Mục lục
Chàng Rể Đào Hoa
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Phù!

Lần thăm dò này.

Khiến cho Trần Hoàng Thiên lập tức được thở phào nhẹ nhõm.

Dương Ninh Vân vẫn còn hơi thở. Nhưng mà hơi thở đã rất yếu ớt rồi.

Trần Hoàng Thiên biết là cú va chạm này khiến cho đầu của cô ấy bị thương rất nghiêm trong, theo như trong Dược Vương Kinh có ghi chép thì khi đầu bị thương rồi hôn mê, đấy là vì mạch máu bị vỡ, khiến cho huyết dịch chảy vào trong não gây ra.

Nếu như không kịp thời hút máu ra, lưu thông huyết mạch trong đầu thì có thể gây tử vong.

Nhưng mà trước mắt thì không có kim bạ để giúp cô lưu thông được mạch máu ở trên đầu.

Trần Hoàng Thiên không hề do dự, lập tức ngưng tụ chân khí. Anh chấp nhận tiêu hao tu vi để ngưng tụ ra từng cây kim vàng, châm lên các huyệt đạo trên đầu của Dương

Ninh Vân. “Thanh Trần”

Lúc này, Mặc Ngôn sư thái và một đám đệ tử của phái Nga Mi xông đến, dồn dập hỏi thăm tình hình thương tích của Dương Ninh Vân.

Trần Hoàng Thiên không hề trả lời, chỉ chuyên tâm châm cứu cho Dương Ninh Vân. “Mấy người đi qua bên đó, túm cổ cái thằng ranh đó về đây cho tôi, vừa rồi còn dám đạp cháu của ông mày đây, ông đây nhất định phải xé xác nó ra đêm đi cho chó ăn!”

Thẩm Thiên Sang gào lên.

Rất nhanh, vài người cao thủ ở cấp bậc tông sư lao qua bên đường bên kia. Nhưng mà không đến nửa phút thì bọn họ đã quay lại rồi. “Người đâu?”

Nhìn thấy bọn họ quay lại với hai bàn tay trắng, Thẩm Thiên Sang cau mày lại hỏi. “Ông hai, không còn ai ở đó cả. Có một người nhìn thấy nói là vừa rồi có một người nước ngoài đã cứu anh ta đi rồi”

Có một vị tông sư trả lời. “Cái gì!”

Sắc mặt của Thẩm Thiên Sơn đen xì lại.

Nhưng mà rất nhanh ông lại căn dặn: “Lập tức đi điều camera giám sát xem rốt cuộc là ai đã cứu đi, nhất định phải tìm ra được cho tôi!” “Vâng!”

Trong lúc này, Đường Nguyên Minh nói: “Các vị chân nhân, nguy hiểm đã được giải trừ, nhưng mà chúng ta đều đã bị trúng độc rồi, vẫn còn đang ở trong tình trạng nguy hiểm. Tôi phải mong chóng đi giải độc, không ở lại cùng các vị nữa.

Nói xong, ông ta đưa theo Đường Thái An lên xe lái đi.

Trên xe.

Đường Nguyên Minh gọi một số điện thoại, nói: “Tìm một nơi an toàn không có camera giám sát đón người đó về cho tôi, sau đó thì diệt khẩu cái tay người nước ngoài đó đi.”

Nói xong, ông ta gác máy. “Ông nội, ông cứu cái tay Hàn Tử Minh đó làm cái gì vậy?”

Đường Thái An không hiểu gì, hỏi.

Đường Nguyên Minh nói: “Chuyện này là cháu không hiểu rồi, ông vừa mới nghe nói, cậu ta là cháu nội của Hàn Bình Mình, trước đây ông từng nghe nói Hàn Bình Minh vì một cái bí kíp nào đó mà chết, ông cứu cậu ta chỉ là muốn xem xem chỗ cậu ta có bí kíp đó không thôi, nếu như có mà chúng ta lấy được bí kíp, thì Đường Môn của chúng ta là có thể bay vọt lên rồi” “Ha ha!”

Đường Thái An cười, nói: “Ông nội quả là một tay lão luyện mà, chuyện này mà cũng có thể nghĩ ra được, cháy thật là phục ông nội sát đất luôn!” “Ha ha ha!”

Đường Nguyên Minh đắc ý nói: “Quả Mạnh Bà chúng ta không lấy được, nhưng nếu như mà có thể lấy được cái bí kíp gì đó thì còn kiếm lời được hơn cả việc lấy được quả Mạnh Bà, có nhìn thấy cái tên Trần Hoàng Thiên đó không, còn trẻ tuổi như thế mà thực lực đã mạnh như thế, anh ta tuyệt đối đã tu luyện bằng cái bí kíp đó, bằng không thì Hàn Tử Minh cũng sẽ không đòi anh ta mấy trang bị mất đó.” “Có lý lắm!”

Đường Thái An gật đầu, rồi lại hỏi: “Vậy mấy trang bị mất đó còn có tác dụng không?”

Đường Nguyên Minh nghĩ một lúc rồi nói: “Thực lực của cái thằng đó quá mạnh, muốn lấy mấy trang bị mất đó từ tay của nó thì là không thể rồi, cứ từ bên Hàn Tử Minh lấy được bí kíp rồi nói tiếp, còn về mấy trang bị mất đó, sau này sẽ nghĩ cách sau.

Hai ông cháu nhà họ trên đường bàn bạc rất sôi nổi.

Còn trong lúc này, sau khi Trần Hoàng Thiên châm cứu cho Dương Ninh Vân xong thì thất khiếu của cô đều chảy ra máu tươi. “Đây là chuyện gì vậy?”

Đệ tử của phái Nga Mi đều rất kinh hãi!

Trần Hoàng Thiên nói: “Là do mạch máu ở trong đầu bị vỡ, dẫn đến ách tắc khiến cho cô ấy hôn mê, hiện giờ tôi đã đẩy máu ứ ra rồi, Ninh Vân cũng đã không còn bị nguy hiểm đến tính mạng nữa. “O”

Một đám ni cô đều gật đầu tới tấp. “Sư phụ, Thanh Trần chính là Dương Ninh Vân, người được treo thưởng mấy chục nghìn tỷ sao?” Thanh Tâm hỏi.

Mạc Ngôn sư thái gật đầu. “Vậy..”

Cả đám ni cô đều trở nên ngơ ngác.

Bây giờ mới biết Dương Ninh Vân mà trước đây bọn họ bàn luận lại chính là ở ngay bên cạnh bọn họ.

Bỗng có cảm giác như là đánh mất mấy chục nghìn tỷ vậy.

Không lâu sau, Trần Hoàng Thiên sau khi đẩy hết huyết ứ trong đầu của Dương Ninh Vân ra, giúp cô ấy lau sạch chỗ máu chảy ra từ thất khiếu, rồi ôm chặt cô ấy vào trong lòng.

Thời khắc này.

Anh cảm thấy rất an lòng.

Bởi vì, đã lâu lắm rồi anh không được ôm cô như thế này.

Và quan trọng nhất là, cuối cùng cũng đã tìm được cô, không còn phải ngày đêm nhớ mong cô nữa, cái cảm giác đó dễ chịu đến thế nào thì chỉ có mình anh mới rõ nhất, cảm giác dễ chịu ấy còn hơn cả là được gỡ bỏ đi gánh nặng vậy. “Sư thái, khi đó lúc tôi đến núi Nga Mi, tại sao bà lại để cho người khác giả mạo là Ninh Vân, không cho chúng tôi được gặp nhau chứ?” Trần Hoàng Thiên hỏi.

Mạc Ngôn sư thái chắp hai tay vào nhau, niệm một câu phật hiệu, nói: “Thanh Trần không dám đối mặt với thí chủ, cảm thấy bản thân quá dơ bẩn, hơn nữa còn từng làm rất nhiều chuyện có lỗi với thí chủ nữa, cảm thấy tội nghiệp của mình quá nặng, chỉ muốn xuất gia để hóa giải đi những tội nghiệt trên người mình. “Phật tổ từ bi, nguyện có thể độ được tất cả những người khốn khổ tội lỗi, thế nên bần ni mới tôn trọng cách nghĩ của cô ấy, để cô ấy ở lại núi Nga Mi, vậy nên mới dối gạt thí chủ”

Trần Hoàng Thiên gật đầu, không hề có ý định trách cứ gì Mạc Ngôn sư thái, ngược lại còn nhếch mép mim cười, ôm lấy Dương Ninh Vân không chịu buong tay, nói: “Cảm ơn bà, sư thái, là bà đã cứu cô ấy, tôi không hề cho là cô ấy dơ bẩn, có bẩn hơn nữa thì trong mắt tôi cô ấy vẫn luôn là trong sạch, trả cô ấy lại cho tôi có được không? Tôi bảo đảm là sẽ không phụ bạc cô ấy, không bao giờ để cô ấy phải chịu tủi nhục nữa” “A di đà phật.”

Sư thái nói: “Kỳ thực, khi bần ni cứu cô ấy, cô ấy tuy là bị chà đạp nhưng mà vẫn chưa phải là hoàn toàn trở nên dơ bẩn, chỉ là tâm ma của cô ấy đang phá hoại mà thôi. Còn về việc cô ấy có chấp nhận quay về bên thí chủ hay không, đợi cô ấy tỉnh dậy, thí chủ hỏi cô ấy là được rồi, nếu như cô ấy vẫn muốn xuất gia, thân là sư phụ của cô ấy, bần ni vẫn sẽ đưa cô ấy đi, thí chủ cũng hiểu rõ đạo lý: một ngày làm thầy thì cả đời làm cha chứ”

Thực tế là, Mạc Ngôn sư thái rất coi trọng Dương Ninh Vân, cảm thấy cô đã trải qua quá nhiều chuyện, tâm Phật của cô cũng đã trở nên rất nặng rồi, nếu như ở lại Nga Mi, trong tương lai cô có thể đủ tư cách tiếp nhận đại ấn chưởng môn của phái Nga Mi.

Thế nên, vẫn không muốn để cô hoàn tục.

Đương nhiên.

Nếu như Dương Ninh Vân quyết định muốn hoàn tục thì bà ấy cũng sẽ không ngăn cản. “Tôi hiểu rồi.”

Trần Hoàng Thiên gật đầu: “Vậy thì đợi đến khi cô ấy tỉnh dậy rồi nói tiếp” “Ừm”

Sư thái gật đầu.

Trần Hoàng Thiên nói: “Cậu hai, chuẩn bị xe, để cho những người bị trúng độc lên xe nghỉ ngơi trước, sau đó thì cho người đi đến hiệu thuốc đông dược mua bản lam căn và kim ngân hoa về, đưa cho những người trúng độc nhai trước đã, sẽ có được chút tác dụng giải độc, đợi Lý tổng quản bọn họ quay về đây, đưa mọi người đến tổng đà của hiệp hội Thiên Minh, con sẽ giải độc cho mọi người”

Thẩm Thiên Sang vội vàng đồng ý.

Nhắc nhở mọi người làm theo những gì mà Trần Hoàng Thiên đã căn dặn.

Người của Long Hổ, Võ Đang và Nga Mi thì đều nói cảm ơn tới tấp.

Trần Hoàng Thiên cũng ôm Dương Ninh Vân đưa lên xe.

Tuy rằng là không còn mái tóc, và trên mặt có rất nhiều sẹo, nhưng mà trong mắt của anh, cô vẫn là cô của trước đây, vẫn là người con gái mà anh yêu thương nhất, chiều chuộng nhất.

Không bao lâu sau, tổng quản Lý bọn họ đã quay lại. “Thế nào rồi, tổng quản Lý, giết được cái tên Phạm Hầu Khải đó chưa?” Trần Hoàng Thiên hỏi.

Lý tổng quản lắc đầu: “Nhảy xuống biển bỏ trốn rồi, sợ là nhóm Thiên Sát sẽ gây bất lợi cho mọi người nên cũng không dám đuổi theo nữa”

Sau đó, cả đoàn người đều đi ra sân bay.

Sau đó đáp máy bay từ New York xuống Washington.

Lúc ba giờ sáng. Tổng đà của hiệp hội Thiên Minh lúc này đèn đóm sáng trưng.

Dương Thiên Mạnh và Phương Thanh Vân đều đang xem tin tức thời sự. Biết được là ở cổng của cuộc bán đấu giá đã xảy ra một trận chiến lớn, thế nên bọn họ đều vô cùng lo lắng. “Ông thông gia, Thanh Vân, đừng lo lắng, Trần Hoàng Thiên bọn họ không có chuyện gì đâu. Bọn họ đều đang trên đường về đây rồi, xem thời gian thì chắc là cũng sắp về đến rồi đấy”

Thẩm Thành Đông an ủi nói.

Nhưng không cần biết là an ủi đến thế nào thì Dương Thiên Mạnh và Phương Thanh Vân vẫn rất lo lắng.

Bởi vì trong tin thời sự thì Trần Hoàng Thiên bị đánh rất thê thảm, bọn họ không lo lắng điều đó là giả tạo.

Nửa tiếng đồng hồ sau.

Một đoàn xe ô tô tiến vào hiệp hội Thiên Minh. “Về đến rồi, về đến rồi!”

Những người đợi chờ thì đều bắt đầu rất kích động.

Dương Thiên Mạnh và Phương Thanh Vân đều không chờ được nữa mà chạy thẳng ra chỗ xe dừng lại, muốn xem tình hình thương tích của Trần Hoàng Thiên như thế nào.

Lúc này, Trần Hoàng Thiên bế Dương Ninh Vân xuống xe, nhìn thấy Dương Thiên Mạnh, Trần Hoàng Thiên vui mừng nói: “Bố, bố xem con đưa ai về đây cho bố này!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK