụng cười rất to, không hề để ý đến dáng vẻ của bản thân.

"Có gì mà buồn cười?"

Vương Lệ Trân và Kim Tú Nhã cùng cau mày, đồng thanh hỏi.

Hai người chạm mắt nhau sau đó lại giận giữ hừ một tiếng.

Lần này Diệp Yêu Tinh cười đến chảy cả nước mắt, đập bàn đập ghế cười nói: "Tớ cười vì, đường đường là hai người đẹp nghiêng nước nghiêng thành giờ lại ghen tuông tranh giành chỉ vì một người đàn ông. Tớ mà là Long Thiên chắc phải sung sướng chết mất".

"Này, hai người có cần phải làm tới mức này không? Thử nghĩ kỹ lại xem, Long Thiên có đẹp trai không?"

Cả hai suy nghĩ một lúc, rồi đồng loạt lắc đầu.

"Cậu ta ga lăng lắm hả?"

Một tên lưu manh như anh sao có thể là một quý ông ga lăng chứ, vì vậy họ lại lắc đầu.

"Vậy cậu ta rất lãng mạn sao?"

Tới đây thì Vương Lệ Trân mới có quyền lên tiếng, cô đã sống chung với anh gần nửa năm trời, nhưng tên ngốc này thậm chí còn chưa tặng hoa cho cô bao giờ, lãng mạn cái quái gì chứ.

Vì vậy, cô tiếp tục lắc đầu.

“Vậy bây giờ hai người đang làm gì vậy?”, Diệp Yêu Tinh chắc như đinh đóng cột: “Vì một người đàn ông không đẹp trai không ga lăng cũng không lãng mạn mà cãi nhau? Tớ còn thấy mất mặt giùm các cậu luôn đó”.

Lần này Vương Lệ Trân và Kim Tú Nhã mới có chung suy nghĩ, đúng là mất mặt thật.

Thấy khá hiệu quả, Diệp Yêu Tinh nói tiếp: "Lệ Trân, từ khi nào mà cậu lại trở nên thiếu tự tin như vậy, ngay cả chồng mình cũng sợ không giữ được, cả cậu nữa Tú Nhã, lẽ nào cậu lại thích một người đàn ông mới gặp mặt chưa đầy một ngày như Long Thiên sao?"

Vương Lệ Trân cảm thấy có lý, Kim Tú Nhã cũng cảm thấy bản thân hơi nhỏ nhen.

Hai người phụ nữ nhìn nhau, cuối cùng cũng gạt bỏ thành kiến, đồng thanh nói lời xin lỗi, nói xong mọi chuyện đâu lại vào đấy.

Bầu không khí cũng không còn khó xử như lúc đầu, dù sao bọn họ cũng là bạn bè, có những chuyện chỉ cần mở lời là lại làm lành, thấy họ không giành giật nữa, Diệp Yêu Tinh khẽ thở phào một hơi, nhưng trong lòng lại lẩm bẩm: "Long Thiên, cậu liệu mà cưới tôi về làm vợ cả đi, nếu không tôi xem còn ai trên cái thế giới này có bản lĩnh xử lý cái hậu cung nan giải này của cậu, ha ha ha!"

"..."

Trong căn phòng ở một khách sạn năm sao của Bắc Hải, sau khi may mắn thoát chết, Ngụy Húc ngắm nhìn nhan sắc bị biến dạng của bản thân trong gương, sắc mặt ngày càng trở nên dữ tợn.

Con cháu của các thế gia coi trọng nhất là gương mặt, mà một người tự kiêu như Ngụy Húc thì lại càng phải coi trọng, cuộc sống của hắn trước giờ luôn rất hoàn hảo.

Nhưng chỉ vì một con đàn bà mà phải để lại vết nhơ cả đời không thể xóa bỏ, như vậy bảo hắn làm sao mà không tức giận cho được.

Ông Liễu và An Tử Húc cúi đầu đứng trước mặt Ngụy Húc, cả hai đều bị gãy một cánh tay. Đại Tượng vì bị thương nghiêm trọng nên đã được đưa đến bệnh viện điều trị.

Lần giao đấu này có thể nói là thua thảm hại. Không những bại trận mà ngay cả gương mặt của cậu chủ cũng bị hủy hoại.

Liễu Tam Thiên thật sự không còn mặt mũi nào đối mặt với cậu chủ, chỉ có thể nói: "Cậu chủ đừng lo, trở về thủ đô tôi sẽ giúp cậu chủ xóa sạch vết sẹo trên mặt”.

“Trở về thủ đô?”, Ngụy Húc ném cái gương trong tay xuống đất, quát lớn: “Tôi đã phải chịu nhục nhã tới vậy mà ông còn muốn tôi về thủ đô trong bộ dạng thảm hại như một con chó thế này cho người ta cười nhạo sao?"

Liễu Tam Thiên không dám trả lời, An Tử Húc thì run lẩy bẩy.

Ngụy Húc đứng dậy hỏi: "Nếu tất cả cao thủ của nhà họ Ngụy hợp sức liệu có thể đánh bại lão già Nho Thánh kia không?"

"Không thể", Liễu Tam Thiên thành thật nói.

Ngụy Húc thở dài sau đó quay lại ghế ngồi, không trút được cục tức này hắn không hả giận.

Vì vậy hắn ngẩng đầu nhìn An Tử Húc, rồi đột nhiên giơ tay cứa lên cổ An Tử Húc.

An Tử Húc đúng là tội nghiệp, ngay cả thời gian và cơ hội để cầu xin cũng không có đã trở thành một cái xác chết không đầu nằm trong vũng máu.

Ngụy Húc dùng năm ngón tay tạo thành hình cái móc, nắm lấy cái đầu chết không nhắm mắt đó bóp mạnh, chỉ trong tíc tắc tất cả biến thành một đống thịt vụn, Ngụy Húc người dính đầy máu như một con quỷ từ địa ngục ngửa mặt lên hét lớn: "Không giết mày và con đàn bà kia, tao thề tao không phải là người!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK