Mục lục
Chàng Rể Đào Hoa
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trần Hoàng Thiên nghe vậy lập tức nhíu mày: “Nói như vậy, chắc hẳn nhà họ Thạch lại cho người đến làm loạn?”

Anh đang nghi ngờ, không biết kế hoạch mưu sát đó có phải là do nhà họ Thạch gây ra hay không.

Bởi vì nhà họ Thạch vốn phải người đi xử Lôi Hồ là vì gã la đánh Thạch Giang Hoành, không thành công xử lý Lôi Hồ, ngược lại bị Lôi Hồ và Hoàng Thiên Tuấn uy hiếp, vì vậy ghi hận anh trong lòng, lén lút lập kế hoạch mưu sát anh.

Cũng có thể là vì biết rõ anh thường đưa Dương Ninh Vân đi làm, cho nên mới mai phục ở trên đường công nghiệp, tạo ra một vụ tai nạn giao thông để xử lý anh.

Tiếp sau đó liên lạc với thẳng sư huynh của tên họ Quách kia để diệt trừ Lôi Hồ và Hoàng Thiên Tuấn. “Nhất định là do nhà họ Thạch tìm đến, nếu không thẳng sư huynh gã họ Quách kia sao mà biết tôi và Lôi Hồ xử lý tên họ Quách kia được?” Hoàng Thiên Tuấn tuyên bố một cách chắc chắn

Trần Hoàng Thiên gật đầu: “Thế này đi, ông đến nhà tôi, ông cũng tôi đi một chuyển đến nhà họ Thạch: Buổi tối cũng không phải đến xưởng xi măng bỏ hoang nữa. “Cái gì?” Hoàng Thiên Tuấn kinh hãi: “Chủ tịch muốn đến nhà họ Thạch? Lỡ đầu thẳng sư huynh của tên họ Quách ở nhà họ Thạch thì sao?” “Vậy thì càng phải xử lý gã.” Trần Hoàng Thiên nói, anh phải đi hỏi rõ ràng, vụ mưu sát đó có phải do nhà họ Thạch gây ra hay không.

Nếu như là nhằm vào anh thì không sao, năng lực của anh bây giờ không cần phải lo lắng về việc bị trả thù. Nhưng chỉ sợ là đối thủ trên thương trường của Dương Ninh Vân làm.

Thế nên anh phải tìm ra mạnh môi thì mới yên tâm được.

Hoàng Thiên Tuấn nuốt mạnh một ngụm nước bọt: “Chủ tịch, nếu không để chúng tôi đi thôi. Cậu đừng đi, quá nguy hiểm.”

Trên thực tế, bản thân Hoàng Thiên Tuấn cũng không dám đi, vô cùng sợ hãi. Ông ta từng tận mắt thấy qua sự lợi hại của Quách Quảng Kiên. Nếu lúc đó bên cạnh ông ta không có vị sư phụ cũng họ Quách ngăn lại chút thì chỉ trong chốc lát, không đợi họ nổ súng đã bị Quách Quảng Kiên giết chết.

Mà sự huynh Quách Quảng Kiên chắc chắn lợi hại hơn Quách Quảng Kiên, nếu không cũng sẽ không gọi họ đêm nay đến xưởng xi măng

Theo như nội dung của lá thư này, sư huynh của Quách Quảng Kiên một chút cũng không run sợ trước nòng súng của họ. “Không sao đâu.” Trần Hoàng Thiên thản nhiên nói: “Tôi đi sẵn tiện để điều tra thêm về vụ mưu sát. Không tìm hiểu rõ ràng, trong lòng tôi cảm thấy không yên”

Hoàng Thiên Tuấn do dự, nói: “Được rồi, tôi sẽ đi chuẩn bị sẵn sàng, lát nữa sẽ đến đón chủ tịch. “Ừ.”

Trần Hoàng Thiên ở một tiếng, cúp điện thoại ngay. Lúc này vừa đúng mười giờ sáng, mẹ vợ không biết đã đi đầu chơi. Trong nhà chỉ còn một mình anh cùng người ba vợ đang sống thực vật.

Nghĩ đến lát nữa phải đi ra ngoài, lại đoán sáng nay chắc hẳn mẹ vợ vẫn chưa cho ba vợ ăn cơm, Trần Hoàng Thiên lập tức xắn tay áo đứng lên đi vào phòng bếp bận rộn.

Không lâu sau, đã có một chén trứng hầm cách thủy hoàn hảo, cho vào tủ lạnh làm lạnh một chút. Sau đó mang lên lầu cho ba vợ ăn, vừa đút vừa nói: “Ba, chịu đựng thêm một năm nữa là ba có thể nói chuyện được. Đến lúc đó ba con ta cùng nhau trò chuyện thật náo nhiệt. “Thật lòng mà nói, thật sự rất biết ơn ba đã cho phép Ninh Vân làm vợ con. Cô ấy là một cô gái tốt. Tuy trước kia tỉnh khí của cô ấy rất cao ngạo nhưng từ ba năm nay, tính tình ấy đã được con sửa đổi hết hạn” “Nhắc mới nhớ, ba năm nay quả thật rất oan ức cho cô ấy, cũng may con và cô ấy đã gắng gượng vượt qua được. Về sau con và cô ấy nhất định sẽ yêu thương lẫn nhau, chờ ba khôi phục lại bình thường sẽ cùng nhau bảo hiểu ba thật tốt.”

Anh từ nhỏ đã chưa từng gặp qua ba mẹ. Ba vợ đối xử tốt với anh, anh sẽ đích thân đối đãi với ba vợ giống như ba ruột vậy.

Còn mẹ vợ tuy làm anh cực kì tức giận, nhưng anh cũng bao dung với bà như là với mẹ ruột mình vậy.

Cho ba vợ ăn xong, anh lau thân thể cho ba vợ rồi thay quần áo. Anh hôn mê mắt ba ngày, hiển nhiên không có ai làm vệ sinh thân thể cho ba vợ, nên cả gian phòng đều đậm mùi khai.

Cũng may là chất thải cùng nước tiểu đều có ống nối ở dưới giường, nếu không thật không dám tưởng tượng đến. “Không biết khi mình hôn mê ba ngày, việc vệ sinh có phải do Ninh Vân đảm nhận hết hay không. Nếu thật như vậy thì, cô ấy chẳng phải là thấy hết sạch của mình rồi?”

Nghĩ vậy, Trần Hoàng Thiên nổi lên một đường cong bên khoé miệng.

Anh quyết định đêm nay sẽ hỏi Dương Ninh Vân một chút.

Tiện thể hỏi lại cô, không cần phải lên kế hoạch sinh em bé với anh không.

Đến gần thời điểm mười một giờ trưa, điện thoại của anh vang lên. Là Hoàng Thiên Tuấn đến.

Vừa đúng lúc anh cũng vừa làm vệ sinh cho bố vợ xong nên ra cửa ngay. “Chủ tịch!” “Chủ tịch Trần!”

Hoàng Thiên Tuấn và Lôi Hồ đến đón. Đi chung với hai người đến đây, còn có một gã trung niên mặc quần áo luyện công trong có vẻ “long tinh hổ mãnh”. “Chủ tịch Trần, lâu nay nghe Giải trí Hoàng gia vừa đổi ông chủ mới, không nghĩ đến sẽ là một người trẻ tuổi như vậy. Chủ tịch Trần đúng là tuổi trẻ đầy hứa hẹn!

Gã đàn ông mặc quần áo luyện công tiến lên, vẻ mặt tươi cười ôm quyền. “Người này là ai?” Trần Hoàng Thiên chưa từng gặp qua người này. “À, là như thế này thưa chủ tịch.” Hoàng Thiên Tuấn chỉ về gã đàn ông mặc quần áo luyện công, nói: “Người này là do tôi gọi điện thoại mời từ Phật Châu đến, Hoàng sư phụ chủ võ quán ở Phật Châu, còn gọi là Hoàng Đức Thắng. Một chiều Vô Ảnh Cước làm rung chuyển cả Phật Châu, vô cùng lợi hại.”

Hoàng sư phụ cũng rất tốt bụng. Sau một cuộc điện thoại chỉ mất bốn mươi phút từ Phật Châu đi đến đây. Tốc độ chạy cực nhanh, chạy một mạch như một cơn cuồng phong bão táp trên đường cao tốc. Bị tàu cao tốc chụp mười mấy lần luôn đó.” “Ha ha!”

Hoàng Đức Thắng cười nói: “Ở Phật Châu tôi là khách quen của Giải trí Hoàng Gia. Hằng năm có lẽ đều tiêu phí vào Giải trí Hoàng gia cả mấy trăm vạn đây. Có thể nói Giải trí Hoàng gia như ngôi nhà thứ hai của Hoàng mỗ tôi vậy!” “Nghe nói chủ tịch của Giải trí Hoàng Gia cần tôi bảo vệ, tôi nào không dám để bụng, chạy một mạch với tốc độ hai trăm đầy bão táp. Còn bằng lái xe cùng lắm thì không thu hồi lại được và bị hủy thôi, không sao cả. Bảo vệ được chủ tịch Giải trí Hoàng Gia an toàn thì mới là điều quan trọng nhất

Trần Hoàng Thiên nghe vậy cười cười: “Hoảng sư phụ quả đúng là một người tốt bụng. Tôi sẽ bảo trụ sở làm tấm thẻ chỉ tôn cho ông. Về sau khi đến Giải trí Hoàng gia ăn chơi tiêu phí, phòng bao và rượu đều được miễn phí. Chỉ có các em gái là cần kiểm tiền, số tiền của Hoàng sư phụ vẫn phải đào.” “Cảm ơn chủ tịch Trần! Cảm ơn chủ tịch Trần!” Hoàng Đức Thắng chắp tay, dùng sức cảm ơn: “Tiền boa cho các em gái thì phải trả chủ. Nếu không em gái nào bị Hoàng mỗ tôi nhìn trúng thì có lẽ chết đói rồi.” “Ha ha!”

Hoàng Thiên Tuấn và Lôi Hồ cười lớn một trận. “Lên xe đi.” Trần Hoàng Thiên vừa cười vừa nói. “Moi!

Ba người được Trần Hoàng Thiên mời lên RollsRoyce. Lôi Hồ lái xe, Hoàng Thiên Tuấn ngồi ghế lái phụ, còn Trần Hoàng Thiên và Hoàng Thiên Tuấn ngồi ghế sau.

Xe ra khỏi tiểu khu, thì bỗng có mười chiếc Hummer chạy mở đường, mười chiếc Mercedes chạy phía sau. Người qua đường bị dọa đến sợ hãi, sôi nổi chụp ảnh ghi hình lại.

Đoàn xe trâu bò như vậy rất hiếm thấy, tiếng xe phát ra có thể thu hút một đợt fan.

Chủ tịch Trần cậu yên tâm. Có Hoàng mỗ tôi bảo vệ xung quanh cậu, không ai có thể đến gần ngài được”

Hoàng Đức Thắng được Trần Hoàng Thiên đối xử tốt nên ra sức nịnh bo. “Hoàng mỗ tôi có vài phần mặt mũi ở Lĩnh Nam, còn có thêm vài miếng đất, bản về võ lực thì toàn bộ một trăm triệu nhân khẩu tại tỉnh Lĩnh Nam cũng không có mười người vượt qua tôi.” “Đệ tử dưới trướng tôi nhiều vô kể, đều là cậu ấm đến từ các nơi. Họ ngưỡng mộ sức mạnh và Vô Ảnh Cước mà đến Phật Châu tìm tôi.” “Vậy nên hôm nay thằng nhãi mà chủ tịch Trần đối phó gặp phải tôi, gã tuyệt đối sẽ xui xẻo. Tôi cam đoan sẽ đá gã đến mức vợ gã cũng không thể nhận ra

Hoàng Đức Thắng thề son sắt, nước miếng bắn từ tụng. “Vậy hôm nay sự an toàn của chúng tôi và chủ tịch đều nhờ vào Hoàng sư phụ” Hoàng Thiên Tuấn cười nói. “Tổng giám đốc Hoàng cứ yên tâm, tất cả cử giao phó cho Hoàng mỗ tôi là được rồi!” Hoàng Đức Thắng vỗ ngục nói: “Gã họ Quách kia, chẳng qua chỉ là có kinh lực ngầm mức ba. Sư huynh gả có thể lợi hại đến mức nào được chứ? Có lẽ cùng lắm là kinh lực ngầm mức năm hoặc mức sáu “Hoàng mỗ tôi có kinh lực ngầm mức bảy, tay không bắt đạn như cầm đồ trong túi, viên đạn không cần súng của Đan Cảnh Tông sư cũng không ăn nhầm gì, hoàn toàn đủ để đảm bảo an toàn cho chủ tịch Trần, tổng giám đốc Hoàng và cậu Lôi. “Vậy thì tốt rồi.” Trần Hoàng Thiên gật đầu. Hiện tại rất hiếm tìm thấy võ sư cao cấp có được kinh lực ngầm mức bảy, bây giờ gặp được một cao thủ kinh lực ngầm, anh cảm thấy mình không cần phải tổn công ra tay nữa. “Ha ha!”

Hoàng Đức Thắng cười nói: “Chủ tịch Trần, không biết cậu có hứng thú muốn học võ không. Nếu như có, tôi có thể làm đạo sư riêng cho cậu. Tôi cam đoan trong vòng ba năm, dạy chủ tịch Trần trở thành một võ đồ minh kính, trong vòng hai mươi năm sẽ biến chủ tịch Trần trở thành một võ sư kinh lực ngầm. “Tất nhiên, chủ tịch Trần đã hơi lớn tuổi một chút rồi. Nếu như từ bảy tuổi đã bắt đầu học tôi cam đoan sẽ khiến chủ tịch Trần khi hai mươi tuổi sẽ trở thành một võ sư kinh lực ngầm!” “Hiển nhiên, thời gian là không thể nào quay trở lại. Vì thể con của chủ tịch Trần về sau cứ giao cho tôi. Tôi cam đoan sẽ dạy dỗ nhóc ấy cục kì nghiêm khắc “Ha ha.” Trần Hoàng Thiên cười: “Không dám làm phiền đến Hoàng sư phụ. Tôi cũng biết chút võ, sau này sẽ dạy dỗ nó.” “Ôi trời!” Hoàng Đức Thắng xua tay nói: “Chủ tịch Trần học võ, nhất định là TaeKwonDo hay Karate đang thịnh hành đầu năm nay, hay cũng có thể là đấu vật hay gì đó phải không?” “Những thứ đó đều là những thứ công phu mèo quào, không lên mặt bàn nổi. Phải như tôi đây học võ cổ truyền, là võ đạo được lão tông chủ tôi truyền xuống. Đây mới thực sự là võ học, còn có thể phát huy tác dụng của tuyệt thế võ học trong thực chiến nữa.” “Chủ tịch Trần có thể là không tin nổi, nhưng tôi chỉ dùng một quyền là có thể đâm xuyên qua tấm thép dày nửa mét. Để lúc nào đó tôi sẽ dành chút thời gian để biểu diễn cho chủ tịch Trần xem. Chủ tịch nhất định sẽ động lòng, muốn bái tôi làm thầy”

Nói đùa, bởi Trần Hoàng Thiên là ông chủ của Giải trí Hoàng gia, tài sản lên đến cả ngàn tỷ. Được dạy một ông chủ lớn như vậy, so với dạy cả nghìn cậu ẩm giàu có khác thu vào nhiều hơn, còn nhẹ nhàng. “Vậy cũng được, đợi kết thúc chuyện này. Tôi sẽ đấu một trận với Hoàng sư phụ. Nếu Hoàng sư phụ có thể thắng tôi, tôi sẽ theo ông học võ.” Trần Hoàng Thiên cười nhạt nói. “Ha ha!”

Hoàng Đức Thắng cười lớn: “Được được được. Lúc đó tôi sẽ đứng bất động cho chủ tịch Trần đánh, khi ấy cậu sẽ biết rõ tôi lợi hại bao nhiêu!”

Vừa dứt lời, trong lòng ông ta đã tự nhủ: “Thật không biết loại người mạnh miệng như vậy ở Giải trí Hoàng Gia còn nhiều không. Mình nói mình có thể dùng một quyền đảm xuyên qua tấm thép dày nửa mét, cậu ta còn muốn cùng mình thủ qua một chiều, sợ mình nếu dùng lực hơi mạnh, đánh chết cậu ta, e rằng không bồi thường nổi”

Không bao lâu sau, vô số đoàn xe tấp nập dừng lại ngay cửa sắt của biệt thự nhà họ Thạch.

Rất nhanh, một đám đàn ông mặc đồ đen bước xuống từ RollsRoyce và Mercedes, thô bạo đá thẳng lên cánh cửa sắt. “Mở cửa mở cửa! Chủ tịch của chúng tôi muốn gặp Thạch Thanh Sơn, mở cửa nhanh lên! Nếu không chúng tôi đập nát cửa chính của các người!”

Người ở bên trong nghe thấy, lập tức luống cuồng chạy vào trong biệt thự báo tin. “Thưa ông cụ! Không ổn! Không ổn! Chủ tịch của Giải trí Hoàng gia dẫn theo một đám người đánh tới tận cửa!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK