Mục lục
Chàng Rể Đào Hoa
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 462: Chuyện mất trí nhớ có phải là thật!

Trời tờ mờ sáng.

Thuốc giải của nhóm Thiên Sát đã được đưa tới hiệp hội Thiên Minh.

Đưa thuốc giải cho mấy người bên sư thái Mạc Ngôn bị trúng độc mỗi người một viên, đến khi trời sáng, sắc mặt của tất cả mọi người đều đã khôi phục lại dáng vẻ bình thường, hoàn toàn loại bỏ độc tố ra khỏi cơ thể. “Thật cảm ơn hội trưởng Thẩm!” “Hội trưởng Thẩm, thật sự rất cảm ơn ông” “Nếu như không có hội trưởng Thẩm, có lẽ chúng tôi đã không thể giữ được mạng sống này” Võ Đang, Long Hổ, Nga Mi. Tất cả đều đồng loạt cảm ơn.

Thẩm Thành Đông cũng không kiêng nể, trực tiếp nói: “Mấy người người muốn cướp quả Mạnh Bà, tôi hoàn toàn không định cứu mấy người, nhưng vì đứa cháu ngoại của tôi Trần Hoàng Thiên mềm lòng, bởi vậy muốn cảm ơn thì phải cảm ơn cháu ngoại tôi.” “Tôi ở nước ngoài đã lâu, những người này phải trở về Lam Hoa, không giúp được ông cụ việc gì. Bởi vậy muốn để cho Trần Hoàng Thiên làm người tốt” “Một là, sau này các môn phải này sẽ không còn coi Trần Hoàng Thiên là kẻ thù nữa. “Hai là, Trần Hoàng Thiên sống trong nước, để cho bọn họ nợ ân tình của Trần Hoàng Thiên, nếu như Trần Hoàng Thiên có chuyện gì, còn có thể nhờ bọn họ giúp đỡ” “ Cảm ơn Trần Hoàng Thiên rất nhiều!”

Một đám người lần lượt cảm ơn.

Trần Hoàng Thiên xua xua tay: “Chỉ là việc nhỏ mà thôi.

Thanh Dương chân nhân bước lên trước. Xấu hổ nói: “Trần Hoàng Thiên à, trước đây tôi thật sự không đúng, không nên làm khó cậu chỉ vì một ti tí chuyện vặt vãnh, cậu không hề tính toán chuyện cũ mà đã cứu tôi và hai vị trưởng lão phái tôi cộng với mười mấy đệ tử, ơn này tôi ghi nhớ, sau này nếu cậu có bất kì chuyện gì cần nhờ vả thì cứ nói một tiếng, tôi không dám đại diện Võ Đang phái, nhưng cá nhân tôi nhất định sẽ không có ơn không báo!” “Tôi cũng vậy!” “Tôi cũng vậy!” “Tôi cũng vậy!”

Từng người một lần lượt bước ra, lần lượt bày tỏ thái độ, nếu như Trần Hoàng Thiên có việc tìm bọn họ, nhất định sẽ giúp đỡ!

Trần Hoàng Thiên chắp tay nói: “Thế thì tôi xin cảm ơn các vị trước”

Thêm một người bạn bớt một kẻ thù. Đây là điều có lợi đối với anh.

Quá nhiều kẻ thù cùng sợ không bảo vệ hết được những người mà anh muốn bảo vệ. “Cả ngày lầm bầm bên tại tôi phải báo thù Trần Hoàng Thiên, cuối cùng người cứu giúp chúng ta lại là Trần Hoàng Thiên, còn không mau khẩu đầu đền tội!” Thanh Dương chân nhân nói với Khổng Hoa Binh.

Khổng Hoa Binh vừa được cứu một mạng sống, không oán trách một lời nào mà cứ thế quỳ xuống tạ lỗi.

Trần Hoàng Thiên xua tay nói: “Những chuyện đã qua thì cứ để nó qua đi, mọi người đã ứng phó với độc cả đêm rồi, mau về phòng nghỉ ngơi trước đã, đêm nay cũng chính là đêm 30 tết, đợi sau khi ăn tết xong, rồi cùng nhau quay về.”

Tất cả mọi người đều gật đầu đồng ý, Thẩm Thành Đông sai người sắp xếp cho bọn họ đi nghỉ ngơi. “Trần thí chủ, tình hình của Thanh Trần như thế nào rồi?” Sư thái Mạc Ngôn hỏi.

Trần Hoàng Thiên nói: “Vẫn còn đang hôn mê, nhưng mà chắc sẽ sớm tỉnh lại thôi. Sư thái cũng đừng lo lắng, đi nghỉ ngơi trước đi đã”

Sư thái Mạc Ngôn gật đầu rời khỏi.

Trần Hoàng Thiên cùng với ông ngoại và các cậu, nói vài câu với mấy người của Phật Gia Đường. Phật Gia Đường sợ thân phận bị bại lộ, bị phát hiện ở Mỹ sẽ khiến cho một số thế lực ra tay ở khu vực biên giới, vậy nên mới về nước sớm hơn dự kiến.

Trần Hoàng Thiên tiễn bọn họ rời đi xong. Lập tức quay trở lại phòng của Dương Ninh Vân.

Gặp Phương Thanh Vân ở ngay trước cửa, thấy khuôn mặt tiều tụy của cô ấy, Trần Hoàng Thiên lập tức kéo tay của cô hỏi: “Sao vậy, trong người không khỏe chỗ nào, anh xem xem nào”

Phương Thanh Vân mỉm cười lắc đầu: “Em không sao, chẳng qua là tối qua ngủ muộn quá, hôm nay lại dậy sớm, vậy nên hơi đờ đẫn xíu thôi” ngơi.

Trần Hoàng Thiên đang định dìu cô ấy về phòng nghỉ

Đột nhiên.

Trong phòng vọng đến âm thanh kinh ngạc vui mừng của Dương Thiên Mạnh. “Tỉnh rồi tỉnh rồi! Ninh Vân tỉnh rồi!”

Sau khi nghe xong, Trần Hoàng Thiên lập tức xông vào trong phòng. “Trong lòng anh… cô ấy mới là người quan trọng nhất”

Phương Thanh Vân khổ sở cười một cái, trong lòng tự hiểu sự tình.

Lúc này, Trần Hoàng Thiên đã ngồi ở mép giường.

Dương Ninh Vân đang chau chau mày. Đầu trông có vẻ rất đau, mà sau khi mở con mắt ra, ánh mắt trông đục ngầu lạ thường “Ninh Vân!”

Dương Thiên Mạnh và Trần Hoàng Thiên đồng thanh gọi tên. “Ninh Vân, cha vẫn chưa chết, cha còn được Trần Hoàng Thiên cứu, con xem này. Cha ở đây này” Dương Thiên Mạnh nói, sắc mặt vô cùng vui vẻ và kích động.

Thậm chí còn chuẩn bị sẵn lúc Ninh Dương tỉnh dậy, ôm chăm cô vào lòng, để cô khóc một trần, sau đó an ủi cô.

Nhưng mà.

Dương Ninh Vân lại không có hành động gì.

Con ngươi đảo qua đảo lại, nhìn Dương Thiên Mạnh, rồi lại nhìn Trần Hoàng Thiên, sau đó dùng đôi tay ôm lấy đầu. Khuôn mặt vô cùng đau khổ. “Đây…

Dương Thiên Mạnh và Trần Hoàng Thiên đột nhiên nhìn nhau.

Cảm thấy điều này quá bất bình thường!

Theo lý mà nói, Dương Ninh Vân nên òa khóc thật lớn, sau đó bổ nhào vào lòng của cha mới phải chứ.

Sao lại không có chút phản ứng gì vậy? “Trần Hoàng Thiên. Con nói xem… lẽ nào Ninh Vân…?” Dương Thiên Mạnh đã bắt đầu nghi ngờ rồi. Sắc mặt Trần Hoàng Thiên trầm xuống, không dám vội kết luận, nhẹ nhàng nói: “Ninh Vân, sao vậy?”

Dương Ninh Vân nhìn Trần Hoàng Thiên, biểu cảm rất lạ lẫm, hỏi: “Anh đang gọi tôi ư?” “Ơ..”

Trần Hoàng Thiên và Dương Thiên Mạnh lại lần nữa nhìn nhau.

Hai người đã có thể khẳng định, đầu của Dương Ninh Vân sau khi bị trọng thương, đã mất trí nhớ rồi. “Đầu của tôi đau.

Dương Ninh Vân mặt mày xây xẩm kêu đau.

Trần Hoàng Thiên lập tức châm mấy mũi kim châm cho cô, lúc này cô mới dịu lại. “Cảm ơn”

Cô nói.

Trần Hoàng Thiên dò hỏi: “Em không nhớ anh nữa rồi u?”

Dương Ninh Vân lắc lắc đầu, hỏi: “Mấy người là ai, còn tôi là ai?” “Thật sự mất trí nhớ rồi.

Sắc Trần Hoàng Thiên ngưng trệ khác thường.

Dương Thiên Minh ngược lại lạc quan nói: “Có lẽ đã quên hết những kí ức không vui trong quá khứ. Đây là một chuyện tốt với con bé.” “Cha nói đúng”

Khuôn mặt Trần Hoàng Thiên cười một cái, nói: “Em tên là Dương Ninh Vân, ông ấy là cha của em Dương Thiên Mạnh. Anh là Trần Hoàng Thiên, là chồng của em, em là vợ của anh. Chúng ta là người một nhà. “Ông là cha của tôi? Anh là chồng của tôi?”

Dương Ninh Vân nhìn Dương Thiên Mạnh, rồi sau đó lại nhìn Trần Hoàng Thiên, vô cùng lạ lẫm. “Đúng”

Dương Thiên Mạnh gật đầu cười nói: “Ninh Vân, quên những chuyện trước kia cũng không sao cả, sau này chúng ta chính là người một nhà, sẽ không bao giờ rời xa nhau nữa”

Dương Ninh Vân gật gật đầu.

Trần Hoàng Thiên âu yếm ôm cô vào lòng.

Cô rất ngoan, không hề cựa quậy, hưởng thụ sự ấm áp của Trần Hoàng Thiên. “Cha đi nghỉ ngơi đi, cả đêm chưa ngủ rồi.” Trần Hoàng Thiên nói.

Dương Thiên Minh cười nói: “Con không nói cha cũng biết rồi, đôi mắt ngái ngủ không thể mở nổi, con và Ninh Vân nói chuyện đi, bồi đắp thêm tình cảm.

Nói xong, ông ấy lập tức rời khỏi phòng.

Trần Hoàng Thiên nói chuyện với cô một lúc, giúp cô tắm rửa, thay cho cô một bộ đồ tây, rồi kêu chị họ đi mua tóc giả đội cho cô, trừ gương mặt thương tích hơi nhiều thì cô chính là một đại mĩ nữ.

Buổi tối.

Sau khi ăn xong bữa cơm tất niên, Thẩm Thiên Sang gọi sư thái Mạc Ngôn đang đợi người lại. “Sư phụ”

Nhìn thấy sư thái Mạc Ngôn, Dương Ninh Vân chạy qua đó vồ vào lòng sư thái Mạc Ngôn. “Chuyện này..”

Trần Hoàng Thiên không hiểu nổi.

Cô ấy không phải là mất trí nhớ rồi sao, sao vẫn còn nhớ sư thái Mạc Ngôn mà lại không nhớ anh và cha nữa? Điều này thực sự quá khác thường!

Trong lòng Trần Hoàng Thiên lóe lên một tia suy nghĩ. “Chắc không phải là do Ninh Vân không dám đối diện với mình và cha nên với giả vờ mất trí chứ?”

Anh cảm thấy rất nghi vấn, đi sang một góc, bấm gọi cho Tôn Hoàng Chánh.

Muốn hỏi Tôn Hoàng Chánh, Dương Ninh Vân rốt cuộc có đang mất trí thật hay không!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK