Mục lục
Chàng Rể Đào Hoa
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Ba! Hãy nhân nhượng đi!”

Những người con trai khác của Triệu Thanh Lam cũng sợ hãi mà quỳ xuống khuyên nhủ. “Ông nội, chúng cháu không muốn chết đâu!”

Những đứa cháu của Triệu Thanh Lam cũng quỳ xuống đất khóc lóc, van xin. “Thái công, bọn cháu còn nhỏ như vậy, bọn cháu vẫn còn chưa sống đủ mà, bọn cháu không muốn chết đâu…

Thái công à!” Triệu Trung Hữu và những đứa chất trai khác cũng quỳ xuống khóc sướt mướt.

Còn Dương Bảo Trân và Lý Tú Lam cũng sợ đến mức mặt mày trắng bệch, đôi môi run rầy, nhìn thấy nhiều người quỳ xuống như vậy nên hai người cũng quỳ xuống van xin. Vừa rồi hai người bọn họ cũng đã đi ra bên ngoài xem thứ.

Thế trận bên ngoài làm cho hai người vô cùng sợ hãi, định trốn ra bên ngoài nhưng ai ngờ lại bị chặn lại không cho đi ra, nếu không giết tất bất luận tội, làm cho hai người sợ đến mức phải chạy trở về.

Hai người bọn họ chắc chắn rằng nếu như thật sự ép người này tức giận lên thì chuyện gì anh ta cũng có thể làm được.

Đồng thời cũng thầm mắng mười mấy đời tổ tông nhà Trần Hoàng Thiên ở trong lòng. Tại sao một kẻ đáng xiên ngàn đao như vậy lại có thể được Phật Gia Đường nhìn trúng và không tiếc bất cứ giá nào giúp anh ta chứ? Đây là chuyện mà cho dù nằm mơ hai người cũng không nghĩ tới.

Cạch cạch cạch…

Hàm răng của Triệu Thanh Lam va đập vào nhau, gân xanh trên mặt nhảy lên kịch liệt như muốn nứt ra, nắm đấm cũng xiết chặt đến đầy mồ hôi, hận không thể làm nổ tung hết đám người Lý Đức Hùng.

Nhưng cuối cùng, dưới áp lực trăm bề thì ông ta cũng buông lỏng nắm đấm ra, nặn ra một nụ cười vô cùng khó coi: “Coi như các người đủ tàn nhẫn, tao sẽ nhớ kỹ việc ngày hôm nay, một ngày nào đó Phật Gia Đường các người gặp phải đối thủ mà cần sự giúp đỡ, nhà họ Triệu bọn tao tuyệt đối sẽ không cử một người đến hỗ trợ, tao nói được thì làm được!”

Lý Đức Hùng cười cười: “Không phiền đến sự giúp đỡ của nhà họ Triệu, nếu ngày nào đó nhà họ Triệu gặp nạn thì Phật Gia Đường và đại nội cũng sẽ không giúp. “Hừ!”

Triệu Thanh Lam hừ lạnh nói: “Ai dám động đến nhà họ Triệu của tao? Không cần mày lo lắng!”

Sau đó, ông ta quát lớn; “Thả người, để bọn chúng dẫn người cút đi!”

Phù!

Tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.

Cha con Trần Hiểu Sinh và Tôn Hoàng Chánh cũng được thả ra. “Tôn thần y, ông không sao chứ?” Trần Hoàng Thiên không đến đỡ Trần Hiểu Sinh mà lại đến đỡ Tôn Hoàng Chánh.

Lý Đức Hùng phất phất tay, Tả Sử và Hữu Sử đến đỡ cha con Trần Hiểu Sinh.

Nói sao đi nữa thì hai người đó cũng là ba và anh trai của Lão Phật Gia, Trần Hoàng Thiên có oán hận, có muốn làm gì hai người thì bọn họ cũng không dám nói gì nhưng bọn họ nhất định phải tôn trọng hai người này. “Tôi không sao, chúng ta đi thôi.” Tôn Hoàng Chánh vui mừng cười nói.

Trần Hoàng Thiên gật gật đầu, nhìn về phía Dương Bảo Trân và Lý Tú Lam: “Trời tạo nghiệt thì còn có thể tha thứ nhưng tự gây nghiệt thì không thể sống! Hai người cứ tiếp tục làm bậy như vậy đi, sớm muộn cũng có một ngày sẽ nhận lại kết quả rất thê thảm!”

Sau khi Trần Hoàng Thiên bỏ lại lời cảnh cáo này thì lập tức đỡ Tôn Hoàng Chánh rời đi.

Rất nhanh sau đó, những thế trận bên ngoài được tháo dỡ, trên dưới nhà họ Triệu đều thở phào buông lỏng. “Con mẹ nó, tức chết ông đây rồi!”

Lúc này, Triệu Thanh Lam mới bộc phát ra, đập phá bàn ghế và mọi thứ trong phòng khách nát bấy.

Lúc này, Dương Bảo Trân yếu ớt hỏi: “Thái công, người không cần nửa quyển còn lại nữa hay sao?” “Cần chứ, sao lại không cần?” Triệu Thanh Lam nói: “Nhưng mà bây giờ chưa phải lúc, chờ đến khi Phật Gia Đường có những trận chiến ác liệt, rồi bọn chúng xông ra tiền tuyến thì lúc đó cần cũng không muộn” “Đúng thế, tuyệt đối không thể nào bỏ qua như vậy!”

Lý Tú Lam và Dương Bảo Trân nói.

Hai người biết rõ sau chuyện ngày hôm nay thì Trần Hoàng Thiên sẽ là kẻ thù không đội trời chung với nhà họ Triệu, một khi Phật Gia Đường đi đánh giặc thì đó sẽ là ngày chết của Trần Hoàng Thiên!

Lúc này, đám người Trần Hoàng Thiên đã đón xe đến sân bay.

Trên xe, bác cả yếu ớt nói: “Ba, từ việc Hoàng Thiên đánh bay những kẻ đã ra tay với ba thì không khó để nhìn ra rằng thật ra đứa nhỏ này rất quan tâm đến tình thân, chỉ có điều oán hận quá lớn, chúng ta có cần nói việc Ninh Vân không chết cho thằng bé biết để tiêu tan oán hận của nó hay không?”

Trần Hiểu Sinh chìm vào trong im lặng.

Một lúc lâu sau, ông ta nhẹ gật đầu: “Vốn dĩ là ba muốn chữa lành gương mặt của Ninh Vân rồi mới đưa con bé trở về, ai ngờ lại xảy ra việc này, cho dù bây giờ chúng ta không nói thì Hoàng Thiên cũng sẽ chủ động đến hỏi chúng ta thôi, bởi vậy không cần vội, cứ chờ thằng bé chủ động đến nhà họ Trần để hỏi. Có lẽ sẽ có thể hoàn hoãn mối quan hệ giữa nhà họ Trần với thằng bé. “Con nghe theo ba

Bác cả y như một đứa bé ngoan.

Hơn ba giờ sáng.

Nhóm người Trần Hoàng Thiên ngồi máy bay riêng đến Sân bay quốc tế Thủ đô. “Hoàng Thiên, bởi vì nhà họ Triệu muốn hại cháu cho nên khi ông nội cháu ở đó đã bị bọn chúng đánh, bọn chúng mắng, khắp người đều là vết thương. Bác dẫn ông ấy về nhà nghỉ ngơi trước, từ nay cửa lớn nhà họ Trần luôn mở rộng chào đón cháu, cháu muốn về bất cứ lúc nào cũng được cả.

Khuôn mặt bác cả tràn dầy vui vẻ nói.

Đây là khổ nhục kế của cha con Trần Hiểu Sinh, bọn họ muốn nhìn thử xem Trần Hoàng Thiên có mang thuốc trị thương đến nhà cho ông ta hay không. “Giả vờ, mấy người cứ tiếp tục giả vờ đi. Bị thương không đến bệnh viện mà còn về nhà? Căn bản là không có bị thương phải không, muốn lấy được sự thông cảm của tôi phải không?” Trần Hoàng Thiên tức giận nói. Tôn Hoàng Chánh cười cười: “Quả thật là khi ông nội cậu ở nhà họ Triệu đã bị đánh rất thê thảm, không phải giả

Vò.”

Trần Hoàng Thiên hơi ngừng một chút rồi sau đó mới nói tiếp: “Đó cũng là do ông ta tự chuốc lấy, tôi sẽ không thông cảm đâu. ТrцуeлАРР.cо*m trang web cập nhật nhanh nhất

Dứt lời, anh đỡ Tôn Hoàng Chánh lên một chiếc xe và chạy về hướng đại nội.

Bởi vì là nửa đêm cho nên Phương Thanh Vân đã ngủ say, Trần Hoàng Thiên sắp xếp chỗ cho Tôn Hoàng Chánh nghỉ ngơi, sau đó nhẹ nhàng đi vào phòng chui vào trong ổ chăn của Phương Thanh Vân rồi ôm cô ấy ngủ.

Anh cảm thấy rất có lỗi với Phương Thanh Vân, làm cho cô chịu nhiều đẳng cay như vậy mà anh lại bôn ba khắp nơi. Anh cũng không chăm sóc cho cô nhiều, vì vậy nhân lúc này mà ở bên cạnh cô ấy nhiều hơn.

Hôm sau.

Phương Thanh Vân tỉnh lại, phát hiện Trần Hoàng Thiên không biết đã trở về từ lúc nào, đang ôm cô ấy ngủ say. “Hèn gì mình lại ngủ đến thoải mái như vậy, hóa ra là do cậu ba đang ôm mình ngủ.

Phương Thanh Vân nở một nụ cười hạnh phúc, cô ấy khế nâng ngón tay ngọc lên chạm nhẹ khuôn mặt của Trần Hoàng Thiên, lén lút hôm trộm anh một cái, nụ cười càng tươi tắn thêm. “Nếu như mỗi đêm đều có thể được cậu ba ôm ngủ như vậy thì thật là tốt biết bao…

Cô ấy nghĩ thầm trong lòng.

Cũng không muốn rời giường, hưởng thụ sự ấm áp khi được Trần Hoàng Thiên ôm vào lòng.

Mãi đến khi mặt trời lên cao, Trần Hoàng Thiên mới tỉnh dậy. “Cậu ba, dậy rồi sao”

Phương Thanh Vâ cười hỏi.

Trần Hoàng Thiên cười gật đầu: “Anh đã đưa Tôn thần y đến đây rồi, chúng ta tẩy rửa nhanh một chút rồi để cho ông ấy nhìn xem tình trạng sức khỏe của đứa bé” “Dạ?”

Phương Thanh Vân sững sốt hỏi: “Cậu ba đã đến Tần

Lĩnh mời Tôn thần y đến đây sao?”

Cô ấy rất ngạc nhiên.

Ngày hôm qua, Trần Hiểu Sinh vừa muốn biết địa chỉ của Tôn thần y mà hôm nay Trần Hoàng Thiên đã mang người đến đây.

Chắc không phải là cậu ba không cho Tôn thần y chức bệnh cho chủ tịch mà mang người đến Thủ đô luôn đấy chứ?

Cô ấy còn đang nghi ngờ thì Trần Hoàng Thiên đã nói hết những chuyện đã xảy ra với cô ấy. “Thì ra là như vậy”

Phương Thanh Vân xua tan đi nghi ngờ của mình, sau đó hai người nhanh chóng tẩy rửa. Lúc hai người ra khỏi ký túc xá thì Tôn Hoàng Chánh đã thức dậy và đang đi dạo bộ với Dương Thiên Mạnh. “Tôn thần y”

Phương Thanh Vân lên tiếng chào hỏi. “Ha ha!”

Tôn Hoàng Chánh cười nói: “Bụng cũng đã lớn như vậy rồi à, không tệ không tệ. Đến đây cho tôi bắt mạch xem thử tình hình đứa bé như thế nào”

Trần Hoàng Thiên đỡ Phương Thanh Vân đi qua, Tôn

Hoàng Chánh trực tiếp bắt mạch cho cô ấy.

Sau khi bắt mạch, Tôn Hoàng Chánh nói: “Tuy giữ được đứa bé nhưng vẫn phải dùng thuốc để điều dưỡng, theo mạch tượng thì tình trạng sức khỏe của đứa bé không được tốt cho lắm, có lẽ trí tuệ sẽ xảy ra vấn đề, khả năng cao là sẽ trở nên ngu ngốc.”

Phương Thanh Vân nghe xong thì sốt ruột đến sắp khóc. “Tôn thần y, vậy phải làm sao bây giờ đây…, có cách nào giúp cho đứa bé không trở nên ngu ngốc hay không? Tôi không hy vọng xa vời đứa bé trở nên quá thông mình, chỉ mong đứa bé có thể bình thường là tôi đã đủ hài lòng rồi”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK