• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 96: Khơi mào cuộc chiến giá cả

Haiz, phụ nữ đúng là thứ lắm chuyện phiền phức.

Long Thiên tự ai tự oán một câu mà bất kể người đàn ông nào nghe được cũng muốn đánh chết anh.

"..."

Hơn mười hiệu thuốc quy mô lớn cùng quay lưng, đây là chuyện lớn, cả tập đoàn Vương Thị gần như có thể dùng hai chữ rung chuyển để miêu tả. Đặc biệt là nhân viên phòng kinh doanh, đại đa số các đơn trả hàng của hiệu thuốc khiến họ khổ sở không nói nên lời, vốn dĩ họ còn đang mong đợi kiếm được thêm phần trăm từ những đơn hàng này, nhưng xem ra bây giờ ngay đến lương cơ bản cũng không đảm bảo được nữa rồi. Dù sao cứ tiếp tục thế này thì công ty chắc chắn sẽ cắt giảm nhân sự.

Trưởng phòng kinh doanh Hoàng Phương Phi càng như ngồi trên đống lửa hơn, sáng sớm trong buổi họp đã nghe Vương Lệ Trân nói những ngày tới đây có thể sẽ rất khó khăn, mọi người hãy cùng nhau cố gắng vượt qua. Hoàng Phương Phi còn chưa biết chuyện gì xảy ra, cứ tưởng chỉ là những lời nghiêm khắc thúc giục hàng ngày của chủ tịch Vương. Mãi đến sau khi bốn người cấp dưới liên tiếp báo cáo thì cô ta mới tối sầm mặt lại, sốt ruột cử người đi thăm dò tin tức. Sau đó mới biết công ty dược phẩm Tần Thị đã phát động trận chiến cạnh tranh giá, hơn nữa trước khi trận chiến xảy ra họ còn không nhận được bất cứ tin tức nào. Vừa bùng nổ ra đã khiến người ta sợ hãi như vậy, hơn mười nhà thuốc quy mô lớn đồng loạt trả hàng. Công ty dược phẩm Tần Thị lần này thật sự đã quyết tâm chi một khoản tiền khổng lồ để dập chết tập đoàn Vương Thị.

Hoàng Phương Phi đã gắn bó với Vương Thị nhiều năm như vậy, mặc dù không ít biến cố nhỏ đã xảy ra, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên gặp phải phong ba bão táp thế này, nên nhất thời có chút hoảng loạn. Cô ta đích thân đến văn phòng của Vương Lệ Trân để hỏi sắp tới đây phải ứng phó thế nào, kết quả đối phương lại chỉ nói đúng một câu làm tròn bổn phận là được. Hoàng Phương Phi hiểu tính cách của sếp mình, cô ấy nói như vậy rõ ràng là muốn sống chết đến cùng với đối phương, có chết cũng không chơi trò giảm giá như đối phương, khiến cho Hoàng Phương Phi vốn còn chút hi vọng đã hoàn toàn bị dập tắt.

Lãnh đạo thì vẫn bình tĩnh, nhưng bản thân ở tiền tuyến dù sao cũng phải có chút cống hiến chứ, người ta bỏ ra hàng triệu tiền lương một năm để thuê cô về không phải là để chơi, mà là để giải quyết vấn đề.

Cho nên buổi đàm phán tối nay với viện trưởng Tạ Văn Đức của bệnh viện Hoa Trung là hết sức quan trọng. Bệnh viện Hoa Trung là bệnh viện đứng đầu ở Bắc Hải, nếu như có thể hợp tác lâu dài thì lợi nhuận mỗi năm không dưới tám con số. Nếu lấy được đơn đặt hàng vào lúc quan trọng thế này thì chẳng khác gì như chết đuối vớ được cọc, vị trí của bản thân cũng có thể nói là nước lên thì thuyền cũng lên.

Lúc đầu Hoàng Phương Phi cũng không xem trọng đơn hàng này lắm, bởi vì kênh tiêu thụ của Vương Thị gần như đã kín chỗ rồi, thêm một đơn này cũng chẳng hơn bao nhiêu, mà bớt đi một đơn này cũng chẳng thiệt là bao. Nhưng giây phút này thì phải thật sự nghiêm túc cân nhắc.

Thậm chí Hoàng Phương Phi còn cảm thấy dù có bị thiệt một chút, để Tạ Văn Đức lợi dụng chút cũng không sao. Cho nên cô ta đã bỏ đi dự định ban đầu, không để Long Thiên đi cùng nữa.

"..."

Khoảng tám giờ tối, sau khi chiếc xe Ferrari biển số thủ đô A sành điệu dừng ở bãi đỗ xe của quán karaoke Huy Hoàng. Hai người bước từ trên xe xuống, một người khoảng hai mươi hai tuổi, vóc dáng gầy gò, mặc một bộ âu phục màu đỏ đậm, gương mặt trông khá giống Trần Quán Hi, ánh mắt hư hỏng rất dễ quyến rũ phụ nữ, trông đẳng cấp hơn mấy tên trai bao bình thường nhiều lần. Đứng bên cạnh là một người đàn ông trung niên khoảng hơn ba mươi tuổi.

Người đàn ông trung niên đó ăn mặc có chút khác người, bên trên mặc một chiếc áo thun bó sát, gần như không che nổi hai cái nhũ hoa của anh ta, bên dưới thì mặc một chiếc quần đũi, đúng kiểu quê mùa điển hình, anh ta tên là Đoàn Ân Long, là đại thiếu gia của nhà họ Đoàn.

"Anh vợ, Tạ Văn Đức này là ai vậy? Sao em chưa từng nghe qua, có quan hệ gì với nhà chúng ta vậy?", ‘Trần Quán Hi’ tò mò hỏi.

Đoàn Ân Long tức giận đứng sang một bên ra vẻ là một người phong nhã hừ lạnh nói: "Nhà chúng ta cái gì, cậu là cậu, tôi là tôi, tôi không biết cậu dùng cách gì mà lừa được Tiểu Tư Tử, nhưng cậu vẫn chưa bước chân vào nhà chúng tôi, cho nên tốt nhất hãy phân biệt rõ ràng thân phận đi. Bảo cậu làm gì thì làm đó đi, hỏi nhiều làm gì".

Đoàn Ân Long rõ ràng rất coi thường 'Trần Quán Hi', tên khố rách áo ôm này chính là loại điển hình muốn bước vào cửa nhà họ Đoàn để được cá chép hóa rồng. Anh ta đã điều tra rồi, tên oắt con này có xuất thân vô cùng bần hèn, nghèo đến nỗi từ xa đã nghe thấy tiếng nghèo. Cũng không rõ em gái nhà mình lại thích điểm gì ở hắn, nửa năm trước về nhà nói nhất định phải lấy hắn, đen đủi hơn là nghe nói anh ta đến Bắc Hải nên nhất định bắt anh ta phải đem tên trai bao này đi cùng để mở mang kiến thức.

"Anh vợ, anh đừng nói chuyện dễ tổn thương người khác như vậy chứ, nếu không phải Đoàn Tư Khiết cầu xin em đi thì em còn lâu mới đến, đang ăn sung mặc sướng ở thủ đô thì đột nhiên lại phải đi xa chịu khổ với anh, em biết kêu với ai đây", 'Trần Quán Hi' vẻ mặt khổ não nói, anh ta biết người đàn ông trung niên này không muốn gặp mình, nhưng chẳng biết làm sao, người ở dưới mái hiên thì không thể không cúi đầu.

Đoàn Ân Long hừ lạnh một tiếng nói: "Không muốn thì cút đi, ở đây bức bối cái gì".

'Trần Quán Hi' tủi thân đi theo, trong lòng nghĩ vẫn không nên đắc tội với người anh vợ này thì hơn, để tránh nhà họ Đoàn vốn đã không ưa mình lại được phen ầm ĩ xì xào. Anh ta chỉ muốn yên ổn làm một mỹ nam tử ăn bám vợ thôi.

Mười phút sau, hai người đi ra khỏi thang máy, còn chưa kịp ngẩng đầu lên nhìn thì Tạ Văn Đức đã đứng sẵn ở cửa đợi đột nhiên cất cao giọng nói: "Cậu Đoàn, em rể, tôi nhớ hai người chết đi được".

"Ôi giời ôi, giật cả mình!", 'Trần Quán Hi' bị giọng nói bất thình lình này làm cho giật mình thiếu chút nữa là tim rớt ra ngoài, hắn không quen ông già đeo kính này, nghi ngờ nhìn Đoàn Ân Long hỏi: "Đây là viện trưởng của bệnh viện nhà các anh đó à?"

Đoàn Ân Long mặc kệ 'Trần Quán Hi', chỉ chú ý đến lời nói khách sáo của Tạ Văn Đức, còn nhắc nhở Tạ Văn Đức, nói: "Lão Tạ à, ông đừng gọi em rể gì nữa, còn chưa bước qua cửa mà".

Tạ Văn Đức không hiểu ý của câu nói này, vẫn cười hớn hở nói: "Đây chẳng phải là chuyện sớm muộn sao? Xin mời, đến Bắc Hải chính là về nhà, tôi đã sắp xếp xong hết rồi, cùng chơi vui vẻ nào".

Ba người chào hỏi rồi đi vào phòng bao, Tạ Văn Đức giới thiệu đơn giản những người trong phòng bao, đại khái đều là những bác sĩ chủ trị của bệnh viện Hoa Trung, có thể đến đây căn bản đều là trưởng các khoa, cho nên vừa vào gặp mọi người, nghĩ phải ngồi cùng mấy ông già này thì 'Trần Quán Hi' không vui nổi.

"Vào đi".

Sau khi Tạ Văn Đức mạnh mẽ rành mạch hô lên một tiếng, khoảng hơn mười cô gái cao tầm trên dưới một mét bảy, trang điểm tươi trẻ xinh đẹp đi vào. 'Trần Quán Hi' lập tức hào hứng, thế này là vui rồi.

"Nào, xếp thành một hàng để chào hỏi các sếp đi", tú bà cười híp mắt nói.

Dường như Đoàn Ân Long không hứng thú lắm, chỉ ngồi uống rượu, Tạ Văn Đức giống như một con chó săn xán tới nói: "Cậu Đoàn, tôi biết cậu không thích những cô gái này, tôi đã sắp xếp cho cậu một cô gái đặc biệt khác rồi".

Đoàn Ân Long lúc này mới ngẩng đầu có chút hứng thú hỏi: "Ở đâu?"

"Vẫn chưa đến sao?"

Tạ Văn Đức chỉ vào Hoàng Phương Phi đang khoan thai đi từ ngoài cửa vào.
Chương 97: Ra vẻ đạo mạo

'Trần Quán Hi' một hơi chọn tận ba bốn cô, không có một chút ý thức rằng bản thân là con rể tương lai của nhà họ Đoàn, hơn nữa lại còn đang ở trước mặt anh vợ Đoàn Ân Long. Đoàn Ân Long cũng đành chịu, nhà họ Đoàn có một người con rể ngu ngốc như vậy sau này anh ta cũng phiền phức rồi.

Tạ Văn Đức là viện trưởng của bệnh viện dưới tay nhà họ Đoàn, thấy con rể và đại thiếu gia đến còn không ra sức nịnh bợ sao, trong lúc Đoàn Ân Long nhìn 'Trần Quán Hi' rất khinh bỉ thì Tạ Văn Đức chỉ vào Hoàng Phương Phi đứng ở cửa, bản thân ông ta cũng sững sờ.

Cũng phải, có ai là không thích người đẹp chứ?

Hoàng Phương Phi vừa đi vào mặc một chiếc áo sơ-mi cổ V trễ nải, bên trong đoán chừng không mặc gì, như ẩn như hiện, nửa thân trên kiêu ngạo của cô ta cũng đủ để đánh bại lập tức mấy cô người mẫu trẻ bên cạnh 'Trần Quán Hi' rồi. Cộng Thêm đôi chân thon dài tỏa sáng chói lóa, muốn thân hình có thân hình, muốn khí chất có khí chất, ngay cả 'Trần Quán Hi' đã thẩm qua vô số phụ nữ cũng phải chấm chín mươi điểm.

Đoàn Ân Long thẳng thừng dùng phản ứng sinh lý để biểu đạt sự yêu thích cao nhất với Hoàng Phương Phi, béo bở cho anh ta rồi, những người phụ nữ đã kết hôn đối với anh ta mà nói có một sức hấp dẫn tuyệt đối. Những người trong giới thượng lưu ở thủ đô đều không dám dẫn vợ đến gặp tên háo sắc này, nếu không thì chắc chắn sẽ tự cắm cho mình cặp sừng trên đầu mất. Đoàn Ân Long một khi nhìn trúng người phụ nữ nào thì không còn chút đạo đức nào cả, cho nên khi nhìn thấy Hoàng Phương Phi, hai mắt của anh ta sáng cả lên, giống như con sói đói vậy.

"Cậu Đoàn, cậu thấy thế nào, có hợp khẩu vị không?", Tạ Văn Đức nhìn đôi mắt sáng như đèn pha của Đoàn Ân Long, vẻ mặt rất tự hào hỏi.

Đoàn Ân Long chùi nước miếng nói: "Quả thực không tệ, có điều lão Tạ à, có ý đồ xấu là không được nhé".

Tạ Văn Đức thầm chửi một câu, ai không biết Đoàn Ân Long háo sắc thế nào chứ, còn giả vờ giả vịt nữa. Ông ta nháy mắt với Hoàng Phương Phi, chỉ vào chỗ bên cạnh Đoàn Ân Long, không nói gì.

Hoàng Phương Phi cũng được coi là một tay lão luyện dày dặn kinh nghiệm chinh chiến, lẽ nào lại không hiểu được ý của Tạ Văn Đức, hơn nữa, vừa vào đã phát hiện Tạ Văn Đức vốn đáng lẽ là nhân vật chính lại không ngồi ở vị trí trung tâm, mà đổi lại là hai người đàn ông. Từ biểu hiện có thể gián tiếp cho thấy thân phận của hai người đàn ông này cao hơn Tạ Văn Đức, có khả năng họ chính là lãnh đạo trực tiếp, suy nghĩ đến trùm cuối đứng sau bệnh viện Hoa Trung kia, Hoàng Phương Phi cuối cùng không hỏi cũng biết hai người này là từ thủ đô đến, hơn nữa còn rất có thể là mang họ Đoàn.

Hoàng Phương Phi đổi sang một nụ cười lịch sự, mặc dù trong lòng rất khó chịu vì Tạ Văn Đức lại coi cô ta như gái bao trong quán karaoke Huy Hoàng, nhưng người ở dưới mái hiên thì không thể không cúi đầu. Hoàng Phương Phi đã từng trải nhanh chóng có thể nhập vai, đang định tới mời rượu thì 'Trần Quán Hi' đột nhiên đứng lên ngăn lại nói: "Người đẹp, có phải chúng ta đã từng gặp nhau ở đâu rồi không?"

Hoàng Phương Phi hơi sửng sốt, 'Trần Quán Hi' dùng giọng nói trầm khàn lại có chút bi thương sặc mùi quý tộc nói: "Nhớ lại năm đó, cô ấy cũng tỏa sáng rực rỡ như cô, lập tức đã thu hút tôi, còn tôi lúc đó vẫn chỉ là một tên phục vụ tự ti không dám bắt chuyện với cô ấy, mỗi ngày đều thầm mong nếu cô ấy có thể nhìn tôi một cái thôi tôi cũng cảm thấy hạnh phúc. Hai năm sau, tôi trở nên thành đạt hơn, lột xác trở về, nhưng giai nhân ngày xưa đã không còn nữa, đáng tiếc vô cùng, chớp mắt đã ngàn năm, lẽ nào kiếp này tôi mãi mãi không thể được gặp lại người xưa đó một lần nữa sao? Ông trời ơi, vậy những cố gắng của tôi có ý nghĩ gì chứ?!"

Cao thủ tán gái gì đây???

Đúng là sến sẩm!

Những người bình thường trêu gái thường đặc biệt vô duyên hỏi mấy câu kiểu như bao nhiêu tuổi? Nhà ở đâu? Tại sao cô lại đẹp như vậy? Hai chúng ta có thể qua đêm với nhau không?

Những lời nói đó thô tục biết bao, hãy nhìn 'Trần Quán Hi' kia xuất khẩu thành văn kìa, dăm ba câu nói đã dựng lên được một câu chuyện bi thương. Mặc dù một ngày anh ta có thể bịa ra một trăm câu chuyện kiểu này, nhưng loại tình cảm bi thương lại giống như cảm giác bị cảm cúm, không thể ngăn lại mà lây lan hết ra khắp căn phòng.

Hoàng Phương Phi nhất thời nhìn tên 'quái vật' này mà không biết phải trả lời thế nào, đã từng gặp loại ba hoa nhưng chưa từng gặp loại ba hoa đến cỡ này. Đoàn Ân Long thiếu chút nữa là đập tay xuống bàn chửi tên khốn này mất nhân tính quá rồi, ngay đến người phụ nữ mà anh vợ để ý cũng muốn giành giật.

Đoàn Ân Long lạnh lùng âm hiểm nhìn 'Trần Quán Hi' nhưng anh ta lại hoàn toàn xem thường ánh mắt của anh ta, anh vợ thì sao? Ai bảo suốt cả dọc đường cứ trừng mắt với mình làm gì, anh đây càng muốn trêu tức đấy!

Hoàng Phương Phi đã phản ứng lại, toát mồ hôi nói: "Chào anh, chào anh".

"Chúng ta có thể gặp nhau ở đây đã là có duyên rồi, nào mời cô một ly", 'Trần Quán Hi' phóng khoáng uống cạn trước.

Hoàng Phương Phi đành uống với anh ta một ly rượu đầy, Đoàn Ân Long cười lạnh nói: "Cậu uống thế là đủ rồi đấy, lát nữa còn phải lái xe".

'Trần Quán Hi' đang muốn phản bác lái xe gì chứ thì có điện thoại gọi tới nên đành ra ngoài nghe. Trong điện thoại chính là giọng nói của Lữ mập, hơn nữa còn dùng giọng điệu đùa cợt nói: "Đến Bắc Hải cũng không nói một tiếng với anh, đủ lông đủ cánh rồi à?"

"Anh mập, em chỉ mới đến thôi mà, đang định lát nữa sẽ đến tìm anh", 'Trần Quán Hi' cười ha ha nói, rõ ràng là bạn cũ của Lữ mập.

"Cậu đến cùng với người nhà họ Đoàn nên anh không qua đó nữa. Anh không có chuyện gì để nói với người nhà đó. Anh ở phòng số 1415 bên trên, cậu lên đây chúng ta nói chuyện. Có chuyện cần làm phiền cậu đó", Lữ mập vui vẻ nói.

‘Trần Quán Hi’ trả lời: “Được, em nói với ông anh vợ em một tiếng rồi sẽ lên”.

'Trần Quán Hi cúp điện thoại xong thì trở về phòng bao, phát hiện tên anh vợ mặt dày kia đã ôm chặt Hoàng Phương Phi ở chỗ của mình rồi, trong lòng anh ta rất coi thường tên anh vợ này, đúng là chẳng hiểu kỹ xảo gì cả. Chưa gì đã lỗ mãng như vậy, con gái nhà người ta còn không biết anh muốn làm gì sao, chưa gì đã để bại lộ mục đích như vậy, đêm nay thành công mới lạ đó.

Đoàn Ân Long càng nhìn Hoàng Phương Phi thì càng thích, vừa nói chuyện vừa động tay động chân. Mặc dù Hoàng Phương Phi rất ghét, nhưng cũng sợ đắc tội với nhân vật lớn này, nên chỉ đành giấu diếm thể hiện chút phản kháng nhỏ, thế mà trong mắt tên Đoàn Ân Long này lại đơn giản chỉ nghĩ là đang chơi trò lạt mềm buộc chặt. Người phụ nữ do Tạ Văn Đức đưa đến chẳng qua cũng chỉ để mua vui thôi mà, chỉ là anh ta không ngờ được cô gái mà Tạ Văn Đức đưa đến lại có tiêu chuẩn cao như vậy.
Chương 98: Cứu nguy

Rượu rót không ngừng, nếu như Hoàng Phương Phi còn không biết những tên đàn ông thối tha này đang giở trò gì thì đúng là uổng công lăn lội ngoài xã hội, uống được ba hiệp, Hoàng Phương Phi hơi choáng váng, mặc dù đã nhắc đến chuyện hợp tác, nhưng Tạ Văn Đức vẫn không chịu nói rõ, khiến cho công việc của cô ta không thể triển khai được, Hoàng Phương Phi cảm thấy chán ghét, liền tìm cớ vào nhà vệ sinh rửa mặt.

Hoàng Phương Phi vừa đi, Đoàn Ân Long vui vẻ nói: “Cô em này rất vừa ý tôi, tối nay nhắm trúng cô ta rồi, cảm ơn Văn Đức, ông khá lắm”.

Được cậu cả nhà họ Đoàn khen ngợi, cái mặt già của Tạ Văn Đức tươi như hoa, sau đó lấy trong túi quần ra một cái túi nhỏ màu xanh rồi mở ra dốc vào tay, sau đó cúi người định bỏ vào ly rượu của Hoàng Phương Phi: “Cậu Đoàn, có thứ thuốc này rồi, cho dù cô ta có là liệt nữ gì đi nữa thì tối nay cũng sẽ chủ động bò lên giường cậu mà thôi”.

‘Trần Quán Hi’ đang định rời đi thì thấy cảnh này, anh ta bất bình tiến tới chặn tay Tạ Văn Đức lại: “Ông làm như vậy là có ý gì hả?”

“He he, cậu chủ, thuốc này gặp nước là tan, không phải chúng ta đang giúp cậu Đoàn tìm chút vui vẻ ư, cậu yên tâm, làm xong việc, ngày mai có kiểm tra nước tiểu cũng không tra ra được gì đâu, chúng ta chụp vài tấm hình nữa, sẽ chẳng xảy ra bất kỳ chuyện gì”, cái mặt già của Tạ Văn Đức hiện ra vẻ vô cùng gian manh, thật khó tưởng tượng lãnh đạo của một bệnh viện cấp thành phố lại có vẻ mặt như vậy.

‘Trần Quán Hi’ có chút kỳ thị: “Không phải tiền trao cháo múc ư? Sao lại dính đến thứ tệ lậu này, anh vợ, chơi thì chơi, chúng ta không thiếu tiền, nhưng con gái nhà người ta không tình nguyện, dùng thứ này có phần đê tiện”.

Tạ Văn Đức nhe răng cười nói, để lộ hàm răng vàng khè: “Ha ha, cậu chủ, cậu yên tâm đi, cần làm gì thì cứ làm, mọi chuyện sẽ đâu vào đó, hơn nữa cô ta còn có chuyện muốn xin tôi, xong việc này, tôi ký hóa đơn chục triệu đó cho cô ta, không biết chừng cô ta còn phải cảm ơn chúng ta nữa là”.

“Con mẹ ông, ông đã hơn 50 tuổi đầu rồi, sao không nói được lời nào giống người thế? Con gái ông đã lớn chưa? Ông không sợ nghiệp quật hay sao?”, ‘Trần Quán Hi’ lật mặt cực nhanh, trở giọng nặng nề, anh ta ghét nhất loại người đê tiện như này, mặc dù bản thân cũng rất xấu xa, nhưng trước giờ không hề làm chuyện cưỡng bức ai, luôn cho mình là người mẫu mực trong số những kẻ cặn bã.

Đoàn Ân Long vốn tưởng Hoàng Phương Phi tự nguyện tới đây kiếm tiền, nhưng với bầu không khí si mê dâm đãng này, mặc dù anh ta cũng không thích cho lắm, nhưng có trách thì trách Hoàng Phương Phi quá đẹp, anh ta không quản nổi dục vọng dưới đũng quần mình, cho dù lát nữa chỉ làm được một lần cũng cam lòng, vì thế Đoàn Ân Long đẩy ‘Trần Quán Hi' ra và nói: “Ở đây không có việc của cậu, tránh ra!”

‘Trần Quán Hi’ lập tức nổi giận, nhưng vẫn kiềm chế, mặc dù anh ta không chấp nhận mấy chuyện kiểu này, nhưng chẳng thể làm gì được, người anh vợ trước mặt thật sự muốn chơi trò cưỡng bức, anh ta lại không có cách nào ngăn cản, dù sao cũng không thể đối đầu với anh vợ được, anh ta đã tính toán rất lâu mới leo lên được chiếc thuyền lớn nhà họ Đoàn, không thể đắc tội với Đoàn Ân Long chỉ vì một cô gái mới nói chuyện vài câu được, tính chính trực thì có đấy, nhưng tuyệt nhiên không nhiều.

“Ha ha, em thật sự không nhìn nổi chuyện này nữa, một đám rồng rắn ô hợp bày trò, anh sớm muộn cũng hại chết cả nhà họ Đoàn thôi Đoàn Ân Long!”, 'Trần Quán Hi' bỏ lại một câu rồi rời đi, mắt không thấy thì lòng không phiền.

Đoàn Ân Long nhổ một bãi nước miếng, coi thường nói: “Bày trò, chuyện của tôi đến lượt cậu quản chắc? Con mẹ nó, không tự xem xem mình là cái thứ rác rưởi gì đi!”

Tạ Văn Đức cảm thấy mình như kiểu con tằm tự nhốt mình trong kén, ông ta ngồi yên một bên không dám lên tiếng, trong lòng suy nghĩ mình nên bỏ thuốc này vào hay là không bỏ đây.

Đoàn Ân Long châm một điếu thuốc, nghiêng đầu sang một bên: “Ông cứ làm chuyện ông cần làm, tôi không thấy gì hết”.

Ý tứ rất rõ ràng, hành động bẩn thỉu này là ông tự nghĩ ra, không liên quan gì đến tôi, tôi chỉ đi ngang qua mà thôi.

Tạ Văn Đức thở phào một hơi, may là cậu Đoàn này vẫn đứng về phe mình, thế là đủ rồi, chỉ cần anh ta vui vẻ, ông ta muốn ngồi ghế viện trưởng này bao nhiêu lâu cũng không thành vấn đề, còn về ‘Trần Quán Hi’ vẫn chưa giải quyết xong kia, ông ta cũng lười quan tâm, đã bằng này tuổi còn giả vờ chính nghĩa, có giỏi thì đưa cô ta đi luôn đi, hơi tí đã sợ mất mặt thì anh hùng cái nỗi gì!

Tạ Văn Đức bỏ viên “kẹo đá” vào ly của Hoàng Phương Phi, ông ta đánh mắt ngầm ý với Đoàn Ân Long, hai người giải thích hoàn hảo cho cái gì gọi là ra vẻ đạo mạo.

Trong phòng vệ sinh.

Hoàng Phương Phi vừa rửa mặt xong đang định đi ra, dựa vào cửa chứng kiến được hết sự việc vừa rồi, điều duy nhất khiến cô ta ám ảnh sâu sắc là Tạ Văn Đức bỏ “kẹo đá” vào ly rượu của mình, cái thứ đó nhìn thế nào cũng biết chẳng phải đồ tốt lành.

Một người dày dạn kinh nghiệm xã hội như Hoàng Phương Phi làm sao không hiểu trò đó là gì, cô ta đã đi tiếp rượu người khác rất nhiều lần rồi, nhưng chưa có ai dám nghĩ đến việc giở trò này, hơn nữa còn dùng thủ đoạn bỉ ổi như vậy, xem ra Tạ Văn Đức to gan lớn mật như thế, đa phần là cậy vào gia thế của cái người họ Đoàn kia.

Vấn đề là giờ phải làm sao?

Chạy?

Không được, nếu bị phát hiện, không chừng sẽ bị cưỡng bức ở đây, hơn nữa kết cục còn rất thảm hại.

Kiếm cớ rồi chuồn?

Đây cũng là việc không có khả năng.

Càng phiền toái hơn là trong vệ sinh không có cửa sổ, muốn bỏ trốn bằng cửa sổ cũng không thể.

Hoàng Phương Phi khóa trái cửa lại rồi ngồi đần trên bồn vệ sinh, cảm giác bất lực tràn ngập trong lòng cô ta, cô ta đúng là dự định lợi dụng đối phương để ký hóa đơn, nhưng không có nghĩa là cô ta chịu dùng xác thịt để trao đổi, Hoàng Phương Phi ngoài mặt phóng đãng bất cần, nhưng thật ra trong lòng vẫn có giới hạn của mình, giả sử tối nay Đoàn Ân Long không cấu kết làm trò bỉ ổi đó, cô ta có thể sẽ có cảm tình với anh ta, có điều giờ đối phương đã lộ rõ bộ mặt khốn nạn, trong lòng Hoàng Phương Phi chỉ còn sự ghê tởm.

Tình thế nguy cấp, cô ta chỉ có thể gọi cứu viện, Hoàng Phương Phi nhớ lại những mối liên hệ của mình, trong đầu nảy ra một ý kiến, cô ta gửi tin nhắn cho Long Thiên.

Nội dung: Chị bị kẹt ở trong vệ sinh phòng 509 quán karaoke Huy Hoàng, mau tới cứu!
Chương 99: Trên giang hồ

'Trần Quán Hi' ra khỏi phòng bao, trực tiếp đi lên phòng 1415, Lữ mập đã đợi sẵn ở trong phòng. Sau khi gặp 'Trần Quán Hi' thì đưa cho anh ta một điếu xì gà rồi vui vẻ nói: "Nhanh thế, sao vậy, địa bàn của anh chơi không vui hay sao?"

'Trần Quán Hi' nhận lấy điếu xì gà bực bội nói: "Không cùng đẳng cấp không chơi nổi, một đám ô hợp, vốn dĩ em còn tưởng Đoàn Ân Long khá ổn, nhưng kết quả là vừa thấy gái đẹp đã không quản nổi thằng nhỏ rồi. Mấy năm nay nhà họ Đoàn đang đi xuống, gia chủ thì đã già, lớp trẻ thì không hiểu chuyện. Nếu nhà họ Đoàn mà còn có thêm vài thể loại như Đoàn Ân Long thì sớm muộn gì cũng lụi bại, một con thuyền lớn phải bị đâm thủng vài lỗ rồi trở thành một con thuyền nát thì chắc mới hài lòng. Nếu em mà là ông Đoàn thì nhất định phải lấy gậy đánh chó gia truyền đánh vài gậy vào đầu tên ngu đó rồi!"

"Nói anh nghe xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?", Lữ mập hào hứng hỏi, dù sao Huy Hoàng cũng là địa bàn của mình, nếu xảy ra chuyện gì thì cũng không hay.

'Trần Quán Hi' không biết thân phận của Hoàng Phương Phi, chỉ đơn giản giải thích qua mọi chuyện, đại khái chỉ là một màn tranh giành gái đẹp. Lữ mập vốn đã quen với chuyện thế này, chuyện của họ thì để họ tự giải quyết, Lữ mập cũng không tiện tham gia vào. Nhà họ Đoàn và nhà họ Long ở thủ đô vẫn luôn nước sông không phạm nước giếng, bên trên chưa có mệnh lệnh thì Lữ mập cũng không đến giao lưu.

"Được rồi, chuyện nhỏ thôi mà, chúng ta không chơi với họ nữa là được", Lữ mập vỗ vai 'Trần Quán Hi' an ủi nói.

'Trần Quán Hi' thở dài nói: "Mẹ nó, mấy anh em ngày trước dù cũng chơi bời nhưng không đến nỗi bẩn thỉu như vậy. Thấy chuyện bất bình vẫn lên tiếng, tuy không có lương tâm nhưng ít nhất không gây tội, tại sao đến khi gia nhập vào giới thượng lưu này thì lại thấy kẻ nào cũng đều ghê tởm như vậy chứ?"

Lữ mập vui mừng nói: "Chứng tỏ cậu đã trưởng thành rồi, có rất nhiều chuyện không thể chỉ dựa vào sức mạnh tuổi trẻ để giải quyết được".

'Trần Quán Hi' hút một hơi thuốc buồn bực nói: "Em biết, nếu không thì lúc trước em đã cho Đoàn Ân Long một bạt tai rồi, anh mập, chúng ta đều bước lên từ đáy xã hội, cũng không dễ dàng gì, em đã mất nhiều thời gian như vậy để trèo lên được cái cây đại thụ như nhà họ Đoàn kia, quá trình gian nan không thua kém gì như hồi đầu anh ở thủ đô sống chết cũng phải bám lấy chú Long như keo chó, những năm gần đây chúng ta cũng coi như có chung tiếng nói, anh nói đi, tìm em có chuyện gì vậy?"

Lữ mập bất đắc dĩ cười nói: "Cậu chủ đang ở Bắc Hải".

Nghe vậy, 'Trần Quán Hi' sững sờ, sau đó mãi mới hưng phấn nói: "Long Sơn Hổ được ném cho chó nuôi cuối cùng đã trở về rồi sao, ở đâu thế? Bỗng dưng bặt vô âm tín bao nhiêu năm như vậy, em phải gọi ra cho một trận mới được".

"Thế nên anh mới gọi cậu tới để nói về chuyện cậu chủ đó, cậu ấy sống ở đây khá vui vẻ, nhưng lại đưa ra cho anh một đề bài khó. Biết chuyện mà không báo, vị lão phật gia ở thủ đô kia mà biết chắc sẽ chạy đến Bắc Hải đánh chết anh mất. Nhưng nếu như lắm lời thì cũng sợ cậu chủ ghim hận trong lòng, nói anh bán đứng cậu ấy, tội danh này anh gánh không nổi, anh đang ở thế tiến thoái lưỡng nan. Cậu không giống anh, cậu đi nói giúp anh vài câu, anh cũng dễ làm việc", Lữ mập chớp chớp mắt nhìn vị cứu tinh trước mặt.

'Trần Quán Hi' lườm Lữ mập một cái rồi nói: "Giờ nói thế nào thì anh cũng là một nhân vật tiếng tăm lẫy lừng ở Bắc Hải rồi, sao vẫn nhát cáy như ngày xưa thế?"

"Nhân vật cái rắm gì, không có cậu chủ thì giờ anh vẫn chỉ là một con chó thôi", Lữ mập nghiêm túc nói: "Chuyện này không đùa được đâu, con gái của anh và cậu chủ có chút hiểu lầm, thời gian trước anh còn suýt chút nữa sai lão Hoàng đi làm chuyện hồ đồ cơ. Cậu đi làm lá chắn trước đi, hẹn giúp anh dùng bữa với cậu ấy, tiện thể giải quyết hiểu lầm này. Nếu như chuyện này thành công, sau này cho dù cậu có bảo anh mập này của cậu đi giết người thì anh cũng quyết không từ chối".

"..."

Tại phòng bao của quán karaoke Huy Hoàng, Hoàng Phương Phi đã ở trong nhà vệ sinh gần nửa tiếng đồng hồ, vẫn đang đợi Long Thiên trả lời tin nhắn, nhưng anh lại nhẫn tâm không nhắn lại một tin nào, khiến trong lòng Hoàng Phương Phi nghi ngờ, anh không nhận được hay là giả vờ không nhận được tin nhắn đây?

Nghĩ lại cũng phải, quan hệ giữa mình và Long Thiên cũng chỉ là đồng nghiệp mà thôi, cho dù anh ấy không tới thì cũng chẳng có gì lạ.

Bên ngoài nhà vệ sinh, rõ ràng Đoàn Ân Long đã không đợi nổi hỏi: "Chuyện gì vậy? Người phụ nữ kia đâu?"

"Không biết nữa", Tạ Văn Đức ra hiệu với hai tên đô con bên cạnh nói: "Hai cậu đi tìm xem".

Hai người này biết không thể đắc tội với vị khách quý này cho nên cũng đành phải đứng lên đi về phía nhà vệ sinh, gõ cửa hỏi: "Cô Hoàng, cô có ở trong đó không?"

Vừa nghe tiếng gõ cửa, Hoàng Phương Phi giật thót người, chỉ có thể nói vọng ra: "Tôi đang đi vệ sinh!"

"Đi vệ sinh cái quái gì, mở cửa, lôi cô ta ra!", Đoàn Ân Long uống mấy chén rượu vào nên đã có chút lâng lâng, lộ bản chất vô liêm sỉ quát lên.

"Các người đợi một chút".

"Đợi cái rắm!"

Tạ Văn Đức quát lên một tiếng, hai tên đô con kia dùng chân thô bạo đạp lên cửa nhà vệ sinh, Hoàng Phương Phi nhìn cánh cửa bị lung lay, thật sự có chút sợ hãi, cũng không nghĩ nhiều nữa mà trực tiếp gọi điện thoại cho Long Thiên.

Nhưng rất tiếc không có người nghe máy, tim Hoàng Phương Phi như rơi xuống vực thẳm, cọng rơm cứu mạng cuối cùng đã mất rồi, quả nhiên tay Long Thiên này sẽ không đến cứu mình.

Mà lúc này cửa đã bị đạp tung ra rồi, hai tên đô con trực tiếp đứng trước mặt Hoàng Phương Phi, một tên tiến đến lại gần túm lấy tay Hoàng Phương Phi giật lấy điện thoại ném luôn vào bồn cầu.

Lần này xong thật rồi.

Hoàng Phương Phi hoàn toàn tuyệt vọng, hai tên thô bạo kéo Hoàng Phương Phi ra ngoài, Tạ Văn Đức cười lạnh nhìn Hoàng Phương Phi nói: "Cô Hoàng, chúng ta người ngay không nói chuyện vòng vo, không phải cô muốn có đơn đặt hàng của bệnh viện Hoa Trung sao? Chỉ cần đêm nay cô phục vụ tốt cậu Đoàn thì ngày mai tôi lập tức sẽ ký hợp đồng với cô".

Hoàng Phương Phi quả thật muốn có được đơn đặt hàng này, nhưng cô không thích cách xử lý của Tạ Văn Đức nên mở miệng chửi: "Tạ Văn Đức, mong ông hãy tự trọng chút, tôi không phải đến để bán thân!"

Dám coi thường ông ta trước mặt Đoàn Ân Long, nét mặt của Tạ Văn Đức cho thấy ông ta sắp không nhịn được nữa, ông ta đã lộ bộ mặt thật nên không cần thiết phải giả vờ ra vẻ bộ dạng giáo sư cao thượng nữa, đùng đùng xông tới cho một cái bạt tai rồi nói: "Con đàn bà thối tha, rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt, cậu Đoàn nhìn trúng cô là phúc phần của cô, còn giả vờ cái gì, tôi lập tức cho người thay cô bây giờ đó!"
Chương 100: Thù không đội trời chung

Sau khi trở thành quản lý cấp cao của công ty thì lâu rồi Hoàng Phương Phi không phải chịu cảm giác nhục nhã thế này, cô ta bất giác đỏ hốc mắt nói: “Tạ Văn Đức, nếu ông không chịu để tôi đi thì tôi sẽ báo cảnh sát đấy, đừng dây dưa nữa!”

“Báo đi, ăn mặc cái kiểu đó mà muốn lập đền thờ trinh tiết nữa hả, để coi cảnh sát tới đây rồi sẽ tin tôi hay là tin loại phụ nữ ngu ngốc như cô”, Tạ Văn Đức nói với giọng điệu âm u, ông ta không sợ, chỉ cần vẫn có những mối quan hệ ở thủ đô thì chắc chắn chuyện này sẽ không thành vấn đề.

Hoàng Phương Phi căm tức nhìn Tạ Văn Đức, cô ta không thể nào ngờ được rằng ông ta lại lớn gan làm bừa như thế.

Đoàn Ân Long nhấp một ngụm rượu, uống viên thuốc màu tím rồi đứng lên nói: “Lão Tạ, phải dịu dàng với con gái người ta chứ, để tôi làm cho, ông đi thuê phòng đi”.

“Được thôi cậu Đoàn”, Tạ Văn Đức năm mươi tuổi với dáng vẻ bệ vệ đức cao vọng trọng bình thường nay lại cười tít mắt, trông chẳng khác gì thái giám trong cung cấm ngày xưa khiến con người ta buộc lòng phải than thở lòng người khó dò, những người trông càng đứng đắn bao nhiêu thì đầu óc lại càng dơ bẩn bấy nhiêu.

Đoàn Ân Long cảm thấy thuốc đã bắt đầu phát huy tác dụng thì lập tức đi tới trước mặt Hoàng Phương Phi, chẳng nói chẳng rằng, trực tiếp đánh mạnh vào cổ Hoàng Phương Phi đang phồng mang trợn má lập, cô ta lập tức xụi lơ, Đoàn Ân Long nhanh chóng khiêng cô ta lên vai và thong thả rời khỏi phòng bao.

Tạ Văn Đức âm thầm khen ngợi người đến từ thủ đô đúng là hơn người, sau đó nhanh chóng đi sắp xếp phòng khách sạn, một đám nam nữ trong phòng đều thở dài thườn thượt, bọn họ không dám ngăn cản nhưng điều đó không có nghĩa là họ chẳng có cảm giác tội lỗi nào. Nhưng suy cho cùng thì đây cũng là cuộc sống chó má mà, đời thích có những hoạt động trái với luân thường đạo lý như thế đấy.

Đoàn Ân Long hoàn toàn không quan tâm đến ánh mắt của những người khác, nghênh ngang khiêng Hoàng Phương Phi ra khỏi phòng bao, anh ta đã quá quen làm những chuyện thế này ở thủ đô, hơn nữa tốt xấu gì cũng đã rèn luyện trong quân đội vài năm nên đúng là chẳng có kẻ nào có mắt không tròng đứng ra ngăn cản.

Đi đến cửa thang máy thì Đoàn Ân Long dừng lại, đúng lúc cửa thang máy mở ra, bên trong có một người đàn ông trông cực kỳ lôi thôi lếch thếch, có lẽ là đi quá vội vã, dưới chân vẫn còn mang đôi dép đi trong nhà.

Thấy tên ất ơ chặn đường mình, Đoàn Ân Long lập tức mắng: “Cút ngay, đừng đứng chắn đường bố mày như thế!”

Người đàn ông đó nhìn Đoàn Ân Long rồi lại nhìn Hoàng Phương Phi trên vai anh ta, lập tức nắm được tình hình, cong môi cười đểu nói: “Anh bạn, đang quay phim hay gì hả, mấy cảnh cưỡng bức này khá hay, kích thích lắm, cho tôi đứng quan sát tí được không, học tập ấy mà”.

Đoàn Ân Long nhìn người đàn ông hèn còn hơn chữ hèn, mắng to: “Học cái ông nội nhà mày ấy, tao bảo mày cút rồi mày không nghe thấy hả, đứng đây giả điên nữa tao chơi hết cả nhà mày đấy”.

“Vậy thì mày chơi được tao trước đi đã”, người đàn ông đó chậm rì rì đi tới trước mặt Đoàn Ân Long, rút ngắn khoảng cách, trên mặt vẫn là nụ cười cà lơ phất phơ.

Đoàn Ân Long đang định dùng một tay để tát người đàn ông nọ nhưng nguy hiểm lại bất ngờ ập tới trong nháy mắt, cú đá đột ngột tung ra khiến anh ta trở tay không kịp, nhanh chóng bị đá lùi về sau mấy bước. Hoàng Phương Phi cũng được người đàn ông kia đỡ lấy, sau đó nhẹ nhàng đặt xuống đất.

Đoàn Ân Long rên lên, cảm thấy bụng đau nhói, chẳng lẽ tên này còn là một người có học võ ư. Anh ta ngẩng đầu lên, người đó lại nhào tới, nghiêng người nhấc gối nhắm thẳng về phía Đoàn Ân Long, không uổng công anh ta rèn luyện trong bộ đội đặc chủng vài năm nên có sự nhạy bén với nguy hiểm trời sinh, hai tay nhanh chóng chụp đầu gối người kia lại, sức mạnh đó quá khủng khiếp khiến tay anh ta đau nhức!

Ngay sau đó, người đàn ông nọ nghiêng người đánh chính xác vào mặt Đoàn Ân Long, tay kia thì nhắm thẳng về phía yết hầu của anh ta, sau khi khóa tay lại thì nhanh chóng kéo về phía sau, đập vào vách tường. Người đàn ông đó vẫn thoải mái như không có gì xảy ra, dùng một bàn tay để nhấc Đoàn Ân Long nặng hơn tám mươi ký lên cao, hai chân rời khỏi mặt đất.

Cảnh tượng đó khiến rất nhiều người đi ngang qua ngơ ngác nhìn, hai chân Tạ Văn Đức xụi lơ ngã ngồi trên mặt đất, Đoàn Ân Long với biệt danh là anh Đoàn không thể thở nổi nên đỏ bừng cả mặt.

“Khó chịu lắm hả?”, người đàn ông nọ nghiền ngẫm nói.

Đoàn Ân Long muốn lên tiếng tự giới thiệu nhưng lại phát hiện ra người đàn ông đó không cho anh ta cơ hội này, anh ra tay nhanh như chớp, con dao găm trong tay nhanh chóng đâm vào bụng Đoàn Ân Long, máu tươi trào ra, có lẽ chỉ cần đâm thêm hai centimet nữa thì sẽ xuyên thủng người.

Ra tay cực kỳ tàn nhẫn, đó là sự sắc bén và ngang ngược của một sát thủ!

Thậm chí Đoàn Ân Long còn nghi ngờ rằng đứa ngu ngốc nào đó bị anh ta cắm sừng rồi trả tiền thuê sát thủ tới giết anh ta.

Người đàn ông đó cũng chẳng phải ai xa lạ mà chính là Long Thiên chạy tới để cứu nguy.

Thấy Đoàn Ân Long sắp tắt thở đến nơi, Long Thiên thoải mái ném anh ta sang bên cạnh như ném một con cá chết. Đoàn Ân Long liều mạng hít lấy hít để mới tìm lại được nguồn sống.

Long Thiên xoay người đi tới chỗ Hoàng Phương Phi, ôm cô ta lên định rời khỏi đó, Tạ Văn Đức lại càng không dám cản lại, vẫn ngồi dưới đất nhìn anh như một con quái vật, Long Thiên giơ chân đá mạnh khiến lão già mặt người dạ thú đó hôn mê bất tỉnh.

Đoàn Ân Long ôm bụng, cố nhịn đau nói: “Mày có dám đứng lại đây không thằng kia?”

Long Thiên quay đầu lại nói: “Tại sao lại không dám?”

Đoàn Ân Long tức quá hóa cười nói: “Đàn ông quá nhỉ, định mệnh nhà mày, tất cả lắng tai nghe cho kỹ, nếu hôm nay có đứa nào đi báo cảnh sát thì cứ chuẩn bị sẵn tinh thần bóc lịch mười lăm năm đi!”

Đoàn Ân Long nói xong những lời đó thì không đi thang máy nữa, chuyển sang thang bộ, tên này cũng khá là trâu bò, máu thì cứ nhỏ tí tách xuống sàn nhà, chảy suốt cả đường đi nhưng suy nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu anh ta không phải là đến bệnh viện mà là báo thù.

Đoàn Ân Long chạy tới bãi đỗ xe, nhanh chóng gọi một cú điện thoại cho ‘Trần Quán Hi’, đi thẳng vào vấn đề: “Cậu để súng ở đâu?”

‘Trần Quán Hi’ đang ngồi nói chuyện phiếm với Lữ mập trong phòng thì giật mình đứng bật dậy hỏi: “Anh lại làm cái quái gì thế hả? Anh vợ?”

“Có người tát tôi một cái, còn đâm cho tôi một dao, nếu tôi không bắn nó thành tổ ong vò vẽ thì sau này tôi sẽ không mang họ Đoàn nữa!”, Đoàn Ân Long nhanh chóng ném điện thoại vào kính xe, lục lọi bên ghế phụ lái và khẩu súng lục 92 nhanh chóng nằm trong tay.

Sống trên đời, đánh người chỉ là ân oán bình thường còn làm bẽ mặt thì sẽ là thù không đội trời chung.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK