Mục lục
Chàng Rể Đào Hoa
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 576

Trần Hoàng Thiên không vội làm gì mà thờ ơ hỏi: “Ninh Vân bị bệnh gì, có cần phải đưa sang Mỹ để chữa trị không?”

Lý Nam Cương chế nhạo: “Mày nên tự lo cho thân mày đi. Cô Dương có được sự yêu thương của minh chủ bọn tao, cô ấy đang có một cuộc sống rất tốt. Hiện giờ cô ấy đã mang thai dòng màu của Hàn minh chủ. Cái thai cũng được một tháng rồi, nên mày cũng đừng vương vấn cô ấy làm gì nữa, bởi vì bây giờ cô ấy đã là người phụ nữ của minh chủ bọn tao rồi.”

Trần Hoàng Thiên mắt ướt đẫm khi nghe thấy câu này: “Ninh Vân mang thai rồi sao?”

“Ừ.” Lý Nam Cương cười nói: “Không phải lúc nãy tao đã nói cho mày nghe rồi sao, minh chủ bọn tao đã làm cho cô ấy có bầu. Bây giờ mày đang rất ngạc nhiên đúng không, rất ngỡ ngàng đúng không, và cũng đau lòng lắm đúng không?”

Thật ra cái thai đó là của Trần Hoàng Thiên, bởi vì cô ấy là vợ trên danh nghĩa của Hàn Tử Minh, nên đương nhiên anh ta nghĩ rằng cô có thai với Hàn Tử Minh.

Rắc rắc!

Trần Hoàng Thiên nắm chặt tay trái, làm phát ra âm thanh như tiếng pháo nổ vang.

Hàm răng của anh nghiến chặt vào nhau.

Anh tin rằng Dương Ninh Vân không phải tự nguyện, mà là do Hàn Tử Minh đã dùng tính mạng của người nhà cô để uy hiếp cô, vì vậy anh nghĩ rằng Hàn Tử Minh đã làm cho cô ấy mang bầu.

Anh không trách Dương Ninh Vân, cũng không có quyền gì để trách cô, bởi vì cô là người đã cho đi nhiều nhất và cũng là người phải chịu đựng nhiều đau khổ nhất!

Anh sẽ không vì chuyện này mà khinh thường cô, mà càng yêu cô và càng cảm thấy mình nợ cô nhiều hơn.

“Sao rồi? Mày thấy khó chịu sao?” Lý Nam Cương chế nhạo nói: “Mày khó chịu chuyện gì chứ, mày chỉ là đồ rác rưởi, chẳng khác nào con kiến đối với minh chủ của bọn tao, mày còn dám tỏ thái độ sao?”

“Tao hỏi mày một lần cuối cùng, mày có đầu hàng hay không, tao sẽ hạ lệnh lấy đầu mày đó!”

Trần Hoàng Thiên không thèm để ý tới anh ta, mà nhìn về phía Lưu chưởng môn, lạnh lùng nói: “Tây Bắc Vương, là do ông giết chết đúng không?”

“Vậy thì sao?” Lưu chưởng môn hừ lạnh một tiếng: “Chỉ dựa vào cậu, thứ rác rưởi này mà muốn báo thù cho Hồ Cửu Đạo sao?

Không ngờ, sau khi nói xong.

“Lũ kiến này cùng nhau xuống địa ngục đi!”

Trần Hoàng Thiên hét lên, thân thể chợt như chấn động, tốc độ nhanh như cơn gió lao vụt qua, thanh kiếm sáng chói xẹt qua cổ của Lưu trương môn và năm vị trưởng lão, nhanh đến mức áp đảo.

Khi Trần Hoàng Thiên đi vòng quanh và dừng lại phía sau họ, liền có máu nhỏ trên lưỡi kiếm dài trên tay anh.

Lưu minh chủ và năm vị trưởng lão, hai mắt trừng lên mở to, trên cổ hiện ra một vòng máu, và máu không ngừng chảy ra.

Giây tiếp theo!

Keng keng!

Sáu cái đầu lần lượt rơi xuống đất, và máu phun ra như một đài phun nước.

“Aaaa!”

Nhiều người hoàn toàn bị sốc, bắt đầu la hét không ngừng.

“Ôi, chết tiệt!”

Hoa Quỷ Thủ, chưởng môn Ngũ Độc Môn kinh ngạc nhảy dựng lên.

“Ôi trời ơi!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK