Mục lục
Chàng Rể Đào Hoa
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 254: Chủ tịch Phương mang thai rồi?

Tại trung tâm thành phố, nhà họ Trần. “Tiêu Hùng, Lam Ngọc, hai đứa tối muộn gọi ông xuống, có phải có chuyện quan trọng cần nói?”

Trần Hiếu Sinh từ trên lầu bước xuống, nét mặt tươi cười ôn hoà nói. Trần Lam Ngọc giờ đã là dâu nhà họ Tiêu, nửa đêm lại cùng Tiêu Hùng về nhà đẻ, sắc mặt u ám, khẳng định không phải chuyện tốt gì rồi. “Vâng thưa ông nội, là chuyện của Hoàng Thiên, nó ở chỗ Ma Đô mượn quyền Đỗ Văn Mạnh đánh gãy mũi rách môi Giang Hào con trai cả nhà họ Giang, khiến cậu ta gãy mười mấy cái răng, suýt chút nữa chết người. “Cái gì!”

Trần Hiếu Sinh không nhịn được cả kinh.

Nhà họ Giang tính ra cũng thuộc hàng gia tộc có máu mặt, đến ngay ông ta cũng ngại dây vào, vậy mà thằng nhóc này dám đánh con trai họ thảm đến như vậy? “Còn nữa thưa ông” Trần Lam Ngọc tiếp tục nói: “Nó còn chặt đứt ngón tay cháu trai yêu quý của Đường Vạn Hiện, đánh cháu nội của Lưu Trung Đức tóe máu mồm máu mũi, đám người của cậu chủ Đỗ cũng bị đánh cho chấn thương sọ não. Nếu không phải Đỗ Văn Mạnh bao che cho nó, thì nó đã sớm bị ném xuống sông cho cá ăn rồi!” “Cái thằng súc sinh, sao nó dám!” Trần Hiếu Sinh tức giận, nhất thời thở không được, liền quay sang hỏi Tiêu Hùng: “Có phải ông chủ Giang gọi điện thoại cho ông nội cháu, là vì chuyện này?”

Ông ta thật nhạy bén, muộn như vậy Tiêu Hùng cùng Trần Lam Ngọc đến đây không cần nghĩ cũng biết là ông chủ Tiêu bảo bọn họ đến

Mà mục đích chính là muốn đem tất cả chuyện này quy về trách nhiệm của Trần Hoàng Thiên. Ông ta biết ông chủ Tiêu và ông chủ Giang là bạn tốt. “Đúng vậy thưa ông nội.” Tiêu Hùng gật đầu: “Ông nội cháu nói, nếu không phải ông chủ Đỗ ra mặt, thì dù nhà họ

Trần có can thiệp, nhà họ Giang cũng sẽ giải quyết đến cùng” “Chính là vì ông chủ Đỗ ra mặt giúp nó, uy hiếp nhà họ Giang không được động vào nó, nếu không bọn họ liền không đội trời chung, ông chủ Giang hết cách, đành phải nhờ ông nội cháu giúp đỡ.

Trần Hiếu Sinh cười khổ: “Nhà họ Giang không làm, thì nhà họ Trần nào đâu dám quyết điều gì, như vậy chẳng phải làm khó ta sao? Nhà họ Trần làm sao dám đấu lại nhà họ Đỗ!” “Điều đó đương nhiên ông nội cháu biết, nhưng hiện tại ở nhà họ Trần, Trần Hoàng Thiên chính là điểm yếu, hơn nữa Phương Thanh Vân giờ lại mang thai con của cậu ta. Mạng sống con người, chẳng lẽ cậu ta dám không đưa?”

Tiêu Hùng cười lạnh.

Trần Hiếu Sinh cứng nhắc cười một tiếng, hỏi: “Ông nội cháu muốn xử lý Trần Hoàng Thiên như thế nào?” “Ông ấy muốn cậu ta trở thành kẻ tàn phế, không thể gây ra chuyện gì nữa.

Tiêu Hùng cười đáp.

Trần Hiếu Sinh bất giác hơi nghĩ ngợi.

Lão già Tiêu này lo sợ sau này Trần Hoàng Thiên át hết vai về cn cháu nhà họ Tiêu nên muốn nhân cơ hội này biến cậu ta thành phế nhân.

Nếu lần này không xử lý nghiêm Trần Hoàng Thiên, e là sau này Hân Đình ở nhà họ Tiêu cũng khó sống.

Nghĩ đến đây, ông bất chợt thở dài: “Xem ra quân cờ này đến lúc đi vào nước chết rồi!” “Ông nội không đồng ý sao?” Thấy Trần Hiếu Sinh im lặng không nói gì, Tiêu Hùng liền hỏi. “Đồng ý. Sao ta lại không đồng ý chứ. Trần Hiếu Sinh cười cười, nói: “ Ai tự nguyện đi đến chỗ Ma Đô một chuyến, đem nó về đây cho ta?” “Con đi!” “Con đi!” “Con đi!”

Trần Hoàng Dương, Trần Hoàng Hạo, Trần Hoàng Phong đồng loạt tự đề cử “Để cậu Hai đi đi!”

Trần Hiếu Sinh nói dứt lời liền xoay người đi lên lầu. “Ha ha ha!”

Trần Hoàng Hạo cười lớn: “ Trần Hoàng Thiên lần này thảm rồi, để tôi biến hắn thành kẻ tàn phế luôn!” “Anh hai, tốt nhất anh nên cảnh giác với Phương Thanh Vân, không chừng bị đánh đến thừa sống thiếu chết, lúc đó là anh thảm.” Trần Lam Ngọc nhắc nhở.

Trần Hoàng Hạo ngừng cười, đen mặt nói: “ Lam Ngọc nói đúng, tôi phải đi chuẩn bị cho tốt, ngày mai đến chỗ Ma Đô tóm tên cặn bã kia về.” Nói xong, cậu ta gọi Trần Hoàng Hiên cùng đi vào phòng khách của một căn biệt thự.

Cùng lúc đó, tại phòng bếp.

Phương Thanh Vân mặc đồ bộ đồ ngủ, cái bụng chửa hơi nhô lên,cô đặt tay lên bụng thì thầm: “ Con à, con nhất định phải khỏe mạnh, nhất định phải chờ đến ngày ba con đủ sức mạnh đưa chúng ra rời khỏi đây.” “Đợi đến lúc đó, con sẽ cùng sống với ba con, còn có một người mẹ nữa, họ nhất định đối xử với con thật tốt!” Những lời này, cô bần thần tự nhủ.

Sau này con ở với Trần Hoàng Thiên và Dương Ninh Vân rồi, còn cô sẽ đi đâu về đâu? Cái thai này là do cô mang, sau này đẻ ra, ba nó là

Trần Hoàng Thiên, mẹ nó là Dương Ninh Vân, còn cô chẳng còn gì hết.

Mà cô lại không muốn phá hoại tình cảm giữa hai người họ. Vì chuyện này mà cô vô cùng vướng bận.

Tiếng mở cửa!

Lúc này cửa phòng bị mở, Trần Hoàng Hạo tiến vào, liền sau là Trần Hoàng Hiện đang cầm máy quay. “Muộn thế này rồi, các người đến đây làm gì?”

Phương Thanh Vân lập tức lùi vào góc phòng, vô cùng sợ hãi. “ Ha ha!” Trần Hoàng Hiền cười bỉ ổi: “ Tôi hôm nay thấy hơi cô đơn, vậy nên muốn tới chỗ cô giải khuây một chút. Tốt nhất nên ngoan ngoãn, đừng có chống cự, không thì đừng trách tôi nóng nảy

Phương Thanh Vân tức giận nói: “ Anh không biết tôi đang mang thai hơn ba tháng rồi sao? Đến cả gái có chửa cũng không tha?Có còn là người không vậy?”

Trần Hoàng Hạo cười: “Cô xem tôi đi, mới uống chút rượu liền quên mất chuyện này.” “A quên, đứa con trong bụng cô là của ai vậy? Có phải của anh cả tôi không?” “Nói láo!” Phương Thanh Vân nổi giận: “ Trong nhà này ngoại trừ cậu Ba, tôi không hề qua lại với bất kỳ ai, đứa con này là của cậu Ba, mong anh đừng ăn nói hồ đồi!” “Ha ha!” Trần Hoàng Hạo lại cười to rồi xoay người nói với Trần Hoàng Hiên: “Được rồi thằng bảy, đừng chụp nữa, những thứ này đủ để Trần Hoàng Thiên biết Phương Thanh Vân mang thai của cậu ta rồi.”

Trần Hoàng Hiên ngừng quay chụp: “Vâng thưa anh hai.”

Phương Thanh Vân kinh ngạc hỏi: “Mấy người muốn làm gì cậu Ba?”

Trần Hoàng Hạo cười xấu xa trả lời: “Tên rác rưởi Trần

Hoàng Thiên này bắn vào đùi tôi, hại tôi biến thành người què, lần này cậu ta chạm vào chuyện hệ trọng ở Ma Đô, tôi muốn dùng mẹ con cô để uy hiếp Trần Hoàng Thiên, làm cậu ta phải ngoan ngoãn để tôi bắn hai phát lên đùi. Tôi sẽ chém đứt tay cậu ta để cậu ta phải trả giá đắt!” “Đừng mà!”

Phương Thanh Vân hoảng sợ xuống giường, quỳ trên mặt đất khóc lóc nói: “Đừng làm vậy với cậu Ba, anh ấy đã bị bắt nạt quá nhiều rồi, cầu xin anh đừng hại anh ấy nữa được không?” “Hừ!” Trần Hoàng Hạo hừ nói: “Cô là cái thá gì mà tôi phải nghe lời? Cô sinh con ra thì tôi cũng sẽ bắt nạt làm nó tàn tật từ nhỏ thôi.

Nói rồi Trần Hoàng Hạo đóng cửa rời đi.

Đêm nay Phương Thanh Vân khóc suốt cả đêm làm toàn bộ nhà họ Trần mất ngủ. Giữa trưa ngày thứ hai, Trần Hoàng Hạo dẫn theo một vị tông sư đến Ma Đô. “Anh Trần, lâu rồi không gặp.

Dương Chí Văn chào hỏi máy móc với ba của Giang Hào, nhìn thấy Trần Hoàng Hạo đi ra thì liền thay đổi biểu cảm để nghênh đón.

Trần Hoàng Hạo vỗ bả vai của Dương Chí Văn: “Tôi nói làm sao nhà họ Giang biết nhà họ Trần đứng ra xử lý Trần Hoàng Thiên, đến khi nhìn thấy cậu thì tôi mới biết đây là cậu làm. “Hì hì.” Dương Chí Văn cười nói: “Nếu tôi không tính kế thì sao cậu Trần có thể có cơ hội xử lý Trần Hoàng Thiên cơ chứ. “Ha ha!”

Trần Hoàng Hạo thoải mái cười nói: “Lời này không sai, tôi thấy tôi còn phải cảm ơn cậu, nếu không thì tôi còn không có cơ hội báo thù. Được rồi, cậu muốn tôi cảm tạ cậu thế nào?”

Dương Chí Văn vừa nghe thì ngay lập tức vui vẻ nói: “Trần Hoàng Thiên vì vợ của cậu ta mà bán Hoàng Gia Entertainment cho người Nhật Bản. Hay là anh Trần dùng Phương Thanh Vân buộc cậu ta làm Dương Ninh Vân chuyển công ty Thương Mại Quốc Tế Hoa Tây cho tôi?” “Được thôi” Trần Hoàng Hạo sảng khoái đáp ứng: “Phương Thanh Vân mang thai con của cậu ta, tôi bảo cậu ta cho thì chắc chắn cậu ta không dám từ chối. “Thật sự? Phương Thanh Vân có thai con của cậu ta rồi?” Ngay tức khắc, tinh thần của Dương Chí Văn liền phấn chấn, nếu như là thật thì anh ta còn sợ khỉ gì, nịnh bợ Trần Hoàng Hạo, Trần Hoàng Thiên dám đánh anh ta thì anh ta sẽ dùng con của Phương Thanh Vân để uy hiếp Trần Hoàng Thiên.

Trần Hoàng Hạo nói: “Lên xe đi, tôi sẽ cho cậu xem một video, cậu sẽ biết thực hư mọi chuyện!” “Vâng thưa anh!” Dương Chí Văn giống như một người hầu, vội vàng mời Trần Hoàng Hạo lên RollRoyce rồi lái xe rời khỏi sân bay.

Hai giờ sau.

Phòng làm việc của chủ tịch, công ty Thương Mại Quốc Tế Hoa Tây. Dương Ninh Vân đang nói chuyện điện thoại với khách hàng, Trần Hoàng Thiên không có việc gì làm nên ngồi trên ghế sofa, nhàn nhã xem từng tờ Dược Vương Kinh được quay chụp.

Đúng lúc này, Ngụy Nhật Anh hoảng sợ chạy vào. “Chủ tịch, anh Hoàng Thiên, không ổn rồi, bên ngoài tới một đám người, có Dương Chí Văn, anh ta nói là đến tìm anh Hoàng Thiên tính sổ”

Vừa nghe xong thì tim của Dương Ninh Vân đập thật mạnh.

Cô biết là chuyện rắc rối đến rồi.

Quả nhiên sau đó thì liền có một tiếng cười truyền đến. “Ha ha, thắng ba, cậu đang ở đâu đấy, lâu rồi anh hai không thấy cậu nên nhớ cậu lắm đó, nhanh ra đây cho anh hai nhìn cái!”

Nghe thấy vậy, Trần Hoàng Thiên híp mắt một cái, anh cúp máy rồi an ủi Dương Ninh Vân một câu rồi cùng Dương Ninh Vân ra khỏi phòng làm việc.

Chỉ thấy bên trong công ty có ba đến bốn mươi người tới.

Ngoại trừ Trần Hoàng Hạo cùng Dương Chí Văn thì còn có Giang Hào đang bị băng bó vùng mặt, Hoàng Hải Tùng bị bằng bỏ đầu, Đường Tuấn Vũ bị băng bó tay cùng Lưu Cẩn, Cao Di, vân vân… Còn có hai ông cụ, một là tông sư của nhà họ Trần, người kia thì anh chưa từng thấy qua nhưng có lẽ là ông nội của Giang Hào.

Trần Hoàng Thiên nhìn Trần Hoàng Hạo, lạnh giọng hỏi: “Sao, anh tới là muốn ra mặt giúp bọn họ?”

Trần Hoàng Hạo cười ha ha nói: “Đúng vậy thắng ba, bây giờ cậu mạnh rồi, ôm đùi Ma Đô Địa Hạ Vương là Đỗ Văn Mạnh, đến cả nhà họ Giang cũng không dám động vào cậu, kết quả người ta mời nhà họ Trần ra mặt, ông nội cũng không thể không nể mặt người ta cho nên liền bảo tôi đến Ma Đô xử lý cậu.”

Trần Hoàng Thiên híp mắt một cái: “Anh sẽ không sợ tôi làm anh có đến mà không có về?” “Ha ha!” Trần Hoàng Hạo cười to: “Không nói đến việc Phương Thanh Vân đang ở nhà họ Trần thì cậu đã không dám động đến tôi, hiện tại trong bụng Phương Thanh Vân có đứa con hoang của cậu thì cậu mẹ nó dám động đến tôi à? Nếu cậu dám, ba của tôi liền làm Phương Thanh Vân sảy thai, đến lúc đó thì cậu cũng không còn con nữa. “Cái gì?”

Mặc dù Trần Hoàng Thiên có chuẩn bị tâm lý nhưng khi biết được Phương Thanh Vân mang thai thì vẫn bị hoảng sợ.

Đặc biệt là Dương Ninh Vân, khi nghe lời của Trần Hoàng Hạo thì cả người như bị điện giật, ngay lập tức ngây người ta, đầu óc thì trống rỗng.

Sau đó cô yếu ớt hỏi: “Anh nói thật, chủ tịch Phương có thai con của Trần Hoàng Thiên?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK