Mục lục
Chàng Rể Đào Hoa
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chỉ nhìn thấy trong video là Giang Hào và một người đẹp tóc vàng, cảnh đó, quả thực không thể nhìn được, thanh âm đó, quả không thể chịu nổi.

Chỉ nhìn thoáng qua, nhịp tim Dương Ninh Vân đột nhiên đập nhanh, lập tức tắt video đi, để điện thoại về chế độ im lặng, sau đó bấm vào video tiếp theo.

Phải xem hơn ba mươi cái video, Dương Ninh Vân mới hiểu rõ về Giang Hào.

Quả thực là một con quỷ biến thái “Trả lại anh.”

Khuôn mặt Dương Ninh Vân đỏ bừng, trả điện thoại cho Trần Hoàng Thiên.

Nhận lại điện thoại. Trần Hoàng Thiên cười cười: “Bây giờ biết anh ta là người thế nào rồi chứ, còn muốn lấy anh so với anh ta không?”

Dương Ninh Vân lắc đầu.

Mặc dù không hài lòng với chuyện Trần Hoàng Thiên dẫn theo phụ nữ, nhưng Trần Hoàng Thiên vẫn có thể nhịn được, Giang Hào thì không như vậy, ít nhất tối hôm qua Trần Hoàng Thiên giúp cô tắm rửa, còn lén chui vào chăn cô, cũng không làm chuyện gì xâm phạm đến cô cả

Nếu đổi lại là là Giang Hào, quả thực không dám tưởng tượng!

Đồng thời cũng may mắn, tối hôm qua Trần Hoàng Thiên đến kịp thời, ngăn cản hành vi ngang ngược của Giang Hào, nếu không một ngày nào đó, video của cô với Giang Hào. Cho dù không bị Trần Hoàng Thiên nhìn thấy, cũng sẽ bị người khác nhìn thấy.

Cô không dám tưởng tượng, nếu bị truyền ra ngoài, bản thân nên làm gì, hay là không còn mặt mũi sống trên đời này nữa. “Cảm ơn anh Trần Hoàng Thiên, em… hiểu lầm anh rồi.” Nghĩ đến một loạt mối nguy hiểm này. Cô cúi đầu hổ then.

Trần Hoàng Thiên cất điện thoại vào túi, ôm lấy eo thon của Dương Ninh Vân, dịu dàng cười nói: “Em là bà xã của anh, không cần nói lời cảm ơn, cho dù là hiểu lầm, chỉ cần đội bên tốn chút thời gian, là có thể giải quyết không phải sao?”

Dương Ninh Vân nghe vậy, chu môi gợi cảm: “Ai là bà xã của anh chứ.”

Lần này cô không tức giận, giống như đang làm nũng.

Bởi vì cô nhận ra, tình cảm Trần Hoàng Thiên đối với cô, dường như không hề thay đổi, vẫn bao dung cô như trước, cưng chiều cô.

Cho nên, cô muốn tức giận Trần Hoàng Thiên, cũng không tức giận được.

Mà Trần Hoàng Thiên, nhìn thấy dáng vẻ nhỏ nhắn đáng yêu của cô, liền không nhịn được cúi đầu, đặt môi hôn lên đôi môi đang chu lên của cô.

Dương Ninh Vân không biết sao, rõ ràng vẫn đang giận anh, lại không đành lòng phản kháng, ngược lại ôm lấy eo anh, cần lấy áo anh, tận hưởng sự cưng chiều của anh dành cho cô, hồi tưởng lại những ngày họ yêu nhau. “Nếu như có thể quay lại khoảng thời gian đó, thật tốt biết bao”

Trong lòng cô nghĩ.

Mãi đến lúc mặt đỏ tại hồng, có chút không khống chế được, cô mới buông Trần Hoàng Thiên ra, nhẹ nhàng đẩy anh ra, cúi đầu nói: “Em… em đi làm trước đây. Công ty vừa mới mở, có rất nhiều việc.”

Nói xong, cô có chút nuối tiếc xoay người, cảm giác xúc động này lần đầu tiên muốn để lại cho Trần Hoàng Thiên.

Trần Hoàng Thiên giữ chặt cô: “Có thể trễ vài phút được không, những hiểu nhầm của em đối với anh, chúng ta cùng nhau giải quyết nhé?” “Đợi buổi tối tan làm, cùng anh ngồi xuống nói chuyện sau.”

Dương Ninh Vân nói một câu, mở cửa rời khỏi. “Anh chờ em”

Trần Hoàng Thiên sững sờ vài giây, sau đó mới vui sướng nói.

Chỉ cần cô chịu ngồi xuống nói chuyện, vậy có thể giải quyết hiểu lầm, có hi vọng thuyết phục cùng cô tái hôn, quay lại những ngày tháng trước hôn nhân hạnh phúc ấy.

Anh có thể nhìn ra, cô vẫn còn yêu anh. Mà chính anh, cũng vẫn còn yêu cô sâu đậm.

Chỉ cần cả hai vẫn còn yêu nhau, cho dù hiểu lầm sâu đến đâu cũng có thể giải quyết, dù cho con đường có khó khăn ra sao, cũng có thể nắm tay nhau bước tiếp.

Anh rất tin tưởng vào bản thân, cũng tin tưởng cô l

Sau khi Dương Ninh Vân rời khỏi, gọi thêm Ngụy Nhật Anh, đầu tiên là gọi xe, đi đến bãi đỗ xe câu lạc bộ giải trí Huy Hoàng, lái chiếc Bentley mới mua, sau đó cũng không rảnh quay lại phòng thuê thay quần áo, liền mặc quần áo khách sạn, đi vào công ty Thương mại Quốc tế Hoa Tây.

Vừa đến công ty, Dương Ninh Vân và Ngụy Nhật Anh sững người!

Thấy trong công ty có rất nhiều người, có người già, có người trẻ tuổi, có đàn ông trung niên, vợ chồng trung niên, còn có một nhóm vệ sĩ nhìn khá giống nhau.

Nhìn lướt qua, Dương Ninh Vân liền thấy Cao Di với mấy anh chàng hôm qua cùng nhau uống rượu đều ở đó. Mà nhìn thấy nhân viên của Hoa Tây, đều bị khống chế.

Từng người ngồi ở trong góc, không dám xông ra. “Tổng giám đốc Dương, cuối cùng cô cũng tới rồi.”

Nhìn thấy Dương Ninh Vân cùng Ngụy Nhật Anh đi vào, Cao Di ngượng ngùng cười, trong mắt đầy ác ý. “Mấy anh là…?”

Dương Ninh Vân có chút hoảng loạn, nhưng cô rất nhanh nhận ra, khẳng định là đám người bị đánh Đường Tuấn Vũ và Giang Hào, người nhà họ dẫn người tới rồi.

Quả nhiên, thấy Cao Di chỉ về phía Lão Đường Trang, giới thiệu: “Người này là ông của cậu chủ Đường, chủ tịch của thuyền bè Thiên Thuận Đường Vạn Hiên ông Đường”

Tiếp theo, anh ta chỉ về phía một người già mặc áo trắng: “Người này là ông của cậu chủ Lưu, thầy Phong thủy đầu tiên của Kim Đô Lưu Trung Đức thầy Lưu. “Hai người này là ba mẹ của cậu chủ Đường.” “Hai người này là ba mẹ của cậu chủ Lưu “Hai người này là ba mẹ của cậu chủ Hoàng”

Giới thiệu đến đây, anh ta chỉ về phía Dương Ninh Vân, giới thiệu cho nhóm người Đường Vạn Hiến: “Người này là chủ tịch của công ty Thương mại Quốc tế Hoa Tây Dương Ninh Vân, nhóm người cậu chủ Đường với cậu chủ Lưu, là bị chồng cô ấy đánh tàn phế.”

Bop!

Ngồi trong phòng vip, vẻ mặt Đường Vạn Hiền ảm đạm, đột nhiên đứng dậy đập vào bàn, tức giận mắng Dương Ninh Vân: “Thứ hồ ly tinh cô, vì lấy được hợp đồng mua bán, dùng mỹ nhân kế dụ dỗ cháu tôi, dụ dỗ nó rồi thì thôi, vì sao không coi chừng chồng cô. Để cậu ta đánh tàn tật cháu tôi!” “Tổng giám đốc Dương chúng tôi không có dùng mỹ nhân kế, là bọn họ thấy sắc đẹp nổi lòng tham, muốn hại Tổng giám đốc Dương chúng tôi, mới chọc giận chồng của Tổng giám đốc Dương” Ngụy Nhật Anh phản bác. “Cô còn dám giảo biện!”

Đường Vạn Hiên lạnh giọng quát, cũng vì khoảng cách xa, nếu không chắc chắn ông ta đã cho Ngụy Nhật Anh một cái tát. “Tôi..”

Ngụy Nhật Anh đang muốn phản bác. Dương Ninh Vân ngăn cô lại, nói với Đường Vạn Hiên: “Chuyện tối hôm qua, chúng ta có thể ngồi xuống nói chuyện, muốn bồi thường như thế nào cũng được, nhưng sao lại khống chế nhân viên của tôi, bọn họ không có tội, bỏ qua cho bọn họ đi.”

Cao Di cười lạnh nói: “Không khống chế bọn họ, sợ bọn họ không gọi điện thoại cho cô, sợ cô không dám tới, vậy chẳng phải chúng tôi chờ trong vô ích rồi sao?” “Vậy bây giờ tôi tới rồi, thả bọn họ đi được rồi chứ?” Dương Ninh Vân hỏi. “Không được.” Cao Di lắc đầu: “Gọi chồng cô tới đây, chúng tôi sẽ không làm khó bọn họ. Nếu không gọi chồng cô tới, chúng tôi có thể đốt lửa lên người bọn họ, bắn chết từng người một.”

Dứt lời, Cao Di vẫy vẫy tay, một tên vệ sĩ lấy ra cây súng, hướng về phía nhân viên. “Tổng giám đốc Dương! Cứu chúng tôi!”

Hơn hai mươi nhân viên sợ tới mức kêu khóc. “Các người… quá đê tiện!”

Dương Ninh Vân tức giận lồng ngực run lên, muốn gọi Trần Hoàng Thiên đến, nhưng lại không dám gọi, sợ Trần Hoàng Thiên tới đây, sẽ hại Trần Hoàng Thiên.

Ngụy Nhật Anh nhẹ giọng nói: “Tổng giám đốc Dương, hay là, gọi anh Thiên tới đây đi.”

Cô biết Trần Hoàng Thiên lợi hại, biết những người này không đối phó được Trần Hoàng Thiên. “Không được.”

Dương Ninh Vân lắc đầu, nhìn về phía Đường Vạn Hiện: “Chuyện do tôi dựng lên, các người muốn làm gì thì cứ nhằm vào tôi, không liên quan tới chồng tôi, cũng không liên quan đến nhân viên tôi, xin hãy thả họ ra!”

Những người tới đây đều là các ông chủ lớn có tiếng ở Kim Đô, cô sợ Trần Hoàng Thiên tới cũng không làm được gì, ngược lại Trần Hoàng Thiên còn gặp chuyện.

Cho nên, cô muốn tự mình gánh, không muốn Trần Hoàng Thiên xảy ra chuyện.

Anh có thể vì cô mà không cần mạng sống, cô cũng có thể vì anh mà không cần mạng sống, ngay cả Trần Hoàng Thiên từng làm cô buồn. “Thứ chúng tôi cần là mạng của chồng cô, cậu ta mới là thủ phạm, cho dù giết cô, cũng không đủ để xả hết nỗi hận trong lòng chúng tôi!” Đường Vạn Hiên lạnh giọng quát. Dương Ninh Vân đột nhiên hoảng loạn, không biết phải nên làm thế nào.

Lúc này, Cao Di vươn tay ra, một tên vệ sĩ đưa súng vào tay anh ta, Cao Di lên đạn, bắn một phát súng vào bể cả vàng của công ty.

Bùm!

Bể cả lập tức vỡ ra, nước và cá chảy xuống mặt đất. “A!!!”

Đám nhân viên sợ tới mức hét ầm lên.

Dương Ninh Vân với Ngụy Nhật Anh toàn thân run rẩy, sắc mặt tái nhợt, không biết phải làm sao.

Lúc này, Cao Di chĩa súng về phía Dương Ninh Vân, nhìn về phía Ngụy Nhật Anh, cười lạnh nói: “Tối hôm qua cô ta uống say, không thể gọi điện thoại được, vậy mà chồng cô ta lại đến được phòng bao, là do cô gọi đúng chứ?” “Tôi…tôi…” Ngụy Nhật Anh run rẩy càng thêm mãnh liệt. Sợ Cao Di cho cô một nòng, sợ hãi không nói nên lời.

Cao Di ngượng ngùng cười: “Không muốn Tổng giám đốc Dương của cô chết, thì gọi điện thoại cho chồng cô ta đi, nếu không tôi sẽ bắn vào đầu cô ta!”

Cầu cuối cùng, Cao Di hét lên. “Đừng!”

Ngụy Nhật Anh vội vàng nói: “Tôi gọi, tôi gọi. Xin anh bỏ súng xuống đi, cẩn thận lỡ tay làm Tổng giám đốc Dương bị thương.”

Nói xong, cô vội lỗi điện thoại ra “Ngụy Nhật Anh, đừng gọi, đừng hại Trần Hoàng Thiên.” Dương Ninh Vân liều mạng lắc đầu “Em không thể để Tổng giám đốc Dương có chuyện được, cho dù anh Thiên có trách em.” Ngụy Nhật Anh nói, bấm số gọi cho Trần Hoàng Thiên.

Rất nhanh, trong điện thoại truyền đến giọng nói của Trần Hoàng Thiên: “Ngụy Nhật Anh, có chuyện gì?” “Anh Thiên, anh mau tới công ty đi, chuyện tối hôm qua anh đánh mấy anh chàng kia, người nhà của họ tới công ty rồi, còn lấy súng chĩa vào Tổng giám đốc Dương, nói là nếu anh không tơi, sẽ bắn chết Tổng giám đốc Dương, tôi rất sợ hãi, liền gọi điện thoại cho anh.” Ngụy Nhật Anh như một hơi nói ra. “Cô nói cho bọn họ biết, tôi lập tức tới đó, dám đụng đến một sợi tóc của bà xã tôi, tôi sẽ cho bọn họ chết!”

Tút tút…

Trần Hoàng Thiên nói xong liền dập điện thoại. “Chồng cô ta nói như thế nào?” Thấy Ngụy Nhật Anh cất điện thoại, Cao Di gấp gáp hỏi.

Ngụy Nhật Anh hừ một tiếng, thở gấp nói: “Anh Thiên bảo tôi chuyển lời tới các người, anh ấy lập tức tới đây, nếu các người dám động đến một sợi tóc của Tổng giám đốc Dương, anh ấy sẽ giết sạch các người!”

Lời vừa nói ra, tất cả đều giận dữ. “Tự phụ, quá tự phụ” “Chưa biết có ai, dám có khẩu khí nói những lời như vậy ở Kim Đô, cũng không sợ đau lưỡi, cậu ta tự cho rằng mình là Hoàng đế của Kim Đô Đỗ Văn Mạnh sao!” “Cho dù là Đỗ Văn Mạnh, ông ta cũng không dám trắng trợn nói những lời đó với chúng ta, tên khốn này đang tìm chỗ chết!” “Chờ cậu ta đến, xem chúng ta để cậu ta chết như thế nào!”

Cao Di cười lớn: “Đợi anh Thiên chó chết của cô tới đây, tôi muốn xem xem, rốt cuộc là ai giết ai, tôi không tin, cậu ta có thể chống lại được súng của tôi!” “Hừ!”

Ngụy Nhật Anh hừ lạnh, cô nghe nói, sau khi nhập Đan Cảnh, sẽ không bị thương bởi đạn, anh Thiên là cao thủ Đan Cảnh tầng bảy tầng tám rồi, súng không thể làm anh Thiên bị thương được.

Nhưng Dương Ninh Vân không biết, cô lo lắng như kiến bò trên chảo nóng, muốn gọi điện thoại bảo Trần Hoàng Thiên đừng tới, nhưng lại bị Cao Di cướp đi, cô sắp khóc đến nơi.

Khoảng nửa giờ sau.

Đột nhiên, một tiếng hét tức giận vang lên. “Ai dám gây rắc rối cho công ty của bà xã tôi, chán sống rồi đúng không!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK