• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 141: Bay

Vương Manh Manh đang hoang mang, trông thấy cảnh này thì trợn tròn mắt, ngạc nhiên không dám tin, cái tên thư sinh hồi nãy uống rượu cùng mình trông không hề ác độc chút nào, sao vừa đi vệ sinh xong quay lại liền như phát điên, cực kỳ độc ác, gần như đánh chết người, đúng là cùng một giuộc với Long Thiên, chả có ai bình thường.

Vương Lệ Trân giờ đã hiểu câu vừa nãy của Long Thiên, thế nên không hề tiến lên ngăn cản khi anh chuẩn bị đứng lên, mà chỉ ngầm đánh mắt với Diệp Yêu Tinh, một người coi quán bar là nhà như Diệp Yêu Tinh chẳng lạ gì mấy cảnh gây gổ này, lập tức biết phải xử lý ra sao, mặc dù đã từng gặp người ở bàn đối diện mấy lần, nhưng tất nhiên họ không thể so với đám người Long Thiên, cho dù cô ta không nể mặt Tiêu Ngọc Phong thì cũng phải nể mặt bạn thân của mình, có điều Tiểu Nam Tử quá nặng tay, chuyện xảy ra tối nay có lẽ không thể giải quyết trong hòa bình được.

Chưa đợi cô ta lên tiếng, Long Thiên và Tiêu Ngọc Phong cùng đi tới chỗ bàn bên kia, Diệp Yêu Tinh suy nghĩ một lúc, rốt cuộc chẳng dại gì đi làm sứ giả hòa bình lo chuyện bao đồng, ngồi im coi như không thấy gì, nhẩm tính đợi họ đánh một lúc rồi hẵng ra mặt khuyên can, thế là sẽ không đắc tội với bên nào.

Tiểu Nam Tử thật sự phát điên rồi, đánh nặng như vậy ai đỡ cho nổi, tội nghiệp tên kia chỉ biết suy nghĩ bằng nửa người dưới, còn chưa xơ múi được gì đã bị người ta đánh cho máu me đầy người ngã rạp xuống bàn, đầu váng mắt hoa, trong lòng đau khổ, không hiểu sao người kia lại đánh mình kinh khủng đến như vậy.

Ba người còn lại trên bàn đều sững sờ, cho đến khi thấy bạn của mình sắp chết rồi mới phản ứng lại, mặc dù đối phương ra tay có phần độc ác, nhưng vẫn chưa dọa được bọn họ, đều là mấy thanh niên bốc đồng hiếu chiến, thật sự tưởng rằng cầm cái chai vỡ là có thể thiên hạ vô địch rồi ư?

“Mẹ kiếp, xử nó!”

Cũng chả hiểu sao lại chọc vào tên điên này, một tên đầu đinh hét lớn, cầm đại chai rượu trên bàn định trả thù cho bạn mình, hai tên còn lại không có nghĩa khí chẳng hề xông lên trước giúp đỡ, vừa đứng dậy liền khựng lại, chỉ một động tác nhỏ như thế đã khiến hiện trường biến thành cục diện như sau: một tên đầu đinh hết lòng vì bạn một thân một mình xông lên trả thù một cách rất nghĩa khí.

Kẻ lỗ mãng mà nói chuyện nghĩa khí này nọ đa phần không có kết cục tốt đẹp, đây là kinh nghiệm do người đi trước đúc kết cả đời mà ra, tên đầu đinh cầm chai rượu lao lên, còn chưa kịp đến chỗ Tiểu Nam Tử đã bị một người khác ngáng chân ngã sõng soài trên ghế, Tiêu Ngọc Phong không chút niệm tình giơ chân dẫm lên mặt tên đó, rồi nhìn về phía hai người còn lại nói: “Chơi nữa không?”

Hai tên kia nhìn nhau, rồi lại nhìn sang tên điên mắt đỏ ngầu kia, một người bạo gan hơn lên tiếng hỏi: “Người anh em, chết tiệt, đánh người cũng phải có lý do chứ?”

Tiểu Ngọc Phong di di gót giày lên đầu tên đầu đinh, mặt mày cau có: “Chúng mày đủ tư cách hỏi tao là ai à?”

Hai tên đần ra, ngông cuồng đến thế là cùng.

Tên đầu đinh trên mặt còn in dấu giày, ngoạc mồm quát: “Đụ má, tao đánh chết mẹ mày!”

Tiêu Ngọc Phong cười lạnh, tát cho hắn ta hai phát, rút súng ra chĩa vào đầu hắn ta: “Nào, còn bướng nữa tao bắn chết chúng mày, chúng mày giở cái trò bẩn thỉu đấy, tưởng tao không nhìn thấy à?”

Nhìn thấy súng không cúi đầu không được, tên đầu đinh không dám gào nữa, hắn ta sợ kẻ điên này sẽ nổ súng thật, thế thì oan mạng.

Hai người còn lại đột nhiên xông lên giữ chặt Tiêu Ngọc Phong, một trong hai rút dao bướm ra định đâm tới, một người từng được rèn luyện ở Quỷ Môn như Tiêu Ngọc Phong ngại gì mấy trò đột kích như này, anh ta đưa hai tay ra, né được dao đang đâm tới, thuận thế dùng súng nện thẳng vào đầu, tên đó ngất xỉu tại chỗ, tên còn lại bị hất về phía sau, còn tên đầu đinh thì bị khóa chặt dưới chân bàn.

Tiêu Ngọc Phong xử lý một lúc ba tên trong tích tắc, không phải gọi là ngầu nữa mà là gọn gàng hoàn hảo, kết hợp vơi gương mặt điển trai và dáng người cao ráo, lập tức khiến cho rất nhiều cô gái trong quán bar reo hò tên anh ta, ai nấy đều hận không thể tận mắt chứng kiến phong thái tuyệt vời khi nãy, pha dùng tay khóa chặt tên đầu đinh sau cùng kia là cảnh tượng ngoạn mục nhất trong quán bar ngày hôm nay, vừa ngầu lòi, vừa mạnh mẽ, lại còn là cảnh sát chính trực, trong chốc lát, cả quán bar dấy lên những tiếng huýt sao và la hét bày tỏ lòng hâm mộ.

Vào lúc này, mấy người ngây thơ lần đầu đến quán bar cọ xát mới hiểu ra một chân lý, đàn ông không hư phụ nữ không yêu.

Nhẹ nhàng giải quyết ba tên ất ơ định gây sự xong, vừa quay lại nhìn thì thấy Long Thiên nãy giờ không ra mặt đang giữ chặt bàn tay cầm chai rượu của Tiểu Nam Tử, thấp giọng nói: “Đủ rồi”.

Tiểu Nam Tử bần thần một hồi mới bừng tỉnh, buông chai rượu trong tay ra, cái người hồng nhan họa thủy là Trương Lâm đang đỏ mắt ngồi ở một góc, trên mặt thay đổi đủ loại biểu cảm, có sợ hãi, vui mừng, nhưng phần nhiều là kinh ngạc, cô ta chợt nhận ra cái người bỗng phát điên lao lên hồi nãy là ai, đó là một gương mặt khiến phụ nữ không dễ gì quên được.
Chương 142: Uống cho cuộc đời!

Thấy mấy người anh em ngã nhào trên mặt bàn không biết sống chết ra sao kia vẫn còn thở, Tiêu Ngọc Phong thở phào nhẹ nhõm một hơi, người chưa chết là được, nếu như chết rồi thì sẽ phiền phức.

Diệp Yêu Tinh vừa hay xuất hiện, đi theo xử lý phía sau cùng Tiêu Ngọc Phong, nên báo cảnh sát thì báo cảnh sát, nên gọi xe cứu thương thì gọi xe cứu thương, mấy cô gái bạo dạn lao lên xin số điện thoại của Tiêu Ngọc Phong, nhưng bị Tiêu Ngọc Phong quát cho bỏ chạy cả.

"Đội trưởng, chuyện này cứ để tôi xử lý là được", Tiêu Ngọc Phong nói, anh ta không biết vì sao cậu thanh niên trông giống 'Trần Quán Hi' này đột nhiên lại phát điên, nhưng cũng không có hứng thú đi hỏi, sở dĩ ra mặt là cũng vì Long Thiên, mấy tên cặn bã này không xứng để Bạch Diêm Vương đích thân ra tay giải quyết.

Long Thiên gật đầu, nhìn Tiểu Nam Tử nói: "Có cần tôi cho các cậu chút thời gian không?"

"Không cần, chúng ta đi uống rượu đi", Tiểu Nam Tử còn chẳng thèm nhìn Trương Lâm, quay người chuẩn bị về chỗ của mình.

Long Thiên nhìn Trương Lâm một cái, cũng không nói gì, từ trước đến nay anh đã không có thiện cảm với cô ta, cũng chẳng có gì để nói với cô ta cả. Dù sao cũng là chuyện của Tiểu Nam Tử, anh không tiện nhiều chuyện. Hơn nữa nếu như tối nay Tiểu Nam Tử không xông lên thì cho dù Trương Lâm có bị nghiền thành cám tại chỗ, Long thiên cũng chỉ bàng quang đứng nhìn nói một câu báo ứng mà thôi.

Trương Lâm muốn mở miệng nói một câu cảm ơn, nhưng nhìn thấy Long Thiên lại thôi. Long Thiên là bóng ma lớn của cô ta, năm đó cô ta lừa dối Tiểu Nam Tử, lúc đang quấn lấy tên đàn anh khối trên con nhà giàu thì Long Thiên và Phong Ức Không đạp tung cửa xông vào, không nói năng gì, trực tiếp xông đến ném tên học trưởng con nhà giàu đang trần truồng kia từ tầng bốn xuống, dọa cho Trương Lâm một phen thừa sống thiếu chết, rồi lạnh lùng ném lại một câu, dám báo cảnh sát thì sẽ giết cả nhà cô.

Mặc dù sau đó tên con nhà giàu đó may mắn không chết, nhưng đừng nói đến báo thù mà còn phải theo ông già nhà hắn đến tận cửa xin lỗi, kết quả hai bố con nhà đó ngây ngốc đứng ngoài không được bước vào cửa nhà họ Long, ở trước cửa còn bị đánh một trận, đánh xong rồi còn đứng lên cười nói xin lỗi, quỳ gối dập đầu gần cả ngày rồi mới dám rời đi.

Từ đó Trương Lâm mới biết, cái tên suốt ngày dính lấy Tiểu Nam Tử kia nhìn thế nào cũng không thấy giống công tử nhà giàu, hóa ra lại chính là đại thiếu gia của tập đoàn Tượng Quốc tiếng tăm lẫy lừng, cũng vì chuyện này mà Trương Lâm mới không dám tiếp tục học ở thủ đô nữa.

Long Thiên và Tiểu Nam Tử về chỗ của mình, Tiêu Ngọc Phong và Diệp Yêu Tinh đi dọn dẹp hậu trường. Chuyện tối nay nói lớn cũng không lớn mà nói nhỏ thì cũng không phải, nhưng với mối quan hệ của Long Thiên thì hai người họ biết nên làm thế nào để chuyện lớn hóa nhỏ.

"Này tên thư sinh, có phải anh có bệnh về thần kinh không?", Vương Manh Manh nhìn Tiểu Nam Tử như nhìn một tên ngốc hỏi.

Tiểu Nam Tử vui vẻ nói: "Đúng vậy, tôi có bệnh chó điên, tôi mà cắn cô một cái thì cô cũng bị giống tôi đó".

Nói xong còn giả vờ lao lên cắn, Vương Manh Manh hét lên một tiếng ‘đồ thần kinh’, vội vàng né lùi về phía sau, Vương Lệ Trân bảo em gái mình im lặng, sau đó cũng biết ý không hỏi gì nhiều.

Tiểu Nam Tử lấy khăn giấy lau tay, vẻ mặt ngại ngùng nói: "Chị dâu, để cô chê cười rồi".

"Không sao", Vương Lệ Trân trả lời một câu.

Long thiên rót rượu rồi đưa tới nói: "Cậu vẫn còn nhớ thương lưu luyến cô ta sao?"

Tiểu Nam Tử nhận lấy chén rượu cười khổ nói: "Không, lúc đó tôi mới có mười sáu tuổi, chưa biết gì, giờ đã hiểu rồi".

Long Thiên cười nói: "Năm nay cậu bao nhiêu tuổi?"

Tiểu Nam Tử không nhớ tuổi mụ và tuổi thật rất nghiêm túc nghĩ rồi nói: "Hai mươi tư? Hay hai mươi lăm nhỉ?"

Long Thiên vỗ vai Tiểu Nam Tử nói: "Vậy cậu vẫn nhớ rất rõ cậu gặp cô ta năm mười sáu tuổi đó".

Tiểu Nam Tử im lặng, ngây ngốc nhìn ly rượu, sau đó hít một hơi thật sâu nói: "Đều là chuyện đã qua rồi, cũng không thể nối lại tình cũ được đâu nhỉ? Đạm Ngạo Nam tôi đâu có bản lĩnh đó, điều hối hận duy nhất là năm đó sao không sơ múi gì cô ta cho rồi, lại để tiện cho thằng khác nó chén".

Long Thiên cầm cốc rượu lên nói: "Nào, uống cho một kiếp nhân sinh chết tiệt này nào".

Có một vài người, một vài chuyện không phải bạn nói quên là sẽ quên được, nếu không thì trên đời này làm gì có nhiều nam nữ si tình như vậy chứ?

Trương Lâm đúng là vẫn không có dũng khí tới nói một câu cảm ơn, hơn nữa còn vội vàng chuồn mất, Tiểu Nam Tử cũng không qua xem, cứ ngồi uống rượu. Sở dĩ tối nay anh ra mặt một nửa là vì không cam tâm, còn một nửa là vì tính cách sai bảo, nói thật một câu, năm đó anh ta không nỡ cho cô ta một cái bạt tai, thì những tên đàn ông khác có tư cách đó sao?

Đã vững chắc trở thành con rể nhà họ Đoàn rồi, Tiểu Nam Tử hoàn toàn không cần thiết phải dây dưa với Trương Lâm nữa. Anh ta đã không còn là một cậu nhóc ngây thơ hồi đó nữa rồi, những phong cảnh mà bây giờ anh ta nhìn thấy là thứ mà cả đời Trương Lâm cũng không thể nhìn được. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, anh ta có thể trưởng thành được đến ngày hôm nay, suy cho cùng vẫn phải cảm ơn Trương Lâm, là cô ta đã đâm một nhát dao khiến anh ta phải trưởng thành, nếu không thì e là bản thân hiện giờ vẫn chỉ là cọng rơm cọng rạ ở đâu đó, vô tri vô giác qua một kiếp người mà thôi.

Nghĩ đến đây, Tiểu Nam Tử đột nhiên thở dài một hơi, châm một điếu thuốc lên hút, ngậm điếu thuốc trên miệng nói: "Ha ha, cậu đừng lo cho anh, anh đây sẽ không đi vào vết xe đổ đó nữa đâu, cũng sẽ không thua trong tay một người phụ nữ đến hai lần đâu. Đúng rồi, câu nói kinh điển mà Phong Ức Không an ủi tôi năm đó là gì ấy nhỉ?"

Long Thiên phả một hơi khói nhắc lại nói: "Một trong những quy tắc của Phong Ức Không, muốn bay lên được đều phải rơi xuống nơi bắt đầu".

"Đúng đúng đúng, đúng là văn vẻ thật!"

Tiểu Nam Tử cười điên cuồng, cười đến nỗi chảy nước mắt, đương nhiên sau đó anh ta không thừa nhận, rất lâu rất lâu sau có đánh chết cũng không thừa nhận.
Chương 143: Tiểu Nam Tử

Đêm hôm đó mọi người đều rất vui vẻ, sau khi Tiêu Ngọc Phong và Diệp Yêu Tinh dọn dẹp hiện trường xong thì cũng quay lại uống rượu cùng nhóm Long Thiên. Sau khi thấy trạng thái như vậy của Đoạn Ngạo Nam thì hai người cũng đã phần nào hiểu ra là chuyện gì, có ai là không có chuyện tình thời thanh xuân chứ, người phụ nữ bị bắt nạt kia tám đến chín phần là có mối quan hệ không nói rõ được với Đạm Ngạo Nam. Đương nhiên hai người cũng không lắm chuyện đi hỏi, câu chuyện lại bi thảm như vậy hỏi cũng có ý nghĩa gì đâu, chi bằng cứ uống rượu đi vậy.

Sắc mặt Đạm Ngạo Nam có chút kỳ lạ nghe một cuộc điện thoại, sau khi quay lại đã nói với Long Thiên: "Có thể tôi phải ở lại đây mấy ngày, Đoàn Tử Long đã giao chuyện hợp đồng của các cậu cho tôi rồi".

Ngữ khí của Tiểu Nam Tử rất bình tĩnh, dường như đã biết trước người mà anh ta phải gọi là chú nhỏ ở bên trên kia sẽ sắp xếp như vậy, dù sao Long Thiên cũng ở đây mà, anh ta cũng là lựa chọn phù hợp nhất để đảm nhiệm việc hợp tác với tập đoàn Vương Thị. Tiểu Nam Tử là một cao thủ tình báo, những tin tức bên lề được đồn thổi ở thủ đô anh ta cũng đều đã nghe qua hết rồi. Hiện giờ Đoàn Ân Long đang nằm viện, người nhà họ Đoàn lúc này cũng chẳng có tâm trí để quan tâm chút chuyện nhỏ nhặt này, cũng không thể để Đoàn Tử Long, người được gọi là tình địch hợp tác với tập đoàn Vương Thị. Nếu làm như vậy thì Long Thiên ở tập đoàn Vương Thị sẽ thấy thoải mái sao?

Trước khi Vương Lệ Trân đến, Long Thiên đã nói thân phận của Tiểu Nam Tử cho cô nghe rồi, là con rể tương lai của nhà họ Đoàn, đáng được coi trọng. Hiện nay Đoàn Tử Long lại giao đơn hàng trị giá tận năm mươi triệu cho Tiểu Nam Tử, đủ để chứng minh nhà họ Đoàn đã bắt đầu coi trọng người con rể này rồi. Đương nhiên trong đó ngoài là vì muốn hợp tác vui vẻ, thì vẫn hoặc là nể mặt nhà họ Long hoặc là nể mặt Cừu Đông Thanh, chuyện này cần phải cân nhắc kỹ. Nhưng nói đi nói lại thì Tiểu Nam Tử vẫn là người đại diện phù hợp nhất, doanh nhân tên Đoàn Tử Long ở thủ đô kia quả thật là danh bất hư truyền, biết nên làm thế nào để tạo danh tiếng tốt cho mình.

Vì vậy Vương Lệ Trân cũng giao luôn hợp đồng năm mươi triệu này cho Long Thiên. Về phần nữ yêu đao ở mãi tận thủ đô kia vẫn cứ muốn đánh một đòn phủ đầu thì cô cũng không phải vội vàng quyết chiến với cô ta, dù sao phần thắng hiện nay đã ở bên phía cô rồi, người nên sốt ruột đương nhiên không phải là cô.

Qua đôi câu vài lời, Diệp Yêu Tinh cũng phần nào đoán ra được thân phận của Tiểu Nam Tử, cô ta cảm thấy rất may mắn vì mình vừa nãy đã đứng cùng thuyền với người này. Nếu như nói tối nay ai là người thu hoạch tại hiện trường nhiều nhất thì có lẽ là cô ta. Vừa kết được thiện duyên với Tiêu Ngọc Phong, vừa làm quen được với nhà họ Đoàn ở thủ đô. Một cô gái thực tế vẫn luôn sống cẩn thẩn như cô ta đương nhiên hiểu được phải lợi dụng những mối quan hệ này như thế nào để có lợi cho mình, vậy là lại thêm phần có thiện cảm với Long Thiên.

Trong vòng quan hệ lớn có vòng quan hệ nhỏ, hết vòng này đến vòng khác, phức tạp nhưng rất sinh động.

Long Thiên cười nói: "Đoàn Tử Long quả thật là một thiên tài, thông minh hơn tên ngốc Đoàn Ân Long kia nhiều".

Thật ra Long Thiên khá đồng cảm với tên tình địch trong ấn tượng này, vì cô con dâu được nhà mình nuôi từ bé kia mà đến giờ đã hơn bốn mươi tuổi nhưng vẫn chưa kết hôn, một lòng một dạ với cô ta. Ban đầu khi cô con dâu đó dùng cách nguyên sơ nhất để thăng tiến, Đoàn Tử Long không ít thì nhiều cũng có sự giúp đỡ, cũng không mong nhận được báo đáp, vậy đã đủ thấy si mê đến cỡ nào rồi. Trước khi Long Thiên đến Quỷ Môn đã trêu ghẹo để Cừu Đông Thanh đi theo Đoàn Tử Long, kết quả là Cừu Đông Thanh giận đến nỗi nửa năm không thèm nói chuyện với Long Thiên, dọa cho Long Thiên sợ không dám nói những lời như vậy nữa.

"Ha ha, tên anh vợ kia của tôi chỉ là một tay công tử bột thôi, sao có thể so sánh được với Đoàn Tử Long chứ, mấy năm nay nếu không phải do Đoàn Tử Long đi đằng sau dọn dẹp cho thì chắc đã đắc tội với không ít người rồi. Nếu không phải anh ta là gia chủ đời kế tiếp thì ông cụ chắc đã đem gậy đánh chó gia truyền ra để gõ vào đầu anh ta rồi", Tiểu Nam Tử cười ha ha, rồi lại nhìn Vương Lệ Trân nói: "Chị dâu, sau này chúng ta là đối tác rồi, mong được chỉ bảo giúp đỡ thêm".

"Đương nhiên vậy rồi", Vương Lệ Trân cười nói.

Long Thiên vì vậy mà rất vui mừng, dù sao Tiểu Nam Tử mà ở Bắc Hải thì những lúc anh buồn chán cũng có người cùng chém gió giải sầu. Còn đối với Tiểu Nam Tử mà nói, đây hoàn toàn là một cơ hội thể hiện bản thân ngàn năm có một.

Cả nhóm uống đến tận ba giờ sáng mới rời quán bar Lily, Tiêu Ngọc Phong về trước, Long Thiên hộ tống chị em nhà họ Vương về nhà, chỉ có Tiểu Nam Tử là cô đơn lẻ loi một mình lái xe về, kết quả là vừa đến bãi đỗ xe, còn chưa lên xe thì đã nhìn thấy một cô gái đang ngồi xổm ở đó đợi, mở to đôi mắt long lanh ngấn nước nhìn anh, đây không phải là Trương Lâm thì còn là ai nữa?

Tiểu Nam Tử nghĩ ngợi một lát rồi chủ động đi tới ngồi bên cạnh cô ta, châm một điếu thuốc lên hút nói: "Sao còn chưa về?"

"Em muốn nói chuyện với anh", ánh mắt Trương Lâm phức tạp nhìn người đàn ông đã từng bị cô ta vứt bỏ, nhẹ giọng nói: "Đạm Ngạo Nam, anh đúng là đã thay đổi rất nhiều rồi".

"Cô cũng vậy, huề nhau".

"Anh đang mắng em à?"

"Không, tôi mắng cô làm gì, có điên mới làm vậy", Tiểu Nam Tử ngước nhìn lên trời ngẩn người nói: "Đều là học theo cuộc sống cả thôi, dù sao ai cũng phải trưởng thành, sống đến già, học đến già, cho dù không thích đọc sách thì khi bước chân vào xã hội cũng vẫn cần phải tiếp tục bổ sung. Việc này cũng giống như trò chơi điện tử trước đây tôi hay chơi, mỗi nhân vật đều cần thường xuyên nạp máu, nạp tài nguyên, không ngừng nâng cao kỹ năng, như vậy mới có thể đánh bại được Boss ngăn cản trên đường. Tôi không thể cả đời sống như một tay mơ được".

Trương Lâm nhìn Tiểu Nam Tử hỏi nhỏ: "Em vẫn luôn muốn hỏi anh một chuyện, anh luôn quấn lấy Long Thiên là vì ngay từ đầu anh đã biết anh ấy là đại thiếu gia của tập đoàn Tượng Quốc sao?"
Chương 144: Người bình tĩnh nhất

Tiểu Nam Tử sững sờ một lát rồi cười nói: "Không phức tạp như cô nghĩ đâu, dù cho Tiểu Hổ Tử có là một tên nghèo kiết xác thì tôi vẫn coi cậu ấy như anh em, chuyện này không liên quan gì đến việc có tiền hay không. Trên đời này đàn ông không vì tiền hay phụ nữ mà đâm sau lưng anh em không nhiều. Nếu như nhất định phải nói tại sao lại thân thiết với cậu ấy đến vậy thì chính là vì Tiểu Hổ Tử có quá nhiều ưu điểm mà tôi không có, khả năng kiềm chế, sự kiên trì, và cả sự cố chấp đạt được mục tiêu mà cậu ấy đã chọn. Trong cái nhóm nhỏ đó của tôi, tôi là người nghèo nhất, Phong Ức Không là người hay rao giảng nhất, anh Thái là người bướng bỉnh nhất, nhưng tôi chắc chắn, nếu như chúng tôi đều gặp phải khó khăn thì người bình tĩnh nhất lại là Tiểu Hổ Tử. Trước đây tôi đã từng đùa rằng nếu Tiểu Hổ Tử mà là con gái thì nhất định phải cưới về, thật ra nói ngược lại nếu tôi mà là phụ nữ thì chắc chắn cũng muốn gả cho cậu ấy".

Trương Lâm thở dài một hơi, nhẹ giọng nói: "Làm bạn với những cậu ấm cô chiêu như Long Thiên và Phong Ức Không có mệt không?"

Tiểu Nam Tử vẻ mặt không để tâm, có chút mù mờ hỏi: "Mệt?"

Trương Lâm tự giễu một tiếng nói: "Là do em nghĩ nhiều rồi, nói thật lòng đi, anh có hận em không?"

"Trước đây ít nhiều cũng có một chút, nhưng bây giờ hết rồi", Tiểu Nam Tử thật thà trả lời.

Đối với chuyện đã lỡ, tốt nhất nên cố gắng chúc phúc, câu nói này là do Tiểu Hổ Tử đã dạy anh ta, Tiểu Nam Tử vẫn luôn ghi nhớ trong lòng. Hơn nữa nghĩ kỹ lại thì Trương Lâm không làm gì có lỗi với anh ta, giữa một người là con nhà triệu phú và một người là con nhà nghèo, nếu anh ta là Trương Lâm thì cũng sẽ chọn vế trước, có thể lúc mới đầu thì còn có suy nghĩ oán hận, nhưng sau này hoàn toàn đã không còn nữa, chỉ là có một chút khúc mắc mà cả đời cũng không nói ra được.

Ánh mắt Tiểu Nam Tử ôn hòa, cũng không còn ra vẻ hút thuốc thâm trầm như hồi còn trẻ lông bông nữa, hơn nữa giờ anh ta cũng không nghiện thuốc nữa, không hút cũng chẳng sao, chỉ là lúc ở cùng với Trương Lâm vẫn cảm thấy nếu không tìm việc gì đó làm thì sẽ có chút không được tự nhiên.

Trương Lâm nhìn Tiểu Nam Tử chậm rãi nói: "Anh biết không? Tại sao lúc đó em lại hẹn hò với anh, ngoài việc anh đẹp trai ra thì bởi vì anh dường như giống một đứa trẻ vĩnh viễn không lớn được, ở bên anh không cần phải lo lắng anh sẽ làm tổn hại đến em. Em và anh giống nhau, đều là con nhà nghèo, nhưng lại có chút kiêu ngạo, người như vậy sẽ càng dễ đi nhầm đường, em chính là một ví dụ, muốn dựa vào đàn ông để hóa phượng hoàng. Cuối cùng điều quan trọng nhất cũng đã đánh mất, cả người lẫn vật chất đều trắng tay, nói cho cùng chẳng qua cũng là tự làm tự chịu".

Tiểu Nam Tử do dự một lát, rồi nhẹ nhàng nói: "Trương Lâm, cho dù cô thấy tôi mạnh miệng hay không, nhưng tôi muốn nói một câu, ai mà chẳng có lúc làm sai, cũng không cần phải sợ đi nói xin lỗi ai, nhưng đừng vì bất cứ ai mà thay đổi mình, tự mình cảm thấy sống ổn là được. Nếu như thật lòng thích ai thì hãy tình nguyện hi sinh vì người đó, nhưng cũng phải để bản thân được vui vẻ".

Trương Lâm cúi gằm mặt, giữ vẻ trầm mặc. Điện thoại của Tiểu Nam Tử vang lên không đúng lúc, là Đoàn Ân Khiết gọi tới, Tiểu Nam Tử không tránh mặt Trương Lâm, mà trực tiếp nghe điện thoại: "Vợ à? Nhớ anh sao? Có thể anh sẽ phải ở lại Bắc Hải mấy hôm, ừ, xong chuyện anh sẽ về ngay, anh biết em muốn ăn mấy món đặc sản ở đây, anh hứa sẽ mang về cho em, em ngủ sớm đi, anh yêu em".

Cúp điện thoại xong, Tiểu Nam Tử dập thuốc, Trương Lâm ngẩng đầu lên nở một nụ cười còn khó coi hơn cả khóc nói: "Về đi, em tự về được rồi".

Tiểu Nam Tử cũng không nói sẽ đưa cô ta về, bởi vì anh biết trường hợp gặp mặt thế này sau này sẽ không có nữa, anh chỉ đứng dậy nói: "Sau này kết hôn nhớ gửi thiệp mời cho tôi, tôi nhất định sẽ cố làm ra vẻ giàu có, gửi lì xì thật dày đấy".

Trương Lâm nheo mắt, vẫy tay nói: "Được rồi, biết rồi".

Tiểu Nam Tử trực tiếp rời khỏi bãi đỗ xe, không tới lái chiếc Ferrari kia nữa, anh không muốn khoe mẽ gì cả, năm đó anh và Trương Lâm đã nợ nhau một lời tạm biệt, anh chỉ muốn hoàn thành cái nghi thức này mà thôi, nhiều hơn cũng không có nữa. Trực tiếp rời khỏi bãi đậu xe, tất cả những gì mà anh có bây giờ là một thế giới giống như thế giới của cô ta, nhưng gì đã qua thì cứ để nó qua.

Đột nhiên anh dừng bước, quay lại làm mặt xấu nói: "Sau này ai bắt nạt cô, thì cứ gọi Tiểu Nam Tử sẽ tới đánh hắn".

Trương Lâm ngẩn người ở đó, cúi gằm mặt, nước mắt lã chã, cảm giác như mình đã bỏ lỡ một mặt khác của đời người vậy.

"..."

Ở diễn biến khác, Lữ mập vừa đi ra khỏi quán karaoke Huy Hoàng liền ôm lấy cái cột điện nôn thốc nôn tháo, đây gần như là chuyện tối nào cũng diễn ra, quán karaoke Huy Hoàng có thể trở thành quán karaoke lớn nhất ở Bắc Hải thì không thể không lo liệu đầy đủ quan hệ cả chính lẫn tà. Lữ mập ban đầu ngoài việc gọi đàn em cầm dao đi chém người ra, thì một nửa sản nghiệp có được đều là nhờ trên bàn nhậu cả. Đêm nay chủ tịch thành phố dẫn theo một đám quan lại cấp tỉnh tới kiểm tra, Lữ mập đương nhiên phải tiếp đón rồi, rượu tây trộn với bia rồi cả rượu trắng, uống một đống tạp nham thế mà không nôn ra mật xanh mật vàng mới lạ.

Sau khi nôn thốc nôn tháo xong, Lữ mập mới lảo đảo đứng thẳng người lên, trên phố không một bóng người, ông ta đột nhiên híp mắt lại, một chiếc Honda Arcord khá bắt mắt không có biển số dừng trước mặt Lữ mập.

Trương Tử Thành bước từ trên xe xuống đứng trước mặt ông ta cười lạnh nói: "Lữ mập, cậu chủ nhà tôi có lời mời".

"Không đi", Lữ mập không chút do dự trả lời.

"Vậy thì phải chịu khổ chút rồi", Trương Tử Thành híp mắt lại, dự báo sắp ra tay.

Hoàng Đông Lâm vẫn luôn âm thầm đi theo bảo vệ Lữ mập lập tức lao ra, lão Hoàng đã bước một nửa vào cảnh giới cấp Huyền hành động cực kỳ nhanh, như một con báo mạnh mẽ vậy, chỉ là vừa xông ra thì chân trái đã bị một con dao cắm phập vào, quỳ ngã dưới đất, vết thương nhìn mà thấy rùng mình.

Lão Hoàng vẫn muốn đứng lên, hai bên trái phải lập tức có hai thân người đứng ra ngăn cản, trong đó có một tên chính là kẻ đã phi dao, tên còn lại là một tên có khuôn mặt u ám, vẻ mặt lão Hoàng trầm xuống, cảm nhận rất rõ ràng năng lực của hai người này đều ở trên mình, xem ra tối nay lành ít dữ nhiều rồi.

"Lão Hoàng, đừng di chuyển", Lữ mập nói, sau đó nhìn Trương Tử Thành nói: "Tôi đi với cậu".

Đối phương đêm nay có chuẩn bị mà đến, nếu như không làm theo lời hắn nói thì e là sẽ phải bỏ mạng ở đây cùng lão Hoàng mất, hảo hán không sợ cái thiệt trước mắt, Lữ mập không có lý do gì để bản thân phải chết không rõ ràng.

Trương Tử Thành mở cửa xe, tùy tiện phất tay, hai tên thân tín nhà họ Tần kia đang trông chừng lão Hoàng lùi về sau, lão Hoàng nghiến răng nghiến lợi muốn cứu ông chủ bằng bất cứ giá nào.

Nhưng Lữ mập đã ngồi trong xe bình tĩnh nói: "Đừng tới đây, đã cao tuổi rồi, không đáng phải bỏ mạng vì lão mập tôi, về bảo vệ tốt cho Kiều Kiều đi".

Lão Hoàng hổ thẹn cúi cằm mặt, chiếc xe lăn bánh dần biến mất khỏi con phố.
Chương 145: Điểm thật lòng

Lúc này Long Thiên đã đưa hai chị em về nhà họ Vương, Vương Manh Manh uống hơi nhiều nên đi đứng loạng choạng, vẫn cần Vương Lệ Trân dìu, trên xe cứ luôn miệng nói lung tung, đại loại là chửi Long Thiên, Long Thiên đang lái xe cũng đành giả vờ như không nghe thấy, anh biết Vương Manh Manh thấy chị mình bị thiệt cho nên mới đề phòng và chẳng có chút thiện cảm nào với người tự nhiên xông vào cuộc sống của chị gái cô ta là anh. Chuyện này cũng không trách được, dù sao người mà từ nhỏ đến lớn Vương Lệ Trân yêu thương nhất là Vương Manh Manh, đương nhiên cô nàng không muốn thấy chị gái mình bị thiệt thòi rồi.

Cũng giống như Long Thiên đối với Long Sơn Báo vậy, ban đầu hai anh em cùng cha khác mẹ này rất ghét nhau. Lúc Long Sơn Báo còn nhỏ đã không ít lần bị Long Thiên đánh nhưng tên nhóc này tính cách lại giống với Long Thiên Tượng hơn Long Thiên, lần nào bị đánh xong cũng không khóc, càng không đi tìm mẹ nhỏ mách, chỉ âm thầm tìm cơ hội trả thù. Những năm đó đã bày không ít trò đùa dai, nhưng lần nào đến cuối cùng người đen đủi vẫn là Long Sơn Báo.

Sau này sở dĩ trở thành cái đuôi nhỏ của Long Thiên là vì có một lần tên nhóc này đang chơi ở khu vui chơi Kim Sa thì bị người ta cho một cái bạt tai, lúc về nhà đỏ hết một bên mặt, mẹ nhỏ đau lòng quá nên cứ khóc lóc, Long Thiên Tượng chỉ lạnh lùng liếc một cái rồi nói chưa chết là được. Long Thiên ở đó liền nhảy đổng lên mắng Long Thiên Tượng bố là cái thứ gì thế, người ta đánh con bố mà bố không thèm quan tâm, khiến Long Sơn Báo luôn coi Long Thiên là đối thủ cạnh tranh được phen sửng sốt ngẩn cả người.

Đêm hôm đó Long Thiên đi ra ngoài, dẫn theo Tiểu Nam Tử và Phong Ức Không, thủ một con dao găm tìm đến nhà của tên đại ca xã hội đen ở thủ đô đó, ngồi đợi đến nửa đêm, cuối cùng cũng tóm được cơ hội, Long Thiên lao lên đâm một nhát vào bụng hắn nhưng không đến nỗi chết người. Long Sơn Báo lén lút theo dõi từ chỗ cách đó không xa thấy vậy mà nước mắt lưng tròng. Từ đó về sau liền tự nguyện trở thành cái đuôi nhỏ của Long Thiên, đánh cũng không đánh trả, chửi cũng không chửi lại nữa. Còn về phần tên xã hội đen đó thì chẳng biết biến mất khỏi cuộc đời như thế nào, Long Thiên cũng không nghĩ nhiều, ban đầu cũng bất an một thời gian, nhưng lâu không thấy động tĩnh gì nên dần dần quên luôn.

Long Thiên vốn dĩ chỉ có thành kiến với mẹ đẻ của Long Sơn Báo, còn chẳng ghét bỏ gì Long Sơn Báo, sau này dù đứa trẻ này có trở thành kẻ tranh đoạt tài sản với anh giống như trên phim truyền hình cũng được, mà tiếp tục làm cái đuôi chẳng ra sao suốt ngày lẽo đẽo đi theo nghe Long Thiên sai bảo cũng được, dù ngoài miệng không thừa nhận nhưng trong lòng anh vẫn coi Long Sơn Báo là em trai ruột của mình.

Cả một đời trốn ở nhà họ Long luyện nhân đạo, Công Tôn vô địch, người được coi như một nửa là sư phụ của Long Thiên đã từng nói người biết đặt mình vào hoàn cảnh của người khác mới là người có tấm lòng bồ tát. Long Thiên vẫn luôn bảo vệ cho em trai mình như vậy, lẽ nào còn không thể hiểu được Vương Manh Manh cũng muốn bảo vệ cho Vương Lệ Trân sao?

Dù sao chẳng phải đều như nhau cả sao?

Nhưng Long Thiên vẫn luôn giữ thái độ bình thản vẫn bị một câu nói của Vương Manh Manh lúc về đến nhà làm cho tức gần chết.

Nguyên do là Vương Manh Manh vừa bước vào đến nhà đã gào lên nói: "Chị, em ngủ với chị!"

Vương Lệ Trân đương nhiên hiểu ý của Vương Manh Manh, cô ta ngủ với mình thì Long Thiên chẳng phải hết cách trèo lên giường của mình sao, thế là Vương Lệ Trân có chút áy náy nhìn Long Thiên, Long Thiên đành giả vờ độ lượng xua tay, ra hiệu không so đo.

Vương Lệ Trân mới nhận ra, tức giận chính mình vì sao lại cảm thấy có lỗi, cứ làm như không ngủ cùng anh là có lỗi với anh vậy, nghĩ đến đây Vương Lệ Trân hừ lạnh một tiếng, khôi phục lại vẻ lạnh lùng của mình, làm Long Thiên lại chẳng hiểu gì cả.

Khó khăn lắm mới đưa được Vương Manh Manh đang làm loạn kia lên giường, Vương Lệ Trân đi ra phòng khách, Long Thiên ngồi trên sô-pha, lấy một điếu thuốc ra hút, dáng vẻ nhàn nhã hỏi: "Manh Manh ngủ rồi à?"

"Ừ", Vương Lệ Trân không thèm nhìn khuôn mặt háo sắc kia, mà đi vào trong nhà bếp, mở tủ lạnh lấy đồ uống, tối nay cô cũng uống khá nhiều, mặc dù không say nhưng rất háo nước.

Long Thiên nhìn bóng hình xinh đẹp của Vương Lệ Trân trong bếp, thực sự không chịu nổi liền đứng lên đi vào bếp, Vương Lệ Trân cảnh giác được anh đang đi vào, lập tức đề phòng, nhưng lúc Long Thiên ôm lấy cô từ phía sau thì Vương Lệ Trân tự nhiên lại mềm lòng, cả người không có chút phản kháng nào.

Hai tay Long Thiên ôm chặt lấy chiếc eo thon thả của Vương Lệ Trân, đầu gục vào vai cô nói: "Vợ à, đạn đã lên nòng thì không thể không bắn".

Cảm nhận được ý đồ xấu xa của Long Thiên, Vương Lệ Trân cười nói: "Tự mình giải quyết đi, tôi đến tháng rồi, anh cũng không phải không biết".

"Cho dù chưa tới thì em cũng không cho anh đụng vào, vậy thiên thời địa lợi nhưng chỉ thiếu mỗi nhân hòa thôi, sau này tám đến chín phần là chẳng có cơ hội rồi, anh chỉ khẩn cầu một điều, khi nào thì thời gian thực tập của chúng ta mới hết để chuyển qua thời kỳ thực hành đây?", Long Thiên khổ não nói.

Không để ý đến câu nói bóng gió này của anh, Vương Lệ Trân đẩy anh ra nói: "Đợi khi nào anh thật sự thích tôi rồi tính".

"Anh thật sự đã thích em rồi", Long Thiên lại nói.

Vương Lệ Trân trừng mắt lườm anh một cái, cô đưa ra một đề bài khó mà khiến bất cứ người đàn ông nào cũng đều phải vò đầu bứt tai suy nghĩ, nói: "Tôi không nhắc đến Cừu Đông Thanh ở thủ đô kia nữa, còn cả những hồng nhan tri kỷ có hay không kia của anh, tôi chắc chắn không thể chấp nhận được người đàn ông của mình dây dưa không rõ ràng với những người phụ nữ khác, trước khi cho tôi một câu trả lời rõ ràng thì không được nói thích tôi".

"Anh không thể nào ở bên chị con dâu được nuôi từ bé kia", Long Thiên cười khổ một tiếng nói.

"Tại sao?", Vương Lệ Trân hỏi vặn lại.

Long Thiên lắc đầu, không giải thích, Vương Lệ Trân cũng không truy hỏi vấn đề này, chuyện giữa anh và Cừu Đông Thanh không phải là cô không có hứng thú, nhưng một cây trả lời này là đủ rồi, phụ nữ mà, không phải đều dễ dàng thỏa mãn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK