Mục lục
Chàng Rể Đào Hoa
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Người nào đã đã diễu võ dương oai ở Phượng Hoàng Thành với con trai tôi thì mau mau đứng ra đây!”

Lúc này, có một tiếng gầm vang lên.

Chỉ thấy một người đàn ông trọc đầu dẫn theo mấy chục người khác đi vào. “Anh ta!”

Trong nháy mắt, tất cả mọi người đều chỉ tay về phía

Trần Hoàng Thiên. “Lần này có trò hay để xem rồi.”

Cổ An Nhiên lui qua một bên, cười trên sự đau khổ của người Lâm Tề Thiên cùng với một đám đàn ông đi tới trước mặt Trần Hoàng Thiên ngồi. “Ba, chính là thằng ranh này, nó có luyện võ, tay cầm chai bia, bùm một tiếng, nó liền làm cho mấy anh em bị thương.” Lâm Hạo Nhiên chỉ Trần Hoàng Thiên nói, “Đại ca Lâm, võ sĩ nội kình có thể làm được điều này.”Có một ông lão lưng gù nói với Lâm Tề Thiên. Lâm Tề Thiên nhất thời giận dữ: “Chỉ là một tên võ sĩ nội kình mà lại dám gây chuyện ở Phượng Hoàng Thành này, thật sự coi mình là đại ca ở đây rồi hả?”

Nói đến đây, ông ta hét lớn một tiếng: “Tên nhãi nhép này, để ông đây cho mày biết ông muốn mày chết dễ dàng thế nào!”

Vừa mới dứt lời thì.

Pång pång pång.

Mười mấy khẩu súng lục bị bắn ra, đều hướng về phía

Trần Hoàng Thiên. Cũng hơi làm người chung quanh bị dọa sợ, rối rít né tránh, ai cũng nghĩ là chàng trai này chắc chắn là sẽ chết.

Lâm Hạo Nhiên lại đắc ý cười nói: “Để cho mày giả bộ trước mặt tao, có gan thì giả bộ lúc nữa cho tạo xem nào?” Nói đến đây, anh ta nhìn về phía Cổ An Nhiên: “Thấy thế nào, tôi không làm cho cô thất vọng chứ?” “Ừ”Cố An Nhiên gật đầu một cái, làm một động tác tay như đang bắn súng.

Lâm Hạo Nhiên hiểu ý, phải để cho ba anh ta hạ lệnh giết chết Trần Hoàng Thiên.

Ngay tại lúc này, Trần Hoàng Thiên để đũa xuống. Rút cái khăn giấy lau miệng, tay sờ túi một cái, móc ra một chiếc nhẫn để trên bàn, nhìn về phía Lâm Tề Thiên, nói: “Không biết ông có biết cái này hay không?” “Không phải một cái nhẫn à? Làm sao, mày muốn dùng cái nhẫn này để cứu lấy mạng sao?”Lâm Hạo Nhiên thấy buồn cười.

Nhưng không ngờ anh ta vừa dứt lời, Lâm Tề Thiên bắt lấy chiếc nhẫn, kêu lên một tiếng: “Cái, cái, cái, cái này… là nhẫn ma vương của Ma độ dưới đất Hoàng Đỗ Thiên, cậu là người Đó lão đại?” “Cái gì!”

Lâm Hạo Nhiên và Cổ An Nhiên đều kinh ngạc. “Không sai.” Trần Hoàng Thiên gật đầu một cái, nói: “Đô lão đại là bạn của tôi.”

Vừa nghe đến đó, Lâm Tề Thiên cũng mềm hết cả chân, vội vàng nói: “Các anh em thu súng lại cho tôi, nhanh lên!”

Mười mấy tay súng lập tức thu súng lục lại. “Ba, ba có lầm hay không, nó là người của Hoàng Đỗ Thiên sao?”Lâm Hạo Nhiên thật không dám tin tưởng lỗ tại mình.

Lâm Tề Thiên tát một cái lên đầu Lâm Hạo Nhiên. Buột miệng mắng: “Trên tay Ngô Gia Tỉnh Thành có một cái nhẫn Ma hoàng, là Đỗ lão đại ban cho, ba nhìn thấy tận mắt thì sao có thể làm được?”

Nói đến đây, ông ta lại thở hổn hển rồi cho lâm hạo nhiên một cước: “Mày đúc là đồ súc vật, đến bạn của Đỗ lão đại cũng dám trêu chọc, muốn hại chết tạo có phải hay không? Còn không quỳ xuống nói xin lỗi với người ta đi!”

Cơ thể Lâm Hạo Nhiên run lên, cũng không dám nói thêm gì mà quỳ luôn xuống chân Trần Hoàng Thiên. ” Anh, không biết tên của anh là gì?” “Trần Hoàng Thiên.” “Anh Trần, thật sự xin lỗi anh, là tôi có mắt không tròng, hy vọng anh có thể tha thứ cho tôi.” Mặt Lâm Hạo Nhiên đầy thành khẩn. “Đứng lên đi.” Trần Hoàng Thiên nhàn nhạt nói. “Cảm ơn anh Trần!”

Lâm Hạo Nhiên như được ân xá, đứng dậy nhìn về phía Cổ An Nhiên, đang muốn mắng cô ta, nhưng lại sợ Trần Hoàng Thiên thay cô ta ra mặt, không thể làm gì khác nên đành ngậm miệng lại. “Anh Trần này, có thể cho tôi một cơ hội, để tôi nhiệt tình tiếp đãi anh một chút hay không?” Lâm Tề Thiên để Ma hoàng nhẫn lên trên bàn, mặt mày vui vẻ hỏi.

Trần Hoàng Thiên lấy lại Ma hoàng nhẫn, nhàn nhạt nói: “Sáng mai tôi còn phải đi làm, chuẩn bị tìm một chỗ ở lại đã, nên trước mắt không thể nhận lời mời của ông được.

Nói xong, Trần Hoàng Thiên đứng lên. “Được.” Lâm Tề Thiên cười gật đầu một cái. Nhìn về phía Lâm Hạo Nhiên, thúc giục: “Còn không mau dẫn anh Trần đến khách sạn Phượng Hoàng, thuê cho anh Trần và vị này hai phòng tốt để cho họ ở.”

Lâm Hạo Nhiên gật đầu liên tục nói vâng, dẫn Trần Hoàng Thiên và Lý Đạo Ngư rời đi. “Không ngờ người này lại là người của Đỗ Thiên Hoa.

Nhìn bóng lưng Trần Hoa, Cổ An Nhiên nhíu mày một cái, rồi sau đó nhìn về phía ông Cao: “Có cần giết anh ta hay không?”

Ông Cao cười một tiếng: “Anh ta nói sáng mai phải đi làm, có lẽ chính là đi đến nơi đó, sáng mai khi trời chưa sáng chúng ta sẽ lên đường, sẽ có thể lấy được pháp khí tốt nhất. Nếu không lấy được thì hãy đợi anh ta và Lý Đạo Ngư đến, sau đó giết cả hai người.”

Sáng sớm ngày hôm sau.

Trời mới tờ mờ sáng, Trần Hoàng Thiên và Lý Đạo Ngư đã rời khỏi khách sạn Phượng Hoàng, sau nửa giờ lái xe, hai người dừng lại ở cổng một thôn, sau đó đi bộ lên núi

Sau khi đi hai tiếng đường núi, bọn họ đã vào trong rừng rậm. Lý Đạo Ngư dừng lại, chỉ một cái thác nước nhỏ nói: “Hang động u ám ẩm ướt có lẽ đang ở phía sau cái thác nước này, anh Trần hãy đi theo tôi.”

Nói xong, ông ta dẫn đầu đi về phía thác nước, ở chỗ thác nước còn cách mặt đấy tầm một mét có một cái hang động, Lý Đạo Ngư đi vào trước còn Trần Hoàng Thiên theo sau.

Càng vào sâu hang động càng lớn, đi chừng một trăm mét, bên trong hiện ra một không gian rộng lớn, thạch nhũ mọc khắp mọi nơi, tạo cho người ta cảm giác như đang đi trong hoàng cung vậy. “Anh Trần nhìn kìa!”

Lý Đạo Ngư đưa ngón tay chỉ về một phía.

Trần Hoàng Thiên nhìn theo, chỉ thấy khoảng một trăm mét ở phía trước có hai bóng người, nhìn bóng lưng anh cũng biết đó là Cổ An Nhiên và ông Cao.

Mà ở trước mặt bọn họ lại là một cái đầm nước rộng trăm mét, ở giữa đầm nước có một tảng đá lớn, phía trên đó lóe lên ánh sáng màu xanh lục. “Vật phát ra ánh sáng màu xanh lục kia, có phải là pháp khí mà ông nói hay không?” Trần Hoàng Thiên hỏi. “Đúng vậy!” Lý Đạo Ngư gật đầu: “Là một viên ngọc khuê”

Thấy Cổ An Nhiên và ông Cao đứng phía trước không hề nhúc nhích, Trần Hoàng Thiên lại hỏi: “Đi lấy ngọc khuê thì Long Mãng sẽ xuất hiện đúng không?” “Đúng thế, chỉ cần bay qua mặt nước là Long Mãng sẽ xuất hiện, rời khỏi mặt nước lên trên bờ thì Long Mãng sẽ không đuổi theo công kích anh nữa.” Lý Đạo Ngư nói. “Đi, xem thử một chút.” Trần Hoàng Thiên vừa nói vừa đi về phía trước.

Bởi vì trên mặt đất toàn là đá cuội nên khi bước trên đó tạo ra tiếng động tương đối lớn. Họ vừa đi được mấy bước, Cổ An Nhiên và ông Cao liền xoay người lại. “Lý Đạo Nguyễ, ông thật sự dám mang anh ta đến nơi này!” Cố An Nhiên giận giữ nói.

Lý Đạo Ngư không nói gì, không hề sợ hãi cùng Trần Hoàng Thiên tiếp tục đi về phía trước. “Tới thật đúng lúc.” Ông Cao nhìn về phía Lý Đạo Ngư: “Ông hãy đi dụ rồng mãng, còn pháp khí thì cứ để tôi.”

Lý Đạo Ngư cười mỉa mai một tiếng: “Vô dụng thôi ông Cao ạ, nếu mà có tác dụng thì tôi đã sớm có thể mang pháp khí đi rồi, không thể dụ được rồng mãng ra đâu, mà nó còn thông minh hơn cả con người, muốn lấy được ngọc khuê, thì trừ khi giết chết nó, nếu không thì muốn cũng không thể lấy được.” “Nếu không lấy được, ông còn mang anh ta đến đây làm gì?” Cố An Nhiên lạnh giọng hỏi.

Lý Đạo Ngư cười khổ: “Cũng giống như lúc trước khi tôi mang hai người đến đây thôi, mạng của tôi nằm trong tay anh ta, anh ta bảo tôi dẫn đến đây, tôi cũng không thể không dẫn ”

Cổ An Nhiên và ông Cao bỗng cau mày.

Lý Đạo Ngư mặc dù cũng không tính là lợi hại, nhưng cũng không yếu, có thể đấu tay đôi với Đan Cảnh tông sư tầng bốn, Trần Hoàng Thiên có thể nằm mạng ông ta trong tay, chẳng lẽ anh ta còn là một cao thủ đã vượt cả Đan Cảnh tầng bốn sao? “Xem ra ông Cao đã đấu tay đôi cùng với Long Mãng rồi đúng không?” Trần Hoàng Thiên thấy trên bờ đều là nước, nên không nhịn nổi sự tò mò mà hỏi một câu. “Không sai.” Ông Cao nói: “Năm năm trước, tôi mới chỉ là Đan Cảnh tầng bảy, khi đó đánh nhau cùng Long Mãng mấy trận nhưng thất bại. Mấy ngày trước tôi mới lên Đạn Cảnh tầng tám, cứ nghĩ là có thể thắng, nhưng kết quả thì lại không” “Cho nên, cậu cũng đừng mơ đến pháp khí nữa, tôi còn đánh không thắng nó, làm sao cậu có thể đánh thắng được.”

Trần Hoàng Thiên cười một tiếng: “Không thử thì làm sao biết được?”

Dứt lời, anh nhảy lên một cái, bay về phía bên trong đầm nước. “Này, anh muốn đi tìm chết phải không?” Cố An Nhiên kinh ngạc hồ lên.

Ông Cao giơ tay làm động tác im lặng: “Để cậu ta đi dụ sự chú ý của Long Mãng, để tôi nhìn chút xem chúng ta có cơ hội lấy được pháp khí hay không”

Cổ An Nhiên gật đầu, trong lòng nghĩ: Thật là một người không biết trời cao đất dày!

Lúc này, Trần Hoàng Thiên đã đáp xuống khoảng trống giữa đầm nước.

Phù phù!

Một âm thanh lớn như đá rơi xuống nước vang lên.

Giây kế tiếp!

Liền thấy một cái đầu rất to, giống như là đầu rồng, sau đó là một con rắn toàn thân trắng muốt chui từ trong nước lên, nó giương cái miệng to như chậu máu, táp về phía trần Hoa, tốc độ vô cùng nhanh.

Trần Hoàng Thiên lập tức phản xạ tránh công kích của Long Mãng. Toàn thân Long Mãng lộ khỏi mặt nước, chiều dài tầm 20 mét, trên người nó không có vảy, nhưng có bốn cái móng vuốt sắc nhọn. “Ngao!”

Long Mãng gầm lên một tiếng, đánh về phía Trần Hoàng Thiên đang xâm nhập lãnh địa của mình.

Trần Hoàng Thiên cách một lúc đánh một quyền, đồn toàn bộ năng lượng đánh lên người Long Mãng. Bịch một tiếng, Long Mãng dừng lại tầm nửa giây, sau đó lại tiếp tục tấn công về phía Trần hoa. “Thật là lợi hại!”

Trần Hoàng Thiên không nén được kinh ngạc, lập tức tránh công kích của Long Mãng. “Cơ hội sẽ đến!”

Ông Cao nhìn thấy Long Mãng bị Trần Hoàng Thiên dẫn dụ, đường đi ở giữa đầm đã không còn trở ngại nào. Lúc này ông ta điểm mũi chân một cái, lấy tốc độ nhanh nhất bay về phía giữa đầm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK