Mục lục
Chàng Rể Đào Hoa
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Cái gì?”

Nhưng thấy Lý Hữu Đường ăn nói khép nép với Trần Hoàng Thiên giống như người làm nói chuyện với ông chủ, đám người Lý Minh Tường đều mù mờ khó hiểu. “Ông nội, ông có phải là nhận nhầm người rồi không?”

Lý Minh Tường nhịn không được lập tức nói: “Thứ tạp chủng như này mặc dù có chút năng lực đánh đấm, nhưng lai lịch cũng chẳng phải cao sang gì. Tháng trước con nhìn thấy nó bị trói ở phía sau con ngựa trong một đoạn video trên mạng, thứ tạp chủng như thế sao có thể xứng để được ông nội đối xử cung kính như thế chứ?” “Mày câm miệng lại cho ông!”

Lý Hữu Đường nghe xong giận tới mức sắp bị cao huyết áp rồi. Ông ta giơ tay tát Lý Minh Tường một cái. “Ông nội, ông mất trí rồi!” . truyện ngôn tình

Lý Minh Tường ôm mặt cả giận: “Thứ tạp chủng này đánh con thành ra như thể ông không ra mặt giúp con thì thôi đi, ngược lại còn vì nó mà đánh con. Rốt cuộc thì ông có phải ông nội con không vậy! “Mày…”

Lý Hữu Đường phải nói là tức người kia tới chịu hết nổi rồi, ông ta tức giận đứa cháu trai của mình không hiểu chuyện, quát lớn về phía anh ta: “Mày có biết không, đến cả ông cụ Phan cũng phải nhường nhịn khách sáo gọi cậu ấy một tiếng anh Trần”, ở bên cạnh đi theo cậu ấy giống như người làm. Còn mày lại mở miệng gọi tạp chủng hết lần này tới lần khác, mày muốn chết có đúng hay không?” “Cái gì?”

Lý Minh Tường sợ ngây người.

Phan Đình Thọ ở bên cạnh người kia cũng chỉ giống như người làm dưới trướng của anh?

Trời ạ! Vậy lai lịch của anh phải là rất gì và này nọ rồi nha! “Quỳ xuống!”

Lý Hữu Đường quát lên.

Lý Minh Tường sợ hết hồn, kìm lòng không đậu quỳ xuống. “Không phải quỳ với ông, là quỳ với anh Trần cầu xin cậu ấy tha thứ cho mày!” Lý Hữu Đường tức tối đến chịu hết nổi.

Lý Minh Tường vội vã di chuyển đầu gối, hướng mặt về phía Trần Hoàng Thiên gào khóc: “Anh Trần, tôi thật sự không biết anh có lai lịch lớn như thế, càng không biết tổng giám đốc Dương là vợ cũ của anh. Nếu như biết được tôi nào dám làm thế với cô ấy chứ, xin anh hãy tha cho tôi đi anh Trần, cầu xin anh… “Tha cho anh?”

Trần Hoàng Thiên lạnh lùng nói: “Vợ cũ của tôi không muốn tôi làm lớn chuyện nên bảo tôi dùng tay, vì thế tôi mới không giết mấy người, nếu không thì mấy người đã trở thành mấy cái xác rồi.” “Vốn dĩ muốn trấn an vợ cũ của tôi trước, sau đó bảo với Phan Đình Thọ xóa sổ từng người trong đám mấy người. Nhưng nể tình ông nội của anh lãnh đòn nhận tội thay cho anh nên tôi có thể giữ lại cái mạng chó này của anh. Thế nhưng, hai chân và hai tay của anh nhất định phải phế đi.” “Cái gì?”

Lý Minh Tường nghe xong, tròng mắt như sắp rơi luôn ra ngoài, mặt mày tái mét cuống lên: “Đừng mà, tôi không muốn trở thành người tàn phế, đừng mà! Ông nội cứu con, cứu con!”

Lý Hữu Đường đau xót cho cháu trai của mình, nở nụ cười làm lành hỏi: “Anh Trần, cháu của tôi không phải chỉ là tát vợ cũ của anh mấy bạt tai thôi sao, không nhất định phải bị trừng phạt nghiêm trọng như thế nhỉ?” “Tát mấy bạt tai?” Trần Hoàng Thiên híp híp mắt, quát: “Bọn họ chuốc rượu muốn giở trò đồi bại cưỡng ép vợ cũ của tôi, nếu như không phải tôi tới kịp lúc thì nói không chừng cô ấy đã bị bọn họ chuốc tới chết rồi. Phế đi hai chân hai tay của anh ta nghiêm trọng lắm đúng không?” “Nếu sợ nghiêm trọng quá thì bây giờ để tôi một đạp tiến anh ta lên đường luôn!” “Đừng!”

Lý Hữu Đường vội vã cản Trần Hoàng Thiên lại, nói: “Không nghiêm trọng, không nghiêm trọng chút nào hết. Phải nên phế bỏ đi, cái thằng vô lại này đã làm ra chuyện không bằng cầm thú, nên phế đi!”

Nói đến đây, Lý Hữu Đường hô lên: “Phế bỏ hai tay hai chân của thắng vô lại này cho tôi.” “Ông cụ, thật sự phế bỏ ạ?” Có một tên vệ sĩ hỏi. Lý Hữu Đường quát lên: “Phế bỏ! Phế bỏ lập tức! Tôi không có đang nói giỡn, tôi rất nghiêm túc, lập tức làm ngay cho tôi!” “Vâng, ông cụ!”

Bốn người vệ sĩ lập tức ra tay nhanh chóng. “Đừng mà! Đừng mà ông nội, đừng mà! Á a!” Lý Minh Tường la hét lên vô cùng thảm thiết xé lòng. Hai tay bị bẻ gãy, hai chân bị đạp gãy, ngất đi tại chỗ “Còn đám người đó nữa, cho dù có là nam hay nữ gì cũng đều phế bỏ tay chân hết cho tôi!” Trần Hoàng Thiên chỉ tay về phía những người khác. “Làm đi!” Lý Hữu Đường không hề do dự chút nào, lập tức ra lệnh. Đến cả cháu mình cũng bị tàn phế rồi, có xá gì những người này chứ?

Dưới một trận âm thanh gào thét thảm thiết vang lên, một đám mười mấy người đàn ông đã nhanh chóng bị phế bỏ hết hai tay hai chân. “Bây giờ được rồi chứ anh Trần?” Lý Hữu Đường cười khà khà hỏi.

Trần Hoàng Thiên cảnh cáo: “Nếu như cháu nội của ông về sau dám tìm tới vợ cũ của tôi trả thù, tôi nhất định sẽ giết anh ta!”

Anh nói xong rồi đi, vừa muốn quay trở về phòng thì đúng lúc đó lại nghe một tiếng cười lạnh vang lên. “Tôi đã nói rồi, ông nội của cậu chủ Lý rất nóng tính, báo mấy người đừng có đi mà mấy người lại cứ không tin, lần này thì sướng rồi chứ? Ai cũng đều bị phế bỏ tay chân hết rồi, thật sự là đáng thương mà”

Trần Hoàng Thiên nghe xong quay đầu nhìn lại, Lưu Văn Huy dắt theo một đám người mặc đồ luyện võ hùng hùng hổ hổ đi tới.

Vốn dĩ anh muốn trở về phòng, nhìn thấy cảnh đó liền ngừng lại, đóng cửa phòng lại để đó. “Ông nội, chính là cái thắng tạp chủng này đã đánh con đến chấn động cả não!” Lưu Văn Huy sau khi tới gần liền chỉ tay về phía Trần Hoàng Thiên tức giận nói.

Vào lúc này, một ông già mặc đồ luyện võ bước tới, đưa mắt đánh giá Trần Hoàng Thiên một dọc, ánh mắt phẫn nộ tới ngút trời nói: “Oắt con từ đầu tới? Con cái nhà ai? Mau nói cho tôi biết.” “Muốn tới báo thù cho cháu nội của mình thì cứ ra tay đi được rồi, nói nhảm nhiều thể làm gì?” Trần Hoàng Thiên lạnh giọng nói. “Mẹ kiếp!” Ông già rít răng mắng một câu, quát lên: “Xông lên cho tôi! Giết cái thằng oắt con đó ngay lập tức!” “Vâng, thưa thầy!”

Mười mấy người đàn ông trung niên ở sau lưng ông già kia lập tức muốn xông về phía trước đánh Trần Hoàng Thiên, Lý Hữu Đường vội vã nói lại: “Ông cụ Lưu, không thể ra tay với cậu ấy, tuyệt đối không thể đụng tới cậu ấy!”

Lưu Bảo Sơn nghe Lý Hữu Đường nói thế lập tức giơ tay lên, mười mấy người đàn ông lập tức dừng lại. “Oắt con này có lai lịch gì à?” Lưu Bảo Sơn hỏi.

Lý Hữu Đường trả lời: “Đúng rồi ông cụ Lưu, lai lịch của anh Trần rất khủng, đến cả ông cụ Phan cũng phải nể mặt cậu ấy ba phần, cho nên ông cụ Lưu à, ông đừng đụng tới cậu ấy chỉ cho mệt thân, đỡ phải “Hừ!” Lưu Bảo Sơn hừ một tiếng, nói: “Phan Đình Thọ sợ nó, nhưng Lưu Bảo Sơn tôi không sợ. Dám đánh cháu trai của tôi, tôi nhất định phải khiến nó tàn phế!”

Lý Hữu Đường cười khổ: “Ông cụ Lưu, cháu nội của ông và cháu của tôi chuốc rượu còn muốn bạo hành với vợ cũ của cậu ấy, cậu ấy tức giận đánh hai đứa kia cũng là lẽ thường tình, vẫn nên đừng làm lớn chuyện thêm, tránh để chuyện lan truyền đi sẽ ảnh hưởng tới thể diện của ông cụ Lưu là ông.” “Cái gì?”

Sắc mặt của Lưu Bảo Sơn lập tức chùng xuống nhìn về phía Lưu Văn Huy, cả giận nói: “Có đúng như lời ông cụ Lý nói hay không?” “Ông nội, con… “Con chỉ cần nói có phải hay không thôi!” Lưu Bảo Sơn quát lên. Lưu Văn Huy biết chuyện này không thể giấu được, gật gật đầu. “Thằng vô lại!”

Lưu Bảo Sơn tát Lưu Văn Huy một cái: “Dù sao mày cũng là cậu chủ của nhà họ Lưu lừng lẫy nhất hạng ở tỉnh Châu Nam này, vậy mà lại đi cưỡng ép một người phụ nữ đã ly hôn, mày điên rồi có phải không?” “Con…” Lưu Văn Huy không còn gì để biện hộ. “Mày đúng là làm mất hết mặt mũi gia đình rồi!” Lưu Bảo Sơn giận tím mặt quát lên dắt người quay trở về.

Lưu Văn Huy hung hăng trợn mắt nhìn Trần Hoàng Thiên: “Lần sau còn để tao gặp lại mày nữa nhất định sẽ giết chết mày!” “Câu nói này nên phải để tôi nói với anh mới đúng.” Trần Hoàng Thiên nhàn nhạt đáp lời, cũng không vội trừng trị gã. Sau đó có cơ hội cũng quay trở về phòng. Đến giữa trưa, Dương Ninh Vân mới mơ mơ màng màng thức dậy, cô xoa xoa thái dương, muốn đi nhà vệ sinh lại phát hiện mình không mặc gì cả. “Anh muốn không hả?”

Cô cũng không có lấy chăn che lại, cứ như thế mà nhìn Trần Hoàng Thiên đang ngồi trên ghế sa lông đưa mắt nhìn cô chằm chằm.

Dù sao khoảng thời gian về trước lúc tình cảm còn mặn nồng, Trần Hoàng Thiên cũng đã nhìn thấy hết cơ thể của cô rồi, nên hiện tại cũng không có để ý anh có nhìn hay không.

Trần Hoàng Thiên đứng lên lấy quần áo đang treo ở cửa thông gió đưa qua cho Dương Ninh Vân: “Đợi khi chúng ta tái kết hôn rồi anh sẽ muốn liền” “Em không tái kết hôn đâu.” Vẻ mặt Dương Ninh Vân kiên định nói: “Muốn thì anh bắt lấy, không muốn thì thôi vậy.

Trần Hoàng Thiên ngồi bên mép giường vuốt ve khuôn mặt của Dương Ninh Vân, dịu dàng nói: “Là anh không đúng khiến em chịu tổn thương, chúng ta tái kết hôn đi, đừng giận nữa được không?” “Không muốn thì thôi vậy.”

Dương Ninh Vân mặc quần áo lại, vào phòng vệ sinh xong liền đeo túi xách Chanel lên rời đi.

Trần Hoàng Thiên lập tức tiến tới ôm lấy cô từ phía sau: “Đừng đi được không?”

Dương Ninh Vân gạt tay Trần Hoàng Thiên ra, đôi mắt đỏ lên quát: “Lúc trước em không muốn rời xa, anh lại một hai đòi rời xa em cho bằng được. Bây giờ em đã quen với cuộc sống ở một mình rồi, cầu xin anh đừng làm phiền cuộc sống của em nữa được không?” “Em không muốn hại anh, cũng không muốn bị anh vứt bỏ. Em chỉ muốn dồn hết sức lực tập trung vào sự nghiệp của mình, nỗ lực kiếm tiền bù đắp lại những tổn thất mà em đã mang lại cho anh.”

Dương Ninh Vân nói tới đây liền nở một nụ cười thảm: “Không sai, em vô dụng, không có anh, em chẳng là cái thá gì cả. Một nhà kho chứa đầy những hàng tồn không bán được, có chạy gãy chân cũng không tìm ra được khách hàng nào cả.” “Đến hôm nay em mới hiểu được, Dương Chí Văn nói đúng, phụ nữ ở trên thương trường cần phải biết cách giải quyết vấn đề, phải biết lấy lòng đàn ông. Trước đây em không biết, sau này em phải học để biết.”

Cô hít sâu một hơi nghiêm túc nhìn Trần Hoàng Thiên: “Bây giờ em hỏi anh một lần nữa, rốt cuộc anh muốn hay không muốn? Nếu như anh không muốn, về sau lúc em trao cho người khác vậy xin anh cũng đừng trách em.”

Trần Hoàng Thiên không nói lời nào dứt khoát bế cô tiến về phía giường, vừa đặt người kia xuống đã hôn thẳng tới.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK