Mục lục
Chàng Rể Đào Hoa
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Cái gì!”

Nghe được những lời Hàn Tử Minh nói, mặt Triệu Thanh Lam và tất cả thành viên nhà họ Triệu đều biến sắc. “Bỉ Ổi! Bỉ Ổi!”

Triệu Thanh Lam căm phẫn nói: “Nếu biết tên cặn bã như cậu sẽ dùng thủ đoạn đê hèn thế này, tôi đã không đấu tay đôi mà tụ khí lại thành đao chém chết cậu cho rồi!”

Lúc này, ruột gan ông ta đã rữa nát.

Đồng thời đã ý thức được tình hình nghiêm trọng trước mắt! “Ha ha ha!”

Hàn Tử Minh phá lên cười điên dại. “Triệu Thanh Lam ơi là Triệu Thanh Lam, tôi đã nói phải báo thù cho ông nội thì sẽ báo thù cho ông nội. Mà ông cứ không chịu tin, bây giờ thì đã tin chưa? “Đợt chất độc lan ra khắp cơ thể, đến lúc đó ông sẽ hiểu được ngày ấy ông nội tôi đã tuyệt vọng như thế nào.”

Két két!

Tiếng nghiến răng của Triệu Thanh Lam vang lên.

Ông ta đã cảm nhận rõ ràng độc tính đang lan nhanh khắp cơ thể, cũng biết rằng nếu không tranh thủ ra tay sớm, mà đợi một lát nữa khi độc tính lan khắp cơ thể thì thật sự sẽ trở thành con cá nằm trên thớt đúng như lời mà Hàn Tử Minh nói. “Hàn Tử Minh, quân chó má khốn kiếp, ông đây sẽ tống xuống xuống địa ngục!” Dứt lời, Triệu Thanh Lam đưa tay trái lên, tụ khí lại thành đao, xông tới hòng giết Hàn Tử Minh. “Cecil, ngăn ông ta lại cho tôi!”

Hàn Tử Minh hét lên.

Sau mà đấu tay đôi vừa rồi, anh ta cũng đã bị thương nặng, sợ rằng không phải đối thủ của Triệu Thanh Lam, sẽ bị ông ta chém chết mất. “Rõ!”

Cecil vâng lệnh, lao về phía Triệu Thanh Lam như một con báo. “Chết đi thằng quỷ đen!”

Triệu Thanh Lam chém về phía Cecil.

Ông ta đã quen cầm đao bằng tay phải. Đây là lần đầu tiên ông ta cầm đạo bằng tay trái, nên lạ lẫm gượng gạo, cuối cùng đã bị Cecil né được.

Nhưng yếu trâu còn hơn khỏe bò, mặc dù Triệu Thanh Lam bị trúng độc, nhưng với sức mạnh của Thần Cảnh Mãn Cấp, Cecil cũng không thể lại gần ông ta được. “Ha ha ha!”

Hàn Tử Minh cất tiếng cười vang điên dại: “Triệu Thanh Lam, ông càng làm như vậy, chất độc càng lan nhanh, ông đừng giãy dụa vô ích nữa. Hãy giao những trang bị thiếu trong Chân Võ Tu Luyện Quyết ra đây, rồi ngoan ngoãn chịu chết. Bằng không cả nhà họ Triệu đều phải chết!”

Lời nói cất lên. Người nhà họ Triệu hoảng hốt. “Chúng ta mau chạy đi thôi, không chạy là chết chắc day!”

Có người hét lên.

Bỗng chốc.

Người nhà họ Triệu, cũng như các võ sĩ của nhà họ Triệu chạy tán loạn về bốn phương tám hướng. Nhìn thấy vậy, Hàn Tử Minh hét lớn: “Giết cho tôi, không để bất cứ ai chạy thoát!”

Dứt lời nói.

Bảy tám người ngoại quốc như những con báo lao về phía võ sĩ nhà họ Triệu đang định trèo tường bỏ chạy. Bùm bùm bùm!

Từng người một bị đám người nước ngoài đánh cho nổ tung.

Thấy vậy, Triệu Thanh Lam hét lên: “Đừng giết nữa! Đừng ai giết nữa! Tôi đưa! Tôi sẽ đưa cho cậu những trang bị thiếu! Mau bảo họ dừng lại đi!”

Hàn Tử Minh nghe thấy thế thì mở cờ trong bụng, lập tức quát lớn: “Không muốn chết thì ôm đầu ngồi xuống cho tôi, ai dám chạy lập tức cho nổ tung!” Người nhà họ Triệu có thể làm gì được?

Không thể đánh bại những người nước ngoài này, cũng không thể chạy trốn, vậy nên đành phải ôm đầu và ngồi xổm xuống.

Lúc này, Triệu Thanh Lam cũng ngừng tấn công Cecil, đứng trên mặt đất, mặt đen như Bao Công, chất độc đã lan khắp cơ thể. Cũng nhờ ông ta có tu vi cao, có thể gắng gượng áp chế độc tính trong cơ thể, nếu không đã nôn ra máu và ngã quỵ rồi. “Giao những trang còn thiếu ra đây đi”

Hàn Tử Minh bước tới nói.

Triệu Thanh Lam nghiến rằng: “Thả người nhà họ Triệu đi. Tôi sẽ giao cho cậu, bằng không tôi giao cho cậu, mà cậu lại nuốt lời giết hết bọn họ. Vậy chẳng phải là ta chịu thiệt sao?”

Hàn Tử Minh nheo mắt: “Ông không có tư cách thương lượng với tôi.

Nói xong, anh ta tung ra một quả đấm, ngay lập tức nổ tung mấy người nhà họ Triệu. “Cậu…

Triệu Thanh Lam vẫn đang nín nhịn không để nôn ra máu, cuối cùng bị Hàn Tử Minh chọc tức phụt ra một ngụm máu đen.

Hàn Tử Minh thấy vậy thì mỉa mai: “Đưa những trang còn thiếu cho tôi, tôi sẽ thả bọn họ đi, đừng nói nhảm với tôi, nếu không tôi không cần nữa là giết hết nhà họ Triệu của ông đấy. Và tôi có thể lấy mấy trang còn thiếu đó ở chỗ Trần Hoàng Thiên”

Khụ khụ khụ…

Triệu Thanh Lam họ ra máu vì tức giận.

Ông ta biết, ngay cả khi đã giao ra, Hàn Tử Minh cũng sẽ không chịu buông tha cho người nhà họ Triệu của mình. Vậy nên ông ta không biết có nên giao hay không. “Ông có đưa hay là không!”

Hàn Tử Minh hét lên. “Đưa! Tôi đưal”

Triệu Thanh Lam, gọi con trai Triệu Sơn Bảo tới… “Sơn Bảo, có giao ra thì nó cũng sẽ giết các con thôi!” Triệu Thanh Lam nói.

Triệu Sơn Bảo khóc mếu: “Bố, giao ra thì chí ít vẫn còn một tia hy vọng, nhưng nếu bố không giao ra thì sẽ chẳng còn hy vọng gì nữa. Bố ạ, cả trăm người nhà họ Triệu không thể bị giết sạch như thế này được.”

Triệu Thanh Lam nhắm mắt tuyệt vọng. “Ha ha!”

Hàn Tử Minh cười nói: “Gia chủ Triệu là người thông minh. Tôi hứa sau khi ông giao nộp, tôi sẽ chỉ giết bố của ông là Triệu Thanh Lam, không giết ai trong số người nhà họ Triệu của ông” “Vâng vâng vâng!”

Triệu Sơn Bảo chạy về phía Hàn Tử Minh. Run run lấy điện thoại ra, kết bạn trên Zalo với Hàn Tử Minh, sau đó gửi những trang còn thiếu cho Hàn Tử Minh. “Ha ha! Cuối cùng cũng lấy được những trang bị thiếu, cuối cùng mình cũng lầy được trang bị thiếu, ha ha ha…

Hàn Tử Minh cười như một kẻ mất trí.

Triệu Sơn Bảo nói lí nhí: “Giờ tôi đã đưa cho cậu những trang bị thiếu, cậu có thể tha cho chúng tôi được không?”. Hàn Tử Minh tắt tiếng cười. “Tha cho các người?”.

Anh ta cười khẩy. Đánh một chưởng về phía Triệu Sơn Báo.

Bum!

Ngực của Triệu Sơn Bảo ngay lập tức bị đâm thủng, chết ngay tại chỗ! “Á!”

Người nhà họ Triệu hốt hoảng hét lên liên hồi, lại chạy tán loạn khắp nơi. “Giết cho tôi. Không giữ lại một ai hết!”

Hàn Tử Minh quát.

Triệu Thanh Lam tức giận: “Hàn Tử Minh, quân khốn kiếp, tao liều mạng với mày!”

Nói xong, ông ta lao ngay về phía Hàn Tử Minh. “Ông không còn gì để liều với tôi nữa!”

Hàn Tử Minh nói giọng lạnh lùng, tụ khí lại thành kiếm, hung hăng chém ra.

Xoet!

Một đường kiếm đột nhiên xẹt qua, xé rách không trung, chém tới người Triệu Thanh Lam, lập tức chặt đứt cánh tay của ông ta.

Rồi anh ta lại chém thêm một nhát kiếm khác, tháo nốt cánh tay còn lại của Triệu Thanh Lam.

Sau đó lao, giẫm lên ngực Triệu Thanh Lam đã ngã lăn ra đất, lạnh lùng cất giọng hỏi: “Đã thấy hối hận vì ngày đó phản bội và hại chết ông nội tôi chưa?”

Triệu Thanh Lam nghiến răng gằn giọng trả lời: “Tao chỉ hối hận vì ngày ấy đã không giết luôn cả mày!”

Xoet!

Hàn Tử Minh vung kiếm chém ra. Chém đứt đầu Triệu Thanh Lam.

Trung Nguyên Vương Triệu Thanh Lam tiếng tăm lẫy lừng cả nước đã chết! “Ông ơi, cháu xin đem cúng ông cái đầu chó của Triệu Thanh Lam. Còn cái đầu chó của Trần Hoàng Thiên, một hai ngày tới cháu sẽ đem đến tế ông. Đến lúc đó là ông có thể yên nghỉ dưới suối vàng được rồi”

Hàn Tử Minh ngẩng đầu lên nói, giơ kiếm phát động cuộc tàn sát người nhà họ Triệu. “Anh Hàn, nể tình bạn nhiều năm của chúng ta đừng giết tôi, xin anh đừng giết tôi!”

Triệu Trung Hữu quỳ xuống van xin. “Bây giờ mới biết bấu víu vào tình bạn với tôi, lúc thái công của cậu phản bội ông nội tôi, tại sao cậu không nể tình bè bạn mà thuyết phục thái công của mình?” Hàn Tử Minh tức giận nói.

Triệu Trung Hữu mếu máo trả lời: “Tôi khuyên rồi, thái công không chịu nghe, tôi thật sự không biết làm thế nào.” “Khuyên cái con mẹ mày, chết đi!”

Hàn Tử Minh rút kiếm ra.

Xoet!

Triệu Trung Hữu ngã trong vũng máu chết tươi. “Á!”

Dương Bảo Trân và Lý Tú Lam sợ hãi hét lên.

Hàn Tử Minh đưa mắt nhìn họ, bước từng bước lại gần, lạnh lùng nói: “Đã đến lúc tiễn đưa hai kẻ khốn nạn này lên đường rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK