Mục lục
Chàng Rể Đào Hoa
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 577

Lý Nam Cương thậm chí ngồi phịch xuống đất, vẻ mặt như vừa nhìn thấy ma, đã kinh ngạc lại càng thêm phần kinh ngạc.

Anh ta không bao giờ ngờ được rằng Thần Cảnh tầng bảy của Trần Hoàng Thiên thực sự có thể ngay lập tức giết chết Lưu chưởng môn của Thần Cảnh tầng tám cùng với năm vị trưởng lão.

Điều này thật sự quá kinh khủng!

Ôi sao lại kinh dị như vậy chứ?

Sau khi kết thúc vòng đấu và nhất là sau chiến thắng nhanh như chớp của Trần Hoàng Thiên, đã khiến cho tất cả mọi người có mặt đều phải khiếp sợ.

“Không ngờ, không ngờ thực lực của Trần Hoàng Thiên lại đáng sợ như vậy!”

“Xem ra anh ta không phải Thần Cảnh tầng bảy, mà chỉ là ngưng tụ một thanh kiếm chói sáng dài hai mét bảy tấc thôi. Trên thực tế, có lẽ thực lực của anh ta đã đạt tới Thần Cảnh mãn cấp rồi. Bằng không, làm sao có khả năng chỉ trong vài giây ngắn ngủi đã có thể giết chết được Lưu chưởng môn của Thần Cảnh tầng tám và năm vị trưởng lão chứ?”

“Đúng như câu Trường Giang sóng sau xô sóng trước, thế hệ sau mạnh hơn thế hệ trước. Trần Hoàng Thiên và Hàn Tử Minh đều trạc tuổi nhau, thực lực cũng xem như ngang nhau, đều có thể đạt đến đỉnh cao của võ công, tôi đây là lớp người đi trước mà cảm thấy thật đáng xấu hổ!”

Xung quanh liền rộn lên hàng loạt tiếng ồn từ những lời bình luận của mọi người.

Giờ phút này, không còn ai dám xem thường Trần Hoàng Thiên nữa.

Không ai dám nghi ngờ việc Trần Hoàng Thiên có thể tiêu diệt được Hàn Môn hay không.

Không phải đùa chứ, về sức mạnh ngang ngửa với Hàn Tử Minh, cộng với sự hỗ trợ của nhà nước, thì đương nhiên có thể dễ dàng tiêu diệt được Hàn Môn!

“Trần Hoàng Thiên, tôi tôi tôi… rút khỏi Hàn Môn, đứng về phía của anh!”

Bác cả không phải người trong võ đạo, cũng không biết chiêu thức vừa rồi của Trần Hoàng Thiên là có ý gì, nhưng sau khi nghe giọng điệu bình luận dồn dập từ mọi người có mặt ở hiện trường, dám khẳng định rằng Trần Hoàng Thiên có đủ sức mạnh để tiêu diệt Hàn Môn.

Hơn nữa, Hàn Tử Minh lại là loại người mất nhân cách đạo đức, đa số người trong Hàn Môn đều là bị ép buộc phải gia nhập, số người thật sự ủng hộ Hàn Tử Minh rất ít, có thể đếm trên đầu ngón tay. Bây giờ Trần Hoàng Thiên lại được cả sự ủng hộ của nhà nước, ông ta còn không đứng về phía Trần Hoàng Thiên thì đúng là tên ngốc rồi.

“Tôi cũng rút khỏi Hàn Môn!”

“Tôi cũng rút khỏi Hàn Môn!”

“Tôi cũng rút khỏi Hàn Môn!”

Những những lúc này vẫn do dự không dám rút khỏi Hàn Môn, sau khi chứng kiến sức mạnh quá ghê gớm của Trần Hoàng Thiên, các gia chủ thế gia này lần lượt dẫn theo người của mình rút khỏi Hàn Môn và đứng về phía Trần Hoàng Thiên.

Ngay cả chưởng môn Ngũ Độc Môn là Hoa Quỷ Thủ, cũng giơ tay xin rút khỏi Hàn Môn.

Ngay sau đó, tất cả mọi người có mặt tại hiện trường đều lần lượt rút khỏi Hàn Môn. Chỉ còn lại mỗi mình Lý Nam Cương thất thểu ngồi bệt dưới đất.

“Tôi, tôi, tôi… tôi có thể bỏ Hàn Môn được không?” Lý Nam Cương rùng mình.

Trần Hoàng Thiên lạnh lùng nói: “Mày tự suy nghĩ xem?”

Lý Nam Cương tự tát mình một cái thật mạnh và mếu máo: “Trần Hoàng Thiên, tôi cũng cố ý hãm hại gia đình anh đâu, là do Hàn Tử Minh và mẹ vợ anh sai tôi làm đấy, tôi chỉ là công cụ của họ thôi, anh muốn trách thì trách người đã sai khiến tôi, đừng trách loại tay sai như tôi mà.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK