Mục lục
Chàng Rể Đào Hoa
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Ba lão già?”

Trần Hoàng Thiên nhăn mày lại, đại khái có thể đoán ra, hoặc là người Nhật Bản lại tới báo thù, hoặc là người của tên Phan Tùng Dương kia tìm đến. “Biết rồi chú Lưu, để cháu đi xem.”

Trần Hoàng Thiên nói xong, bước nhanh ra phòng khách, bước xuống mấy bậc thang, đứng trên đường bê tông, nhìn qua ánh trăng và bóng đèn, chính xác là có ba lão già đang bước vào.

Trần Hoàng Thiên không lên tiếng. Anh tiến về phía trước mười mấy bước, ngồi xuống một cái ghế ở bàn cà phê ngoài trời, ánh mắt nhìn theo ba lão già kia.

Bởi vì Biệt thự Nhất Hào tương đối rộng, ba lão già kia đi tầm năm phút, mới dừng chân trước mặt Trần Hoàng Thiên. “Cậu chính là Trần Hoàng Thiên?”

Lão già cầm đầu nhìn Trần Hoàng Thiên mấy lượt, lạnh giọng hỏi. “Là tôi.”

Trần Hoàng Thiên gác chân phải lên chân trái, nhìn về phía lão già kia: “Ông là ai?” “Hừ!”

Lão già hừ lạnh một tiếng: “Cậu đánh cháu trai tôi bị thương, đánh chết vệ sĩ nhà họ Phan, sắp chết đến nơi rồi còn không biết, còn hỏi tôi là ai. Thật là không biết sống chết!”

Phan Đình Thọ rất tức giận, nhưng cũng không ra tay, mà hỏi: “Được ở trong Biệt thự tốt nhất của Đông Quan, tuổi còn trẻ mà có trình độ tu luyện võ đạo tốt như vậy, chắc cũng không phải người bình thường” “Nói mau. Là con cháu dòng họ nào?”

Ông ta không để ý mấy chuyện không hay trên mạng, cho nên chưa xem video Trần Hoàng Thiên bị ngựa kéo, nếu không đã không hỏi như vậy rồi.

Nếu là con cháu dòng họ nổi tiếng, bị trói sau ngựa kéo đi, vậy còn tốt, khéo trở thành chuyện oanh liệt từ lâu rồi. “Vừa ly hôn với bà xã, cô đơn một mình, tâm trạng không tốt sẽ đi quán bar uống chút rượu, cháu trai của ông cứ thích ra oai trước mặt tôi, vô duyên vô cớ lấy hạt dưa ném vào rượu vang đỏ hai trăm bốn mươi triệu của tôi, tôi bảo cậu ta xin lỗi và bồi thường, cậu ta không chịu, tôi đây đành phải ra tay”

Nói đến này, Trần Hoàng Thiên nhìn về phía Phan Đình Thọ: “Nếu ông là một người hiểu lý lẽ, thì nên biết cháu trai của ông thuộc dạng tự muốn ăn đánh, tôi đánh cậu ta cũng là chuyện bình thường. “Đương nhiên, nếu như ông là người trắng đen không phân, vậy thì, tùy ông, muốn làm thế nào, cứ qua đây, tôi sẽ không nhíu mày đâu.”

Lúc anh gửi tin nhắn cho Chu Kình Thượng, biết được chủ nhà họ Phan Phan Đình Thọ là Tông sư Đan Cảnh tầng sáu.

Cũng tương đương với trình độ tu luyện của anh, nhưng bây giờ anh không còn là anh của trước kia nữa, lại có Chân Võ kiếm pháp bên người, cùng với cảnh giới bất khả chiến bại. Đánh thắng Phan Đình Thọ chỉ là chuyện nhỏ. “Cho dù cháu trai tôi sai trước, nhưng cậu dạy dỗ một chút thì được rồi, đây cậu lại bẻ gãy tay nó, đá nó đến mức bị thương, không phải là ra tay quá độc ác sao?”

Nói đến này, Phan Đình Thọ híp híp mắt: “Hơn nữa, cậu còn ra tay đánh chết đệ tử nhà họ Phan, thật không thể tha thứ!” “Ha ha.” Trần Hoàng Thiên ngượng ngùng cười: “Tông sư không thể bị xỉ nhục, là hắn ra tay đánh tôi trước, chẳng lẽ người làm Tông sư như tôi, lại phải chịu đựng bị hắn đánh mà không đánh trả sao?” “Nếu đổi lại là ông, con kiến cắn ông, ông có vỗ chết nó không?”

Lớn lên ở nhà họ Trần, Trần Hoàng Thiên ít nhiều cũng biết quy tắc của giới võ đạo, nếu có võ sĩ ở dưới Tông sư, hoặc trước mặt xỉ nhục Tông sư, bị đánh chết là do đáng đời.

Theo quy tắc của giới võ đạo, người bôi nhọ Tông sư sẽ bị giết, người nhà cũng không được trả thù, nếu không sẽ bị giới võ đạo khiển trách.

Đương nhiên, quy tắc đã chết, còn người thì vẫn sống, quy tắc cũng chỉ quy tắc mà thôi, có người vẫn không tuân thủ. Cũng không sợ khiển trách, thế nào cũng phải trả thù, không ai cản được. “Cậu là Tông sư?”

Phan Đình Thọ nhăn mày, rồi sau đó cười nhạo: “Nhóc con, đừng lấy Tông sư làm lá chắn, trên đời này không có Tông sư nào trẻ tuổi như cậu.” “Ông tin hay không thì tùy” Trần Hoàng Thiên lười nói những điều vô nghĩa, nói: “Ông muốn giải quyết chuyện này như thế nào thì nói thẳng ra hoặc trực tiếp ra tay đi, tôi không rảnh cùng ông đấu khẩu, tôi rất mệt, cần nghỉ ngơi.” “Thật là không biết sống chết!”

Sắc mặt Phan Đình Thọ trở nên lạnh lùng, gắn ra từng chữ: “Tôi muốn cậu chết!”

Dứt lời, ông ta đột nhiên nắm chặt tay, lao thẳng về phía Trần Hoàng Thiên.

Trần Hoàng Thiên đang định ra tay.

Đúng lúc này.

Chíu!

Một tiếng réo truyền đến. “Hum?”

Phan Đình Thọ tuy rằng hơn bảy mươi tuổi rồi, nhưng tai thính mắt tinh, nghe được tiếng réo liền nhăn mày lại, có cảm giác thứ gì đó thổi qua người, kéo nắm đấm của ông ta lại.

Giây tiếp theo!

Soạt

Một bóng đen lướt qua nắm đấm của Phan Đình Thọ, kéo theo một ít bọt máu, đập vào ống thép bên đèn đường, cố định ở trên đó.

Sut!

Phan Đình Thọ tức khắc rít một hơi lạnh. Giơ nắm đấm lên nhìn, ngón giữa bị cắt một miếng da, lộ cả xương ra. Có một lão già từ sau lưng ông ta chạy lên, rút thứ cố định trên ống thép ra, mới phát hiện đó là một chiếc lá.

Lập tức sắc mặt ông ta trở nên nghiêm túc. “Ông chủ, là một chiếc lá. “Lá?”

Phan Đình Thọ đột nhiên nhíu mày, nghiêng đầu nhìn lại, liền thấy một bóng đen chậm rãi đi tới. Vừa thấy vậy, ông ta liền bất động, vội vàng chắp tay nói: “Xin hỏi các hạ là ai?”

Có thể dùng lá cây cắt một miếng da của ông ta, có thể biết được người này là một cao thủ lợi hại hơn ông ta, điều này khiến ông ta không thể không sợ hãi.

Bóng đen không trả lời, tiếp tục chậm rãi đi tới. Khi bóng đen kia tới gần, con ngươi Phan Đình Thọ đột nhiên co rụt lại. Giống như thấy quỷ, vội vàng kêu lên: “Là anh! Mã Nguyễn Côn?” “Mã Nguyên Côn?”

Trần Hoàng Thiên gãi gãi đầu, cảm giác tên này rất quen, giống như đã từng nghe ở đâu rồi. “Tôi hiểu rồi!”

Rất nhanh anh liền nhớ ra.

Lúc ở nhà họ Thạch, thầy của Triệu Công, là người bị anh giết, anh nhớ rõ Triệu Công từng nói, Mã Nguyễn Côn gặp trở ngại trong quá trình luyện Đan Cảnh tầng bảy, bây giờ xuất hiện ở đây, có lẽ là đã lên tầng tầm rồi. “Xem ra lần này gặp phải đối thủ mạnh rồi.” Trần Hoàng Thiên thầm nghĩ trong lòng. “Là tôi”

Mã Nguyễn Côn dừng bước, nhàn nhạt nói: “Mạng cậu ta là của tôi. Ông muốn tranh với tôi sao?” Nói đến đây, ông ta nhìn về phía Phan Đình Thọ. “Không không không!”

Phan Đình Thọ vội vàng xua tay: “Tôi nào dám tranh với anh, nếu như năm đó ông không rời Lĩnh Hoa, tôi làm gì có tư cách trở thành đệ nhất cao thủ của Lĩnh Hoa chứ.” “Biết thế là tốt.”

Mã Nguyễn Côn nhàn nhạt nói, sau đó vẫy vẫy tay: “Cút đi.” “Ừm…” Phan Đình Thọ cười cười: “Anh Mã, tôi có thù với tên khốn này, anh muốn giết cậu ta thì anh ra tay đi, tôi đứng một bên nhìn là được.”

Mã Nguyễn Côn lắc lắc đầu: “Tôi không muốn giết cậu ta, tôi muốn nói với cậu ta mấy câu, nếu cậu ta chịu hợp tác, tôi sẽ không giết cậu ta, nếu không hợp tác, tôi cũng không giết cậu ta, mà sẽ đưa cậu ta về Nhật Bản, tra tấn cậu ta đến chết, cho nên ông vẫn là nên cút đi.” “Vậy… Tôi trốn xa một chút, không nghe trộm các người nói chuyện.” Phan Đình Thọ sợ hãi nói, mang theo lính của mình lùi xa sang một bên.

Lúc này, Mã Nguyễn Côn ngồi xuống đối diện với Trần Hoàng Thiên, nhìn thẳng Trần Hoàng Thiên nói: “Hai đồ đệ của tôi. Một người bị người của cậu giết chết, một người bị cậu giết chết, cho nên cậu biết mục đích lần này tôi tới tìm cậu rồi chứ?” “Báo thù chứ gì.” Trần Hoàng Thiên cười cười: “Nhưng mà ông chủ yếu đến đây vì Kiếm Phổ chân chính phải không?”

Anh biết Mã Nguyên Côn không muốn để Phan Đình

Thọ ở cạnh, bởi vì ông ta muốn Kiếm Phổ chân chính, nếu không sẽ giết anh. Còn sợ bị Phan Đình Thọ nhìn thấy? “Thông minh.”

Mã Nguyên Côn nhếch miệng, lộ ra hàm răng vàng, nói: “Ngoan ngoãn giao ra đây, tôi có thể không nghĩ đến chuyện hai đồ đề của tôi chết trong tay cậu, nếu không giao. Sẽ không có kết quả tốt đâu!” “Ha ha.”

Trần Hoàng Thiên ngượng ngùng cười: “Mấy ngày trước ở Thủ Đô, có một người tên là Miyamoto Kojiro cũng nói với tôi như vậy, cuối cùng rơi vào kết cục gì, chắc ông cũng biết?” “Tôi biết.” Mã Nguyễn Côn gật gật đầu. Nhàn nhạt nói: “Tên đó quá thiếu kiên nhẫn, tôi nói tôi sẽ giúp hắn đem Kiếm Phổ chân chính về, đừng ở dưới chân trời ra tay, hắn ta không nghe, cuối cùng bị giết.” “Nếu như tôi đoán không lầm, là do sư huynh Chu Kình Thiên của cậu giết chết đúng không?” “Sai rồi.” Trần Hoàng Thiên lắc đầu, gắn từng chữ: “Là bị tôi giết chết.” “Cái gì!”

Mã Nguyễn Côn đột nhiên đứng lên, không dám tin nhìn Trần Hoàng Thiên: “Là cậu giết?” “Đúng!”

Trần Hoàng Thiên gật gật đầu: “Nếu ông không muốn bị phân thành hai nửa giống như hắn, vậy cút đi, đừng ép tôi ra tay” “Ha ha ha!!!”

Mã Nguyễn Côn lúc đầu sửng sốt, sau đó cười to lên: “Tên khốn cậu thú vị đấy, còn muốn dọa tôi, nếu như cậu có bản lĩnh giết chết Miyamoto Kojiro, lại còn bị buộc vào ngựa kéo đi sao?” “Ông không tin đúng không?”

Trần Hoàng Thiên cười đầy ẩn ý.

Giây tiếp theo!

Anh đột nhiên xuất ra một năm đấm, nhanh như sấm sét đánh vào ngực Mã Nguyên Côn. “Hay lắm tên khốn!”

Mã Nguyễn Côn không hổ danh là cao thủ, phản ứng rất nhanh, cũng cảm nhận được sức lực cú đấm này của Trần Hoàng Thiên, lập tức hai tay giao nhau ở trước ngực.

Chỉ trong 0.1 giây.

Bup!

Trần Hoàng Thiên nắm tay đánh vào giữa hai tay giao nhau của Mã Nguyên Côn, làm cho Mã Nguyễn Côn bị lùi lại hai bước, Trần Hoàng Thiên phải lùi bốn năm bước mới đứng vững được. “Trời đất!”

Phan Đình Thọ cùng hai tên lính của ông ta kêu từ xa. “Thì ra cậu ta thật sự là Tông sư à!”

Đặc biệt là Phan Đình Thọ, thấy khung cảnh như vậy mà sợ không thôi.

Mấy ngày trước Mã Nguyễn Côn vừa mới vào Đan Cảnh tầng tám, hơn anh hai tầng, thế nhưng lại bị một chiêu của Trần Hoàng Thiên đánh lùi hai bước, có thể thực lực của Trần Hoàng Thiên chưa chắc kém hơn ông ta, cho dù Trần Hoàng Thiên có đánh lên, nhưng cũng khá đáng SỢ. “Là do tôi xem thường anh hùng thiên hạ rồi!” Ông ta thở dài. “Nhưng mà gặp phải một cao thủ đáng sợ như Mã Nguyễn Côn, xem ra ngôi sao sắp nổi trong giới Võ Đạo, sắp sụp đổ rồi!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK